Hồng Sắc Sĩ Đồ

Chương 259 - Tự Hào

/1075


Sau khi tiễn đám người Phương Thuận Chương ra về, mọi người lại bắt đầu chuẩn bị ăn cơm, trong lúc ăn cơm không khí cũng có vẻ hòa bình, mọi người cũng chúc rượu nhau, cười nói vui vẻ. Tôn Cương thể hiện thái độ hoàn toàn không giống như trong cuộc họp, chỉ nói vài câu khách khí với Diệp Trạch Đào.

Quan trường chính là sân khấu, mà ở đó mọi người đang diễn xuất, Diệp Trạch Đào cũng đang diễn rất tốt vai diễn của mình.

ôn Phương và Phương Di Mai cũng lần lượt đến chúc rượu Diệp Trạch Đào, trên mặt hai người này cũng lộ rõ vẻ xúc động.

Hai cô này thấy tình hình mấy người này đối chọi khá gay gắt, lại thấy Diệp Trạch Đào dám công kích lại đám đệ tử của Tôn Cương, trong lòng họ càng thêm tin tưởng hắn.

Khi Thường Minh Quang đến chúc rượu, trong câu nói của ông ta đầy ẩn ý, ông ta nói :

- Mọi người rất tin tưởng đi theo hướng phát triển của Phó chủ tịch huyện Diệp, tinh thần rất hăng hái!

Trong sự đánh giá chung của mọi người thì Diệp Trạch Đào luôn được số điểm cao, đủ thấy hắn rất được mọi người tín nhiệm. Hôm nay có rất nhiều người đến chúc rượu hắn làm cho hắn phải uống quá nhiều.

Diệp Trạch Đào rất muộn mới về đến nhà trong trạng thái ngà ngà say.

Vương Báo Quốc đưa Diệp Trạch Đào về nhà rồi cũng quay về luôn.

Diệp Trạch Đào bật điện lên rồi đến ngồi lên chiếc ghế sofa, hắn thấy men rượu trong người trào lên muốn đi uống nước, thì phát hiện hai chân mềm nhũn liền ngồi ngay ở đó.

- Trạch Đào con về rồi đấy à?

Mẹ Diệp Trạch Đào là Tôn Trí Phương khoác chiếc áo đi ra ngoài thấy hắn ngồi ở đấy cảm thấy hơi bất ngờ.

Lúc ấy Diệp Thủ Hằng cũng bước ra thấy Diệp Trạch Đào liền nói :

- Lại uống nhiều rượu rồi, con ấy à, còn trẻ vậy mà đã uống rượu nhiều như thế thì sức đâu mà chống đỡ được!

Tôn Trí Phương lúc đó đi rót một cốc nước mang lại :

- Không nghe thấy con nói là sẽ về mà!

Xem ra chuyện hắn lên chức Phó chủ tịch huyện cả nhà vẫn chưa hay biết!

Uống một cốc nước, Diệp Trạch Đào xoa nhẹ huyệt thái dương, sau đó vận một chút khí công của môn Ngũ Cầm Hí thì men rượu trong người mới giảm đi được một chút.

- Hôm nay con từ đâu về huyện vậy? Tôn Trí Phương hỏi.

- Con họp ở huyện, vừa mới họp xong.

Diệp Trạch Đào đáp.

- Thế hả, hôm nay bố mẹ đến nhà chị gái con cũng vừa mới về, không xem tivi!

Diệp Trạch Đào giờ mới biết, chả trách bố mẹ hắn không hề biết chuyện hắn được lên chức Phó chủ tịch huyện.

Mặc dù lăn lộn ở bên ngoài đã nhiều, nhưng chuyện hắn mới lên được chức Phó chủ tịch huyện Diệp Trạch Đào cũng muốn chia sẻ với bố mẹ về thành công này một chút, liền nói :

- Thật đáng tiếc, bố mẹ không được thấy cảnh con trai của bố mẹ ngồi ở bàn chủ tịch!

Tôn Trí Phương cười nói :

- Con trai mẹ lợi hại thật đấy, mẹ tin con sớm hay muộn cũng có ngày được ngồi ở bàn chủ tịch đó!

Diệp Hằng Thành liếc nhìn đồng hồ treo trên tường rồi nói :

- Ai bảo là không xem được, đài truyền hình huyện buổi tối có chương trình phát lại, vừa vặn đến lúc.

Diệp Hằng Thành vẫn luôn thích xem tin tức thời sự trong huyện, từ khi con trai ông làm quan thì ông càng thích xem hơn.

Vừa bật tivi lên thì đúng lúc phát lại tin tức trong huyện.

Diệp Trạch Đào và ban lãnh đạo mới nhận chức là một chuyện lớn nhất trong huyện, đương nhiên đây là tin được phát đầu tiên.

Nhìn thấy hàng loạt các vị lãnh đạo ngồi ở bàn chủ tịch, hai người già bắt đầu nhìn chăm chú, Diệp Hằng Thành vừa mới nhìn đã thấy Diệp Trạch Đào ngồi ở chỗ cao nhất, trong lòng dường như rất xúc động, tay Diệp Hằng Thành đang cầm chiếc điều khiển tivi liền buông thõng.

Tôn Trí Phương chợt hoảng sợ, cứ tưởng Diệp Hằng Thành có chuyện gì.

Diệp Hằng Thành nói to :

- Nhìn mau, kia có phải là Trạch Đào không?

Tôn Trí Phương nhìn vào trong tivi rồi quay sang nhìn Trạch Đào, giật mình nói :

- Đúng là Trạch Đào nhà mình rồi, tại sao lại chạy lên phía trên ngồi chứ?

Khi hai người còn đang bàn luận thì phát thanh viên đang thao thao bất tuyệt giới thiệu về hội nghị này.

Diệp Hằng Thành cũng biết một vài tình hình trong huyện, liền nói :

- Là ban lãnh đạo mới huyện Thảo Hải rồi! Thì cũng phải có ban lãnh đạo mới chứ!

Nói đến đây, Diệp Hằng Thành sửng sốt quay đầu nhìn Diệp Trạch Đào nói :

- Sao con lại ngồi ở phía trên vậy?

Vừa nói đến đó thì có một dòng chữ màu trắng có gạch chân đỏ chạy ở phía dưới màn hình liệt kê danh sách những người vào Ủy viên thường vụ huyện ủy.

Lúc này Tôn Trí Phương và Diệp Hằng Thành không nói năng gì nữa, hai mắt cứ dán chặt vào chiếc tivi.

Khi nhìn thấy hình ảnh Diệp Trạch Đào xuất hiện, ngay sau đó là lời giới thiệu về hắn, mắt của hai người đã tròn xoe hết cỡ.

Khi phát thanh viên đọc xong phần giới thiệu về Diệp Trạch Đào và chuyển sang đọc của người khác, thì ánh mắt của hai người đã quay về hướng Diệp Trạch Đào nói :

- Con lên chức Phó chủ tịch huyện rồi!

Diệp Trạch Đào đắc ý nói:

- Thì sao? Con trai của bố mẹ không làm được chức Phó chủ tịch huyện sao?

Quá kinh động! Từ trước đến nay Diệp Trạch Đào chưa từng nói với người trong nhà về chuyện hắn sẽ lên chức Phó chủ tịch huyện, chuyện này bố mẹ hắn cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến. Trong suy nghĩ của họ, con trai Diệp Trạch Đào được làm chức Chủ tịch xã đã là tốt lắm rồi, dù sao thì cũng mới đi làm có một năm.

Mới có một năm mà con trai đã là Chủ tịch xã rồi!

Điều này thật là không ngờ!

Diệp Trạch Đào nhìn thấy cảnh bố mẹ hắn mừng rỡ như vậy, trong lòng hắn cũng rất là phấn khởi.

Dù sao thì cũng xuất thân từ dân đen, Diệp Trạch Đào thực ra cũng rất tự hào vì hắn được làm Phó chủ tịch huyện.

Bất luận hắn có làm chức quan to nào đi chăng nữa, thì trước mặt bố mẹ hắn cũng luôn mong được nhìn thấy bố mẹ vui.

Lúc này, điện thoại trong nhà vang lên, giọng của chị gái hắn Diệp Oánh đầy vẻ phấn khởi hỏi han Diệp Trạch Đào có ở nhà không, biết được Diệp Trạch Đào ở nhà, Diệp Oánh vội nói to :

- Bọn con bây giờ qua ngay đây!

Lúc này men rượu trong người Diệp Trạch Đào đã tan đi rất nhiều, uống một cốc nước, tinh thần trong con người hắn cũng đã phấn chấn hẳn lên.

Di động cũng liên tục đổ dồn, điện thoại từ khắp nơi gọi đến.

Trước đây Diệp Trạch Đào vốn đã rất nhiều điện thoại rồi, bây giờ biết hắn mới lên chức Phó chủ tịch huyện thì những người quen hay không quen cũng đều điện thoại đến

Nhìn thấy con trai ngồi nghe điện thoại, bố mẹ hắn vô cùng tự hào không nói lên lời.

Họ đều thầm nhủ trong lòng, đúng là con trai làm Phó chủ tịch huyện rồi!

Sau khi nghe rất nhiều cuộc điện thoại, có một cuộc điện thoại không ngờ gọi đến đó là của Điền Lâm Hỉ.

Nghe thấy giọng nói của Điền Lâm Hỉ, Diệp Trạch Đào vội bước đến trước cửa sổ để nghe.

- Trạch Đào, cảm giác thế nào? Hôm nay có tình hình gì vậy?

Điền Lâm Hỉ hỏi han rất quan tâm.

Biết Điền Lâm Hỉ luôn quan tâm theo dõi chuyện của mình, Diệp Trạch Đào trong lòng cảm động, liền kể lại rất tỉ mỉ tình hình hội nghị hôm nay cho Điền Lâm Hỉ biết.

Nghe Diệp Trạch Đào kể lại xong, Điền Lâm Hỉ chỉ cười nói :

- Xem ra Dương Hiên họ cũng có suy nghĩ riêng đấy. Như vậy cũng tốt mà, chỉ cần bọn Dương Hiên có ý tưởng thì cậu sẽ làm việc tốt hơn, sự phối hợp giữa cậu và Cao Vệ hôm nay rất tốt, bước tiếp theo là phải tăng cường hơn nữa sự liên minh này, chỉ có như vậy thì lực lượng của các cậu mới lớn mạnh được.

Nói đến đây, Điền Lâm Hỉ nói tiếp:

- Có một chuyện tôi phải nói cho cậu biết, Lưu gia bây giờ chia làm hai phái, một phái là hi vọng liên kết với Tôn gia với hình thức hôn nhân, phái kia thì hi vọng nhân lúc Lưu gia còn có tiềm lực về kinh tế nhanh chóng vực dậy một số thế mạnh của dòng họ Lưu gia. Hai phương án này thực ra đều có lợi và có hại. Loại thứ nhất là hợp tác với Tôn gia, có điều bây giờ Tôn Tường Quân của Tôn gia cũng rất cấp tiến nên đang cố thắt chặt thế trận nhà họ Tôn, chuyện này với Lưu gia chắc không phải là chuyện tốt. Loại thứ hai thì một vài người cũng nhắc đến rồi, nếu như cậu đã có hi vọng phát triển, thì nên xúc tiến việc hôn nhân giữa cậu và Mộng Y, dù sao cậu cũng là dân đen, sau khi phát triển rồi thì Lưu gia càng dễ dàng nắm trong tay.

Nói đến đây, Điền Lâm Hỉ chợt dừng lại, dường như đang chờ đợi Diệp Trạch Đào hiểu rõ chuyện này.

Trong lòng Diệp Trạch Đào dù sao cũng hơi khó chịu, hai phương án này kì thực đều không để ý gì đến mình. Phương án thứ hai nói dễ nghe thì là để đào tạo mình trưởng thành, chứ nói khó nghe một chút thì chính là lợi dụng mình để tiếp tục duy trì Lưu gia, xem ra đám người nhà này vẫn hy vọng phát triển thế hệ sau.

Từ suy nghĩ này, Diệp Trạch Đào tiếp tục nhận ra sự sa sút của Lưu gia, một gia tộc như vậy đã mất đi danh tiếng!

- Cậu nghĩ thế nào? Điền Lâm Hỉ hỏi một câu.

- ý của Mộng Y là gì em còn chưa biết. Diệp Trạch Đào trả lời.

Điền Lâm Hỉ nói:

- Suy nghĩ của Mộng Y cậu phải rõ chứ, cô gái này không phải là người xấu, vẫn luôn theo sát cậu, tôi thấy cho dù Lưu gia có suy nghĩ thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng nên lấy cô ấy làm vợ, dù sao tôi cũng đã nhìn cô bé này trưởng thành!

Đây cũng có thể coi là thái độ của Điền Lâm Hỉ.

Diệp Trạch Đào đương nhiên cũng muốn lấy Mộng Y, chỉ có điều không phục cái thái độ của Lưu gia thôi.

Điền Lâm Hỉ cũng biết suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, khẽ cười nói :

- Sự phát triển của con người cũng khó nói lắm, hôm nay bị người khác lợi dụng, ai dám chắc ngày mai không lợi dụng người khác, sẽ trở thành chủ nhân hay không?

Câu nói này khiến cho Diệp Trạch Đào hơi xúc động, hắn nói :

- Em hiểu rồi!

Điền Lâm Hỉ liền cười nói :

- Con người ta sống ở trên đời có rất nhiều chuyện không bằng lòng nhưng vẫn phải làm, mỗi một trải nghiệm như vậy đều là những tài sản quí báu!

- Theo thầy, khi Tôn Cương đến đây thì chúng em nên làm như thế nào?

Diệp Trạch Đào thỉnh giáo.

- Trạch Đào, Tôn Tường Quân rất cấp tiến! Ai mà biết sẽ phát triển như thế nào? Tôn gia nóng vội đưa Tôn Cương ra Ninh Hải tôi luyện, cũng chính là muốn Tôn Cương nhanh chóng trưởng thành, thủ đoạn này không ít người nhận ra!

Diệp Trạch Đào âm thầm gật đầu, Điền Lâm Hỉ nói đến vấn đề then chốt, đó là vấn đề Tôn Tường Quân rất cấp tiến.

Cái ý nói rằng Tôn Tường Quân rất cấp tiến, Diệp Trạch Đào cũng không biết là cấp tiến như thế nào nữa. Điền Lâm Hỉ hai lần nhắc đến từ cấp tiến, có thể đoán được trong nội bộ đảng cũng có sự phân biệt. Đã như thế thì Điền Lâm Hỉ cũng thể hiện luôn ý tứ, Tỉnh ủy Ninh Hải đối với Tôn gia cũng có ý tôn trọng nhưng luôn giữ khoảng cách.

Khi nói đến vấn đề chính trị ở Trung Quốc là nói đến hòa bình, là bốn hòa bình tám ổn định, làm quá lên thì rất dễ trở thành mục tiêu công kích!

Diệp Trạch Đào mới hiểu rõ dụng ý cuộc điện thoại mà Điền Lâm Hỉ gọi đến, ông ta không yên tâm về mình, điện thoại đến để chỉ bảo, và mục đích chính là nói cho mình biết, chỉ cần ngoan ngoãn làm việc thì cũng sẽ loại bỏ được Tôn Cương, Tôn gia cũng không thể với tay đến huyện Ninh Hải được.

Có một cú điện thoại như thế gọi đến làm cho men rượu trong người Diệp Trạch Đào hoàn toàn mất hẳn, hắn cảm thấy niềm tin đối phó với Tôn Cương đang tăng lên rất nhiều.

Chuông cửa vang lên, trong nhà bỗng trở nên náo nhiệt, chị gái anh rể và bọn trẻ ùa vào.


/1075

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status