Nội dung cuộc họp thành ủy vẫn bị tiết lộ ra ngoài, đúng là kẻ khóc người cười, vài thành phần đang hi vọng thăng tiến tràn trề sau khi biết tin liền đau khổ cực độ, cuộc thăm dò lần này quả thật là một cuộc điều tra chí mạng, mọi người bây giờ mới phát hiện ra nhân dân có sức mạnh to lớn đến nhường nào!
Tiền Trung Lập chính là một trong những người khốn khổ đó, trong toàn bộ quá trình thăm dò thì điểm số của gã lẹt đẹt nhất, làm sao gã còn thăng chức được nữa.
Tiền Trung Lập bây giờ cảm thấy cuống thật sự, mất bao nhiêu công sức bày binh bố trận, không thể để vụt mất cơ hội lần này được, gã liền nghĩ tới Diệp Trạch Đào, hi vọng nhờ hắn giúp gã qua ải này.
Gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập ra vẻ rất thân thiết nói :
- Trạch Đào à, chúc mừng anh, lần thăm dò này của phía thành phố, anh đứng đầu bảng.
- Được quần chúng tín nhiệm là điều quan trọng hơn cả!
Diệp Trạch Đào sớm đã nắm được tình hình từ chỗ thư ký Hứa, cũng không hề nghĩ rằng mình được tín nhiệm đến vậy. Trong chuyện này quả thật Diệp Trạch Đào thấy người dân đúng là có lập trường riêng.
Xem ra chỉ cần hắn kiên trì một lòng vì nhân dân làm việc, thì nhân dân ắt hẳn sẽ ủng hộ hắn!
Khi nhận được điện thoại của Tiền Trung Lập Diệp Trạch Đào cũng thấy lúc đề cử nhân sự với Hứa Phu Kiệt hắn mới chỉ chú ý đến những người phe mình, chứ chưa nhìn nhận vấn đề khách quan lắm, tên Tiền Trung Lập này cũng biết hắn nghĩ như vậy liền tiếp cận hắn hi vọng hắn sẽ tiến cử gã với Hứa Phu Kiệt, như thế thì quả thật không ổn một chút nào.
- Trạch Đào, rảnh rỗi thì đến huyện ngồi chơi.
Tiền Trung Lập nói.
Diệp Trạch Đào đúng là có thành kiến với Tiền Trung Lập, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói :
- Phó chủ tịch huyện Tiền, mới có một doanh nghiệp muốn đầu tư vào khu công nghiệp, thôi để tôi lo xong việc rồi sẽ lên huyện.
Tiền Trung Lập giờ đang rất sốt ruột, sao gã có thể chờ đợi được, liền nói :
- Vậy đi, tôi cũng muốn đến khu công nghiệp một chuyến xem sao, để tôi qua đó.
- Vậy hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Tiền đến kiểm tra chỉ đạo công tác!
Diệp Trạch Đào cũng chẳng còn cách nào khác, tên Tiền Trung Lập này quả thật muốn bám vào hắn.
Vừa gác điện thoại của Tiền Trung Lập, Ninh Quân liền gọi điện tới.
Diệp Trạch Đào quả thật rất coi trọng vị thư ký của Bí thư Hô Diên này, Ninh Quân chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi, gọi điện cho hắn chắc phải có việc gì đó.
- Anh Ninh, hôm nay không bận gì sao?
Diệp Trạch Đào đùa.
Ninh Quân cười nói :
- Số khổ như tôi làm sao có thể rảnh rỗi được chứ, có vài việc nói muốn với cậu, cậu em à, cũng cừ đấy, nghe nói kết quả thăm dò của cậu rất là cao!
Diệp Trạch Đào liền cười nói :
- Tôi cũng không ngờ đến.
- Bí thư Hô Diên rất vui mừng, ông ta nói cho dù cán bộ của chúng ta ở vị trí nào đi chăng nữa thì cũng phải đặt nhân dân lên hàng đầu, chỉ có thật sự vì nhân dân thì nhân dân mới ủng hộ và bảo vệ. Sự việc của Diệp Trạch Đào một lần nữa cho thấy tầm quan trọng của việc vì nhân dân phục vụ.
Nghe Hô Diên Ngạo Bác đánh giá mình cao như vậy Diệp Trạch Đào rất cảm động nói :
- Tôi chỉ làm việc nên làm thôi.
- Trạch Đào à, tôi với cậu không cần phải khách sáo thế, hôm nay gọi điện là muốn hỏi cậu, lần trước có nghe cậu nhắc đến Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập, cậu biết gì về con người này?
Diệp Trạch Đào có cảm giác lời nói của Ninh Quân mang một hàm ý gì khác, liền vội hỏi :
- Ninh Quân, xảy ra chuyện gì rồi?
- Cậu em à, vốn dĩ không nên nói ra, nhưng lại sợ cậu bị thiệt, cân nhắc một chút có khi vẫn nên nói cho cậu biết. Lý Binh khai ra rất nhiều chuyện!
Nghe nhắc đến Lý Binh Diệp Trạch Đào liền hỏi :
- Hắn khai ra chuyện gì liên quan đến Tiền Trung Lập à?
Ninh Quân thở dài :
- Xem ra cậu cũng bị qua mặt rồi, nghe Lý Binh nói, tên Tiền Trung Lập đó sớm đã cấu kết với Hoàng Lăng, dựa dẫm chỗ Hoàng Lăng, âm thầm cùng đi với Lý Binh đến gặp Vi Chính Quang.
Nói rồi Ninh Quân không nói thêm gì nữa, anh ta biết Diệp Trạch Đào sẽ hiểu ý của mình.
Nghe Ninh Quân nói vậy Diệp Trạch Đào giật nảy người, đương nhiên hắn hiểu rõ ý của Ninh Quân. Tên Tiền Trung Lập này ra vẻ đối xử tốt với hắn, thực chất gã sớm đã cấu kết với phe Vi Chính Quang và Hoàng Lăng tiếp cận với hắn, chờ đến thời điểm cần thiết thì mới xuống tay.
Tiếc là Tiền Trung Lập chưa làm được gì thì đã bị Lý Binh khai ra.
Nghĩ lại cục diện ở huyện khi Lý Binh chưa gặp chuyện Diệp Trạch Đào vẫn còn thấy rùng mình.
Với thế lực của Lý Binh khi chưa xảy ra chuyện thì việc hắn ta được thăng chức Bí thư hoặc Chủ tịch huyện là điều hoàn toàn có thể xảy ra, đến lúc đó Hứa Phu Kiệt không còn lựa chọn nào khác bắt buộc phải dùng Tiền Trung Lập. Hứa Phu Kiệt có thể sẽ nâng đỡ Tiền Trung Lập, nếu vậy thì thế lực của họ Tạ sẽ phất lên nhanh chóng, không biết chừng Tiền Trung Lập cũng sẽ được thăng chức. Nếu quả thật tình huống đó xảy ra, đến lúc ấy mà Tiền Trung Lập trở mặt thì Hứa Phu Kiệt sẽ phải chịu một sự đả kích lớn, toàn bộ huyện Thảo Hải coi như rơi vào tay họ Tạ rồi.
Quả là nham hiểm!
Diệp Trạch Đào không ngờ đến tình huống đó, tên Lý Binh này quả thật đã nghĩ ra kế sách mới để tính sổ với hắn!
- Anh Ninh, cảm ơn anh.
Diệp Trạch Đào lập tức cân nhắc mọi việc, Ninh Quân cố ý gọi điện nhắc nhở, khiến hắn cảm kích vô cùng.
Ninh Quân mỉm cười :
- Đã bảo không cần phải khách sáo thế mà, Lý Binh khai ra rất nhiều, Tiền Trung Lập chắc chắn sẽ gặp rắc rối, đời nào Ủy ban kỷ luật tỉnh sẽ tha cho gã!
Khi nói lời này âm thanh có chút sát khí.
Diệp Trạch Đào biết Bí thư Hô Diên hẳn rất căm hận những hành vi như vậy, tên Tiền Trung Lập lần này coi như hết hi vọng rồi, có khi còn rất thê thảm!
Nghĩ tới vẻ giả tạo mà Tiền Trung Lập đối xử với hắn, Diệp Trạch Đào lắc đầu, Tiền Trung Lập trước giờ vẫn tìm đủ mọi cách để bày tỏ thiện ý của gã, những sự giúp đỡ nhỏ nhặt của gã đã mang lại lợi ích cho người của hắn, làm hắn thấy tin tưởng gã, xem ra khi một vị cán bộ đối diện với một viên đạn bọc đường thì cũng chẳng có được độ cảnh giác cao!
Tiền Trung Lập cũng không biết Diệp Trạch Đào đã biết rõ bộ mặt thật của gã, ngồi xe đi đến xã Xuân Trúc mà trong đầu suy tính rất nhiều việc.
Lý Binh xảy ra chuyện, tên Hoàng Lăng cũng lặn mất tăm, coi như gã đã bị mất chỗ dựa, đúng lúc này lại xuất hiện kết quả thăm dò điều tra rất bất lợi cho gã.
Chỉ còn một cách ấy là tiếp cận Diệp Trạch Đào để tạo mối quan hệ với Hứa Phu Kiệt, chỉ có như vậy thì mới giữ được cái ghế Phó chủ tịch huyện hiện tại và có hi vọng thăng tiến.
Tiền Trung Lập cũng là người mưu mô, sau khi nghe Lý Binh nói về thế lực của họ Hoàng, họ Tạ và họ Lưu thì gã mới nhận thức được sức mạnh của các thế lực ấy. Nghe Lý Binh nói gã biết là vài năm gần đây họ Lưu đã yếu đi nhiều, họ Tạ kia mới là gia tộc có thế lực hùng mạnh. Chính vì nghĩ như thế nên nhờ sự can thiệp của Lý Binh, Tiền Trung Lập mới gặp được Vi Chính Quang, Hoàng Lăng và được hai người đó thu nạp.
Tiền Trung Lập có lúc cười thầm, gã và Diệp Trạch Đào thực chất xem như bình đẳng, ngày nào Diệp Trạch Đào còn chưa lấy Lưu Mộng Y thì ngày đó hắn cũng chỉ như gã, chỉ là dựa vào chiếc thuyền lớn mà thôi. Nhưng gã còn mạnh hơn cả hắn, chiếc thuyền gã dựa rất vững chắc, chỉ cần lần này có thể thăng chức, lại làm thêm vài việc cho họ Tạ thì đến lúc đó gã coi như đã chính thức thâm nhập được vào họ Tạ.Đến lúc đó ngay cả Bí thư thành ủy cũng chẳng thể làm gì gã nữa.
Nghĩ đến thành phố đang dần dần loại trừ thế lực của Hứa Phu Kiệt, Tiền Trung Lập rất tự tin vào tiền đồ của gã.
Thật ra Tiền Trung Lập cảm thấy vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ với Diệp Trạch Đào, tên thanh niên này thì có gì chứ, chỉ lừa được một đứa con gái nhà họ Lưu mà có thể phát triển nhanh như vậy!
Phải lợi dụng Diệp Trạch Đào thêm chút nữa, nhờ sự giúp đỡ của hắn để phát triển lên rồi mới tính tiếp được, đến khi ấy thế lực của đôi bên như nhau thì chắc hẳn Diệp Trạch Đào sẽ bị gã đánh bại!
Nghĩ đến lúc ấy Tiền Trung Lập liền tỏ ra rất vui mừng.
Khi xe vào đến văn phòng xã, Tiền Trung Lập lấy lại vẻ bình tĩnh, khuôn mặt hớn hở bước xuống xe.
Nhìn thấy Ôn Phương ra đón mình, Tiền Trung Lập nhìn xung quanh rồi hỏi :
- Trạch Đào đâu?
Ôn Phương cũng không biết rõ tình hình, chỉ nghe Diệp Trạch Đào nói Tiền Trung Lập sẽ tới, bảo cô chờ ở đây đón tiếp.
- Trạch Đào đang bàn chuyện với một chủ doanh nghiệp, sẽ xong việc sớm thôi.
Ôn Phương cười nói.
Ánh mắt Ôn Phương lấp lánh, Tiền Trung Lập phải khen thầm một tiếng, người phụ nữ này quả thật càng lúc càng trở nên hấp dẫn!
Tiền Trung Lập sớn đã chú ý đến Ôn Phương, những người như cô ở huyện này cũng hiếm gặp, vẻ đẹp quyến rũ thướt tha ấy không phải người phụ nữ nào cũng có, nếu có thể lên giường với cô ta thì không biết sẽ sung sướng tới mức nào nữa.
Ôn Phương đã lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm, hạng người nào cũng đã gặp qua, cô cũng cảm nhận được ánh mắt háo sắc của Tiền Trung Lập, trong lòng liền rủa thầm tên dê cụ!
Nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét tươi cười :
- Mời Phó chủ tịch huyện Tiền vào bên trong!
Cười vang Tiền Trung Lập đi vào bên trong.
Phương Di Mai lúc này cũng đang pha trà.
Nhìn thấy Phương Di Mai, Tiền Trung Lập lại thấy ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai đẹp không kém gì Ôn Phương, ngày ngày được công tác với hai người đẹp cùng một lúc, tên Diệp Trạch Đào này quả thật có diễm phúc!
Nhìn Phương Di Mai một lượt, Tiền Trung Lập liền nghĩ tới Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình, cười thầm tên Ngô Hiểu Bình quả đúng là không có mắt, Phương Di Mai kia chắc hẳn đã là người của Diệp Trạch Đào rồi, dám tranh giành với Diệp Trạch Đào, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết!
Cẩn thận quan sát lại da thịt của Phương Di Mai, Tiền Trung Lập càng khẳng định chắc hẳn cô ta đã ăn nằm với đàn ông rồi, liệu có phải là với Diệp Trạch Đào không?
Tiền Trung Lập còn đang mải suy nghĩ thì đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng chào, rồi Diệp Trạch Đào mỉm cười bước vào.
Tiền Trung Lập chính là một trong những người khốn khổ đó, trong toàn bộ quá trình thăm dò thì điểm số của gã lẹt đẹt nhất, làm sao gã còn thăng chức được nữa.
Tiền Trung Lập bây giờ cảm thấy cuống thật sự, mất bao nhiêu công sức bày binh bố trận, không thể để vụt mất cơ hội lần này được, gã liền nghĩ tới Diệp Trạch Đào, hi vọng nhờ hắn giúp gã qua ải này.
Gọi điện thoại cho Diệp Trạch Đào, Tiền Trung Lập ra vẻ rất thân thiết nói :
- Trạch Đào à, chúc mừng anh, lần thăm dò này của phía thành phố, anh đứng đầu bảng.
- Được quần chúng tín nhiệm là điều quan trọng hơn cả!
Diệp Trạch Đào sớm đã nắm được tình hình từ chỗ thư ký Hứa, cũng không hề nghĩ rằng mình được tín nhiệm đến vậy. Trong chuyện này quả thật Diệp Trạch Đào thấy người dân đúng là có lập trường riêng.
Xem ra chỉ cần hắn kiên trì một lòng vì nhân dân làm việc, thì nhân dân ắt hẳn sẽ ủng hộ hắn!
Khi nhận được điện thoại của Tiền Trung Lập Diệp Trạch Đào cũng thấy lúc đề cử nhân sự với Hứa Phu Kiệt hắn mới chỉ chú ý đến những người phe mình, chứ chưa nhìn nhận vấn đề khách quan lắm, tên Tiền Trung Lập này cũng biết hắn nghĩ như vậy liền tiếp cận hắn hi vọng hắn sẽ tiến cử gã với Hứa Phu Kiệt, như thế thì quả thật không ổn một chút nào.
- Trạch Đào, rảnh rỗi thì đến huyện ngồi chơi.
Tiền Trung Lập nói.
Diệp Trạch Đào đúng là có thành kiến với Tiền Trung Lập, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, chỉ cười nói :
- Phó chủ tịch huyện Tiền, mới có một doanh nghiệp muốn đầu tư vào khu công nghiệp, thôi để tôi lo xong việc rồi sẽ lên huyện.
Tiền Trung Lập giờ đang rất sốt ruột, sao gã có thể chờ đợi được, liền nói :
- Vậy đi, tôi cũng muốn đến khu công nghiệp một chuyến xem sao, để tôi qua đó.
- Vậy hoan nghênh Phó chủ tịch huyện Tiền đến kiểm tra chỉ đạo công tác!
Diệp Trạch Đào cũng chẳng còn cách nào khác, tên Tiền Trung Lập này quả thật muốn bám vào hắn.
Vừa gác điện thoại của Tiền Trung Lập, Ninh Quân liền gọi điện tới.
Diệp Trạch Đào quả thật rất coi trọng vị thư ký của Bí thư Hô Diên này, Ninh Quân chẳng có nhiều thời gian rảnh rỗi, gọi điện cho hắn chắc phải có việc gì đó.
- Anh Ninh, hôm nay không bận gì sao?
Diệp Trạch Đào đùa.
Ninh Quân cười nói :
- Số khổ như tôi làm sao có thể rảnh rỗi được chứ, có vài việc nói muốn với cậu, cậu em à, cũng cừ đấy, nghe nói kết quả thăm dò của cậu rất là cao!
Diệp Trạch Đào liền cười nói :
- Tôi cũng không ngờ đến.
- Bí thư Hô Diên rất vui mừng, ông ta nói cho dù cán bộ của chúng ta ở vị trí nào đi chăng nữa thì cũng phải đặt nhân dân lên hàng đầu, chỉ có thật sự vì nhân dân thì nhân dân mới ủng hộ và bảo vệ. Sự việc của Diệp Trạch Đào một lần nữa cho thấy tầm quan trọng của việc vì nhân dân phục vụ.
Nghe Hô Diên Ngạo Bác đánh giá mình cao như vậy Diệp Trạch Đào rất cảm động nói :
- Tôi chỉ làm việc nên làm thôi.
- Trạch Đào à, tôi với cậu không cần phải khách sáo thế, hôm nay gọi điện là muốn hỏi cậu, lần trước có nghe cậu nhắc đến Phó chủ tịch huyện Tiền Trung Lập, cậu biết gì về con người này?
Diệp Trạch Đào có cảm giác lời nói của Ninh Quân mang một hàm ý gì khác, liền vội hỏi :
- Ninh Quân, xảy ra chuyện gì rồi?
- Cậu em à, vốn dĩ không nên nói ra, nhưng lại sợ cậu bị thiệt, cân nhắc một chút có khi vẫn nên nói cho cậu biết. Lý Binh khai ra rất nhiều chuyện!
Nghe nhắc đến Lý Binh Diệp Trạch Đào liền hỏi :
- Hắn khai ra chuyện gì liên quan đến Tiền Trung Lập à?
Ninh Quân thở dài :
- Xem ra cậu cũng bị qua mặt rồi, nghe Lý Binh nói, tên Tiền Trung Lập đó sớm đã cấu kết với Hoàng Lăng, dựa dẫm chỗ Hoàng Lăng, âm thầm cùng đi với Lý Binh đến gặp Vi Chính Quang.
Nói rồi Ninh Quân không nói thêm gì nữa, anh ta biết Diệp Trạch Đào sẽ hiểu ý của mình.
Nghe Ninh Quân nói vậy Diệp Trạch Đào giật nảy người, đương nhiên hắn hiểu rõ ý của Ninh Quân. Tên Tiền Trung Lập này ra vẻ đối xử tốt với hắn, thực chất gã sớm đã cấu kết với phe Vi Chính Quang và Hoàng Lăng tiếp cận với hắn, chờ đến thời điểm cần thiết thì mới xuống tay.
Tiếc là Tiền Trung Lập chưa làm được gì thì đã bị Lý Binh khai ra.
Nghĩ lại cục diện ở huyện khi Lý Binh chưa gặp chuyện Diệp Trạch Đào vẫn còn thấy rùng mình.
Với thế lực của Lý Binh khi chưa xảy ra chuyện thì việc hắn ta được thăng chức Bí thư hoặc Chủ tịch huyện là điều hoàn toàn có thể xảy ra, đến lúc đó Hứa Phu Kiệt không còn lựa chọn nào khác bắt buộc phải dùng Tiền Trung Lập. Hứa Phu Kiệt có thể sẽ nâng đỡ Tiền Trung Lập, nếu vậy thì thế lực của họ Tạ sẽ phất lên nhanh chóng, không biết chừng Tiền Trung Lập cũng sẽ được thăng chức. Nếu quả thật tình huống đó xảy ra, đến lúc ấy mà Tiền Trung Lập trở mặt thì Hứa Phu Kiệt sẽ phải chịu một sự đả kích lớn, toàn bộ huyện Thảo Hải coi như rơi vào tay họ Tạ rồi.
Quả là nham hiểm!
Diệp Trạch Đào không ngờ đến tình huống đó, tên Lý Binh này quả thật đã nghĩ ra kế sách mới để tính sổ với hắn!
- Anh Ninh, cảm ơn anh.
Diệp Trạch Đào lập tức cân nhắc mọi việc, Ninh Quân cố ý gọi điện nhắc nhở, khiến hắn cảm kích vô cùng.
Ninh Quân mỉm cười :
- Đã bảo không cần phải khách sáo thế mà, Lý Binh khai ra rất nhiều, Tiền Trung Lập chắc chắn sẽ gặp rắc rối, đời nào Ủy ban kỷ luật tỉnh sẽ tha cho gã!
Khi nói lời này âm thanh có chút sát khí.
Diệp Trạch Đào biết Bí thư Hô Diên hẳn rất căm hận những hành vi như vậy, tên Tiền Trung Lập lần này coi như hết hi vọng rồi, có khi còn rất thê thảm!
Nghĩ tới vẻ giả tạo mà Tiền Trung Lập đối xử với hắn, Diệp Trạch Đào lắc đầu, Tiền Trung Lập trước giờ vẫn tìm đủ mọi cách để bày tỏ thiện ý của gã, những sự giúp đỡ nhỏ nhặt của gã đã mang lại lợi ích cho người của hắn, làm hắn thấy tin tưởng gã, xem ra khi một vị cán bộ đối diện với một viên đạn bọc đường thì cũng chẳng có được độ cảnh giác cao!
Tiền Trung Lập cũng không biết Diệp Trạch Đào đã biết rõ bộ mặt thật của gã, ngồi xe đi đến xã Xuân Trúc mà trong đầu suy tính rất nhiều việc.
Lý Binh xảy ra chuyện, tên Hoàng Lăng cũng lặn mất tăm, coi như gã đã bị mất chỗ dựa, đúng lúc này lại xuất hiện kết quả thăm dò điều tra rất bất lợi cho gã.
Chỉ còn một cách ấy là tiếp cận Diệp Trạch Đào để tạo mối quan hệ với Hứa Phu Kiệt, chỉ có như vậy thì mới giữ được cái ghế Phó chủ tịch huyện hiện tại và có hi vọng thăng tiến.
Tiền Trung Lập cũng là người mưu mô, sau khi nghe Lý Binh nói về thế lực của họ Hoàng, họ Tạ và họ Lưu thì gã mới nhận thức được sức mạnh của các thế lực ấy. Nghe Lý Binh nói gã biết là vài năm gần đây họ Lưu đã yếu đi nhiều, họ Tạ kia mới là gia tộc có thế lực hùng mạnh. Chính vì nghĩ như thế nên nhờ sự can thiệp của Lý Binh, Tiền Trung Lập mới gặp được Vi Chính Quang, Hoàng Lăng và được hai người đó thu nạp.
Tiền Trung Lập có lúc cười thầm, gã và Diệp Trạch Đào thực chất xem như bình đẳng, ngày nào Diệp Trạch Đào còn chưa lấy Lưu Mộng Y thì ngày đó hắn cũng chỉ như gã, chỉ là dựa vào chiếc thuyền lớn mà thôi. Nhưng gã còn mạnh hơn cả hắn, chiếc thuyền gã dựa rất vững chắc, chỉ cần lần này có thể thăng chức, lại làm thêm vài việc cho họ Tạ thì đến lúc đó gã coi như đã chính thức thâm nhập được vào họ Tạ.Đến lúc đó ngay cả Bí thư thành ủy cũng chẳng thể làm gì gã nữa.
Nghĩ đến thành phố đang dần dần loại trừ thế lực của Hứa Phu Kiệt, Tiền Trung Lập rất tự tin vào tiền đồ của gã.
Thật ra Tiền Trung Lập cảm thấy vừa ngưỡng mộ lại vừa ganh tỵ với Diệp Trạch Đào, tên thanh niên này thì có gì chứ, chỉ lừa được một đứa con gái nhà họ Lưu mà có thể phát triển nhanh như vậy!
Phải lợi dụng Diệp Trạch Đào thêm chút nữa, nhờ sự giúp đỡ của hắn để phát triển lên rồi mới tính tiếp được, đến khi ấy thế lực của đôi bên như nhau thì chắc hẳn Diệp Trạch Đào sẽ bị gã đánh bại!
Nghĩ đến lúc ấy Tiền Trung Lập liền tỏ ra rất vui mừng.
Khi xe vào đến văn phòng xã, Tiền Trung Lập lấy lại vẻ bình tĩnh, khuôn mặt hớn hở bước xuống xe.
Nhìn thấy Ôn Phương ra đón mình, Tiền Trung Lập nhìn xung quanh rồi hỏi :
- Trạch Đào đâu?
Ôn Phương cũng không biết rõ tình hình, chỉ nghe Diệp Trạch Đào nói Tiền Trung Lập sẽ tới, bảo cô chờ ở đây đón tiếp.
- Trạch Đào đang bàn chuyện với một chủ doanh nghiệp, sẽ xong việc sớm thôi.
Ôn Phương cười nói.
Ánh mắt Ôn Phương lấp lánh, Tiền Trung Lập phải khen thầm một tiếng, người phụ nữ này quả thật càng lúc càng trở nên hấp dẫn!
Tiền Trung Lập sớn đã chú ý đến Ôn Phương, những người như cô ở huyện này cũng hiếm gặp, vẻ đẹp quyến rũ thướt tha ấy không phải người phụ nữ nào cũng có, nếu có thể lên giường với cô ta thì không biết sẽ sung sướng tới mức nào nữa.
Ôn Phương đã lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm, hạng người nào cũng đã gặp qua, cô cũng cảm nhận được ánh mắt háo sắc của Tiền Trung Lập, trong lòng liền rủa thầm tên dê cụ!
Nhưng trên mặt vẫn lộ ra nét tươi cười :
- Mời Phó chủ tịch huyện Tiền vào bên trong!
Cười vang Tiền Trung Lập đi vào bên trong.
Phương Di Mai lúc này cũng đang pha trà.
Nhìn thấy Phương Di Mai, Tiền Trung Lập lại thấy ngưỡng mộ Diệp Trạch Đào, Phương Di Mai đẹp không kém gì Ôn Phương, ngày ngày được công tác với hai người đẹp cùng một lúc, tên Diệp Trạch Đào này quả thật có diễm phúc!
Nhìn Phương Di Mai một lượt, Tiền Trung Lập liền nghĩ tới Phó chủ tịch huyện Ngô Hiểu Bình, cười thầm tên Ngô Hiểu Bình quả đúng là không có mắt, Phương Di Mai kia chắc hẳn đã là người của Diệp Trạch Đào rồi, dám tranh giành với Diệp Trạch Đào, đúng là muốn đâm đầu vào chỗ chết!
Cẩn thận quan sát lại da thịt của Phương Di Mai, Tiền Trung Lập càng khẳng định chắc hẳn cô ta đã ăn nằm với đàn ông rồi, liệu có phải là với Diệp Trạch Đào không?
Tiền Trung Lập còn đang mải suy nghĩ thì đã nghe thấy ngoài cửa có tiếng chào, rồi Diệp Trạch Đào mỉm cười bước vào.
/1075
|