- Tiểu Diệp, cậu tự tìm một nơi nghỉ trước đi nhé, hôm sau tôi sẽ đưa cậu tới chỗ bí thư Hô Diên báo cáo một chút công tác ở khu công nghiệp.
Sau khi tới thành phố, Hứa Phu Kiệt để lại một lời rồi vội vàng ngồi xe rời đi.
Biểu hiện của Hứa Phu Kiệt có chút vội vã.
Trong suốt chuyến đi Hứa Phu Kiệt cũng nhận được vài cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng nghe được một chút nhưng không được rõ ràng lắm. Chỉ cảm nhận được có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Quăng mình ở nơi này đây!
Nghiêng nghiêng đầu một chút, Diệp Trạch Đào không biết phải nói gì.
Trong suốt đường đi, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, Hứa Phu Kiệt trong lòng chất chứa sự tình, hình như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.
Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cảm giác ngoài chỗ thầy Điền. Cũng không còn chỗ nào có thể đi được.
Vừa lúc định đến chỗ Điền Lâm Hỷ lại nghĩ tới cuộc điện thoại của Ninh Quân lúc nãy bèn gọi điện lại cho Ninh Quân.
Ninh Quân có vẻ rất bận, bèn nói:
- Trạch Đào, thế này nhé, trước tiên cậu dàn xếp một nơi đi, tôi làm xong công việc sẽ liên hệ lại với cậu.
Vẫy một chiếc taxi. Diệp Trạch Đào đi về phía nhà của Điền Lâm Hỷ.
Nhìn Diệp Trạch Đào đã tới, Điền Lâm Hỷ rất vui mừng, cười nói:
- Hãy đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau nhé!
Diệp Trạch Đào tắm xong bước ra ngoài, Điền Lâm Hỷ đang ngồi xem một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp.
Nhìn Điền Lâm Hỷ xem tiểu thuyết kiếm hiệp, Diệp Trạch Đào mắt trợn tròn nói:
- Thầy còn có sở thích này sao, sao tôi không biết nhỉ?
Điền Lâm Hỷ liền mỉm cười:
- Đây là chuyện đồng thoại của người trưởng thành. Tôi sao lại không xem được chứ. Một người đang sống, quan trọng nhất là tâm hồn. Nếu tâm hồn trẻ trung thì có thể sống thêm được vài năm nữa. Nếu như tâm tính mà không được tốt, người này cũng sẽ hết thôi. Xem tiểu thuyết kiếm hiệp sẽ giúp điều hòa tâm hồn, trong tim luôn có cảm giác tràn trề, cuộc sống của tôi cũng tràn ngập ánh mặt trời vậy!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Cái này thì tôi nhận ra được rồi, cuộc sống của thầy quả thật là không tồi!
- Trong tiểu thuyết kiếm hiệp có một khí chất, xem những sách như thế này, trong lòng sẽ rất vui vẻ, sung mãn, gặp được cuốn truyện hay thì lại càng tuyệt hơn. Tự mình là nhân vật chính, tự mình sẽ hòa nhập vào câu chuyện. Thời gian chầm chậm trôi đi, tâm hồn già nua cũng trở nên trẻ lại. Thật ra tôi cho rằng đây chính là liều thuốc cho những người già!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Lợi hại như thế ư! Có thời gian rảnh tôi cũng tìm vài quyển xem vậy!
- Cậu bây giờ còn trẻ, không cần làm thế. Có thể xem một vài tiểu thuyết chốn quan trường, hiểu thêm một chút về chốn quan trường cũng không tồi đâu. Tôi giới thiệu một quyển nhé. Trên trang tiếng Trung “ qidia” có truyện “Quan khí” cũng không tồi đâu. Lối viết phổ thông, chắc sẽ giúp ích cho cậu!
Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi sẽ tìm xem.
- Ừ! Chú ý nhé, chỉ xem ở trên trang tiếng Trung “qidia”, những trang web khác đều là sách lậu. Phải ủng hộ tác giả, đáng khen thưởng thì nên khen thưởng! Hiểu chưa!
Điền Lâm Hỷ đặt sách lên bàn cười nói:
- Đến đây làm gì thế?
- Tôi còn đến làm gì đây, vì một cuộc điện thoại của bí thư Hứa gọi tôi lên tỉnh, nói với tôi mấy câu chuyện. Vừa nói xong ông ta nhận một cuộc điện thoại bèn gọi tôi đi lên tỉnh cùng ông ta. Lên đến tỉnh thì lại bảo tôi tự lo liệu, ông ta sẽ dẫn tôi đến chỗ bí thư Hô Diên để báo cáo về công tác ở khu công nghiệp.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Điền Lâm Hỷ liền mỉm cười:
- Tự pha ngâm trà nhé.
Diệp Trạch Đào ngâm một ly trà xong rồi ngồi xuống nói:
- Thầy à! Thầy chỉ giúp tôi một chút, Bí thư Hứa rốt cuộc là muốn làm gì đây. Sao tôi mãi không thể hiểu được chuyện này?
- Thằng ranh, chỉ được nói một nửa không hiểu, một nửa thì hiểu!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy Thôi Vĩnh Chí xem chừng không xong rồi. Bí thư Hứa sẽ không tình nguyện bỏ qua huyện Thảo Hải đâu. Nhìn thấy tôi vẫn còn có ích lợi thì tìm tôi để xem thái độ của tôi thôi.
- Không sai, cái này thì đúng rồi. Anh ta muốn xem cậu có cùng phe với anh ta hay không. Đừng có nâng đỡ một người dậy, sau đó rồi biến anh ta thành một người khác. Cậu sẽ đáp lại thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ câu chuyện kể lại một lượt.
Nghe Diệp Trạch Đào kể xong, Điền Lâm Hỷ bèn nói:
- Không sai, những lời tôi nói xem ra cậu cũng tiếp thu được rồi. Đối phó rất tốt, cứ đối phó như thế này, Hứa Phu Kiệt sẽ cần tới cậu!
- Thầy à, có phải trong tỉnh đã xảy ra chuyện gì không?
Diệp Trạch Đào cứ có cảm giác, trong tỉnh nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì.
Điền Lâm Hỷ khẽ gật đầu nói:
- Phải nói là trên thủ đô đã có chút thay đổi, sự thay đổi này đã dẫn tới sự thay đổi của tỉnh.
Nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Nói rõ ràng một chút, chỗ dựa của phó chủ tịch Khâu Chí Hướng đã đổ vỡ rồi. Khi cái chỗ dựa này đổ rồi thì một số lực lượng trong huyện sẽ tranh chấp cái bánh béo bở này. Kết cục là huyện Ninh Hải cũng bị cuốn theo vào vòng xoáy. Thành phố Hắc Lan không phải còn một con đường gọi là đường Hắc Thảo sao. Mọi chuyện đã bại lộ rồi!
Nói tới đây, Điền Lâm Hỷ mỉm cười nói:
- Có chuyện đó rồ, cậu nói xem, liệu đã xãy ra chuyện gì rồi?
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình nói:
- Chả trách việc này đã chạm tới huyện Thảo Hải, thì ra là có người ngấm ngầm nhúng tay vào.
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Chuyện này giống như một trận động đất vậy. Trận động đất này những nơi xung quanh nó đều bị ảnh hưởng. Huyện Thảo Hải các cậu chỉ là bị động đất nhỏ, xét về toàn cục thì cũng không phải là chuyện lớn lắm.
Diệp Trạch Đào cười một cách đau khổ nói:
- Thầy à, còn không phải là chuyện lớn ư, các cán bộ ở huyện Thảo Hải bây giờ đều cảm thấy bất an trong lòng.
Điền Lâm Hỷ cười cười nói:
- Tôi vội vã trở về cũng là để giải quyết chuyện này. May là chuyện này cũng không sai sót gì nhiêu, mọi việc xem chừng đã lắng xuống rồi, chỉ cần việc giải quyết tốt hậu quả mà thôi.
- Chủ tịch thành phố Địch đã bị đổ rồi ư?
Chợt động lòng, Diệp Trạch Đào bèn hỏi.
Gật đầu khen ngợi, Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Không sai, có chút tiến bộ rồi!
Không gian suy nghĩ của Diệp Trạch Đào lập tức mở ra, thởi dài nói:
- Trách nào Hứa Phu Kiệt gọi tôi lên tỉnh, là như vậy đấy!
Nhìn Diệp Trạch Đào vẻ thú vị, Điền Lâm Hỷ nói:
- Nói xem cậu biết được gì, tôi thấy chuyện này với cậu chắc có liên quan gì chứ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Mọi chuyện đã không còn phức tạp rồi, hẳn là những cuộc tranh đấu ở trong tỉnh đã dính líu tới Phó chủ tịch tỉnh rồi. Cần phải loại trừ ông ta, nhất định phải tìm được điểm gì đó, con đường Hắc Thảo sẽ trở thành mục tiêu công kích. Người đâu tiên ngã xuống tất nhiên là Địch Mãnh. Ông ta ngã xuống rồi, phó chủ tịch Khâu sẽ bị liên lụy. Cứ cho là Phó chủ tịch Khâu không bị đánh đổ thì cũng sẽ chẳng còn mấy quyền lực, ở nhà dưỡng già thôi. Bộ máy điều hành ở tỉnh sẽ được tiến hành điều chỉnh lại.
Điền Lâm Hỷ gật đầu mỉm cười nói:
- Đại thể là như thế, tiếp tục nói đi.
- Tình hình ở thành phố Hắc Lan bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Trong khoảng thời gian tranh đấu nhất định sẽ xuất hiện người có liên hệ với bí thư Hứa. Bí thư Hứa vì nắm trong tay càng nhiều lực lượng ở thành phố Hắc Lan, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, bèn cho một người của ông ta cài vào Uỷ viên Thường vụ. Cứ như thế này, lời của bí thư Hứa lại càng có trọng lượng hơn. Lần này lên tỉnh có lẽ là để giải quyết chuyện này. Chả trách gọi tôi đi cùng tới gặp mặt bí thư Hô Diên. Đây là muốn tận dùng sự tranh thủ ủng hộ.
Điền Lâm Hỷ cười ha hả gật đầu liên tục gật đầu nói:
- Trạch Đào, không tồi đâu. Dựa vào một chút tin tức có thể phân tích ra nhiều chuyện như vậy, xem ra tôi đã nhìn lầm cậu rồi. Cậu vẫn thích hợp lăn lộn ở chốn quan trường!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Theo thầy lâu như thế, không biết cũng phải biết thôi!
Điền Lâm Hỷ càng cao hứng nói:
- Quả là không tồi, cậu có thể phân tích nhiều như thế, cơ bản mọi chuyện là như thế. Chỉ có một số chỗ cũng không hợp lí lắm. Thứ nhất, phó chủ tịch Khâu lần này gặp vấn đề không nhỏ rồi. Chỉ vì nguyên nhân ảnh hưởng sẽ không để lộ ra đâu. Trong việc tu sửa lại đường Hắc Thảo ông ta đã có những vấn đề nghiêm trọng rồi. Lúc ấy Địch Mãnh cũng tham gia vào việc này, Địch Mãnh cũng tồn tại những vấn đề, ông ta sẽ rất nhanh chóng nghỉ hưu thôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Khó trách Uỷ ban Kỷ luật đã tìm được tài liệu gì đó trong việc huyện Thảo Hải tu sửa đường!
- Sự tình về cơ bản đã được vạch sẵn rồi, cậu đừng có tham dự vào, biết là được rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Vì phản ứng dây chuyền này, tình hình của huyện Thảo Hải cũng phúc tạp hơn!
Điền Lâm Hỷ vui vẻ nói:
- Ở toàn bộ cục diện, việc ở huyện Thảo Hải cũng không phải là chuyện gì quá to tát. Theo sự định đoạt của thành phố, đến lúc đó mới có thể định lại được tình hình ở huyện Thảo Hải. Vốn trong chuyện này, một số người nghĩ rằng nên bắt đầu từ việc đường quốc lộ ở thành phố Hắc Lan. Kết quả những phương hướng khác đã bị phá vỡ, còn không đợi được thành quả của thành phố Hắc Lan đến, sự việc đã giải quyết xong rồi. Vấn đề của con đường quốc lộ Hắc Thảo ngược lại lại từ nơi khác đến!
Một cái vòng lớn như vậy ư!
Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này hoàn toàn không phải là do một đám người gây ra, mà là rất nhiều người đồng thời tiến hành. Nhìn chỗ dựa vững chãi của phó chủ tịch Khâu đã sụp đổ, có muốn đứng dậy cũng sẽ bị bàn tay khác hạ gục thôi!
Điền Lâm Hỷ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, nói thật lòng, tôi trước đây không hy vọng cậu lăn lộn vào chốn quan trường đâu. Cảm giác tính cách của cậu quá thật thà, ý chí cũng không đủ cứng rắn, cậu cứ thế này ở chốn quan trường nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Không ngờ trong thời gian ngắn xảy ra cục diện lớn như thế, chuyện này nếu đổi lại là người khác thì thật khó giải quyết rồi. Nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm ra thì thật là đáng tiếc, hành động phải tốt vào. Đây mới là chiến tích thật sự của cậu, là sự đặt nền móng cho sự phát triển về sau này của cậu. Bây giờ tôi cũng không thể không vì cậu mà góp sức chút.
- Thầy à, có câu nói thật lòng này của thầy, tôi yên tâm rồi!
Diệp Trạch Đào từ trong tâm đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Điền Lâm Hỷ vui vẻ nói:
- Thôi Vĩnh Chí coi như là chỗ dựa của cậu. Ông ta bị đổ vỡ rồi cậu nhất định là lo lắng. Nhưng mà ông ta không phải là người cậu nên dựa vào, ông ta cũng không thật sự coi cậu là người của ông ta. Đổ thì cũng coi như đổ rồi, hiện giờ Hứa Phu Kiệt đương nhiên xem trọng cậu, tôi cũng sẽ giúp đỡ ông ta một lần. Thế này nhé, tối nay cậu hẹn anh ta đi, tìm thời gia tôi với ông ta ngồi với nhau một chút, được không?
Diệp Trạch Đào nhìn khí thế của Điền Lâm Hỷ có chút chần chừ nói:
- Thầy à, liệu có được không đó?
Câu nói này quả có chút hơi đùa cợt.
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Thằng ranh này tới tham dò ta đấy hả! Cậu chỉ cần nói tên tôi, Hứa Phu Kiệt sẽ biết ngay thôi!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Thầy đúng là người vô cùng tài năng. Không biết đã tu luyện tới mức độ nào rồi? Kỳ Nguyên Anh hay là kỳ Phân Thần?
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Dù sao bí thư Hứa rất mong có người như tôi giúp đỡ mà, đừng có xem tôi là người đã về hưu rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười lớn.
Sau khi tới thành phố, Hứa Phu Kiệt để lại một lời rồi vội vàng ngồi xe rời đi.
Biểu hiện của Hứa Phu Kiệt có chút vội vã.
Trong suốt chuyến đi Hứa Phu Kiệt cũng nhận được vài cuộc điện thoại, Diệp Trạch Đào cũng nghe được một chút nhưng không được rõ ràng lắm. Chỉ cảm nhận được có chuyện gì đó sẽ xảy ra.
Quăng mình ở nơi này đây!
Nghiêng nghiêng đầu một chút, Diệp Trạch Đào không biết phải nói gì.
Trong suốt đường đi, Diệp Trạch Đào có một cảm giác, Hứa Phu Kiệt trong lòng chất chứa sự tình, hình như đã xảy ra chuyện gì lớn lắm.
Suy nghĩ một chút, Diệp Trạch Đào cảm giác ngoài chỗ thầy Điền. Cũng không còn chỗ nào có thể đi được.
Vừa lúc định đến chỗ Điền Lâm Hỷ lại nghĩ tới cuộc điện thoại của Ninh Quân lúc nãy bèn gọi điện lại cho Ninh Quân.
Ninh Quân có vẻ rất bận, bèn nói:
- Trạch Đào, thế này nhé, trước tiên cậu dàn xếp một nơi đi, tôi làm xong công việc sẽ liên hệ lại với cậu.
Vẫy một chiếc taxi. Diệp Trạch Đào đi về phía nhà của Điền Lâm Hỷ.
Nhìn Diệp Trạch Đào đã tới, Điền Lâm Hỷ rất vui mừng, cười nói:
- Hãy đi tắm trước đi rồi nói chuyện sau nhé!
Diệp Trạch Đào tắm xong bước ra ngoài, Điền Lâm Hỷ đang ngồi xem một cuốn tiểu thuyết kiếm hiệp.
Nhìn Điền Lâm Hỷ xem tiểu thuyết kiếm hiệp, Diệp Trạch Đào mắt trợn tròn nói:
- Thầy còn có sở thích này sao, sao tôi không biết nhỉ?
Điền Lâm Hỷ liền mỉm cười:
- Đây là chuyện đồng thoại của người trưởng thành. Tôi sao lại không xem được chứ. Một người đang sống, quan trọng nhất là tâm hồn. Nếu tâm hồn trẻ trung thì có thể sống thêm được vài năm nữa. Nếu như tâm tính mà không được tốt, người này cũng sẽ hết thôi. Xem tiểu thuyết kiếm hiệp sẽ giúp điều hòa tâm hồn, trong tim luôn có cảm giác tràn trề, cuộc sống của tôi cũng tràn ngập ánh mặt trời vậy!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Cái này thì tôi nhận ra được rồi, cuộc sống của thầy quả thật là không tồi!
- Trong tiểu thuyết kiếm hiệp có một khí chất, xem những sách như thế này, trong lòng sẽ rất vui vẻ, sung mãn, gặp được cuốn truyện hay thì lại càng tuyệt hơn. Tự mình là nhân vật chính, tự mình sẽ hòa nhập vào câu chuyện. Thời gian chầm chậm trôi đi, tâm hồn già nua cũng trở nên trẻ lại. Thật ra tôi cho rằng đây chính là liều thuốc cho những người già!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Lợi hại như thế ư! Có thời gian rảnh tôi cũng tìm vài quyển xem vậy!
- Cậu bây giờ còn trẻ, không cần làm thế. Có thể xem một vài tiểu thuyết chốn quan trường, hiểu thêm một chút về chốn quan trường cũng không tồi đâu. Tôi giới thiệu một quyển nhé. Trên trang tiếng Trung “ qidia” có truyện “Quan khí” cũng không tồi đâu. Lối viết phổ thông, chắc sẽ giúp ích cho cậu!
Diệp Trạch Đào nói:
- Được rồi, tôi sẽ tìm xem.
- Ừ! Chú ý nhé, chỉ xem ở trên trang tiếng Trung “qidia”, những trang web khác đều là sách lậu. Phải ủng hộ tác giả, đáng khen thưởng thì nên khen thưởng! Hiểu chưa!
Điền Lâm Hỷ đặt sách lên bàn cười nói:
- Đến đây làm gì thế?
- Tôi còn đến làm gì đây, vì một cuộc điện thoại của bí thư Hứa gọi tôi lên tỉnh, nói với tôi mấy câu chuyện. Vừa nói xong ông ta nhận một cuộc điện thoại bèn gọi tôi đi lên tỉnh cùng ông ta. Lên đến tỉnh thì lại bảo tôi tự lo liệu, ông ta sẽ dẫn tôi đến chỗ bí thư Hô Diên để báo cáo về công tác ở khu công nghiệp.
Nghe Diệp Trạch Đào nói xong, Điền Lâm Hỷ liền mỉm cười:
- Tự pha ngâm trà nhé.
Diệp Trạch Đào ngâm một ly trà xong rồi ngồi xuống nói:
- Thầy à! Thầy chỉ giúp tôi một chút, Bí thư Hứa rốt cuộc là muốn làm gì đây. Sao tôi mãi không thể hiểu được chuyện này?
- Thằng ranh, chỉ được nói một nửa không hiểu, một nửa thì hiểu!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Huyện Thảo Hải xảy ra nhiều chuyện như vậy Thôi Vĩnh Chí xem chừng không xong rồi. Bí thư Hứa sẽ không tình nguyện bỏ qua huyện Thảo Hải đâu. Nhìn thấy tôi vẫn còn có ích lợi thì tìm tôi để xem thái độ của tôi thôi.
- Không sai, cái này thì đúng rồi. Anh ta muốn xem cậu có cùng phe với anh ta hay không. Đừng có nâng đỡ một người dậy, sau đó rồi biến anh ta thành một người khác. Cậu sẽ đáp lại thế nào?
Diệp Trạch Đào liền đem toàn bộ câu chuyện kể lại một lượt.
Nghe Diệp Trạch Đào kể xong, Điền Lâm Hỷ bèn nói:
- Không sai, những lời tôi nói xem ra cậu cũng tiếp thu được rồi. Đối phó rất tốt, cứ đối phó như thế này, Hứa Phu Kiệt sẽ cần tới cậu!
- Thầy à, có phải trong tỉnh đã xảy ra chuyện gì không?
Diệp Trạch Đào cứ có cảm giác, trong tỉnh nhất định là đã xảy ra chuyện lớn gì.
Điền Lâm Hỷ khẽ gật đầu nói:
- Phải nói là trên thủ đô đã có chút thay đổi, sự thay đổi này đã dẫn tới sự thay đổi của tỉnh.
Nhìn ánh mắt tò mò của Diệp Trạch Đào, Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Nói rõ ràng một chút, chỗ dựa của phó chủ tịch Khâu Chí Hướng đã đổ vỡ rồi. Khi cái chỗ dựa này đổ rồi thì một số lực lượng trong huyện sẽ tranh chấp cái bánh béo bở này. Kết cục là huyện Ninh Hải cũng bị cuốn theo vào vòng xoáy. Thành phố Hắc Lan không phải còn một con đường gọi là đường Hắc Thảo sao. Mọi chuyện đã bại lộ rồi!
Nói tới đây, Điền Lâm Hỷ mỉm cười nói:
- Có chuyện đó rồ, cậu nói xem, liệu đã xãy ra chuyện gì rồi?
Diệp Trạch Đào trong lòng giật mình nói:
- Chả trách việc này đã chạm tới huyện Thảo Hải, thì ra là có người ngấm ngầm nhúng tay vào.
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Chuyện này giống như một trận động đất vậy. Trận động đất này những nơi xung quanh nó đều bị ảnh hưởng. Huyện Thảo Hải các cậu chỉ là bị động đất nhỏ, xét về toàn cục thì cũng không phải là chuyện lớn lắm.
Diệp Trạch Đào cười một cách đau khổ nói:
- Thầy à, còn không phải là chuyện lớn ư, các cán bộ ở huyện Thảo Hải bây giờ đều cảm thấy bất an trong lòng.
Điền Lâm Hỷ cười cười nói:
- Tôi vội vã trở về cũng là để giải quyết chuyện này. May là chuyện này cũng không sai sót gì nhiêu, mọi việc xem chừng đã lắng xuống rồi, chỉ cần việc giải quyết tốt hậu quả mà thôi.
- Chủ tịch thành phố Địch đã bị đổ rồi ư?
Chợt động lòng, Diệp Trạch Đào bèn hỏi.
Gật đầu khen ngợi, Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Không sai, có chút tiến bộ rồi!
Không gian suy nghĩ của Diệp Trạch Đào lập tức mở ra, thởi dài nói:
- Trách nào Hứa Phu Kiệt gọi tôi lên tỉnh, là như vậy đấy!
Nhìn Diệp Trạch Đào vẻ thú vị, Điền Lâm Hỷ nói:
- Nói xem cậu biết được gì, tôi thấy chuyện này với cậu chắc có liên quan gì chứ.
Diệp Trạch Đào nói:
- Mọi chuyện đã không còn phức tạp rồi, hẳn là những cuộc tranh đấu ở trong tỉnh đã dính líu tới Phó chủ tịch tỉnh rồi. Cần phải loại trừ ông ta, nhất định phải tìm được điểm gì đó, con đường Hắc Thảo sẽ trở thành mục tiêu công kích. Người đâu tiên ngã xuống tất nhiên là Địch Mãnh. Ông ta ngã xuống rồi, phó chủ tịch Khâu sẽ bị liên lụy. Cứ cho là Phó chủ tịch Khâu không bị đánh đổ thì cũng sẽ chẳng còn mấy quyền lực, ở nhà dưỡng già thôi. Bộ máy điều hành ở tỉnh sẽ được tiến hành điều chỉnh lại.
Điền Lâm Hỷ gật đầu mỉm cười nói:
- Đại thể là như thế, tiếp tục nói đi.
- Tình hình ở thành phố Hắc Lan bị ảnh hưởng bởi chuyện này. Trong khoảng thời gian tranh đấu nhất định sẽ xuất hiện người có liên hệ với bí thư Hứa. Bí thư Hứa vì nắm trong tay càng nhiều lực lượng ở thành phố Hắc Lan, nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này đâu, bèn cho một người của ông ta cài vào Uỷ viên Thường vụ. Cứ như thế này, lời của bí thư Hứa lại càng có trọng lượng hơn. Lần này lên tỉnh có lẽ là để giải quyết chuyện này. Chả trách gọi tôi đi cùng tới gặp mặt bí thư Hô Diên. Đây là muốn tận dùng sự tranh thủ ủng hộ.
Điền Lâm Hỷ cười ha hả gật đầu liên tục gật đầu nói:
- Trạch Đào, không tồi đâu. Dựa vào một chút tin tức có thể phân tích ra nhiều chuyện như vậy, xem ra tôi đã nhìn lầm cậu rồi. Cậu vẫn thích hợp lăn lộn ở chốn quan trường!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Theo thầy lâu như thế, không biết cũng phải biết thôi!
Điền Lâm Hỷ càng cao hứng nói:
- Quả là không tồi, cậu có thể phân tích nhiều như thế, cơ bản mọi chuyện là như thế. Chỉ có một số chỗ cũng không hợp lí lắm. Thứ nhất, phó chủ tịch Khâu lần này gặp vấn đề không nhỏ rồi. Chỉ vì nguyên nhân ảnh hưởng sẽ không để lộ ra đâu. Trong việc tu sửa lại đường Hắc Thảo ông ta đã có những vấn đề nghiêm trọng rồi. Lúc ấy Địch Mãnh cũng tham gia vào việc này, Địch Mãnh cũng tồn tại những vấn đề, ông ta sẽ rất nhanh chóng nghỉ hưu thôi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Khó trách Uỷ ban Kỷ luật đã tìm được tài liệu gì đó trong việc huyện Thảo Hải tu sửa đường!
- Sự tình về cơ bản đã được vạch sẵn rồi, cậu đừng có tham dự vào, biết là được rồi!
Diệp Trạch Đào nói:
- Vì phản ứng dây chuyền này, tình hình của huyện Thảo Hải cũng phúc tạp hơn!
Điền Lâm Hỷ vui vẻ nói:
- Ở toàn bộ cục diện, việc ở huyện Thảo Hải cũng không phải là chuyện gì quá to tát. Theo sự định đoạt của thành phố, đến lúc đó mới có thể định lại được tình hình ở huyện Thảo Hải. Vốn trong chuyện này, một số người nghĩ rằng nên bắt đầu từ việc đường quốc lộ ở thành phố Hắc Lan. Kết quả những phương hướng khác đã bị phá vỡ, còn không đợi được thành quả của thành phố Hắc Lan đến, sự việc đã giải quyết xong rồi. Vấn đề của con đường quốc lộ Hắc Thảo ngược lại lại từ nơi khác đến!
Một cái vòng lớn như vậy ư!
Diệp Trạch Đào cảm thấy chuyện này hoàn toàn không phải là do một đám người gây ra, mà là rất nhiều người đồng thời tiến hành. Nhìn chỗ dựa vững chãi của phó chủ tịch Khâu đã sụp đổ, có muốn đứng dậy cũng sẽ bị bàn tay khác hạ gục thôi!
Điền Lâm Hỷ nhìn về phía Diệp Trạch Đào nói:
- Trạch Đào, nói thật lòng, tôi trước đây không hy vọng cậu lăn lộn vào chốn quan trường đâu. Cảm giác tính cách của cậu quá thật thà, ý chí cũng không đủ cứng rắn, cậu cứ thế này ở chốn quan trường nhất định sẽ phải chịu thiệt thòi. Không ngờ trong thời gian ngắn xảy ra cục diện lớn như thế, chuyện này nếu đổi lại là người khác thì thật khó giải quyết rồi. Nếu đã xảy ra chuyện lớn như vậy, làm ra thì thật là đáng tiếc, hành động phải tốt vào. Đây mới là chiến tích thật sự của cậu, là sự đặt nền móng cho sự phát triển về sau này của cậu. Bây giờ tôi cũng không thể không vì cậu mà góp sức chút.
- Thầy à, có câu nói thật lòng này của thầy, tôi yên tâm rồi!
Diệp Trạch Đào từ trong tâm đã cảm thấy vui vẻ rồi.
Điền Lâm Hỷ vui vẻ nói:
- Thôi Vĩnh Chí coi như là chỗ dựa của cậu. Ông ta bị đổ vỡ rồi cậu nhất định là lo lắng. Nhưng mà ông ta không phải là người cậu nên dựa vào, ông ta cũng không thật sự coi cậu là người của ông ta. Đổ thì cũng coi như đổ rồi, hiện giờ Hứa Phu Kiệt đương nhiên xem trọng cậu, tôi cũng sẽ giúp đỡ ông ta một lần. Thế này nhé, tối nay cậu hẹn anh ta đi, tìm thời gia tôi với ông ta ngồi với nhau một chút, được không?
Diệp Trạch Đào nhìn khí thế của Điền Lâm Hỷ có chút chần chừ nói:
- Thầy à, liệu có được không đó?
Câu nói này quả có chút hơi đùa cợt.
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Thằng ranh này tới tham dò ta đấy hả! Cậu chỉ cần nói tên tôi, Hứa Phu Kiệt sẽ biết ngay thôi!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười nói:
- Thầy đúng là người vô cùng tài năng. Không biết đã tu luyện tới mức độ nào rồi? Kỳ Nguyên Anh hay là kỳ Phân Thần?
Điền Lâm Hỷ cười nói:
- Dù sao bí thư Hứa rất mong có người như tôi giúp đỡ mà, đừng có xem tôi là người đã về hưu rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười lớn.
/1075
|