Hoàng Lăng lướt nhìn Lý Binh một lượt, gã đang suy nghĩ rất nhiều chuyện, có cả chuyện cha gã bây giờ đầu quân cho họ Tạ. Nghe nói họ Tạ và họ Lưu vốn dĩ đã có mâu thuẫn, Diệp Trạch Đào rất có khả năng sẽ trở thành con rể của nhà họ Lưu, nhưng nếu như suy đoán của gã chính xác thì Diệp Trạch Đào và Trịnh Tiểu Nhu có mối quan hệ rất mờ ám, chuyện này thật phức tạp quá!
Hoàng Lăng bây giờ cũng đã khôn hơn trước đây, những chuyện như thế này gã tốt nhất nên hỏi ý kiến người khác đã, không tự ý tùy tiện như trước nữa, cho nên hắn nói với Lý Binh:
- Tôi đi gọi điện đã.
Hoàng Lăng vào phòng gã gọi điện cho Lưu Vũ Giang, nét mặt rất kì quái.
Hai người nói chuyện một lúc lâu thì Hoàng Lăng mới chậm rãi đi ra, miệng còn phì phò điếu thuốc. Nhìn sắc mặt hắn rất hớn hở.
Lý Binh cũng không biết Hoàng Lăng đi gọi điện cho ai, y đoán là gọi cho Hoàng Minh Vũ, nên y ngồi im chờ như một cách phục tùng tuyệt đối.
Hoàng Lăng sau khi ngồi xuống liền nói với Lý Binh :
- Anh về trước đi, tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh sau.
Tâm trạng của Lý Binh phấn chấn hẳn lên, xem như một lần nữa y đã được họ Hoàng bao bọc. Nghĩ đến việc Hoàng Minh Vũ sắp gia nhập Đảng ủy, y có cảm giác như mình đang dựa vào một cây đại thụ vậy.
Lý Binh đi rồi Hoàng Lăng mới thần người ra tự lẩm bẩm :
- Quái, họ Lưu tạm thời không muốn mình động đến Diệp Trạch Đào, lẽ nào hắn với họ Lưu lại hòa hảo rồi? con mụ thối tha, lại nói dối rồi!
Diệp Trạch Đào lúc này đang nói chuyện với Ôn Phương.
Rót trà cho Diệp Trạch Đào xong Ôn Phương liền ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn cười:
- Trạch Đào, việc thu hút đầu tư thành công cho xã Xuân Trúc lần này anh chắc sẽ được thăng chức rồi!
Hai người bây giờ chẳng giấu nhau điều gì cả.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Ôn Phương. Cô hôm nay mặc bộ quần áo màu tím rất hợp thời, chiếc thắt lưng thắt vòng eo làm lộ rõ dáng người thon thả, vốn dĩ thân hình cô đã rất đẹp lại thêm bộ quần áo tôn lên, thêm mái tóc bồng bềnh, nhìn cô thật thời trang, tao nhã.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình, Ôn Phương trong lòng mừng thầm, liền cố ý đổi tư thế ngồi để lộ hai bên eo ra.
Diệp Trạch Đào thoáng nhìn thấy, nhưng trong lòng lại đang mải nghĩ đến lời Ôn Phương nói.
Trong lòng hắn tự nhiên có linh cảm không tốt lắm, chả lẽ hắn được thăng chức lên Phó chủ tịch huyện dễ dàng vậy sao?
- Anh làm sao thế?
Ôn Phương nhìn vẻ mặt tư lự của Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không có gì, chỉ là anh đang nghĩ đến chuyện phát triển thôi.
Ôn Phương nhìn vào mắt Trạch Đào, cô biết hiện giờ hắn vẫn chưa thật sự coi cô là kẻ thân tín, trong lòng dấy lên cảm giác hụt hẫng.
- Trạch Đào, cậu cứ yên tâm công tác, xã sẽ dốc toàn lực ủng hộ công việc của cậu.
- Đều là công việc của xã, mọi người cùng nhau cố gắng mới là điều quan trọng.
Nói xong Diệp Trạch Đào đi vào văn phòng.
Lời của Ôn Phương cũng nhắc cho hắn nhớ thành tích to lớn mà hắn đã đạt được lần này. Nếu theo quy định lúc đầu, thì việc đãi ngộ cấp phó Chủ tịch huyện phải được tiến hành thảo luận và quyết định rồi, nhưng sao đến giờ phút này vẫn chưa thấy động tĩnh gì ở huyện cả?
Diệp Trạch Đào cũng chẳng phải là nguời mới vào nghề, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm nên có thể nhìn xuyên bề nổi của sự việc, việc đến nước này thì chắc hẳn phải có gì bất ổn.
Nếu quả thật cấp trên chưa hiểu hết được công lao của Diệp Trạch Đào thì cấp trên nhất định sẽ nhắc nhở trọng dụng. Nhưng tình hình bây giờ có chút khác, hắn chỉ tin vào bản thân hắn mà thôi, nếu như hắn không cố gắng thì chẳng bao giờ có của trời cho rơi xuống, có vẻ như bản thân hắn vẫn im lặng chính là mấu chốt vấn đề.
Thở dài một tiếng, có vẻ như Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều không đề xuất chuyện này, hay là lại muốn thử hắn? Trước mắt huyện Thảo Hải lại có một cơ hội phát triển mới, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đang rất sốt ruột, từ xưa vẫn có hai phái ngầm đấu đá nhau ở huyện Hải Thảo, bây giờ có lẽ lại âm thầm đấu đá rồi, hai người họ có lẽ đều đang chờ lập trường của hắn!
Vừa nghĩ tới chuyện lập trường hắn đã thấy đau đầu, cả hai người đều không ngừng đưa ra các điều kiện ngầm, bản thân hắn cũng thấy khó ứng phó, đúng lúc sự nghiệp thăng chức của hắn đang ở thời điểm quan trọng, nhất định là bọn họ muốn dùng việc này để xem hắn lựa chọn ra sao rồi.
Đây quả là sự lựa chọn khó khăn, Diệp Trạch Đào chưa muốn nghĩ đến việc đứng về phe nào, nhưng nếu như không xác định rõ thì bản thân hắn sẽ không có sự giúp đỡ của bất kì ai, nhưng nếu như hắn đứng về phe này thì rất có thể sẽ đắc tội với phe còn lại.
Phải làm sao đây?
Diệp Trạch Đào trầm tư, việc này thật khó quá!
Cấp phó Chủ tịch huyện không giống với Chủ tịch xã, nếu không phải là người của bọn họ dễ gì bọn họ chịu dốc toàn lực ra ủng hộ?
Diệp Trạch Đào còn nghĩ tới một vấn đề quan trọng hơn, ấy là cho dù có đầu quân cho bọn họ, nhưng ai dám đảm bảo bọn họ sẽ thật sự tin tưởng hắn như tâm phúc, như Thôi Vĩnh Chí kia, cái đám dưới hắn có phải nói hòa hợp là hòa hợp được ngay đâu, còn có quá nhiều chuyện hắn chưa rõ.
Lúc này thì Phương Di Mai đưa văn kiện đến.
Đưa văn kiện xong Di Mai nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào có chút căng thẳng liền khẽ hỏi :
- Sao thế? Có chuyện gì à?
Diệp Trạch Đào đáp lại :
- Cuộc đàm phán đã kết thúc được một thời gian rồi, các doanh nghiệp cũng đã bắt đầu nhập cuộc rồi, huyện lẽ ra phải bắt đầu chú tâm đến công tác ở khu công nghiệp rồi.
Hắn nói rất bình thường, thoạt nghe chẳng có gì lạ.
Nhưng sau khi suy nghĩ Phương Di Mai đoán được ý của Diệp Trạch Đào liền nói nhỏ :
- Việc này khó đấy! Thôi Vĩnh Chí và Chủ tịch huyện Triệu đều rất quan tâm đến sự phát triển của xã Xuân Trúc, mà vị nào quan tâm cũng đều quan trọng cả!
Diệp Trạch Đào cười với Phương Di Mai, hắn biết Di Mai đã hiểu suy nghĩ của hắn.
Phương Di Mai vuốt vuốt tóc nói :
- Ngày mai em muốn xin nghỉ phép mấy ngày để đi lên huyện một chuyến.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói :
- Đúng lúc khu công nghiệp có chút việc phải điều chỉnh, em phụ trách việc này đi, làm xong rồi hãy về.
Phương Di Mai gật đầu rồi nói :
- Thật ra em thấy anh có thể thân thiết với cô Trịnh nhiều hơn.
Nhìn Phương Di Mai đi ra, Diệp Trạch Đào lại lắc đầu thở dài, người đàn bà này thông minh quá, chính bản thân hắn cũng chỉ vừa nghĩ ra, thế mà cô ta đã đoán được rồi!
Lời nói của Phương Di Mai ít nhiều cũng làm Diệp Trạch Đào phải cân nhắc, hiển nhiên tầm ảnh hưởng của họ Lưu không tới được tỉnh Ninh Hải, nhưng họ Trịnh thì có thể, trong việc này có lẽ Trịnh Tiểu Nhu còn giúp được hắn ít nhiều.
Suy nghĩ một hồi Diệp Trạch Đào thấy việc này phải do đích thân hắn xử lý, không nên việc gì cũng nhờ cậy người ta, cái chuyện tình cảm ít đi chút nào bớt phiền phức chút ấy. Nếu như hắn không thể hiện được rõ năng lực của mình thì họ Trịnh cũng sẽ chẳng coi hắn ra gì.
Thuận theo suy nghĩ Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới một việc quan trọng, ấy là ở huyện kẻ nào có thể cản đường hắn.
Hắn còn trẻ quá, kinh nghiệm và lý lịch đều không đủ, vấn đề này hết sức quan trọng. Những kẻ không muốn hắn dễ dàng thăng chức sẽ mượn cớ này để ngăn cản. Bây giờ việc cần làm ngay là phải lôi kéo một số thành phần có tiếng nói nhất định ở Ủy ban thường vụ Đảng về phía hắn mới được.
Nhưng phải tìm người nào đây?
Diệp Trạch Đào bắt đầu ngồi liệt kê các vị Ủy viên thường vụ Đảng huyện.
Phải tách riêng Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang ra, hai người này đến sau cùng có lẽ chỉ có một người bỏ phiếu cho hắn, ngoài hai người bọn họ ra thì còn ai nhỉ? Thích hợp nhất có lẽ là Tiền Trung Lập, chỉ cần thắt chặt thêm chút quan hệ với người này thì chắc chắn ông ta sẽ bỏ phiếu cho hắn.
Phiếu thứ hai có lẽ là Bàng Huy, Diệp Trạch Đào có cảm giác từ sau khi Cao Chấn Sơn rời đi thì gã trở nên cẩn thận hơn rồi, nghĩ tới việc gã luôn đối xử khá tốt với hắn, Diệp Trạch Đào thấy có lẽ hắn nên chủ động trước thì tốt hơn.
Lá phiếu thứ ba chính là Trưởng ban thư ký huyện Trần Tỏa Nguyên, có thể tranh thủ người này một chút.
Nghĩ đến Bí thư đảng ủy Vương Khởi và phó Chủ tịch huyện Chung Thủ Phú đều là người của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào khẽ cau mày, cái tên Chung Thủ Phú này thật khó lường, vì hắn đã từng đắc tội với y, tuy là bây giờ y vẫn tỏ ra hòa hảo với hắn nhưng ai dám chắc lúc quan trọng lại chơi hắn một vố, nên tấm phiếu này có lẽ khó lấy lắm.
Lý Binh!
Nghĩ đến Lý Binh, Diệp Trạch Đào biết là khả năng gã bỏ phiếu cho hắn gần như bằng không. Nhưng cũng chưa chắc, Lý Binh chắc chắn phải nghe theo sự sắp xếp của thế lực phía sau, mà đứng sau hắn là họ Hoàng, nếu thế đương nhiên họ Hoàng sẽ sai Lý Binh đến phá đám hắn, bây giờ họ Hoàng tai qua nạn khỏi rồi, có lẽ Lý Binh lại tìm được chỗ dựa để tác oai tác quái.
Không rõ Trưởng ban tuyên giáo huyện Chu An Vinh ra sao, Bí thư Bành Học Vân trước giờ luôn tỏ thiện ý với hắn, có thể hi vọng một phiếu từ ông ta, nhưng cũng không chắc được, mọi việc có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Sau khi đem toàn bộ các Ủy viên thường vụ huyện ra nhẩm tính một lượt, Diệp Trạch Đào mới thấy sợ hãi. Khi chưa nghĩ thì còn thấy khó hiểu, nghĩ đến rồi thì thấy quả thật là một mặt trận không yên bình chút nào. Chẳng trách mà đến giờ phút này việc thăng chức của hắn vẫn chưa được quyết định, cuộc chiến chắc hẳn đã bắt đầu rồi.
Hiểu rõ tình hình rồi Diệp Trạch Đào không thể ngồi im ở xã Xuân Trúc chờ đợi được, tự hắn phải chủ động thôi!
Diệp Trạch Đào cũng không thích chạy chọt, nhưng hắn biết rõ nếu như hắn không đủ thuận lợi để ngồi vào ghế Phó Chủ tịch huyện thì hắn sẽ khó có quyền can thiệp vào việc phát triển khu công nghiệp xã Xuân Trúc. Nếu quả thật như thế thì mọi công lao đầu tư của hắn sẽ thành công cốc, hắn quyết không thể để việc đó xảy ra được.
Việc quan chức quả là phức tạp quá, Diệp Trạch Đào tin chắc là những người phía trên sẽ có kẻ rắp tâm mượn cớ thăng chức mà thầm đẩy hắn ra khỏi xã Xuân Trúc.
Lãnh đạo trung ương đảng coi trọng năng lực ra sao?
Nói đến trung ương đảng, thì các vị lãnh đạo cũng sẽ nhắc đến việc của hắn.
Vậy thì cứ tranh chấp một chút đi!
Vì sự phát triển của xã Xuân Trúc, bằng mọi giá Diệp Trạch Đào phải trở thành Phó Chủ tịch huyện.
Nếu như đã đấu tranh thì phải tính toán lực lượng hắn có, phải tận dụng mọi thứ mà hắn có mới được!
Hoàng Lăng bây giờ cũng đã khôn hơn trước đây, những chuyện như thế này gã tốt nhất nên hỏi ý kiến người khác đã, không tự ý tùy tiện như trước nữa, cho nên hắn nói với Lý Binh:
- Tôi đi gọi điện đã.
Hoàng Lăng vào phòng gã gọi điện cho Lưu Vũ Giang, nét mặt rất kì quái.
Hai người nói chuyện một lúc lâu thì Hoàng Lăng mới chậm rãi đi ra, miệng còn phì phò điếu thuốc. Nhìn sắc mặt hắn rất hớn hở.
Lý Binh cũng không biết Hoàng Lăng đi gọi điện cho ai, y đoán là gọi cho Hoàng Minh Vũ, nên y ngồi im chờ như một cách phục tùng tuyệt đối.
Hoàng Lăng sau khi ngồi xuống liền nói với Lý Binh :
- Anh về trước đi, tôi sẽ gọi điện thông báo cho anh sau.
Tâm trạng của Lý Binh phấn chấn hẳn lên, xem như một lần nữa y đã được họ Hoàng bao bọc. Nghĩ đến việc Hoàng Minh Vũ sắp gia nhập Đảng ủy, y có cảm giác như mình đang dựa vào một cây đại thụ vậy.
Lý Binh đi rồi Hoàng Lăng mới thần người ra tự lẩm bẩm :
- Quái, họ Lưu tạm thời không muốn mình động đến Diệp Trạch Đào, lẽ nào hắn với họ Lưu lại hòa hảo rồi? con mụ thối tha, lại nói dối rồi!
Diệp Trạch Đào lúc này đang nói chuyện với Ôn Phương.
Rót trà cho Diệp Trạch Đào xong Ôn Phương liền ngồi xuống bên cạnh, nhìn hắn cười:
- Trạch Đào, việc thu hút đầu tư thành công cho xã Xuân Trúc lần này anh chắc sẽ được thăng chức rồi!
Hai người bây giờ chẳng giấu nhau điều gì cả.
Diệp Trạch Đào liếc nhìn Ôn Phương. Cô hôm nay mặc bộ quần áo màu tím rất hợp thời, chiếc thắt lưng thắt vòng eo làm lộ rõ dáng người thon thả, vốn dĩ thân hình cô đã rất đẹp lại thêm bộ quần áo tôn lên, thêm mái tóc bồng bềnh, nhìn cô thật thời trang, tao nhã.
Thấy Diệp Trạch Đào nhìn mình, Ôn Phương trong lòng mừng thầm, liền cố ý đổi tư thế ngồi để lộ hai bên eo ra.
Diệp Trạch Đào thoáng nhìn thấy, nhưng trong lòng lại đang mải nghĩ đến lời Ôn Phương nói.
Trong lòng hắn tự nhiên có linh cảm không tốt lắm, chả lẽ hắn được thăng chức lên Phó chủ tịch huyện dễ dàng vậy sao?
- Anh làm sao thế?
Ôn Phương nhìn vẻ mặt tư lự của Diệp Trạch Đào liền hỏi.
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Không có gì, chỉ là anh đang nghĩ đến chuyện phát triển thôi.
Ôn Phương nhìn vào mắt Trạch Đào, cô biết hiện giờ hắn vẫn chưa thật sự coi cô là kẻ thân tín, trong lòng dấy lên cảm giác hụt hẫng.
- Trạch Đào, cậu cứ yên tâm công tác, xã sẽ dốc toàn lực ủng hộ công việc của cậu.
- Đều là công việc của xã, mọi người cùng nhau cố gắng mới là điều quan trọng.
Nói xong Diệp Trạch Đào đi vào văn phòng.
Lời của Ôn Phương cũng nhắc cho hắn nhớ thành tích to lớn mà hắn đã đạt được lần này. Nếu theo quy định lúc đầu, thì việc đãi ngộ cấp phó Chủ tịch huyện phải được tiến hành thảo luận và quyết định rồi, nhưng sao đến giờ phút này vẫn chưa thấy động tĩnh gì ở huyện cả?
Diệp Trạch Đào cũng chẳng phải là nguời mới vào nghề, hắn đã có rất nhiều kinh nghiệm nên có thể nhìn xuyên bề nổi của sự việc, việc đến nước này thì chắc hẳn phải có gì bất ổn.
Nếu quả thật cấp trên chưa hiểu hết được công lao của Diệp Trạch Đào thì cấp trên nhất định sẽ nhắc nhở trọng dụng. Nhưng tình hình bây giờ có chút khác, hắn chỉ tin vào bản thân hắn mà thôi, nếu như hắn không cố gắng thì chẳng bao giờ có của trời cho rơi xuống, có vẻ như bản thân hắn vẫn im lặng chính là mấu chốt vấn đề.
Thở dài một tiếng, có vẻ như Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều không đề xuất chuyện này, hay là lại muốn thử hắn? Trước mắt huyện Thảo Hải lại có một cơ hội phát triển mới, Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang đều đang rất sốt ruột, từ xưa vẫn có hai phái ngầm đấu đá nhau ở huyện Hải Thảo, bây giờ có lẽ lại âm thầm đấu đá rồi, hai người họ có lẽ đều đang chờ lập trường của hắn!
Vừa nghĩ tới chuyện lập trường hắn đã thấy đau đầu, cả hai người đều không ngừng đưa ra các điều kiện ngầm, bản thân hắn cũng thấy khó ứng phó, đúng lúc sự nghiệp thăng chức của hắn đang ở thời điểm quan trọng, nhất định là bọn họ muốn dùng việc này để xem hắn lựa chọn ra sao rồi.
Đây quả là sự lựa chọn khó khăn, Diệp Trạch Đào chưa muốn nghĩ đến việc đứng về phe nào, nhưng nếu như không xác định rõ thì bản thân hắn sẽ không có sự giúp đỡ của bất kì ai, nhưng nếu như hắn đứng về phe này thì rất có thể sẽ đắc tội với phe còn lại.
Phải làm sao đây?
Diệp Trạch Đào trầm tư, việc này thật khó quá!
Cấp phó Chủ tịch huyện không giống với Chủ tịch xã, nếu không phải là người của bọn họ dễ gì bọn họ chịu dốc toàn lực ra ủng hộ?
Diệp Trạch Đào còn nghĩ tới một vấn đề quan trọng hơn, ấy là cho dù có đầu quân cho bọn họ, nhưng ai dám đảm bảo bọn họ sẽ thật sự tin tưởng hắn như tâm phúc, như Thôi Vĩnh Chí kia, cái đám dưới hắn có phải nói hòa hợp là hòa hợp được ngay đâu, còn có quá nhiều chuyện hắn chưa rõ.
Lúc này thì Phương Di Mai đưa văn kiện đến.
Đưa văn kiện xong Di Mai nhìn vẻ mặt Diệp Trạch Đào có chút căng thẳng liền khẽ hỏi :
- Sao thế? Có chuyện gì à?
Diệp Trạch Đào đáp lại :
- Cuộc đàm phán đã kết thúc được một thời gian rồi, các doanh nghiệp cũng đã bắt đầu nhập cuộc rồi, huyện lẽ ra phải bắt đầu chú tâm đến công tác ở khu công nghiệp rồi.
Hắn nói rất bình thường, thoạt nghe chẳng có gì lạ.
Nhưng sau khi suy nghĩ Phương Di Mai đoán được ý của Diệp Trạch Đào liền nói nhỏ :
- Việc này khó đấy! Thôi Vĩnh Chí và Chủ tịch huyện Triệu đều rất quan tâm đến sự phát triển của xã Xuân Trúc, mà vị nào quan tâm cũng đều quan trọng cả!
Diệp Trạch Đào cười với Phương Di Mai, hắn biết Di Mai đã hiểu suy nghĩ của hắn.
Phương Di Mai vuốt vuốt tóc nói :
- Ngày mai em muốn xin nghỉ phép mấy ngày để đi lên huyện một chuyến.
Diệp Trạch Đào gật đầu nói :
- Đúng lúc khu công nghiệp có chút việc phải điều chỉnh, em phụ trách việc này đi, làm xong rồi hãy về.
Phương Di Mai gật đầu rồi nói :
- Thật ra em thấy anh có thể thân thiết với cô Trịnh nhiều hơn.
Nhìn Phương Di Mai đi ra, Diệp Trạch Đào lại lắc đầu thở dài, người đàn bà này thông minh quá, chính bản thân hắn cũng chỉ vừa nghĩ ra, thế mà cô ta đã đoán được rồi!
Lời nói của Phương Di Mai ít nhiều cũng làm Diệp Trạch Đào phải cân nhắc, hiển nhiên tầm ảnh hưởng của họ Lưu không tới được tỉnh Ninh Hải, nhưng họ Trịnh thì có thể, trong việc này có lẽ Trịnh Tiểu Nhu còn giúp được hắn ít nhiều.
Suy nghĩ một hồi Diệp Trạch Đào thấy việc này phải do đích thân hắn xử lý, không nên việc gì cũng nhờ cậy người ta, cái chuyện tình cảm ít đi chút nào bớt phiền phức chút ấy. Nếu như hắn không thể hiện được rõ năng lực của mình thì họ Trịnh cũng sẽ chẳng coi hắn ra gì.
Thuận theo suy nghĩ Diệp Trạch Đào lại nghĩ tới một việc quan trọng, ấy là ở huyện kẻ nào có thể cản đường hắn.
Hắn còn trẻ quá, kinh nghiệm và lý lịch đều không đủ, vấn đề này hết sức quan trọng. Những kẻ không muốn hắn dễ dàng thăng chức sẽ mượn cớ này để ngăn cản. Bây giờ việc cần làm ngay là phải lôi kéo một số thành phần có tiếng nói nhất định ở Ủy ban thường vụ Đảng về phía hắn mới được.
Nhưng phải tìm người nào đây?
Diệp Trạch Đào bắt đầu ngồi liệt kê các vị Ủy viên thường vụ Đảng huyện.
Phải tách riêng Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang ra, hai người này đến sau cùng có lẽ chỉ có một người bỏ phiếu cho hắn, ngoài hai người bọn họ ra thì còn ai nhỉ? Thích hợp nhất có lẽ là Tiền Trung Lập, chỉ cần thắt chặt thêm chút quan hệ với người này thì chắc chắn ông ta sẽ bỏ phiếu cho hắn.
Phiếu thứ hai có lẽ là Bàng Huy, Diệp Trạch Đào có cảm giác từ sau khi Cao Chấn Sơn rời đi thì gã trở nên cẩn thận hơn rồi, nghĩ tới việc gã luôn đối xử khá tốt với hắn, Diệp Trạch Đào thấy có lẽ hắn nên chủ động trước thì tốt hơn.
Lá phiếu thứ ba chính là Trưởng ban thư ký huyện Trần Tỏa Nguyên, có thể tranh thủ người này một chút.
Nghĩ đến Bí thư đảng ủy Vương Khởi và phó Chủ tịch huyện Chung Thủ Phú đều là người của Thôi Vĩnh Chí, Diệp Trạch Đào khẽ cau mày, cái tên Chung Thủ Phú này thật khó lường, vì hắn đã từng đắc tội với y, tuy là bây giờ y vẫn tỏ ra hòa hảo với hắn nhưng ai dám chắc lúc quan trọng lại chơi hắn một vố, nên tấm phiếu này có lẽ khó lấy lắm.
Lý Binh!
Nghĩ đến Lý Binh, Diệp Trạch Đào biết là khả năng gã bỏ phiếu cho hắn gần như bằng không. Nhưng cũng chưa chắc, Lý Binh chắc chắn phải nghe theo sự sắp xếp của thế lực phía sau, mà đứng sau hắn là họ Hoàng, nếu thế đương nhiên họ Hoàng sẽ sai Lý Binh đến phá đám hắn, bây giờ họ Hoàng tai qua nạn khỏi rồi, có lẽ Lý Binh lại tìm được chỗ dựa để tác oai tác quái.
Không rõ Trưởng ban tuyên giáo huyện Chu An Vinh ra sao, Bí thư Bành Học Vân trước giờ luôn tỏ thiện ý với hắn, có thể hi vọng một phiếu từ ông ta, nhưng cũng không chắc được, mọi việc có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
Sau khi đem toàn bộ các Ủy viên thường vụ huyện ra nhẩm tính một lượt, Diệp Trạch Đào mới thấy sợ hãi. Khi chưa nghĩ thì còn thấy khó hiểu, nghĩ đến rồi thì thấy quả thật là một mặt trận không yên bình chút nào. Chẳng trách mà đến giờ phút này việc thăng chức của hắn vẫn chưa được quyết định, cuộc chiến chắc hẳn đã bắt đầu rồi.
Hiểu rõ tình hình rồi Diệp Trạch Đào không thể ngồi im ở xã Xuân Trúc chờ đợi được, tự hắn phải chủ động thôi!
Diệp Trạch Đào cũng không thích chạy chọt, nhưng hắn biết rõ nếu như hắn không đủ thuận lợi để ngồi vào ghế Phó Chủ tịch huyện thì hắn sẽ khó có quyền can thiệp vào việc phát triển khu công nghiệp xã Xuân Trúc. Nếu quả thật như thế thì mọi công lao đầu tư của hắn sẽ thành công cốc, hắn quyết không thể để việc đó xảy ra được.
Việc quan chức quả là phức tạp quá, Diệp Trạch Đào tin chắc là những người phía trên sẽ có kẻ rắp tâm mượn cớ thăng chức mà thầm đẩy hắn ra khỏi xã Xuân Trúc.
Lãnh đạo trung ương đảng coi trọng năng lực ra sao?
Nói đến trung ương đảng, thì các vị lãnh đạo cũng sẽ nhắc đến việc của hắn.
Vậy thì cứ tranh chấp một chút đi!
Vì sự phát triển của xã Xuân Trúc, bằng mọi giá Diệp Trạch Đào phải trở thành Phó Chủ tịch huyện.
Nếu như đã đấu tranh thì phải tính toán lực lượng hắn có, phải tận dụng mọi thứ mà hắn có mới được!
/1075
|