Chủ tịch của công ty thực nghiệm Trường Hà – Vương Khởi đang chăm chú quan sát Diệp Trạch Đào, tuy mới có một ngày, nhưng với năng lực của Công ty thực nghiệm Trường Hà, chỉ cần như vậy là đủ để điều tra rõ về Diệp Trạch Đào.
Ban đầu bọn Vương Khởi cũng không thèm để mắt tới Diệp Trạch Đào, nhưng khi suy nghĩ một chút về tình hình khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc, trong quá trình tìm hiểu mới phát hiện ra, toàn bộ sự việc đều là do Chủ tịch xã Diệp Trạch Đào tác động vào.
Hiện giờ Vương Khởi thật sự có chút khâm phục Diệp Trạch Đào, người thanh niên này quả thực là một nhân vật không tồi, chỉ bằng một việc làm đường đã khiến cho xã được quan tâm hơn, do đó mới có thể xây dựng một khu công nghiệp. Xây dựng một khu công nghiệp lớn như vậy thật vô cùng có sức hấp dẫn với các công ty.
Nghĩ đến cảnh những người dân trong xã đi làm đường, Vương Siêu cũng thầm khen ngợi Chủ tịch xã Diệp. Đây là một vị Chủ tịch xã rất giỏi, hắn có uy tín lớn như vậy với người dân, sức ảnh hưởng của hắn ở xã Xuân Trúc cũng vô cùng lớn.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang bước tới, Vương Khởi nghĩ thầm, người thanh niên này nếu có thể phát triển tốt thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng lớn!
- Xin chào!
Diệp Trạch Đào tuy không biết đối phương là ai nhưng vẫn chủ động giơ tay ra trước.
Vương Khởi mỉm cười bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng tôi tới tìm hiểu tình hình ở khu công nghiệp của các anh!
- Các vị là…?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Vương Khởi mỉm cười nói:
- Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…chúng tôi muốn biết thêm về tình hình mọi mặt ở khu công nghiệp kia, không biết liệu Chủ tịch xã có thể giải thích cho chúng tôi biết một chút không?
Đối phương không muốn nói mình là ai, Diệp Trạch Đào cũng không gặng hỏi, chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có thể, không biết các vị muốn tìm hiểu về vấn đề gì, chỉ cần tôi có thể giải đáp, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời.
Vương Khởi cũng chưa hỏi gì, nhưng bọn thủ hạ đứng bên cạnh đã tiến tới phỏng vấn. Ông ta từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi Diệp Trạch Đào.
Vương Khởi phát hiện ra Diệp Trạch Đào đối với việc của xã Xuân Trúc rất nghiêm túc, phương hướng phát triển khu công nghiệp cũng rất rõ ràng. Nghe Diệp Trạch Đào giải thích, Vương Khởi dường như có thể nhìn thấy phương hướng phát triển tiếp theo của xã Xuân Trúc.
Nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, Vương Khởi đứng dậy, giơ tay bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Tên tôi là Vương Khởi, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác!
Nói xong, Vương Khởi dẫn người bỏ đi.
Nhìn bọn Vương Khởi bỏ đi, Phương Di Mai nhíu mày nói:
- Sao tôi nghe cái tên này rất quen?
Tần Quế Đông lúc này mới cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã à, lần này tất cả mọi người đều đã biết, khu công nghiệp của chúng ta có một nhà máy xi măng có vốn đầu tư tới vài trăm triệu!
Diệp Trạch Đào cười cười, việc này đối với các cán bộ xã Xuân Trúc mà nói chắc chắn là một sự khích lệ lớn.
Suy nghĩ lúc này của Diệp Trạch Đào không ai có thể đoán được, hắn đang nghĩ muốn tìm hiểu một chút về Lý Binh. Sau khi Lý Binh tới huyện Thảo Hải liền cố tình muốn nhằm vào mình, nếu không làm rõ sau lưng y có ai đứng đằng sau thì cho dù mình có đưa các vị thương gia đến Thảo Hải, việc triển khai dự án cũng rất khó tiến hành. Tìm hiểu về Lý Binh cũng đã trở thành một chuyện quan trọng đối với Diệp Trạch Đào.
Trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến việc nhờ bọn Lưu Mộng Y giúp đỡ, nếu nhờ tới bọn họ thì hắn thật không có chút bản lĩnh nào!
Tuy một Phó Chủ tịch huyện thường vụ có vẻ rất hùng mạnh, nhưng Diệp Trạch Đào lại không sợ Lý Binh. Ở huyện Thảo Hải có rất nhiều người có thể giúp hắn, muốn tìm hiểu một chút về Lý Binh chắc cũng không phải việc gì khó.
Bề ngoài Diệp Trạch Đào tỏ ra bình thản như vậy, nhưng trước tình huống đối phương nhiều lần nhằm vào mình, hắn cũng không thế để người khác tùy ý ức hiếp như vậy.
Diệp Trạch Đào cũng phân tích một chút tâm lý của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang, hai người này vốn là những người lọc lõi trong chốn quan trường, nếu không thể hiện được khả năng của mình trước thì bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn đứng về phía mình. Tuy mình đã cố gắng sắp đặt tình huống, tình huống này lại thể hiện năng lực của mình, nhưng, những người trong quan trường đó nếu không thấy ưng ý thì nhất định họ sẽ không thay đổi, cần phải tìm một biện pháp khác mới được.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi, mọi người bưng cơm hộp ngồi ăn.
Diệp Trạch Đào ngồi xổm một góc, vừa ăn cơm vừa nghĩ cách đối phó với Lý Binh.
Diệp Trạch Đào đã phỏng đoán rốt cục sau lưng Lý Binh có một nhân vật lớn thế nào.
Từ trên tỉnh được cử xuống huyện, chí ít thì đó cũng phải là một người có thể gây ảnh hưởng đến lãnh đạo thành phố. Nếu quả thực là như vậy, rất có khả năng đó chính là một vị lãnh đạo cấp tỉnh.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trạch Đào thật sự không hiểu gia đình của Lưu Mộng Y là một gia đình như thế nào mà lại có một đối thủ như vậy.
Vừa nghĩ tới, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, nếu cử một người đến để đối phó với mình, vậy thì có thể nói, đối phương cũng không đến mức ngang nhiên đối phó với mình, điều này nói lên lực lượng trên vẫn còn tồn tại một vài hạn chế.
Nếu là như vậy thì dễ xử lý hơn, đối phương làm việc ở tỉnh, cử Lý Binh đến đối phó với mình, ông ta hẳn sẽ không tự mình nhúng tay đến tận đây, mình hoàn toàn có thể đụng chạm đến Lý Binh.
Cho dù đến lúc đó Lý Binh bị mình hại, đối phương cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo bọn họ cử một Phó Chủ tịch huyện thường vụ kém cỏi đến hại mình.
Ý tưởng thì hay, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy việc này nhất định có khó khăn, Lý Binh là Phó phòng thường vụ huyện, mình chẳng qua chỉ là một Chủ tịch xã, khoảng cách giữa hai người thật sự rất lớn!
Di Mai lúc này cũng đi tới ngồi ăn cơm bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Vừa ăn, cô vừa hỏi:
- Chủ tịch xã, anh có tâm sự gì ư?
Thấy Phương Di Mai hỏi, Diệp Trạch Đào đột nhiên nhanh trí, hắn cũng muốn thử năng lực của Phương Di Mai một chút.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Sau khi khu công nghiệp được mở rộng, điều tôi lo lắng chính là khu công nghiệp đã có một vài quy định không cần thiết, nếu bị hạn chế quá nhiều thì sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển của khu công nghiệp!
Quả nhiên, Phương Di Mai là một người rất mẫn cảm với chính trị.
Phương Di Mai vẫn theo dõi tình hình ở huyện, cô đương nhiên đã sớm biết giữa Lý Binh và Diệp Trạch Đào có mâu thuẫn, nghe nói như vậy, không cần nghĩ lâu, cô nói thẳng:
- Lý Binh ư?
Diệp Trạch Đào thật sự rất khâm phục, Phương Di Mai chẳng qua là không có cơ hội, nếu có cơ hội, nhất định cô sẽ nhanh chóng phát triển.
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều, vừa ăn cơm vừa nhìn trước ngó sau.
Bên cạnh hai người cũng không có người khác, Phương Di Mai nói:
- Lý Binh và Ngô Hiểu Bình rất thân thiết với nhau!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu không có những quy định hạn chế, tôi tin rằng xã Xuân Trúc sẽ phát triển nhanh hơn!
Câu này có vẻ như đang nói chuyện không đâu, Phương Di Mai cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, cô khẽ gật đầu một cái.
Phương Di Mai nói nhỏ:
- Chủ tịch xã yên tâm, rồi ngày đó sẽ tới!
Diệp Trạch Đào ăn xong đứng dậy, nhìn Phương Di Mai nói:
- Xã Xuân Trúc cần người có năng lực để gánh vác trọng trách!
Nhìn Diệp Trạch Đào bước đi, Phương Di Mai phát hiện giữa mình và Diệp Trạch Đào có sự thấu hiểu lẫn nhau, dường như Diệp Trạch Đào đã coi mình là người có thể bàn bạc chuyện cơ mật, nhưng lại không coi mình là một cô gái!
Điều này khiến cho Phương Di Mai cảm thấy hơi buồn, nhưng trong lòng cô lại thấy phấn chấn, liệu có mấy người có thể sát cánh chiến đấu bên cạnh Diệp Trạch Đào?
Nghĩ vậy, Phương Di Mai đột nhiên cảm thấy mình và Diệp Trạch Đào cũng không cần phải trở thành vợ chồng, đây là một loại quan hệ cùng phát triển nhưng còn có tình cảm mãnh liệt hơn cả vợ chồng.
Nghĩ đến chuyện Ngô Hiểu Bình nhìn mình với ánh mắt âm u lạnh lẽo, trong lòng Phương Di Mai nghĩ nhất định phải đánh bại cả Lý Binh và Ngô Hiểu Bình. Chỉ có như vậy, Diệp Trạch Đào mới tạm thời được an toàn.
Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nghĩ, lần này xem như thử Phương Di Mai một chút. Nếu cô có thể cố gắng hết sức làm chuyện này, và thật sự nếu có thể làm tốt, vậy thì trên con đường tương lai, cô hoàn toàn có thể trở thành người đáng tin nhất để mình bồi dưỡng.
Vừa đi ra khỏi phòng triển lãm, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của Giang Triều Vĩ.
Trong điện thoại Giang Triều Vĩ nói:
- Trạch Đào, đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Khi Diệp Trạch Đào chạy đến nhà Giang Triều Vĩ, Giang Triều Vĩ cũng không ở nhà.
Vừa bước vào cửa, Diệp Trạch Đào đã hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Giang Triều Vĩ nói:
- Cha tôi nói với tôi một chuyện, một người tên là Lý Binh, Phó Chủ tịch huyện ở huyện các anh dường như vẫn gây cản trở cho anh, hắn đã làm việc cho một người từ lâu rồi, để tôi kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, thật là thú vị, đây chính là việc mình đang suy nghĩ. Giang Triều Vĩ đã giúp mình điều tra, hiện giờ đã đến lúc nắm được tình hình.
Diệp Trạch Đào đi tới ghế rồi ngồi xuống, đưa cho Giang Triều Vĩ một điếu thuốc rồi nói:
- Cậu kể lại chi tiết đi!
Giang Triều Vĩ nói:
- Cha tôi nói, người tên Lý Binh đó cũng không phải là một nhân vật tài giỏi gì, hắn vốn là một Phó phòng Hành chính ở tỉnh, chuyên làm việc vặt. Lần này là do Phó Chủ tịch tỉnh Hoàng Minh Vũ tiến cử hắn với Chủ tịch thành phố Địch Mãnh của các anh.
Hoàng Minh Vũ?
Diệp Trạch Đào nhớ lại tình cảnh của vị Phó Chủ tịch tỉnh này.
Diệp Trạch Đào cũng đã tiến hành tìm hiểu tình hình gần đây nhất của các lãnh đạo trên tỉnh, Hoàng Minh Vũ cũng không gia nhập Tỉnh ủy, chỉ có điều một Phó Chủ tịch tỉnh bình thường cũng không có quyền lực quá lớn!
Quả nhiên thực lực của đối phương cũng không quá hùng mạnh!
Sau khi Diệp Trạch Đào biết được chuyện này, hắn trái lại lại thở phảo nhẹ nhõm, người sai khiến cũng không phải là một nhân vật quá lớn, hắn cũng không cần lo lắng quá mức!
Vừa nghĩ đến, Diệp Trạch Đào lại phát hiện suy nghĩ của mình có thiếu sót, nếu Lý Binh là thân tín của Hoàng Minh Vũ, Hoàng Minh Vũ ở tỉnh nhiều năm như vậy, sao lại có thể không cần đến Lý Binh? Hiện giờ ông ta mới dùng đến Lý Binh, chỉ có thể chứng minh một điều, đó là Hoàng Minh Vũ cũng nhận ủy thác mà làm, đây là một loại giúp đỡ tình nghĩa, sau khi ông ta vốn không có khả năng quản lý việc này!
Bất kể như thế nào, Giang Triều Vĩ có thể giúp mình điều tra ra tình huống như vậy, ơn nghĩa này nhất định phải ghi nhận.
Diệp Trạch Đào nhìn Giang Triều Vĩ nói:
- Cảm ơn cha anh hộ tôi nhé!
Giang Triều Vĩ nói:
- Không có gì, chuyện này đối với cha tôi mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, nếu ông ấy muốn điều tra ai đó trong tỉnh thì rất dễ dàng.
Diệp Trạch Đào hiện giờ càng thêm lo lắng, rốt cục Hoàng Minh Vũ đã nhận sự ủy thác của ai để làm việc này. Xem ra việc này không cần biết nữa, chỉ cần hạ gục Lý Binh, đánh bại y, người đứng sau lưng y sẽ xuất hiện. Chính mình cũng muốn xem xem, rốt cục là người như thế nào muốn âm thầm làm hại mình.
Ban đầu bọn Vương Khởi cũng không thèm để mắt tới Diệp Trạch Đào, nhưng khi suy nghĩ một chút về tình hình khu công nghiệp ở xã Xuân Trúc, trong quá trình tìm hiểu mới phát hiện ra, toàn bộ sự việc đều là do Chủ tịch xã Diệp Trạch Đào tác động vào.
Hiện giờ Vương Khởi thật sự có chút khâm phục Diệp Trạch Đào, người thanh niên này quả thực là một nhân vật không tồi, chỉ bằng một việc làm đường đã khiến cho xã được quan tâm hơn, do đó mới có thể xây dựng một khu công nghiệp. Xây dựng một khu công nghiệp lớn như vậy thật vô cùng có sức hấp dẫn với các công ty.
Nghĩ đến cảnh những người dân trong xã đi làm đường, Vương Siêu cũng thầm khen ngợi Chủ tịch xã Diệp. Đây là một vị Chủ tịch xã rất giỏi, hắn có uy tín lớn như vậy với người dân, sức ảnh hưởng của hắn ở xã Xuân Trúc cũng vô cùng lớn.
Nhìn Diệp Trạch Đào đang bước tới, Vương Khởi nghĩ thầm, người thanh niên này nếu có thể phát triển tốt thì tiền đồ sẽ vô cùng rộng lớn!
- Xin chào!
Diệp Trạch Đào tuy không biết đối phương là ai nhưng vẫn chủ động giơ tay ra trước.
Vương Khởi mỉm cười bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Chúng tôi tới tìm hiểu tình hình ở khu công nghiệp của các anh!
- Các vị là…?
Diệp Trạch Đào hỏi.
Vương Khởi mỉm cười nói:
- Chúng tôi là ai không quan trọng, quan trọng là…chúng tôi muốn biết thêm về tình hình mọi mặt ở khu công nghiệp kia, không biết liệu Chủ tịch xã có thể giải thích cho chúng tôi biết một chút không?
Đối phương không muốn nói mình là ai, Diệp Trạch Đào cũng không gặng hỏi, chỉ khẽ mỉm cười nói:
- Đương nhiên là có thể, không biết các vị muốn tìm hiểu về vấn đề gì, chỉ cần tôi có thể giải đáp, tôi sẽ cố gắng hết sức để trả lời.
Vương Khởi cũng chưa hỏi gì, nhưng bọn thủ hạ đứng bên cạnh đã tiến tới phỏng vấn. Ông ta từ nãy đến giờ vẫn không rời mắt khỏi Diệp Trạch Đào.
Vương Khởi phát hiện ra Diệp Trạch Đào đối với việc của xã Xuân Trúc rất nghiêm túc, phương hướng phát triển khu công nghiệp cũng rất rõ ràng. Nghe Diệp Trạch Đào giải thích, Vương Khởi dường như có thể nhìn thấy phương hướng phát triển tiếp theo của xã Xuân Trúc.
Nghe Diệp Trạch Đào giới thiệu xong, Vương Khởi đứng dậy, giơ tay bắt tay Diệp Trạch Đào nói:
- Tên tôi là Vương Khởi, hy vọng chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác!
Nói xong, Vương Khởi dẫn người bỏ đi.
Nhìn bọn Vương Khởi bỏ đi, Phương Di Mai nhíu mày nói:
- Sao tôi nghe cái tên này rất quen?
Tần Quế Đông lúc này mới cười nói với Diệp Trạch Đào:
- Chủ tịch xã à, lần này tất cả mọi người đều đã biết, khu công nghiệp của chúng ta có một nhà máy xi măng có vốn đầu tư tới vài trăm triệu!
Diệp Trạch Đào cười cười, việc này đối với các cán bộ xã Xuân Trúc mà nói chắc chắn là một sự khích lệ lớn.
Suy nghĩ lúc này của Diệp Trạch Đào không ai có thể đoán được, hắn đang nghĩ muốn tìm hiểu một chút về Lý Binh. Sau khi Lý Binh tới huyện Thảo Hải liền cố tình muốn nhằm vào mình, nếu không làm rõ sau lưng y có ai đứng đằng sau thì cho dù mình có đưa các vị thương gia đến Thảo Hải, việc triển khai dự án cũng rất khó tiến hành. Tìm hiểu về Lý Binh cũng đã trở thành một chuyện quan trọng đối với Diệp Trạch Đào.
Trong chuyện này Diệp Trạch Đào cũng không nghĩ đến việc nhờ bọn Lưu Mộng Y giúp đỡ, nếu nhờ tới bọn họ thì hắn thật không có chút bản lĩnh nào!
Tuy một Phó Chủ tịch huyện thường vụ có vẻ rất hùng mạnh, nhưng Diệp Trạch Đào lại không sợ Lý Binh. Ở huyện Thảo Hải có rất nhiều người có thể giúp hắn, muốn tìm hiểu một chút về Lý Binh chắc cũng không phải việc gì khó.
Bề ngoài Diệp Trạch Đào tỏ ra bình thản như vậy, nhưng trước tình huống đối phương nhiều lần nhằm vào mình, hắn cũng không thế để người khác tùy ý ức hiếp như vậy.
Diệp Trạch Đào cũng phân tích một chút tâm lý của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang, hai người này vốn là những người lọc lõi trong chốn quan trường, nếu không thể hiện được khả năng của mình trước thì bọn họ cũng sẽ không hoàn toàn đứng về phía mình. Tuy mình đã cố gắng sắp đặt tình huống, tình huống này lại thể hiện năng lực của mình, nhưng, những người trong quan trường đó nếu không thấy ưng ý thì nhất định họ sẽ không thay đổi, cần phải tìm một biện pháp khác mới được.
Bận rộn cả ngày, cuối cùng cũng đến lúc nghỉ ngơi, mọi người bưng cơm hộp ngồi ăn.
Diệp Trạch Đào ngồi xổm một góc, vừa ăn cơm vừa nghĩ cách đối phó với Lý Binh.
Diệp Trạch Đào đã phỏng đoán rốt cục sau lưng Lý Binh có một nhân vật lớn thế nào.
Từ trên tỉnh được cử xuống huyện, chí ít thì đó cũng phải là một người có thể gây ảnh hưởng đến lãnh đạo thành phố. Nếu quả thực là như vậy, rất có khả năng đó chính là một vị lãnh đạo cấp tỉnh.
Cười khổ một tiếng, Diệp Trạch Đào thật sự không hiểu gia đình của Lưu Mộng Y là một gia đình như thế nào mà lại có một đối thủ như vậy.
Vừa nghĩ tới, mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, nếu cử một người đến để đối phó với mình, vậy thì có thể nói, đối phương cũng không đến mức ngang nhiên đối phó với mình, điều này nói lên lực lượng trên vẫn còn tồn tại một vài hạn chế.
Nếu là như vậy thì dễ xử lý hơn, đối phương làm việc ở tỉnh, cử Lý Binh đến đối phó với mình, ông ta hẳn sẽ không tự mình nhúng tay đến tận đây, mình hoàn toàn có thể đụng chạm đến Lý Binh.
Cho dù đến lúc đó Lý Binh bị mình hại, đối phương cũng chỉ có thể nhịn, ai bảo bọn họ cử một Phó Chủ tịch huyện thường vụ kém cỏi đến hại mình.
Ý tưởng thì hay, nhưng Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy việc này nhất định có khó khăn, Lý Binh là Phó phòng thường vụ huyện, mình chẳng qua chỉ là một Chủ tịch xã, khoảng cách giữa hai người thật sự rất lớn!
Di Mai lúc này cũng đi tới ngồi ăn cơm bên cạnh Diệp Trạch Đào.
Vừa ăn, cô vừa hỏi:
- Chủ tịch xã, anh có tâm sự gì ư?
Thấy Phương Di Mai hỏi, Diệp Trạch Đào đột nhiên nhanh trí, hắn cũng muốn thử năng lực của Phương Di Mai một chút.
Diệp Trạch Đào lắc đầu nói:
- Sau khi khu công nghiệp được mở rộng, điều tôi lo lắng chính là khu công nghiệp đã có một vài quy định không cần thiết, nếu bị hạn chế quá nhiều thì sẽ vô cùng bất lợi cho sự phát triển của khu công nghiệp!
Quả nhiên, Phương Di Mai là một người rất mẫn cảm với chính trị.
Phương Di Mai vẫn theo dõi tình hình ở huyện, cô đương nhiên đã sớm biết giữa Lý Binh và Diệp Trạch Đào có mâu thuẫn, nghe nói như vậy, không cần nghĩ lâu, cô nói thẳng:
- Lý Binh ư?
Diệp Trạch Đào thật sự rất khâm phục, Phương Di Mai chẳng qua là không có cơ hội, nếu có cơ hội, nhất định cô sẽ nhanh chóng phát triển.
Diệp Trạch Đào cũng không nói nhiều, vừa ăn cơm vừa nhìn trước ngó sau.
Bên cạnh hai người cũng không có người khác, Phương Di Mai nói:
- Lý Binh và Ngô Hiểu Bình rất thân thiết với nhau!
Diệp Trạch Đào nói:
- Nếu không có những quy định hạn chế, tôi tin rằng xã Xuân Trúc sẽ phát triển nhanh hơn!
Câu này có vẻ như đang nói chuyện không đâu, Phương Di Mai cũng hiểu được suy nghĩ của Diệp Trạch Đào, cô khẽ gật đầu một cái.
Phương Di Mai nói nhỏ:
- Chủ tịch xã yên tâm, rồi ngày đó sẽ tới!
Diệp Trạch Đào ăn xong đứng dậy, nhìn Phương Di Mai nói:
- Xã Xuân Trúc cần người có năng lực để gánh vác trọng trách!
Nhìn Diệp Trạch Đào bước đi, Phương Di Mai phát hiện giữa mình và Diệp Trạch Đào có sự thấu hiểu lẫn nhau, dường như Diệp Trạch Đào đã coi mình là người có thể bàn bạc chuyện cơ mật, nhưng lại không coi mình là một cô gái!
Điều này khiến cho Phương Di Mai cảm thấy hơi buồn, nhưng trong lòng cô lại thấy phấn chấn, liệu có mấy người có thể sát cánh chiến đấu bên cạnh Diệp Trạch Đào?
Nghĩ vậy, Phương Di Mai đột nhiên cảm thấy mình và Diệp Trạch Đào cũng không cần phải trở thành vợ chồng, đây là một loại quan hệ cùng phát triển nhưng còn có tình cảm mãnh liệt hơn cả vợ chồng.
Nghĩ đến chuyện Ngô Hiểu Bình nhìn mình với ánh mắt âm u lạnh lẽo, trong lòng Phương Di Mai nghĩ nhất định phải đánh bại cả Lý Binh và Ngô Hiểu Bình. Chỉ có như vậy, Diệp Trạch Đào mới tạm thời được an toàn.
Diệp Trạch Đào vừa đi vừa nghĩ, lần này xem như thử Phương Di Mai một chút. Nếu cô có thể cố gắng hết sức làm chuyện này, và thật sự nếu có thể làm tốt, vậy thì trên con đường tương lai, cô hoàn toàn có thể trở thành người đáng tin nhất để mình bồi dưỡng.
Vừa đi ra khỏi phòng triển lãm, Diệp Trạch Đào liền nhận được điện thoại của Giang Triều Vĩ.
Trong điện thoại Giang Triều Vĩ nói:
- Trạch Đào, đến đây đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.
Khi Diệp Trạch Đào chạy đến nhà Giang Triều Vĩ, Giang Triều Vĩ cũng không ở nhà.
Vừa bước vào cửa, Diệp Trạch Đào đã hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
Giang Triều Vĩ nói:
- Cha tôi nói với tôi một chuyện, một người tên là Lý Binh, Phó Chủ tịch huyện ở huyện các anh dường như vẫn gây cản trở cho anh, hắn đã làm việc cho một người từ lâu rồi, để tôi kể lại mọi chuyện cho anh nghe.
Mắt Diệp Trạch Đào sáng lên, thật là thú vị, đây chính là việc mình đang suy nghĩ. Giang Triều Vĩ đã giúp mình điều tra, hiện giờ đã đến lúc nắm được tình hình.
Diệp Trạch Đào đi tới ghế rồi ngồi xuống, đưa cho Giang Triều Vĩ một điếu thuốc rồi nói:
- Cậu kể lại chi tiết đi!
Giang Triều Vĩ nói:
- Cha tôi nói, người tên Lý Binh đó cũng không phải là một nhân vật tài giỏi gì, hắn vốn là một Phó phòng Hành chính ở tỉnh, chuyên làm việc vặt. Lần này là do Phó Chủ tịch tỉnh Hoàng Minh Vũ tiến cử hắn với Chủ tịch thành phố Địch Mãnh của các anh.
Hoàng Minh Vũ?
Diệp Trạch Đào nhớ lại tình cảnh của vị Phó Chủ tịch tỉnh này.
Diệp Trạch Đào cũng đã tiến hành tìm hiểu tình hình gần đây nhất của các lãnh đạo trên tỉnh, Hoàng Minh Vũ cũng không gia nhập Tỉnh ủy, chỉ có điều một Phó Chủ tịch tỉnh bình thường cũng không có quyền lực quá lớn!
Quả nhiên thực lực của đối phương cũng không quá hùng mạnh!
Sau khi Diệp Trạch Đào biết được chuyện này, hắn trái lại lại thở phảo nhẹ nhõm, người sai khiến cũng không phải là một nhân vật quá lớn, hắn cũng không cần lo lắng quá mức!
Vừa nghĩ đến, Diệp Trạch Đào lại phát hiện suy nghĩ của mình có thiếu sót, nếu Lý Binh là thân tín của Hoàng Minh Vũ, Hoàng Minh Vũ ở tỉnh nhiều năm như vậy, sao lại có thể không cần đến Lý Binh? Hiện giờ ông ta mới dùng đến Lý Binh, chỉ có thể chứng minh một điều, đó là Hoàng Minh Vũ cũng nhận ủy thác mà làm, đây là một loại giúp đỡ tình nghĩa, sau khi ông ta vốn không có khả năng quản lý việc này!
Bất kể như thế nào, Giang Triều Vĩ có thể giúp mình điều tra ra tình huống như vậy, ơn nghĩa này nhất định phải ghi nhận.
Diệp Trạch Đào nhìn Giang Triều Vĩ nói:
- Cảm ơn cha anh hộ tôi nhé!
Giang Triều Vĩ nói:
- Không có gì, chuyện này đối với cha tôi mà nói chỉ là một chuyện nhỏ, nếu ông ấy muốn điều tra ai đó trong tỉnh thì rất dễ dàng.
Diệp Trạch Đào hiện giờ càng thêm lo lắng, rốt cục Hoàng Minh Vũ đã nhận sự ủy thác của ai để làm việc này. Xem ra việc này không cần biết nữa, chỉ cần hạ gục Lý Binh, đánh bại y, người đứng sau lưng y sẽ xuất hiện. Chính mình cũng muốn xem xem, rốt cục là người như thế nào muốn âm thầm làm hại mình.
/1075
|