Diệp Trạch Đào thở phào nhẹ nhõm. Dù đã đạt được danh hiệu người đứng đầu, mặc dù cái danh hiệu đó chỉ là tùy ý quan tâm. Chỉ cần có được sự quan tâm như vậy, các vị lãnh đạo tạm thời sẽ không làm khó dễ hắn nữa, theo lệ là có thể yên tâm rồi.
Nói thật, từ trước đến nay Diệp Trạch Đào đều rất thận trọng trên con đường làm quan. Đối với tầng lớp thấp như hắn. Các lãnh đạo ở trên chỉ cần một thủ đoạn cũng đủ đem sự nổ lực trước mắt vứt bỏ một cách tùy tiện rồi. Lần này làm ra việc tu bổ đường, nhìn thì thấy có lợi với dân chúng. Nhưng đối với nhiều cán bộ mà nói thì không phải là thích, mà nguy hiểm đang càng tăng thêm. Bây giờ thì tốt rồi, người đứng đầu đang rất quan tâm việc này, cho dù các vị lãnh đạo không đề cập tới bản thân thì vấn đề của Chủ tịch xã xã Xuân Trúc cũng sẽ không lay động.
Lý Dật Phong vừa nói vừa nhìn biểu lộ của Diệp Trạch Đào. Khi thấy sắc mặt của Diệp Trạch Đào dịu đi một chút Lý Dật Phong liền mỉm cười, anh bạn trẻ tuổi này thông minh đó, có thể từ từ mà đào tạo.
Sau khi báo cáo xong, mọi người liền nhanh chóng đi xe về xã Xuân Trúc công tác.
Đủ loại xe dài thành một tuyến. Xe cứ chạy qua trên con đường vô cùng tồi tệ đó. Đi qua một khúc quanh, đập vào mắt họ đó là công trường thi công với lá cờ đỏ bay phấp phới.
Với công trường nhiệt tình làm việc. Trong lòng mọi người đều kích động. Hơn mấy năm trời không được thấy không khí như vậy rồi.
Các phóng viên sớm đã cầm trên tay mình cái máy nhắm đúng vào đoạn đường thi công. Họ phải ghi chép lại cảnh tượng náo nhiệt này.
Diệp Trạch Đào phải ngồi trong chiếc xe việt dã mà Lý Dật Phong cùng các vị lãnh đạo lớn. Nhìn vào cảnh của công trường, Liêu Phí cũng có một chút đổi sắc, thở dài nói:
- Đã mấy năm không thấy được cảnh công trường náo nhiệt này rồi!
Lý Dật Phong cười nói:
- Sức mạnh của quần chúng nhân dân là mạnh mẽ nhất!
Liêu Phí nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc là xã nghèo nàn, rất nhiều người đều nói rằng người sống trong khu vực nghèo nàn thường khó mà quản lý, anh làm thế nào mà có thể khuyên răn được họ vậy?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Không có người nào khó quản, chỉ có cán bộ không chịu quản mà thôi!
Nếm được câu nói này của Diệp Trạch Đào, Hứa Đại Kiệt gật đầu nói:
- Đồng chí Diệp nói đúng đó, cán bộ của chúng ta nếu như quyết tâm làm thì không có việc gì không làm tốt cả!
Xuống xe, mọi người đi về phía trước. Người dân đối với những người đến đây đều cảm thấy có chút lo sợ.
Diệp Trạch Đào nói lớn:
- Mọi người cứ làm việc của mình đi không có việc gì đâu!
Triệu Đại Lâm cười nói:
- Chủ tịch xã, dạo gần đây người đến xã chúng ta quả là rất nhiều đấy, chúng ta đều trở thành người nổi tiếng rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Làm việc mình đi!
Triệu Đại Lâm cười ha hả đi qua đẩy chiếc xe đất.
Nhìn thấy xe bị lún vào bùn. Diệp Trạch Đào không hề để ý tới bề ngoài của mình. Tuy là người đang mặc tây phục nhưng vẫn qua giúp đẩy xe.
Đẩy xe xong, nhìn thấy mọi người đẩy một tảng đá lớn. Hắn ta lại qua cùng mọi người đẩy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào làm những việc như vậy. Một gã phóng viên kéo một người trong thôn lại nói nhỏ:
- Lãnh đạo của các bạn rất biết làm bộ làm tịch nhỉ!
Không ngờ tới hắn sẽ nói Chủ tịch xã của mình. Thôn dân đó lập tức không làm nữa, giật cái đòn gánh liền đánh anh ta.
Tình hình lập tức phức tạp hẳn lên.
May là có một nhân viên quản lý trật tự của huyện ở đó, mọi người rất nhanh tiến lên trên giật lấy cái đòn gánh trong tay của người nông dân đó.
Thôi Vĩnh Chí hốt hoảng, vội vàng chạy tới hỏi chuyện.
Các lãnh đạo cũng chạy tới.
Sau khi người phóng viên đó hoảng sợ tỏ vẻ không phục nói:
- Tôi chỉ nói có một câu thôi, mà anh ta bất ngờ ra tay đánh tôi!
Thôi Vĩnh Chí bình tĩnh nói:
- Đem người đánh người đến trước đã!
Lý Dật Phong khoát tay nói:
- Hỏi vấn đề đã rồi hẳn nói.
Triệu Vệ Giang nhìn về phía các thôn dân nói:
- Là chuyện gì vậy?
Người dân lúc này cũng đang vây quanh.
Những người dân kia trợn tròn mắt nói:
- Hắn nói xã trưởng giả vờ làm việc thôi!
Điều mà không ngờ đó là câu nói này lập tức liền chọc giận rất nhiều người dân, âm thanh rất lớn bỗng chốc liền chuyền qua tai của mọi người.
Hiện tại thì hình ảnh của Diệp Trạch Đào giống như là thần thánh trong mắt người dân trong thôn vậy. Từ sau khi hắn ta đến xã Xuân Trúc làm biết bao nhiêu là việc đều làm cho biết bao nhiêu người khâm phục. Đột nhiên lại có người dám nói Diệp Trạch Đào giả vờ làm việc, đánh tên đó là còn nhẹ đó.
- Đánh thằng nhãi kia đi!
Lục Ân Quốc của thôn Hắc Thạch liền gào to một câu.
Có được tiếng hô to này của hắn ta, người dân trong thôn lập tức cầm lấy các công cụ, đồng loạt có ý muốn nhảy qua đánh tên phóng viên đó.
Hành động này lập tức khiến cho các lãnh đạo được phen hoảng sợ. Không phải chỉ là tới xem xét một chút thôi mà lại gây ra họa lớn chứ.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền hô to một tiếng:
- Làm cái gì vậy, ai dám động thủ nào!
Theo tiếng hô to của Diệp Trạch Đào, thú vị là không khí công trường đang rất là ồn ào lập tức im ắng hẳn.
Liêu Phất Vi nhíu mày nói:
- Tất cả mọi người đều xem xét lại tình hình. Các vị cũng xem lại tại sao lại phải làm như vậy!
Dương Phẩm Chí từ trong đám người chạy ra, nhìn vào các lãnh đạo. Tuy dáng vẻ có một chút lo sợ, nhưng hắn vẫn cao giọng nói:
- Tôi là Dương Phẩm Chí thôn trưởng của thôn Âm Lương Thiến, các vị lãnh đạo có thể cho phép tôi được nói vài câu lý lẽ được không?
Lý Dật Phong khẽ gật đầu nói:
- Anh nói đi.
Dương Phẩm Chí nói to:
- Việc khác thì tôi không nói, chỉ là muốn nói vài câu công bằng cho xã trưởng Diệp của chúng tôi thôi!
Nhìn lướt qua những phóng viên đang vây xung quanh, Dương Phẩm Chí nói:
- Chúng ta là người làm nông không biết làm những việc gian xảo. Chúng tôi chỉ biết, ai là người thật lòng vì chúng tôi mà đóng góp, thì chúng tôi tin tưởng vào người đó! Chủ tịch xã Diệp chính là người như vậy….
Tài ăn nói của Dương Phẩm Chí cũng không phải là được cho lắm. Nhưng những gì hắn ta nói ra lại làm người khác cảm động đến vậy.
Dương Phẩm Chí bắt đầu nói từ những chuyện mà Diệp Trạch Đào làm khi đến xã Xuân Trúc. Từ việc cứu mạng các em học sinh, đóng góp giúp đỡ cho học sinh nghèo, từ khoản tiền mà hắn đi khắp nơi kéo về để xây dựng trường học. Rồi từ lúc hắn đến thôn Âm Lương Thiến thắp sáng niềm tin cho người dân nơi đây sau đó lại giúp họ gieo trồng nấm Linh Chi. Sau đó lại tiến hành xã mở rộng việc trồng nấm Linh Chi trên toàn xã. Từ chỗ trạm thu mua dược liệu mà hắn dẫn tới giá thuốc được nâng cao đã cứu sống biết bao là thôn dân. Hơn nữa đó là việc hắn ta vì việc tu bổ đường không có ngày nào mà không sát cánh cùng mọi người hoàn thành công việc.
Trong lúc Dương Phẩm Chí diễn giải, một số người dân gan dạ còn nhắc đến những chuyện lớn phát sinh trong thôn. Nhắc tới rất nhiều việc mà nhờ vào hành động của Diệp Trạch Đào họ mới có thể làm lại từ đầu.
Trong lúc Dương Phẩm Chí nói. Nước mắt của một số người dân chảy ra. Trong ánh mắt của họ lộ ra sự cảm kích đối với Diệp Trạch Đào.
Các phóng viên không ngờ rằng sẽ có chuyện này xảy ra. Mọi người đều có cái nhìn khác về Diệp Trạch Đào.
Sau khi Dương Phẩm Chí nói xong những lời này, liền lớn tiếng nói với thôn dân:
- Mọi người nói thử xem, tôi nói những lời này có chỗ nào không đúng sự thật không?
- Không có!
- Chủ tịch xã là người tốt!
- Anh ta là vị quan tốt!
- Anh ta là vị quan tốt!
Mọi người lúc này đều nhìn về tên phóng viên kia, Dương Phẩm Chí chỉ vào hắn nói:
- Chủ tịch xã Diệp có thể nói là đại ân nhân của toàn xã chúng tôi. Không ngờ hắn ta dám nói xấu Chủ tịch xã, chúng tôi không đánh chết hắn là may lắm rồi đó!
Tên phóng viên kia cũng không ngờ là xảy ra tình huống này, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Thưa bà con, tôi thật sự không biết chuyện này tôi thành thật xin lỗi mọi người.
Liêu Phí tỏ ra đắn đo suy nghĩ. Hắn cũng không ngờ rằng đột nhiên Diệp Trạch Đào lại có được sự tín nhiệm của quần chúng cao đến như vậy. Hắn đã nhìn thấy biết bao là những giấy tờ giả mạo, thấy qua những việc làm giả dối trong chốn quan trường. Hắn ta vốn nghĩ việc Diệp Trạch Đào tu bổ đường cũng là một tình huống được dàn xếp khôn ngoan. Bây giờ hắn mới biết rõ bản thân đã sai rồi.
Mắt nhìn qua khuôn mặt đang đỏ dần lên của Diệp Trạch Đào, Liêu Phí nhẹ vỗ lên vai của Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu làm tốt lắm!
Lý Dật Phong cũng chấn tĩnh lại, khi nhìn qua Diệp Trạch Đào trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ khâm phục. Tên thanh niên này đúng là không đơn giản!
Lý Dật Phong hướng về phía thôn dân nói:
- Thưa bà con, hôm nay chúng tôi được mọi người dạy cho một bài học. Chúng tôi đã học được một bài học giáo dục vô cùng sinh động. Chúng tôi cảm thấy rất vui mừng vì các bạn có một Chủ tịch xã ưu tú như thế. Chúng tôi cũng cảm thấy vui mừng khi có được một cán bộ như vậy!
Vốn dĩ đáng lẽ sẽ dẫn đến xung đột liền đã được hóa giải rồi. Nhưng những việc mà thôn dân nói ra lại làm mọi người tò mò. Lần này các đồng chí của Ban tuyên giáo Trung ương vốn dĩ là tới để tìm nguồn tin. Khi nghe thấy quả đúng là có thể khai thác nguồn tin. Mọi người đều vây xung quanh người dân.
Diệp Trạch Đào với tư cách là đương sự. Hầu hết các phóng viên đều vây xung quanh hắn ta. Muốn nghe trực tiếp lời diễn giải của hắn.
Đối mắt với câu hỏi của các phóng viên. Tuy là lòng Diệp Trạch Đào có kích động cũng biết là bây giờ cũng không phải lúc mình nên nói, chỉ cười nói:
- Công việc của tôi đều được tiến hành dưới sự thống nhất của lãnh đạo huyện ủy. Là một Chủ tịch xã, công việc mà tôi làm chính là một phần trong công tác của tôi.
Diệp Trạch Đào tỏ vẻ rất khiêm tốn, cũng không muốn làm nổi bật bản thân.
Bí thư thành ủy Hứa Phu Kiệt cũng không ngờ trong quần chúng nhân dân Diệp Trạch Đào lại có được danh vọng cao như vậy. Nhìn vào trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền có một cảm xúc rất khâm phục. Hứa Phu Kiệt thầm nghĩ, bây giờ Diệp Trạch Đào làm ra cái dự án khu công nghiệp. Vốn dĩ còn e rằng phương án này khó mà thực hiện được. Có được sự đệm bước này thì việc này sẽ thành công thôi.
Nhìn thoáng qua những nhân viên trong tổ công tác của Ban tuyên giáo Trung ương và các phóng viên. Hứa Phu Kiệt tin rằng, công trường hôm nay sẽ tin thành công cũng sẽ báo cho một số lãnh đạo của Trung ương về việc này. Chỉ cần báo cho Trung ương, tên Diệp Trạch Đào này coi như là đã tạo được ấn tượng sâu sắc cho các lãnh đạo của trung ương. Có được ấn tượng tốt như thế này, tiền đồ làm quan của Diệp Trạch Đào sẽ càng ngày càng tốt.
Xem ra phải bồi dưỡng cho tên thanh niên này rồi!
Các vị lãnh đạo các cấp cùng đến đây tuy là có suy nghĩ khác nhau nhưng có một chút khẳng định. Họ biết được rằng sau khi thông qua chuyện này, nếu như không xảy ra việc lớn gì, thì tên họ Diệp này nhất định sẽ thành một nhân vật trọng điểm để bồi dưỡng.
Hứa Phu Kiệt đến cạnh Diệp Trạch Đào, vỗ lên vai Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, phương án khu công nghiệp của xã Xuân Trúc chắc đã có kết quả rồi. Công tác thoát khỏi nghèo khó của xã Xuân Trúc vô cùng nặng nề, hy vọng cậu có thể làm tốt công tác của xã Xuân Trúc!
Thôi Vĩnh Chí ở bên cạnh sau khi nghe Hứa Phu Kiệt nói liền hiểu, Hứa Phu Kiệt rất hy vọng Diệp Trạch Đào có thể thật sự đem lại thành tích cho xã Xuân Trúc.
Nói thật, từ trước đến nay Diệp Trạch Đào đều rất thận trọng trên con đường làm quan. Đối với tầng lớp thấp như hắn. Các lãnh đạo ở trên chỉ cần một thủ đoạn cũng đủ đem sự nổ lực trước mắt vứt bỏ một cách tùy tiện rồi. Lần này làm ra việc tu bổ đường, nhìn thì thấy có lợi với dân chúng. Nhưng đối với nhiều cán bộ mà nói thì không phải là thích, mà nguy hiểm đang càng tăng thêm. Bây giờ thì tốt rồi, người đứng đầu đang rất quan tâm việc này, cho dù các vị lãnh đạo không đề cập tới bản thân thì vấn đề của Chủ tịch xã xã Xuân Trúc cũng sẽ không lay động.
Lý Dật Phong vừa nói vừa nhìn biểu lộ của Diệp Trạch Đào. Khi thấy sắc mặt của Diệp Trạch Đào dịu đi một chút Lý Dật Phong liền mỉm cười, anh bạn trẻ tuổi này thông minh đó, có thể từ từ mà đào tạo.
Sau khi báo cáo xong, mọi người liền nhanh chóng đi xe về xã Xuân Trúc công tác.
Đủ loại xe dài thành một tuyến. Xe cứ chạy qua trên con đường vô cùng tồi tệ đó. Đi qua một khúc quanh, đập vào mắt họ đó là công trường thi công với lá cờ đỏ bay phấp phới.
Với công trường nhiệt tình làm việc. Trong lòng mọi người đều kích động. Hơn mấy năm trời không được thấy không khí như vậy rồi.
Các phóng viên sớm đã cầm trên tay mình cái máy nhắm đúng vào đoạn đường thi công. Họ phải ghi chép lại cảnh tượng náo nhiệt này.
Diệp Trạch Đào phải ngồi trong chiếc xe việt dã mà Lý Dật Phong cùng các vị lãnh đạo lớn. Nhìn vào cảnh của công trường, Liêu Phí cũng có một chút đổi sắc, thở dài nói:
- Đã mấy năm không thấy được cảnh công trường náo nhiệt này rồi!
Lý Dật Phong cười nói:
- Sức mạnh của quần chúng nhân dân là mạnh mẽ nhất!
Liêu Phí nhìn thoáng qua Diệp Trạch Đào nói:
- Xã Xuân Trúc là xã nghèo nàn, rất nhiều người đều nói rằng người sống trong khu vực nghèo nàn thường khó mà quản lý, anh làm thế nào mà có thể khuyên răn được họ vậy?
Diệp Trạch Đào liền cười nói:
- Không có người nào khó quản, chỉ có cán bộ không chịu quản mà thôi!
Nếm được câu nói này của Diệp Trạch Đào, Hứa Đại Kiệt gật đầu nói:
- Đồng chí Diệp nói đúng đó, cán bộ của chúng ta nếu như quyết tâm làm thì không có việc gì không làm tốt cả!
Xuống xe, mọi người đi về phía trước. Người dân đối với những người đến đây đều cảm thấy có chút lo sợ.
Diệp Trạch Đào nói lớn:
- Mọi người cứ làm việc của mình đi không có việc gì đâu!
Triệu Đại Lâm cười nói:
- Chủ tịch xã, dạo gần đây người đến xã chúng ta quả là rất nhiều đấy, chúng ta đều trở thành người nổi tiếng rồi!
Diệp Trạch Đào cười nói:
- Làm việc mình đi!
Triệu Đại Lâm cười ha hả đi qua đẩy chiếc xe đất.
Nhìn thấy xe bị lún vào bùn. Diệp Trạch Đào không hề để ý tới bề ngoài của mình. Tuy là người đang mặc tây phục nhưng vẫn qua giúp đẩy xe.
Đẩy xe xong, nhìn thấy mọi người đẩy một tảng đá lớn. Hắn ta lại qua cùng mọi người đẩy.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào làm những việc như vậy. Một gã phóng viên kéo một người trong thôn lại nói nhỏ:
- Lãnh đạo của các bạn rất biết làm bộ làm tịch nhỉ!
Không ngờ tới hắn sẽ nói Chủ tịch xã của mình. Thôn dân đó lập tức không làm nữa, giật cái đòn gánh liền đánh anh ta.
Tình hình lập tức phức tạp hẳn lên.
May là có một nhân viên quản lý trật tự của huyện ở đó, mọi người rất nhanh tiến lên trên giật lấy cái đòn gánh trong tay của người nông dân đó.
Thôi Vĩnh Chí hốt hoảng, vội vàng chạy tới hỏi chuyện.
Các lãnh đạo cũng chạy tới.
Sau khi người phóng viên đó hoảng sợ tỏ vẻ không phục nói:
- Tôi chỉ nói có một câu thôi, mà anh ta bất ngờ ra tay đánh tôi!
Thôi Vĩnh Chí bình tĩnh nói:
- Đem người đánh người đến trước đã!
Lý Dật Phong khoát tay nói:
- Hỏi vấn đề đã rồi hẳn nói.
Triệu Vệ Giang nhìn về phía các thôn dân nói:
- Là chuyện gì vậy?
Người dân lúc này cũng đang vây quanh.
Những người dân kia trợn tròn mắt nói:
- Hắn nói xã trưởng giả vờ làm việc thôi!
Điều mà không ngờ đó là câu nói này lập tức liền chọc giận rất nhiều người dân, âm thanh rất lớn bỗng chốc liền chuyền qua tai của mọi người.
Hiện tại thì hình ảnh của Diệp Trạch Đào giống như là thần thánh trong mắt người dân trong thôn vậy. Từ sau khi hắn ta đến xã Xuân Trúc làm biết bao nhiêu là việc đều làm cho biết bao nhiêu người khâm phục. Đột nhiên lại có người dám nói Diệp Trạch Đào giả vờ làm việc, đánh tên đó là còn nhẹ đó.
- Đánh thằng nhãi kia đi!
Lục Ân Quốc của thôn Hắc Thạch liền gào to một câu.
Có được tiếng hô to này của hắn ta, người dân trong thôn lập tức cầm lấy các công cụ, đồng loạt có ý muốn nhảy qua đánh tên phóng viên đó.
Hành động này lập tức khiến cho các lãnh đạo được phen hoảng sợ. Không phải chỉ là tới xem xét một chút thôi mà lại gây ra họa lớn chứ.
Lúc này Diệp Trạch Đào liền hô to một tiếng:
- Làm cái gì vậy, ai dám động thủ nào!
Theo tiếng hô to của Diệp Trạch Đào, thú vị là không khí công trường đang rất là ồn ào lập tức im ắng hẳn.
Liêu Phất Vi nhíu mày nói:
- Tất cả mọi người đều xem xét lại tình hình. Các vị cũng xem lại tại sao lại phải làm như vậy!
Dương Phẩm Chí từ trong đám người chạy ra, nhìn vào các lãnh đạo. Tuy dáng vẻ có một chút lo sợ, nhưng hắn vẫn cao giọng nói:
- Tôi là Dương Phẩm Chí thôn trưởng của thôn Âm Lương Thiến, các vị lãnh đạo có thể cho phép tôi được nói vài câu lý lẽ được không?
Lý Dật Phong khẽ gật đầu nói:
- Anh nói đi.
Dương Phẩm Chí nói to:
- Việc khác thì tôi không nói, chỉ là muốn nói vài câu công bằng cho xã trưởng Diệp của chúng tôi thôi!
Nhìn lướt qua những phóng viên đang vây xung quanh, Dương Phẩm Chí nói:
- Chúng ta là người làm nông không biết làm những việc gian xảo. Chúng tôi chỉ biết, ai là người thật lòng vì chúng tôi mà đóng góp, thì chúng tôi tin tưởng vào người đó! Chủ tịch xã Diệp chính là người như vậy….
Tài ăn nói của Dương Phẩm Chí cũng không phải là được cho lắm. Nhưng những gì hắn ta nói ra lại làm người khác cảm động đến vậy.
Dương Phẩm Chí bắt đầu nói từ những chuyện mà Diệp Trạch Đào làm khi đến xã Xuân Trúc. Từ việc cứu mạng các em học sinh, đóng góp giúp đỡ cho học sinh nghèo, từ khoản tiền mà hắn đi khắp nơi kéo về để xây dựng trường học. Rồi từ lúc hắn đến thôn Âm Lương Thiến thắp sáng niềm tin cho người dân nơi đây sau đó lại giúp họ gieo trồng nấm Linh Chi. Sau đó lại tiến hành xã mở rộng việc trồng nấm Linh Chi trên toàn xã. Từ chỗ trạm thu mua dược liệu mà hắn dẫn tới giá thuốc được nâng cao đã cứu sống biết bao là thôn dân. Hơn nữa đó là việc hắn ta vì việc tu bổ đường không có ngày nào mà không sát cánh cùng mọi người hoàn thành công việc.
Trong lúc Dương Phẩm Chí diễn giải, một số người dân gan dạ còn nhắc đến những chuyện lớn phát sinh trong thôn. Nhắc tới rất nhiều việc mà nhờ vào hành động của Diệp Trạch Đào họ mới có thể làm lại từ đầu.
Trong lúc Dương Phẩm Chí nói. Nước mắt của một số người dân chảy ra. Trong ánh mắt của họ lộ ra sự cảm kích đối với Diệp Trạch Đào.
Các phóng viên không ngờ rằng sẽ có chuyện này xảy ra. Mọi người đều có cái nhìn khác về Diệp Trạch Đào.
Sau khi Dương Phẩm Chí nói xong những lời này, liền lớn tiếng nói với thôn dân:
- Mọi người nói thử xem, tôi nói những lời này có chỗ nào không đúng sự thật không?
- Không có!
- Chủ tịch xã là người tốt!
- Anh ta là vị quan tốt!
- Anh ta là vị quan tốt!
Mọi người lúc này đều nhìn về tên phóng viên kia, Dương Phẩm Chí chỉ vào hắn nói:
- Chủ tịch xã Diệp có thể nói là đại ân nhân của toàn xã chúng tôi. Không ngờ hắn ta dám nói xấu Chủ tịch xã, chúng tôi không đánh chết hắn là may lắm rồi đó!
Tên phóng viên kia cũng không ngờ là xảy ra tình huống này, vẻ mặt hổ thẹn nói:
- Thưa bà con, tôi thật sự không biết chuyện này tôi thành thật xin lỗi mọi người.
Liêu Phí tỏ ra đắn đo suy nghĩ. Hắn cũng không ngờ rằng đột nhiên Diệp Trạch Đào lại có được sự tín nhiệm của quần chúng cao đến như vậy. Hắn đã nhìn thấy biết bao là những giấy tờ giả mạo, thấy qua những việc làm giả dối trong chốn quan trường. Hắn ta vốn nghĩ việc Diệp Trạch Đào tu bổ đường cũng là một tình huống được dàn xếp khôn ngoan. Bây giờ hắn mới biết rõ bản thân đã sai rồi.
Mắt nhìn qua khuôn mặt đang đỏ dần lên của Diệp Trạch Đào, Liêu Phí nhẹ vỗ lên vai của Diệp Trạch Đào nói:
- Đồng chí Diệp Trạch Đào, cậu làm tốt lắm!
Lý Dật Phong cũng chấn tĩnh lại, khi nhìn qua Diệp Trạch Đào trong mắt hắn cũng lộ ra vẻ khâm phục. Tên thanh niên này đúng là không đơn giản!
Lý Dật Phong hướng về phía thôn dân nói:
- Thưa bà con, hôm nay chúng tôi được mọi người dạy cho một bài học. Chúng tôi đã học được một bài học giáo dục vô cùng sinh động. Chúng tôi cảm thấy rất vui mừng vì các bạn có một Chủ tịch xã ưu tú như thế. Chúng tôi cũng cảm thấy vui mừng khi có được một cán bộ như vậy!
Vốn dĩ đáng lẽ sẽ dẫn đến xung đột liền đã được hóa giải rồi. Nhưng những việc mà thôn dân nói ra lại làm mọi người tò mò. Lần này các đồng chí của Ban tuyên giáo Trung ương vốn dĩ là tới để tìm nguồn tin. Khi nghe thấy quả đúng là có thể khai thác nguồn tin. Mọi người đều vây xung quanh người dân.
Diệp Trạch Đào với tư cách là đương sự. Hầu hết các phóng viên đều vây xung quanh hắn ta. Muốn nghe trực tiếp lời diễn giải của hắn.
Đối mắt với câu hỏi của các phóng viên. Tuy là lòng Diệp Trạch Đào có kích động cũng biết là bây giờ cũng không phải lúc mình nên nói, chỉ cười nói:
- Công việc của tôi đều được tiến hành dưới sự thống nhất của lãnh đạo huyện ủy. Là một Chủ tịch xã, công việc mà tôi làm chính là một phần trong công tác của tôi.
Diệp Trạch Đào tỏ vẻ rất khiêm tốn, cũng không muốn làm nổi bật bản thân.
Bí thư thành ủy Hứa Phu Kiệt cũng không ngờ trong quần chúng nhân dân Diệp Trạch Đào lại có được danh vọng cao như vậy. Nhìn vào trong ánh mắt của Diệp Trạch Đào liền có một cảm xúc rất khâm phục. Hứa Phu Kiệt thầm nghĩ, bây giờ Diệp Trạch Đào làm ra cái dự án khu công nghiệp. Vốn dĩ còn e rằng phương án này khó mà thực hiện được. Có được sự đệm bước này thì việc này sẽ thành công thôi.
Nhìn thoáng qua những nhân viên trong tổ công tác của Ban tuyên giáo Trung ương và các phóng viên. Hứa Phu Kiệt tin rằng, công trường hôm nay sẽ tin thành công cũng sẽ báo cho một số lãnh đạo của Trung ương về việc này. Chỉ cần báo cho Trung ương, tên Diệp Trạch Đào này coi như là đã tạo được ấn tượng sâu sắc cho các lãnh đạo của trung ương. Có được ấn tượng tốt như thế này, tiền đồ làm quan của Diệp Trạch Đào sẽ càng ngày càng tốt.
Xem ra phải bồi dưỡng cho tên thanh niên này rồi!
Các vị lãnh đạo các cấp cùng đến đây tuy là có suy nghĩ khác nhau nhưng có một chút khẳng định. Họ biết được rằng sau khi thông qua chuyện này, nếu như không xảy ra việc lớn gì, thì tên họ Diệp này nhất định sẽ thành một nhân vật trọng điểm để bồi dưỡng.
Hứa Phu Kiệt đến cạnh Diệp Trạch Đào, vỗ lên vai Diệp Trạch Đào nói:
- Tiểu Diệp, phương án khu công nghiệp của xã Xuân Trúc chắc đã có kết quả rồi. Công tác thoát khỏi nghèo khó của xã Xuân Trúc vô cùng nặng nề, hy vọng cậu có thể làm tốt công tác của xã Xuân Trúc!
Thôi Vĩnh Chí ở bên cạnh sau khi nghe Hứa Phu Kiệt nói liền hiểu, Hứa Phu Kiệt rất hy vọng Diệp Trạch Đào có thể thật sự đem lại thành tích cho xã Xuân Trúc.
/1075
|