Diệp Trạch Đào không ngờ lại có thể giành được Mã Văn Diệu dễ dàng như vậy. Lúc ra khỏi cửa cũng có chút nghi hoặc.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào vậy?
Rõ ràng là Mã Văn Diệu bị Dư Đạo Tranh gọi tới văn phòng tạo áp lực. Sao đột nhiên lại có quyết định?
Quay đầu nhìn Mã Văn Diệu đang đứng đó nhìn mình, Diệp Trạch Đào đột nhiên có một cảm giác. Người phụ nữ này muốn bước đi trong chốn quan trường, thực sự là có chút khó khăn.
Người phụ nữ này cũng không dễ dàng đâu!
Nghĩ đến những lời đồn đại mà mình nghe được. Đặc biệt là người phụ nữ này lại không thông đồng làm bậy với Phó chủ tịch tỉnh kia. Diệp Trạch Đào đột nhiên có ý tôn trọng người phụ nữa này. Người phụ nữ này vẫn luôn tự vệ, thật là không dễ!
Dù nói thế nào đi nữa, người phụ nữ này đã bày tỏ thái độ muốn đứng về phía mình. Cứ như vậy thì Nhạc Hưng, thêm Mã Văn Diệu, thêm Viên Hướng Vinh kia nữa cũng đã có bốn phiếu. Điều này phù hợp với suy nghĩ bốn người cùng tiến cùng lùi lúc Ngũ Giải còn ở đây. Tin là Dư Đạo Tranh cũng không thể làm gì được mình.
Mười một Ủy viên thường vụ, bây giờ đã có bốn phiếu cùng tiến thoái. Thêm những người mới đến kia chắc tạm thời còn hình thành nên một tình hình liên minh. Diệp Trạch Đào biết trong cuộc tranh giành Ủy viên thường trực này, phía mình đã chiếm thế thượng phong.
Hiểu được đôi chút về tâm trạng của Mã Văn Diệu, Diệp Trạch Đào đột nhiên cảm thấy mình có chút không công bằng với Phương Di Mai. Người phụ nữ này là người phụ nữ đầu tiên của mình. Để một người phụ nữ như cô ta đến một nơi xa như vậy, lại không thể giúp gì cho cô ta. Điều này thật sự là làm khó cô ta.
Về tới chỗ ở, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc, liền lôi điện thoại ra gọi cho Phương Di Mai.
Điện thoại vừa reo, phía bên kia liền truyền đến giọng nói uể oải của Phương Di Mai.
- Trạch Đào!
Có thể nghe được Phương Di Mai dường như đã uống không ít rượu.
- Tiểu Phương, dạo này không gọi điện cho em. Sao rồi?
Vừa mới hỏi thăm, Phương Di Mai liền nức nở nói:
- Trạch Đào em cứ nghĩ là anh sẽ không gọi điện cho em nữa!
Từ chỗ Ôn Phương, Phương Di Mai cũng biết chuyện mình không tới tỉnh Cam Ninh đã khiến Diệp Trạch Đào không vui. Lúc đó chính là thời điểm then chốt để đề bạt, Bí thư Thành ủy muốn cô ta đến văn phòng Thành ủy đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, rất có khả năng là sắp tới sẽ thành Trưởng ban thư ký Thành ủy. Đây là một cơ hội, cô ta không muốn vứt bỏ cơ hội này. Hơn nữa, nghĩ tới Diệp Trạch Đào có tới mấy người phụ nữ, trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút oán hận, giận dỗi nên ở lại huyện.
Ngoài ra còn có một chuyện chính là một cán bộ Thành ủy đang ra sức theo đuổi cô. Điều kiện mọi mặt của người này đều tốt, Phương Di Mai lại lập tức có suy nghĩ thành người một nhà.
Tuy ở lại nhưng trong lòng Phương Di Mai lại trở nên rối rắm, đủ mọi suy nghĩ.
Lần này là Ôn Phương đến Giáp Hà. Bản thân Phương Di Mai không muốn đi, Diệp Trạch Đào nghĩ đến cô ta có suy nghĩ riêng nên cũng không quản chuyện của cô ta. Bây giờ nghe đối phương nức nở, Diệp Trạch Đào đã mềm lòng, nói:
- Em đó, sao anh lại không quan tâm tới em chứ. Có phải nơi đó không dễ sống không?
- Em ở đây vẫn tốt, chỉ là nhớ anh!
- Nếu có chuyện gì thì nói với anh!
Hai người nói chuyện được một lúc, Diệp Trạch Đào lại có một cảm giác Phương Di Mai nói chuyện với mình không hề tình cảm như trước kia, dường như đã nhạt đi một chút.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào ngồi đó lắc đầu. Tình cảm giữa người với người vẫn phải giao lưu thường xuyên. Trong mối quan hệ với Phương Di Mai, sự kết hợp lợi ích vẫn nhiều hơn. Bây giờ Phương Di Mai cũng đã có sự nghiệp riêng, xem ra chuyện tình cảm với cô ta cũng đã nhạt đi rồi.
Diệp Trạch Đào cũng không biết tình cảm này rốt cuộc là đúng hay sai.
Rất lạ, sau khi Phương Di Mai có sự thay đổi này, Diệp Trạch Đào không hề có suy nghĩ không nỡ, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái.
Nếu cô ta có thể tìm được tình yêu của mình, hẳn cũng là một chuyện tốt!
Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến chuyện tình cảm với Phương Di Mai từ lâu rồi. Giữa người phụ nữ này và mình chắc chắn không có tình yêu.
Lôi ra một điếu thuốc hít một hơi, nghĩ lại lúc đầu Phương Di Mai không coi mình ra gì, sau này mình lên làm lãnh đạo, cô ta lại cố ý mê hoặc mình. Từ sau những lần lên giường, Diệp Trạch Đào biết Phương Di Mai coi trọng quyền thế hơn.
Vẫn còn quá nhiều điều không hiểu về người phụ nữ này!
Tuy đầu ấp tay gối, Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy mình không hiểu người phụ nữ này lắm.
Lại suy nghĩ thêm một lát, một lần nữa Diệp Trạch Đào lôi điện thoại ra. Lần này là gọi cho Dương Quân.
- Quân tử, anh đến thành phố Nam Hoa của tỉnh Hối Lâm một chuyến…
Vì Phương Di Mai đơn độc nơi đó, Diệp Trạch Đào cũng muốn để Dương Quân đi xem tình hình của cô ta xem sao.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại có chút hối hận. Sao có thể âm thầm điều tra Phương Di Mai chứ? Làm như vậy có chút không công bằng với Phương Di Mai!
Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào cảm thấy lòng mình tuy cũng có một suy nghĩ để Phương Di Mai ra đi, nhưng lại hơi nuối tiếc. Cảm giác này rất phức tạp, phức tạp đến nỗi khiến Diệp Trạch Đào không thể bình tĩnh trở lại.
Ngồi xếp bằng xuống giường, Diệp Trạch Đào cố gắng để tâm trạng của mình thả lỏng.
Thời gian trôi qua từng chút một, càng muốn thả lỏng tâm trạng của mình, ngược lại càng không thể thả lỏng.
Chẳng lẽ là ảnh hưởng của tâm ma của Ngũ Cầm Hí kia khi vào một trình tự mới?
Diệp Trạch Đào liền luyện Ngũ Cầm Hí ở trong phòng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy. Diệp Trạch Đào hiếm khi dậy muộn, nếu không phải Trần Vũ Tường mở cửa bước vào thì Diệp Trạch Đào quả thật là có thể ngủ tiếp.
Ăn chút cháo, sữa đậu nành mà Trần Vũ Tường mang đến rồi Diệp Trạch Đào mới đi tới văn phòng.
Hôm nay phải mở một hội nghị thường vụ. Nội dung là học tập một phần tài liệu của Trung ương. Là một phần tài liệu liên quan đến mại dâm. Hôm qua đã thông báo rồi.
- Chủ tịch thành phố Diệp đã đến rồi à?
Bước vào lối vào Thành ủy, Diệp Trạch Đào bỗng phát hiện ra Mã Văn Diệu đã đứng đây từ lâu, mỉm cười chào đón mình.
Có thể cảm nhận được Mã Văn Diệu đặc biệt đứng đó đợi mình, có ý muốn cùng mình vào phòng họp.
- Chào Bí thư Mã!
Ánh mắt nhìn Mã Văn Diệu. Diệp Trạch Đào biết Mã Văn Diệu muốn mượn cuộc họp ngày hôm nay để thể hiện cô ta đã liên minh với mình. Đây đương nhiên là chuyện tốt.
Đối với việc Mã Văn Diệu đã có quyết định, lại còn kiên quyết làm chuyện này, Diệp Trạch Đào thầm tán thưởng. Người phụ nữ này rất quyết đoán!
Hôm nay Mã Văn Diệu đã thay đổi hình tượng tối hôm qua, dường như đã trẻ ra rất nhiều. Thiếu phụ gần ba mươi tuổi, sau khi chải chuốt tỉ mỉ, toàn thân toát lên một hơi thở thanh xuân.
- Chúng ta cùng vào đi!
Tối qua Mã Văn Diệu cũng suy nghĩ cả đêm. Dù sao mình cũng phải quyết định, đi theo Diệp Trạch Đào cũng không thiệt mình. So sánh Diệp Trạch Đào với Dư Đạo Tranh kia, Diệp Trạch Đào không hề háo sắc, cũng có bối cảnh lớn. Thực ra đây mới là một lựa chọn tốt. Hôm nay muốn làm ra vẻ để Dư Đạo tranh kia thấy, chặn đứng những suy nghĩ kia của anh ta.
- Được!
Tuy Diệp Trạch Đào không hiểu sao Mã Văn Diệu lại muốn vội vàng thể hiện quan hệ liên minh với mình như vậy. Nhưng, đối phương đã có suy nghĩ như vậy thì sao mình có thể chối từ.
Hai người lập tức tỏ ra thân mật. Vừa nói cười vừa đi vào bên trong.
Ở đây hai người cười nói đi vào, Dư Đạo Tranh ngồi trong văn phòng lại liên tục nghe thư ký báo cáo tình hình.
Là một Bí thư Thành ủy, đương nhiên phải là người sau cùng bước vào phòng họp, như vậy mới có thể thể hiện được quyền thế của mình. Nhưng cuộc họp ngày hôm nay cũng là một cuộc họp để Dư Đạo Tranh thăm dò thái độ của mọi người. Sớm đã có sắp xếp, bảo thư ký của mình báo cáo với anh ta tình hình mọi người tụ tập với ai trước khi vào phòng họp.
Thư ký là tâm phúc mà anh ta dẫn theo, đương nhiên biết suy nghĩ của anh ta, cũng trung thành báo cáo.
Điều khiến Dư Đạo Tranh nghi hoặc chính là Mã Văn Diệu. Hôm qua, mình dùng thế tấn công lớn mạnh để uy hiếp dụ dỗ. Trong lòng anh ta nghĩ người phụ nữ này chắc chắn không chống đỡ được áp lực của mình, hôm nay rất có thể sẽ đứng về phía mình, cho nên Dư Đạo Tranh cũng nóng lòng chuyện đầu quân của người phụ nữ Mã Văn Diệu này. Anh ta đã nhắm trúng người phụ nữ này rồi, trước đó cũng có nghe qua tình hình của người phụ nữ này. Là vợ của Phó chủ tịch tỉnh trước kia, bây giờ Phó chủ tịch tỉnh kia đã tiêu, người phụ nữ này căn bản không có hậu đài, sẽ rất dễ nhào vào lòng mình.
Người phụ nữ có thể bị người ta để ý sao có thể lại là người phụ nữ không đẹp. Mã Văn Diệu này đã gần ba mươi tuổi, chính là thời kỳ mê hoặc lòng người nhất của phụ nữ!
Nghĩ đến tấm thân lắc lư khi bước đi kia của Mã Văn Diệu, Dư Đạo Tranh có một cảm giác dục hỏa thiêu đốt.
Người phụ nữ này đến rất sớm, nhưng vẫn không vào phòng họp, đứng ở ngoài dường như đợi người nào đó tới.
Sau khi nghe báo cáo, Dư Đạo Tranh liền đoán suy nghĩ của người phụ nữ này.
Dư Đạo Tranh cũng đoán ra. Hôm nay bất luận như thế nào người phụ nữ này cũng sẽ bày tỏ thái độ. Chẳng lẽ cô ta đang đợi mình vào cùng? Đã như vậy thì tại sao cô ta không đến văn phòng của mình chứ?
Đang lúc Dư Đạo Tranh suy đoán, sau khi thư ký nhận được điện thoại, nhỏ giọng nói:
- Sếp, Diệp Trạch Đào kia đã đến. Sau khi Diệp Trạch Đào đến, Bí thư Mã đã đón tiếp, hai người nói cười, tỏ ra rất thân thiết, sánh vai đi vào phòng họp rồi.
Thư ký cũng đã sắp xếp nhân viên quan sát ở bên ngoài, sau khi nhận được tin, biết sếp mình quan tâm nhất là chuyện của Diệp Trạch Đào nên báo cáo toàn bộ tình hình của Diệp Trạch Đào và Mã Văn Diệu.
Cái gì!
Dư Đạo Tranh vốn đang ngồi đoán già đoán non ở đó giật mình mở trừng mắt, cứ như vậy mà nhìn thư ký của mình.
Nhìn thấy ánh mắt sát nhân kia của Dư Đạo Tranh, ít nhiều cũng hiểu nội tình, thư ký chỉ có thể ra sức gật đầu, nói:
- Tình hình là như vậy!
Hôm qua có thể sếp mình đã uy hiếp dụ dỗ Mã Văn Diệu. Hôm nay Mã Văn Diệu dùng cách này coi như trả lời sếp mình. Mã Văn Diệu đã đứng về phe Diệp Trạch Đào.
Thư ký thầm thở dài. Chuyện này chính là một đòn đả kích đối với sếp mình.
Dư Đạo Tranh hoàn toàn không ngờ mình dùng thủ đoạn lợi hại như vậy cũng không thể giành được Mã Văn Diệu. Lúc này trong lòng lại có cảm giác ghen tỵ mà nổi giận với Diệp Trạch Đào.
Bộp một tiếng, Dư Đạo Tranh đập tay xuống bàn.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện như thế nào vậy?
Rõ ràng là Mã Văn Diệu bị Dư Đạo Tranh gọi tới văn phòng tạo áp lực. Sao đột nhiên lại có quyết định?
Quay đầu nhìn Mã Văn Diệu đang đứng đó nhìn mình, Diệp Trạch Đào đột nhiên có một cảm giác. Người phụ nữ này muốn bước đi trong chốn quan trường, thực sự là có chút khó khăn.
Người phụ nữ này cũng không dễ dàng đâu!
Nghĩ đến những lời đồn đại mà mình nghe được. Đặc biệt là người phụ nữ này lại không thông đồng làm bậy với Phó chủ tịch tỉnh kia. Diệp Trạch Đào đột nhiên có ý tôn trọng người phụ nữa này. Người phụ nữ này vẫn luôn tự vệ, thật là không dễ!
Dù nói thế nào đi nữa, người phụ nữ này đã bày tỏ thái độ muốn đứng về phía mình. Cứ như vậy thì Nhạc Hưng, thêm Mã Văn Diệu, thêm Viên Hướng Vinh kia nữa cũng đã có bốn phiếu. Điều này phù hợp với suy nghĩ bốn người cùng tiến cùng lùi lúc Ngũ Giải còn ở đây. Tin là Dư Đạo Tranh cũng không thể làm gì được mình.
Mười một Ủy viên thường vụ, bây giờ đã có bốn phiếu cùng tiến thoái. Thêm những người mới đến kia chắc tạm thời còn hình thành nên một tình hình liên minh. Diệp Trạch Đào biết trong cuộc tranh giành Ủy viên thường trực này, phía mình đã chiếm thế thượng phong.
Hiểu được đôi chút về tâm trạng của Mã Văn Diệu, Diệp Trạch Đào đột nhiên cảm thấy mình có chút không công bằng với Phương Di Mai. Người phụ nữ này là người phụ nữ đầu tiên của mình. Để một người phụ nữ như cô ta đến một nơi xa như vậy, lại không thể giúp gì cho cô ta. Điều này thật sự là làm khó cô ta.
Về tới chỗ ở, Diệp Trạch Đào suy nghĩ một lúc, liền lôi điện thoại ra gọi cho Phương Di Mai.
Điện thoại vừa reo, phía bên kia liền truyền đến giọng nói uể oải của Phương Di Mai.
- Trạch Đào!
Có thể nghe được Phương Di Mai dường như đã uống không ít rượu.
- Tiểu Phương, dạo này không gọi điện cho em. Sao rồi?
Vừa mới hỏi thăm, Phương Di Mai liền nức nở nói:
- Trạch Đào em cứ nghĩ là anh sẽ không gọi điện cho em nữa!
Từ chỗ Ôn Phương, Phương Di Mai cũng biết chuyện mình không tới tỉnh Cam Ninh đã khiến Diệp Trạch Đào không vui. Lúc đó chính là thời điểm then chốt để đề bạt, Bí thư Thành ủy muốn cô ta đến văn phòng Thành ủy đảm nhiệm Phó chủ nhiệm, rất có khả năng là sắp tới sẽ thành Trưởng ban thư ký Thành ủy. Đây là một cơ hội, cô ta không muốn vứt bỏ cơ hội này. Hơn nữa, nghĩ tới Diệp Trạch Đào có tới mấy người phụ nữ, trong lòng cô ta ít nhiều cũng có chút oán hận, giận dỗi nên ở lại huyện.
Ngoài ra còn có một chuyện chính là một cán bộ Thành ủy đang ra sức theo đuổi cô. Điều kiện mọi mặt của người này đều tốt, Phương Di Mai lại lập tức có suy nghĩ thành người một nhà.
Tuy ở lại nhưng trong lòng Phương Di Mai lại trở nên rối rắm, đủ mọi suy nghĩ.
Lần này là Ôn Phương đến Giáp Hà. Bản thân Phương Di Mai không muốn đi, Diệp Trạch Đào nghĩ đến cô ta có suy nghĩ riêng nên cũng không quản chuyện của cô ta. Bây giờ nghe đối phương nức nở, Diệp Trạch Đào đã mềm lòng, nói:
- Em đó, sao anh lại không quan tâm tới em chứ. Có phải nơi đó không dễ sống không?
- Em ở đây vẫn tốt, chỉ là nhớ anh!
- Nếu có chuyện gì thì nói với anh!
Hai người nói chuyện được một lúc, Diệp Trạch Đào lại có một cảm giác Phương Di Mai nói chuyện với mình không hề tình cảm như trước kia, dường như đã nhạt đi một chút.
Gọi điện xong, Diệp Trạch Đào ngồi đó lắc đầu. Tình cảm giữa người với người vẫn phải giao lưu thường xuyên. Trong mối quan hệ với Phương Di Mai, sự kết hợp lợi ích vẫn nhiều hơn. Bây giờ Phương Di Mai cũng đã có sự nghiệp riêng, xem ra chuyện tình cảm với cô ta cũng đã nhạt đi rồi.
Diệp Trạch Đào cũng không biết tình cảm này rốt cuộc là đúng hay sai.
Rất lạ, sau khi Phương Di Mai có sự thay đổi này, Diệp Trạch Đào không hề có suy nghĩ không nỡ, ngược lại có một cảm giác nhẹ nhõm, thoải mái.
Nếu cô ta có thể tìm được tình yêu của mình, hẳn cũng là một chuyện tốt!
Diệp Trạch Đào đã nghĩ đến chuyện tình cảm với Phương Di Mai từ lâu rồi. Giữa người phụ nữ này và mình chắc chắn không có tình yêu.
Lôi ra một điếu thuốc hít một hơi, nghĩ lại lúc đầu Phương Di Mai không coi mình ra gì, sau này mình lên làm lãnh đạo, cô ta lại cố ý mê hoặc mình. Từ sau những lần lên giường, Diệp Trạch Đào biết Phương Di Mai coi trọng quyền thế hơn.
Vẫn còn quá nhiều điều không hiểu về người phụ nữ này!
Tuy đầu ấp tay gối, Diệp Trạch Đào vẫn cảm thấy mình không hiểu người phụ nữ này lắm.
Lại suy nghĩ thêm một lát, một lần nữa Diệp Trạch Đào lôi điện thoại ra. Lần này là gọi cho Dương Quân.
- Quân tử, anh đến thành phố Nam Hoa của tỉnh Hối Lâm một chuyến…
Vì Phương Di Mai đơn độc nơi đó, Diệp Trạch Đào cũng muốn để Dương Quân đi xem tình hình của cô ta xem sao.
Gọi điện thoại xong, Diệp Trạch Đào lại có chút hối hận. Sao có thể âm thầm điều tra Phương Di Mai chứ? Làm như vậy có chút không công bằng với Phương Di Mai!
Thở dài một tiếng, Diệp Trạch Đào cảm thấy lòng mình tuy cũng có một suy nghĩ để Phương Di Mai ra đi, nhưng lại hơi nuối tiếc. Cảm giác này rất phức tạp, phức tạp đến nỗi khiến Diệp Trạch Đào không thể bình tĩnh trở lại.
Ngồi xếp bằng xuống giường, Diệp Trạch Đào cố gắng để tâm trạng của mình thả lỏng.
Thời gian trôi qua từng chút một, càng muốn thả lỏng tâm trạng của mình, ngược lại càng không thể thả lỏng.
Chẳng lẽ là ảnh hưởng của tâm ma của Ngũ Cầm Hí kia khi vào một trình tự mới?
Diệp Trạch Đào liền luyện Ngũ Cầm Hí ở trong phòng.
Ngày hôm sau tỉnh dậy. Diệp Trạch Đào hiếm khi dậy muộn, nếu không phải Trần Vũ Tường mở cửa bước vào thì Diệp Trạch Đào quả thật là có thể ngủ tiếp.
Ăn chút cháo, sữa đậu nành mà Trần Vũ Tường mang đến rồi Diệp Trạch Đào mới đi tới văn phòng.
Hôm nay phải mở một hội nghị thường vụ. Nội dung là học tập một phần tài liệu của Trung ương. Là một phần tài liệu liên quan đến mại dâm. Hôm qua đã thông báo rồi.
- Chủ tịch thành phố Diệp đã đến rồi à?
Bước vào lối vào Thành ủy, Diệp Trạch Đào bỗng phát hiện ra Mã Văn Diệu đã đứng đây từ lâu, mỉm cười chào đón mình.
Có thể cảm nhận được Mã Văn Diệu đặc biệt đứng đó đợi mình, có ý muốn cùng mình vào phòng họp.
- Chào Bí thư Mã!
Ánh mắt nhìn Mã Văn Diệu. Diệp Trạch Đào biết Mã Văn Diệu muốn mượn cuộc họp ngày hôm nay để thể hiện cô ta đã liên minh với mình. Đây đương nhiên là chuyện tốt.
Đối với việc Mã Văn Diệu đã có quyết định, lại còn kiên quyết làm chuyện này, Diệp Trạch Đào thầm tán thưởng. Người phụ nữ này rất quyết đoán!
Hôm nay Mã Văn Diệu đã thay đổi hình tượng tối hôm qua, dường như đã trẻ ra rất nhiều. Thiếu phụ gần ba mươi tuổi, sau khi chải chuốt tỉ mỉ, toàn thân toát lên một hơi thở thanh xuân.
- Chúng ta cùng vào đi!
Tối qua Mã Văn Diệu cũng suy nghĩ cả đêm. Dù sao mình cũng phải quyết định, đi theo Diệp Trạch Đào cũng không thiệt mình. So sánh Diệp Trạch Đào với Dư Đạo Tranh kia, Diệp Trạch Đào không hề háo sắc, cũng có bối cảnh lớn. Thực ra đây mới là một lựa chọn tốt. Hôm nay muốn làm ra vẻ để Dư Đạo tranh kia thấy, chặn đứng những suy nghĩ kia của anh ta.
- Được!
Tuy Diệp Trạch Đào không hiểu sao Mã Văn Diệu lại muốn vội vàng thể hiện quan hệ liên minh với mình như vậy. Nhưng, đối phương đã có suy nghĩ như vậy thì sao mình có thể chối từ.
Hai người lập tức tỏ ra thân mật. Vừa nói cười vừa đi vào bên trong.
Ở đây hai người cười nói đi vào, Dư Đạo Tranh ngồi trong văn phòng lại liên tục nghe thư ký báo cáo tình hình.
Là một Bí thư Thành ủy, đương nhiên phải là người sau cùng bước vào phòng họp, như vậy mới có thể thể hiện được quyền thế của mình. Nhưng cuộc họp ngày hôm nay cũng là một cuộc họp để Dư Đạo Tranh thăm dò thái độ của mọi người. Sớm đã có sắp xếp, bảo thư ký của mình báo cáo với anh ta tình hình mọi người tụ tập với ai trước khi vào phòng họp.
Thư ký là tâm phúc mà anh ta dẫn theo, đương nhiên biết suy nghĩ của anh ta, cũng trung thành báo cáo.
Điều khiến Dư Đạo Tranh nghi hoặc chính là Mã Văn Diệu. Hôm qua, mình dùng thế tấn công lớn mạnh để uy hiếp dụ dỗ. Trong lòng anh ta nghĩ người phụ nữ này chắc chắn không chống đỡ được áp lực của mình, hôm nay rất có thể sẽ đứng về phía mình, cho nên Dư Đạo Tranh cũng nóng lòng chuyện đầu quân của người phụ nữ Mã Văn Diệu này. Anh ta đã nhắm trúng người phụ nữ này rồi, trước đó cũng có nghe qua tình hình của người phụ nữ này. Là vợ của Phó chủ tịch tỉnh trước kia, bây giờ Phó chủ tịch tỉnh kia đã tiêu, người phụ nữ này căn bản không có hậu đài, sẽ rất dễ nhào vào lòng mình.
Người phụ nữ có thể bị người ta để ý sao có thể lại là người phụ nữ không đẹp. Mã Văn Diệu này đã gần ba mươi tuổi, chính là thời kỳ mê hoặc lòng người nhất của phụ nữ!
Nghĩ đến tấm thân lắc lư khi bước đi kia của Mã Văn Diệu, Dư Đạo Tranh có một cảm giác dục hỏa thiêu đốt.
Người phụ nữ này đến rất sớm, nhưng vẫn không vào phòng họp, đứng ở ngoài dường như đợi người nào đó tới.
Sau khi nghe báo cáo, Dư Đạo Tranh liền đoán suy nghĩ của người phụ nữ này.
Dư Đạo Tranh cũng đoán ra. Hôm nay bất luận như thế nào người phụ nữ này cũng sẽ bày tỏ thái độ. Chẳng lẽ cô ta đang đợi mình vào cùng? Đã như vậy thì tại sao cô ta không đến văn phòng của mình chứ?
Đang lúc Dư Đạo Tranh suy đoán, sau khi thư ký nhận được điện thoại, nhỏ giọng nói:
- Sếp, Diệp Trạch Đào kia đã đến. Sau khi Diệp Trạch Đào đến, Bí thư Mã đã đón tiếp, hai người nói cười, tỏ ra rất thân thiết, sánh vai đi vào phòng họp rồi.
Thư ký cũng đã sắp xếp nhân viên quan sát ở bên ngoài, sau khi nhận được tin, biết sếp mình quan tâm nhất là chuyện của Diệp Trạch Đào nên báo cáo toàn bộ tình hình của Diệp Trạch Đào và Mã Văn Diệu.
Cái gì!
Dư Đạo Tranh vốn đang ngồi đoán già đoán non ở đó giật mình mở trừng mắt, cứ như vậy mà nhìn thư ký của mình.
Nhìn thấy ánh mắt sát nhân kia của Dư Đạo Tranh, ít nhiều cũng hiểu nội tình, thư ký chỉ có thể ra sức gật đầu, nói:
- Tình hình là như vậy!
Hôm qua có thể sếp mình đã uy hiếp dụ dỗ Mã Văn Diệu. Hôm nay Mã Văn Diệu dùng cách này coi như trả lời sếp mình. Mã Văn Diệu đã đứng về phe Diệp Trạch Đào.
Thư ký thầm thở dài. Chuyện này chính là một đòn đả kích đối với sếp mình.
Dư Đạo Tranh hoàn toàn không ngờ mình dùng thủ đoạn lợi hại như vậy cũng không thể giành được Mã Văn Diệu. Lúc này trong lòng lại có cảm giác ghen tỵ mà nổi giận với Diệp Trạch Đào.
Bộp một tiếng, Dư Đạo Tranh đập tay xuống bàn.
/1075
|