Đột nhiên điều động nhiều người như vậy đến thành phố, khu kinh tế mới Giáp Hà trở nên trống không. Diệp Trạch Đào ngồi ở nhà, cẩn thận suy nghĩ việc bổ sung nhân viên.
Thực ra, sở dĩ Diệp Trạch Đào làm như vậy là có suy nghĩ riêng của hắn. Bất luận là ai đều có thể nhìn thấy khu kinh tế mới Giáp Hà bây giờ ngoài người của mình ra đều là người của Dương Thăng Hải. Bây giờ Dương Thăng Hải sắp về hưu rồi, người của ông ta sẽ trở thành người của mình, tình hình trở thành nhất gia độc chiếm. Tình hình này trong một thời gian ngắn thì có thể nhưng lâu dài thì khó tránh khỏi việc bị người khác soi mói. Phải chú ý đến chuyện này mới được.
Diệp Trạch Đào rất rõ, Đảng quyết không cho phép tình hình nhất gia độc chiếm. Bây giờ do tình hình đặc biệt nên mới xuất hiện tình trạng như thế này, bước tiếp theo khó tránh sẽ bị người ta đem ra nói này nói nọ.
Cơ cấu tổ chức của khu kinh tế mới có chín người. Diệp Trạch Đào chỉ muốn đảm bảo năm người là người của mình là được rồi. Những người khác cũng có thể đem ra tiến hành một vài trao đổi với mọi người.
Dù sao đi chăng nữa thì bản thân mình là độc tài ở khu kinh tế mới Giáp Hà. Ai cũng không thể lung lay được. Đột nhiên điều động nhiều người đi như vậy, nhìn lại khu kinh tế mới, bây giờ ngoài mình ra, cũng chỉ có hai trụ cột là Ôn Phương và Mạc Tường Lâm. Lăng Tịnh Nam do Dương Thăng Hải điều tới bây giờ vẫn chưa bày tỏ thái độ sẽ theo mình. Nhất định phải nhanh chóng lôi kéo hai người vào cơ cấu tổ chức mới được.
May mà bây giờ Đậu Bính Phú ra sức ủng hộ mình, cũng có thể triển khai một chút.
Lợi ích quá lớn rồi. Diệp Trạch Đào rất rõ, đối diện với lợi ích lớn như vậy, mình cũng không thể một mình chiếm hết toàn bộ, cái nào nên bỏ đi thì phải bỏ đi mới được.
Để ai đến Giáp Hà đây? Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.
Suy xét thấy mọi người đều phát triển rất nhanh về mọi mặt, Diệp Trạch Đào cũng không thể tùy tiện chọn người. Cuối cùng đành phải xin ý kiến của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lục Thương, Lý Tiến Lâm. Điều ông ta đến đảm nhận Chủ nhiệm Ban kiểm tra kỷ luật Giáp Hà. Ngoài ra, Diệp Trạch Đào lại điều Lam Nhất Thiên đến, đảm nhận Phó chánh văn phòng Giáp Hà, làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Diệp Trạch Đào cũng đề bạt một người trong số cán bộ Giáp Hà, đã dựa vào mình từ lâu, tên Lư Xán Dương đảm nhiệm Phó chủ nhiệm.
Làm như vậy, nhìn bề ngoài mình cũng chỉ là điều người từ ngoài vào. Còn trống vài vị trí Phó chủ nhiệm.
Mọi người tranh giành như thế nào, Diệp Trạch Đào không quan tâm cho lắm.
Lúc Diệp Trạch Đào đang ở đây tiến hành điều chỉnh. Thấy được tình hình của Giáp Hà, Ngũ Giải lại tìm tới.
Ngồi trong văn phòng của Diệp Trạch Đào, khuôn mặt của Ngũ Giải cười tươi, nói:
- Trạch Đào, tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà càng ngày càng tốt, không tồi!
Thành phố náo nhiệt như vậy, cơ bản là Diệp Trạch Đào không thọc tay vào. Quyền thế của Ngũ Giải trong thành phố vô cùng lớn, sao lại có thời gian chạy tới đây chứ?
Diệp Trạch Đào bảo Trần Vũ Tường pha một ly trà, lúc này mới mỉm cười nói:
- Hoan nghênh Bí thư Ngũ đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
- Ha ha, sao Trạch Đào lại có thể nói như vậy chứ? Tôi đến là để học hỏi, học hỏi.
Sau khi hai người nói vài câu chuyện phiếm, Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Ngũ Giải, biết Ngũ Giải nhất định phải nói cho ra ý.
Chần chừ một lúc, Ngũ Giải hơi xấu hổ, nói:
- Trạch Đào, là như thế này, anh trai của vợ tôi ở tỉnh khác, lần này muốn điều đến thành phố chúng ta. Tôi biết, cậu quả thật là không dễ dàng gì.
Diệp Trạch Đào đã hiểu được phần nào. Nói như vậy là Ngũ Giải cũng muốn để người nhà của ông ta dựa hơi sự phát triển của Giáp Hà.
Lôi ra một điếu thuốc đưa cho Ngũ Giải, bản thân Diệp Trạch Đào cũng hút một điếu. Hắn muốn xem Ngũ Giải còn muốn nói gì nữa.
Không thấy Diệp Trạch Đào đồng ý gì cả, Ngũ Giải cũng biết không bỏ ra chút lợi ích thì không được rồi, liền nói:
- Ông ta là Phó giám đốc Sở trong thành phố, tính tình nóng nảy, đắc tội với lãnh đạo nên tìm đến chỗ tôi. Không giúp thì quả thật là hơi khó xử, lại không tiện đưa vào thành phố. Bây giờ Giáp Hà đang thí điểm nhân tài, tôi muốn xem chỗ Diệp Trạch Đào có thể sắp xếp một chút không.
Đã nói đến nước này rồi, Diệp Trạch Đào biết Ngũ Giải đã nhắm vào vị trí Phó chủ nhiệm đang trống trong cơ cấu tổ chức của mình.
Lấy đi một vị trí như vậy cũng không thể được, quan trọng là Ngũ Giải cũng đưa ra một vài thứ lợi ích thực tế mới được.
Đương nhiên là Ngũ Giải cũng hiểu. Người tranh giành vị trí Phó chủ nhiệm của khu kinh tế mới Giáp Hà quá nhiều, nếu Diệp Trạch Đào không đồng ý, ai cũng không thể vào. Bây giờ chỉ có thể trao đổi.
- Trạch Đào, tôi cũng bị vợ hối, không có cách nào. Hay là cậu em giúp tôi việc này nhé. Bây giờ rất nhiều vị trí trong thành phố cũng đang trống, chỉ cần Trạch Đào cần thì cứ nói, ông anh tôi ra sức ủng hộ.
Đoán chừng thật sự đã bị vợ ông ta hối không còn cách nào khác, bây giờ nói ra vị trí Giám đốc Sở số một duy nhất mà Diệp Trạch Đào muốn trong thành phố.
Diệp Trạch Đào và Ngũ Giải cũng hợp tác rất ăn ý. Ông ta chạy tới cầu cứu mình, chắc chắn đã nhắm vào mối quan hệ hợp tác giữa mình và ông ta.
Căn bản là Diệp Trạch Đào không tin chuyện anh vợ của ông ta không thể tiếp tục như đối phương nói. Người bản địa chắc chắn biết tình hình của Sản gia, hẳn là sẽ không tùy tiện chọc vào người nhà họ. Chuyện này là muốn sắp xếp cho người nhà ông ta một vị trí tốt để lợi dụng tình thế đây!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, nói:
- Bí thư Ngũ đã ra lệnh rồi, không được cũng phải được. Như vậy đi, Giáp Hà chúng tôi đang tiến cử nhân tài, còn thiếu mấy Phó chủ nhiệm, để ông ta đến đảm nhận một chức Phó chủ nhiệm đi. Ông thấy sao?
- Trạch Đào yên tâm, tôi sẽ giải thích với anh ta. Sau khi đến đây, tất cả đều nghe theo lệnh của cậu. Haiz, tôi cũng coi như là đã trút được một gánh nặng. Trạch Đào à, ân tình này tôi nhận rồi, tôi nói lời thì giữ lời, chức Giám đốc Sở trong thành phố, tôi ra sức giúp đỡ cậu!
Diệp Trạch Đào liền cười, bây giờ cũng thật là không có người thích hợp.
Ngũ Giải rõ ràng là vui mừng. Khu kinh tế mới Giáp Hà vững chắc, nước tạt không lọt. Nhân cơ hội này bàn chuyện với Diệp Trạch Đào, đúng là không ngờ lại thành. Bây giờ có được cơ hội đến Giáp Hà công tác như vậy, nếu làm tốt, sự phát triển sau này cũng sẽ rất lớn, trong lòng bỗng khá hơn.
- Người kia tên Ôn Phong. Trạch Đào à, tôi giao anh ta cho cậu đấy!
Tiễn Ngũ Giải xong, khuôn mặt Diệp Trạch Đào nở một nụ cười. Người tên Ôn Phong này là người của Ngũ Giải. Sau này sẽ không có người nói khu kinh tế mới Giáp Hà là địa bàn của mình nữa. Cũng còn một vài vị trí có thể đem ra trao đổi một chút.
Nhân cơ hội này, điều động thêm một vài người có thể bồi dưỡng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Diệp trạch Đào bắt đầy sao chép danh sách nhân viên cần điều từ ngoài vào.
Lần này, Diệp Trạch Đào quả thật muốn biến Giáp Hà trở thành cơ sở bồi dưỡng nhân tài của mình. Không yêu cầu người điều đến có tầng lớp cao như thế nào, chỉ cần để họ vào đội ngũ cán bộ trung bình, rèn luyện một thời gian là được. Nếu là nhân tài thì sẽ có được sự đề bạt mạnh mẽ.
Ngoài ra, Diệp Trạch Đào còn có một vài suy nghĩ, tiến cử một vài nhân tài trong thành phố vào. Chỉ cần họ có thể nghe theo mình thì ra sức bồi dưỡng, sau đó người bồi dưỡng ra mới có thể đánh vào các nơi trong toàn tỉnh. Điều này có có lợi cho sự phát triển của mình.
Đang viết, bất ngờ Tô Thiến Ảnh gọi điện thoại tới.
Tô Thiến Ảnh này rất hiểu chuyện, thường thì sẽ không tùy tiện gọi điện tới. Lần này sao vậy?
- Thiến Ảnh, có chuyện?
Văn phòng không có người ngoài, Diệp Trạch Đào nhận điện thoại liền hỏi.
- Anh Diệp, có làm phiền anh không?
- Không sao, em nói đi!
- Anh Diệp, anh cũng biết đó, em và em gái mất bố mẹ từ nhỏ, một tay chú nuôi lớn.
Cái này thì Diệp Trạch Đào biết, thầm gật đầu. Ông chú này của Tô Thiến Ảnh cũng rất tốt, chăm sóc hai chị em họ rất tử tế.
- Anh Diệp, chú biết em theo một người đàn ông, em gái vẫn do họ cưu mang.
- Anh biết, đây là một ân tình, phải báo đáp!
Diệp Trạch Đào hiểu ý của Tô Thiến Ảnh, liền nói.
Chần chừ một lát, Tô Thiến Ảnh nói:
- Lần này chú bị bức đến đường cùng, lúc này mới đến thủ đô tìm em.
Diệp Trạch Đào coi như đã hiểu. Ông chú này của Tô Thiến Ảnh có thể đã bị chèn ép ở huyện, cùng đường nên mới tìm đến Tô Thiến Ảnh.
Diệp Trạch Đào biết, hẳn là chú của Tô Thiến Ảnh đã biết người mà cô ấy theo là mình. Đã biết rồi, một thời gian dài như vậy cũng không đến tìm mình nhờ giúp đỡ. Phẩm chất của con người này cũng không tồi.
- Em nói xem là chuyện gì ?
- Chú là Trưởng phòng xây dựng. Lần này nghe nói huyện muốn điều chỉnh cán bộ, cựu lãnh đạo của chú đã về hưu, bây giờ Bí thư lên thay là người đối đầu của cựu bí thư.
Diệp Trạch Đào cười. Chuyện này là không theo đúng người. Hai bên tranh đấu, bên bại là bên chú của Tô Thiến Ảnh.
Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động. Giám đốc Sở xây dựng trong thành phố vẫn còn trống, dù không làm nhân vật đứng đầu, Ngũ Giải cũng đã có ý trao đổi. Đây cũng là một cơ hội, liền nói:
- Em hỏi chú xem có muốn đổi nơi công tác không. Đảm nhận chức Phó giám đốc Sở xây dựng của thành phố Lan Phong chắc cũng được.
Tô Thiến Ảnh cũng không còn cách nào. Căn bản Hô Diên Ngạo Bác sẽ không giúp đỡ những chuyện như thế này đâu. Cô cũng không dám đi tìm Hô Diên Ngạo Bác, chỉ có thể thử tìm đến Diệp Trạch Đào, không ngờ Diệp Trạch Đào liền đồng ý ngay. Lại là Phó giám đốc Sở xây dựng. Vị trí này còn lớn mạnh hơn Trưởng phòng ở huyện rất nhiều.
Gọi điện thoại xong, Tô Thiến Ảnh liền nhìn về phía thím Chu Tu Trân nói:
- Anh Diệp đã nói, nếu muốn đến thành phố Lan Phong, làm Phó giám đốc thường trực của thành phố. Chỉ là không biết chú có muốn đi hay không thôi.
Vốn lâm vào cảnh không giữ được chức quan, chú của Tô Thiến Ảnh, khuôn mặt của Tô Đại Xương lập tức lộ vẻ vui mừng, nói:
- Hoàn toàn không vấn đề gì, đương nhiên chú đồng ý rồi!
Chu Tú Trân cũng vô cùng vui mừng, chỉ biết Tô Thiến Ảnh theo một người đàn ông có quyền thế, người này tên Diệp Trạch Đào, trong nhà cũng thầm bàn luận một hồi. Không hề biết Diệp Trạch Đào có quyền thế lớn như thế nào, lần này đã hết cách, mới tìm đến thủ đô. Nghe Tô Thiến Ảnh giới thiệu, mọi người mới biết lai lịch của Diệp Trạch Đào này lớn như vậy, đều có cảm giác kính sợ.
Tâm trạng của Tô Thiến Ảnh lập tức thoải mái, cuối cùng mình cũng giúp được chú một việc rồi!
Lúc nghĩ đến toàn bộ chuyện này đều là do Diệp Trạch Đào đem đến, trong lòng Tô Thiến Ảnh cảm thấy ngọt ngào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Tô Đại Xương lại nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Quế Tiểu Nhâm gọi tới. Là cốt cán của Tô Đại Xương, Quế Tiểu Nhâm hơi kinh ngạc nói:
- Trưởng phòng, nghe nói huyện mở cuộc họp. Lần này anh sẽ bị điều đến Mặt trận Tổ quốc.
Lúc này trong lòng Tô Đại Xương đã bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Tôi lập tức quay về ngay!
Gọi điện xong, Tô Đại Xương hừ một tiếng, nói:
- Hổ không phát uy lại cứ tưởng là mèo ốm!
Thực ra, sở dĩ Diệp Trạch Đào làm như vậy là có suy nghĩ riêng của hắn. Bất luận là ai đều có thể nhìn thấy khu kinh tế mới Giáp Hà bây giờ ngoài người của mình ra đều là người của Dương Thăng Hải. Bây giờ Dương Thăng Hải sắp về hưu rồi, người của ông ta sẽ trở thành người của mình, tình hình trở thành nhất gia độc chiếm. Tình hình này trong một thời gian ngắn thì có thể nhưng lâu dài thì khó tránh khỏi việc bị người khác soi mói. Phải chú ý đến chuyện này mới được.
Diệp Trạch Đào rất rõ, Đảng quyết không cho phép tình hình nhất gia độc chiếm. Bây giờ do tình hình đặc biệt nên mới xuất hiện tình trạng như thế này, bước tiếp theo khó tránh sẽ bị người ta đem ra nói này nói nọ.
Cơ cấu tổ chức của khu kinh tế mới có chín người. Diệp Trạch Đào chỉ muốn đảm bảo năm người là người của mình là được rồi. Những người khác cũng có thể đem ra tiến hành một vài trao đổi với mọi người.
Dù sao đi chăng nữa thì bản thân mình là độc tài ở khu kinh tế mới Giáp Hà. Ai cũng không thể lung lay được. Đột nhiên điều động nhiều người đi như vậy, nhìn lại khu kinh tế mới, bây giờ ngoài mình ra, cũng chỉ có hai trụ cột là Ôn Phương và Mạc Tường Lâm. Lăng Tịnh Nam do Dương Thăng Hải điều tới bây giờ vẫn chưa bày tỏ thái độ sẽ theo mình. Nhất định phải nhanh chóng lôi kéo hai người vào cơ cấu tổ chức mới được.
May mà bây giờ Đậu Bính Phú ra sức ủng hộ mình, cũng có thể triển khai một chút.
Lợi ích quá lớn rồi. Diệp Trạch Đào rất rõ, đối diện với lợi ích lớn như vậy, mình cũng không thể một mình chiếm hết toàn bộ, cái nào nên bỏ đi thì phải bỏ đi mới được.
Để ai đến Giáp Hà đây? Diệp Trạch Đào cũng bắt đầu suy nghĩ đến chuyện này.
Suy xét thấy mọi người đều phát triển rất nhanh về mọi mặt, Diệp Trạch Đào cũng không thể tùy tiện chọn người. Cuối cùng đành phải xin ý kiến của Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật huyện Lục Thương, Lý Tiến Lâm. Điều ông ta đến đảm nhận Chủ nhiệm Ban kiểm tra kỷ luật Giáp Hà. Ngoài ra, Diệp Trạch Đào lại điều Lam Nhất Thiên đến, đảm nhận Phó chánh văn phòng Giáp Hà, làm đối tượng bồi dưỡng trọng điểm.
Diệp Trạch Đào cũng đề bạt một người trong số cán bộ Giáp Hà, đã dựa vào mình từ lâu, tên Lư Xán Dương đảm nhiệm Phó chủ nhiệm.
Làm như vậy, nhìn bề ngoài mình cũng chỉ là điều người từ ngoài vào. Còn trống vài vị trí Phó chủ nhiệm.
Mọi người tranh giành như thế nào, Diệp Trạch Đào không quan tâm cho lắm.
Lúc Diệp Trạch Đào đang ở đây tiến hành điều chỉnh. Thấy được tình hình của Giáp Hà, Ngũ Giải lại tìm tới.
Ngồi trong văn phòng của Diệp Trạch Đào, khuôn mặt của Ngũ Giải cười tươi, nói:
- Trạch Đào, tình hình của khu kinh tế mới Giáp Hà càng ngày càng tốt, không tồi!
Thành phố náo nhiệt như vậy, cơ bản là Diệp Trạch Đào không thọc tay vào. Quyền thế của Ngũ Giải trong thành phố vô cùng lớn, sao lại có thời gian chạy tới đây chứ?
Diệp Trạch Đào bảo Trần Vũ Tường pha một ly trà, lúc này mới mỉm cười nói:
- Hoan nghênh Bí thư Ngũ đến kiểm tra chỉ đạo công tác.
- Ha ha, sao Trạch Đào lại có thể nói như vậy chứ? Tôi đến là để học hỏi, học hỏi.
Sau khi hai người nói vài câu chuyện phiếm, Diệp Trạch Đào liền nhìn về phía Ngũ Giải, biết Ngũ Giải nhất định phải nói cho ra ý.
Chần chừ một lúc, Ngũ Giải hơi xấu hổ, nói:
- Trạch Đào, là như thế này, anh trai của vợ tôi ở tỉnh khác, lần này muốn điều đến thành phố chúng ta. Tôi biết, cậu quả thật là không dễ dàng gì.
Diệp Trạch Đào đã hiểu được phần nào. Nói như vậy là Ngũ Giải cũng muốn để người nhà của ông ta dựa hơi sự phát triển của Giáp Hà.
Lôi ra một điếu thuốc đưa cho Ngũ Giải, bản thân Diệp Trạch Đào cũng hút một điếu. Hắn muốn xem Ngũ Giải còn muốn nói gì nữa.
Không thấy Diệp Trạch Đào đồng ý gì cả, Ngũ Giải cũng biết không bỏ ra chút lợi ích thì không được rồi, liền nói:
- Ông ta là Phó giám đốc Sở trong thành phố, tính tình nóng nảy, đắc tội với lãnh đạo nên tìm đến chỗ tôi. Không giúp thì quả thật là hơi khó xử, lại không tiện đưa vào thành phố. Bây giờ Giáp Hà đang thí điểm nhân tài, tôi muốn xem chỗ Diệp Trạch Đào có thể sắp xếp một chút không.
Đã nói đến nước này rồi, Diệp Trạch Đào biết Ngũ Giải đã nhắm vào vị trí Phó chủ nhiệm đang trống trong cơ cấu tổ chức của mình.
Lấy đi một vị trí như vậy cũng không thể được, quan trọng là Ngũ Giải cũng đưa ra một vài thứ lợi ích thực tế mới được.
Đương nhiên là Ngũ Giải cũng hiểu. Người tranh giành vị trí Phó chủ nhiệm của khu kinh tế mới Giáp Hà quá nhiều, nếu Diệp Trạch Đào không đồng ý, ai cũng không thể vào. Bây giờ chỉ có thể trao đổi.
- Trạch Đào, tôi cũng bị vợ hối, không có cách nào. Hay là cậu em giúp tôi việc này nhé. Bây giờ rất nhiều vị trí trong thành phố cũng đang trống, chỉ cần Trạch Đào cần thì cứ nói, ông anh tôi ra sức ủng hộ.
Đoán chừng thật sự đã bị vợ ông ta hối không còn cách nào khác, bây giờ nói ra vị trí Giám đốc Sở số một duy nhất mà Diệp Trạch Đào muốn trong thành phố.
Diệp Trạch Đào và Ngũ Giải cũng hợp tác rất ăn ý. Ông ta chạy tới cầu cứu mình, chắc chắn đã nhắm vào mối quan hệ hợp tác giữa mình và ông ta.
Căn bản là Diệp Trạch Đào không tin chuyện anh vợ của ông ta không thể tiếp tục như đối phương nói. Người bản địa chắc chắn biết tình hình của Sản gia, hẳn là sẽ không tùy tiện chọc vào người nhà họ. Chuyện này là muốn sắp xếp cho người nhà ông ta một vị trí tốt để lợi dụng tình thế đây!
Diệp Trạch Đào liền mỉm cười, nói:
- Bí thư Ngũ đã ra lệnh rồi, không được cũng phải được. Như vậy đi, Giáp Hà chúng tôi đang tiến cử nhân tài, còn thiếu mấy Phó chủ nhiệm, để ông ta đến đảm nhận một chức Phó chủ nhiệm đi. Ông thấy sao?
- Trạch Đào yên tâm, tôi sẽ giải thích với anh ta. Sau khi đến đây, tất cả đều nghe theo lệnh của cậu. Haiz, tôi cũng coi như là đã trút được một gánh nặng. Trạch Đào à, ân tình này tôi nhận rồi, tôi nói lời thì giữ lời, chức Giám đốc Sở trong thành phố, tôi ra sức giúp đỡ cậu!
Diệp Trạch Đào liền cười, bây giờ cũng thật là không có người thích hợp.
Ngũ Giải rõ ràng là vui mừng. Khu kinh tế mới Giáp Hà vững chắc, nước tạt không lọt. Nhân cơ hội này bàn chuyện với Diệp Trạch Đào, đúng là không ngờ lại thành. Bây giờ có được cơ hội đến Giáp Hà công tác như vậy, nếu làm tốt, sự phát triển sau này cũng sẽ rất lớn, trong lòng bỗng khá hơn.
- Người kia tên Ôn Phong. Trạch Đào à, tôi giao anh ta cho cậu đấy!
Tiễn Ngũ Giải xong, khuôn mặt Diệp Trạch Đào nở một nụ cười. Người tên Ôn Phong này là người của Ngũ Giải. Sau này sẽ không có người nói khu kinh tế mới Giáp Hà là địa bàn của mình nữa. Cũng còn một vài vị trí có thể đem ra trao đổi một chút.
Nhân cơ hội này, điều động thêm một vài người có thể bồi dưỡng.
Sau khi suy nghĩ kỹ, Diệp trạch Đào bắt đầy sao chép danh sách nhân viên cần điều từ ngoài vào.
Lần này, Diệp Trạch Đào quả thật muốn biến Giáp Hà trở thành cơ sở bồi dưỡng nhân tài của mình. Không yêu cầu người điều đến có tầng lớp cao như thế nào, chỉ cần để họ vào đội ngũ cán bộ trung bình, rèn luyện một thời gian là được. Nếu là nhân tài thì sẽ có được sự đề bạt mạnh mẽ.
Ngoài ra, Diệp Trạch Đào còn có một vài suy nghĩ, tiến cử một vài nhân tài trong thành phố vào. Chỉ cần họ có thể nghe theo mình thì ra sức bồi dưỡng, sau đó người bồi dưỡng ra mới có thể đánh vào các nơi trong toàn tỉnh. Điều này có có lợi cho sự phát triển của mình.
Đang viết, bất ngờ Tô Thiến Ảnh gọi điện thoại tới.
Tô Thiến Ảnh này rất hiểu chuyện, thường thì sẽ không tùy tiện gọi điện tới. Lần này sao vậy?
- Thiến Ảnh, có chuyện?
Văn phòng không có người ngoài, Diệp Trạch Đào nhận điện thoại liền hỏi.
- Anh Diệp, có làm phiền anh không?
- Không sao, em nói đi!
- Anh Diệp, anh cũng biết đó, em và em gái mất bố mẹ từ nhỏ, một tay chú nuôi lớn.
Cái này thì Diệp Trạch Đào biết, thầm gật đầu. Ông chú này của Tô Thiến Ảnh cũng rất tốt, chăm sóc hai chị em họ rất tử tế.
- Anh Diệp, chú biết em theo một người đàn ông, em gái vẫn do họ cưu mang.
- Anh biết, đây là một ân tình, phải báo đáp!
Diệp Trạch Đào hiểu ý của Tô Thiến Ảnh, liền nói.
Chần chừ một lát, Tô Thiến Ảnh nói:
- Lần này chú bị bức đến đường cùng, lúc này mới đến thủ đô tìm em.
Diệp Trạch Đào coi như đã hiểu. Ông chú này của Tô Thiến Ảnh có thể đã bị chèn ép ở huyện, cùng đường nên mới tìm đến Tô Thiến Ảnh.
Diệp Trạch Đào biết, hẳn là chú của Tô Thiến Ảnh đã biết người mà cô ấy theo là mình. Đã biết rồi, một thời gian dài như vậy cũng không đến tìm mình nhờ giúp đỡ. Phẩm chất của con người này cũng không tồi.
- Em nói xem là chuyện gì ?
- Chú là Trưởng phòng xây dựng. Lần này nghe nói huyện muốn điều chỉnh cán bộ, cựu lãnh đạo của chú đã về hưu, bây giờ Bí thư lên thay là người đối đầu của cựu bí thư.
Diệp Trạch Đào cười. Chuyện này là không theo đúng người. Hai bên tranh đấu, bên bại là bên chú của Tô Thiến Ảnh.
Lúc này trong lòng Diệp Trạch Đào khẽ động. Giám đốc Sở xây dựng trong thành phố vẫn còn trống, dù không làm nhân vật đứng đầu, Ngũ Giải cũng đã có ý trao đổi. Đây cũng là một cơ hội, liền nói:
- Em hỏi chú xem có muốn đổi nơi công tác không. Đảm nhận chức Phó giám đốc Sở xây dựng của thành phố Lan Phong chắc cũng được.
Tô Thiến Ảnh cũng không còn cách nào. Căn bản Hô Diên Ngạo Bác sẽ không giúp đỡ những chuyện như thế này đâu. Cô cũng không dám đi tìm Hô Diên Ngạo Bác, chỉ có thể thử tìm đến Diệp Trạch Đào, không ngờ Diệp Trạch Đào liền đồng ý ngay. Lại là Phó giám đốc Sở xây dựng. Vị trí này còn lớn mạnh hơn Trưởng phòng ở huyện rất nhiều.
Gọi điện thoại xong, Tô Thiến Ảnh liền nhìn về phía thím Chu Tu Trân nói:
- Anh Diệp đã nói, nếu muốn đến thành phố Lan Phong, làm Phó giám đốc thường trực của thành phố. Chỉ là không biết chú có muốn đi hay không thôi.
Vốn lâm vào cảnh không giữ được chức quan, chú của Tô Thiến Ảnh, khuôn mặt của Tô Đại Xương lập tức lộ vẻ vui mừng, nói:
- Hoàn toàn không vấn đề gì, đương nhiên chú đồng ý rồi!
Chu Tú Trân cũng vô cùng vui mừng, chỉ biết Tô Thiến Ảnh theo một người đàn ông có quyền thế, người này tên Diệp Trạch Đào, trong nhà cũng thầm bàn luận một hồi. Không hề biết Diệp Trạch Đào có quyền thế lớn như thế nào, lần này đã hết cách, mới tìm đến thủ đô. Nghe Tô Thiến Ảnh giới thiệu, mọi người mới biết lai lịch của Diệp Trạch Đào này lớn như vậy, đều có cảm giác kính sợ.
Tâm trạng của Tô Thiến Ảnh lập tức thoải mái, cuối cùng mình cũng giúp được chú một việc rồi!
Lúc nghĩ đến toàn bộ chuyện này đều là do Diệp Trạch Đào đem đến, trong lòng Tô Thiến Ảnh cảm thấy ngọt ngào.
Lúc mọi người đang nói chuyện, Tô Đại Xương lại nhận được điện thoại của Chánh văn phòng Quế Tiểu Nhâm gọi tới. Là cốt cán của Tô Đại Xương, Quế Tiểu Nhâm hơi kinh ngạc nói:
- Trưởng phòng, nghe nói huyện mở cuộc họp. Lần này anh sẽ bị điều đến Mặt trận Tổ quốc.
Lúc này trong lòng Tô Đại Xương đã bình tĩnh, mỉm cười nói:
- Tôi lập tức quay về ngay!
Gọi điện xong, Tô Đại Xương hừ một tiếng, nói:
- Hổ không phát uy lại cứ tưởng là mèo ốm!
/1075
|