Sau một tháng, cục diện chính trị ở huyện đã có sự biến đổi mới. Chức Bí thư Thành ủy của Hắc Lan gặp chuyện ngoài ý muốn lại do Bí thư Đoàn thanh niên Tỉnh ủy Hứa Phu Kiệt đảm nhiệm. Địch Mãnh vần đang làm Chủ tịch thành phố. Phó Bí thư Thành ủy cũng làm người khác không ngờ tới, Phó Bí thư Hà Cách Ninh được điều tới thành phố Hà Lâm để đảm nhiệm chức Bí thư Thành ủy. Phó Bí thư mới là một người từ trên trời rơi xuống tên là Triệu Diệc Hiền. Không ai biết rõ chi tiết về gã. Ở huyện cùng lúc xảy ra sự biến đổi. Bí thư Huyện ủy được mọi người mong đợi rất lâu, cuối cùng cũng xác định được. Thôi Vĩnh Chí cuối cùng cũng lên được vị trí Bí thư Huyện ủy. Chủ tịch huyện do Triệu Vệ Giang tiếp nhận, Phó Bí thư do Bành Học Vân đảm nhiệm. Đồng thời cũng xuất hiện một tình huống bất ngờ. Không biết từ đâu bỗng chốc rơi từ trên rơi xuống một Phó chủ tịch thường vụ Đảng tên là Lý Binh.
Cục diện ở huyện làm cho người ta hoa hết cả mắt. Ai cũng không biết được bước tiếp theo mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Ở thành phố cũng xuất hiện người lạ. Huyện cũng đồng thời xuất hiện người lạ. Hai người này đã trở thành đề tài thảo luận của tất cả mọi người.
Diệp Trạch Đào bước vào hội trường huyện. Cán bộ các huyện đều đã ngồi đầy các ghế trong hội trường. Mọi người đều đang chào hỏi lẫn nhau.
Thật ra mà nói, Diệp Trạch Đào ở nơi này cũng là người mới, hẳn là cũng không có nhiều người quen. Nhưng thấy Diệp Trạch Đào bước vào lại có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi hắn.
Đây là hội nghị công tác kinh tế toàn huyện đầu năm. Bí thư và Chủ tịch mới nhậm chức đều rất coi trọng hội nghị lần này. Sau khi được biết tin, Diệp Trạch Đào cũng vội vàng đến huyện.
- Chủ tịch xã Diệp, anh là Chủ tịch trẻ nhất của toàn huyện chúng ta đấy!
Một vị lãnh đạo cũng rất trẻ bắt tay Diệp Trạch Đào, nói.
Người này hoàn toàn tự đến làm quen.
Khi thấy Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, người này cười, nói:
- Tôi là Cao Vệ!
Diệp Trạch Đào lập tức nhiệt tình nói:
- Hóa ra là Bí thư Cao!
Đối phương cười ha hả, nói:
- Hai chúng ta đều đã nghe danh từ xa. Tôi vốn đã muốn đến chào hỏi Chủ tịch Diệp!
Diệp Trạch Đào vừa nghe cái tên này liền nhớ ra. Người này là Bí thư Đảng ủy của thị trấn Ly Thủy – Cao Vệ! Nghe nói cũng là một người có vài sự hậu thuẫn sau lưng, là người năm ngoái đi nhận chức Bí thư theo sự sắp xếp của tỉnh.
Nhìn người này, Diệp Trạch Đào thầm than thở. Có hậu thuẫn thì thật tốt, chỉ cần người đó ra mặt nói một câu là có thể có được vị trí tốt rồi.
Cao Vệ này cũng là một người không tồi, rất nhanh đã bắt chuyện vui vẻ với Diệp Trạch Đào.
Hai người trò chuyện một lúc, hẹn chào hỏi lẫn nhau xong mới ngồi xuống.
Nhớ lại tối hôm qua lúc Phương Di Mai tới tìm mình, cô ấy có giới thiệu qua về một vài lãnh đạo huyện cho hắn biết. Diệp Trạch Đào phải thốt lên rằng Phương Di Mai này đúng là một trợ thủ đắc lực về phương diện chính trị. Mấy chuyện ở huyện này đúng là cô ấy biết rất rõ.
Tình hình của Thôi Vĩnh Chí bây giờ quả thật không tồi. Vẻ mặt trông rất sảng khoái thoải mái. Nén chịu một thời gian dài như vậy, bây giờ gã lại lần nữa nắm giữ quyền lực của toàn huyện. Gã ngồi trên bục chủ tịch, ánh mắt không ngừng quét một lượt phía dưới. Gã nhanh chóng nhìn thấy chỗ Diệp Trạch Đào ngồi bên dưới.
Nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Thôi Vĩnh Chí ít nhiều cũng có xúc động. Nếu mình không tóm gáy được thằng ranh này thì nó đi theo Hứa Phu Kiệt – người sắp được lên chức Bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan, do vậy mà nếu mình để ý trước thì tình hình bây giờ có khả năng sẽ thay đổi.
Liếc ánh mắt sang bên cạnh thấy Triệu Vệ Giang cũng đang mỉm cười ngồi trên bục, Thôi Vĩnh Chí thầm cười trong bụng. Nếu mình không bước nhanh một bước, có khi chức Bí thư đã rơi vào tay Triệu Vệ Giang mất rồi.
Ngẫm nghĩ lại chuyện này, Thôi Vĩnh Chí lại cảm thấy trên đời này không chuyện gì là không thể. Vào lúc quan trọng nhất lại có thể bước một bước cực chuẩn như vậy!
Diệp Trạch Đào đương nhiên không biết suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí. Còn một chuyện nữa hắn lại càng không biết. Ngồi trên đài chủ tịch cao nhất là Phó Chủ tịch huyện Lý Binh cũng đang nhìn tất cả mọi người. Gã chủ yếu nhắm vào một mục tiêu, chính là tìm Diệp Trạch Đào từ trong đám đông ấy.
Lý Binh trước là một Trưởng phòng bé tí ở một bộ phận của tỉnh. Một lần khi giải quyết công việc đã phải dựa vào công tử con của một nhân vật tai to mặt lớn. Lần này chỉ có một chỉ thị đó là phải chiêu nhận một người ở huyện Thảo Hải, người đó tên là Diệp Trạch Đào.
Lý Binh không hiểu vì sao vị quan to đó yêu cầu mình bằng giá nào cũng phải chiêu nhận được một nhân vật bé tẹo đó. Làm mình thêm phiền phức, phải chạy đến nơi này. Nhưng có một điểm gã biết rõ đó là, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt, không gian phát triển của bản thân gã cũng sẽ rộng mở hơn.
Thấy rồi!
Ánh mắt của Lý Binh cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi dưới đài kia.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Lý Binh thầm khen một tiếng: “Thằng ranh này trẻ thế. Quả nhiên là một nhân vật không tồi.”
Nhận lấy điếu thuốc lá từ Thôi Vĩnh Chí, Lý Binh lôi ra cái bật lửa để châm thuốc. Rít một hơi dài rồi nhả ra một làn khói.
Nhìn xuyên qua làn khói, trong đầu Lý Bình đang suy xét một cách nhanh chóng, làm thế nào để đối phó chuyện của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào ngồi đó chăm chú lắng nghe bài thuyết trình của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang. Hai người đó đều là những người rất biết ăn nói, nói rất hay. Lần đầu tiên ở vào trường hợp như thế này mới hiểu được tình hình kinh tế của toàn huyện. Diệp Trạch Đào nghe rất chăm chú.
Sau khi kết thúc hội nghị buổi sáng, những người tham dự hội nghị lục tục đi ra khỏi hội trường. Bí thư Cao Vệ của thị trấn Ly Thủy liền đến gần Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng ta ngồi cùng một bàn đi.
Kết thúc hội nghị đương nhiên là phải ăn cơm. Thường thường đều là mọi người tìm những người hợp với mình để ngồi ăn cùng nhau.
Lúc liếc nhìn Ôn Phương, Diệp Trạch Đào phát hiện ở đây Ôn Phương vẫn là nhân vật rất được hoan nghênh. Rất nhiều vị lãnh đạo đều mời cô đến ngồi ăn cùng, càng không thiếu đàn ông ngắm nhìn, để ý đến cô.
Lại thấy dáng vẻ Ôn Phương trong đám đông rất thành thạo, Diệp Trạch Đào thầm tán thưởng: “Người phụ nữ này dự liệu trước mọi việc nhờ những tháng ngày lăn lộn chốn quan trường.”
Vốn dĩ nên ngồi cùng bàn với bọn Ôn Phương, nhưng Diệp Trạch Đào đã thay đổi chủ ý, mỉm cười nói:
- Thế cũng được, vậy ngồi cùng đi!
Hội nghị lần này là hội nghị công tác kinh tế, cũng là một hội nghị rất quan trọng của toàn huyện. Nhân viên bộ máy các xã đều tham gia. Phương Di Mai cũng tham dự hội nghị lần này.
Nghe thấy Cao Vệ mời Diệp Trạch Đào, cô cũng theo sau Diệp Trạch Đào một cách rất tự nhiên.
Lúc Cao Vệ nhìn về phía Phương Di Mai liền lộ vẻ ngạc nhiên, vội mỉm cười, hỏi:
- Vị này là...?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã tôi!
Cao vệ tươi cười, nói:
- Tôi biết rồi. Cô tên là Phương Di Mai!
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Bí thư Cao biết tôi ạ?
- Ha ha, cô là đại mỹ nhân của huyện chúng ta còn gì. Đã sớm được nghe qua, quả nhiên rất đẹp. Không biết đã có bạn trai hay chưa?
Phương Di Mai mỉm cười, đáp:
- Có thế nào được ạ! Hay là Bí thư Cao làm mối cho tôi đi!
Cười ha hả, Cao Vệ nói:
- Không phải làm bà mối mà là muốn làm người theo đuổi cơ!
Phương Di Mai cười nói:
- Bí thư Cao cứ nói đùa!
Diệp Trạch Đào nhận thấy trong ánh mắt của Cao Vệ ánh lên một vẻ trong sáng. Vốn dĩ gã không phải người coi trọng vẻ đẹp, tuy rằng nói ra những lời này nhưng lại chủ yếu là lời nói đùa thôi. Hắn mỉm cười nói:
- Bí thư Cao chắc là đã kết hôn rồi nhỉ?
Phương Di Mai liền cười nói:
- Trong hồ sơ của Bí thư Cao có viết là đã kết hôn. Cán bộ lãnh đạo muốn bao bồ nhí sao?
Cao Vệ ngạc nhiên, thán phục, nói:
- Không ngờ Chủ nhiệm Phương lại hiểu rõ tình hình của tôi như vậy. Ôi, vẫn cứ nghĩ rằng có thể tán thêm một lần nữa cơ. Không ngờ phút chốc lại bị vạch trần rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười. Phương Di Mai quả nhiên rất lợi hại. Tình hình nhân viên toàn huyện không ai là cô ấy không biết rõ.
Mọi người cười nói trên đường đến hàng ăn.
Nhà ăn sớm đã chuẩn bị xong rồi, mọi người đều nhao nhao ngồi xuống.
Các lãnh đạo thị trấn Ly Thủy đều đã ngồi xuống. Người ngồi cùng một bàn ngoại trừ có Phương Di Mai đi theo hắn ra còn có Quách Hồng Lệ. Tình cảnh hiện nay của Quách Hồng Lệ này không hề tốt đẹp gì. Trước đây là người một phe với Cao Chấn Sơn, sau khi Cao Chấn Sơn rời đi, cô ta liền mất đi hậu thuẫn ở xã Xuân Trúc. Nói cho công bằng thì quan hệ với Diệp Trạch Đào cũng không tồi, có thể xem như là người một phe với Diệp Trạch Đào.
Hắn và hai người phụ nữ đều ngồi xuống rồi, Cao Vệ mới tỏ ra thân quen với Quách Hồng Lệ, mỉm cười nói:
- Không ngồi cùng ông xã à?
Quách Hồng Lệ liếc nhìn chồng mình đang ngồi ở cái bàn đằng xa, mỉm cười nói:
- Quan tâm anh ấy làm gì! Tôi tất nhiên phải theo sát lãnh đạo của mình rồi.
Cao Vệ liền cười ha hả, nói:
- Rất hiểu người đấy! Đi theo Chủ tịch xã Diệp của các cô không phải là sai lầm đâu!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Khi nào Bí thư Cao đến xã chúng tôi chỉ đạo công việc vậy? Thị trấn Ly Thủy gần đây đang làm một dự án rất lớn, hay là giới thiệu cho chúng tôi một vài dự án như thế đi!
Cao Vệ liền cười, chỉ vào Diệp Trạch Đào mà nói:
- Cậu cho rằng tôi không biết tình hình của cậu sao? Đi tìm Lưu Mộng Y đi thì cái dự án đó của cậu cũng trở thành dự án lớn thôi.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào trở lên rất sửng sốt nhìn Cao Vệ. Diệp Trạch Đào hiểu ra rồi, có thể nói Cao Vệ này có hậu thuẫn phía sau. Xem ra hậu thuẫn của gã không phải chỉ giới hạn ở tỉnh thành. Có khả năng còn có thể cao hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào liền coi trọng Cao Vệ hơn.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, Cao Vệ híp mắt cười, nói:
- Ông em à, cục diện toàn huyện bắt đầu phức tạp rồi! Đấu đá nhau không ít, ngấm ngầm có, công khai có.
Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lời nói của thằng ranh này hàm chứa thâm ý gì đó mà hắn nhất thời không rõ. Gã ta rốt cuộc đang có suy nghĩ gì? Lúc muốn dò hỏi thì lại nhận thấy thằng ranh này không hề tiếp tục nhiều lời về chuyện này nữa. Ngược lại không ngừng kể về chuyện cười, chọc cho mọi người cười phá lên ha hả.
Trên bàn rượu này, cái tính hào sảng phóng khoáng ấy của Phương Di Mai mới lộ ra. Lúc bắt đầu còn nói không biết uống rượu, bị Cao Vệ rót cho vài lần, chén chú chén anh với Cao Vệ. Hai người uống đến mức chẳng biết trời đất gì luôn.
Quách Hồng Lệ cũng không kém cạnh, cũng không ngừng giơ chén lên để kính rượu mọi người. Cô cũng là tướng mạnh trên bàn rượu. Bàn của Diệp Trạch Đào lập tức trở nên rất náo nhiệt.
Uống được vài li rượu, Cao Vệ cởi cáo khoác ra, nói với Diệp Trạch Đào:
- Ông em à, không ngờ ông em lại đem theo hai nhân viên nữ làm cho chúng tôi phải uống nhiều lên gấp bội. Tôi không tin nhiều người như vậy lại không uống vượt được bọn họ.
Nói đến đây liền lớn tiếng nói với một vài người ở thị trấn Ly Thủy:
- Cầm hết bình lên nào. Không uống thắng xã Xuân Trúc thì trở về viết kiểm điểm đấy nhé!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên một hồi. Cao Vệ này đối nhân xử thế thật có khác người.
Diệp Trạch Đào không sợ uống rượu. Thấy Cao Vệ có vẻ say rồi, cũng nâng chén lên uống cùng gã.
Diệp Trạch Đào có cảm giác Cạo Vệ này rất có khí phách của một quân nhân.
Cục diện ở huyện làm cho người ta hoa hết cả mắt. Ai cũng không biết được bước tiếp theo mọi chuyện sẽ diễn ra như thế nào.
Ở thành phố cũng xuất hiện người lạ. Huyện cũng đồng thời xuất hiện người lạ. Hai người này đã trở thành đề tài thảo luận của tất cả mọi người.
Diệp Trạch Đào bước vào hội trường huyện. Cán bộ các huyện đều đã ngồi đầy các ghế trong hội trường. Mọi người đều đang chào hỏi lẫn nhau.
Thật ra mà nói, Diệp Trạch Đào ở nơi này cũng là người mới, hẳn là cũng không có nhiều người quen. Nhưng thấy Diệp Trạch Đào bước vào lại có rất nhiều người nhiệt tình chào hỏi hắn.
Đây là hội nghị công tác kinh tế toàn huyện đầu năm. Bí thư và Chủ tịch mới nhậm chức đều rất coi trọng hội nghị lần này. Sau khi được biết tin, Diệp Trạch Đào cũng vội vàng đến huyện.
- Chủ tịch xã Diệp, anh là Chủ tịch trẻ nhất của toàn huyện chúng ta đấy!
Một vị lãnh đạo cũng rất trẻ bắt tay Diệp Trạch Đào, nói.
Người này hoàn toàn tự đến làm quen.
Khi thấy Diệp Trạch Đào ngạc nhiên, người này cười, nói:
- Tôi là Cao Vệ!
Diệp Trạch Đào lập tức nhiệt tình nói:
- Hóa ra là Bí thư Cao!
Đối phương cười ha hả, nói:
- Hai chúng ta đều đã nghe danh từ xa. Tôi vốn đã muốn đến chào hỏi Chủ tịch Diệp!
Diệp Trạch Đào vừa nghe cái tên này liền nhớ ra. Người này là Bí thư Đảng ủy của thị trấn Ly Thủy – Cao Vệ! Nghe nói cũng là một người có vài sự hậu thuẫn sau lưng, là người năm ngoái đi nhận chức Bí thư theo sự sắp xếp của tỉnh.
Nhìn người này, Diệp Trạch Đào thầm than thở. Có hậu thuẫn thì thật tốt, chỉ cần người đó ra mặt nói một câu là có thể có được vị trí tốt rồi.
Cao Vệ này cũng là một người không tồi, rất nhanh đã bắt chuyện vui vẻ với Diệp Trạch Đào.
Hai người trò chuyện một lúc, hẹn chào hỏi lẫn nhau xong mới ngồi xuống.
Nhớ lại tối hôm qua lúc Phương Di Mai tới tìm mình, cô ấy có giới thiệu qua về một vài lãnh đạo huyện cho hắn biết. Diệp Trạch Đào phải thốt lên rằng Phương Di Mai này đúng là một trợ thủ đắc lực về phương diện chính trị. Mấy chuyện ở huyện này đúng là cô ấy biết rất rõ.
Tình hình của Thôi Vĩnh Chí bây giờ quả thật không tồi. Vẻ mặt trông rất sảng khoái thoải mái. Nén chịu một thời gian dài như vậy, bây giờ gã lại lần nữa nắm giữ quyền lực của toàn huyện. Gã ngồi trên bục chủ tịch, ánh mắt không ngừng quét một lượt phía dưới. Gã nhanh chóng nhìn thấy chỗ Diệp Trạch Đào ngồi bên dưới.
Nhìn Diệp Trạch Đào, trong lòng Thôi Vĩnh Chí ít nhiều cũng có xúc động. Nếu mình không tóm gáy được thằng ranh này thì nó đi theo Hứa Phu Kiệt – người sắp được lên chức Bí thư Thành ủy thành phố Hắc Lan, do vậy mà nếu mình để ý trước thì tình hình bây giờ có khả năng sẽ thay đổi.
Liếc ánh mắt sang bên cạnh thấy Triệu Vệ Giang cũng đang mỉm cười ngồi trên bục, Thôi Vĩnh Chí thầm cười trong bụng. Nếu mình không bước nhanh một bước, có khi chức Bí thư đã rơi vào tay Triệu Vệ Giang mất rồi.
Ngẫm nghĩ lại chuyện này, Thôi Vĩnh Chí lại cảm thấy trên đời này không chuyện gì là không thể. Vào lúc quan trọng nhất lại có thể bước một bước cực chuẩn như vậy!
Diệp Trạch Đào đương nhiên không biết suy nghĩ của Thôi Vĩnh Chí. Còn một chuyện nữa hắn lại càng không biết. Ngồi trên đài chủ tịch cao nhất là Phó Chủ tịch huyện Lý Binh cũng đang nhìn tất cả mọi người. Gã chủ yếu nhắm vào một mục tiêu, chính là tìm Diệp Trạch Đào từ trong đám đông ấy.
Lý Binh trước là một Trưởng phòng bé tí ở một bộ phận của tỉnh. Một lần khi giải quyết công việc đã phải dựa vào công tử con của một nhân vật tai to mặt lớn. Lần này chỉ có một chỉ thị đó là phải chiêu nhận một người ở huyện Thảo Hải, người đó tên là Diệp Trạch Đào.
Lý Binh không hiểu vì sao vị quan to đó yêu cầu mình bằng giá nào cũng phải chiêu nhận được một nhân vật bé tẹo đó. Làm mình thêm phiền phức, phải chạy đến nơi này. Nhưng có một điểm gã biết rõ đó là, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này thật tốt, không gian phát triển của bản thân gã cũng sẽ rộng mở hơn.
Thấy rồi!
Ánh mắt của Lý Binh cuối cùng cũng nhìn thấy Diệp Trạch Đào đang ngồi dưới đài kia.
Nhìn thấy Diệp Trạch Đào, Lý Binh thầm khen một tiếng: “Thằng ranh này trẻ thế. Quả nhiên là một nhân vật không tồi.”
Nhận lấy điếu thuốc lá từ Thôi Vĩnh Chí, Lý Binh lôi ra cái bật lửa để châm thuốc. Rít một hơi dài rồi nhả ra một làn khói.
Nhìn xuyên qua làn khói, trong đầu Lý Bình đang suy xét một cách nhanh chóng, làm thế nào để đối phó chuyện của Diệp Trạch Đào.
Diệp Trạch Đào ngồi đó chăm chú lắng nghe bài thuyết trình của Thôi Vĩnh Chí và Triệu Vệ Giang. Hai người đó đều là những người rất biết ăn nói, nói rất hay. Lần đầu tiên ở vào trường hợp như thế này mới hiểu được tình hình kinh tế của toàn huyện. Diệp Trạch Đào nghe rất chăm chú.
Sau khi kết thúc hội nghị buổi sáng, những người tham dự hội nghị lục tục đi ra khỏi hội trường. Bí thư Cao Vệ của thị trấn Ly Thủy liền đến gần Diệp Trạch Đào, mỉm cười nói:
- Chủ tịch xã Diệp, chúng ta ngồi cùng một bàn đi.
Kết thúc hội nghị đương nhiên là phải ăn cơm. Thường thường đều là mọi người tìm những người hợp với mình để ngồi ăn cùng nhau.
Lúc liếc nhìn Ôn Phương, Diệp Trạch Đào phát hiện ở đây Ôn Phương vẫn là nhân vật rất được hoan nghênh. Rất nhiều vị lãnh đạo đều mời cô đến ngồi ăn cùng, càng không thiếu đàn ông ngắm nhìn, để ý đến cô.
Lại thấy dáng vẻ Ôn Phương trong đám đông rất thành thạo, Diệp Trạch Đào thầm tán thưởng: “Người phụ nữ này dự liệu trước mọi việc nhờ những tháng ngày lăn lộn chốn quan trường.”
Vốn dĩ nên ngồi cùng bàn với bọn Ôn Phương, nhưng Diệp Trạch Đào đã thay đổi chủ ý, mỉm cười nói:
- Thế cũng được, vậy ngồi cùng đi!
Hội nghị lần này là hội nghị công tác kinh tế, cũng là một hội nghị rất quan trọng của toàn huyện. Nhân viên bộ máy các xã đều tham gia. Phương Di Mai cũng tham dự hội nghị lần này.
Nghe thấy Cao Vệ mời Diệp Trạch Đào, cô cũng theo sau Diệp Trạch Đào một cách rất tự nhiên.
Lúc Cao Vệ nhìn về phía Phương Di Mai liền lộ vẻ ngạc nhiên, vội mỉm cười, hỏi:
- Vị này là...?
Diệp Trạch Đào mỉm cười nói:
- Chủ nhiệm văn phòng Đảng chính của xã tôi!
Cao vệ tươi cười, nói:
- Tôi biết rồi. Cô tên là Phương Di Mai!
Phương Di Mai mỉm cười nói:
- Bí thư Cao biết tôi ạ?
- Ha ha, cô là đại mỹ nhân của huyện chúng ta còn gì. Đã sớm được nghe qua, quả nhiên rất đẹp. Không biết đã có bạn trai hay chưa?
Phương Di Mai mỉm cười, đáp:
- Có thế nào được ạ! Hay là Bí thư Cao làm mối cho tôi đi!
Cười ha hả, Cao Vệ nói:
- Không phải làm bà mối mà là muốn làm người theo đuổi cơ!
Phương Di Mai cười nói:
- Bí thư Cao cứ nói đùa!
Diệp Trạch Đào nhận thấy trong ánh mắt của Cao Vệ ánh lên một vẻ trong sáng. Vốn dĩ gã không phải người coi trọng vẻ đẹp, tuy rằng nói ra những lời này nhưng lại chủ yếu là lời nói đùa thôi. Hắn mỉm cười nói:
- Bí thư Cao chắc là đã kết hôn rồi nhỉ?
Phương Di Mai liền cười nói:
- Trong hồ sơ của Bí thư Cao có viết là đã kết hôn. Cán bộ lãnh đạo muốn bao bồ nhí sao?
Cao Vệ ngạc nhiên, thán phục, nói:
- Không ngờ Chủ nhiệm Phương lại hiểu rõ tình hình của tôi như vậy. Ôi, vẫn cứ nghĩ rằng có thể tán thêm một lần nữa cơ. Không ngờ phút chốc lại bị vạch trần rồi!
Diệp Trạch Đào liền cười. Phương Di Mai quả nhiên rất lợi hại. Tình hình nhân viên toàn huyện không ai là cô ấy không biết rõ.
Mọi người cười nói trên đường đến hàng ăn.
Nhà ăn sớm đã chuẩn bị xong rồi, mọi người đều nhao nhao ngồi xuống.
Các lãnh đạo thị trấn Ly Thủy đều đã ngồi xuống. Người ngồi cùng một bàn ngoại trừ có Phương Di Mai đi theo hắn ra còn có Quách Hồng Lệ. Tình cảnh hiện nay của Quách Hồng Lệ này không hề tốt đẹp gì. Trước đây là người một phe với Cao Chấn Sơn, sau khi Cao Chấn Sơn rời đi, cô ta liền mất đi hậu thuẫn ở xã Xuân Trúc. Nói cho công bằng thì quan hệ với Diệp Trạch Đào cũng không tồi, có thể xem như là người một phe với Diệp Trạch Đào.
Hắn và hai người phụ nữ đều ngồi xuống rồi, Cao Vệ mới tỏ ra thân quen với Quách Hồng Lệ, mỉm cười nói:
- Không ngồi cùng ông xã à?
Quách Hồng Lệ liếc nhìn chồng mình đang ngồi ở cái bàn đằng xa, mỉm cười nói:
- Quan tâm anh ấy làm gì! Tôi tất nhiên phải theo sát lãnh đạo của mình rồi.
Cao Vệ liền cười ha hả, nói:
- Rất hiểu người đấy! Đi theo Chủ tịch xã Diệp của các cô không phải là sai lầm đâu!
Diệp Trạch Đào cũng cười nói:
- Khi nào Bí thư Cao đến xã chúng tôi chỉ đạo công việc vậy? Thị trấn Ly Thủy gần đây đang làm một dự án rất lớn, hay là giới thiệu cho chúng tôi một vài dự án như thế đi!
Cao Vệ liền cười, chỉ vào Diệp Trạch Đào mà nói:
- Cậu cho rằng tôi không biết tình hình của cậu sao? Đi tìm Lưu Mộng Y đi thì cái dự án đó của cậu cũng trở thành dự án lớn thôi.
Ánh mắt Diệp Trạch Đào trở lên rất sửng sốt nhìn Cao Vệ. Diệp Trạch Đào hiểu ra rồi, có thể nói Cao Vệ này có hậu thuẫn phía sau. Xem ra hậu thuẫn của gã không phải chỉ giới hạn ở tỉnh thành. Có khả năng còn có thể cao hơn rất nhiều.
Diệp Trạch Đào liền coi trọng Cao Vệ hơn.
Nhìn vẻ mặt của Diệp Trạch Đào, Cao Vệ híp mắt cười, nói:
- Ông em à, cục diện toàn huyện bắt đầu phức tạp rồi! Đấu đá nhau không ít, ngấm ngầm có, công khai có.
Diệp Trạch Đào cảm thấy trong lời nói của thằng ranh này hàm chứa thâm ý gì đó mà hắn nhất thời không rõ. Gã ta rốt cuộc đang có suy nghĩ gì? Lúc muốn dò hỏi thì lại nhận thấy thằng ranh này không hề tiếp tục nhiều lời về chuyện này nữa. Ngược lại không ngừng kể về chuyện cười, chọc cho mọi người cười phá lên ha hả.
Trên bàn rượu này, cái tính hào sảng phóng khoáng ấy của Phương Di Mai mới lộ ra. Lúc bắt đầu còn nói không biết uống rượu, bị Cao Vệ rót cho vài lần, chén chú chén anh với Cao Vệ. Hai người uống đến mức chẳng biết trời đất gì luôn.
Quách Hồng Lệ cũng không kém cạnh, cũng không ngừng giơ chén lên để kính rượu mọi người. Cô cũng là tướng mạnh trên bàn rượu. Bàn của Diệp Trạch Đào lập tức trở nên rất náo nhiệt.
Uống được vài li rượu, Cao Vệ cởi cáo khoác ra, nói với Diệp Trạch Đào:
- Ông em à, không ngờ ông em lại đem theo hai nhân viên nữ làm cho chúng tôi phải uống nhiều lên gấp bội. Tôi không tin nhiều người như vậy lại không uống vượt được bọn họ.
Nói đến đây liền lớn tiếng nói với một vài người ở thị trấn Ly Thủy:
- Cầm hết bình lên nào. Không uống thắng xã Xuân Trúc thì trở về viết kiểm điểm đấy nhé!
Diệp Trạch Đào ngạc nhiên một hồi. Cao Vệ này đối nhân xử thế thật có khác người.
Diệp Trạch Đào không sợ uống rượu. Thấy Cao Vệ có vẻ say rồi, cũng nâng chén lên uống cùng gã.
Diệp Trạch Đào có cảm giác Cạo Vệ này rất có khí phách của một quân nhân.
/1075
|