Năm người về nhà thì đã nửa đêm đường vắng không bóng người, hầu hết mọi người đã yên giấc, đèn đường thỉnh thoảng còn một bóng chiếu sáng lờ mờ, lúc này trong phòng khách Huyền-Trâm, Ánh-Tuyết mới hỏi thăm Mỵ Điệp, hai nàng biết Mỵ Điệp đã có tu vi Nguyên Anh kỳ thì hâm mộ vô cùng, hôm qua hai nàng chứng kiến Mỵ Điệp xuất hiện cùng lúc với Minh như tiên nữ hạ phàm trong lòng đã có phần tự ti mặc cảm thì được Minh truyền âm giải thích „tiên nữ tuy bản lãnh phi thường sắc đẹp nghiêng thành, tác phong động lòng người nhưng kinh nghiệm cuộc sống và cảm nghiệm tình yêu kém xa thiếu nữ phàm trần“ mới bớt phần mạc cảm sự yếu kém của hai nàng, hai nàng hâm mộ sắc đẹp, và tu vi bản lãnh nên bám sát hỏi thăm, thấy mùi hương như lan như cúc trên người đối phương tỏa ra xông vào mũi khiến hai nàng dù là phận nữ cũng không khỏi ngây ngất. „Thảo nào anh Minh chịu không được, đưa nàng từ Tu Chân Giới về tận đây.“ Hai nàng hướng dẫn giải thích các đồ vật trong nhà, từ bếp, phòng tắm, phòng khách: bếp ga, bếp nướng, tủ lạnh, hồ cá, lồng chim, bức tranh…. Mọi người ngủ không được nửa đành ngồi chơi trong nhà chờ bình minh.
Bỗng một chuổi đập cánh rồi một tiếng gà gáy trầm ấm mạnh mẻ trong nhà vang lên mọi người ngạc nhiên hỏi:
- Sao trong nhà có thêm con gà trống từ lúc nào.
Minh nghe tiếng gà gáy biết ngay con Hỏa Sư, nhưng không biết làm sao nó từ Hồng Mông Linh Châu giới trốn theo ra đây từ lúc nào, xem lại thì ra tiếng gáy từ trong lồng chim bạch khướu. Hỏa kê hôm nay lại có biến thành nhỏ thêm một tầng nữa, thân chỉ nhỏ bằng con khướu, tướng trông vẫn oai phong như trước.
Tuân thấy con gà nhỏ trong lồng thì ngạc nhiên, định bắt nó ra thì đã nghe Minh nói:
- Đừng bắt nó, nó đánh cho nhừ đòn bây giờ!
Tuân nghe vậy vội dừng tay lại, thì con gà từ trong lồng bay thẳng đến Minh đậu trên vai gáy vang. Mỵ Điệp thấy vậy liền nhận ra ngay thân phận bất phàm của Hỏa sư nói:
- Hai cấp linh kê, lại có khí tức và tướng vương giả. Vua của loài gà!
Bốn người nghe vậy thì càng ngạc nhiên, Hỏa sư vừa nghe Mỵ Điệp đánh giá mình dường như hiểu ý, bay sang định đậu trên vai nàng, nàng thấy vậy vội đưa tay ra cho nó đậu trên khuỷu tay, hỏa sư tỏ tình thân thiết như quen biết từ lâu.
Đại gia hỏa này mới đột phá lên nhị giai, không chịu ở khu chuồng gà trốn theo chúng ta ra đây, bây giờ ngay cả sư kê của mình cũng không quản chế được nó. Cũng may nó đã có chút linh trí không tìm kiếm gà khác bắt nạt.
Minh thấy vậy giải thích, ở Việt Nam có một giống gà nòi chuyên để chọi nhau, người ta hay nuôi để cho thi đấu giải trí, quá trình chăm nuôi tập dợt quả là một nghệ thuật rất công phu. Đại gia hỏa này trước kia là một trong số đó danh Hỏa Sư, thi đấu thắng không biết bao nhiêu trận, trong lúc sắp chết già thì được ta cứu đem vào Hồng Mông Linh Châu giới, chẳng dè trong đó nó lại đột phá lên nhị giai như bây giờ thọ nguyên được kéo dài thêm.
- Ngoài con Hỏa Sư này anh còn con nào không?
- Còn vô số, có lẽ bây giờ có cả trăm con, con cháu của nó không ít. Lại có một số con còn lợi hại hơn nó nữa.
- Anh nói tu vi cao hơn nó?
- Không phải, võ kỹ lợi hại hơn tiềm lực và tu vi không bằng được.
- Không ngờ phàm nhân có loại giải trí này! Hôm nào em phải đi xem một lần mới được.
- Nơi đó toàn là con trai đàn ông, em đến đó không ổn sẽ làm náo loạn.
- Vậy em cải dung giả con trai thì sao?
Minh nhìn nàng mỉm cười tưởng tượng „không biết nàng giả trai sẽ ra dạng gì nhỉ?“
- Được, giả trai thì được, nhưng phải giả cho xấu một chút nếu không các cô đòi đi theo nhiều quá thì phiền.
- Chúng em cũng muốn đi xem.
- Không được, loạn mất! Hai em phải tranh thủ tu luyện mau tăng lên tu vi của mình đến Trúc cơ đã
- Anh Minh! Chỉ đi xem một lần thì có mất bao nhiêu thời gian đâu.
- Ừ nhỉ! Chỉ một lần đó nhé, ngày mồng ba tết thì mới nên đi, nhớ là chỉ chơi vui Xuân thôi không nên cờ bạc. Và hai cô cũng phải hóa trang thành nam nhi đại trượng phu mới được.
- Sao anh tên là Minh không phải Hàn Tinh sao?
- Hàn Tinh là tên dùng ở Tu Chân giới, ở Phàm giới đây là Minh.
- Hi Hí hí…Cái gì là nam nhi đại trượng phu?
Tuân góp ý:
- Là người đầu đội trời, chân đạp đất dám nghĩ dám làm…coi cái chết tựa như lông hồng, không biết sợ là gì. Các cô cũng thuộc loại này đó nhưng cổ nhân chưa có tên gọi cho phái nữ, chỉ có nam nhi chúng ta.
- Phái nữ có Anh Thư đất Việt còn nam tử gọi là Anh Hùng đất Việt.
- Nếu không anh hùng cũng không tiểu nhân thì gọi là gì?
- Chàng trai đất Việt được rồi.
- Vậy ba chúng ta hóa thành ba chàng trai đất Việt đi phó hội một ngày.
- Thôi chúng ta đi học. Không biết Mỵ Điệp muốn đi với chúng ta hay ở nhà.
Bốn người nhìn nàng thì nàng nói:
- Tôi cũng đi học theo các ngươi cho biết.
Bốn người lại chuyển ánh mắt vào Minh không biết chàng xử lý ra sao?
- Thôi được Mỵ Điệp về phòng anh giúp cho một lần!
Vào phòng Minh nói riêng cho nàng:
- Em ngồi xuống tĩnh tọa, anh truyền cho em một môn Ẩn Thân thuật, khi nào vào lớp thì em phải dùng nó, đừng để người khác phát hiện kẻo bị bắt thì phiền. Nhớ đừng cho ai biết đó, nếu ai anh cũng truyền môn này thì còn gì là bí mật.
Minh truyền cho nàng môn ẩn thân thuật này đối với thường nhân thì đủ dùng, song dưới đôi mắt của Minh thì không ẩn dấu được. Nàng được Minh truyền thuật vào thức hải, nàng lập tức đem ra sử dụng đi ra phòng khách thì thấy ba người kia không phát hiện ra nàng sau đó chạy về phòng hớn hở khoe như đứa trẻ được đồ chơi lạ:
- Thành công rồi! Vừa rồi ba người kia không hề phát hiện em. t
- Vậy chúng ta ra đi học! Sắp trễ rồi.
Trong lớp Mỵ Điệp dùng ẩn thân thuật ngồi ngay bên Minh khiến chàng phải ngồi sát vào Diệu- Hương, Diệu-Hương không hiểu chuyện gì thấy Minh cứ lấn chỗ ngồi sát mình tưởng chàng có tình ý gì nên không trách lời nào trái lại càng vui vẻ. Ngồi bên Minh hơn một tháng, nàng biến đổi như lột xác thành một người khác, tự tin hơn rất nhiều, lúc đầu được Minh truyền âm nhắc nhở, giải thích những sai lầm, rồi khuyến khích thúc nàng mạnh dạn giơ tay phát biểu, những tính bộp chộp nóng nảy, bực mình nông nỗi dần dần biến mất trở nên khiêm tốn, vui vẻ, chịu đựng, tha thứ nên tính tình trở nên dễ thương, dễ gần. Bây giờ không cần Minh nhắc nhở nàng tự tin trong lúc nghe giảng thu thập chín phần. Những biến đổi của nàng trong một tháng không ai chú ý nhiều, thỉnh thoảng có người ngạc nhiên khi nàng nêu ý kiến, sau đó quên đi tình trạng trước kia của nàng. Hơn một tuần nay không còn nghe thấy Minh nhắc nhở, lại thấy chàng ngồi kề cận lắm lúc đụng chạm nhau.
Mỵ Điệp lúc ngồi bên Minh lúc ngồi trên bàn có lúc ngồi cả trên bàn ghế giáo viên, lúc nhàm chán thì nàng ra ngoài chơi đùa. Nàng nghịch lắm lúc làm Minh giật mình như nàng thấy Minh Hồng hay nhiều chuyện ai trong lớp cũng nhường nhịn, lần Minh Hồng lại kiếm chuyện với Linh Lan, bất chợt bị Mỵ Điệp tát cho một cái nổ đóm đóm, nàng quay lại không biết ai tát tai mình, liền khóc lóc báo thầy giáo. Thầy giáo Thanh dậy Vật Lý hỏi:
- Em nào vừa đánh bạn Minh Hồng mau đứng dậy nhận lỗi.
Cả lớp ngồi yên lặng không ai phản ứng!
- Tôi chờ đây năm phút, nếu còn không ai tự thú thì sẽ phạt cả lớp sau đó đem chuyện này lên giám thị.
Vừa nói xong đã thấy ai cầm dái tai mình nhéo một cái đau điếng, Thầy Thanh vội vàng xoay người lại thì chung quanh mình nào có ai.
- Ai đang giỡn trò với tôi thế?
Cả lớp lại tiếp tục yên tĩnh không ai bảo ai câu nào, chỉ còn tiếng khóc “sụt sịt” của Minh Hồng.
Minh thấy chuyện đến đây đủ loạn liền nói Mỵ Điệp không được nghịch nữa.
Chuyện này thầy Thanh nói cho giám thị và thầy Hiệu Trưởng, cuối cùng chỉ cử thầy giám thị đến lớp giáo huấn mười phút.
Học sinh lớp buồn bực bị vạ lây, không biết ai làm trừ Minh và ba người bạn học cùng nhà.
Về đến nhà ba người lại tranh cãi, Minh-Tuyết và Tuân cho là đúng, cho con bé Minh Hồng bớt nhiều chuyện, còn Ánh-Tuyết cho là sai, làm như thế ảnh hưởng cả lớp. Minh không ý kiến vì biết làm thế này cô bé Minh Hồng kia cũng chưa đổi tính được nên cho là không cho là đúng hay sai.
Mỵ Điệp theo đi học một hai tuần cũng chán Minh giao nàng công việc chàng muốn làm nhưng không có nhiều giờ, đó là nhờ nàng dùng thần thức theo dõi các bà mẹ có ý định phá thai tại các nhà thương, các phòng khám sản khoa. Nàng không biết Minh muốn làm chuyện gì nhưng cũng không hỏi.
Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện chế một kiện bảo châu không gian trung phẩm linh bảo, có đầy đủ ngũ hành khí để có thế chứa được người, vật và thực vật, chỉ không có mặt trời, trăng sao nên ánh sáng trong đó lờ mờ từ năm hạt châu gắn trên đỉnh cao. Kiện bảo châu hình thành chỉ đơn giản một tầng, rộng mười mẩu có suối có đồi núi cây cỏ. Chàng làm thêm hai chục kiện linh thạch gia trang, một kiện đặt trong Linh bảo châu, mười chín kiện trong Hồng Mông Linh Châu giới.
Minh giao Linh Bảo Châu cho Mỵ Điệp dặn:
- Đây là một Linh bảo châu không gian, khi em tìm được Thai phụ nào thì tạm giam vào đó, khi gặp anh thì chuyển vào Hồng Mông Linh Châu giới.
Thời gian không còn bao lâu mùa lễ Giáng sinh đến, Minh để trọn một ngày tạc tượng bán trong dịp trước lễ Giáng Sinh, hang đá, tượng Thánh Giá, tượng Đức Mẹ, Gia đình Thánh Gia, tràng hạt bằng ngọc thạch, hồng thạch, hắc thạch, việc này đã quen nên mười ngày trong Hồng Mông Linh Châu giới, chàng đã hoàn thành mấy ngàn bộ. Chàng đem hai phần về Đắc Lắc cho mẹ giao cho các em bán. Tám phần còn lại chàng phân tán bỏ các cửa tiệm chuyên bán tượng, các nhà thờ, nhà dòng. Tám phần chàng kiếm được năm tỷ đồng VN.
Minh lại để nửa tiếng luyện hai lò chưng nấu rượu để phía sau cung điện. Chàng gọi Linh Hầu vào chỉ cho nó cho phép tùy tiện sử dụng. Linh Hầu thích thú nhảy nhót, thử lung tung, lò và đồ dùng này chàng theo mẫu lấy từ trí nhớ các hầu nhân hôm trước ở Tinh Không thành đoạt được. Thấy Linh Hầu vui mừng chàng cũng hứng khởi học theo nó kêu mấy tiếng kêu mấy tiếng “khẹc khẹc” sau đó nhái lại mấy cử động của nó, đánh vài chiêu hầu quyền đắc ý nhất, ngộ nghĩnh nhất.
Linh Hầu bất chợt thấy Minh biểu diễn Hầu quyền thì càng hứng khởi vội bỏ mấy lò chưng rượu ra múa quyền, hắn lộn nhào thân thủ nhanh đếnn độ Minh chỉ thấy lơ mơ, chàng vội nhắm mắt dùng thần thức mà xem Linh Hầu biểu diễn quyền pháp. Tuy thân Linh hầu nhỏ nhưng quyền thế rất rõ ràng dứt khoát khiến chàng tiếp thu dễ dàng quyền ý. Chàng thấy nó múa lại thì cũng múa theo, may mà thân thể dẽo lại biết bay lộn nên múa xong bài hầu quyền này thành công. Vừa diễn đã thấy chân khí trong người, tự nhiên tương ứng với tư thế động tác quyền cước, chuyển động theo các kinh mạch nhất định vận hành dồn dập như sóng trào, mạnh như vũ bão. Đi xong bài quyền thì cảm thấy cả người thư sướng thoải mái, người nhẹ nhàng như muốn bay lên. Chàng thử nhảy lên cao thì thấy thân người như tên bắn lên cao đụng vào trần nhà “bùng” một tiếng, người lập tức rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, vai cổ đau nhức, chàng nhìn lnê trần nhà cao hơn mười thước bị lõm một chỗ như cái đầu, đôi vai miệng lẩm bẫm:
- Quên mất mình đang ở trong nhà! Trần nhà phòng này cứng thật…
Thời gian một tháng qua đi, Mỵ Điệp đã bắt được gần một ngàn thai phụ giao cho Minh đem vào Hồng Mông Linh Châu giới, đã sinh nở hơn một ngàn trẻ nhỏ, trong đó có năm cặp sinh đôi. Vui mừng hơn có ba mươi thai phụ tình nguyện ở luôn trong Hồng Mông Linh Châu giới với con, bảy mươi người phụ nữ này đều sinh con đầu lòng, sau một tháng sinh con cảm tình mẫu tử gắn bó làm cho họ không nỡ rời xa con mình, ngoài ra họ còn nhiều nguyên nhân cá nhân khác nhau.
Bảy mươi phụ nữ này, Minh tặng cho họ nhiều phương tiện, sau ba tháng sẽ được cung cấp cho nhà cửa, gia súc và được sự giúp đỡ đặc biệt của quản gia.
Tết đến tất cả năm người đều về Buôn Ma Thuột, Minh và Mỵ Điệp về nhà mình. Mai-Nhị gặp Mỵ Điệp thì giật mình vì sắc đẹp và phong cách như tiên nữ của nàng. Nàng lại cứ theo Minh gọi Mai-Nhị là mẹ, khiến Minh dở khóc dở cười.
Mai-Nhị nói chuyện riêng với nàng biết nàng còn lớn tuổi hơn mình thì càng ngạc nhiên nói:
- Vậy sao được, tiên tử tuổi còn lớn hơn tôi gọi như vậy sao nghe được!
Mỵ Điệp nói:
- Mẹ đừng ngại, Minh đã là ân nhân của con, con đã quyết theo chàng với bất cứ thân phận gì, tì nữ cũng được, chị em cũng vậy. Mẹ là mẹ của Minh thì con cũng như là mẹ con. Còn tuổi tác ư, một nguyên anh kỳ có thọ nguyên xấp xỉ ngàn tuổi, bây giờ con bốn mươì thì cũng như một đứa trẻ không biết gì. Thậy vậy, tuy con bốn mươi tuổi nhưng thời gian thực sự sống cho mình chỉ có mười mấy năm, thời gian còn lại đã dùng để bế quan tu luyện.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Bỗng một chuổi đập cánh rồi một tiếng gà gáy trầm ấm mạnh mẻ trong nhà vang lên mọi người ngạc nhiên hỏi:
- Sao trong nhà có thêm con gà trống từ lúc nào.
Minh nghe tiếng gà gáy biết ngay con Hỏa Sư, nhưng không biết làm sao nó từ Hồng Mông Linh Châu giới trốn theo ra đây từ lúc nào, xem lại thì ra tiếng gáy từ trong lồng chim bạch khướu. Hỏa kê hôm nay lại có biến thành nhỏ thêm một tầng nữa, thân chỉ nhỏ bằng con khướu, tướng trông vẫn oai phong như trước.
Tuân thấy con gà nhỏ trong lồng thì ngạc nhiên, định bắt nó ra thì đã nghe Minh nói:
- Đừng bắt nó, nó đánh cho nhừ đòn bây giờ!
Tuân nghe vậy vội dừng tay lại, thì con gà từ trong lồng bay thẳng đến Minh đậu trên vai gáy vang. Mỵ Điệp thấy vậy liền nhận ra ngay thân phận bất phàm của Hỏa sư nói:
- Hai cấp linh kê, lại có khí tức và tướng vương giả. Vua của loài gà!
Bốn người nghe vậy thì càng ngạc nhiên, Hỏa sư vừa nghe Mỵ Điệp đánh giá mình dường như hiểu ý, bay sang định đậu trên vai nàng, nàng thấy vậy vội đưa tay ra cho nó đậu trên khuỷu tay, hỏa sư tỏ tình thân thiết như quen biết từ lâu.
Đại gia hỏa này mới đột phá lên nhị giai, không chịu ở khu chuồng gà trốn theo chúng ta ra đây, bây giờ ngay cả sư kê của mình cũng không quản chế được nó. Cũng may nó đã có chút linh trí không tìm kiếm gà khác bắt nạt.
Minh thấy vậy giải thích, ở Việt Nam có một giống gà nòi chuyên để chọi nhau, người ta hay nuôi để cho thi đấu giải trí, quá trình chăm nuôi tập dợt quả là một nghệ thuật rất công phu. Đại gia hỏa này trước kia là một trong số đó danh Hỏa Sư, thi đấu thắng không biết bao nhiêu trận, trong lúc sắp chết già thì được ta cứu đem vào Hồng Mông Linh Châu giới, chẳng dè trong đó nó lại đột phá lên nhị giai như bây giờ thọ nguyên được kéo dài thêm.
- Ngoài con Hỏa Sư này anh còn con nào không?
- Còn vô số, có lẽ bây giờ có cả trăm con, con cháu của nó không ít. Lại có một số con còn lợi hại hơn nó nữa.
- Anh nói tu vi cao hơn nó?
- Không phải, võ kỹ lợi hại hơn tiềm lực và tu vi không bằng được.
- Không ngờ phàm nhân có loại giải trí này! Hôm nào em phải đi xem một lần mới được.
- Nơi đó toàn là con trai đàn ông, em đến đó không ổn sẽ làm náo loạn.
- Vậy em cải dung giả con trai thì sao?
Minh nhìn nàng mỉm cười tưởng tượng „không biết nàng giả trai sẽ ra dạng gì nhỉ?“
- Được, giả trai thì được, nhưng phải giả cho xấu một chút nếu không các cô đòi đi theo nhiều quá thì phiền.
- Chúng em cũng muốn đi xem.
- Không được, loạn mất! Hai em phải tranh thủ tu luyện mau tăng lên tu vi của mình đến Trúc cơ đã
- Anh Minh! Chỉ đi xem một lần thì có mất bao nhiêu thời gian đâu.
- Ừ nhỉ! Chỉ một lần đó nhé, ngày mồng ba tết thì mới nên đi, nhớ là chỉ chơi vui Xuân thôi không nên cờ bạc. Và hai cô cũng phải hóa trang thành nam nhi đại trượng phu mới được.
- Sao anh tên là Minh không phải Hàn Tinh sao?
- Hàn Tinh là tên dùng ở Tu Chân giới, ở Phàm giới đây là Minh.
- Hi Hí hí…Cái gì là nam nhi đại trượng phu?
Tuân góp ý:
- Là người đầu đội trời, chân đạp đất dám nghĩ dám làm…coi cái chết tựa như lông hồng, không biết sợ là gì. Các cô cũng thuộc loại này đó nhưng cổ nhân chưa có tên gọi cho phái nữ, chỉ có nam nhi chúng ta.
- Phái nữ có Anh Thư đất Việt còn nam tử gọi là Anh Hùng đất Việt.
- Nếu không anh hùng cũng không tiểu nhân thì gọi là gì?
- Chàng trai đất Việt được rồi.
- Vậy ba chúng ta hóa thành ba chàng trai đất Việt đi phó hội một ngày.
- Thôi chúng ta đi học. Không biết Mỵ Điệp muốn đi với chúng ta hay ở nhà.
Bốn người nhìn nàng thì nàng nói:
- Tôi cũng đi học theo các ngươi cho biết.
Bốn người lại chuyển ánh mắt vào Minh không biết chàng xử lý ra sao?
- Thôi được Mỵ Điệp về phòng anh giúp cho một lần!
Vào phòng Minh nói riêng cho nàng:
- Em ngồi xuống tĩnh tọa, anh truyền cho em một môn Ẩn Thân thuật, khi nào vào lớp thì em phải dùng nó, đừng để người khác phát hiện kẻo bị bắt thì phiền. Nhớ đừng cho ai biết đó, nếu ai anh cũng truyền môn này thì còn gì là bí mật.
Minh truyền cho nàng môn ẩn thân thuật này đối với thường nhân thì đủ dùng, song dưới đôi mắt của Minh thì không ẩn dấu được. Nàng được Minh truyền thuật vào thức hải, nàng lập tức đem ra sử dụng đi ra phòng khách thì thấy ba người kia không phát hiện ra nàng sau đó chạy về phòng hớn hở khoe như đứa trẻ được đồ chơi lạ:
- Thành công rồi! Vừa rồi ba người kia không hề phát hiện em. t
- Vậy chúng ta ra đi học! Sắp trễ rồi.
Trong lớp Mỵ Điệp dùng ẩn thân thuật ngồi ngay bên Minh khiến chàng phải ngồi sát vào Diệu- Hương, Diệu-Hương không hiểu chuyện gì thấy Minh cứ lấn chỗ ngồi sát mình tưởng chàng có tình ý gì nên không trách lời nào trái lại càng vui vẻ. Ngồi bên Minh hơn một tháng, nàng biến đổi như lột xác thành một người khác, tự tin hơn rất nhiều, lúc đầu được Minh truyền âm nhắc nhở, giải thích những sai lầm, rồi khuyến khích thúc nàng mạnh dạn giơ tay phát biểu, những tính bộp chộp nóng nảy, bực mình nông nỗi dần dần biến mất trở nên khiêm tốn, vui vẻ, chịu đựng, tha thứ nên tính tình trở nên dễ thương, dễ gần. Bây giờ không cần Minh nhắc nhở nàng tự tin trong lúc nghe giảng thu thập chín phần. Những biến đổi của nàng trong một tháng không ai chú ý nhiều, thỉnh thoảng có người ngạc nhiên khi nàng nêu ý kiến, sau đó quên đi tình trạng trước kia của nàng. Hơn một tuần nay không còn nghe thấy Minh nhắc nhở, lại thấy chàng ngồi kề cận lắm lúc đụng chạm nhau.
Mỵ Điệp lúc ngồi bên Minh lúc ngồi trên bàn có lúc ngồi cả trên bàn ghế giáo viên, lúc nhàm chán thì nàng ra ngoài chơi đùa. Nàng nghịch lắm lúc làm Minh giật mình như nàng thấy Minh Hồng hay nhiều chuyện ai trong lớp cũng nhường nhịn, lần Minh Hồng lại kiếm chuyện với Linh Lan, bất chợt bị Mỵ Điệp tát cho một cái nổ đóm đóm, nàng quay lại không biết ai tát tai mình, liền khóc lóc báo thầy giáo. Thầy giáo Thanh dậy Vật Lý hỏi:
- Em nào vừa đánh bạn Minh Hồng mau đứng dậy nhận lỗi.
Cả lớp ngồi yên lặng không ai phản ứng!
- Tôi chờ đây năm phút, nếu còn không ai tự thú thì sẽ phạt cả lớp sau đó đem chuyện này lên giám thị.
Vừa nói xong đã thấy ai cầm dái tai mình nhéo một cái đau điếng, Thầy Thanh vội vàng xoay người lại thì chung quanh mình nào có ai.
- Ai đang giỡn trò với tôi thế?
Cả lớp lại tiếp tục yên tĩnh không ai bảo ai câu nào, chỉ còn tiếng khóc “sụt sịt” của Minh Hồng.
Minh thấy chuyện đến đây đủ loạn liền nói Mỵ Điệp không được nghịch nữa.
Chuyện này thầy Thanh nói cho giám thị và thầy Hiệu Trưởng, cuối cùng chỉ cử thầy giám thị đến lớp giáo huấn mười phút.
Học sinh lớp buồn bực bị vạ lây, không biết ai làm trừ Minh và ba người bạn học cùng nhà.
Về đến nhà ba người lại tranh cãi, Minh-Tuyết và Tuân cho là đúng, cho con bé Minh Hồng bớt nhiều chuyện, còn Ánh-Tuyết cho là sai, làm như thế ảnh hưởng cả lớp. Minh không ý kiến vì biết làm thế này cô bé Minh Hồng kia cũng chưa đổi tính được nên cho là không cho là đúng hay sai.
Mỵ Điệp theo đi học một hai tuần cũng chán Minh giao nàng công việc chàng muốn làm nhưng không có nhiều giờ, đó là nhờ nàng dùng thần thức theo dõi các bà mẹ có ý định phá thai tại các nhà thương, các phòng khám sản khoa. Nàng không biết Minh muốn làm chuyện gì nhưng cũng không hỏi.
Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới luyện chế một kiện bảo châu không gian trung phẩm linh bảo, có đầy đủ ngũ hành khí để có thế chứa được người, vật và thực vật, chỉ không có mặt trời, trăng sao nên ánh sáng trong đó lờ mờ từ năm hạt châu gắn trên đỉnh cao. Kiện bảo châu hình thành chỉ đơn giản một tầng, rộng mười mẩu có suối có đồi núi cây cỏ. Chàng làm thêm hai chục kiện linh thạch gia trang, một kiện đặt trong Linh bảo châu, mười chín kiện trong Hồng Mông Linh Châu giới.
Minh giao Linh Bảo Châu cho Mỵ Điệp dặn:
- Đây là một Linh bảo châu không gian, khi em tìm được Thai phụ nào thì tạm giam vào đó, khi gặp anh thì chuyển vào Hồng Mông Linh Châu giới.
Thời gian không còn bao lâu mùa lễ Giáng sinh đến, Minh để trọn một ngày tạc tượng bán trong dịp trước lễ Giáng Sinh, hang đá, tượng Thánh Giá, tượng Đức Mẹ, Gia đình Thánh Gia, tràng hạt bằng ngọc thạch, hồng thạch, hắc thạch, việc này đã quen nên mười ngày trong Hồng Mông Linh Châu giới, chàng đã hoàn thành mấy ngàn bộ. Chàng đem hai phần về Đắc Lắc cho mẹ giao cho các em bán. Tám phần còn lại chàng phân tán bỏ các cửa tiệm chuyên bán tượng, các nhà thờ, nhà dòng. Tám phần chàng kiếm được năm tỷ đồng VN.
Minh lại để nửa tiếng luyện hai lò chưng nấu rượu để phía sau cung điện. Chàng gọi Linh Hầu vào chỉ cho nó cho phép tùy tiện sử dụng. Linh Hầu thích thú nhảy nhót, thử lung tung, lò và đồ dùng này chàng theo mẫu lấy từ trí nhớ các hầu nhân hôm trước ở Tinh Không thành đoạt được. Thấy Linh Hầu vui mừng chàng cũng hứng khởi học theo nó kêu mấy tiếng kêu mấy tiếng “khẹc khẹc” sau đó nhái lại mấy cử động của nó, đánh vài chiêu hầu quyền đắc ý nhất, ngộ nghĩnh nhất.
Linh Hầu bất chợt thấy Minh biểu diễn Hầu quyền thì càng hứng khởi vội bỏ mấy lò chưng rượu ra múa quyền, hắn lộn nhào thân thủ nhanh đếnn độ Minh chỉ thấy lơ mơ, chàng vội nhắm mắt dùng thần thức mà xem Linh Hầu biểu diễn quyền pháp. Tuy thân Linh hầu nhỏ nhưng quyền thế rất rõ ràng dứt khoát khiến chàng tiếp thu dễ dàng quyền ý. Chàng thấy nó múa lại thì cũng múa theo, may mà thân thể dẽo lại biết bay lộn nên múa xong bài hầu quyền này thành công. Vừa diễn đã thấy chân khí trong người, tự nhiên tương ứng với tư thế động tác quyền cước, chuyển động theo các kinh mạch nhất định vận hành dồn dập như sóng trào, mạnh như vũ bão. Đi xong bài quyền thì cảm thấy cả người thư sướng thoải mái, người nhẹ nhàng như muốn bay lên. Chàng thử nhảy lên cao thì thấy thân người như tên bắn lên cao đụng vào trần nhà “bùng” một tiếng, người lập tức rơi xuống đất, đầu óc choáng váng, vai cổ đau nhức, chàng nhìn lnê trần nhà cao hơn mười thước bị lõm một chỗ như cái đầu, đôi vai miệng lẩm bẫm:
- Quên mất mình đang ở trong nhà! Trần nhà phòng này cứng thật…
Thời gian một tháng qua đi, Mỵ Điệp đã bắt được gần một ngàn thai phụ giao cho Minh đem vào Hồng Mông Linh Châu giới, đã sinh nở hơn một ngàn trẻ nhỏ, trong đó có năm cặp sinh đôi. Vui mừng hơn có ba mươi thai phụ tình nguyện ở luôn trong Hồng Mông Linh Châu giới với con, bảy mươi người phụ nữ này đều sinh con đầu lòng, sau một tháng sinh con cảm tình mẫu tử gắn bó làm cho họ không nỡ rời xa con mình, ngoài ra họ còn nhiều nguyên nhân cá nhân khác nhau.
Bảy mươi phụ nữ này, Minh tặng cho họ nhiều phương tiện, sau ba tháng sẽ được cung cấp cho nhà cửa, gia súc và được sự giúp đỡ đặc biệt của quản gia.
Tết đến tất cả năm người đều về Buôn Ma Thuột, Minh và Mỵ Điệp về nhà mình. Mai-Nhị gặp Mỵ Điệp thì giật mình vì sắc đẹp và phong cách như tiên nữ của nàng. Nàng lại cứ theo Minh gọi Mai-Nhị là mẹ, khiến Minh dở khóc dở cười.
Mai-Nhị nói chuyện riêng với nàng biết nàng còn lớn tuổi hơn mình thì càng ngạc nhiên nói:
- Vậy sao được, tiên tử tuổi còn lớn hơn tôi gọi như vậy sao nghe được!
Mỵ Điệp nói:
- Mẹ đừng ngại, Minh đã là ân nhân của con, con đã quyết theo chàng với bất cứ thân phận gì, tì nữ cũng được, chị em cũng vậy. Mẹ là mẹ của Minh thì con cũng như là mẹ con. Còn tuổi tác ư, một nguyên anh kỳ có thọ nguyên xấp xỉ ngàn tuổi, bây giờ con bốn mươì thì cũng như một đứa trẻ không biết gì. Thậy vậy, tuy con bốn mươi tuổi nhưng thời gian thực sự sống cho mình chỉ có mười mấy năm, thời gian còn lại đã dùng để bế quan tu luyện.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
/501
|