Minh thu ẩn thân trận và phòng ngự trận hỏi:
- Tuân! Mày thấy trong ngươi thế nào, có chỗ nào khó bất thường không?
- Không, tất cả ổn định, chân khí tiêu hao đã tu bổ tám phần.
- Mày đánh không lại tiên thiên võ giả cũng là bình thường, đúng như tao đoán trước, chỉ có khi nào có Trúc cơ trung kỳ thì có cơ hội thắng, còn sư phụ hai tên đó bốn cấp tiên thiên võ giả thì Kim Đan kỳ có cơ hội thắng.
- Lợi hại thế sao anh Minh dám để cho anh Tuân đối luyện.
- Em không hiểu đâu? Võ sĩ luôn cần thí luyện, cầu tiến nếu có những mục tiêu phía trước ý chí mới được kích thích, chịu thử thách trải qua sinh tử, càng nhiều mạo hiểm càng kích thích mới mong võ công đột phá vào cảnh giới cao hơn hòng tiến bộ thêm. Tuân rõ ràng là nhân tài luyện võ, nay luyện tu chân công pháp, nếu luyện võ, thêm vào luyện thân thể nữa tuy tiến bộ chậm nhưng vững chắc hơn. Bây giờ Tuân vẫn còn trong giai đoạn tu luyện cột trụ nên cần kích thích hắn.
- Vậy anh Minh cũng đã trải qua giai đoạn này rồi hay sao?
- Đúng vậy!
- Vậy trước kia anh cũng đã trải qua mấy cuộc sinh tử hay sao?
- Cũng vài lần, nên khi gặp trường hợp này thì bình tĩnh hơn, phán đoán và phản ứng nhạy bén theo đó tăng lên.
- Anh Tuân tu vi đã khá như vậy còn phải thí luyện, vậy chúng em muốn cầu tiến cũng phải thí luyện hay sao.
- Đúng vậy, nên anh đang để ý kiếm mục tiêu cho hai em thí luyện.
Vừa nói đến đây Minh nhìn thấy Kim Miêu còn trước mặt liền hỏi thử:
- Này Kim Miêu, ngươi có thấy ai trong Hồng Mông Linh Châu có tu vi tương đương hai nàng này không?
Hai nàng và Tuân thấy khi không Minh nói chuyện với con mèo thì cười thầm nghĩ:
- Anh Minh bị làm sao vậy, sao lại nói chuyện với con mèo này, chẳng lẽ nó cũng hiểu được tiếng người ư?
Bỗng ba người nghe tiếng từ con Kim Miêu phát ra:
- Chủ nhân, trong Hồng Mông Châu giới có rất nhiều người lực lượng tương đương hai nàng. Chủ nhân đã quên rồi sao, những hài nhi chủ nhân đã cứu năm nào đưa vào Hồng Mông Linh Châu gìới, nay đã mười bốn tuổi, tuy chưa phát dục đầy đủ nhưng khí lực rất khá.
- Vậy thì tốt quá ngươi về đó chọn mười đứa con gái bản lãnh tương đương hai nàng một tháng nữa gặp ta.
- Vâng chủ nhân!
Minh đưa Kim Miêu vào Hồng Mông Linh Châu giới, quay lại nhìn ba người thì thấy họ còn ngơ ngác như gặp chuyện lạ thì nói:
- Bọn ngươi làm sao vậy, Kim Miêu trông chỉ như con mèo nhỏ nhưng chớ có khinh thường nó, ta bảo đảm ngay cả lão già bại tướng vừa rồi cũng chưa phải là đối thủ của nó, tu vi của nó đã đạt đến lục cấp cao đỉnh, sắp đột phá qua thất cấp yêu thú. Nó so với con hắc cự hạt chỉ kém một bậc nhỏ.
- Thật hả anh Minh! Sao trông nó dễ thương như con mèo nhỏ vậy?
- Đương nhiên thật, nhìn nó bây giờ vậy đó, một khi nó bộc lộ khí thế thì hai em đứng trước nó cũng phải chịu uy áp,run rẩy bủn rủn cả tay chân, ngay cả võ công của anh cũng pha trộn phần nào từ phong thuật của nó, vậy xem nó có lợi hại không, và nếu nó không lợi hại anh gọi nó ra đây làm gì.
- Vậy sao anh không ra lệnh cho nó ở bên hai em bảo vệ luôn.
- Không được! Một là ai em phải cầu tiến, luyện thêm võ để tự vệ, hai là con Kim Miêu chính nó cũng cần phải tu luyện thêm sau này mới hữu dụng hơn.
- Thôi chúng ta về nghỉ ngơi thôi, bây giờ cứ cuối tuần các ngươi vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện đi, và nếu cần học bài ôn thi thì ở đó có dư dật thời gian đó. Ba người ngẫm nghĩ gật đầu.
Minh lại đem Tạc đao số bốn ra cho bốn người ngự đao trở về. Hôm sau đi học sớm.
Minh về phòng chưa đi ngủ ngay lại vào Hồng Mông Linh Châu xem hai tên tóc quăn kia, thì thấy tên to con đã bị hỏa khí công tâm đốt cháy thân thể đốt chết chỉ còn mấy đoạn xương vẫn còn đang bị tiếp tục đốt cháy. Nhìn thấy vậy Minh thầm nhủ “Xuyên Nguyệt chỉ” của mình quá bá đạo ai bị đánh trúng thì sẽ bị hỏa khí đốt cháy dần mòn, lần sau ta phải hạn chế sử dụng mới được.” Nhìn tên tóc quăn nhỏ con thì hắn đang ngồi tự chữa thương” Tiên thiên quả nhiên sức phục hồi mạnh mẽ, hắn bị hai chiêu, một quyền đánh vào thái dương, một cước đánh gãy mấy cái xương sườn nằm như chết, bây giờ lại có cơ hội phục hồi.
Minh lại đi nhìn bốn anh em thủ lãnh băng đảng kia, lúc đầu chàng định dùng chúng cho hai nàng Trâm Tuyết thí luyện nay lại tìm được đối tượng mới nên không cần bọn chúng nữa nên quyết định cuối tuần đem bốn anh em này đến tu chân giới, để họ tự sinh sống. Nơi đây có lẽ họ thích hợp hơn, vì có đất dụng võ nhưng cũng có nghĩa nguy hiểm hơn. Một khi họ thành công thì danh vọng quyền lợi bản lãnh tăng lên nhiều lần, tốt hơn là cứ thả họ tự do quấy nhiễu cơ sở làm ăn của dân lành. Đành rằng họ đi thì lại có kẻ khác lập băng, song thời gian phát triển củng cố chậm hơn lúc đó ai cũng được hưởng sự an ổn ít là một năm.
Chiều thứ bảy sau khi tan học, bốn người vào Hồng Mông Linh Châu giới. Kim Miêu như đã được dặn chọn ra được mười cô gái nhỏ chạc 16 tuổi, Minh xem xét qua quả nhiên toàn là cô gái ưu tú, họ vừa thấy Minh liền quỳ xuống dùng đại lễ chào đón:
- Xin ra mắt ân nhân.
- Không cần lễ nghĩa quá, cứ gọi ta là anh cả, hay anh hai được rồi. Các ngươi sống ở đây có vừa lòng và hạnh phúc không?
- Dạ cám ơn anh hai.
Minh chỉ một cô gái nhỏ có khí tức mạnh nhất trong nhóm nói:
- Em học được môn gì rồi, hãy ra biểu diễn cho chúng ta xem một chút.
Cô gái áo đỏ được chỉ định vội đáp ứng ”Dạ” một tiếng lớn rồi bước ra phía trước biểu diễn mấy bài quyền cước, cô này đánh bài, Long Hổ quyền, Miêu quyền, Liên Hoàn Thập Lục Thủ. Đặc biệt Miêu quyền cô này không biết học được ở đâu đánh rất lạ và điêu luyện, nàng ta dường như luyện trèo cây rất giỏi cùng các thủ pháp kim miêu pháp, quyền, phách, miêu trảo công, phi minh công, đằng vân, thủy công miêu, miêu vờn xà... uyển chuyển hỏa hầu đã vững.
Chín cô gái còn lại cũng ra biểu diễn từng người một, nhiều môn lạ Minh cũng chưa thấy qua lại có những môn quen thuộc, Hùng kê quyền, Lão Mai quyền, Thái cực quyền, Tiệt Quyền đạo, Tam Hổ Cước, Linh Miêu quyền, Bạch Miêu quyền, Vĩnh Xuân quyền, Hồng gia quyền, Ưng Trảo quyền..
Hai nàng Trâm và Tuyết tự chọn đối thủ của mình để thí luyện, hai nàng lúc đầu thua liểng xiểng không thắng được trận nào nhưng không tổn thương nặng nhờ có ít luyện khí tu vi và khi các cô gái kia thấy đối phương bị thua cũng không xuất sát chiêu. Minh thấy vậy liền dặn hai nàng và Tuân ở đây thí luyện, học tập trao đổi, Tuân cũng nhàm chán nhờ Kim Miêu kiếm đối thủ tương đương thí luyện.
Minh rời bọn họ, dùng thông đạo đi Tu Chân giới dùng phi xa tăng hết tốc độ nhắm hướng Tây Thắng Châu bay đến, hai tiếng sau thì đến một khu rừng, Minh dùng thần thức đảo quanh thì nơi đây cách một thành trì lớn khoảng hai mươi dặm. Chàng đem bốn anh em thủ lãnh băng đảng xã hội đen ra nói:
- Ta không thể để bốn anh em chúng mày quấy nhiễu tao nữa nên bốn anh em bay ở đây sinh sống đi, cẩn thận đó vì nơi đây ai ai cũng cường mạnh hơn các ngươi rất nhiều, có lúc các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời người ta,nhớ phải nhẫn nhịn, khiêm nhường mới mong sống nổi, ta đi đây. À phía Nam cách đây khoảng 20 mươi dặm có một thành lớn, nếu các ngươi thích ở thành thị thì đi hướng đó.
Đi đến một khu rừng khác Minh cũng thả tên tóc quăn nhỏ con ra, sau đó vào một quán rượu trong thành ngồi độc ẩm. Ngồi được gần một tiếng đồng hồ thần thức bỗng phát hiện khu này đang bị một số người bao vây, Minh phát hiện ra ngay khí tức đặc biệt của những người này, dường như khí tức của yêu thú, chàng tự hỏi “chẳng lẽ tất cả là hoá hình cấp yêu thú?” lúc này chàng đếm dược tất cả năm chục yêu nhân bỗng có người lên tiếng:
- Mọi ngườì cẩn thận! Yêu nhân đang đến tấn công nơi này.
Minh nhìn lại thì nhận ra một nguyên anh hậu kỳ tu vi cao thủ. Vị cao thủ này vận lục y, tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ gọn gàng trông dễ coi.
- Chúng ta mau ra ngăn chận!
Trong chốc lát đã có hơn mười nguyên anh cao thủ hưởng ứng, Minh vẫn ngồi yên một chỗ uống rượu xem bọn họ ngăn chặn yêu nhân như thế nào?
- Các ngươi cả gan dám giết người của bộ tộc chúng ta, hôm nay chúng ta phải trả thù cho người anh em bị hại.
- Ai là ngươi anh em ngươi?
- Chính là Thanh Lang Mạc Nguyệt tiểu đệ.
- À thì ra tên Mạc Nguyệt, hắn đã dám vào đây bắt người, ở đây mà dám cướp người thì chết là đáng lắm.
- Cái gì cướp người, Mạc Nguyệt đã tỏ tình yêu mến với nàng Mị Điệp thì có gì sai trái mà các ngươi dám đuổi giết.
- Thối lắm! Mị Điệp là Đại Mỹ nhân của thành Tinh Không chúng ta, nàng đã từ chối, thế mà tên Mạc Nguyệt bỉ ổi kia dám bắt ép nàng đòi mang đi thì thử hỏi dân thành ai chịu được hành động cướp người đó.
- Cướp dâu chẳng phải là một phong tục sao?
- Đó chỉ là phong tục dã man của bọn ngươi, dân thành chúng ta không có thói cướp mỹ nhân về làm vợ như thế.
- Chúng ta bây giờ không cần biết, các ngươi đã hại chết người anh em chúng ta thì phải đền mạng, chúng ta phải diệt sát hết các ngươi.
- Hừ! Diệt sát hết, nói hỗn láo! Đây là đâu mà các ngươi lộng hành.
Minh quan sát kỹ bọn yêu nhân thì thấy phần nhiều là Thanh Lang tộc, một số ít Hồ Tộc, Hầu tộc, và Xà tộc. Hồ tộc, và hầu tộc chàng chưa giao thiệp, còn lang tộc và xà tộc thì thật là đáng ghét chàng đã giết vài chục con, không biết Thanh Lang yêu và Xà yêu có đáng ghét như những thứ hay cắn bậy như trước đây đã gặp không?
Đang suy nghĩ cuộc chiến đã bắt đầu, yêu thú lấy tốc độ và cường mạnh thân thể làm ưu điểm, thân thể chúng cường đại bẩm sinh nên nhiều khi trúng đòn chúng cứ xem như không, còn nhân loại dùng kỹ xảo chuyên đánh những nhược điểm của bọn yêu nhân lại hay dùng bảo khí, bảo phù để tấn công và phòng ngự.
Bỗng một bóng vàng từ trên cao rơi xuống đầu người Minh, chưa rơi xuống đất chàng đã nhận ra ngay một nguyên anh cao thủ bị yêu nhânn đánh bay đến mình, chàng liền giơ tay đỡ lấy, lúc nhìn kỹ lại thì ra là một nữ nguyên anh cao thủ thì kinh ngạc, hoá ra là một tuyệt thế giai nhân, bộ mặt tuy máu miệng chảy ra nhuốm đỏ tấm voan mỏng bịt mặt, song mặt nàng ngay trước mắt nên vẻ đẹp lôi cuốn chàng thêm vào thân thể mềm mại như không có xương và mùi hương từ thân thể lan tỏa xông vào hai lỗ mũi Minh, khiến Minh thầm nhủ “một bộ mặt tuyệt sắc, một thân thể kiều diễm mềm mại thêm mùi hương say đắm lòng người, cả ba giác quan, thị giác, cảm giác và khướu giác nhất thời bị kích thích đến cực hạn, trống ngực bắt đầu đập mạnh lên dần, mạch máu cũng không yên căng thẳng chạy rần rần trong huyết mạch tương ứng với gia tốc nhịp tim đập. Ôm nàng một lát quên cả không gian thời gian thì thấy nàng giẫy dụa trong lòng Minh liền tỉnh táo lại đặt nàng xuống đất hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
- Không sao, chỉ bị thương nhẹ nghĩ một lát thì khỏi rồi.
Vừa nói xong thân nàng lảo đảo, chàng liền đỡ lấy thân nàng đem vào Hồng Mông Linh Châu giới để yên tĩnh chữa trị. Chàng đưa bệnh nhân vào cung điện đưa thần thức vào thân thể nội soi thì thấy kinh mạch bị hư mấy chỗ, chàng lại thấy nơi đan điền một nàng nhỏ màu trắng, đang ngồi xếp bằng, dáng vẻ thỉnh thoảng vặn vẹo đau đớn, mặt nhăn nhó khó chịu. “Đây chắc là Nguyên Anh của nàng đây, nhìn đẹp còn hơn người nàng thật dễ thương, dễ mến”.
Minh thấy nguyên anh bị tổn thương thì nghĩ không biết mình có thể chữa thương cho nguyên anh của nàng không, chàng trưóc tiên dồn chân nguyên khí chữa trị kinh mạch nàng, sau đó quan sát kỹ lại nguyên anh nàng một lần nữa, bỗng nguyên anh nàng mở mắt ra tỏ vẻ giận dữ. Minh vội ghé tai nàng nói:
- Nguyên anh của ngươi bị thương nặng lắm, mau bình tâm tĩnh trí, yên tâm đi, ta quyết không hại ngươi đâu, để ta xem vết thương ra sao để kiếm cách chữa trị.
Minh kiểm đi xem lại mấy lần cũng không thấy vấn đề ở đâu, đang định buông xuôi, thì lại muốn thử một lần nữa chàng tập trung hết tinh thần lực của mình, đến mức Thanh Thai trong thức hải cũng bị đánh thức, hai mắt mở lớn, ánh sáng toả lan khắp thức hải mọi ngõ ngách trở nên sáng choang, ánh sáng theo thần thức nguyên ảnh chiếu dọi vào nguyên anh nữ tử, làm nàng bị đánh thức, nguyên anh đang nhắm mắt cố gắng bình tâm tĩnh trí bỗng thấy ấm áp ôn hoà dễ chịu vô cùng như mùa đông gặp nắng ấm thì ngạc nhiên mở mắt ra thì thấy bóng người cùng với ánh sáng từ người đó chiếu dọi đến thân mình. Lúc này Minh mới thấy được một tia khí đặc dị xâm nhập nguyên anh, thì đoán là một tia yêu khí độc hại. Thần thức nhân ảnh của Minh đưa ngón tay ra, một tia chỉ khí sáng trắng nhỏ hơn sợi tóc cả trăm lần điểm thẳng đến tia yêu khí trên người nguyên anh, khiến yêu khí bị tiêu trừ sạch sẽ. Thấy thành công thần thức Minh vội lui trở về, vì đã đến sức chịu đựng cực hạn của chàng. Sau đó ngồi yên tĩnh tọa tu bổ phần nào linh hồn lực bị tiêu hao.
Minh cảm thấy từ khi nhận được thần khí đến nay, linh hồn lực một khi tiêu hao thì lại được tu bổ rất nhanh chẳng khác con sông nhỏ bị bơm người nước, nước biển lại nhanh chóng tràn vào lấp đầy, nước mới lại càng tinh thuần hơn trước. Lần trước chàng cho đi một phần cho ba mẹ con oán hồn kia, sau đó được tu bổ nhanh chóng chàng không nghi ngờ, hôm nay sử dụng tinh thần lực lại dùng một ít thần khí dưới dạng ánh sáng, sau khi được tu bổ mới nhận định rõ ràng lẩm bẩm “Thần kỳ, kỳ diệu! không dè càng cho đi, lại càng được nhiều, lợi ích càng thâm hậu.”
Nguyên anh nữ tử sau khi được chữa lành nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau thức dậy vội nói:
- Cám ơn ân nhân. Không biết vị ân nhân đại danh ra sao?
- Đừng! chớ gọi ta là ân nhân. Chúng ta có duyên gặp nhau ta bỏ ra ít sức không đáng là gì. Người ta gọi ta là Hàn Tinh.
- Hàn Tinh! Ân nhân dường như không phải người Tây Thắng Châu này.
- Ta thực ra chỉ du lịch qua đây, ta là khách của Luyện Bảo tông ở Đông Duyến Châu.
- Đây là đâu, bọn yêu nhân kia đâu rồi.
- Ngươi là ai, sao phải đánh bọn yêu nhân đến mức không đội trời chung như thế.
- Thì chẳng phải vì tên chó yêu nhân dâm tặc Mạc Nguyệt kia hay sao, nó cứ đòi bắt ta làm vợ hắn nên nhằm trong lúc hắn vô ý bị ta đánh trọng thương, sau đó bị người khác đánh chết.
- Thì ra ngươi là vị giai nhân Đại Mỹ Nữ Mị Điệp của Tinh Không thành, chẳng trách hoa dung tuyệt vời, nhân phẩm cao quý đến thế.
- Ân nhân đừng nói thế! Dù Đại Mỹ Nữ thì đã sao? Lại càng phiền toái và nguy hiểm thêm mà thôi. Hàn Tinh ân nhân, Ngài cường mạnh hơn tiểu nữ nhiều lắm, rõ ràng có năng lực bảo vệ tốt nhất, là chỗ dựa vững mạnh, từ nay ta quyết định theo ân nhân. Xin ân nhân nhận lấy tiểu nữ.
Nói xong Mị Điệp quỳ ngay xuống đất khẩn cầu tha thiết!
Minh cuống quýt không biết phải làm sao, nàng này tuổi đã cao hơn mình không ít, theo mình với địa vị gì bây giờ, chẳng lẽ nhận nàng là chị, là mẹ hay là dì mình?
- Ngươi đứng dậy đã! Ta nếu để ngươi đi theo thì không biết phải cho ngươi thân phận gì mà không cho ngươi theo thì ngươi không chịu buông ta ra.
- Tiểu nữ được thân phận gì cũng cam chịu.
Minh lắc đầu một lúc than thở:
- Ngươi nói không hối hận à!
Minh ngẫm nghĩ một lúc lại nói:
- Ta không định đoạt được thân phận của ngươi nên không để ngươi theo ta được. Ngươi có biết bao nhiêu người hâm mộ, chẳng lẽ vẫn chưa có một ý trug nhân hay sao?
- Không có ý trung nhân chân chính, vì bọn họ phần nhiều chỉ lo trục lợi.
- Nếu ngươi muốn tạm thời tránh bọn yêu nhân kia thì tạm ở đây một thời gian, mai này tính sau. Tiện thể giúp ta cai quản phát triển nơi này, ngươi thấy thế nào?
- Cái gì, chỗ này của ngươi ư? Một không gian thế giới, rộng lớn như thế, có cả biển sông núi đồi, còn có gần vạn dân cư, và rất nhiều loại thú vật.
- Đó là ta cứu rồi đem vào đây cho họ sinh sống, còn thú vật thì chọn lọc mua, và thu thập dần. Một số là bạn và người thân của ta.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
- Tuân! Mày thấy trong ngươi thế nào, có chỗ nào khó bất thường không?
- Không, tất cả ổn định, chân khí tiêu hao đã tu bổ tám phần.
- Mày đánh không lại tiên thiên võ giả cũng là bình thường, đúng như tao đoán trước, chỉ có khi nào có Trúc cơ trung kỳ thì có cơ hội thắng, còn sư phụ hai tên đó bốn cấp tiên thiên võ giả thì Kim Đan kỳ có cơ hội thắng.
- Lợi hại thế sao anh Minh dám để cho anh Tuân đối luyện.
- Em không hiểu đâu? Võ sĩ luôn cần thí luyện, cầu tiến nếu có những mục tiêu phía trước ý chí mới được kích thích, chịu thử thách trải qua sinh tử, càng nhiều mạo hiểm càng kích thích mới mong võ công đột phá vào cảnh giới cao hơn hòng tiến bộ thêm. Tuân rõ ràng là nhân tài luyện võ, nay luyện tu chân công pháp, nếu luyện võ, thêm vào luyện thân thể nữa tuy tiến bộ chậm nhưng vững chắc hơn. Bây giờ Tuân vẫn còn trong giai đoạn tu luyện cột trụ nên cần kích thích hắn.
- Vậy anh Minh cũng đã trải qua giai đoạn này rồi hay sao?
- Đúng vậy!
- Vậy trước kia anh cũng đã trải qua mấy cuộc sinh tử hay sao?
- Cũng vài lần, nên khi gặp trường hợp này thì bình tĩnh hơn, phán đoán và phản ứng nhạy bén theo đó tăng lên.
- Anh Tuân tu vi đã khá như vậy còn phải thí luyện, vậy chúng em muốn cầu tiến cũng phải thí luyện hay sao.
- Đúng vậy, nên anh đang để ý kiếm mục tiêu cho hai em thí luyện.
Vừa nói đến đây Minh nhìn thấy Kim Miêu còn trước mặt liền hỏi thử:
- Này Kim Miêu, ngươi có thấy ai trong Hồng Mông Linh Châu có tu vi tương đương hai nàng này không?
Hai nàng và Tuân thấy khi không Minh nói chuyện với con mèo thì cười thầm nghĩ:
- Anh Minh bị làm sao vậy, sao lại nói chuyện với con mèo này, chẳng lẽ nó cũng hiểu được tiếng người ư?
Bỗng ba người nghe tiếng từ con Kim Miêu phát ra:
- Chủ nhân, trong Hồng Mông Châu giới có rất nhiều người lực lượng tương đương hai nàng. Chủ nhân đã quên rồi sao, những hài nhi chủ nhân đã cứu năm nào đưa vào Hồng Mông Linh Châu gìới, nay đã mười bốn tuổi, tuy chưa phát dục đầy đủ nhưng khí lực rất khá.
- Vậy thì tốt quá ngươi về đó chọn mười đứa con gái bản lãnh tương đương hai nàng một tháng nữa gặp ta.
- Vâng chủ nhân!
Minh đưa Kim Miêu vào Hồng Mông Linh Châu giới, quay lại nhìn ba người thì thấy họ còn ngơ ngác như gặp chuyện lạ thì nói:
- Bọn ngươi làm sao vậy, Kim Miêu trông chỉ như con mèo nhỏ nhưng chớ có khinh thường nó, ta bảo đảm ngay cả lão già bại tướng vừa rồi cũng chưa phải là đối thủ của nó, tu vi của nó đã đạt đến lục cấp cao đỉnh, sắp đột phá qua thất cấp yêu thú. Nó so với con hắc cự hạt chỉ kém một bậc nhỏ.
- Thật hả anh Minh! Sao trông nó dễ thương như con mèo nhỏ vậy?
- Đương nhiên thật, nhìn nó bây giờ vậy đó, một khi nó bộc lộ khí thế thì hai em đứng trước nó cũng phải chịu uy áp,run rẩy bủn rủn cả tay chân, ngay cả võ công của anh cũng pha trộn phần nào từ phong thuật của nó, vậy xem nó có lợi hại không, và nếu nó không lợi hại anh gọi nó ra đây làm gì.
- Vậy sao anh không ra lệnh cho nó ở bên hai em bảo vệ luôn.
- Không được! Một là ai em phải cầu tiến, luyện thêm võ để tự vệ, hai là con Kim Miêu chính nó cũng cần phải tu luyện thêm sau này mới hữu dụng hơn.
- Thôi chúng ta về nghỉ ngơi thôi, bây giờ cứ cuối tuần các ngươi vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện đi, và nếu cần học bài ôn thi thì ở đó có dư dật thời gian đó. Ba người ngẫm nghĩ gật đầu.
Minh lại đem Tạc đao số bốn ra cho bốn người ngự đao trở về. Hôm sau đi học sớm.
Minh về phòng chưa đi ngủ ngay lại vào Hồng Mông Linh Châu xem hai tên tóc quăn kia, thì thấy tên to con đã bị hỏa khí công tâm đốt cháy thân thể đốt chết chỉ còn mấy đoạn xương vẫn còn đang bị tiếp tục đốt cháy. Nhìn thấy vậy Minh thầm nhủ “Xuyên Nguyệt chỉ” của mình quá bá đạo ai bị đánh trúng thì sẽ bị hỏa khí đốt cháy dần mòn, lần sau ta phải hạn chế sử dụng mới được.” Nhìn tên tóc quăn nhỏ con thì hắn đang ngồi tự chữa thương” Tiên thiên quả nhiên sức phục hồi mạnh mẽ, hắn bị hai chiêu, một quyền đánh vào thái dương, một cước đánh gãy mấy cái xương sườn nằm như chết, bây giờ lại có cơ hội phục hồi.
Minh lại đi nhìn bốn anh em thủ lãnh băng đảng kia, lúc đầu chàng định dùng chúng cho hai nàng Trâm Tuyết thí luyện nay lại tìm được đối tượng mới nên không cần bọn chúng nữa nên quyết định cuối tuần đem bốn anh em này đến tu chân giới, để họ tự sinh sống. Nơi đây có lẽ họ thích hợp hơn, vì có đất dụng võ nhưng cũng có nghĩa nguy hiểm hơn. Một khi họ thành công thì danh vọng quyền lợi bản lãnh tăng lên nhiều lần, tốt hơn là cứ thả họ tự do quấy nhiễu cơ sở làm ăn của dân lành. Đành rằng họ đi thì lại có kẻ khác lập băng, song thời gian phát triển củng cố chậm hơn lúc đó ai cũng được hưởng sự an ổn ít là một năm.
Chiều thứ bảy sau khi tan học, bốn người vào Hồng Mông Linh Châu giới. Kim Miêu như đã được dặn chọn ra được mười cô gái nhỏ chạc 16 tuổi, Minh xem xét qua quả nhiên toàn là cô gái ưu tú, họ vừa thấy Minh liền quỳ xuống dùng đại lễ chào đón:
- Xin ra mắt ân nhân.
- Không cần lễ nghĩa quá, cứ gọi ta là anh cả, hay anh hai được rồi. Các ngươi sống ở đây có vừa lòng và hạnh phúc không?
- Dạ cám ơn anh hai.
Minh chỉ một cô gái nhỏ có khí tức mạnh nhất trong nhóm nói:
- Em học được môn gì rồi, hãy ra biểu diễn cho chúng ta xem một chút.
Cô gái áo đỏ được chỉ định vội đáp ứng ”Dạ” một tiếng lớn rồi bước ra phía trước biểu diễn mấy bài quyền cước, cô này đánh bài, Long Hổ quyền, Miêu quyền, Liên Hoàn Thập Lục Thủ. Đặc biệt Miêu quyền cô này không biết học được ở đâu đánh rất lạ và điêu luyện, nàng ta dường như luyện trèo cây rất giỏi cùng các thủ pháp kim miêu pháp, quyền, phách, miêu trảo công, phi minh công, đằng vân, thủy công miêu, miêu vờn xà... uyển chuyển hỏa hầu đã vững.
Chín cô gái còn lại cũng ra biểu diễn từng người một, nhiều môn lạ Minh cũng chưa thấy qua lại có những môn quen thuộc, Hùng kê quyền, Lão Mai quyền, Thái cực quyền, Tiệt Quyền đạo, Tam Hổ Cước, Linh Miêu quyền, Bạch Miêu quyền, Vĩnh Xuân quyền, Hồng gia quyền, Ưng Trảo quyền..
Hai nàng Trâm và Tuyết tự chọn đối thủ của mình để thí luyện, hai nàng lúc đầu thua liểng xiểng không thắng được trận nào nhưng không tổn thương nặng nhờ có ít luyện khí tu vi và khi các cô gái kia thấy đối phương bị thua cũng không xuất sát chiêu. Minh thấy vậy liền dặn hai nàng và Tuân ở đây thí luyện, học tập trao đổi, Tuân cũng nhàm chán nhờ Kim Miêu kiếm đối thủ tương đương thí luyện.
Minh rời bọn họ, dùng thông đạo đi Tu Chân giới dùng phi xa tăng hết tốc độ nhắm hướng Tây Thắng Châu bay đến, hai tiếng sau thì đến một khu rừng, Minh dùng thần thức đảo quanh thì nơi đây cách một thành trì lớn khoảng hai mươi dặm. Chàng đem bốn anh em thủ lãnh băng đảng xã hội đen ra nói:
- Ta không thể để bốn anh em chúng mày quấy nhiễu tao nữa nên bốn anh em bay ở đây sinh sống đi, cẩn thận đó vì nơi đây ai ai cũng cường mạnh hơn các ngươi rất nhiều, có lúc các ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời người ta,nhớ phải nhẫn nhịn, khiêm nhường mới mong sống nổi, ta đi đây. À phía Nam cách đây khoảng 20 mươi dặm có một thành lớn, nếu các ngươi thích ở thành thị thì đi hướng đó.
Đi đến một khu rừng khác Minh cũng thả tên tóc quăn nhỏ con ra, sau đó vào một quán rượu trong thành ngồi độc ẩm. Ngồi được gần một tiếng đồng hồ thần thức bỗng phát hiện khu này đang bị một số người bao vây, Minh phát hiện ra ngay khí tức đặc biệt của những người này, dường như khí tức của yêu thú, chàng tự hỏi “chẳng lẽ tất cả là hoá hình cấp yêu thú?” lúc này chàng đếm dược tất cả năm chục yêu nhân bỗng có người lên tiếng:
- Mọi ngườì cẩn thận! Yêu nhân đang đến tấn công nơi này.
Minh nhìn lại thì nhận ra một nguyên anh hậu kỳ tu vi cao thủ. Vị cao thủ này vận lục y, tuy cũ kỹ nhưng sạch sẽ gọn gàng trông dễ coi.
- Chúng ta mau ra ngăn chận!
Trong chốc lát đã có hơn mười nguyên anh cao thủ hưởng ứng, Minh vẫn ngồi yên một chỗ uống rượu xem bọn họ ngăn chặn yêu nhân như thế nào?
- Các ngươi cả gan dám giết người của bộ tộc chúng ta, hôm nay chúng ta phải trả thù cho người anh em bị hại.
- Ai là ngươi anh em ngươi?
- Chính là Thanh Lang Mạc Nguyệt tiểu đệ.
- À thì ra tên Mạc Nguyệt, hắn đã dám vào đây bắt người, ở đây mà dám cướp người thì chết là đáng lắm.
- Cái gì cướp người, Mạc Nguyệt đã tỏ tình yêu mến với nàng Mị Điệp thì có gì sai trái mà các ngươi dám đuổi giết.
- Thối lắm! Mị Điệp là Đại Mỹ nhân của thành Tinh Không chúng ta, nàng đã từ chối, thế mà tên Mạc Nguyệt bỉ ổi kia dám bắt ép nàng đòi mang đi thì thử hỏi dân thành ai chịu được hành động cướp người đó.
- Cướp dâu chẳng phải là một phong tục sao?
- Đó chỉ là phong tục dã man của bọn ngươi, dân thành chúng ta không có thói cướp mỹ nhân về làm vợ như thế.
- Chúng ta bây giờ không cần biết, các ngươi đã hại chết người anh em chúng ta thì phải đền mạng, chúng ta phải diệt sát hết các ngươi.
- Hừ! Diệt sát hết, nói hỗn láo! Đây là đâu mà các ngươi lộng hành.
Minh quan sát kỹ bọn yêu nhân thì thấy phần nhiều là Thanh Lang tộc, một số ít Hồ Tộc, Hầu tộc, và Xà tộc. Hồ tộc, và hầu tộc chàng chưa giao thiệp, còn lang tộc và xà tộc thì thật là đáng ghét chàng đã giết vài chục con, không biết Thanh Lang yêu và Xà yêu có đáng ghét như những thứ hay cắn bậy như trước đây đã gặp không?
Đang suy nghĩ cuộc chiến đã bắt đầu, yêu thú lấy tốc độ và cường mạnh thân thể làm ưu điểm, thân thể chúng cường đại bẩm sinh nên nhiều khi trúng đòn chúng cứ xem như không, còn nhân loại dùng kỹ xảo chuyên đánh những nhược điểm của bọn yêu nhân lại hay dùng bảo khí, bảo phù để tấn công và phòng ngự.
Bỗng một bóng vàng từ trên cao rơi xuống đầu người Minh, chưa rơi xuống đất chàng đã nhận ra ngay một nguyên anh cao thủ bị yêu nhânn đánh bay đến mình, chàng liền giơ tay đỡ lấy, lúc nhìn kỹ lại thì ra là một nữ nguyên anh cao thủ thì kinh ngạc, hoá ra là một tuyệt thế giai nhân, bộ mặt tuy máu miệng chảy ra nhuốm đỏ tấm voan mỏng bịt mặt, song mặt nàng ngay trước mắt nên vẻ đẹp lôi cuốn chàng thêm vào thân thể mềm mại như không có xương và mùi hương từ thân thể lan tỏa xông vào hai lỗ mũi Minh, khiến Minh thầm nhủ “một bộ mặt tuyệt sắc, một thân thể kiều diễm mềm mại thêm mùi hương say đắm lòng người, cả ba giác quan, thị giác, cảm giác và khướu giác nhất thời bị kích thích đến cực hạn, trống ngực bắt đầu đập mạnh lên dần, mạch máu cũng không yên căng thẳng chạy rần rần trong huyết mạch tương ứng với gia tốc nhịp tim đập. Ôm nàng một lát quên cả không gian thời gian thì thấy nàng giẫy dụa trong lòng Minh liền tỉnh táo lại đặt nàng xuống đất hỏi:
- Cô nương không sao chứ?
- Không sao, chỉ bị thương nhẹ nghĩ một lát thì khỏi rồi.
Vừa nói xong thân nàng lảo đảo, chàng liền đỡ lấy thân nàng đem vào Hồng Mông Linh Châu giới để yên tĩnh chữa trị. Chàng đưa bệnh nhân vào cung điện đưa thần thức vào thân thể nội soi thì thấy kinh mạch bị hư mấy chỗ, chàng lại thấy nơi đan điền một nàng nhỏ màu trắng, đang ngồi xếp bằng, dáng vẻ thỉnh thoảng vặn vẹo đau đớn, mặt nhăn nhó khó chịu. “Đây chắc là Nguyên Anh của nàng đây, nhìn đẹp còn hơn người nàng thật dễ thương, dễ mến”.
Minh thấy nguyên anh bị tổn thương thì nghĩ không biết mình có thể chữa thương cho nguyên anh của nàng không, chàng trưóc tiên dồn chân nguyên khí chữa trị kinh mạch nàng, sau đó quan sát kỹ lại nguyên anh nàng một lần nữa, bỗng nguyên anh nàng mở mắt ra tỏ vẻ giận dữ. Minh vội ghé tai nàng nói:
- Nguyên anh của ngươi bị thương nặng lắm, mau bình tâm tĩnh trí, yên tâm đi, ta quyết không hại ngươi đâu, để ta xem vết thương ra sao để kiếm cách chữa trị.
Minh kiểm đi xem lại mấy lần cũng không thấy vấn đề ở đâu, đang định buông xuôi, thì lại muốn thử một lần nữa chàng tập trung hết tinh thần lực của mình, đến mức Thanh Thai trong thức hải cũng bị đánh thức, hai mắt mở lớn, ánh sáng toả lan khắp thức hải mọi ngõ ngách trở nên sáng choang, ánh sáng theo thần thức nguyên ảnh chiếu dọi vào nguyên anh nữ tử, làm nàng bị đánh thức, nguyên anh đang nhắm mắt cố gắng bình tâm tĩnh trí bỗng thấy ấm áp ôn hoà dễ chịu vô cùng như mùa đông gặp nắng ấm thì ngạc nhiên mở mắt ra thì thấy bóng người cùng với ánh sáng từ người đó chiếu dọi đến thân mình. Lúc này Minh mới thấy được một tia khí đặc dị xâm nhập nguyên anh, thì đoán là một tia yêu khí độc hại. Thần thức nhân ảnh của Minh đưa ngón tay ra, một tia chỉ khí sáng trắng nhỏ hơn sợi tóc cả trăm lần điểm thẳng đến tia yêu khí trên người nguyên anh, khiến yêu khí bị tiêu trừ sạch sẽ. Thấy thành công thần thức Minh vội lui trở về, vì đã đến sức chịu đựng cực hạn của chàng. Sau đó ngồi yên tĩnh tọa tu bổ phần nào linh hồn lực bị tiêu hao.
Minh cảm thấy từ khi nhận được thần khí đến nay, linh hồn lực một khi tiêu hao thì lại được tu bổ rất nhanh chẳng khác con sông nhỏ bị bơm người nước, nước biển lại nhanh chóng tràn vào lấp đầy, nước mới lại càng tinh thuần hơn trước. Lần trước chàng cho đi một phần cho ba mẹ con oán hồn kia, sau đó được tu bổ nhanh chóng chàng không nghi ngờ, hôm nay sử dụng tinh thần lực lại dùng một ít thần khí dưới dạng ánh sáng, sau khi được tu bổ mới nhận định rõ ràng lẩm bẩm “Thần kỳ, kỳ diệu! không dè càng cho đi, lại càng được nhiều, lợi ích càng thâm hậu.”
Nguyên anh nữ tử sau khi được chữa lành nghỉ ngơi một đêm, sáng hôm sau thức dậy vội nói:
- Cám ơn ân nhân. Không biết vị ân nhân đại danh ra sao?
- Đừng! chớ gọi ta là ân nhân. Chúng ta có duyên gặp nhau ta bỏ ra ít sức không đáng là gì. Người ta gọi ta là Hàn Tinh.
- Hàn Tinh! Ân nhân dường như không phải người Tây Thắng Châu này.
- Ta thực ra chỉ du lịch qua đây, ta là khách của Luyện Bảo tông ở Đông Duyến Châu.
- Đây là đâu, bọn yêu nhân kia đâu rồi.
- Ngươi là ai, sao phải đánh bọn yêu nhân đến mức không đội trời chung như thế.
- Thì chẳng phải vì tên chó yêu nhân dâm tặc Mạc Nguyệt kia hay sao, nó cứ đòi bắt ta làm vợ hắn nên nhằm trong lúc hắn vô ý bị ta đánh trọng thương, sau đó bị người khác đánh chết.
- Thì ra ngươi là vị giai nhân Đại Mỹ Nữ Mị Điệp của Tinh Không thành, chẳng trách hoa dung tuyệt vời, nhân phẩm cao quý đến thế.
- Ân nhân đừng nói thế! Dù Đại Mỹ Nữ thì đã sao? Lại càng phiền toái và nguy hiểm thêm mà thôi. Hàn Tinh ân nhân, Ngài cường mạnh hơn tiểu nữ nhiều lắm, rõ ràng có năng lực bảo vệ tốt nhất, là chỗ dựa vững mạnh, từ nay ta quyết định theo ân nhân. Xin ân nhân nhận lấy tiểu nữ.
Nói xong Mị Điệp quỳ ngay xuống đất khẩn cầu tha thiết!
Minh cuống quýt không biết phải làm sao, nàng này tuổi đã cao hơn mình không ít, theo mình với địa vị gì bây giờ, chẳng lẽ nhận nàng là chị, là mẹ hay là dì mình?
- Ngươi đứng dậy đã! Ta nếu để ngươi đi theo thì không biết phải cho ngươi thân phận gì mà không cho ngươi theo thì ngươi không chịu buông ta ra.
- Tiểu nữ được thân phận gì cũng cam chịu.
Minh lắc đầu một lúc than thở:
- Ngươi nói không hối hận à!
Minh ngẫm nghĩ một lúc lại nói:
- Ta không định đoạt được thân phận của ngươi nên không để ngươi theo ta được. Ngươi có biết bao nhiêu người hâm mộ, chẳng lẽ vẫn chưa có một ý trug nhân hay sao?
- Không có ý trung nhân chân chính, vì bọn họ phần nhiều chỉ lo trục lợi.
- Nếu ngươi muốn tạm thời tránh bọn yêu nhân kia thì tạm ở đây một thời gian, mai này tính sau. Tiện thể giúp ta cai quản phát triển nơi này, ngươi thấy thế nào?
- Cái gì, chỗ này của ngươi ư? Một không gian thế giới, rộng lớn như thế, có cả biển sông núi đồi, còn có gần vạn dân cư, và rất nhiều loại thú vật.
- Đó là ta cứu rồi đem vào đây cho họ sinh sống, còn thú vật thì chọn lọc mua, và thu thập dần. Một số là bạn và người thân của ta.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
/501
|