Hàn Tinh thấy đối phương vênh váo tự xưng thần vương, ánh mắt ngạo mạn của kẻ trên nhìn xuống như thần nhìn con vật côn trùng bé nhỏ, chỉ cần khẽ ấn một ngón tay cũng đủ lực giết chết nó thành một mảnh bầy nhầy.
- Thần vương thì sao, giỏi sao không tự kiếm con mồi mà săn giết. Sao còn phải tranh cướp chiếm lợi phẩm của kẻ khác. Ngươi có hiểu biết hai chữ vô sỉ không, hay chưa được ai dạy?
- Ngươi!! Con kiến cũng đòi so lực với voi với rồng. Ta cứ thích cướp giật chiếm lợi phẩm đấy!
Thật ra hắn ngán sợ Cổ Mộ môn nhân vì đã bị mấy phen đau khổ và chịu nhiều thiệt thòi.
Thanh niên mới đột phá trở thành Thần Vương chưa đầy một năm, xuất thân từ Đông Tài Châu Trương gia tộc, một gia tộc cổ đại đã có sinh sống trong tầng trời tầng thứ nhất này, đồng hiện hữu với Trương gia cổ tộc còn có Bắc Thiên Đoàn gia tộc, Nam thiên Châu Sùng gia tộc, Tây Thiên Châu vạn thú tộc, khác với Trung thiên châu các gia tộc, họ đều là những gia tộc có nguồn từ phi phi thăng giả, lập nghiệp lưu truyền từ nhiều đời đến nay.
Trương Hào Phóng thuộc một trong những chi tộc Trương gia cổ tộc, hắn trở thành thần vương lập tức được Trương gia giòng tộc chính xem trọng, mà cả chi tộc nhánh nhỏ nhà hắn được hưởng phúc lợi lây. Hào Phóng tuổi lại trẻ năm mươi bốn, đạt đến tu vi thần vương, chỉ có thua một vị cổ kim thiên tài Sùng Chính Hưng của Nam thiên Châu năm mươi tuổi đã bước vào thần vương cảnh giới, nay đã một vạn năm nhưng vẫn dậm chân ở thần vương cấp chín... Hào Phóng tuy kém hơn vị Sùng Chính Hưng mấy năm nhưng có hy vọng vượt qua trong tương lai, trong bước tiến lên thần tôn cho nên hắn được mọi kính ngưỡng vô cùng.
Thái độ kính ngưỡng thiên tài của nhiều người đối với Trương Hào Phóng tạo khiến cho hắn trở thành một cường giả hống hách, cao ngạo vô cùng. Xem thường mọi người, khinh miệt ra mặt nhất là những ai tu vi còn kém hơn mình.
- Con kiến, con sâu! Muốn chết.
Hào Phóng hét to, khí thế kéo lên tận cùng, áp lực như sóng trào tuôn đến khiến mọi người tái mặt ọc ọc miệng thổ ra máu tương liên tục. Khí thế tuộn trào đến Hàn Tinh càng khủng khiếp, nhưng khi đánh lên trên người Hàn Tinh lại chẳng gây ra một thương tổn nhỏ nhoi nào vẫn đứng yên với phong thái thanh nhàn, mọi người thấy khí thế áp đỉnh kia chẳng khác như làn gió nhẹ thổi qua, tà áo choàng khẽ lay động một chút rồi thôi. Hào Phóng cảm giác khí thế của mình như đánh vào khoảng không, mềm mại như bông ôn nhu như nước, chính mình cảm thấy hụt hẫng đối phương như không có bản thể. Hắn không tin vào thất bại trước mắt, tưởng mình đánh lầm nhưng nhìn lại mấy thần tướng phía xa rõ ràng họ bị nguyên thần trọng thương, thổ huyết mặt xám xanh như tro tàn.
Cửu Toàn lão đạo bị khí thế của thần vương công kích. Lão cảm thấy ngực như bị chuỳ đập lên, nguyên thần vặn vẹo giẫy giụa khốn khổ chịu trận, khiếp sợ nhưng trốn không được chẳng khác gì cá trên thớt, súc vật đặt trên bàn mổ.
- Hừ! Thần vương cũng chỉ có thế! Vậy lấy tư cách gì lên mặt, định đoạt việc của người khác.
- Xem Xích Huyết kiếm!
Hàn Tinh thấy đối phương vừa xuất kiếm, cả người lẫn kiếm trở thành một đạo huyết quang đỏ rực tương đồng với đạo cầu vòng lúc hắn vừa tới.
- Nhân Kiếm hợp nhất! Khí toái không gian.
Thì ra đối phương là một kiếm tu, hỏa tính mười phần mãnh liệt.
Hàn Tinh thuấn di tránh né trong đường tơ, hồng quang đánh vào tàn ảnh phá toái hư không, vô số mảnh vụn bắn tung toé tạo nên vô số tia hồng quang chớp loé nổ vang. Hào Phóng thần vương nhận ra mình chỉ đánh vào tàn ảnh của đối phương, nên thần thức sưu tìm thấy ngay đối phương ở cách xa mình năm mươi dặm lăng không trên bầu trời, hắn đổi hướng đâm một kiếm bất đồng kiếm vừa rồi. Hồng quang vừa chớp, đã đến tiếp cận Hàn Tinh.
- Coỏng!
Một tiếng thanh thúy vang lên hồng quang tắt ngấm, Hào phóng cảm thấy tay kiếm mình tê rần, thân hình bắn ngược trở lại nơi cũ. Hắn giật mình định thần dò xét thấy đối phương vẫn đứng yên lăng không, thần an khí nhàn, trong tay đang nắm một kiện Bá Vương Thương màu bạc trắng. Khí thế từ thuơng truyền ra, áp đến tận nơi mình đang đứng khiến một cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua. Lưỡi Thương của đối phương như có vô số con mắt nhìn trừng vào mình đe dọa, như những ánh mắt con thú nhìn con mồi, mèo nhìn chuột, cọp nhìn dê. Một nỗi bất an vô hình trong lòng Hào Phóng, hắn đem tất cả khí thế chóng lại nhưng cảm giác lạ vẫn còn đó, trong lòng lẫm bẩm, hừ một thần tướng mà thôi...
Hào Phóng hét lên một tiếng, kiếm chiêu đánh ra nhưng hồng quang vừa phát, kiếm nhân vừa hợp lại đã bị một đạo bạch quang từ đầu thương của đối phương bắn trúng. Hào Phóng lập tức thấy mình bị đánh bay.. Hắn không tin mình bị đánh bại, nhưng rõ ràng bị đánh bay, thấy đau nên đưa nhìn ngực liền thấy một vết thủng nhỏ máu rỉ ra.
Hào Phóng buồn bực khó chịu hơn bị giết, bại dưới tay thần tướng, khí thế của đối phương còn hơn mình, thương chiêu đơn giản, rõ ràng chì thấy hắn hất thương như muốn lấy mũi lật một cái. Nhưng tác dụng thần kỳ thương quang phát ra từ lúc nào không biết chẳng những chặn được kiếm khí của mình còn len lỏi đâm vào ngực mình. Hào Phóng run sợ, nếu đối phương vừa rồi đâm sâu hơn một chút nữa, tim mình lúc này đã bị thủ một lỗ chứ không chỉ đơn giản đổ máu sơ sài.
- Thù này ta nhớ lấy! Rất mau sẽ đòi lại.
Hào Phóng thốt xong rồi thành một đạo cầu hồng mà đi.
Vài tiếng vỗ tay vang lên bốn năm người xuất hiện trước mặt Hàn Tinh tán:
- Thật là khoan khoái, có người vượt cấp đả bại thằng họ Trương.
- Đánh hay lắm, tên Trương Hào Phóng đáng ghét kia trước nay tự cho mình là thiên tài trong thiên tài, đệ nhất nhân trong thế thệ trẻ. Nay bị huynh đệ sửa trị một phen nhớ đời.
Hàn Tinh thấy họ ba người tu vi thần vương, hai thần tướng đỉnh phong lại đi chung với nhau nên ngạc nhiên hỏi:
- Năm vị là ai, hắn tên Trương Hào Phóng à?
Sau đó thấy bọn Cửu Toàn lão đạo còn tò mò hướng về phía mình hóng chuyện, chàng hô:
- Mau giải quyết hết bọn ma tộc, phần còn lại các vị phải giải quyết sạch sẽ.
Thấy Hàn Tinh nói chuyện với Cửu Toàn lão đạo xong, một trong năm người nói:
- Chúng ta người ta gọi là Nam Thiên Ngũ Hổ. Vị này là đại ca Sùng Long, rồi nhị tỷ Khổng Nhu Khiếu, ta đứng thứ ba Sùng Quân, còn hai tên này là hai anh em ruột Đặng Bảo và Đặng Văn.
- Thì ra Nam Thiên Ngũ Hổ, tuy Hàn Tinh nghe sanh lần đầu nhưng đã thấy khí phách anh hùng, anh thư của năm vị. Nhưng xưa nay ngũ hổ thường đều là nam sao lại có …
Sùng Long nghe vậy cười đắc ý:
- Ha ha, làm sao lại có một con hổ cái phải không?
- Phải!
- Thực ra chúng ta nguyên là ngũ hổ, năm nam nhân, nhưng không may mười năm trước đây nhị đệ bị tử trận, nhị muội là đạo lữ của hắn muốn thế chân nhân tiện kiếm kẻ thù đòi nợ, nên đòi nhập bọn. Chúng ta lúc đầu không chịu nhưng cuối cùng nể mặt Kim Tiều mới tạm thời đồng ý. Không ngờ nàng sau khi nhập bọn, biểu hiện xuất sắc rất hợp ý với nhóm nên chúng ta đồng ý giữ nàng trong Nam Thiên Ngũ Hổ. Còn hai anh em họ Đặng này cũng mới bổ sung không lâu.
- Hàn huynh đệ xem vậy chớ khinh thường nàng, biết bao nhiêu kẻ khinh thị đã không còn cơ hội để hối hận.
Khổng Nhu Khiếu từ đầu đến giờ không nói cứ như mọi sự đều không liên quan đến mình bỗng nhiên nàng nói:
- Hàn đệ đừng có nghe mấy tên này ba hoa, thật ra không phải như vậy.
Hàn Tinh nghe khẽ giật mình, thầm nhủ không ngờ nàng này giọng ôn như giống Hồng-Linh đến thế!
Đặng Bảo thắc mắc hỏi:
- Hàn Tinh tên nghe lạ lắm, chẳng lẽ huynh đệ hộ Hàn tên Tinh.
Hàn Tinh lắc đầu cười không trả lời hỏi:
- Tên Trương Hào Phóng vừa rồi là nhân vật thế nào?
- Là một nhân tài mới nổi. Chúng ta rất không ưa tính khí của hắn, nếu không phải chúng ta thành danh lâu đời thì đã ra tay dậy dỗ cho hắn biết lễ độ khiêm nhường rồi. Cái gì năm châu tuổi trẻ đệ nhất cường giả thần thông, chỉ biết và môn kiếm chưa lĩnh ngộ lãnh vực thần thông nào đã tưởng mình cao siêu nhất. Thật là không biết lợi hại, anh hùng thiên hạ còn có biết bao thiên tài ngút trời, không ham danh lợi ẩn tu khắp nơi.
- Nhưng Đông Tài Châu Trương Hào Phóng quả là một thiên tài, xuất thân từ thân phận bình dân lại có thể luyện đến thần vương cảnh giới với tuổi trẻ như vậy, thật là hiếm có..
- Hàn huynh đệ thương khí đè Xích Huyết kiếm khí một đầu. Thương khí cương mãnh vượt kiếm khí là điều tự nhiên, nhưng huynh đệ sử thương nhanh nhẹn hơn kiếm của đối phương mới thần kỳ, kỳ diệu khó lường.
- Lần này may mắn thôi.. Đạo kiếm khí kia bị tôi nhìn ra quỹ tích, đường công kích đơn giản nên bất giác nên bị đón đầu phá giải. Lần sau gặp lại hắn, nếu khuyêt điểm này được bổ sung lúc đó chưa biết ai bại ai thắng.
- Thêm vào một điểm Hàn huynh đệ lấy cảnh giới thần tướng thắng thần vương mới hiếm quý.
Vừa nói xong, mọi người cảm thấy có nhiều người sắp đến nên im tiếng.
- Thằng nào vừa đả thương Trương Hào Phóng mau đứng ra đây!
Một lão già mặt đỏ xuất hiện trước mặt sáu người, lửa giận bừng bừng, nhìn họ rồi chỉ ngón tay vào Hàn Tinh:
- Phải chăng chính là mày?
- Đúng vậy! Lão già phải chăng là cha của thằng bại tướng đó?
Lão già mặt đỏ khí thế lúc ẩn lúc hiện thần bí vô cùng, không dễ ai đánh giá được thực lực nông sâu của lão. Nhìn mặt lão lúc này đang giận khiến Nam Thiên ngũ hổ cũng phải giật mình, nghe Hàn Tinh không sợ chút nào hỏi khích khiến họ càng sợ thêm, trốn lủi ra xa.
- Thằng ranh con to gan dám chọc giận lão..
- Thôi tôi biết rồi. Lão là sư phụ thằng bại tướng đó. Đệ tử bất tài ra ngoài gây chuyện bị chỉnh còn không cám ơn lão còn bênh vực hắn, giận làm gì..
- Thằng ranh con, mày đỡ được lão một chiêu ta tha cho tội đả thương đệ tử ta.
- Một chiêu à? Nếu lão thua chẳng may bị thương, có kêu sư phụ lão ra bênh vực không?
Bỗng một giọng lanh lảnh khiêu khích cười cợt truyền đến:
- Hỏi hay lắm, Hỏa lão đầu kia không biết xấu hổ, đệ tử lão dạy không ra gì học không tinh bị người ta đánh bại, lão không chịu ở nhà dậy lại hắn chạy lại đây làm gì.
- Ah, Bạch tiểu nha đầu... Thôi ta đi đây, ta không muốn dây dưa với bà cố của tiểu nha đầu ngươi...
Hỏa lão đầu thuấn di chạy mất, đoàn người vừa đến cũng theo lão rời khỏi. Rồi Út Liên và Mỵ Lan xuất hiện.
Hàn Tinh thành công giết chết năm tên thần tướng Cổ Mộ môn, chàng phòng ngừa sau này phải đối phó với sự trả thù của Cổ Mộ cường giả đứng phía sau nên thu cẩn thận thu luôn ba bộ ký ức để biết tình hình thế lực đứng sau chúng và không quên thu năm cỗ cổ mộ, giải phóng tù nhân... rồi trở về căn nhà nhỏ.
- Quả nhiên không khiến lão thất vọng. Hàn thiếu hiệp công pháp tương tựa Bạch Quang Chiếu quyết, đã luyện đến Quang lĩnh vực cấp ba lợi hại vô cùng!
Bạch lão nói xong thở dài, trầm ngâm như nhớ lại dĩ vãng, tiếc nuối sự đời qua đi.
Hàn Tinh ngạc nhiên đoán người thân của lão có lẽ tu luyện môn quyết Bạch Quang Chiếu, cũng từng lãnh ngộ Quang Minh lĩnh vực như mình, theo tiếng thở dài của Bạch lão thì người thân nhân kia đã không may gặp đại nạn tử vong.
- Bạch lão quá khen, môn Quang Minh cháu xử dụng chỉ là chút ít những gì cháu lục lọi lãnh ngộ được nên rất nghèo nàn ít ỏi không đáng giá. Bây giờ đang đến chỗ bế tắt, muốn tiến một bước cũng không được.
- Thiếu hiệp khiêm nhường thôi, nếu cứ đà này kiên trì tu luyện, và cảm ứng lãnh ngộ thêm ắt sẽ có ngày đại thành. Phần thưởng lão đã hứa nhất định thực hành. Út Liên cháu trao món đồ đó cho Hàn thiếu hiệp..
Thấy chỉ là một cái bao cũ kỹ chứa đồ lỉnh kỉnh nhưng Hàn Tinh trịnh trọng nhận lấy như bảo vật vì nghĩ Bạch lão bà này là bậc tiền bối, bản lãnh không tầm thường, nếu không đã không nhận ra Quang Minh lãnh vực của mình.
- Hai đứa nhỏ này cũng là con cháu Bạch gia chúng ta đã trên hai chục đời, ra ngoài lưu lạc sinh sống chịu biết bao cực khổ, ngay cả sức tự vệ cũng không có. Hôm nay gặp đại nạn, lão đến trễ một bước khiến chỉ có thể cứu được hai đứa nhỏ. Giòng họ Bạch có lẽ hết thời rồi, mười mấy vạn năm lại không có người họ Bạch nào tu luyện thành công môn Bạch Quang Chiếu đến đại thành.
Trong khi Hàn Tinh tiếp chuyện với bà cháu Bạch lão bà, bên bờ biển cường giả các tông môn và yêu tộc đã diệt sạch bọn Ma tộc. Ma tộc sau khi bị Hàn Tinh diệt sát năm tên thủ lãnh lợi hại nhất cứ như rắn mất đầu bại trận, chạy trốn.
- Thần vương thì sao, giỏi sao không tự kiếm con mồi mà săn giết. Sao còn phải tranh cướp chiếm lợi phẩm của kẻ khác. Ngươi có hiểu biết hai chữ vô sỉ không, hay chưa được ai dạy?
- Ngươi!! Con kiến cũng đòi so lực với voi với rồng. Ta cứ thích cướp giật chiếm lợi phẩm đấy!
Thật ra hắn ngán sợ Cổ Mộ môn nhân vì đã bị mấy phen đau khổ và chịu nhiều thiệt thòi.
Thanh niên mới đột phá trở thành Thần Vương chưa đầy một năm, xuất thân từ Đông Tài Châu Trương gia tộc, một gia tộc cổ đại đã có sinh sống trong tầng trời tầng thứ nhất này, đồng hiện hữu với Trương gia cổ tộc còn có Bắc Thiên Đoàn gia tộc, Nam thiên Châu Sùng gia tộc, Tây Thiên Châu vạn thú tộc, khác với Trung thiên châu các gia tộc, họ đều là những gia tộc có nguồn từ phi phi thăng giả, lập nghiệp lưu truyền từ nhiều đời đến nay.
Trương Hào Phóng thuộc một trong những chi tộc Trương gia cổ tộc, hắn trở thành thần vương lập tức được Trương gia giòng tộc chính xem trọng, mà cả chi tộc nhánh nhỏ nhà hắn được hưởng phúc lợi lây. Hào Phóng tuổi lại trẻ năm mươi bốn, đạt đến tu vi thần vương, chỉ có thua một vị cổ kim thiên tài Sùng Chính Hưng của Nam thiên Châu năm mươi tuổi đã bước vào thần vương cảnh giới, nay đã một vạn năm nhưng vẫn dậm chân ở thần vương cấp chín... Hào Phóng tuy kém hơn vị Sùng Chính Hưng mấy năm nhưng có hy vọng vượt qua trong tương lai, trong bước tiến lên thần tôn cho nên hắn được mọi kính ngưỡng vô cùng.
Thái độ kính ngưỡng thiên tài của nhiều người đối với Trương Hào Phóng tạo khiến cho hắn trở thành một cường giả hống hách, cao ngạo vô cùng. Xem thường mọi người, khinh miệt ra mặt nhất là những ai tu vi còn kém hơn mình.
- Con kiến, con sâu! Muốn chết.
Hào Phóng hét to, khí thế kéo lên tận cùng, áp lực như sóng trào tuôn đến khiến mọi người tái mặt ọc ọc miệng thổ ra máu tương liên tục. Khí thế tuộn trào đến Hàn Tinh càng khủng khiếp, nhưng khi đánh lên trên người Hàn Tinh lại chẳng gây ra một thương tổn nhỏ nhoi nào vẫn đứng yên với phong thái thanh nhàn, mọi người thấy khí thế áp đỉnh kia chẳng khác như làn gió nhẹ thổi qua, tà áo choàng khẽ lay động một chút rồi thôi. Hào Phóng cảm giác khí thế của mình như đánh vào khoảng không, mềm mại như bông ôn nhu như nước, chính mình cảm thấy hụt hẫng đối phương như không có bản thể. Hắn không tin vào thất bại trước mắt, tưởng mình đánh lầm nhưng nhìn lại mấy thần tướng phía xa rõ ràng họ bị nguyên thần trọng thương, thổ huyết mặt xám xanh như tro tàn.
Cửu Toàn lão đạo bị khí thế của thần vương công kích. Lão cảm thấy ngực như bị chuỳ đập lên, nguyên thần vặn vẹo giẫy giụa khốn khổ chịu trận, khiếp sợ nhưng trốn không được chẳng khác gì cá trên thớt, súc vật đặt trên bàn mổ.
- Hừ! Thần vương cũng chỉ có thế! Vậy lấy tư cách gì lên mặt, định đoạt việc của người khác.
- Xem Xích Huyết kiếm!
Hàn Tinh thấy đối phương vừa xuất kiếm, cả người lẫn kiếm trở thành một đạo huyết quang đỏ rực tương đồng với đạo cầu vòng lúc hắn vừa tới.
- Nhân Kiếm hợp nhất! Khí toái không gian.
Thì ra đối phương là một kiếm tu, hỏa tính mười phần mãnh liệt.
Hàn Tinh thuấn di tránh né trong đường tơ, hồng quang đánh vào tàn ảnh phá toái hư không, vô số mảnh vụn bắn tung toé tạo nên vô số tia hồng quang chớp loé nổ vang. Hào Phóng thần vương nhận ra mình chỉ đánh vào tàn ảnh của đối phương, nên thần thức sưu tìm thấy ngay đối phương ở cách xa mình năm mươi dặm lăng không trên bầu trời, hắn đổi hướng đâm một kiếm bất đồng kiếm vừa rồi. Hồng quang vừa chớp, đã đến tiếp cận Hàn Tinh.
- Coỏng!
Một tiếng thanh thúy vang lên hồng quang tắt ngấm, Hào phóng cảm thấy tay kiếm mình tê rần, thân hình bắn ngược trở lại nơi cũ. Hắn giật mình định thần dò xét thấy đối phương vẫn đứng yên lăng không, thần an khí nhàn, trong tay đang nắm một kiện Bá Vương Thương màu bạc trắng. Khí thế từ thuơng truyền ra, áp đến tận nơi mình đang đứng khiến một cảm giác kỳ lạ chưa từng trải qua. Lưỡi Thương của đối phương như có vô số con mắt nhìn trừng vào mình đe dọa, như những ánh mắt con thú nhìn con mồi, mèo nhìn chuột, cọp nhìn dê. Một nỗi bất an vô hình trong lòng Hào Phóng, hắn đem tất cả khí thế chóng lại nhưng cảm giác lạ vẫn còn đó, trong lòng lẫm bẩm, hừ một thần tướng mà thôi...
Hào Phóng hét lên một tiếng, kiếm chiêu đánh ra nhưng hồng quang vừa phát, kiếm nhân vừa hợp lại đã bị một đạo bạch quang từ đầu thương của đối phương bắn trúng. Hào Phóng lập tức thấy mình bị đánh bay.. Hắn không tin mình bị đánh bại, nhưng rõ ràng bị đánh bay, thấy đau nên đưa nhìn ngực liền thấy một vết thủng nhỏ máu rỉ ra.
Hào Phóng buồn bực khó chịu hơn bị giết, bại dưới tay thần tướng, khí thế của đối phương còn hơn mình, thương chiêu đơn giản, rõ ràng chì thấy hắn hất thương như muốn lấy mũi lật một cái. Nhưng tác dụng thần kỳ thương quang phát ra từ lúc nào không biết chẳng những chặn được kiếm khí của mình còn len lỏi đâm vào ngực mình. Hào Phóng run sợ, nếu đối phương vừa rồi đâm sâu hơn một chút nữa, tim mình lúc này đã bị thủ một lỗ chứ không chỉ đơn giản đổ máu sơ sài.
- Thù này ta nhớ lấy! Rất mau sẽ đòi lại.
Hào Phóng thốt xong rồi thành một đạo cầu hồng mà đi.
Vài tiếng vỗ tay vang lên bốn năm người xuất hiện trước mặt Hàn Tinh tán:
- Thật là khoan khoái, có người vượt cấp đả bại thằng họ Trương.
- Đánh hay lắm, tên Trương Hào Phóng đáng ghét kia trước nay tự cho mình là thiên tài trong thiên tài, đệ nhất nhân trong thế thệ trẻ. Nay bị huynh đệ sửa trị một phen nhớ đời.
Hàn Tinh thấy họ ba người tu vi thần vương, hai thần tướng đỉnh phong lại đi chung với nhau nên ngạc nhiên hỏi:
- Năm vị là ai, hắn tên Trương Hào Phóng à?
Sau đó thấy bọn Cửu Toàn lão đạo còn tò mò hướng về phía mình hóng chuyện, chàng hô:
- Mau giải quyết hết bọn ma tộc, phần còn lại các vị phải giải quyết sạch sẽ.
Thấy Hàn Tinh nói chuyện với Cửu Toàn lão đạo xong, một trong năm người nói:
- Chúng ta người ta gọi là Nam Thiên Ngũ Hổ. Vị này là đại ca Sùng Long, rồi nhị tỷ Khổng Nhu Khiếu, ta đứng thứ ba Sùng Quân, còn hai tên này là hai anh em ruột Đặng Bảo và Đặng Văn.
- Thì ra Nam Thiên Ngũ Hổ, tuy Hàn Tinh nghe sanh lần đầu nhưng đã thấy khí phách anh hùng, anh thư của năm vị. Nhưng xưa nay ngũ hổ thường đều là nam sao lại có …
Sùng Long nghe vậy cười đắc ý:
- Ha ha, làm sao lại có một con hổ cái phải không?
- Phải!
- Thực ra chúng ta nguyên là ngũ hổ, năm nam nhân, nhưng không may mười năm trước đây nhị đệ bị tử trận, nhị muội là đạo lữ của hắn muốn thế chân nhân tiện kiếm kẻ thù đòi nợ, nên đòi nhập bọn. Chúng ta lúc đầu không chịu nhưng cuối cùng nể mặt Kim Tiều mới tạm thời đồng ý. Không ngờ nàng sau khi nhập bọn, biểu hiện xuất sắc rất hợp ý với nhóm nên chúng ta đồng ý giữ nàng trong Nam Thiên Ngũ Hổ. Còn hai anh em họ Đặng này cũng mới bổ sung không lâu.
- Hàn huynh đệ xem vậy chớ khinh thường nàng, biết bao nhiêu kẻ khinh thị đã không còn cơ hội để hối hận.
Khổng Nhu Khiếu từ đầu đến giờ không nói cứ như mọi sự đều không liên quan đến mình bỗng nhiên nàng nói:
- Hàn đệ đừng có nghe mấy tên này ba hoa, thật ra không phải như vậy.
Hàn Tinh nghe khẽ giật mình, thầm nhủ không ngờ nàng này giọng ôn như giống Hồng-Linh đến thế!
Đặng Bảo thắc mắc hỏi:
- Hàn Tinh tên nghe lạ lắm, chẳng lẽ huynh đệ hộ Hàn tên Tinh.
Hàn Tinh lắc đầu cười không trả lời hỏi:
- Tên Trương Hào Phóng vừa rồi là nhân vật thế nào?
- Là một nhân tài mới nổi. Chúng ta rất không ưa tính khí của hắn, nếu không phải chúng ta thành danh lâu đời thì đã ra tay dậy dỗ cho hắn biết lễ độ khiêm nhường rồi. Cái gì năm châu tuổi trẻ đệ nhất cường giả thần thông, chỉ biết và môn kiếm chưa lĩnh ngộ lãnh vực thần thông nào đã tưởng mình cao siêu nhất. Thật là không biết lợi hại, anh hùng thiên hạ còn có biết bao thiên tài ngút trời, không ham danh lợi ẩn tu khắp nơi.
- Nhưng Đông Tài Châu Trương Hào Phóng quả là một thiên tài, xuất thân từ thân phận bình dân lại có thể luyện đến thần vương cảnh giới với tuổi trẻ như vậy, thật là hiếm có..
- Hàn huynh đệ thương khí đè Xích Huyết kiếm khí một đầu. Thương khí cương mãnh vượt kiếm khí là điều tự nhiên, nhưng huynh đệ sử thương nhanh nhẹn hơn kiếm của đối phương mới thần kỳ, kỳ diệu khó lường.
- Lần này may mắn thôi.. Đạo kiếm khí kia bị tôi nhìn ra quỹ tích, đường công kích đơn giản nên bất giác nên bị đón đầu phá giải. Lần sau gặp lại hắn, nếu khuyêt điểm này được bổ sung lúc đó chưa biết ai bại ai thắng.
- Thêm vào một điểm Hàn huynh đệ lấy cảnh giới thần tướng thắng thần vương mới hiếm quý.
Vừa nói xong, mọi người cảm thấy có nhiều người sắp đến nên im tiếng.
- Thằng nào vừa đả thương Trương Hào Phóng mau đứng ra đây!
Một lão già mặt đỏ xuất hiện trước mặt sáu người, lửa giận bừng bừng, nhìn họ rồi chỉ ngón tay vào Hàn Tinh:
- Phải chăng chính là mày?
- Đúng vậy! Lão già phải chăng là cha của thằng bại tướng đó?
Lão già mặt đỏ khí thế lúc ẩn lúc hiện thần bí vô cùng, không dễ ai đánh giá được thực lực nông sâu của lão. Nhìn mặt lão lúc này đang giận khiến Nam Thiên ngũ hổ cũng phải giật mình, nghe Hàn Tinh không sợ chút nào hỏi khích khiến họ càng sợ thêm, trốn lủi ra xa.
- Thằng ranh con to gan dám chọc giận lão..
- Thôi tôi biết rồi. Lão là sư phụ thằng bại tướng đó. Đệ tử bất tài ra ngoài gây chuyện bị chỉnh còn không cám ơn lão còn bênh vực hắn, giận làm gì..
- Thằng ranh con, mày đỡ được lão một chiêu ta tha cho tội đả thương đệ tử ta.
- Một chiêu à? Nếu lão thua chẳng may bị thương, có kêu sư phụ lão ra bênh vực không?
Bỗng một giọng lanh lảnh khiêu khích cười cợt truyền đến:
- Hỏi hay lắm, Hỏa lão đầu kia không biết xấu hổ, đệ tử lão dạy không ra gì học không tinh bị người ta đánh bại, lão không chịu ở nhà dậy lại hắn chạy lại đây làm gì.
- Ah, Bạch tiểu nha đầu... Thôi ta đi đây, ta không muốn dây dưa với bà cố của tiểu nha đầu ngươi...
Hỏa lão đầu thuấn di chạy mất, đoàn người vừa đến cũng theo lão rời khỏi. Rồi Út Liên và Mỵ Lan xuất hiện.
Hàn Tinh thành công giết chết năm tên thần tướng Cổ Mộ môn, chàng phòng ngừa sau này phải đối phó với sự trả thù của Cổ Mộ cường giả đứng phía sau nên thu cẩn thận thu luôn ba bộ ký ức để biết tình hình thế lực đứng sau chúng và không quên thu năm cỗ cổ mộ, giải phóng tù nhân... rồi trở về căn nhà nhỏ.
- Quả nhiên không khiến lão thất vọng. Hàn thiếu hiệp công pháp tương tựa Bạch Quang Chiếu quyết, đã luyện đến Quang lĩnh vực cấp ba lợi hại vô cùng!
Bạch lão nói xong thở dài, trầm ngâm như nhớ lại dĩ vãng, tiếc nuối sự đời qua đi.
Hàn Tinh ngạc nhiên đoán người thân của lão có lẽ tu luyện môn quyết Bạch Quang Chiếu, cũng từng lãnh ngộ Quang Minh lĩnh vực như mình, theo tiếng thở dài của Bạch lão thì người thân nhân kia đã không may gặp đại nạn tử vong.
- Bạch lão quá khen, môn Quang Minh cháu xử dụng chỉ là chút ít những gì cháu lục lọi lãnh ngộ được nên rất nghèo nàn ít ỏi không đáng giá. Bây giờ đang đến chỗ bế tắt, muốn tiến một bước cũng không được.
- Thiếu hiệp khiêm nhường thôi, nếu cứ đà này kiên trì tu luyện, và cảm ứng lãnh ngộ thêm ắt sẽ có ngày đại thành. Phần thưởng lão đã hứa nhất định thực hành. Út Liên cháu trao món đồ đó cho Hàn thiếu hiệp..
Thấy chỉ là một cái bao cũ kỹ chứa đồ lỉnh kỉnh nhưng Hàn Tinh trịnh trọng nhận lấy như bảo vật vì nghĩ Bạch lão bà này là bậc tiền bối, bản lãnh không tầm thường, nếu không đã không nhận ra Quang Minh lãnh vực của mình.
- Hai đứa nhỏ này cũng là con cháu Bạch gia chúng ta đã trên hai chục đời, ra ngoài lưu lạc sinh sống chịu biết bao cực khổ, ngay cả sức tự vệ cũng không có. Hôm nay gặp đại nạn, lão đến trễ một bước khiến chỉ có thể cứu được hai đứa nhỏ. Giòng họ Bạch có lẽ hết thời rồi, mười mấy vạn năm lại không có người họ Bạch nào tu luyện thành công môn Bạch Quang Chiếu đến đại thành.
Trong khi Hàn Tinh tiếp chuyện với bà cháu Bạch lão bà, bên bờ biển cường giả các tông môn và yêu tộc đã diệt sạch bọn Ma tộc. Ma tộc sau khi bị Hàn Tinh diệt sát năm tên thủ lãnh lợi hại nhất cứ như rắn mất đầu bại trận, chạy trốn.
/501
|