Qua hai tuần học đầu Minh quen dần cuộc sống học sinh, đối với chàng thì quá thoải mái, sáng chiều đi học, tối rảnh sau cơm tối ở bên mẹ một chút, đêm đến lại hấp thụ oán khí phóng thích linh hồn đêm nay còn bao nhiêu oán hồn trong hắc tháp chàng lần lượt đem ra hấp hết oán khí rồi thả ra. Xong việc này chàng cảm thấy nhẹ nhõm thoải mái. Lần này vô tình hạ sát lão Vương thu hơn một vạn oan hồn, vì thương hại làm chuyện này tưởng rằng làm việc không công ai dè bao nhiêu oán khí năng lượng được Hồng Mông Linh Châu hấp thu hết, tu vi mình cũng vì đó tăng tiến không nhỏ. Minh vào Hồng Mông Linh Châu giới đi dạo một lát, sau đó đem Vạn Hồn Phiên ra xem lại, thấy vạn hồn phiên sát khí còn nặng chàng phá huỷ nó đi nung chảy đề thuần sau đó nhớ lại Tuân chưa có Trữ vật nhẫn, thấy tài liệu này hơi giống tài liệu luyện làm hắc tháp nên liền lấy ra một phần rồi cho thêm ít ngũ sắc thạch luyện thành một trữ vật nhẫn chỉ, một lần thất bại tài liệu bị phế một phần Minh đề thuần lại thử lần nữa thì thành công. Sau khi khải Linh thành công chàng dùng một tia linh thức vào xem thì thất trữ vật nhẫn không gian rộng bốn trăm mét khối. Minh vừa lòng nhưng lại muốn thêm vào đó một ẩn trận pháp. Tác dụng không thần kỳ bằng trữ vật nhẫn chỉ của mình nhưng cho Tuân dùng cũng đủ dùng.
Minh cảm thấy mình càng ngày càng có hứng thú luyện bảo, một kiện linh vật nhỏ sau khi khải linh thì trở nên kỳ diệu, khi dùng biến thành to lớn, chỉ tiếc là tài liệu để luyện bảo không có dư giả nên đành bó tay, lần sau có dịp phải thu thập nhiều một chút.
Hôm sau Minh đem trữ vật nhẫn tặng cho Tuân, lại nhờ Tuân gom tất cả sách vở lớp 8 lớp 9 và lớp 10 của hắn và của chị hắn. Thấy Minh muốn tự học nhiều sách vở như vậy Tuân giật mình hỏi:
- Mày gom nhiều sách vở phổ thông làm gì?
- Thế mà cũng hỏì được, đương nhiên để học. Mục đích kế tiếp của tao là nhảy lớp, tao tính nửa năm sau lên lớp 9 học, sang năm có thể cùng mày đi học ở tỉnh nhà có thể tao xin đi thành phố học trung học cấp 3. Tao không muốn mất nhiều thời giờ cho trung học nên học gấp rút, nhảy vài lớp là tốt nhất. Tao nghĩ kỹ rồi mẹ tao chắc chắn muốn tao mai kia học xong chương trình đại học mới để tao yên. Nên bây giờ tao phải học rút thôi.
- Đúng quá, ba mẹ tao cũng xem trọng việc học, vậy tao cũng học theo mày
ráng học cho nhanh!
- Vậy mày ráng nhanh sớm gom sách vở cho tao.
- Được rồi.
Một tháng học nhanh qua đi, tháng đầu chưa quen bài, nên tiếp thu cũng bình thường. Sau đó nhờ số sách vở của Tuân đưa cho chàng học trước, trong vòng hai tuần Minh đã học hết sau đó trả cho Tuân nói:
- Những kiến thức ở sách vở giáo khoa không đủ, mày có biết ở đâu có nhiều kiến thức phổ thông không?
Tuân ngẫm nghĩ một lát nói:
- Thứ nhất ở các thư viện, trong thư viện trường mình cũng có một ít. Sau đó trong Inte, nhưng trong Inte thì phần nhiều dùng tiếng Anh.
Minh nghe vậy từ đó giờ rảnh vào thư viện của trường đọc sách, lại ra sức học tiếng Anh, mới ba tuần số sách của thư viện Minh đọc sạch, tiếng Anh từ ngữ học thuộc hết, văn phạm đều thông xuất lúc này chàng lại hỏi Tuân:
Làm cách nào sử dụng Inte?
- Trước tiên mày mua Laptop sau đó đăng ký sử dụng mỗi tháng trả một số tiền nhỏ.
Hai đứa đi mua Laptop khi về nhà Tuân chỉ cách sử dụng máy, cách khởi động máy, login, rồi cách vào Inte, dùng Inte Browser xem trang web, giải thích tất cả căn bản hắn biết mất cả nửa buổi cho Minh. Minh vừa về vừa mừng như điên nghĩ:
- „Kho tàng kiến thức!....“
Minh ngày nào cũng dành bốn năm tiếng vào Inte tìm kiếm tài liệu cần học hỏi, mấy trang wiki hắn tra kiếm học không biết mệt, những bài tập toán hắn kiếm trên mạng nhiều không xuể, chàng say sưa kiếm kiến thức toán, lý, hoá, cơ khí, cơ khí xe hơi, cơ khí máy bay, điện tử, kỹ thuật máy tính Laptop, PC, Servers, Serversystem, Robotics,work,worksystem, Firewall, Web, Program languages. Văn thơ, nhạc tiếng Anh, nhạc tiếng việt, sách dạy các loại đàn, sáo, trống chiêng thứ gì cũng có.
Minh sau mấy tháng học thêm trong Inte bây giờ trong lớp học rất tích cực, giơ tay phát biểu, bài tập làm rất nhanh, nhờ tiếp cận Inte bất ngờ kiến thức của hắn ngày càng rộng. Môn học nào cũng xuất sắc làm cho bạn học cùng lớp giật mình kể cả Thanh-Hằng và Minh Trường tháng đầu còn phát biểu trả lời nhiều câu đến ngớ ngẩn, thiển cận, từ tháng thứ hai hai người bọn họ đều nhận ra Minh mỗi ngày một tiến bộ thấy rõ, đến tháng thứ tư thì hai người cảm thấy mình bị vượt mặt, nhất là sau bài thuyết trình về đề tài „chỗ đứng văn thơ nhạc việt trên thế giới“ của Minh làm cả lớp cùng cô giáo nghe như ngây như dại, hai mươi phút thuyết trình xong, đến phần vấn đáp thì lại càng kinh ngạc, hiu lúc chàng dẫn chứng đưa các điều cả cô Oanh cũng chưa bao giờ nghe nói đến. Điều đáng nói là Minh có giọng nói và cách diễn tả hấp dẫn người nghe, dáng điệu, nét mặt nụ cười của chàng hoà hợp với câu nói khiến người nghe tò mò theo dõi muốn biết kết quả diễn biến có đúng ý mình không, giọng điệu lúc lớn lúc nhỏ, lúc yểu điệu lúc hùng dũng, lúc nhanh dồn dập, lúc thong thả, lúc nghiêm nghị lúc vui đùa.....làm người nghe hồn như bị dẫn đến một nơi xa lạ nhưng đầy thú vị.
Lớp 8c có tất cả năm mươi mốt học sinh sau ba tháng học thì Minh dẫn đầu về thành tích, hăng hái tích cực học tập, sau đó Thanh-Hằng, Minh Trường, Nhật Ánh. Nhật Ánh là một nam học sinh lực học khá đứng hạng năm trở lên, trí lực mạnh đáng tiếc thân thể kém từ thể hình đến thể lực, chỉ nhỏ một thước ba nặng chưa được bốn chục ký lô, ai nhìn vào cũng nghĩ „hắn khôn lanh quá thành ra quắt“.
Trong lớp Ánh ngồi trước Minh hai hàng, một hôm tò mà Minh âm dùng thần thức thâm nhập người Ánh quan sát kinh mạch, huyết mạch thì phát hiện quả nhiên đầu não hắn hấp thụ rất nhiều năng lượng từ khí huyết, số năng lượng cung cấp không đủ cho ngũ tạng lục phủ để phát triển da, xương, gân cốt.
Minh thấy vậy trong tâm trí tự động tìm cách giải quyết, chàng cân nhắc mấy lần mới quả quyết „Thằng Ánh này chỉ cần một viên Bổ Huyết Đan là bệnh còi xương được giải quyết, tiếc là đan dược của lão Lâm Đàm mình trả hết cho Ngọc-Huyền đan tông. Vả lại hắn chưa chắc hấp thụ nổi thứ tiên đan này.“
Thằng Ánh biểu hiện trong lớp rất tốt, tính tình vui vẻ, hay làm trò đặc biệt sẵn sàng giúp đỡ bạn học, hắn đối với Minh cũng có nhiều cảm tình. Những lúc học gặp vấn đề khó học sinh thường tụ năm tụ bảy cùng nhau tìm cách giải quyết, lần nào Minh cũng gặp Ánh, bàn luận tranh cãi sôi nổi làm Minh biết thêm về Ánh nên hôm nay chàng phát hiện ra mình có thể giúp hắn thì bỏ giờ ra tìm cách.
Minh trước nay không định học luyện đan mà chỉ hứng thú với luyện bảo, có lẽ vì có liên quan đến Tạc Đao, chàng thích đẽo gọt, điêu khắc, sau này đề thuần tài liệu. Còn đối với luyện đan thì qua trí nhớ của lão Lâm Đàm biết nhiều phương thuốc luyện đan, đáng tiếc lão Lâm Đàm không chuyên về luyện đan mà chủ yếu tu luyện, luyện kiếm, kinh nghiệm luyện đan có nhưng không nhiều lắm, đối với luyện đan Minh chỉ là gà mờ, biết nửa vời, không thực nghiệm.
Minh lại theo trí nhớ của lão Lâm Đàm tìm phương thuốc luyện chế Bổ Huyết Đan, dược liệu chính là xà huyết, Thiên ngư (Trường ngư) huyết. Sau đó phân giải tính chất của từng dược liệu. Vừa làm xong việc này, chàng chợt nghĩ đến Dì Hoa, lần trước trao cho Dì kiến thức luyện đan, không biết Dì đã học được bao nhiêu? Nếu có dì ở đây thì có thể giúp thằng Ánh luyện cho nó mấy viên Bổ Huyết Đan thì hay biết mấy.
Minh nghi ngờ trở về đem Laptop vào Inte tra tìm, thì ra Thiên ngư còn gọi là trường ngư bất quá chỉ là con Lươn (vàng) tên Việt, chàng lại tra thêm các vị thuốc phụ chàng đi mua đầy đủ, tiện dịp mua thêm cả hạt giống đem vào Hồng Mông Linh Châu giới rắc. Chàng lại ra sông bắt ba con lươn vàng làm sạch sẽ, huyết của nó để riêng ra, rửa sạch các loại thảo dược.
Chàng nhớ lại khi trước nhận được trữ vật nhẫn ngoài năm thanh đao còn có một cái lô đỉnh màu tím bèn đem ra vận hoả khí đánh vào thành đỉnh, Cái đỉnh lập tức vang lên một tiếng „Oong“ thật lớn như chợt thức tỉnh, lớn dần bay lên trước mặt Minh. Chàng tập luyện khống chế hỏa cho đều, sau cùng giảm hỏa xuống đến mức cần thiết để luyện huyết đan.
Minh xem lại trí nhớ của lão Lâm Đàm tự trình luyện Bổ Huyết đan sau đó tính toán cân nhắc vạch sẵn trong đầu một trình tự riêng. Chàng lần lượt bỏ thảo dược, đẳng sâm, đương quy, gân bò, gừng chờ cho tất cả thành nước chàng bỏ thịt lươn sau đó huyết lươn vào đỉnh lô.
Mười hai lần thất bại cháy khét, Minh tự hỏi, tại sao chúng không thể dụng hợp được. Phải chăng dược liệu cũng phải đề thuần như tài liệu luyện bảo. Minh đem những tài liệu từ Phàm giới lần lượt cho vào đỉnh lô đề thuần thì thấy chỉ còn một phần mười, chàng đem bỏ đi, làm lại lấy nhiều gấp mười cho vào đỉnh lô, đề thuần sau đó cho tài liệu từ Hồng Mông Linh Châu giới rồi đến Trường ngư sau cùng trường ngư huyết lại chờ cho tất cả biến thành thể lỏng chàng lại đề thuần chung một lần nữa, quả nhiên chất thuốc thể lỏng bây giờ dung hợp làm một, linh khí chung quanh không ngừng hội tụ thu vào trong đỉnh lô thấy chất lỏng bắt đầu tụ thành đan, Minh biết đã đến lúc thối hỏa, vừa thực hiện thì nghe thấy một tiếng nổ nhỏ sau đó ngửi thấy mùi thơm từ trong lô đỉnh bay ra, thần thức nhận ra trong đó từ một viên đan lớn sau tiếng nổ nhỏ đã chia ra làm mười hai viên đan dược đỏ hồng to như hạt ngô. Cấp một đan dược.
Minh cầm một viên lên quan sát thì thấy đan dược bóng láng, toả thoang thoảng mùi thơm, chàng cất tất cả vào một cái bình ngọc, thu dọn đan phòng rồi ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới. Hôm sau vào buổi sáng trên đường đi học, Minh thấy trên đường có một người thanh niên mặt mày táu xanh, rõ ràng mất ngủ lại thiếu máu thì mừng rỡ nghĩ :
- „Quả là một tài liệu thử đan dược tối.
- Học sinh đi học qua đây phần nhiều cũng biết tên hắn là Sáng, chàng cũng biết hắn, khi mới đi học lại, thường gặp hắn chạy xe đi vào vườn cà phê, hôm nay hắn đeo gùi dắt Honda thì hỏi?
- Ê, Sáng làm gì mà hôm nay không lên xe cưỡi, cứ dắt thế.
Sáng buồn rầu nhẹ đáp:
- Xe hư, không nổ máy.
- Đâu, để tao xem một chút. À, mày lên đạp vài cái tao xem.
Vừa đạp một cái. Minh đã xăng từ ống phun ra, mùi xăng nồng nặc hơn thì đã biết bệnh nói:
- Xe mày ống dẫn xăng bể lớn, xăng ra nực mùi sao mày không ngửi thấy gì hả? Này sao hôm nay trông mặt mày tái mét thế kia, uể oải thê thảm đếm mức này, lại bị vợ dần cả đêm hả.
Minh đã nghe danh anh chàng Sáng này, sợ vợ có hạng, vợ bảo có hắn không dám nói không, vợ bảo ta muốn hắn không dám nói không muốn.
Sáng ngượng nghịu cười khổ không nói thì Minh đã thêm:
- Thôi ta biết rồi, đêm qua mày làm việc cả đêm phải không.
Minh lại thấy hắn ngượng ngùng nên biết mình đoán đúng. Thì ra Sáng đi học hết lớp 9 thì nghỉ, ở nhà đi làm vười cà phê, năm ngoái hắn hai tháng trước hắn cưới vợ, hắn từ nhỏ phần nhiều đi học không làm việc gì nặng, thể chất
cũng kém, rủi cho hắn lấy cô vợ chuyên làm vườn lại là con nhà luyện võ, chẳng hiểu vì sao lại chịu lấy hắn. Sau khi hắn lấy vợ thì thân thể càng ngày càng xanh xao, các thanh niên trong xóm liền chọc hắn sinh lý yếu chịu không nổi cô vợ mạnh mẽ kia. Minh khi nghe vậy chưa hiểu, sau này Tuân giải thích mới hiểu. Hôm nay thấy Sáng mặt xanh mét, tướng thất thểu trông đến chán liền có chủ ý nói:
- Mày dắt xe vào đây đã, để tao sửa cho.
Minh rút ống xăng bị bể ra, dùng hỏa lực cho chảy ra thành một cục. Sáng thấy vậy thì nghĩ, ống xăng đàng nào cũng hư rồi, tí nữa cũng phải đi mua mới thì đễ Minh muốn làm gì thì làm, lại thấy Minh hai tay múa máy nhìn chóng cả mặt, không hiểu gì lại thấy trên tay Minh đang cầm một đoạn ống xăng màu xám đục. Sáng lúc này mới hỏi:
- Mày làm ảo thuật à.
Minh phì cười bí mật nói:
- Đúng là ảo thuật... Chổ này ta có một viên thuốc tiên, nếu mày có can đảm uống nó vào bụng, tao bảo đảm mày sẽ hứng thú, vợ mày cũng sẽ vừa lòng.
- Thuốc gì vậy!
Minh đem một viên Bổ Huyết đan mới luyện được ra nói:
- Đừng hỏi nhiều, có dám uống không?
Sáng thấy Minh cầm một viên thuốc cỡ hạt bắp màu hồng thơm phức, nhìn và ngửi thấy cũng biết là đồ ngon, nước miếng hắn tự nhiên chảy ra còn nhiều hơn lúc trước hắn bị vợ bắt cai thuốc lá.
- Đưa đây, thuốc tốt tại sao không dám uống.
- Mày há miệng ra tao ném vào cho.
Sáng không nhịn được nữa vội há to miệng ra thì viên thuốc bay vào miệng bất giác hắn ngậm miệng lại, viên thuốc lập tức ta ra thành chất lỏng trôi xuống cổ một mùi thơm nồng nặc, hắn cảm thấy quá thơm ngon nênn tán:
- Mẹ ơi! Từ thưở cha sanh mẹ đẻ ra tao chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy.
Chưa nói xong, hắn giật nảy mình lên, đã thấy từ trong bụng một luồng hơi nóng bừng bừng tỏa lan khắp chân thân, máu huyết sôi trào, tim mạch đập thình thịch, huyết mạch như bị quá tải, mồ hôi bất giác đổ ra như tắm, tình trạng kéo dài năm phút mới dịu lại bất giác cả người thoải mái, thân thể như tiềm ẩn tràn đầy sức mạnh, có thể vật ngã được cả trâu bò.
Minh đứng bên dùng thần thức dò xét Sáng kỹ càng thấy Bổ Huyết đan quả có tác dụng như ý thì cười nói:
- Thôi tao đi học đây! Mấy ngày nữa nếu thuốc tiên tác dụng thần kỳ như tao nói thì nhớ tìm tao tạ lễ.
Chưa dứt lời đã chạy đi xa. Sáng đứng đó nhìn hướng Minh đi lẩm bẩm:
- Thuốc tiên? Thuốc thần, không biết hắn kiếm đâu ra thứ này, lại đem cho mình dùng.
Nếu Sáng biết Minh chỉ muốn dùng mình thí nghiệm thuốc thì không biết sẽ nghĩ sao.
Minh bây giờ trong lớp rảnh rỗi, chương trình lớp 8, lớp 9 và cả lớp 10 chàng cũng đã học qua, ngoại trừ khì ở nhà dùng Laptop vào Inte học hỏi còn khi trong lớp thấy không có gì để học thêm nên hay đem thần thức bao trùm cả trường, xem các Thầy Giáo dậy học, các học sinh đối xử tệ với nhau, hay những trận đánh lộn, tranh đấu đều lọt vào thần thức của chàng. Một hôm ba nam học sinh lớp 9 chận 1 học sinh lớp 6 đòi tiền tháng, học sinh lớp 6 không chịu đưa thì một thằng bắt lấy đứa nhỏ moi tiền còn đánh cho nó một bạt tai. Ba tên chưa kịp đánh tiếp đã nghe:
- Ba thằng khốn nạn tụi bay, mau lập tức trả tiền cho thằng nhỏ, rồi quỳ xuống đó cho ta. Nếu không thì đừng trách ta độc ác biến các ngươi thành thái giám.
- Mau chạy!
Ba tên bỏ chạy chưa được ba bước, đã cảm thấy không gian chung quanh bị cô đọng, cả người như bị ngọn núi đèn xuống, chân tay không nhúc nhích được một ngón, miệng không mở ra nói được trong lòng sợ hãi cùng cực.
Minh sử dụng tinh thần lực của mình ngày càng thuần thục, vừa rồi thấy ba tên kia chạy liền dùng tinh thần khống chế không gian chung quanh ba đứa, thao túng cho không khí cô đọng dừng lại. Tuy mới thành công một phần cũng đủ dùng.
- Ta bảo các ngươi trả tiền lại cho nó, rồi quỳ xuống. Tụi bay lại cả gan bỏ chạy, thật là không biết sống chết. Đừng tưởng tụi bay con nhà gia thế, cha mẹ chúng mày lợi hại lắm sao, nếu chọc giận ta, ta có thể giết cả ba nhà tụi bay như một lũ kiến. Lần này lần đầu, ta tha cho ba mạng chó chúng bay, nhưng mỗi thằng phải tự tát mình năm cái, cái nào cũng phải mạnh, nếu tao không vừa ý thì tát lại tăng lên gấp đôi sai đó thực hiện làm những gì ta đã ra bảo. Biết chưa? Bắt đầu đi.
Ba thằng tự nhiên thấy áp lực biến mất, đứng nhìn quanh thì lại nghe:
- Bắt đầu tự tát đi, đừng để ta nổi giận tự ra tay mà không giữ được mạng.
- Ngài là ai?
- Ta là ai, tụi bay chưa có tư cách biết đến, mày cả gan không tự tát ngay còn hỏi tên ta thì tự tát thêm ba cái là tám cái, còn hai tên kia mỗi tên năm cái. Bây giờ cứ chậm mười giây là tăng thêm ba tát.
- Một, Hai,.....
Lúc ấy ba thằng mới chịu phép tự tát năm cái. Nhìn phía xa còn thấy thằng nhỏ liền đưa tiền trả cho nó. Thằng bé thấy tự nhiên thấy thằng lúc nãy lấy tiền nó đem đến trả thì không hiểu ra sao cả và vội vàng chạy mất sợ mấy thắng kia đổi ý.
- Tạm được một phần. Ba thằng quỳ xuống đó đi không có lệnh của tao không được đứng lên.
Ba thằng bị quỳ đến sáu giờ tối, khi trường sắp đóng cửa mới được tha.
Minh ở trong lớp thỉnh thoảng kiểm tra ba tên có quỳ đúng cách không, nếu thấy quỳ không thẳng lại bị phạt tự tát ba cái. Khi tan học Minh về nhà vẫn thỉnh thoảng kiểm tra lại bọn họ, khi đến bữa tối gần 6 giờ mới cho bọn nó đứng dậy đi về còn đe dọa:
- Nếu lần sau ta bắt được các ngươi làm chuyện xấu như hôm nay ta trực tiếp hạ sát không phải phạt cho mất công. Nhớ lấy, mau cút về nhà đi.
Minh học trong lớp đã quen nên lại để ý tìm hiểu những đứa tầm thường trong lớp. Những đứa học trung bình đến giỏi dễ dàng kiếm bạn còn học sinh kém thì không dễ dàng, lớp 8c cũng có hai đứa một nam một nữ trong trường hợp này. Thân ngố, thấy tên Minh lại nhớ đến ngày xưa mình cũng mang tiếng ngố trong lớp nên rất cảm thông với Thân, Thân khó gần, thân thể khoẻ mạnh, ngay cả Thọ, Vương cũng không thể sánh bằng nhưng hắn tính không bao giờ tranh hơi lại mang danh ngố nên không ai kiếm chuyện với Thân, Thân học kém bất cứ môn nào, âm thầm không chơi với ai, không nói chuyện, mấy tháng nay hắn được xếp ngồi bên Minh, thấy hắn như vậy Minh cũng không phiền hà gì. Tú-Ngọc một nữ học sinh trong lớp dáng người cao ráo đẹp, mặt sáng sủa đáng tiếc học xếp vào hạng bét thay phiên với Thân, tính tình Tú-Ngọc trái ngược với Thân, hoạt bát dễ thương chỉ tội học hay quên, chậm hiểu. Nghe những đứa cùng lớp nói thì Tú-Ngọc xưa kia trước lớp 7 học lực đứng hạng 3 đến 5 trong lớp, trong một lần bệnh nặng nhờ nhân điện chữa trị, bệnh khỏi nhưng trí nhớ từ đó trở nên kém.
Minh nghe thấy vậy mắt sáng lên thầm nhắc „trí nhớ thành kém“, Tú-Ngọc này lại cũng có phần giống mình chỉ trái ngược, mình thì từ nhỏ bị kém trí nhớ, lớn khỏi còn Tú-Ngọc lớn lên mới bị. Mấy ngày nay Minh quan sát Tú-Ngọc khiến một lần nàng cảm giác được khiến mấy hôm sau đi học mọi người thấy nàng làm dáng trang điểm thêm rất kỹ, quần áo thời trang, tóc kiểu trông như trưởng thành thêm vài tuổi. Minh thầm nghĩ:
- „Muốn biểu lộ cảm tình với ta ư? Không dễ đâu!“
Quả nhiên mấy hôm sau Tú-Ngọc lén đưa cho Minh một tấp thiệp mời ăn Sinh-Nhật thứ mười lăm của nàng. Tiệc sinh nhật sẽ tổ chức tại gia đường … số.... Buôn Ma thuột ngày tháng năm.... Minh thấy còn hai tuần nữa lại cũng tò mò không biết mừng lễ sinh nhật thì có chương trình gì. Minh về hỏi ý kiến thì mẹ nói:
- Đương nhiên có ăn tiệc, bánh ngọt, mở quà, nhảy đầm.... Tiệc sinh nhật trước kia ít có ai tổ chức, đây là thói quen của phương Tây nhằm xã giao, củng cố tình thân trong bạn bè, người thân. Con có quan hệ gì thân thiết với cô ta không sao cô ta lại mời con.
- Cùng học thôi, cũng không có gì thân thiết cho lắm.
Minh vô Inte kiếm video khiêu vũ của phương tây xem, học một số điệu nhảy bộ pháp, valze, slow, chachacha, rumba, tango, disco fox. Luyện tập cho trôi chảy, sau đó mới xem lại cử động điệu eo, lưng tay chân, cổ, nét mặt, ánh mắt biểu hiện tình cảm. Minh học xong luyện khá thành thục mới đánh giá, không ngờ phương Tây loại quái này, nam nữ dùng để biểu lộ tình cảm, nhất định trong đó có lợi dụng nắm tay chân nhau, thân thể tiếp xúc, đỡ tựa nhau, mặt đối kề mặt vạn phần thân thiết.
Nếu Tú-Ngọc tổ chức tiệc sinh nhật lại có buổi dạ vũ thì coi như nàng lợi hại, trí nhớ tổn thương mà còn nghĩ ra tiệc sinh nhật mời mình thì nàng thông minh chứ không tầm thường như chàng đánh giá trước đây.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
Minh cảm thấy mình càng ngày càng có hứng thú luyện bảo, một kiện linh vật nhỏ sau khi khải linh thì trở nên kỳ diệu, khi dùng biến thành to lớn, chỉ tiếc là tài liệu để luyện bảo không có dư giả nên đành bó tay, lần sau có dịp phải thu thập nhiều một chút.
Hôm sau Minh đem trữ vật nhẫn tặng cho Tuân, lại nhờ Tuân gom tất cả sách vở lớp 8 lớp 9 và lớp 10 của hắn và của chị hắn. Thấy Minh muốn tự học nhiều sách vở như vậy Tuân giật mình hỏi:
- Mày gom nhiều sách vở phổ thông làm gì?
- Thế mà cũng hỏì được, đương nhiên để học. Mục đích kế tiếp của tao là nhảy lớp, tao tính nửa năm sau lên lớp 9 học, sang năm có thể cùng mày đi học ở tỉnh nhà có thể tao xin đi thành phố học trung học cấp 3. Tao không muốn mất nhiều thời giờ cho trung học nên học gấp rút, nhảy vài lớp là tốt nhất. Tao nghĩ kỹ rồi mẹ tao chắc chắn muốn tao mai kia học xong chương trình đại học mới để tao yên. Nên bây giờ tao phải học rút thôi.
- Đúng quá, ba mẹ tao cũng xem trọng việc học, vậy tao cũng học theo mày
ráng học cho nhanh!
- Vậy mày ráng nhanh sớm gom sách vở cho tao.
- Được rồi.
Một tháng học nhanh qua đi, tháng đầu chưa quen bài, nên tiếp thu cũng bình thường. Sau đó nhờ số sách vở của Tuân đưa cho chàng học trước, trong vòng hai tuần Minh đã học hết sau đó trả cho Tuân nói:
- Những kiến thức ở sách vở giáo khoa không đủ, mày có biết ở đâu có nhiều kiến thức phổ thông không?
Tuân ngẫm nghĩ một lát nói:
- Thứ nhất ở các thư viện, trong thư viện trường mình cũng có một ít. Sau đó trong Inte, nhưng trong Inte thì phần nhiều dùng tiếng Anh.
Minh nghe vậy từ đó giờ rảnh vào thư viện của trường đọc sách, lại ra sức học tiếng Anh, mới ba tuần số sách của thư viện Minh đọc sạch, tiếng Anh từ ngữ học thuộc hết, văn phạm đều thông xuất lúc này chàng lại hỏi Tuân:
Làm cách nào sử dụng Inte?
- Trước tiên mày mua Laptop sau đó đăng ký sử dụng mỗi tháng trả một số tiền nhỏ.
Hai đứa đi mua Laptop khi về nhà Tuân chỉ cách sử dụng máy, cách khởi động máy, login, rồi cách vào Inte, dùng Inte Browser xem trang web, giải thích tất cả căn bản hắn biết mất cả nửa buổi cho Minh. Minh vừa về vừa mừng như điên nghĩ:
- „Kho tàng kiến thức!....“
Minh ngày nào cũng dành bốn năm tiếng vào Inte tìm kiếm tài liệu cần học hỏi, mấy trang wiki hắn tra kiếm học không biết mệt, những bài tập toán hắn kiếm trên mạng nhiều không xuể, chàng say sưa kiếm kiến thức toán, lý, hoá, cơ khí, cơ khí xe hơi, cơ khí máy bay, điện tử, kỹ thuật máy tính Laptop, PC, Servers, Serversystem, Robotics,work,worksystem, Firewall, Web, Program languages. Văn thơ, nhạc tiếng Anh, nhạc tiếng việt, sách dạy các loại đàn, sáo, trống chiêng thứ gì cũng có.
Minh sau mấy tháng học thêm trong Inte bây giờ trong lớp học rất tích cực, giơ tay phát biểu, bài tập làm rất nhanh, nhờ tiếp cận Inte bất ngờ kiến thức của hắn ngày càng rộng. Môn học nào cũng xuất sắc làm cho bạn học cùng lớp giật mình kể cả Thanh-Hằng và Minh Trường tháng đầu còn phát biểu trả lời nhiều câu đến ngớ ngẩn, thiển cận, từ tháng thứ hai hai người bọn họ đều nhận ra Minh mỗi ngày một tiến bộ thấy rõ, đến tháng thứ tư thì hai người cảm thấy mình bị vượt mặt, nhất là sau bài thuyết trình về đề tài „chỗ đứng văn thơ nhạc việt trên thế giới“ của Minh làm cả lớp cùng cô giáo nghe như ngây như dại, hai mươi phút thuyết trình xong, đến phần vấn đáp thì lại càng kinh ngạc, hiu lúc chàng dẫn chứng đưa các điều cả cô Oanh cũng chưa bao giờ nghe nói đến. Điều đáng nói là Minh có giọng nói và cách diễn tả hấp dẫn người nghe, dáng điệu, nét mặt nụ cười của chàng hoà hợp với câu nói khiến người nghe tò mò theo dõi muốn biết kết quả diễn biến có đúng ý mình không, giọng điệu lúc lớn lúc nhỏ, lúc yểu điệu lúc hùng dũng, lúc nhanh dồn dập, lúc thong thả, lúc nghiêm nghị lúc vui đùa.....làm người nghe hồn như bị dẫn đến một nơi xa lạ nhưng đầy thú vị.
Lớp 8c có tất cả năm mươi mốt học sinh sau ba tháng học thì Minh dẫn đầu về thành tích, hăng hái tích cực học tập, sau đó Thanh-Hằng, Minh Trường, Nhật Ánh. Nhật Ánh là một nam học sinh lực học khá đứng hạng năm trở lên, trí lực mạnh đáng tiếc thân thể kém từ thể hình đến thể lực, chỉ nhỏ một thước ba nặng chưa được bốn chục ký lô, ai nhìn vào cũng nghĩ „hắn khôn lanh quá thành ra quắt“.
Trong lớp Ánh ngồi trước Minh hai hàng, một hôm tò mà Minh âm dùng thần thức thâm nhập người Ánh quan sát kinh mạch, huyết mạch thì phát hiện quả nhiên đầu não hắn hấp thụ rất nhiều năng lượng từ khí huyết, số năng lượng cung cấp không đủ cho ngũ tạng lục phủ để phát triển da, xương, gân cốt.
Minh thấy vậy trong tâm trí tự động tìm cách giải quyết, chàng cân nhắc mấy lần mới quả quyết „Thằng Ánh này chỉ cần một viên Bổ Huyết Đan là bệnh còi xương được giải quyết, tiếc là đan dược của lão Lâm Đàm mình trả hết cho Ngọc-Huyền đan tông. Vả lại hắn chưa chắc hấp thụ nổi thứ tiên đan này.“
Thằng Ánh biểu hiện trong lớp rất tốt, tính tình vui vẻ, hay làm trò đặc biệt sẵn sàng giúp đỡ bạn học, hắn đối với Minh cũng có nhiều cảm tình. Những lúc học gặp vấn đề khó học sinh thường tụ năm tụ bảy cùng nhau tìm cách giải quyết, lần nào Minh cũng gặp Ánh, bàn luận tranh cãi sôi nổi làm Minh biết thêm về Ánh nên hôm nay chàng phát hiện ra mình có thể giúp hắn thì bỏ giờ ra tìm cách.
Minh trước nay không định học luyện đan mà chỉ hứng thú với luyện bảo, có lẽ vì có liên quan đến Tạc Đao, chàng thích đẽo gọt, điêu khắc, sau này đề thuần tài liệu. Còn đối với luyện đan thì qua trí nhớ của lão Lâm Đàm biết nhiều phương thuốc luyện đan, đáng tiếc lão Lâm Đàm không chuyên về luyện đan mà chủ yếu tu luyện, luyện kiếm, kinh nghiệm luyện đan có nhưng không nhiều lắm, đối với luyện đan Minh chỉ là gà mờ, biết nửa vời, không thực nghiệm.
Minh lại theo trí nhớ của lão Lâm Đàm tìm phương thuốc luyện chế Bổ Huyết Đan, dược liệu chính là xà huyết, Thiên ngư (Trường ngư) huyết. Sau đó phân giải tính chất của từng dược liệu. Vừa làm xong việc này, chàng chợt nghĩ đến Dì Hoa, lần trước trao cho Dì kiến thức luyện đan, không biết Dì đã học được bao nhiêu? Nếu có dì ở đây thì có thể giúp thằng Ánh luyện cho nó mấy viên Bổ Huyết Đan thì hay biết mấy.
Minh nghi ngờ trở về đem Laptop vào Inte tra tìm, thì ra Thiên ngư còn gọi là trường ngư bất quá chỉ là con Lươn (vàng) tên Việt, chàng lại tra thêm các vị thuốc phụ chàng đi mua đầy đủ, tiện dịp mua thêm cả hạt giống đem vào Hồng Mông Linh Châu giới rắc. Chàng lại ra sông bắt ba con lươn vàng làm sạch sẽ, huyết của nó để riêng ra, rửa sạch các loại thảo dược.
Chàng nhớ lại khi trước nhận được trữ vật nhẫn ngoài năm thanh đao còn có một cái lô đỉnh màu tím bèn đem ra vận hoả khí đánh vào thành đỉnh, Cái đỉnh lập tức vang lên một tiếng „Oong“ thật lớn như chợt thức tỉnh, lớn dần bay lên trước mặt Minh. Chàng tập luyện khống chế hỏa cho đều, sau cùng giảm hỏa xuống đến mức cần thiết để luyện huyết đan.
Minh xem lại trí nhớ của lão Lâm Đàm tự trình luyện Bổ Huyết đan sau đó tính toán cân nhắc vạch sẵn trong đầu một trình tự riêng. Chàng lần lượt bỏ thảo dược, đẳng sâm, đương quy, gân bò, gừng chờ cho tất cả thành nước chàng bỏ thịt lươn sau đó huyết lươn vào đỉnh lô.
Mười hai lần thất bại cháy khét, Minh tự hỏi, tại sao chúng không thể dụng hợp được. Phải chăng dược liệu cũng phải đề thuần như tài liệu luyện bảo. Minh đem những tài liệu từ Phàm giới lần lượt cho vào đỉnh lô đề thuần thì thấy chỉ còn một phần mười, chàng đem bỏ đi, làm lại lấy nhiều gấp mười cho vào đỉnh lô, đề thuần sau đó cho tài liệu từ Hồng Mông Linh Châu giới rồi đến Trường ngư sau cùng trường ngư huyết lại chờ cho tất cả biến thành thể lỏng chàng lại đề thuần chung một lần nữa, quả nhiên chất thuốc thể lỏng bây giờ dung hợp làm một, linh khí chung quanh không ngừng hội tụ thu vào trong đỉnh lô thấy chất lỏng bắt đầu tụ thành đan, Minh biết đã đến lúc thối hỏa, vừa thực hiện thì nghe thấy một tiếng nổ nhỏ sau đó ngửi thấy mùi thơm từ trong lô đỉnh bay ra, thần thức nhận ra trong đó từ một viên đan lớn sau tiếng nổ nhỏ đã chia ra làm mười hai viên đan dược đỏ hồng to như hạt ngô. Cấp một đan dược.
Minh cầm một viên lên quan sát thì thấy đan dược bóng láng, toả thoang thoảng mùi thơm, chàng cất tất cả vào một cái bình ngọc, thu dọn đan phòng rồi ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới. Hôm sau vào buổi sáng trên đường đi học, Minh thấy trên đường có một người thanh niên mặt mày táu xanh, rõ ràng mất ngủ lại thiếu máu thì mừng rỡ nghĩ :
- „Quả là một tài liệu thử đan dược tối.
- Học sinh đi học qua đây phần nhiều cũng biết tên hắn là Sáng, chàng cũng biết hắn, khi mới đi học lại, thường gặp hắn chạy xe đi vào vườn cà phê, hôm nay hắn đeo gùi dắt Honda thì hỏi?
- Ê, Sáng làm gì mà hôm nay không lên xe cưỡi, cứ dắt thế.
Sáng buồn rầu nhẹ đáp:
- Xe hư, không nổ máy.
- Đâu, để tao xem một chút. À, mày lên đạp vài cái tao xem.
Vừa đạp một cái. Minh đã xăng từ ống phun ra, mùi xăng nồng nặc hơn thì đã biết bệnh nói:
- Xe mày ống dẫn xăng bể lớn, xăng ra nực mùi sao mày không ngửi thấy gì hả? Này sao hôm nay trông mặt mày tái mét thế kia, uể oải thê thảm đếm mức này, lại bị vợ dần cả đêm hả.
Minh đã nghe danh anh chàng Sáng này, sợ vợ có hạng, vợ bảo có hắn không dám nói không, vợ bảo ta muốn hắn không dám nói không muốn.
Sáng ngượng nghịu cười khổ không nói thì Minh đã thêm:
- Thôi ta biết rồi, đêm qua mày làm việc cả đêm phải không.
Minh lại thấy hắn ngượng ngùng nên biết mình đoán đúng. Thì ra Sáng đi học hết lớp 9 thì nghỉ, ở nhà đi làm vười cà phê, năm ngoái hắn hai tháng trước hắn cưới vợ, hắn từ nhỏ phần nhiều đi học không làm việc gì nặng, thể chất
cũng kém, rủi cho hắn lấy cô vợ chuyên làm vườn lại là con nhà luyện võ, chẳng hiểu vì sao lại chịu lấy hắn. Sau khi hắn lấy vợ thì thân thể càng ngày càng xanh xao, các thanh niên trong xóm liền chọc hắn sinh lý yếu chịu không nổi cô vợ mạnh mẽ kia. Minh khi nghe vậy chưa hiểu, sau này Tuân giải thích mới hiểu. Hôm nay thấy Sáng mặt xanh mét, tướng thất thểu trông đến chán liền có chủ ý nói:
- Mày dắt xe vào đây đã, để tao sửa cho.
Minh rút ống xăng bị bể ra, dùng hỏa lực cho chảy ra thành một cục. Sáng thấy vậy thì nghĩ, ống xăng đàng nào cũng hư rồi, tí nữa cũng phải đi mua mới thì đễ Minh muốn làm gì thì làm, lại thấy Minh hai tay múa máy nhìn chóng cả mặt, không hiểu gì lại thấy trên tay Minh đang cầm một đoạn ống xăng màu xám đục. Sáng lúc này mới hỏi:
- Mày làm ảo thuật à.
Minh phì cười bí mật nói:
- Đúng là ảo thuật... Chổ này ta có một viên thuốc tiên, nếu mày có can đảm uống nó vào bụng, tao bảo đảm mày sẽ hứng thú, vợ mày cũng sẽ vừa lòng.
- Thuốc gì vậy!
Minh đem một viên Bổ Huyết đan mới luyện được ra nói:
- Đừng hỏi nhiều, có dám uống không?
Sáng thấy Minh cầm một viên thuốc cỡ hạt bắp màu hồng thơm phức, nhìn và ngửi thấy cũng biết là đồ ngon, nước miếng hắn tự nhiên chảy ra còn nhiều hơn lúc trước hắn bị vợ bắt cai thuốc lá.
- Đưa đây, thuốc tốt tại sao không dám uống.
- Mày há miệng ra tao ném vào cho.
Sáng không nhịn được nữa vội há to miệng ra thì viên thuốc bay vào miệng bất giác hắn ngậm miệng lại, viên thuốc lập tức ta ra thành chất lỏng trôi xuống cổ một mùi thơm nồng nặc, hắn cảm thấy quá thơm ngon nênn tán:
- Mẹ ơi! Từ thưở cha sanh mẹ đẻ ra tao chưa bao giờ ăn thứ gì ngon như vậy.
Chưa nói xong, hắn giật nảy mình lên, đã thấy từ trong bụng một luồng hơi nóng bừng bừng tỏa lan khắp chân thân, máu huyết sôi trào, tim mạch đập thình thịch, huyết mạch như bị quá tải, mồ hôi bất giác đổ ra như tắm, tình trạng kéo dài năm phút mới dịu lại bất giác cả người thoải mái, thân thể như tiềm ẩn tràn đầy sức mạnh, có thể vật ngã được cả trâu bò.
Minh đứng bên dùng thần thức dò xét Sáng kỹ càng thấy Bổ Huyết đan quả có tác dụng như ý thì cười nói:
- Thôi tao đi học đây! Mấy ngày nữa nếu thuốc tiên tác dụng thần kỳ như tao nói thì nhớ tìm tao tạ lễ.
Chưa dứt lời đã chạy đi xa. Sáng đứng đó nhìn hướng Minh đi lẩm bẩm:
- Thuốc tiên? Thuốc thần, không biết hắn kiếm đâu ra thứ này, lại đem cho mình dùng.
Nếu Sáng biết Minh chỉ muốn dùng mình thí nghiệm thuốc thì không biết sẽ nghĩ sao.
Minh bây giờ trong lớp rảnh rỗi, chương trình lớp 8, lớp 9 và cả lớp 10 chàng cũng đã học qua, ngoại trừ khì ở nhà dùng Laptop vào Inte học hỏi còn khi trong lớp thấy không có gì để học thêm nên hay đem thần thức bao trùm cả trường, xem các Thầy Giáo dậy học, các học sinh đối xử tệ với nhau, hay những trận đánh lộn, tranh đấu đều lọt vào thần thức của chàng. Một hôm ba nam học sinh lớp 9 chận 1 học sinh lớp 6 đòi tiền tháng, học sinh lớp 6 không chịu đưa thì một thằng bắt lấy đứa nhỏ moi tiền còn đánh cho nó một bạt tai. Ba tên chưa kịp đánh tiếp đã nghe:
- Ba thằng khốn nạn tụi bay, mau lập tức trả tiền cho thằng nhỏ, rồi quỳ xuống đó cho ta. Nếu không thì đừng trách ta độc ác biến các ngươi thành thái giám.
- Mau chạy!
Ba tên bỏ chạy chưa được ba bước, đã cảm thấy không gian chung quanh bị cô đọng, cả người như bị ngọn núi đèn xuống, chân tay không nhúc nhích được một ngón, miệng không mở ra nói được trong lòng sợ hãi cùng cực.
Minh sử dụng tinh thần lực của mình ngày càng thuần thục, vừa rồi thấy ba tên kia chạy liền dùng tinh thần khống chế không gian chung quanh ba đứa, thao túng cho không khí cô đọng dừng lại. Tuy mới thành công một phần cũng đủ dùng.
- Ta bảo các ngươi trả tiền lại cho nó, rồi quỳ xuống. Tụi bay lại cả gan bỏ chạy, thật là không biết sống chết. Đừng tưởng tụi bay con nhà gia thế, cha mẹ chúng mày lợi hại lắm sao, nếu chọc giận ta, ta có thể giết cả ba nhà tụi bay như một lũ kiến. Lần này lần đầu, ta tha cho ba mạng chó chúng bay, nhưng mỗi thằng phải tự tát mình năm cái, cái nào cũng phải mạnh, nếu tao không vừa ý thì tát lại tăng lên gấp đôi sai đó thực hiện làm những gì ta đã ra bảo. Biết chưa? Bắt đầu đi.
Ba thằng tự nhiên thấy áp lực biến mất, đứng nhìn quanh thì lại nghe:
- Bắt đầu tự tát đi, đừng để ta nổi giận tự ra tay mà không giữ được mạng.
- Ngài là ai?
- Ta là ai, tụi bay chưa có tư cách biết đến, mày cả gan không tự tát ngay còn hỏi tên ta thì tự tát thêm ba cái là tám cái, còn hai tên kia mỗi tên năm cái. Bây giờ cứ chậm mười giây là tăng thêm ba tát.
- Một, Hai,.....
Lúc ấy ba thằng mới chịu phép tự tát năm cái. Nhìn phía xa còn thấy thằng nhỏ liền đưa tiền trả cho nó. Thằng bé thấy tự nhiên thấy thằng lúc nãy lấy tiền nó đem đến trả thì không hiểu ra sao cả và vội vàng chạy mất sợ mấy thắng kia đổi ý.
- Tạm được một phần. Ba thằng quỳ xuống đó đi không có lệnh của tao không được đứng lên.
Ba thằng bị quỳ đến sáu giờ tối, khi trường sắp đóng cửa mới được tha.
Minh ở trong lớp thỉnh thoảng kiểm tra ba tên có quỳ đúng cách không, nếu thấy quỳ không thẳng lại bị phạt tự tát ba cái. Khi tan học Minh về nhà vẫn thỉnh thoảng kiểm tra lại bọn họ, khi đến bữa tối gần 6 giờ mới cho bọn nó đứng dậy đi về còn đe dọa:
- Nếu lần sau ta bắt được các ngươi làm chuyện xấu như hôm nay ta trực tiếp hạ sát không phải phạt cho mất công. Nhớ lấy, mau cút về nhà đi.
Minh học trong lớp đã quen nên lại để ý tìm hiểu những đứa tầm thường trong lớp. Những đứa học trung bình đến giỏi dễ dàng kiếm bạn còn học sinh kém thì không dễ dàng, lớp 8c cũng có hai đứa một nam một nữ trong trường hợp này. Thân ngố, thấy tên Minh lại nhớ đến ngày xưa mình cũng mang tiếng ngố trong lớp nên rất cảm thông với Thân, Thân khó gần, thân thể khoẻ mạnh, ngay cả Thọ, Vương cũng không thể sánh bằng nhưng hắn tính không bao giờ tranh hơi lại mang danh ngố nên không ai kiếm chuyện với Thân, Thân học kém bất cứ môn nào, âm thầm không chơi với ai, không nói chuyện, mấy tháng nay hắn được xếp ngồi bên Minh, thấy hắn như vậy Minh cũng không phiền hà gì. Tú-Ngọc một nữ học sinh trong lớp dáng người cao ráo đẹp, mặt sáng sủa đáng tiếc học xếp vào hạng bét thay phiên với Thân, tính tình Tú-Ngọc trái ngược với Thân, hoạt bát dễ thương chỉ tội học hay quên, chậm hiểu. Nghe những đứa cùng lớp nói thì Tú-Ngọc xưa kia trước lớp 7 học lực đứng hạng 3 đến 5 trong lớp, trong một lần bệnh nặng nhờ nhân điện chữa trị, bệnh khỏi nhưng trí nhớ từ đó trở nên kém.
Minh nghe thấy vậy mắt sáng lên thầm nhắc „trí nhớ thành kém“, Tú-Ngọc này lại cũng có phần giống mình chỉ trái ngược, mình thì từ nhỏ bị kém trí nhớ, lớn khỏi còn Tú-Ngọc lớn lên mới bị. Mấy ngày nay Minh quan sát Tú-Ngọc khiến một lần nàng cảm giác được khiến mấy hôm sau đi học mọi người thấy nàng làm dáng trang điểm thêm rất kỹ, quần áo thời trang, tóc kiểu trông như trưởng thành thêm vài tuổi. Minh thầm nghĩ:
- „Muốn biểu lộ cảm tình với ta ư? Không dễ đâu!“
Quả nhiên mấy hôm sau Tú-Ngọc lén đưa cho Minh một tấp thiệp mời ăn Sinh-Nhật thứ mười lăm của nàng. Tiệc sinh nhật sẽ tổ chức tại gia đường … số.... Buôn Ma thuột ngày tháng năm.... Minh thấy còn hai tuần nữa lại cũng tò mò không biết mừng lễ sinh nhật thì có chương trình gì. Minh về hỏi ý kiến thì mẹ nói:
- Đương nhiên có ăn tiệc, bánh ngọt, mở quà, nhảy đầm.... Tiệc sinh nhật trước kia ít có ai tổ chức, đây là thói quen của phương Tây nhằm xã giao, củng cố tình thân trong bạn bè, người thân. Con có quan hệ gì thân thiết với cô ta không sao cô ta lại mời con.
- Cùng học thôi, cũng không có gì thân thiết cho lắm.
Minh vô Inte kiếm video khiêu vũ của phương tây xem, học một số điệu nhảy bộ pháp, valze, slow, chachacha, rumba, tango, disco fox. Luyện tập cho trôi chảy, sau đó mới xem lại cử động điệu eo, lưng tay chân, cổ, nét mặt, ánh mắt biểu hiện tình cảm. Minh học xong luyện khá thành thục mới đánh giá, không ngờ phương Tây loại quái này, nam nữ dùng để biểu lộ tình cảm, nhất định trong đó có lợi dụng nắm tay chân nhau, thân thể tiếp xúc, đỡ tựa nhau, mặt đối kề mặt vạn phần thân thiết.
Nếu Tú-Ngọc tổ chức tiệc sinh nhật lại có buổi dạ vũ thì coi như nàng lợi hại, trí nhớ tổn thương mà còn nghĩ ra tiệc sinh nhật mời mình thì nàng thông minh chứ không tầm thường như chàng đánh giá trước đây.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
/501
|