Minh thôi diễn xong đã sang ngày hôm sau. Vừa thấy chàng Hồng-Linh đã nhắc:
- Hôm qua đã 30 Tết rồi, anh về chúng ta còn đi tết mới.
Nguyên hai người làm đã thành hôn vào đầu năm, bây giờ gần được một năm mà hai thằng con đã lên sáu khiến ai nấy gặp chúng, đều cho là có con trước hôn nhân. Chỉ có nguời trong nhà biết rõ hai thằng nhỏ thật ra mới được hơi hai tháng tuổi nhưng không hiểu tại sao lại mau lớn chóng khôn như vậy. Mới ngày nào còn bế ngửa mỗi tay một đứa, nay gặp lại đã lớn bằng đứa bé bảy tuổi..
Về Tân Triều Hồng-Linh đã sắm sẵn đồ tết... đêm giao thừa tại Tân Châu vừa xong, cả gia đình đã có mặt ở Đắc-Lắc chúc tết mừng Mai-Nhị. Nàng đoán trước Minh và Hồng-Linh thế nào cũng về nên chưa đi ngủ cốt ý chờ đợi. Hai thằng nhỏ Chính Lộ và Quang Huy lần đầu tiên thấy cảnh vui nhộn khoái chí thức đến bây giờ vẫn tỉnh, hai đứa được Hồng-Linh dạy trước nên đồng thanh đứng trước bà nội chúc Tết. Chờ Minh và Hồng-Linh chúc Tết xong. Hai đứa nhỏ dõng dạc:
- Hai cháu nội...
- Chính Lộ,
- Quang Huy...
- Chúc bà nội năm mới thêm nhân đức, hạnh phúc, an bình, khoẻ mạnh, mọi sự tốt đẹp thành công như ý.
- Hai đứa cháu ngoan, không ngờ chóng lớn đến thế.
Ngày mồng một sáng sớm đi ra nghĩa trang cầu nguyện đốt nhang cho tổ tiên quá cố sau đó về Tân Châu cũng ra nghĩa trang cầu nguyện đốt nhang cho tổ tiên, quá cố Thầy bên Hồng-Linh. Sau đó một ngày đi Tết anh em họ hàng, tiệc tùng tưng bừng từng gia đình các anh của Hồng-Linh mời. Buổi tối lại cùng bọn trẻ đi chơi hội chợ...
Hết ba ngày tết bọn trẻ phải đi học, Minh một mình vế Hồng Mông Linh Châu giới tiếp tục thôi diễn trận pháp... Hồng-Linh thỉnh thoảng dẫn hai đứa nhỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới năm mười ngày lại ra cho đến kỳ nghỉ hè hai tháng. Hai đứa ở Hồng Mông Linh Châu giới trọn tức là bốn mươi tháng, tức là hơn ba năm lên mười tuổi.
Hai đứa trở về đi học, khốn nỗi cao hơn bọn cùng lớp rất nhiều nên không muốn học lớp cũ. Hồng-Linh lại phải đi xin cho chúng nhảy lớp, hiệu trưởng liền đòi hỏi kiến thức lớp hai, may mắn Hồng-Linh đã phòng trước nên đã dạy trước cho hai đứa chương trình lớp hai, nên hai được chấp nhận vào học lớp ba. Sau một tháng hai đứa thấy chán vì quá dễ nên lại xin lên học lớp bốn..
Cô giáo và bạn học lớp cũ gặp lại hai anh em, đều trợn mắt khó tin...Có thằng nhiều chuyện thắc mắc bàn hỏi đùa cợt nói:
- Hai anh em thằng Lộ, thằng Huy ăn cám số hay sao mà chóng lớn như vậy..
Câu này nói nhỏ nhưng hai anh em nghe được, thằng Huy xông lại túm cổ thằng Hào, bọn trẻ hay gọi là Hào Phóng, nhấc lên như con gà con ánh mắt bất thiện hỏi:
- Mày dám khinh anh em tao, chửi xéo chúng tao là heo hay sao
- Không! Không phải ý đó!!
- Mày tưởng tai chúng tao điếc hay sao, không nghe được mày vừa nói gì. Tao nói thật cho chúng mày biết, dù là lẩm bẩm trong miệng, đứng cách xa vài chục mét anh em tao vẫn nghe rõ được như thường..
- Không đánh mày không chừa, nên mày lãnh một đạp.
Nói xong Huy tung thằng Hào Phóng lên chờ nó rơi xuống giơ chân phải ra khẽ đạp cho một cái. Thằng Hào Phóng hét lên bị đạp bay ra xa bảy tám mét nằm lăn ra.
Quang Huy đang còn giận dữ định kiếm đứa nữa xả cơn nóng, thằng Lộ vội vổ vai rồi lôi nó đi.
- Thôi mày! Giận đánh bọn nhỏ yếu như vậy làm gì.
- Nhưng em chưa đã tay chân..
- Chưa đã thì chúng ta đánh một trận cho đã, chứ không cần đánh vì bọn chúng quá yếu...
Bọn lớp hai đứng xa nghe vậy tưởng hai anh em thằng Chính Lộ, Quang Huy nói đùa, ai dè hai thằng đánh thật tình. Quả đấm cú đá, cái chém nào cũng toàn lực, khi tránh được, khi đối quyền khi trúng đòn văng ra không thiếu..
Phần nhiều đòn đánh trúng trên thân thể, trên mặt cũng bị trúng nhưng không đáng kể... năm phút, mười phút, người xem càng lúc càng đông...Bỗng nghe ai hô:
- Dừng tay!!!
- Chết rồi! Cô Loan đến...hai anh em thằng này thảm rồi.
Hai anh em đang đánh đến lúc hứng thú bị người quấy nhiễu, đời nào chịu dừng tay.
- Xem chiêu "Lực Bạt Sơn Hà!"
- Xem chiêu „Thanh Lý Nhập Hải“!
Hai đứa vừa đánh vừa hô...chẳng khác gì đấu võ đài...khiến cô Loan ngẩn người...rồi lại hô Dừng tay.. nhưng chúng dường như không nghe nên cô Loan xông lại, chộp vào vai thnằg Chính Lộ, Chính Lộ nghe tiếng gió vội rùn thấp người né tránh, cô Loan chộp hụt liền biến chiên quặt ngược lại chộp vào cổ Quang Huy.
Quang Huy không né xoay người lắc cổ lấy đầu húc liền cảm thấy không phải, không ổn
- Phạch!
Cô Loan bị đầu thằng Huy đánh trúng tay, liền cảm thấy một giòng điện theo tay chạy lên cánh tay, rồi truyền lan ra cả người, khiến thân cô Loan run rẩy đứng muốn không vững..
Thằng Huy thấy cú đánh của mình trúng nơi yếu mềm biết ngay không phải thằng Lộ, khi định thần thì thấy cô Loan đang muốn té vội hô:
- Không chơi nữa, để em đỡ cô giáo..
Nguyên cô Loan mới ra trường, tuổi 23 đi dậy, khi nhỏ cũng từng học một ít võ công tự cho là dư sức đối phó với hai thằng học sinh này. Nhưng vừa trao đổi một đòn đã thấy không xong... khí lực thằng Huy tuy bề ngoài xem tầm thường nhưng ẩn tàng sức mạnh khác thường.
Thằng Lộ thấy Huy dìu cô Loan, hắn cũng vội đứng bên kia cấm tay nâng lên.. Nó thấy bọn kia đứng nhìn liền la:
- Nhìn cái gì! Mau vào lớp lấy một cái ghế cho cô Loan ngồi nghỉ..
Cô Loan ngồi xuống ghế, mặt tái xanh hơn mười phút mới phục hồi bình thường. Lúc này mới lên tiếng:
- Chính Lộ, Quang Huy hai em là anh em ruột không được đánh nhau..
- Đâu có, Thằng Huy lỡ ra tay rồi nó không đã ngứa, nên chúng em luận bàn trao đổi mấy chiêu chứ đâu có đánh nhau. Ba em nói hai đứa ngang tài ngang sức, nếu đánh thật cũng phải hơn ba ngày ba đêm mới có chút kết quả..
- Cái gì! Ba các em cho hai đứa đánh nhau ba ngày ba đêm ư?
- Đâu có, đó là ba đánh giá rồi nhận xét...
- Em Huy sao em lại ra tay đánh người trước.
- À, Cô Loan không biết đâu, thằng Hào Phóng kia hỗn láo quá sức, dám nói anh em chúng em ăn cám số, có ý chửi xéo chúng em là heo. Nếu em không dằn mặt đánh cho nó sợ, nó sẽ làm bậy hơn, chúng em bị chết tên Cám Số thì anh em sao mà chịu được nhục nhã..
Cô Loan nói chuyện với hai anh em một lúc thấy hai đứa tính tình ngay thẳng, thật thà ăn nói mạnh dạn, nào có tính hung hăng càn quấy nên bỏ thành kiến mấy hôm trước. Học sinh khác cáo tội hai anh em hung hăng càn quấy, hay bắt nạt học sinh nhỏ. Bây giờ hỏi hai anh em khai hết không dấu diếm chút nào.
Cô Loan bỗng hỏi nhỏ:
- Ai dậy võ cho hai em vậy..
- Đương nhiên là ba rồi.
- Ba em có giỏi võ không?
Hai đứa nghe hỏi vậy vội cảnh giác, vì đã được dặn không được nói bí mật của ba cho bất cứ ai nên trả lời qua loa.
- Chắc hơn em một chút...
Thằng Huy không phục nói:
- Không đúng, hơn nhiều. Ba dám đưa bụng cho hai anh em đấm nhưng không sao, trái lại tay chúng ta bị đau.
Cô Loan không trách phạt hai đứa, trái lại theo dõi từng hành động cử chỉ, ngay cả khi ra chơi đi đá banh cũng đi theo. Thấy hai đứa chơi ăn rơ với nhau, hiểu ý nhau nên chơi đâu thắng đấy.
Một hôm không biết sao tài đá banh của hai anh em đến tai huấn luyện viên đội tỉnh, ông Tài, ông liền đến xem thật hay sai. Cuối cùng chứng kiến lối chơi của hai anh em, nhất là tinh thần tỉnh táo, không vội lúc nguy không sợ mười phần bình tĩnh xem mấy ngày, liền nhủ thầm Ai bảo Việt Nam thiên tài đá banh ít.. Đáng tiếc không có huấn luyện từ nhỏ nếu không hai đứa song sinh này mai sau sẽ trở thành tuyển thủ quốc gia không khó. Trong đầu liền nghĩ đến hay là mình lập một đội banh cho thiếu niên, rồi kêu hai đứa vào tập luyện.
Ông Tài gặp Chính Lộ và Quang Huy hỏi:
- Hai cháu là Chính Lộ và Quang Huy phải không? Trong giờ ra chơi bác thấy hai cháu chơi đá banh thật hay.
Hai thằng không hiểu ông này muốn gì nên nhìn nhau không nói.
- Bác là Tài, huấn luyện viên của tỉnh, nếu hai cháu thích đá banh bác có thể kiếm cách cho hai cháu vào đội để huấn luyện thành tài, sau này trở thành cầu thủ suất xắc.
- Không được đâu bác, mẹ cháu nói đá banh là giải trí, chơi đùa, học hành mới là chính yếu nên khi ra chơi một ít thôi.
- Mẹ cháu nói vậy vì còn chưa biết môn thề thao túc cầu nay đã khác xưa, một cầu thủ có tài ở đời thành công nổi tiếng có thể giầu có sống thoải mái hơn tất cả nghề nghiệp khác, chơi mà lại có tiền ai mà không thích.. Vậy để bác gặp mẹ cháu nói chuyện.
Chính Lộ vội từ chối:
- Mẹ cháu không thích gặp người lạ, dù bác là ai cũng vậy.
Thằng Huy nghĩ mẹ mình đẹp nhất, chắc chắn không muốn gặp lão già này, mở miệng ra là tiền nên quả quyết:
- Đúng vậy. Mẹ chỉ gặp ai khi mẹ muốn, ông đừng hòng .
- Cái đó chưa chắc, để ta lên văn phòng hỏi thăm đã.
Bác Tài lên văn phòng gặp thư ký giải bày sau đó xin địa chỉ của hai anh em Chính Lộ, Quang Huy.
Cô thư ký định lấy hồ sơ ra chưa kịp kiếm ra trong tai đã nghe giọng êm dịu:
- Này cô thư ký, cô không được cho bất cứ tin tức gì của hai đứa nhỏ. Địa chỉ và số điện thoại trường có là để liên lạc với phụ huynh khi cần thiết, không phải để làm ăn, hay bất cứ chuyện gì khác.
Cô thư ký giật mình kinh sợ, nhìn quanh không thấy bóng dáng ai nhưng không dám tiếp tục vội nói:
- Xin lỗi ông Tài, hồ sơ tin tức của học sinh phải được bảo mật chúng tôi không có quyền đưa cho một ai.
- Cô không nể mặt tôi, là cầu thủ huấn luyện viên cấp tỉnh hay sao?
- Xin lỗi ông Tài, dù ông là huấn luyện viên tôi cũng không dám phá lệ nhà trường..
- Thôi được để tôi đi hỏi bọn trẻ khác cũng tìm ra được..
Ông Tài liền đi kiếm mấy đứa học sinh để hỏi, cuối cùng kiếm được một đứa hàng xóm nhà Hồng-Linh, nhưng chưa kịp hỏi đã bị Hồng-Linh dọa cho chạy mất. Nàng truyền âm:
- Này ông Tài, đừng có làm phiền tìm tôi, từ nay không được kiếm hai đứa nhỏ, phải để cho chúng an ổn học hành. Ông Tài thờ thần tài, chạy theo tiền bạc danh vọng tôi mặc kệ ông, nhưng đừng kiếm chúng tôi, nói lời bóng bẩy dụ hoặc. Nếu ông còn không tỉnh ngộ thì sẽ gặp tai ách khó lường được... Ông suy nghĩ cho kỹ mà hành động.
- „ Hai cái thằng này, chơi đùa đá banh cũng lôi cuốn người khác. Hừ muốn huấn luyện cầu thủ, sao không đem con trai mình ra mà huấn, thiên tài cứ ra đường nhặt về huấn luyện thêm, sao lại có của ấy. Con ta sau này nhất định không cần ham tiền, ham danh, thế giới này đang điên cuồng vì tiền bạc danh vọng, không đủ tiền thì khổ, nhiều tiền quá rồi khổ hơn mà không biết, càng điên cuồng hơn. Mẹ con ta nào có thiếu thốn, tự ra sức lao động cũng đủ ăn.“
Hồng-Linh hay bảo hai đứa con theo bà ngoại ra chợ giúp bán rau, cũng có khi bắt chúng ra vườn vun trồng rau nhổ cỏ, hái rau cho bà ngoại đem ra chợ bán. Thỉnh thoảng lại đưa tiền nhờ mua đồ cho chúng quen việc buôn bán, không bị lừa, hay bị bắt nạt..
Hai đứa biết mình có ba lợi hại, nhưng nghe lời mẹ không khoe khoang nói cho ai. Một mực nghe lời mẹ làm việc... Hai đứa đều hiểu mẹ mình cũng không tầm thường, so với những người chung quanh mẹ vừa đẹp, vừa trẻ ôn như hơn nhiều. Ngoài chợ hai đứa chứng kiến nhiều cảnh cãi nhau, mẹ con cãi nhau... khiến hai đứa trong lòng có sự so sánh, đánh giá thân phận của mình nên khi ra chợ làm việc hay ra vườn rau chẳng thấy gì là nặng nhọc bẩn thỉu khó chịu, trái lại có nhiều niềm vui nhỏ.
Bà Ngoại có hai thằng cháu sinh đôi đi theo phụ giúp rất vừa lòng, mỗi khi đi nhà thờ cũng đem hai đứa đi. Hai đứa chẳng hiểu gì về hỏi Hồng-Linh lại giải thích kỹ lưỡng, còn đem từ thuở Khai thiên lập địa theo thánh kinh ra giảng dạy. Nàng suy tính sao cho con nàng đạt được trường sinh ngay ở đời này mới được, không ham danh vọng, tiền tài một lòng sống nên người biết hy sinh, nghĩ đến người khác, nói chung giống như ba nó được rồi.
mai nghỉ một ngày
- Hôm qua đã 30 Tết rồi, anh về chúng ta còn đi tết mới.
Nguyên hai người làm đã thành hôn vào đầu năm, bây giờ gần được một năm mà hai thằng con đã lên sáu khiến ai nấy gặp chúng, đều cho là có con trước hôn nhân. Chỉ có nguời trong nhà biết rõ hai thằng nhỏ thật ra mới được hơi hai tháng tuổi nhưng không hiểu tại sao lại mau lớn chóng khôn như vậy. Mới ngày nào còn bế ngửa mỗi tay một đứa, nay gặp lại đã lớn bằng đứa bé bảy tuổi..
Về Tân Triều Hồng-Linh đã sắm sẵn đồ tết... đêm giao thừa tại Tân Châu vừa xong, cả gia đình đã có mặt ở Đắc-Lắc chúc tết mừng Mai-Nhị. Nàng đoán trước Minh và Hồng-Linh thế nào cũng về nên chưa đi ngủ cốt ý chờ đợi. Hai thằng nhỏ Chính Lộ và Quang Huy lần đầu tiên thấy cảnh vui nhộn khoái chí thức đến bây giờ vẫn tỉnh, hai đứa được Hồng-Linh dạy trước nên đồng thanh đứng trước bà nội chúc Tết. Chờ Minh và Hồng-Linh chúc Tết xong. Hai đứa nhỏ dõng dạc:
- Hai cháu nội...
- Chính Lộ,
- Quang Huy...
- Chúc bà nội năm mới thêm nhân đức, hạnh phúc, an bình, khoẻ mạnh, mọi sự tốt đẹp thành công như ý.
- Hai đứa cháu ngoan, không ngờ chóng lớn đến thế.
Ngày mồng một sáng sớm đi ra nghĩa trang cầu nguyện đốt nhang cho tổ tiên quá cố sau đó về Tân Châu cũng ra nghĩa trang cầu nguyện đốt nhang cho tổ tiên, quá cố Thầy bên Hồng-Linh. Sau đó một ngày đi Tết anh em họ hàng, tiệc tùng tưng bừng từng gia đình các anh của Hồng-Linh mời. Buổi tối lại cùng bọn trẻ đi chơi hội chợ...
Hết ba ngày tết bọn trẻ phải đi học, Minh một mình vế Hồng Mông Linh Châu giới tiếp tục thôi diễn trận pháp... Hồng-Linh thỉnh thoảng dẫn hai đứa nhỏ vào Hồng Mông Linh Châu giới năm mười ngày lại ra cho đến kỳ nghỉ hè hai tháng. Hai đứa ở Hồng Mông Linh Châu giới trọn tức là bốn mươi tháng, tức là hơn ba năm lên mười tuổi.
Hai đứa trở về đi học, khốn nỗi cao hơn bọn cùng lớp rất nhiều nên không muốn học lớp cũ. Hồng-Linh lại phải đi xin cho chúng nhảy lớp, hiệu trưởng liền đòi hỏi kiến thức lớp hai, may mắn Hồng-Linh đã phòng trước nên đã dạy trước cho hai đứa chương trình lớp hai, nên hai được chấp nhận vào học lớp ba. Sau một tháng hai đứa thấy chán vì quá dễ nên lại xin lên học lớp bốn..
Cô giáo và bạn học lớp cũ gặp lại hai anh em, đều trợn mắt khó tin...Có thằng nhiều chuyện thắc mắc bàn hỏi đùa cợt nói:
- Hai anh em thằng Lộ, thằng Huy ăn cám số hay sao mà chóng lớn như vậy..
Câu này nói nhỏ nhưng hai anh em nghe được, thằng Huy xông lại túm cổ thằng Hào, bọn trẻ hay gọi là Hào Phóng, nhấc lên như con gà con ánh mắt bất thiện hỏi:
- Mày dám khinh anh em tao, chửi xéo chúng tao là heo hay sao
- Không! Không phải ý đó!!
- Mày tưởng tai chúng tao điếc hay sao, không nghe được mày vừa nói gì. Tao nói thật cho chúng mày biết, dù là lẩm bẩm trong miệng, đứng cách xa vài chục mét anh em tao vẫn nghe rõ được như thường..
- Không đánh mày không chừa, nên mày lãnh một đạp.
Nói xong Huy tung thằng Hào Phóng lên chờ nó rơi xuống giơ chân phải ra khẽ đạp cho một cái. Thằng Hào Phóng hét lên bị đạp bay ra xa bảy tám mét nằm lăn ra.
Quang Huy đang còn giận dữ định kiếm đứa nữa xả cơn nóng, thằng Lộ vội vổ vai rồi lôi nó đi.
- Thôi mày! Giận đánh bọn nhỏ yếu như vậy làm gì.
- Nhưng em chưa đã tay chân..
- Chưa đã thì chúng ta đánh một trận cho đã, chứ không cần đánh vì bọn chúng quá yếu...
Bọn lớp hai đứng xa nghe vậy tưởng hai anh em thằng Chính Lộ, Quang Huy nói đùa, ai dè hai thằng đánh thật tình. Quả đấm cú đá, cái chém nào cũng toàn lực, khi tránh được, khi đối quyền khi trúng đòn văng ra không thiếu..
Phần nhiều đòn đánh trúng trên thân thể, trên mặt cũng bị trúng nhưng không đáng kể... năm phút, mười phút, người xem càng lúc càng đông...Bỗng nghe ai hô:
- Dừng tay!!!
- Chết rồi! Cô Loan đến...hai anh em thằng này thảm rồi.
Hai anh em đang đánh đến lúc hứng thú bị người quấy nhiễu, đời nào chịu dừng tay.
- Xem chiêu "Lực Bạt Sơn Hà!"
- Xem chiêu „Thanh Lý Nhập Hải“!
Hai đứa vừa đánh vừa hô...chẳng khác gì đấu võ đài...khiến cô Loan ngẩn người...rồi lại hô Dừng tay.. nhưng chúng dường như không nghe nên cô Loan xông lại, chộp vào vai thnằg Chính Lộ, Chính Lộ nghe tiếng gió vội rùn thấp người né tránh, cô Loan chộp hụt liền biến chiên quặt ngược lại chộp vào cổ Quang Huy.
Quang Huy không né xoay người lắc cổ lấy đầu húc liền cảm thấy không phải, không ổn
- Phạch!
Cô Loan bị đầu thằng Huy đánh trúng tay, liền cảm thấy một giòng điện theo tay chạy lên cánh tay, rồi truyền lan ra cả người, khiến thân cô Loan run rẩy đứng muốn không vững..
Thằng Huy thấy cú đánh của mình trúng nơi yếu mềm biết ngay không phải thằng Lộ, khi định thần thì thấy cô Loan đang muốn té vội hô:
- Không chơi nữa, để em đỡ cô giáo..
Nguyên cô Loan mới ra trường, tuổi 23 đi dậy, khi nhỏ cũng từng học một ít võ công tự cho là dư sức đối phó với hai thằng học sinh này. Nhưng vừa trao đổi một đòn đã thấy không xong... khí lực thằng Huy tuy bề ngoài xem tầm thường nhưng ẩn tàng sức mạnh khác thường.
Thằng Lộ thấy Huy dìu cô Loan, hắn cũng vội đứng bên kia cấm tay nâng lên.. Nó thấy bọn kia đứng nhìn liền la:
- Nhìn cái gì! Mau vào lớp lấy một cái ghế cho cô Loan ngồi nghỉ..
Cô Loan ngồi xuống ghế, mặt tái xanh hơn mười phút mới phục hồi bình thường. Lúc này mới lên tiếng:
- Chính Lộ, Quang Huy hai em là anh em ruột không được đánh nhau..
- Đâu có, Thằng Huy lỡ ra tay rồi nó không đã ngứa, nên chúng em luận bàn trao đổi mấy chiêu chứ đâu có đánh nhau. Ba em nói hai đứa ngang tài ngang sức, nếu đánh thật cũng phải hơn ba ngày ba đêm mới có chút kết quả..
- Cái gì! Ba các em cho hai đứa đánh nhau ba ngày ba đêm ư?
- Đâu có, đó là ba đánh giá rồi nhận xét...
- Em Huy sao em lại ra tay đánh người trước.
- À, Cô Loan không biết đâu, thằng Hào Phóng kia hỗn láo quá sức, dám nói anh em chúng em ăn cám số, có ý chửi xéo chúng em là heo. Nếu em không dằn mặt đánh cho nó sợ, nó sẽ làm bậy hơn, chúng em bị chết tên Cám Số thì anh em sao mà chịu được nhục nhã..
Cô Loan nói chuyện với hai anh em một lúc thấy hai đứa tính tình ngay thẳng, thật thà ăn nói mạnh dạn, nào có tính hung hăng càn quấy nên bỏ thành kiến mấy hôm trước. Học sinh khác cáo tội hai anh em hung hăng càn quấy, hay bắt nạt học sinh nhỏ. Bây giờ hỏi hai anh em khai hết không dấu diếm chút nào.
Cô Loan bỗng hỏi nhỏ:
- Ai dậy võ cho hai em vậy..
- Đương nhiên là ba rồi.
- Ba em có giỏi võ không?
Hai đứa nghe hỏi vậy vội cảnh giác, vì đã được dặn không được nói bí mật của ba cho bất cứ ai nên trả lời qua loa.
- Chắc hơn em một chút...
Thằng Huy không phục nói:
- Không đúng, hơn nhiều. Ba dám đưa bụng cho hai anh em đấm nhưng không sao, trái lại tay chúng ta bị đau.
Cô Loan không trách phạt hai đứa, trái lại theo dõi từng hành động cử chỉ, ngay cả khi ra chơi đi đá banh cũng đi theo. Thấy hai đứa chơi ăn rơ với nhau, hiểu ý nhau nên chơi đâu thắng đấy.
Một hôm không biết sao tài đá banh của hai anh em đến tai huấn luyện viên đội tỉnh, ông Tài, ông liền đến xem thật hay sai. Cuối cùng chứng kiến lối chơi của hai anh em, nhất là tinh thần tỉnh táo, không vội lúc nguy không sợ mười phần bình tĩnh xem mấy ngày, liền nhủ thầm Ai bảo Việt Nam thiên tài đá banh ít.. Đáng tiếc không có huấn luyện từ nhỏ nếu không hai đứa song sinh này mai sau sẽ trở thành tuyển thủ quốc gia không khó. Trong đầu liền nghĩ đến hay là mình lập một đội banh cho thiếu niên, rồi kêu hai đứa vào tập luyện.
Ông Tài gặp Chính Lộ và Quang Huy hỏi:
- Hai cháu là Chính Lộ và Quang Huy phải không? Trong giờ ra chơi bác thấy hai cháu chơi đá banh thật hay.
Hai thằng không hiểu ông này muốn gì nên nhìn nhau không nói.
- Bác là Tài, huấn luyện viên của tỉnh, nếu hai cháu thích đá banh bác có thể kiếm cách cho hai cháu vào đội để huấn luyện thành tài, sau này trở thành cầu thủ suất xắc.
- Không được đâu bác, mẹ cháu nói đá banh là giải trí, chơi đùa, học hành mới là chính yếu nên khi ra chơi một ít thôi.
- Mẹ cháu nói vậy vì còn chưa biết môn thề thao túc cầu nay đã khác xưa, một cầu thủ có tài ở đời thành công nổi tiếng có thể giầu có sống thoải mái hơn tất cả nghề nghiệp khác, chơi mà lại có tiền ai mà không thích.. Vậy để bác gặp mẹ cháu nói chuyện.
Chính Lộ vội từ chối:
- Mẹ cháu không thích gặp người lạ, dù bác là ai cũng vậy.
Thằng Huy nghĩ mẹ mình đẹp nhất, chắc chắn không muốn gặp lão già này, mở miệng ra là tiền nên quả quyết:
- Đúng vậy. Mẹ chỉ gặp ai khi mẹ muốn, ông đừng hòng .
- Cái đó chưa chắc, để ta lên văn phòng hỏi thăm đã.
Bác Tài lên văn phòng gặp thư ký giải bày sau đó xin địa chỉ của hai anh em Chính Lộ, Quang Huy.
Cô thư ký định lấy hồ sơ ra chưa kịp kiếm ra trong tai đã nghe giọng êm dịu:
- Này cô thư ký, cô không được cho bất cứ tin tức gì của hai đứa nhỏ. Địa chỉ và số điện thoại trường có là để liên lạc với phụ huynh khi cần thiết, không phải để làm ăn, hay bất cứ chuyện gì khác.
Cô thư ký giật mình kinh sợ, nhìn quanh không thấy bóng dáng ai nhưng không dám tiếp tục vội nói:
- Xin lỗi ông Tài, hồ sơ tin tức của học sinh phải được bảo mật chúng tôi không có quyền đưa cho một ai.
- Cô không nể mặt tôi, là cầu thủ huấn luyện viên cấp tỉnh hay sao?
- Xin lỗi ông Tài, dù ông là huấn luyện viên tôi cũng không dám phá lệ nhà trường..
- Thôi được để tôi đi hỏi bọn trẻ khác cũng tìm ra được..
Ông Tài liền đi kiếm mấy đứa học sinh để hỏi, cuối cùng kiếm được một đứa hàng xóm nhà Hồng-Linh, nhưng chưa kịp hỏi đã bị Hồng-Linh dọa cho chạy mất. Nàng truyền âm:
- Này ông Tài, đừng có làm phiền tìm tôi, từ nay không được kiếm hai đứa nhỏ, phải để cho chúng an ổn học hành. Ông Tài thờ thần tài, chạy theo tiền bạc danh vọng tôi mặc kệ ông, nhưng đừng kiếm chúng tôi, nói lời bóng bẩy dụ hoặc. Nếu ông còn không tỉnh ngộ thì sẽ gặp tai ách khó lường được... Ông suy nghĩ cho kỹ mà hành động.
- „ Hai cái thằng này, chơi đùa đá banh cũng lôi cuốn người khác. Hừ muốn huấn luyện cầu thủ, sao không đem con trai mình ra mà huấn, thiên tài cứ ra đường nhặt về huấn luyện thêm, sao lại có của ấy. Con ta sau này nhất định không cần ham tiền, ham danh, thế giới này đang điên cuồng vì tiền bạc danh vọng, không đủ tiền thì khổ, nhiều tiền quá rồi khổ hơn mà không biết, càng điên cuồng hơn. Mẹ con ta nào có thiếu thốn, tự ra sức lao động cũng đủ ăn.“
Hồng-Linh hay bảo hai đứa con theo bà ngoại ra chợ giúp bán rau, cũng có khi bắt chúng ra vườn vun trồng rau nhổ cỏ, hái rau cho bà ngoại đem ra chợ bán. Thỉnh thoảng lại đưa tiền nhờ mua đồ cho chúng quen việc buôn bán, không bị lừa, hay bị bắt nạt..
Hai đứa biết mình có ba lợi hại, nhưng nghe lời mẹ không khoe khoang nói cho ai. Một mực nghe lời mẹ làm việc... Hai đứa đều hiểu mẹ mình cũng không tầm thường, so với những người chung quanh mẹ vừa đẹp, vừa trẻ ôn như hơn nhiều. Ngoài chợ hai đứa chứng kiến nhiều cảnh cãi nhau, mẹ con cãi nhau... khiến hai đứa trong lòng có sự so sánh, đánh giá thân phận của mình nên khi ra chợ làm việc hay ra vườn rau chẳng thấy gì là nặng nhọc bẩn thỉu khó chịu, trái lại có nhiều niềm vui nhỏ.
Bà Ngoại có hai thằng cháu sinh đôi đi theo phụ giúp rất vừa lòng, mỗi khi đi nhà thờ cũng đem hai đứa đi. Hai đứa chẳng hiểu gì về hỏi Hồng-Linh lại giải thích kỹ lưỡng, còn đem từ thuở Khai thiên lập địa theo thánh kinh ra giảng dạy. Nàng suy tính sao cho con nàng đạt được trường sinh ngay ở đời này mới được, không ham danh vọng, tiền tài một lòng sống nên người biết hy sinh, nghĩ đến người khác, nói chung giống như ba nó được rồi.
mai nghỉ một ngày
/501
|