- Hàn Tinh đạo hữu, mời theo ta.
Hàn Tinh không sợ hãi gì đi theo Đường Thăng, vừa rồi lão ra lệnh cho thuộc hạ nhưng bao nhiêu uy lực lại hướng về chàng áp tới, áp lực như cuồng phong sóng lớn ập đến nhưng khi chạm trên thân Hàn Tinh như muối bỏ biển, ngay cả vạt áo cũng không lay động.
- Ồ nơi nạc phụ đại nhân còn có khách quý... Tiểu tế hật là đã làm phiền nhạc phụ đại nhân rồi..
Đường Thăng nén giận, đối phương lời nào cũng nhạc phụ, tiểu tế … thần nhủ để chút nữa bắt được mày, xem còn dám nhận là con rể quý của bản đại đế hay không? Muốn làm con rể của bản đại đế dễ dàng như vậy hay sao. Ngay cả tên họ Liễu Độ Phong trong kia trồng cây si bảy tám năm nay ở ngoài cung tới lui vài chục ngàn lần còn chưa được thỏa... À! hay là để hai thằng cắn xé lẫn nhau xem sao..
Hàn Tinh được dẫn vào đại điện thấy trên bàn đã bày tiệc rượu sẵn sàng, chưa ai động đũa bèn nói:
- Ồ ! Tại hạ thất lễ rồi, đến không đúng lúc. Các vị chớ chê cười tại hạ tham ăn tham uống...
- Vị này là Hàn Tinh đạo hữu.
Thanh niên trường sam màu xanh, thấy một thanh niên ăn mặc bình thưòng, chí chất chẳng có gì hơn người, chỉ có đôi mắt trong sáng đôi chút xông vào lại được Đường Thăng đại đế tiếp đón đưa vào tận nơi làm cho mình khó chịu tự hỏi:
„Thằng này là ai, sao Thăng bá đón tiếp hắn có vẻ trịnh trọng như thế. Ta mấy chục năm nay bị hất hủi, không ai đón tiếp lại còn bị a hoàn bao nhiêu lần xua đuổi khéo, mãi gần đây nghe tin Công Chúa Uyển-Ngọc bị bắt cóc mới được bước vào cung điện“
- Vị này danh danh đại công tử Liễu Độ Phong của Liễu đệ nhất đại gia tộc...
- Rất hâm mộ...
- Vị này chú của Liễu đại công tử Liễu Tuấn.
- Đạo hữu, hân hạnh được nhận biết !
- Hừ!
- Còn đây là vị quản gia Liễu Ban.
Hàn Tinh nhìn kỹ vị lão niên bỗng nghiêm chỉnh lễ:
- Kính chào cụ...
Liễu Ban giật mình không dè đối phương coi trọng mình:
- Không dám nhận lễ...
Mọi người khó hiểu, Hàn Tinh không xem ai ra gì, thái độ khinh khỉnh ngay cả khi nhị gia Liễu Tuấn được giới thiệu... nhưng lại lễ phép với một vị quản gia.
Đường Thăng chưa mời vào chỗ ngồi bỗng lên tiếng hỏi:
- Hàn Tinh đạo hữu, không biết Uyển-Ngọc công chúa con gái ta hiện nay ra sao đang ở đâu?
- Nhạc phụ đại nhân chớ sốt ruột, nàng đương nhiên tốt. Nhạc phụ đại chớ nóng, sao không mời khách bắt đầu đánh chén.
Liễu Độ Phong nghe giọng Đường bá có ẩn chứa sát khí, liền cho rằng không ổn, tên Hàn Tinh này làm chuyện gì, sao cứ gọi Đường bá là nhạc phụ đại nhân, liền lẩm bẩm Hàn Tinh... Hàn Tinh. À phải rồi kẻ bắt cóc công chúa cũng gọi là Hàn Tinh. Phải chăng là hắn?
- Hàn Tinh ta muốn hỏi ngươi một câu?
- Liễu đại công tử đã hỏi xong một câu rồi, vậy còn nói thêm làm chi..
- Uyển-Ngọc công chúa, có phải ngươi bắt cóc không?
- Liễu công tử! Ăn nói cẩn thật một chút. Ta đường đường cũng là người tu đạo, làm việc chính nghĩa, ai vu oan cho ta thì phải trả giá to lớn đó.
- Vậy sao Đường bá vừa hỏi Uyển-Ngọc công chúa có khoẻ không, ngươi liền trả lời..
- Hắc hắc! Thì ra vậy. Hàn mỗ nói chuyện với nhạc phụ đại nhân của mỗ có liên quan gì đế Liễu công tử?
- Sao lại không liên quan. Ngọc muội là đối tượng ta theo đuổi, ta hâm mộ yêu mến..
Hàn Tinh nghe vậy tức cười, con nhỏ Uyển-Ngọc này cũng có giá lắm chứ, tuy kiêu ngạo, làm phách nhưng cũng có người theo đuổi. Chàng muốn chọc thằng này xem sao nên giả vờ nghiêm mặt dằn mặt:
- Uyển-Ngọc theo Hàn mỗ ba năm, nên hôm nay mỗ mới đến đây ra mắt Nhạc phụ đại nhân. Còn công tử chưa được Uyển-Ngọc tiếp đãi ngày nào, dù có hâm mộ theo đuổi bao nhiêu cũng uổng.
Liễu Độ Phong nghe vậy giận dữ bàn tay làm chảo, lập tức mấy trăm ngọn ưng trảo ảnh đen kịt hướng Hàn Tinh chộp đến miệng hô:
- Mau chết đi!!
Hàn Tinh xem thường cười khẩy chờ trảo công tiếp cận bàn tay khẽ giơ ra một tư thế khó hiểu, lập tức mấy trăm bàn tay bạch ảnh bay ra tiếp đón số ưng trảo.
Ưng trảo lập tức bị đánh tan, Đệ Phong đem hết khí lực ra hét một tiếng dùng kiếm chỉ thẳng vào mặt Hàn Tinh, khí thế mãnh liệt, khiến cả đại điện đang ấm áp liền trở nên rét cóng, thức ăn trên bàn đang nóng hơi bay nghi ngút bỗng tắt ngấm.. rồi đông lại.. hô:
- Băng Hàn Tinh kiếm ý!
Hàn Tinh thấy ngàn ánh sao do kiếm ý tạo thành, cảm giác cả người lạnh toát, ánh kiếm tinh quang nào cũng phát ra một đạo sắc bén đâm tới...
Tay chàng năm ngón phất ra như gảy đàn năm đạo ánh quang cuốn cuộn vặn vẹo quyện vào nhau từ nhỏ biến thành lớn, khi tiến về phía trước hai thước bỗng gia tốc vọt nhanh như chớp tiếp cận ánh kiếm tinh quang, tinh quang liền tắt ngấm trái lại năm đạo ánh quang trở nên rực sáng hơn trước bay vào tay Hàn Tinh biến thành một trái cầu khí quang mang rực rỡ sáng chói...
Độ Phong thấy chiêu kiếm lại thất bại vội biến chiêu hô to:
- Kiếm nhân hợp nhất, Băng Kiếm Xuyên Vân..
Hàn Tinh thấy một đạo kiếm quang, như mũi tên phóng nhanh như tia chớp giật hướng vào tim mình, vội tung khối quang cầu hai tay chắp lại ý niệm khởi động. Ánh sáng quang cầu cũng phóng ra đón đầu phi kiếm quang mang...rồi tắt ngấm. Cả đại điện bị ánh quang chớp ngời sáng rực rồi trở nên tối đen như mực. Khi ánh sáng trở lại như cũ đã thấy Hàn Tinh vẫn đứng tại chỗ ung dung tay cầm quang cầu, còn Độ Phong không còn trong đại điện, ai nấy dùng thần thức tìm kiếm liền thấy hắn nằm gục ở bên ngoài, tay vẫn còn nắm chắc chuôi kiếm.
Quản gia Liễu Ban thấy đại công tử bị hại không biết sống chết gầm lên:
- Mau đền mạng công tử.
Liễu Tuấn, Đường Thăng thấy không ổn đồng thanh hô:
- Dừng tay...
Nhưng quá trễ, một màn quang mang cói mắt và tối đen lại tái diễn. Quản gia họ Liễu cũng bị đánh bay ra khỏi cung điện...
Liễu Tuấn đến bên hai người thân xem xét thấy họ vẫn còn hơi thở, huyết khí mạch vận hành bình thường vội:
- Các hạ đã dùng thứ ma công tà ác gì thế?
- Ha ha, tà ác công pháp, không hiểu biết liền cho là tà ác, khi biết rồi liền cho là Thiên Cấp Tiên Quyết, Thần Quyết không biết chừng. Liễu các hạ cứ mang họ về dưỡng một đến hai tháng sẽ bình phục...
- Vậy Liễu mỗ xin cáo từ, lần sau gặp lại sẽ thanh toán sau...
Hàn Tinh không nói gì thêm nhìn theo Liễu Tuấn mang hai người vọt đi biến mất...
Bỗng từ trong cung điện tiếng oanh thanh thúy, thần thức Hàn Tinh phát hiện một đàn thê thiếp chạy ra...Thiếu phu nhân vận áo choàng sang trọng chẳng nói câu nào tung người ẩn ẩn hiện hiện xông vào Hàn-Tinh, tay phải nhắm ngay mặt chàng tát mạnh. Hàn Tinh nhận ra ngay mẹ của Uyển-Ngọc chàng sao lại nỡ để má vô tội của mình bị hành hạ, nên động thân người cũng xoay chuyển khiến bàn tay đẹp của phu nhân lúc nào cũng cách mặt chàng hơn một gang....
Đường nhị phu nhân cảm thấy người mình như bị một bức tường khí vô hình cản lại... bức tường ôn nhu mềm mại, còn bàn tay dù làm gì cũng không phát lực ra được.. Hai người bay lượn mấy vòng khiến thê tử khác của Đường Thăng trong lòng thắc mắc... Sao lại như thế được, nhị phu nhân giơ tay hoài sao không đánh chỉ nhích nửa gang tay nữa là chạm, đương nhiên mấy nàng không ở trong cuộc mới nói vậy... Bàn tay nhị phu nhân cũng bị một lớp nhu khí giữ chặt, tuy không làm tay nàng khó chịu, trái lại cảm thấy nhột nhạt như bị ai sờ phải...
Nàng thấy không xong lại nghe thấy Đường Thăng hô:
-Dừng tay!
Đường Thăng thấy người yêu mình vừa gặp mặt đã tấn công Hàn Tinh, khiến lão sợ hãi. Vừa rồi chứng kiến chàng dùng chiêu quái dị đánh cho hai tên họ liễu đo ván, nhưng may mắn thấy Hàn Tinh không ra chiêu kia liền yên tâm chờ một lúc mới hô dừng tay.
Hàn Tinh định thân nhìn nhị phu nhân chắp tay chào:
- Kính chào nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế có lễ..
- Ai là nhạc mẫu của cậu. Con gái ta công tử bắt giấu nơi đâu?
- Sao nhạc mẫu lại nói thế? Thật là oan uổng cho tiểu tế. Vừa rồi trở lại Thiên Tuyền Tinh nghe tin tức mới biệt bị người ta chụp mũ. Nhưng có một tin có thể thực hiện được.
- Tin tức gì?
- Phải chăng nhạc phụ đại nhân trăm ban bố cáo thị cho thiên hạ, ai kiếm được Uyển-Ngọc công chúa sẽ được thưởng vạn cực phẩm tiên thạch?
- Đúng là cáo thị bổn đế.
- Tốt quá, vậy nhạc phụ đại nhân chuẩn bị vạn cực phẩm tiên thạch là vừa, ba ngày sau tiểu tế sẽ dẫn công chúa về.
- Hàn Tinh! Ngươi bắt cóc công chúa giấu đi, bây giờ đòi tiền chuộc phải không?
- Xin nhạc mẫu đừng nói như thế, khó nghe lắm.
- Bắt cóc hay không, nhạc mẫu, nhạc phụ đại nhân mấy ngày nữa cứ hỏi thẳng công chúa thì sẽ rõ. Còn số tiên thạch này xem như đền bồi danh dự bị bôi nhọ cho tiểu tế, bấy lâu nay bị oan uổng không biết để bào chữa.
- Được! Nếu ngươi vô tội, ta thưởng cho vạn cực phẩm tiên thạch, cũng xem như của đền bù. Ngược lại ngươi phải chịu tội, vậy ba ngày nữa ngươi đem Uyển-Ngọc công chúa về đây.
- Tốt! Cứ như vậy. Xem như nhạc phụ đại nhân quyết đoán. Vậy tiểu tế tạm biệt cáo từ.
Hàn Tinh đi rồi, Nhị phu nhân tức giận hỏi:
- Sao vừa rồi tướng công không bắt hắn, rồi ép giao Uyển-Ngọc ra.
- Không được! Tu vi cảnh giới của hắn sâu không dò được, anh không nắm chắc phần thắng. Còn Uyển-Ngọc trong tay hắn, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
- Thật không ngờ to đầu rồi mà còn bị thằng con nít ép uổng...
- Không phải đâu? Con thấy người này đẹp trai có dũng khí lắm, vượt hẳn các thanh niên khác, và nhất là tên Liễu Độ Phong kia không chịu nổi một kích. Thật là oai phong, trước mặt cả phụ thân, và Liễu Tuấn thúc cũng không chịu lép vế miệng không ngớt gọi nhạc phụ, nhạc mẫu.... hì hì, cứ xem như là anh rể của chúng ta rồi vậy. Thật là người thú vị..
- Bội-Linh, câm ngay! Con còn bênh vực cho kẻ thù.
- Đây là sự thật thôi mà, chàng chưa chắc đã bắt cóc chị Uyển-Ngọc sao đã xem người ta là kẻ thù? Cha đã từng dạy, thêm một bằng hữu là tăng thêm trợ thủ, thêm một kẻ thù là tăng thêm nỗi bất an. Vậy nên xem là bạn hơn là thù.
Nói xong nội tâm thầm nhủ, quái lạ hôm nay mình làm sao thấy thanh niên này trái tim lại gia tốc đập loạn... Nàng là con gái lớn của tứ phu nhân, vai vế dưới bốn anh chị em trong vương đế cung ngũ công chúa Bội-Linh, nay mới lên mười sáu. Nàng bị người trong đại gia đình cho là đứa tinh quái ương ngạnh nhất trong các anh chị em.
Hàn Tinh không sợ hãi gì đi theo Đường Thăng, vừa rồi lão ra lệnh cho thuộc hạ nhưng bao nhiêu uy lực lại hướng về chàng áp tới, áp lực như cuồng phong sóng lớn ập đến nhưng khi chạm trên thân Hàn Tinh như muối bỏ biển, ngay cả vạt áo cũng không lay động.
- Ồ nơi nạc phụ đại nhân còn có khách quý... Tiểu tế hật là đã làm phiền nhạc phụ đại nhân rồi..
Đường Thăng nén giận, đối phương lời nào cũng nhạc phụ, tiểu tế … thần nhủ để chút nữa bắt được mày, xem còn dám nhận là con rể quý của bản đại đế hay không? Muốn làm con rể của bản đại đế dễ dàng như vậy hay sao. Ngay cả tên họ Liễu Độ Phong trong kia trồng cây si bảy tám năm nay ở ngoài cung tới lui vài chục ngàn lần còn chưa được thỏa... À! hay là để hai thằng cắn xé lẫn nhau xem sao..
Hàn Tinh được dẫn vào đại điện thấy trên bàn đã bày tiệc rượu sẵn sàng, chưa ai động đũa bèn nói:
- Ồ ! Tại hạ thất lễ rồi, đến không đúng lúc. Các vị chớ chê cười tại hạ tham ăn tham uống...
- Vị này là Hàn Tinh đạo hữu.
Thanh niên trường sam màu xanh, thấy một thanh niên ăn mặc bình thưòng, chí chất chẳng có gì hơn người, chỉ có đôi mắt trong sáng đôi chút xông vào lại được Đường Thăng đại đế tiếp đón đưa vào tận nơi làm cho mình khó chịu tự hỏi:
„Thằng này là ai, sao Thăng bá đón tiếp hắn có vẻ trịnh trọng như thế. Ta mấy chục năm nay bị hất hủi, không ai đón tiếp lại còn bị a hoàn bao nhiêu lần xua đuổi khéo, mãi gần đây nghe tin Công Chúa Uyển-Ngọc bị bắt cóc mới được bước vào cung điện“
- Vị này danh danh đại công tử Liễu Độ Phong của Liễu đệ nhất đại gia tộc...
- Rất hâm mộ...
- Vị này chú của Liễu đại công tử Liễu Tuấn.
- Đạo hữu, hân hạnh được nhận biết !
- Hừ!
- Còn đây là vị quản gia Liễu Ban.
Hàn Tinh nhìn kỹ vị lão niên bỗng nghiêm chỉnh lễ:
- Kính chào cụ...
Liễu Ban giật mình không dè đối phương coi trọng mình:
- Không dám nhận lễ...
Mọi người khó hiểu, Hàn Tinh không xem ai ra gì, thái độ khinh khỉnh ngay cả khi nhị gia Liễu Tuấn được giới thiệu... nhưng lại lễ phép với một vị quản gia.
Đường Thăng chưa mời vào chỗ ngồi bỗng lên tiếng hỏi:
- Hàn Tinh đạo hữu, không biết Uyển-Ngọc công chúa con gái ta hiện nay ra sao đang ở đâu?
- Nhạc phụ đại nhân chớ sốt ruột, nàng đương nhiên tốt. Nhạc phụ đại chớ nóng, sao không mời khách bắt đầu đánh chén.
Liễu Độ Phong nghe giọng Đường bá có ẩn chứa sát khí, liền cho rằng không ổn, tên Hàn Tinh này làm chuyện gì, sao cứ gọi Đường bá là nhạc phụ đại nhân, liền lẩm bẩm Hàn Tinh... Hàn Tinh. À phải rồi kẻ bắt cóc công chúa cũng gọi là Hàn Tinh. Phải chăng là hắn?
- Hàn Tinh ta muốn hỏi ngươi một câu?
- Liễu đại công tử đã hỏi xong một câu rồi, vậy còn nói thêm làm chi..
- Uyển-Ngọc công chúa, có phải ngươi bắt cóc không?
- Liễu công tử! Ăn nói cẩn thật một chút. Ta đường đường cũng là người tu đạo, làm việc chính nghĩa, ai vu oan cho ta thì phải trả giá to lớn đó.
- Vậy sao Đường bá vừa hỏi Uyển-Ngọc công chúa có khoẻ không, ngươi liền trả lời..
- Hắc hắc! Thì ra vậy. Hàn mỗ nói chuyện với nhạc phụ đại nhân của mỗ có liên quan gì đế Liễu công tử?
- Sao lại không liên quan. Ngọc muội là đối tượng ta theo đuổi, ta hâm mộ yêu mến..
Hàn Tinh nghe vậy tức cười, con nhỏ Uyển-Ngọc này cũng có giá lắm chứ, tuy kiêu ngạo, làm phách nhưng cũng có người theo đuổi. Chàng muốn chọc thằng này xem sao nên giả vờ nghiêm mặt dằn mặt:
- Uyển-Ngọc theo Hàn mỗ ba năm, nên hôm nay mỗ mới đến đây ra mắt Nhạc phụ đại nhân. Còn công tử chưa được Uyển-Ngọc tiếp đãi ngày nào, dù có hâm mộ theo đuổi bao nhiêu cũng uổng.
Liễu Độ Phong nghe vậy giận dữ bàn tay làm chảo, lập tức mấy trăm ngọn ưng trảo ảnh đen kịt hướng Hàn Tinh chộp đến miệng hô:
- Mau chết đi!!
Hàn Tinh xem thường cười khẩy chờ trảo công tiếp cận bàn tay khẽ giơ ra một tư thế khó hiểu, lập tức mấy trăm bàn tay bạch ảnh bay ra tiếp đón số ưng trảo.
Ưng trảo lập tức bị đánh tan, Đệ Phong đem hết khí lực ra hét một tiếng dùng kiếm chỉ thẳng vào mặt Hàn Tinh, khí thế mãnh liệt, khiến cả đại điện đang ấm áp liền trở nên rét cóng, thức ăn trên bàn đang nóng hơi bay nghi ngút bỗng tắt ngấm.. rồi đông lại.. hô:
- Băng Hàn Tinh kiếm ý!
Hàn Tinh thấy ngàn ánh sao do kiếm ý tạo thành, cảm giác cả người lạnh toát, ánh kiếm tinh quang nào cũng phát ra một đạo sắc bén đâm tới...
Tay chàng năm ngón phất ra như gảy đàn năm đạo ánh quang cuốn cuộn vặn vẹo quyện vào nhau từ nhỏ biến thành lớn, khi tiến về phía trước hai thước bỗng gia tốc vọt nhanh như chớp tiếp cận ánh kiếm tinh quang, tinh quang liền tắt ngấm trái lại năm đạo ánh quang trở nên rực sáng hơn trước bay vào tay Hàn Tinh biến thành một trái cầu khí quang mang rực rỡ sáng chói...
Độ Phong thấy chiêu kiếm lại thất bại vội biến chiêu hô to:
- Kiếm nhân hợp nhất, Băng Kiếm Xuyên Vân..
Hàn Tinh thấy một đạo kiếm quang, như mũi tên phóng nhanh như tia chớp giật hướng vào tim mình, vội tung khối quang cầu hai tay chắp lại ý niệm khởi động. Ánh sáng quang cầu cũng phóng ra đón đầu phi kiếm quang mang...rồi tắt ngấm. Cả đại điện bị ánh quang chớp ngời sáng rực rồi trở nên tối đen như mực. Khi ánh sáng trở lại như cũ đã thấy Hàn Tinh vẫn đứng tại chỗ ung dung tay cầm quang cầu, còn Độ Phong không còn trong đại điện, ai nấy dùng thần thức tìm kiếm liền thấy hắn nằm gục ở bên ngoài, tay vẫn còn nắm chắc chuôi kiếm.
Quản gia Liễu Ban thấy đại công tử bị hại không biết sống chết gầm lên:
- Mau đền mạng công tử.
Liễu Tuấn, Đường Thăng thấy không ổn đồng thanh hô:
- Dừng tay...
Nhưng quá trễ, một màn quang mang cói mắt và tối đen lại tái diễn. Quản gia họ Liễu cũng bị đánh bay ra khỏi cung điện...
Liễu Tuấn đến bên hai người thân xem xét thấy họ vẫn còn hơi thở, huyết khí mạch vận hành bình thường vội:
- Các hạ đã dùng thứ ma công tà ác gì thế?
- Ha ha, tà ác công pháp, không hiểu biết liền cho là tà ác, khi biết rồi liền cho là Thiên Cấp Tiên Quyết, Thần Quyết không biết chừng. Liễu các hạ cứ mang họ về dưỡng một đến hai tháng sẽ bình phục...
- Vậy Liễu mỗ xin cáo từ, lần sau gặp lại sẽ thanh toán sau...
Hàn Tinh không nói gì thêm nhìn theo Liễu Tuấn mang hai người vọt đi biến mất...
Bỗng từ trong cung điện tiếng oanh thanh thúy, thần thức Hàn Tinh phát hiện một đàn thê thiếp chạy ra...Thiếu phu nhân vận áo choàng sang trọng chẳng nói câu nào tung người ẩn ẩn hiện hiện xông vào Hàn-Tinh, tay phải nhắm ngay mặt chàng tát mạnh. Hàn Tinh nhận ra ngay mẹ của Uyển-Ngọc chàng sao lại nỡ để má vô tội của mình bị hành hạ, nên động thân người cũng xoay chuyển khiến bàn tay đẹp của phu nhân lúc nào cũng cách mặt chàng hơn một gang....
Đường nhị phu nhân cảm thấy người mình như bị một bức tường khí vô hình cản lại... bức tường ôn nhu mềm mại, còn bàn tay dù làm gì cũng không phát lực ra được.. Hai người bay lượn mấy vòng khiến thê tử khác của Đường Thăng trong lòng thắc mắc... Sao lại như thế được, nhị phu nhân giơ tay hoài sao không đánh chỉ nhích nửa gang tay nữa là chạm, đương nhiên mấy nàng không ở trong cuộc mới nói vậy... Bàn tay nhị phu nhân cũng bị một lớp nhu khí giữ chặt, tuy không làm tay nàng khó chịu, trái lại cảm thấy nhột nhạt như bị ai sờ phải...
Nàng thấy không xong lại nghe thấy Đường Thăng hô:
-Dừng tay!
Đường Thăng thấy người yêu mình vừa gặp mặt đã tấn công Hàn Tinh, khiến lão sợ hãi. Vừa rồi chứng kiến chàng dùng chiêu quái dị đánh cho hai tên họ liễu đo ván, nhưng may mắn thấy Hàn Tinh không ra chiêu kia liền yên tâm chờ một lúc mới hô dừng tay.
Hàn Tinh định thân nhìn nhị phu nhân chắp tay chào:
- Kính chào nhạc mẫu đại nhân, tiểu tế có lễ..
- Ai là nhạc mẫu của cậu. Con gái ta công tử bắt giấu nơi đâu?
- Sao nhạc mẫu lại nói thế? Thật là oan uổng cho tiểu tế. Vừa rồi trở lại Thiên Tuyền Tinh nghe tin tức mới biệt bị người ta chụp mũ. Nhưng có một tin có thể thực hiện được.
- Tin tức gì?
- Phải chăng nhạc phụ đại nhân trăm ban bố cáo thị cho thiên hạ, ai kiếm được Uyển-Ngọc công chúa sẽ được thưởng vạn cực phẩm tiên thạch?
- Đúng là cáo thị bổn đế.
- Tốt quá, vậy nhạc phụ đại nhân chuẩn bị vạn cực phẩm tiên thạch là vừa, ba ngày sau tiểu tế sẽ dẫn công chúa về.
- Hàn Tinh! Ngươi bắt cóc công chúa giấu đi, bây giờ đòi tiền chuộc phải không?
- Xin nhạc mẫu đừng nói như thế, khó nghe lắm.
- Bắt cóc hay không, nhạc mẫu, nhạc phụ đại nhân mấy ngày nữa cứ hỏi thẳng công chúa thì sẽ rõ. Còn số tiên thạch này xem như đền bồi danh dự bị bôi nhọ cho tiểu tế, bấy lâu nay bị oan uổng không biết để bào chữa.
- Được! Nếu ngươi vô tội, ta thưởng cho vạn cực phẩm tiên thạch, cũng xem như của đền bù. Ngược lại ngươi phải chịu tội, vậy ba ngày nữa ngươi đem Uyển-Ngọc công chúa về đây.
- Tốt! Cứ như vậy. Xem như nhạc phụ đại nhân quyết đoán. Vậy tiểu tế tạm biệt cáo từ.
Hàn Tinh đi rồi, Nhị phu nhân tức giận hỏi:
- Sao vừa rồi tướng công không bắt hắn, rồi ép giao Uyển-Ngọc ra.
- Không được! Tu vi cảnh giới của hắn sâu không dò được, anh không nắm chắc phần thắng. Còn Uyển-Ngọc trong tay hắn, chúng ta chỉ có thể nhẫn nhịn.
- Thật không ngờ to đầu rồi mà còn bị thằng con nít ép uổng...
- Không phải đâu? Con thấy người này đẹp trai có dũng khí lắm, vượt hẳn các thanh niên khác, và nhất là tên Liễu Độ Phong kia không chịu nổi một kích. Thật là oai phong, trước mặt cả phụ thân, và Liễu Tuấn thúc cũng không chịu lép vế miệng không ngớt gọi nhạc phụ, nhạc mẫu.... hì hì, cứ xem như là anh rể của chúng ta rồi vậy. Thật là người thú vị..
- Bội-Linh, câm ngay! Con còn bênh vực cho kẻ thù.
- Đây là sự thật thôi mà, chàng chưa chắc đã bắt cóc chị Uyển-Ngọc sao đã xem người ta là kẻ thù? Cha đã từng dạy, thêm một bằng hữu là tăng thêm trợ thủ, thêm một kẻ thù là tăng thêm nỗi bất an. Vậy nên xem là bạn hơn là thù.
Nói xong nội tâm thầm nhủ, quái lạ hôm nay mình làm sao thấy thanh niên này trái tim lại gia tốc đập loạn... Nàng là con gái lớn của tứ phu nhân, vai vế dưới bốn anh chị em trong vương đế cung ngũ công chúa Bội-Linh, nay mới lên mười sáu. Nàng bị người trong đại gia đình cho là đứa tinh quái ương ngạnh nhất trong các anh chị em.
/501
|