Hàn Tinh đi về phòng ngồi xuống ổn định vào thức hải xem xét có thu hoạch gì không, không biết tại sao Thiên kiếp nhắm cả vào mình mà đánh. Nhìn đến Thánh Thai thì chàng thấy lúc này Thánh Thai đã lớn lên rất nhiều hai mắt đã mở hẳn ra, hai tia mắt chói lọi chiếu thẳng ra hướng trước, mặt như mừng rỡ vui cuời. Chàng ngạc nhiên, rõ ràng mình lâu nay không tu luyện bao nhiêu, đi chơi với Mỹ nhân, học thổi tiêu vài bài không ngờ Thánh Thai đã phát triển đến mức này, chẳng lẽ vừa rồi thu năng lượng từ ba đạo Thiên Lôi khiến Tháng Thai vượt tăng trưởng?
- Lão Hồng, vừa rồi ta hấp thu ba đạo Thiên Lôi, có phải vì vậy mới khiến Thánh Thai nhanh tăng trưởng, ngươi có rõ việc này không.
- Đương nhiên rõ ràng, Thánh thai chủ nhân lúc nào cũng tăng trưởng đều, vừa rồi có tăng trưởng nhanh hơn một chút rồi mắt mở hẳn ra chứ không nhất định chỉ nhờ ba đạo Thiên Lôi.
- Vậy năng lượng ba đạo Thiên Lôi đi đâu hết.
- Chuyện này đáng lẽ chủ nhân cũng biết, đương nhiên phần lớn thu vào Hồng Mông Linh Châu giới.
- À thì ra thế, đúng là ta đã biết nhất thời quên mất.
Hàn Tinh ra khỏi thức hải sau đó vào Hồng Mông Linh Châu giới đưa hai thiếu niên muốn gia nhập Luyện Bảo Tông ra nói:
- Các ngươi ngồi xuống xếp bằng chờ một chút!
- Vâng!
Hàn Tinh thấy hai thiếu niên ngồi xuống liền đưa thần thức tiến vào thức hải của từng thiếu niên tìm đến linh hồn đầu não đem trí nhớ từ lúc nó được mình cứu đến bây giờ xoá đi, kể cả công pháp học được từ Dì Hoa cũng bị xoá sạch.
Hai thiếu niên tỉnh dậy ngơ ngác không biết tại sao mình ở đây. Thấy vậy chàng liền hỏi:
- Hai ngươi biết ta là ai chăng?
- Hai thiếu niên đều lắc đầu.
- Ta là Hàn Tinh, người giới thiệu các ngươi vào Luyện khí tông. Hai ngươi từ nay phải cố gắng tu luyện để tự vệ và trở tành người hữu ích.
- Vâng.
Chàng đem hai thiếu niên đến khách sảnh trao cho Tăng Ẩn dặn:
- Ngươi giao hai thiếu niên này cho Mạnh thúc, người phụ trách ngoại môn đệ tử. Việc này chắc hắn đã biết cách sắp xếm an bài.
Hàn Tinh rời khỏi Luyện Bảo Tông sử dụng ẩn thuật xuất tạc đao số ba ngự lên bay thẳng hướng Ngọc-Huyền Đan tông, với trí nhớ của lão Lâm Đàm chàng ngang nhiên bay thẳng đến trước cửa động phủ, đem thần thức vào trong quan sát thì thấy quả nhiên mấy chục con Phệ Hồn trùng còn bị phong ấn nhốt trong động liền vội vàng đem thần thức trở về.
Chàng cẩn thận vận Băng khí tráo quanh người sau đó mở phong ấn cửa động, phệ hồn trùng bị nhốt đã lâu vừa thấy cửa mở liền bay ra, chàng liền dùng băng khí đánh chúng thành ba mươi bốn khối băng nhỏ làm cho chúng không thể nhúc nhích, chàng đem thần thức tìm kiếm khắp động thì không còn thấy một con Phệ Hồn trùng nào nữa mới yên tâm tìm cách giải quyết mấy chục con Phệ Hồn trùng đang bị đóng băng. Chàng lấy một con xem kỹ, sau đó thử vận chín thành tiên thiên nguyên khí đánh ra một chỉ chí dương chí cương trong lòng nghĩ:
- Ngươi có hỏa thuộc tính, không sợ hỏa ,xem ngươì có chịu nổi một chỉ chí dương chí cương không.
- „Xẹt“.
Cả khối băng và phệ hồn trùng biến mất.
- „Quả nhiên thành công, dễ dàng diệt! Làm cho ta sợ hãi, nếu ta không tính kỹ đóng băng chúng lại thì chưa chắc dễ dàng đánh trúng nó, ngay lão Lâm Đàm cũng bị chúng ám toán thì phải tính lợi hại. Ta phải diệt hết chúng kẻo để lâu có biến“
Nghĩ vậy chàng liền đem ra từng khối diệt hết không còn một con.
oo OO oo
Trong lúc đó cách Ngọc-Huyền Đan tông mười dặm bỗng một tiếng hét lên:
- Ahh.
Một trung niên lăn lộn trên mặt đất máu trong miệng không ngớt chảy ra mặt mày xanh tái mét.
- Chuyện gì vậy, Vương trưởng lão sao bỗng nhiên bị thương nặng như vậy.
Vương Hồng Hạ như không còn hơi sức căm hận thì thào nói:
- Lão họ Lâm, ngươi dám diệt toàn bộ Phệ Hồn Trùng của ta, ngươi giỏi lắm.
Thì ra Phệ Hồn trùng lão nuôi có ký kết linh hồn với lão, lúc phệ hồn trùng của lão bị Hàn Tinh diệt sát, linh hồn Vương lão liền bị tổn thương nặng nề.
oo OO oo
Hàn Tinh diệt xong đàn phệ hồn trùng thì nhẹ hẳn người, chàng trước hết đem xác khô của Lâm lão giải quyết, chàng tìm tòi thì thấy trữ vật nhẫn của lão, đưa thần thức vào thì thấy trữ vật khá rộng, có đến ba trăm mé khối, tìm tòi quả nhiên như những gì trong trí nhớ của lão Lâm Đàm đều thấy ở trong đó, một triệu linh thạch hạ phẩm, một trăm vạn trung phẩm linh thạch, một vạn thượng phẩm linh thạch, mấy chục loại đan dược, yêu thú đan, ba gốc nhân sâm ngàn năm, năm cây tuyết liên, thân phận thẻ bài, Càn khôn đỉnh cực phẩm linh bảo, Liệt Hoả Kiếm cực phẩm linh bảo, mấy trăm viên Hỗn Độn Lôi Châu, ba cuốn Dược Thảo, dược thảo đại toàn, dược thảo chỉ yếu, dược thảo vạn chủng, ba chục quyển phương thuốc cách chế biến, Liệt Hỏa kiếm quyết bản sao, một quyển Hỗn độn quyết, nội dung trong đó có phần Hỗn Độn Hỏa chàng đã biết, còn Hỗn độn thủy, thổ, Kim, mộc, lôi, ám và cách chế biến Lôi châu. Đọc xong Hàn Tinh nhận xét, quyển này đối vời mình không có tác dụng, ta đã có Hồng Mông thì không cần luyện mấy thứ Hỗn Độn này.
Chàng đem xác chết đem thiêu thành tro, một cơn gió thoảng đống tro biến mất sau đó thở dài cảm thán, ngàn năm dự trữ biết bao nhiêu của cải, bảo vật đầy dư, tài năng xuất chúng cuối cùng trở thành tro tàn đi về với bụi đất, của cải bảo vật đều phải để lại.
Hàn Tinh đem các chiêu Liệt Hỏa kiếm luyện tập một chút, sau đó lại đem Càn Khôn đỉnh ra đem một tia thần thức vào dò thì thấy trong đó có mấy chục viên đan dược, đan dược gì đây chàng kiếm một hồ lô nhỏ trong trữ vật của lão Đàm cho số đan dược vào đó cất. Sau đó tìm trong trí nhớ, thì ra lần cuối cùng lão dùng Càn Khôn đỉnh đấu với thiên ma trưởng lão Vương Hồng Hạ đem mấy trăm oan hồn vào an đỉnh luyện ra chừng đó đan dược, loại dược này cũng là Bổ Hồn đan.
- Không được, nếu mình găp Vương lão ma, hắn đem Vạn Hồn Phiên dùng Oan hồn đánh mình, không lẽ mình lại dùng Càn Khôn Đan diệt sạch? Như thế thật tội nghiệp. Oan hồn chỉ là bị bắt buộc theo mệnh lệnh lão ma, cũng là kẻ bị hại mà thôi. Trong khi chưa có cách gì khác cũng đành phải dùng cách đó mà thôi hay dùng Băng Lôi, Hỏa Lôi ra đánh mà thôi.
Hàn Tinh đem Càn Khôn đỉnh ra đánh một luồng hỏa khí, đan đỉnh liền bay lên biến ra dạng lớn lăng không xoay tròn khí nóng tỏa ra hừng hực, chàng dùng tinh thần lực khống chế điều khiển đỉnh bắt nó xoay chậm lại, sau đó bắt nó dừng hẳn, đem thần thức vào phía trong xem thì thấy phía trong nóng gấp mấy trăm lần, bất cứ dược thảo gì đem vào đó cũng dễ dàng nung chảy thành nước. Thao tác đùa nghịch Càn khôn đỉnh một hồi mới dừng lại cất đi.
Chàng đem thần thức ra hướng đệ tử ngoại môn quan sát thì thấy khoảng trăm phòng ốc, ngoại môn đệ tử thật đông, phòng trống khoảng hai mươi, vậy hiện nay có khoảng tám chục đệ tử ngoại môn. Mấy tháng trước Thiên Ma môn Vương lão đến tấn công cũng giết chết một số ngoại môn đệ tử, bây giờ trống hai mươi chỗ cũng là lúc tông môn mở cửa tổ chức khảo hạch nhận đệ tử nhập môn. Cả ngày không ngừng quan sát chàng biết người đứng đầu phụ trách ngoại môn đệ tử là Kim đan sơ kỳ Lương Trác, các đệ tử chia ra ba nhóm lớn làm việc, Thảo Dược viên (trồng, vun sới, tỉa, phân bón) Dược Thảo phòng (thu phát dược thảo), Luyện Đan phòng (đệ tử học hỏi luyện đan, giúp việc vặt), Phế dược phòng (xử lý dược phẩm bị luyện thaât bại), Hái dược nhóm (Đi ra ngoài kiếm hái dược cùng thu thập các loại dược thảo tông môn chưa có).
Hôm sau Hàn Tinh lại tiếp tục quan sát, chàng nghĩ Lê Tuân-Tiêu Khắc đã vào đây nhập môn được gần ba năm, cho là mỗi năm lên một cấp, bây giờ có lẽ khoảng luyện khí kỳ cấp hai đỉnh hay cấp ba. Thế là chàng chỉ xem xét các đệ tử cấp hai và cấp ba, bỗng thấy một đệ tử cấp ba từ trong thảo dược viên vác một bao thảo dược cùng với một đệ tử khác cấp bốn đi hướng Dược Thảo phòng đi đến.
- Tiêu đệ, mấy hôm nay sao không thấy Dương tỷ đến chơi.
- Du ca sao lại bỗng nhiên nhắc đến nàng, phải chăng đại ca để ý đến nàng.
- Nói bậy! Nàng thích Tiêu đệ thì có, còn giả vờ chặn họng ta.
- Không biết, từ khi đệ nghỉ mấy ngày để tu luyện hòng đột phá cấp hai thì không thấy nàng đến, chắc nàng chưa bế quan tu luyện đột phá Trúc Cơ kỳ nên không tới.
Tên họ Tiêu này chắc là Lê Tuân đây, trông bộ dáng cũng giống, hắn có hoả mộc song thuộc tính, Ngự hỏa quyết của hắn cấp ba, Thanh Mộc vẫn còn cấp hai. Bây giờ hẳn là đang tu luyện Thanh Mộc quyết để cho cân bằng đây. Còn tên họ Du thuần hỏa, bốn cấp không bao lâu sẽ lên năm cấp.
- Tiêu đệ Hoả Mộc của đệ dường như mất thăng bằng, đệ ra sức tu luyện Thanh Mộc cho song tính cân bằng, để lâu nhu vậy không tốt đâu.
- Đây là điều đệ phiền não, tu luyện ngự hỏa thì tiến nhanh nhưng thanh mộc thì rất chậm, chỉ còn có cách kiên trì đi xuống.
- Thế là đệ cũng biết rồi, chúc đệ mau thành công.
- Ngự Hoả của Du đại ca đến đâu rồi sắp đột phá lên ngũ cấp chưa?
- Chắc phải mất ba tháng nữa.
- Chúng ta phải cố gắng lên, nếu không bọn đệ tử nhà giàu kia khinh khi chúng ta. Lần trước chúng bị chúng ta dần một trận tơi bời, chắc bây giờ vẫn còn giận đang ra sức tu luyện để có cơ hội trả thù.
- Cái đó đã hẳn!
Trên đường về hai người Tiêu Du đang đi bỗng có người chận đường, khi nhìn kỹ thì thấy một thiếu niên lạ mặt cỡ tuổi mình.
- Ngươi là ai, muốn gì.
- Ta là ai không quan trọng, ta nghe nói hai ngươi công phu quyền cước khá nên muốn thử xem. Nếu hai ngươi có thể đánh thắng ta nói tên ta cho. Hai ngươi cứ vào một lúc cho khỏi mất thời giờ.
- Du ca, để ta thử trước mấy chiêu đã.
- Vậy cũng được.
- Thật là phách lối. Xem chiêu đây!
Hàn Tinh cả mừng lẩm bẩm:
- „Quả nhiên quyền cước Long Hổ quyền, Ngọc Trản, Xà quyền, đòn chân của Vovinam đây mà“
Chàng cũng đem mấy chiêu Vovinam nhập môn đã học ra đánh sau đó đem quyền pháp „Miêu Tẩy Diện“ ra đánh.
Du Lượng đúng bên lược trận thấy vậy nghĩ:
- Quái lạ, thiếu niên này dùng quyền cước có phần giống Tiêu đệ.
Ánh mấy trăm chiêu Du Lượng thấy Tiêu đệ kém thế, thở hồng hộc vội xông vào tấn công, quyền cước của Du Lượng khác hẳn thuộc chí cương chí dương, khí thế mãnh liệt như bạt đồi đoạn sơn có thể đánh đá tan ra bột phấn. Hàn Tinh giả vờ để cho hắn đấm trúng mấy cái vào bụng, trong lúc đã vận nhu kình vào đó khiến Du Lượng đánh vào đó cảm giác mềm mại như đánh phải một bọc nước lớn, ngạc nhiên là cũng không có lực phản hồi. Còn đánh ra ba bốn đòn chân liên hoàn vào lưng lại chém trúng đối thủ mấy cương đao vào vai thì cảm thấy lưng vai đối thủ chỗ nào cũng cứng rắn như sắt thép khiến đôi chân và bàn tay ê ẩm, chưa kịp rút lui đã thấy một chưởng của đối thủ nhanh vỗ vào lưng mình, liền cảm thấy chân khí ép tràn vào đến đan điền, người bắn ra phía trước bốn năm thước, hắn vội xử dụng hổ tọa tấn giữ vững hạ bàn khỏi té, song cũng bị dư kình đẩy ra phía trước hai ba bước, bước nào cũng để lại dấu bàn chân dưới đất sâu đến ba mươi phân có thừa. Du Lượng thấy Tiêu đệ bị trúng đòn cả kinh vội xông đến thì không thấy bóng hình đối thủ đâu, xem lại Tiêu đệ thì hắn không sao đang đứng đó ngơ ngác.
- Thiếu niên đó đâu rồi?
- Đệ cũng không biết.
- Vừa rồi đệ bị trúng một chưởng sau lưng có sao không?
- Không sao, đệ thấy ngưòi vẫn bình thường.
Du Lượng sốt ruột nói:
- Đệ hãy ngồi xuống vận khí kiểm tra kinh mạch xem sao?
Tiêu Khắc nghe lời ngồi xuống vận khí thì thấy Thanh Mộc quyết đã đột phá sang cấp ba, bây giờ Hỏa Mộc tương ứng, cả người dễ chịu sảng khoái. Hắn thu công xong vui mừng quá sức cười ha hả.
- Tiêu đệ có sao không?
- Không việc gì, trái lại được phúc. Đệ vừa đột phá Thanh Mộc quyết đến tầng ba rồi, bây giờ hỏa mộc cân xứng.
- Cái gì? Sao lại như thế được.
- Đệ cũng không dám tin, nhưng đây là sự thật.
- Cao thủ a, thì ra vừa rồi hắn vỗ đệ một chưởng là cố tình giúp đệ. Quyền cước của hắn cũng rất giống của đệ.
- Đúng vậy, vừa rồi giao thủ đệ cũng nhận thấy quyền cước này rất quen thuộc. Không biết hắn là ai.
- Là ai cũng được, chỉ biết hắn không phải kẻ thù mà là bạn của chúng ta là được.
Hàn Tinh đã quả quyết xác định tên họ Tiêu này đúng là Lê Tuân người bạn cũ của mình thì mừng rỡ, vì hắn vẫn bình an khoẻ mạnh, lại nghe bọn hắn nói chuyện như vậy thì cười thầm về động phủ tiếp tục theo dõi. Sau đó nghĩ „vừa rồi bọn hắn đề cập đến Dương tỷ gì luyện khí hậu kỳ đang cầu đột phá thành Trúc cơ, là bạn gái của Lê Tuân thì phải, mình thử kiếm xem thế nào, không biết có đẹp như Hỏa Mỹ nhân và Băng Sương Mỹ nhân không?“. Chàng lại dùng thần thức tìm kiếm các nữ đệ tử có luyện khí hậu kỳ tu vi thì thấy có hai vị, một nàng vận đồ xanh trong khá đẹp, thân hình dễ coi, dáng kiêu sa, tính tự cao không dễ thân, với sắc đẹp và tư chất của nàng cũng có vốn để kiêu ngạo trước mặt thiên hạ nói, hiện nàng đang chuyện với hai nữ đệ tử khác.
- Tư Đồ Uyển tỷ tỷ, Dương Tuyết Lan sư tỷ lần này bế môn không biết có đột phá thành công không?
- Ta đoán nàng sẽ thành công, trong tay nàng có những hai khỏa Trúc Cơ đan.
- Cái đó chưa nhất định,Trúc cơ đan chỉ là một phần phụ trợ, tu vi, tâm cảnh mới là chủ yếu.
- Nếu nàng Trúc cơ thành công, chẳng phải Uyển tỷ bị lạc hậu, nhưng lại trở thành đệ nhất cao thủ nữ ngoại môn đệ tử. Tuy nhiên Uyển tỷ cũng phải chẩn bị đột phá Trúc cơ cho thật kỹ.
Hàn Tinh nghe đến đây thần thức tập trung trên một nữ ngoại môn đệ tử đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trong một căn phòng, chầng đoán đây là Dương Tuyết Lan, chàng thấy tâm trạng nàng vẫn còn bất định tự hỏi không biết nàng đã tĩnh tọa bao lâu nếu cứ như vậy thì sao có thể đột phá được. Suy nghĩ một lúc chàng lẩm bẩm:
-“Nể tình bạn Lê Tuân ta giúp nàng một phen.“
Dương Tuyết Lan lần này tĩnh tọa cầu đột phá tiến Trúc Cơ, trong lòng cứ bị hình bóng Tiêu Khắc quấy nhiễu, rồi nghĩ quanh quẩn lo lắng nếu mình đột phá Trúc Cơ thì sau này khó có cơ hội gặp lại chàng, trong thời gian làm ngoại môn đệ tử thường xuyên gặp chàng vui sướng biết bao, không biết chàng đã thành công đột phá sang tầng ba chưa. Bỗng nàng nghe có tiếng vang lên:
- „Dương Tuyết Lan cô nương, mau tĩnh tâm ngưng thần bỏ hết tạp niệm tiến hành đột phá, Tiêu Khắc đã thành công đột phá cấp ba, cũng đang mong đợi cô nương Trúc cơ thành công, cô nương cố gắng lên, ta bây giờ có thể giúp cô nuơng một chút.“
Âm vang vừa dứt nàng đang bỏ trừ tạp niệm bỗng nghe văng vẳng tiếng tiêu, nghe một lúc nàng bị dẫn vào ảo mộng lúc nào không hay, chỉ thấy mình như đang tiêu dao vui chơi trong miền suối mát, sông hồ trong mùa hạ nóng nực oi bức, mọi ngươi chung quanh vui chơi giải trí hưởng thụ thiên nhiên khiến nàng quên hết mọi âu lo muộn phiền, sau lại đi đến vùng đồi núi trơ trụi bỗng sinh cơ nảy lên bừng bừng với những cơn mưa phùn nhỏ nhỏ phụ trợ, trong chốc lát núi đồi rừng cây khô cằn nẩy chồi đâm nhánh nhanh lớn nên thành một khu rừng xanh tươi. Lại thấy mình hoà mình với cảnh đẹp chung quanh hợp với thiên địa làm một nàng cảm nhận được năng lường từ giọt mưa, nghe được côn trùng chung quanh làm việc, cắn nuốt, nước mưa đem đến sinh cơ cho cây cỏ, côn trùng nhờ cây cỏ đất ẩm chứa năng lượng trưởng thành rồi sinh sôi, mỗi sinh vật theo chu kỳ mà biến chuyển, theo ngày đêm, mặt trời mặt trăng, tinh tú vận chuyển. Khi tỉnh dậy thì nàng cảm thấy trong đầu như có tieêng bùng nổ, rồi thấy linh khí trong người hợp với linh khí từ bên người đang được hấp thụ không ngừng chuyển qua dạng chân khí làm cả cốt tủy, tất cả tế bào đang được gột rửa.
Thì ra Hàn Tinh đem Thanh Vân Tiêu ra thổi bài „Vào Hạ“ sau đó bản Tiểu Vũ quyết cùng hai bản cổ nhạc không biết tên chàng học lóm được ở Tửu Lâu mong giúp Dương Tuyết Lan. Thấy nàng sau đột phá thành công liền thu lại thần thức. Hiện nay cảnh giới diễn ảo cảnh qua tiếng tiêu chàng đã đạt được tầng hai, đem tiểu vũ quyết vào trong ảo cảnh ảo diệu vô cùng có thể làm cho đối phương tâm cảnh tiến bộ đột phá cũng có thể quấy nhiễu đối thủ, chàng cũng có ý đem Lôi quyết ý niệm qua tiếng tiêu đem vào trong ảo cảnh, nếu thành công có thể dùng đánh vào tâm thần đối thủ nhưng chưa có giờ nghiên cứu và thử nghiệm.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
- Lão Hồng, vừa rồi ta hấp thu ba đạo Thiên Lôi, có phải vì vậy mới khiến Thánh Thai nhanh tăng trưởng, ngươi có rõ việc này không.
- Đương nhiên rõ ràng, Thánh thai chủ nhân lúc nào cũng tăng trưởng đều, vừa rồi có tăng trưởng nhanh hơn một chút rồi mắt mở hẳn ra chứ không nhất định chỉ nhờ ba đạo Thiên Lôi.
- Vậy năng lượng ba đạo Thiên Lôi đi đâu hết.
- Chuyện này đáng lẽ chủ nhân cũng biết, đương nhiên phần lớn thu vào Hồng Mông Linh Châu giới.
- À thì ra thế, đúng là ta đã biết nhất thời quên mất.
Hàn Tinh ra khỏi thức hải sau đó vào Hồng Mông Linh Châu giới đưa hai thiếu niên muốn gia nhập Luyện Bảo Tông ra nói:
- Các ngươi ngồi xuống xếp bằng chờ một chút!
- Vâng!
Hàn Tinh thấy hai thiếu niên ngồi xuống liền đưa thần thức tiến vào thức hải của từng thiếu niên tìm đến linh hồn đầu não đem trí nhớ từ lúc nó được mình cứu đến bây giờ xoá đi, kể cả công pháp học được từ Dì Hoa cũng bị xoá sạch.
Hai thiếu niên tỉnh dậy ngơ ngác không biết tại sao mình ở đây. Thấy vậy chàng liền hỏi:
- Hai ngươi biết ta là ai chăng?
- Hai thiếu niên đều lắc đầu.
- Ta là Hàn Tinh, người giới thiệu các ngươi vào Luyện khí tông. Hai ngươi từ nay phải cố gắng tu luyện để tự vệ và trở tành người hữu ích.
- Vâng.
Chàng đem hai thiếu niên đến khách sảnh trao cho Tăng Ẩn dặn:
- Ngươi giao hai thiếu niên này cho Mạnh thúc, người phụ trách ngoại môn đệ tử. Việc này chắc hắn đã biết cách sắp xếm an bài.
Hàn Tinh rời khỏi Luyện Bảo Tông sử dụng ẩn thuật xuất tạc đao số ba ngự lên bay thẳng hướng Ngọc-Huyền Đan tông, với trí nhớ của lão Lâm Đàm chàng ngang nhiên bay thẳng đến trước cửa động phủ, đem thần thức vào trong quan sát thì thấy quả nhiên mấy chục con Phệ Hồn trùng còn bị phong ấn nhốt trong động liền vội vàng đem thần thức trở về.
Chàng cẩn thận vận Băng khí tráo quanh người sau đó mở phong ấn cửa động, phệ hồn trùng bị nhốt đã lâu vừa thấy cửa mở liền bay ra, chàng liền dùng băng khí đánh chúng thành ba mươi bốn khối băng nhỏ làm cho chúng không thể nhúc nhích, chàng đem thần thức tìm kiếm khắp động thì không còn thấy một con Phệ Hồn trùng nào nữa mới yên tâm tìm cách giải quyết mấy chục con Phệ Hồn trùng đang bị đóng băng. Chàng lấy một con xem kỹ, sau đó thử vận chín thành tiên thiên nguyên khí đánh ra một chỉ chí dương chí cương trong lòng nghĩ:
- Ngươi có hỏa thuộc tính, không sợ hỏa ,xem ngươì có chịu nổi một chỉ chí dương chí cương không.
- „Xẹt“.
Cả khối băng và phệ hồn trùng biến mất.
- „Quả nhiên thành công, dễ dàng diệt! Làm cho ta sợ hãi, nếu ta không tính kỹ đóng băng chúng lại thì chưa chắc dễ dàng đánh trúng nó, ngay lão Lâm Đàm cũng bị chúng ám toán thì phải tính lợi hại. Ta phải diệt hết chúng kẻo để lâu có biến“
Nghĩ vậy chàng liền đem ra từng khối diệt hết không còn một con.
oo OO oo
Trong lúc đó cách Ngọc-Huyền Đan tông mười dặm bỗng một tiếng hét lên:
- Ahh.
Một trung niên lăn lộn trên mặt đất máu trong miệng không ngớt chảy ra mặt mày xanh tái mét.
- Chuyện gì vậy, Vương trưởng lão sao bỗng nhiên bị thương nặng như vậy.
Vương Hồng Hạ như không còn hơi sức căm hận thì thào nói:
- Lão họ Lâm, ngươi dám diệt toàn bộ Phệ Hồn Trùng của ta, ngươi giỏi lắm.
Thì ra Phệ Hồn trùng lão nuôi có ký kết linh hồn với lão, lúc phệ hồn trùng của lão bị Hàn Tinh diệt sát, linh hồn Vương lão liền bị tổn thương nặng nề.
oo OO oo
Hàn Tinh diệt xong đàn phệ hồn trùng thì nhẹ hẳn người, chàng trước hết đem xác khô của Lâm lão giải quyết, chàng tìm tòi thì thấy trữ vật nhẫn của lão, đưa thần thức vào thì thấy trữ vật khá rộng, có đến ba trăm mé khối, tìm tòi quả nhiên như những gì trong trí nhớ của lão Lâm Đàm đều thấy ở trong đó, một triệu linh thạch hạ phẩm, một trăm vạn trung phẩm linh thạch, một vạn thượng phẩm linh thạch, mấy chục loại đan dược, yêu thú đan, ba gốc nhân sâm ngàn năm, năm cây tuyết liên, thân phận thẻ bài, Càn khôn đỉnh cực phẩm linh bảo, Liệt Hoả Kiếm cực phẩm linh bảo, mấy trăm viên Hỗn Độn Lôi Châu, ba cuốn Dược Thảo, dược thảo đại toàn, dược thảo chỉ yếu, dược thảo vạn chủng, ba chục quyển phương thuốc cách chế biến, Liệt Hỏa kiếm quyết bản sao, một quyển Hỗn độn quyết, nội dung trong đó có phần Hỗn Độn Hỏa chàng đã biết, còn Hỗn độn thủy, thổ, Kim, mộc, lôi, ám và cách chế biến Lôi châu. Đọc xong Hàn Tinh nhận xét, quyển này đối vời mình không có tác dụng, ta đã có Hồng Mông thì không cần luyện mấy thứ Hỗn Độn này.
Chàng đem xác chết đem thiêu thành tro, một cơn gió thoảng đống tro biến mất sau đó thở dài cảm thán, ngàn năm dự trữ biết bao nhiêu của cải, bảo vật đầy dư, tài năng xuất chúng cuối cùng trở thành tro tàn đi về với bụi đất, của cải bảo vật đều phải để lại.
Hàn Tinh đem các chiêu Liệt Hỏa kiếm luyện tập một chút, sau đó lại đem Càn Khôn đỉnh ra đem một tia thần thức vào dò thì thấy trong đó có mấy chục viên đan dược, đan dược gì đây chàng kiếm một hồ lô nhỏ trong trữ vật của lão Đàm cho số đan dược vào đó cất. Sau đó tìm trong trí nhớ, thì ra lần cuối cùng lão dùng Càn Khôn đỉnh đấu với thiên ma trưởng lão Vương Hồng Hạ đem mấy trăm oan hồn vào an đỉnh luyện ra chừng đó đan dược, loại dược này cũng là Bổ Hồn đan.
- Không được, nếu mình găp Vương lão ma, hắn đem Vạn Hồn Phiên dùng Oan hồn đánh mình, không lẽ mình lại dùng Càn Khôn Đan diệt sạch? Như thế thật tội nghiệp. Oan hồn chỉ là bị bắt buộc theo mệnh lệnh lão ma, cũng là kẻ bị hại mà thôi. Trong khi chưa có cách gì khác cũng đành phải dùng cách đó mà thôi hay dùng Băng Lôi, Hỏa Lôi ra đánh mà thôi.
Hàn Tinh đem Càn Khôn đỉnh ra đánh một luồng hỏa khí, đan đỉnh liền bay lên biến ra dạng lớn lăng không xoay tròn khí nóng tỏa ra hừng hực, chàng dùng tinh thần lực khống chế điều khiển đỉnh bắt nó xoay chậm lại, sau đó bắt nó dừng hẳn, đem thần thức vào phía trong xem thì thấy phía trong nóng gấp mấy trăm lần, bất cứ dược thảo gì đem vào đó cũng dễ dàng nung chảy thành nước. Thao tác đùa nghịch Càn khôn đỉnh một hồi mới dừng lại cất đi.
Chàng đem thần thức ra hướng đệ tử ngoại môn quan sát thì thấy khoảng trăm phòng ốc, ngoại môn đệ tử thật đông, phòng trống khoảng hai mươi, vậy hiện nay có khoảng tám chục đệ tử ngoại môn. Mấy tháng trước Thiên Ma môn Vương lão đến tấn công cũng giết chết một số ngoại môn đệ tử, bây giờ trống hai mươi chỗ cũng là lúc tông môn mở cửa tổ chức khảo hạch nhận đệ tử nhập môn. Cả ngày không ngừng quan sát chàng biết người đứng đầu phụ trách ngoại môn đệ tử là Kim đan sơ kỳ Lương Trác, các đệ tử chia ra ba nhóm lớn làm việc, Thảo Dược viên (trồng, vun sới, tỉa, phân bón) Dược Thảo phòng (thu phát dược thảo), Luyện Đan phòng (đệ tử học hỏi luyện đan, giúp việc vặt), Phế dược phòng (xử lý dược phẩm bị luyện thaât bại), Hái dược nhóm (Đi ra ngoài kiếm hái dược cùng thu thập các loại dược thảo tông môn chưa có).
Hôm sau Hàn Tinh lại tiếp tục quan sát, chàng nghĩ Lê Tuân-Tiêu Khắc đã vào đây nhập môn được gần ba năm, cho là mỗi năm lên một cấp, bây giờ có lẽ khoảng luyện khí kỳ cấp hai đỉnh hay cấp ba. Thế là chàng chỉ xem xét các đệ tử cấp hai và cấp ba, bỗng thấy một đệ tử cấp ba từ trong thảo dược viên vác một bao thảo dược cùng với một đệ tử khác cấp bốn đi hướng Dược Thảo phòng đi đến.
- Tiêu đệ, mấy hôm nay sao không thấy Dương tỷ đến chơi.
- Du ca sao lại bỗng nhiên nhắc đến nàng, phải chăng đại ca để ý đến nàng.
- Nói bậy! Nàng thích Tiêu đệ thì có, còn giả vờ chặn họng ta.
- Không biết, từ khi đệ nghỉ mấy ngày để tu luyện hòng đột phá cấp hai thì không thấy nàng đến, chắc nàng chưa bế quan tu luyện đột phá Trúc Cơ kỳ nên không tới.
Tên họ Tiêu này chắc là Lê Tuân đây, trông bộ dáng cũng giống, hắn có hoả mộc song thuộc tính, Ngự hỏa quyết của hắn cấp ba, Thanh Mộc vẫn còn cấp hai. Bây giờ hẳn là đang tu luyện Thanh Mộc quyết để cho cân bằng đây. Còn tên họ Du thuần hỏa, bốn cấp không bao lâu sẽ lên năm cấp.
- Tiêu đệ Hoả Mộc của đệ dường như mất thăng bằng, đệ ra sức tu luyện Thanh Mộc cho song tính cân bằng, để lâu nhu vậy không tốt đâu.
- Đây là điều đệ phiền não, tu luyện ngự hỏa thì tiến nhanh nhưng thanh mộc thì rất chậm, chỉ còn có cách kiên trì đi xuống.
- Thế là đệ cũng biết rồi, chúc đệ mau thành công.
- Ngự Hoả của Du đại ca đến đâu rồi sắp đột phá lên ngũ cấp chưa?
- Chắc phải mất ba tháng nữa.
- Chúng ta phải cố gắng lên, nếu không bọn đệ tử nhà giàu kia khinh khi chúng ta. Lần trước chúng bị chúng ta dần một trận tơi bời, chắc bây giờ vẫn còn giận đang ra sức tu luyện để có cơ hội trả thù.
- Cái đó đã hẳn!
Trên đường về hai người Tiêu Du đang đi bỗng có người chận đường, khi nhìn kỹ thì thấy một thiếu niên lạ mặt cỡ tuổi mình.
- Ngươi là ai, muốn gì.
- Ta là ai không quan trọng, ta nghe nói hai ngươi công phu quyền cước khá nên muốn thử xem. Nếu hai ngươi có thể đánh thắng ta nói tên ta cho. Hai ngươi cứ vào một lúc cho khỏi mất thời giờ.
- Du ca, để ta thử trước mấy chiêu đã.
- Vậy cũng được.
- Thật là phách lối. Xem chiêu đây!
Hàn Tinh cả mừng lẩm bẩm:
- „Quả nhiên quyền cước Long Hổ quyền, Ngọc Trản, Xà quyền, đòn chân của Vovinam đây mà“
Chàng cũng đem mấy chiêu Vovinam nhập môn đã học ra đánh sau đó đem quyền pháp „Miêu Tẩy Diện“ ra đánh.
Du Lượng đúng bên lược trận thấy vậy nghĩ:
- Quái lạ, thiếu niên này dùng quyền cước có phần giống Tiêu đệ.
Ánh mấy trăm chiêu Du Lượng thấy Tiêu đệ kém thế, thở hồng hộc vội xông vào tấn công, quyền cước của Du Lượng khác hẳn thuộc chí cương chí dương, khí thế mãnh liệt như bạt đồi đoạn sơn có thể đánh đá tan ra bột phấn. Hàn Tinh giả vờ để cho hắn đấm trúng mấy cái vào bụng, trong lúc đã vận nhu kình vào đó khiến Du Lượng đánh vào đó cảm giác mềm mại như đánh phải một bọc nước lớn, ngạc nhiên là cũng không có lực phản hồi. Còn đánh ra ba bốn đòn chân liên hoàn vào lưng lại chém trúng đối thủ mấy cương đao vào vai thì cảm thấy lưng vai đối thủ chỗ nào cũng cứng rắn như sắt thép khiến đôi chân và bàn tay ê ẩm, chưa kịp rút lui đã thấy một chưởng của đối thủ nhanh vỗ vào lưng mình, liền cảm thấy chân khí ép tràn vào đến đan điền, người bắn ra phía trước bốn năm thước, hắn vội xử dụng hổ tọa tấn giữ vững hạ bàn khỏi té, song cũng bị dư kình đẩy ra phía trước hai ba bước, bước nào cũng để lại dấu bàn chân dưới đất sâu đến ba mươi phân có thừa. Du Lượng thấy Tiêu đệ bị trúng đòn cả kinh vội xông đến thì không thấy bóng hình đối thủ đâu, xem lại Tiêu đệ thì hắn không sao đang đứng đó ngơ ngác.
- Thiếu niên đó đâu rồi?
- Đệ cũng không biết.
- Vừa rồi đệ bị trúng một chưởng sau lưng có sao không?
- Không sao, đệ thấy ngưòi vẫn bình thường.
Du Lượng sốt ruột nói:
- Đệ hãy ngồi xuống vận khí kiểm tra kinh mạch xem sao?
Tiêu Khắc nghe lời ngồi xuống vận khí thì thấy Thanh Mộc quyết đã đột phá sang cấp ba, bây giờ Hỏa Mộc tương ứng, cả người dễ chịu sảng khoái. Hắn thu công xong vui mừng quá sức cười ha hả.
- Tiêu đệ có sao không?
- Không việc gì, trái lại được phúc. Đệ vừa đột phá Thanh Mộc quyết đến tầng ba rồi, bây giờ hỏa mộc cân xứng.
- Cái gì? Sao lại như thế được.
- Đệ cũng không dám tin, nhưng đây là sự thật.
- Cao thủ a, thì ra vừa rồi hắn vỗ đệ một chưởng là cố tình giúp đệ. Quyền cước của hắn cũng rất giống của đệ.
- Đúng vậy, vừa rồi giao thủ đệ cũng nhận thấy quyền cước này rất quen thuộc. Không biết hắn là ai.
- Là ai cũng được, chỉ biết hắn không phải kẻ thù mà là bạn của chúng ta là được.
Hàn Tinh đã quả quyết xác định tên họ Tiêu này đúng là Lê Tuân người bạn cũ của mình thì mừng rỡ, vì hắn vẫn bình an khoẻ mạnh, lại nghe bọn hắn nói chuyện như vậy thì cười thầm về động phủ tiếp tục theo dõi. Sau đó nghĩ „vừa rồi bọn hắn đề cập đến Dương tỷ gì luyện khí hậu kỳ đang cầu đột phá thành Trúc cơ, là bạn gái của Lê Tuân thì phải, mình thử kiếm xem thế nào, không biết có đẹp như Hỏa Mỹ nhân và Băng Sương Mỹ nhân không?“. Chàng lại dùng thần thức tìm kiếm các nữ đệ tử có luyện khí hậu kỳ tu vi thì thấy có hai vị, một nàng vận đồ xanh trong khá đẹp, thân hình dễ coi, dáng kiêu sa, tính tự cao không dễ thân, với sắc đẹp và tư chất của nàng cũng có vốn để kiêu ngạo trước mặt thiên hạ nói, hiện nàng đang chuyện với hai nữ đệ tử khác.
- Tư Đồ Uyển tỷ tỷ, Dương Tuyết Lan sư tỷ lần này bế môn không biết có đột phá thành công không?
- Ta đoán nàng sẽ thành công, trong tay nàng có những hai khỏa Trúc Cơ đan.
- Cái đó chưa nhất định,Trúc cơ đan chỉ là một phần phụ trợ, tu vi, tâm cảnh mới là chủ yếu.
- Nếu nàng Trúc cơ thành công, chẳng phải Uyển tỷ bị lạc hậu, nhưng lại trở thành đệ nhất cao thủ nữ ngoại môn đệ tử. Tuy nhiên Uyển tỷ cũng phải chẩn bị đột phá Trúc cơ cho thật kỹ.
Hàn Tinh nghe đến đây thần thức tập trung trên một nữ ngoại môn đệ tử đang ngồi xếp bằng tĩnh tọa trong một căn phòng, chầng đoán đây là Dương Tuyết Lan, chàng thấy tâm trạng nàng vẫn còn bất định tự hỏi không biết nàng đã tĩnh tọa bao lâu nếu cứ như vậy thì sao có thể đột phá được. Suy nghĩ một lúc chàng lẩm bẩm:
-“Nể tình bạn Lê Tuân ta giúp nàng một phen.“
Dương Tuyết Lan lần này tĩnh tọa cầu đột phá tiến Trúc Cơ, trong lòng cứ bị hình bóng Tiêu Khắc quấy nhiễu, rồi nghĩ quanh quẩn lo lắng nếu mình đột phá Trúc Cơ thì sau này khó có cơ hội gặp lại chàng, trong thời gian làm ngoại môn đệ tử thường xuyên gặp chàng vui sướng biết bao, không biết chàng đã thành công đột phá sang tầng ba chưa. Bỗng nàng nghe có tiếng vang lên:
- „Dương Tuyết Lan cô nương, mau tĩnh tâm ngưng thần bỏ hết tạp niệm tiến hành đột phá, Tiêu Khắc đã thành công đột phá cấp ba, cũng đang mong đợi cô nương Trúc cơ thành công, cô nương cố gắng lên, ta bây giờ có thể giúp cô nuơng một chút.“
Âm vang vừa dứt nàng đang bỏ trừ tạp niệm bỗng nghe văng vẳng tiếng tiêu, nghe một lúc nàng bị dẫn vào ảo mộng lúc nào không hay, chỉ thấy mình như đang tiêu dao vui chơi trong miền suối mát, sông hồ trong mùa hạ nóng nực oi bức, mọi ngươi chung quanh vui chơi giải trí hưởng thụ thiên nhiên khiến nàng quên hết mọi âu lo muộn phiền, sau lại đi đến vùng đồi núi trơ trụi bỗng sinh cơ nảy lên bừng bừng với những cơn mưa phùn nhỏ nhỏ phụ trợ, trong chốc lát núi đồi rừng cây khô cằn nẩy chồi đâm nhánh nhanh lớn nên thành một khu rừng xanh tươi. Lại thấy mình hoà mình với cảnh đẹp chung quanh hợp với thiên địa làm một nàng cảm nhận được năng lường từ giọt mưa, nghe được côn trùng chung quanh làm việc, cắn nuốt, nước mưa đem đến sinh cơ cho cây cỏ, côn trùng nhờ cây cỏ đất ẩm chứa năng lượng trưởng thành rồi sinh sôi, mỗi sinh vật theo chu kỳ mà biến chuyển, theo ngày đêm, mặt trời mặt trăng, tinh tú vận chuyển. Khi tỉnh dậy thì nàng cảm thấy trong đầu như có tieêng bùng nổ, rồi thấy linh khí trong người hợp với linh khí từ bên người đang được hấp thụ không ngừng chuyển qua dạng chân khí làm cả cốt tủy, tất cả tế bào đang được gột rửa.
Thì ra Hàn Tinh đem Thanh Vân Tiêu ra thổi bài „Vào Hạ“ sau đó bản Tiểu Vũ quyết cùng hai bản cổ nhạc không biết tên chàng học lóm được ở Tửu Lâu mong giúp Dương Tuyết Lan. Thấy nàng sau đột phá thành công liền thu lại thần thức. Hiện nay cảnh giới diễn ảo cảnh qua tiếng tiêu chàng đã đạt được tầng hai, đem tiểu vũ quyết vào trong ảo cảnh ảo diệu vô cùng có thể làm cho đối phương tâm cảnh tiến bộ đột phá cũng có thể quấy nhiễu đối thủ, chàng cũng có ý đem Lôi quyết ý niệm qua tiếng tiêu đem vào trong ảo cảnh, nếu thành công có thể dùng đánh vào tâm thần đối thủ nhưng chưa có giờ nghiên cứu và thử nghiệm.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123
/501
|