Bên ngoài chín nữ nhân nghe ngóng La Tiểu-Hồng, nghe tiếng rên rỉ nỉ non động lòng người, tiếng hét, tiếng kêu gào..., kiến ai nấy trong lòng nổi lên tính tò mò rồi phân tích tình trạng của nàng. Mỵ-Điệp là người nối gót La Tiểu-Hồng, nàng nghe tiếng của La Tiểu-Hồng mà tim đập thình thịch rõ ràng, người mềm nhũn ra một lúc mới hồi phục. Nàng không xem bên trong chỉ nghe tiếng hai người cũng đủ làm động lòng nàng, phân biệt đây là âm thanh hạnh phúc, đây là âm khoái lạc, đây là âm thanh đau đớn xen khoái lạc, đây là âm thanh thách thức, đây là âm thanh ai oán tỉ tê, đây là âm thanh chịu đựng... Nàng thấy thời gian qua đi gần một giờ nên nói thầm „không ngờ con bé La Tiểu-Hồng này sức chịu đựng khá quá, dẻo dai cho đến giây phút này còn không thấy lên tiếng báo động..
Mỵ-Điệp từng mấy lần câu dẫn mong muốn cùng Hàn Tinh một lần mây mưa nhưng không sao lay chuyển được lòng trí kiên định, trước sau như một của chàng, nay tuy chàng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn là chàng, khiến nàng mang nhiều niềm chờ mong, được một lần dâng hiến điều quý nhất của người nữ nhân cho người yêu..
Trong phòng bỗng phát ra tiếng báo động nhỏ yếu của La Tiểu-Hồng, nàng không dám chần chờ đi vào, liền thấy cảnh hai người trần trụi. Hàn Tinh hùng hục như trâu điên ôm giữ lấy La Tiểu-Hồng khi nàng đang quỳ gối bò... Rồi Hàn Tinh gầm lên, cả người khựng lại ngẩn người. La Tiểu-Hồng vội chật vật chạy ra hướng cửa, Mỵ-Điệp vội dùng ẩn thân thuật che dấu La Tiểu-Hồng khỏi ánh mắt Hàn Tinh, giúp nàng mặc y phục rồi đem nàng giao cho Kiều-Tuyết chăm sóc.
Hàn Tinh sau mộ giờ mây mưa như tỉnh như mê mất đối tượng nên tìm kiếm khắp phòng chộp bắt ảo ảnh thân hình Quỳnh-Hương, La Tiểu-Hồng, miệng rên la gầm gừ kêu gọi thống thiết...
Mỵ-Điệp thấy tình cảnh thảm thương này nước mắt tuôn rơi, thân hình trần trụi và hung khí dữ dằn lồ lộ khiến nàng run sợ, nhưng nàng nghĩ La Tiểu-Hồng chịu được có lẽ nào mình không được; mình cũng yêu chàng không kém La Tiểu-Hồng, Hồng-Linh vv... Mỵ-Điệp thong thả thoát y ánh mắt vẫn theo dõi Hàn Tinh. Mấy năm nay nàng cùng Kiều-Tuyết trao đổi tâm đắc, hỗ trợ cùng nhau tu luyện, hai nàng thường xuyên bế quan tu luyện trong Hồng Mông Linh Châu giới trong một thạch động. Vừa có nhiều thời gian, vừa có đầy đủ tài liệu đan dược, hoa quả từ Hồng Mông Linh Châu giới hai nàng dần quen thuộc Hồng Mông Linh Châu giới, xem như nhà mình.
Mỵ-Điệp thấy tư vi cảnh giới của mình bị Hàn Tinh bỏ quá xa, lúc đầu mới gặp hai ngươi chỉ chênh lệch đôi chút, nhưng bây giờ đã cách xa một trời một vực, đến nỗi lần trước gặp mặt nàng có cảm giác tình cảm giữa hai người bị lạc lõng... nên đã ra sức tư luyện tiến lên không ngừng lại được Hàn Tinh lần cuối gặp mặt giúp cho đột phá hoá thần kỳ thành Xuất Khiếu kỳ, năng lực tăng lên nhanh chóng cả thể chất lẫn tinh thần, linh hồn... tiếp tục tăng tiến phân thần kỳ và hiện đã đến đỉnh phong, một bước tiến vào Hợp Thể kỳ. Từ khi đạ được Xuất Thần kỳ nàng hay cùng Kiều-Tuyết Nguyên Anh song tu... và cả hai nhận được nhiều chỗ tốt, đưa kéo hỗ trợ lẫn nhau khiến hai nàng tu vi cảnh giới như cùng một độ tiến.
Mỵ-Điệp thoát y xong lăng không bay lên tiến lại gần, liền bị Hàn Tinh phát hiện ôm chặt lấy eo thon. Nàng kinh hô:
- Anh Minh! Mau thanh tỉnh, anh có nhận ra em không?
Hàn Tinh nghe có người gọi tên riêng của mình thanh tỉnh đôi chút, ánh mắt đang dán vào đôi nhũ phong của nàng liền di chuyển nhìn lên.
- Mỵ-Điệp sao em ở đây...
- Anh còn hỏi tại sao? Anh có Cổ Loa Thành sao không đưa em vào cứ dấu diếm người ta. Phân thân của anh vì giúp hai vị tiền bối Uyên Thảo và Ngọc Khả của Thanh Hà cung đã đem chúng em vào đây, rồi chúng em quyết định ở đây chờ anh.
- Thì ra chúng ta đang ở Cổ Loa Thành!
Minh khích động nói ánh mắt quét rảo khắp thân hình Mỵ-Điệp, khiến nàng run lên hỏi:
- Anh cảm thấy trong người thế nào?
Minh lẫm bẩm:
- Nóng rực, tiên nguyên biến thành màu hồng, trước mắt toàn là hình ảnh mỹ nữ..
Hai tay vận chuyển mơn trớn xoa nắn, thần trí trở nên mơ hồ ...
...
Sau giờ mây mưa chiến đấu Mỵ-Điệp tả tơi uể oải, báo động cho bên ngoài Kiều-Tuyết vào tiếp viện,.. sau đó Huyền-Trâm, La Doanh-Doanh, Ngọc-Hà, Uyên Thảo, Ngọc Khả, Hoa Dạ Thảo, Nhu Tĩnh... thay phiên nhau hiến nguyên âm mây mưa ướt át đầm đìa gần một ngày một đêm nhưng Hàn Tinh xuân độc dược vẫn không được giải. Mười nữ nhân kinh sợ lại thay phiên nghênh chiến một ngày một đêm nữa...
….
Đại Thủy Thượng Thành Phân Thân Hàn Tinh sáng hôm sau tham dự thi khảo leo thang thần. Số người tham dự gần hai trăm, điều khiến chàng thắc mắc, số người này từ đâu đến ai nấy đều cường mãnh vượt qua bọn Chân Thanh, Ngọc Thanh đạo sĩ, Lâm Nhược-Tuyết và Trần Thân. Hương-Chi và Tiểu Hồng lúc này mới đến, nàng nhìn Hàn Tinh như nhận ra có chỗ không đúng trên người Hàn Tinh. Ba người hỏi thăm mấy câu, rồi nói chuyện thi khảo leo thang thần, chàng mới biết số người tham gia đều là thần nhân cấp thấp được thầy trò Thủy Mẫu Nương Nương thầy trò mời về.
Thập tam cung chủ Đỗ Quỳnh-Hương xuất hiện khiến ánh mắt mọi người tập trung trên thân thể nàng. Mỹ nữ mìm cười, mọi cử động chân nhấc tay đều u nhã đượm tỏa một chút xuân phong. Nàng đi thẳng đến nơi bọn Hàn Tinh đang hội tụ, hỏi thăm khiến gần hai trăm người nhìn Hàn Tinh với ánh mắt ghen ghét..
Hương-Chi chứng kiến cử chỉ ánh mắt câu dẫn của Quỳnh-Hương trong lòng khó chịu không ngừng chửi thầm „Đồ vô sỉ, lẳng lơ, dâm đãng!“
Đại Cung chủ Hắc Huyền đứng trên đài bắt đầu nói lời khai mạc buổi thi khảo leo thang thần. Hàn Tinh cảnh giác phòng hờ Đỗ Quỳnh-Hương, cũng may nàng vừa thấy cuộc thi khảo khai mạc liền chúc may mắn thành công rồi rời khỏi.
Hương-Chi thấy nàng rời khỏi liền vui vẻ trở lại kề cận Hàn Tinh nhưng ba thanh niên lạ mặt không để họ yên:
- Tiểu tử này thật là diễm phúc nhe! Đang kề cận hai mỹ nữ lại còn lọt vào mắt xanh của đệ nhất Thần Nữ mỹ nhân thập tam cung chủ..
- Bảo nó nhường hai mỹ nữ nhỏ này là được.
Hương-Chi nhịn không được la ầm lên:
- Các ngươi muốn gì, mau cút đi!
- Tiểu mỹ nữ đừng giận, được Thần Tam Lang công tử chiếu cố cùng một lúc nên vinh hạnh mới phải, còn tiếc tên nhóc này làm gì mà không quăng đi, theo chúng ta.
- Bộp, bộp, bộp...
Thần Tam Lang công tử đang cười đùa bỗng bị tát bay ra xa. Cả ba sợ hãi không biết ai đã ra tay đánh mình. Hàn Tinh đứng ngay bên cũng không phát giác ai đã ra tay.. nhưng tai nghe một giọng rất ôn nhu vang vảng:
- Hương-Chi công chúa, đi chơi đã lâu chuẩn bị về thôi. Đừng để lão bà Phi-Yến này khó xử...
- Phi Yến bà bà đã tới đây... Tốt lắm! Chờ con leo thang xong là theo bà bà về ngay..
- Bọn Thập Tam cung chủ cùng Thuỷ Mẫu nương nương chẳng tốt lành gì, công chúa dây dưa với họ làm gì cho mất danh dự phẩm giá của mình.
- Ah, may quá chúng ta đã đến phiên rồi, Hàn công tử chúng ta cùng lên.
Phi-Yến bà bà nhìn Phân Thân Hàn Tinh nhận ra chỉ là một kiện khôi lỗi cực phẩm, không biết chủ nhân của nó là ai... sao lại làm bạn với công chúa.
Hàn-Tinh đến chân thang thần đã có sáu bẩy chục người leo lên, bậc thang khá rộng có thể đứng mười người một lúc, mỗi bậc cao bốn tấc, rất khó trèo. Khi vừa đến chân câu thanh hai người thấy phía trên tàng thứ bảy đang có người giao thủ, một trung niên bị đánh bay xuống, đụng phải người đang lên phía dưới liền quét đi một mẻ mười mấy người bay ra khỏi cầu thang..
Hàn Tinh, Hương-Chi, Tiểu Hồng cẩn thận leo lên, chàng liền cảm thấy trọng lực khu cầu thang còn cao gấp mười lần..mỗi bậc lại tăng gia trọng lực lên. Khi đến tần thứ mười, ba người gặp bọn Thần Tam Lang..
- Ha ha... Chúng ta thật có duyên nợ nên lại gặp nhau..
- Duyên gì? Coi chừng lại bị tát sưng mặt, gẫy hết răng bây giờ.
-Ah! Thì ra thằng ranh này đã giở trò.
- Không dám nhận, danh dự kiệt tác này của người khác... không phải của ta.
- Vậy mày lăn xuống được rồi!
Hàn Tinh không thèm để ý mặc kệ hắn, chàng biết Hương-Chi trong lòng đang nóng nảy vừa bị Đỗ Quỳnh-Hương quấy rối, bị Phi-Yến lão bà bắt về nên sao chịu nổi ba tên này hỗn xược. Quả nhiên Thần Tam Lang vừa động thân đã thấy nàng hét lên một tiếng, ngàn ngàn lớp bàn tay thon tung ra như mưa rào đánh vào ba thanh niên. Ba người bị đẩy xuống một bậc thang, Tiểu Hồng thấy vậy bồi thêm một chiêu Vạn Tố Thủ Kiếp nửa tam lang hét thảm một loạt bay xuống dưới...
- Đáng đời! Dám chọc đến bà cô..
Ba người lên đến bậc thứ mười bảy, nơi đây đang có bốn người hai nam hai nữ. Hai nữ đồng thời bước lên bậc cuối cùng nhưng đúng lúc một cơn gió thoảng lướt qua. Hàn Tinh biết ngọn gió này không tầm thường, khác hẳn mấy luồng gió lúc trước ẩn tàng một sức mạnh bài sơn hải đảo, cùng hàn băng âm khí.. Hai nữ tử bị thổi bay không kịp kêu la một tiếng, không may lại bay hướng Hàn Tinh mang theo chàng bay xuống.
Hàn Tinh Phân Thân đã chịu đựng cực hạn, bị lôi xuống một khối cùng hai nữ tử, hai nữ tử liền bị đông cứng đơ không biết sống chết còn mình cảm thấy thân muốn vỡ ra nên đệ nhị Thánh Thai vội dùng niệm ý thần di về Cổ Loa Thành.
Hương-Chi và Tiểu Hồng thấy Hàn Tinh xảy ra chuyện vội bỏ cuộc bay xuống, nhưng chưa xuống tới chỉ thấy chàng biến thành tàn ảnh rồi tiêu thất... nên la hét não nùng:
- Hàn Tinh!...
- Hàn Tinh công tử...
Phi Yến lão bà thấy công chúa quan tâm thanh niên khôi lỗi quá độ vội an ủi:
- Xin Công Chúa không cần đau lòng, lão đã nhận ra hắn chỉ là khôi lỗi thôi, hắn không chết được. Chắc chắn vừa được chủ nhân của hắn thu về.
- Cái gì khôi lỗi. Ta và Tiểu Hồng ở kề bên chàng mấy ngày nay mà... Ấy chết hay là chàng bị bọn cung chủ thối tha hãm hại rồi?
- Chuyện này đâu còn đó! Công Chúa! Để ta đem Ngài về..!
Phân Thân khôi lỗi trở về Cổ Loa Thành, thấy cảnh tang thương của mười nữ tử liền giật mình...vội đem cả Cổ Loa thành về Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai.
Hồng-Linh hai hôm qua cảm thấy bất an nên vội vào Hồng Mông Linh Châu giới tìm Minh. Khi vừa qua thông đạo đã thấy bầu trời trở nên màu hồng, mây hồng hội tụ mưa rơi tầm tã từng cơn. Nàng dùng thần thức tìm trong cung điện không thấy chàng liền bay lên tầng trên, cũng không thấy càng thêm lo lắng. Nàng sốt ruột đứng ngồi không yên nên hết vào rồi ra, hết ra rồi vào, ba ngày ba đêm gọi Thùy-Nhung thay nhau chờ đợi. Cuối cùng nàng thấy Cổ Loa Thành xuất hiện ở Hồng Mông Linh Châu giới tầng trên, nàng vội bay lên tiến vào cung điện.
http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40
Mỵ-Điệp từng mấy lần câu dẫn mong muốn cùng Hàn Tinh một lần mây mưa nhưng không sao lay chuyển được lòng trí kiên định, trước sau như một của chàng, nay tuy chàng trong tình trạng nửa tỉnh nửa mê nhưng vẫn là chàng, khiến nàng mang nhiều niềm chờ mong, được một lần dâng hiến điều quý nhất của người nữ nhân cho người yêu..
Trong phòng bỗng phát ra tiếng báo động nhỏ yếu của La Tiểu-Hồng, nàng không dám chần chờ đi vào, liền thấy cảnh hai người trần trụi. Hàn Tinh hùng hục như trâu điên ôm giữ lấy La Tiểu-Hồng khi nàng đang quỳ gối bò... Rồi Hàn Tinh gầm lên, cả người khựng lại ngẩn người. La Tiểu-Hồng vội chật vật chạy ra hướng cửa, Mỵ-Điệp vội dùng ẩn thân thuật che dấu La Tiểu-Hồng khỏi ánh mắt Hàn Tinh, giúp nàng mặc y phục rồi đem nàng giao cho Kiều-Tuyết chăm sóc.
Hàn Tinh sau mộ giờ mây mưa như tỉnh như mê mất đối tượng nên tìm kiếm khắp phòng chộp bắt ảo ảnh thân hình Quỳnh-Hương, La Tiểu-Hồng, miệng rên la gầm gừ kêu gọi thống thiết...
Mỵ-Điệp thấy tình cảnh thảm thương này nước mắt tuôn rơi, thân hình trần trụi và hung khí dữ dằn lồ lộ khiến nàng run sợ, nhưng nàng nghĩ La Tiểu-Hồng chịu được có lẽ nào mình không được; mình cũng yêu chàng không kém La Tiểu-Hồng, Hồng-Linh vv... Mỵ-Điệp thong thả thoát y ánh mắt vẫn theo dõi Hàn Tinh. Mấy năm nay nàng cùng Kiều-Tuyết trao đổi tâm đắc, hỗ trợ cùng nhau tu luyện, hai nàng thường xuyên bế quan tu luyện trong Hồng Mông Linh Châu giới trong một thạch động. Vừa có nhiều thời gian, vừa có đầy đủ tài liệu đan dược, hoa quả từ Hồng Mông Linh Châu giới hai nàng dần quen thuộc Hồng Mông Linh Châu giới, xem như nhà mình.
Mỵ-Điệp thấy tư vi cảnh giới của mình bị Hàn Tinh bỏ quá xa, lúc đầu mới gặp hai ngươi chỉ chênh lệch đôi chút, nhưng bây giờ đã cách xa một trời một vực, đến nỗi lần trước gặp mặt nàng có cảm giác tình cảm giữa hai người bị lạc lõng... nên đã ra sức tư luyện tiến lên không ngừng lại được Hàn Tinh lần cuối gặp mặt giúp cho đột phá hoá thần kỳ thành Xuất Khiếu kỳ, năng lực tăng lên nhanh chóng cả thể chất lẫn tinh thần, linh hồn... tiếp tục tăng tiến phân thần kỳ và hiện đã đến đỉnh phong, một bước tiến vào Hợp Thể kỳ. Từ khi đạ được Xuất Thần kỳ nàng hay cùng Kiều-Tuyết Nguyên Anh song tu... và cả hai nhận được nhiều chỗ tốt, đưa kéo hỗ trợ lẫn nhau khiến hai nàng tu vi cảnh giới như cùng một độ tiến.
Mỵ-Điệp thoát y xong lăng không bay lên tiến lại gần, liền bị Hàn Tinh phát hiện ôm chặt lấy eo thon. Nàng kinh hô:
- Anh Minh! Mau thanh tỉnh, anh có nhận ra em không?
Hàn Tinh nghe có người gọi tên riêng của mình thanh tỉnh đôi chút, ánh mắt đang dán vào đôi nhũ phong của nàng liền di chuyển nhìn lên.
- Mỵ-Điệp sao em ở đây...
- Anh còn hỏi tại sao? Anh có Cổ Loa Thành sao không đưa em vào cứ dấu diếm người ta. Phân thân của anh vì giúp hai vị tiền bối Uyên Thảo và Ngọc Khả của Thanh Hà cung đã đem chúng em vào đây, rồi chúng em quyết định ở đây chờ anh.
- Thì ra chúng ta đang ở Cổ Loa Thành!
Minh khích động nói ánh mắt quét rảo khắp thân hình Mỵ-Điệp, khiến nàng run lên hỏi:
- Anh cảm thấy trong người thế nào?
Minh lẫm bẩm:
- Nóng rực, tiên nguyên biến thành màu hồng, trước mắt toàn là hình ảnh mỹ nữ..
Hai tay vận chuyển mơn trớn xoa nắn, thần trí trở nên mơ hồ ...
...
Sau giờ mây mưa chiến đấu Mỵ-Điệp tả tơi uể oải, báo động cho bên ngoài Kiều-Tuyết vào tiếp viện,.. sau đó Huyền-Trâm, La Doanh-Doanh, Ngọc-Hà, Uyên Thảo, Ngọc Khả, Hoa Dạ Thảo, Nhu Tĩnh... thay phiên nhau hiến nguyên âm mây mưa ướt át đầm đìa gần một ngày một đêm nhưng Hàn Tinh xuân độc dược vẫn không được giải. Mười nữ nhân kinh sợ lại thay phiên nghênh chiến một ngày một đêm nữa...
….
Đại Thủy Thượng Thành Phân Thân Hàn Tinh sáng hôm sau tham dự thi khảo leo thang thần. Số người tham dự gần hai trăm, điều khiến chàng thắc mắc, số người này từ đâu đến ai nấy đều cường mãnh vượt qua bọn Chân Thanh, Ngọc Thanh đạo sĩ, Lâm Nhược-Tuyết và Trần Thân. Hương-Chi và Tiểu Hồng lúc này mới đến, nàng nhìn Hàn Tinh như nhận ra có chỗ không đúng trên người Hàn Tinh. Ba người hỏi thăm mấy câu, rồi nói chuyện thi khảo leo thang thần, chàng mới biết số người tham gia đều là thần nhân cấp thấp được thầy trò Thủy Mẫu Nương Nương thầy trò mời về.
Thập tam cung chủ Đỗ Quỳnh-Hương xuất hiện khiến ánh mắt mọi người tập trung trên thân thể nàng. Mỹ nữ mìm cười, mọi cử động chân nhấc tay đều u nhã đượm tỏa một chút xuân phong. Nàng đi thẳng đến nơi bọn Hàn Tinh đang hội tụ, hỏi thăm khiến gần hai trăm người nhìn Hàn Tinh với ánh mắt ghen ghét..
Hương-Chi chứng kiến cử chỉ ánh mắt câu dẫn của Quỳnh-Hương trong lòng khó chịu không ngừng chửi thầm „Đồ vô sỉ, lẳng lơ, dâm đãng!“
Đại Cung chủ Hắc Huyền đứng trên đài bắt đầu nói lời khai mạc buổi thi khảo leo thang thần. Hàn Tinh cảnh giác phòng hờ Đỗ Quỳnh-Hương, cũng may nàng vừa thấy cuộc thi khảo khai mạc liền chúc may mắn thành công rồi rời khỏi.
Hương-Chi thấy nàng rời khỏi liền vui vẻ trở lại kề cận Hàn Tinh nhưng ba thanh niên lạ mặt không để họ yên:
- Tiểu tử này thật là diễm phúc nhe! Đang kề cận hai mỹ nữ lại còn lọt vào mắt xanh của đệ nhất Thần Nữ mỹ nhân thập tam cung chủ..
- Bảo nó nhường hai mỹ nữ nhỏ này là được.
Hương-Chi nhịn không được la ầm lên:
- Các ngươi muốn gì, mau cút đi!
- Tiểu mỹ nữ đừng giận, được Thần Tam Lang công tử chiếu cố cùng một lúc nên vinh hạnh mới phải, còn tiếc tên nhóc này làm gì mà không quăng đi, theo chúng ta.
- Bộp, bộp, bộp...
Thần Tam Lang công tử đang cười đùa bỗng bị tát bay ra xa. Cả ba sợ hãi không biết ai đã ra tay đánh mình. Hàn Tinh đứng ngay bên cũng không phát giác ai đã ra tay.. nhưng tai nghe một giọng rất ôn nhu vang vảng:
- Hương-Chi công chúa, đi chơi đã lâu chuẩn bị về thôi. Đừng để lão bà Phi-Yến này khó xử...
- Phi Yến bà bà đã tới đây... Tốt lắm! Chờ con leo thang xong là theo bà bà về ngay..
- Bọn Thập Tam cung chủ cùng Thuỷ Mẫu nương nương chẳng tốt lành gì, công chúa dây dưa với họ làm gì cho mất danh dự phẩm giá của mình.
- Ah, may quá chúng ta đã đến phiên rồi, Hàn công tử chúng ta cùng lên.
Phi-Yến bà bà nhìn Phân Thân Hàn Tinh nhận ra chỉ là một kiện khôi lỗi cực phẩm, không biết chủ nhân của nó là ai... sao lại làm bạn với công chúa.
Hàn-Tinh đến chân thang thần đã có sáu bẩy chục người leo lên, bậc thang khá rộng có thể đứng mười người một lúc, mỗi bậc cao bốn tấc, rất khó trèo. Khi vừa đến chân câu thanh hai người thấy phía trên tàng thứ bảy đang có người giao thủ, một trung niên bị đánh bay xuống, đụng phải người đang lên phía dưới liền quét đi một mẻ mười mấy người bay ra khỏi cầu thang..
Hàn Tinh, Hương-Chi, Tiểu Hồng cẩn thận leo lên, chàng liền cảm thấy trọng lực khu cầu thang còn cao gấp mười lần..mỗi bậc lại tăng gia trọng lực lên. Khi đến tần thứ mười, ba người gặp bọn Thần Tam Lang..
- Ha ha... Chúng ta thật có duyên nợ nên lại gặp nhau..
- Duyên gì? Coi chừng lại bị tát sưng mặt, gẫy hết răng bây giờ.
-Ah! Thì ra thằng ranh này đã giở trò.
- Không dám nhận, danh dự kiệt tác này của người khác... không phải của ta.
- Vậy mày lăn xuống được rồi!
Hàn Tinh không thèm để ý mặc kệ hắn, chàng biết Hương-Chi trong lòng đang nóng nảy vừa bị Đỗ Quỳnh-Hương quấy rối, bị Phi-Yến lão bà bắt về nên sao chịu nổi ba tên này hỗn xược. Quả nhiên Thần Tam Lang vừa động thân đã thấy nàng hét lên một tiếng, ngàn ngàn lớp bàn tay thon tung ra như mưa rào đánh vào ba thanh niên. Ba người bị đẩy xuống một bậc thang, Tiểu Hồng thấy vậy bồi thêm một chiêu Vạn Tố Thủ Kiếp nửa tam lang hét thảm một loạt bay xuống dưới...
- Đáng đời! Dám chọc đến bà cô..
Ba người lên đến bậc thứ mười bảy, nơi đây đang có bốn người hai nam hai nữ. Hai nữ đồng thời bước lên bậc cuối cùng nhưng đúng lúc một cơn gió thoảng lướt qua. Hàn Tinh biết ngọn gió này không tầm thường, khác hẳn mấy luồng gió lúc trước ẩn tàng một sức mạnh bài sơn hải đảo, cùng hàn băng âm khí.. Hai nữ tử bị thổi bay không kịp kêu la một tiếng, không may lại bay hướng Hàn Tinh mang theo chàng bay xuống.
Hàn Tinh Phân Thân đã chịu đựng cực hạn, bị lôi xuống một khối cùng hai nữ tử, hai nữ tử liền bị đông cứng đơ không biết sống chết còn mình cảm thấy thân muốn vỡ ra nên đệ nhị Thánh Thai vội dùng niệm ý thần di về Cổ Loa Thành.
Hương-Chi và Tiểu Hồng thấy Hàn Tinh xảy ra chuyện vội bỏ cuộc bay xuống, nhưng chưa xuống tới chỉ thấy chàng biến thành tàn ảnh rồi tiêu thất... nên la hét não nùng:
- Hàn Tinh!...
- Hàn Tinh công tử...
Phi Yến lão bà thấy công chúa quan tâm thanh niên khôi lỗi quá độ vội an ủi:
- Xin Công Chúa không cần đau lòng, lão đã nhận ra hắn chỉ là khôi lỗi thôi, hắn không chết được. Chắc chắn vừa được chủ nhân của hắn thu về.
- Cái gì khôi lỗi. Ta và Tiểu Hồng ở kề bên chàng mấy ngày nay mà... Ấy chết hay là chàng bị bọn cung chủ thối tha hãm hại rồi?
- Chuyện này đâu còn đó! Công Chúa! Để ta đem Ngài về..!
Phân Thân khôi lỗi trở về Cổ Loa Thành, thấy cảnh tang thương của mười nữ tử liền giật mình...vội đem cả Cổ Loa thành về Hồng Mông Linh Châu giới tầng hai.
Hồng-Linh hai hôm qua cảm thấy bất an nên vội vào Hồng Mông Linh Châu giới tìm Minh. Khi vừa qua thông đạo đã thấy bầu trời trở nên màu hồng, mây hồng hội tụ mưa rơi tầm tã từng cơn. Nàng dùng thần thức tìm trong cung điện không thấy chàng liền bay lên tầng trên, cũng không thấy càng thêm lo lắng. Nàng sốt ruột đứng ngồi không yên nên hết vào rồi ra, hết ra rồi vào, ba ngày ba đêm gọi Thùy-Nhung thay nhau chờ đợi. Cuối cùng nàng thấy Cổ Loa Thành xuất hiện ở Hồng Mông Linh Châu giới tầng trên, nàng vội bay lên tiến vào cung điện.
http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=40
/501
|