Thiếu Phụ áo đỏ bị một chiêu cước phản kích hoả long kiếm bị hao tổn, nguyên khí của chính mình cũng bị tiêu hao một phần, ả nếu muốn tiếp tục dùng kiếm thì phải cho kiếm uống máu, nếu không phải cất kiếm đi dùng vũ khí khác.
Thiếu phụ thu kiếm gầm lên một tiếng lanh lảnh chói tai, ngẩng mặt lên trời cười giọng như bị quỷ nhập, chân mày, mi, tóc đang đen liền đổi sang màu đỏ, da mặt, ánh mắt cũng trở nên đỏ như máu. Bên ngoài nhiều người kinh hô, lại có người cảnh cáo:
- Mau tránh ra! Đây là Huyết Ảnh Thần công cùng Huyết Trảo Thủ, bá đạo vô cùng. Ai trúng chiêu liền trở thành bãi máu, xác cũng không còn. Một loại ma công cấp tuyệt đỉnh.
Hàn Tinh nghe vậy cũng không sợ, bị nhiễm máu bẩn cùng lắm là đem hồng thủy ra rửa hay quang khí ra bài trừ là xong. Người thường không có cách chữa trị, còn ta taỷ trừ nó không khó. Chàng yên tâm không cần để ý đến lời cảnh cáo tiến lên. Lúc này thiếu phụ hoàn toàn là một màu đỏ cũng xông tới, khi đến gần trở thành một huyết ảnh lờ mờ nhỏ bằng nắm tay.
Chàng dùng quyền đấm thẳng ra, huyết ảnh bị đẩy lui xoay tròn rồi biến thành vô hình. Chàng nhận ra ngay có chút quỷ dị, khi huyết ảnh bị quyền kình đánh vào bay đi, kình lực bị huyết ảnh thôn phệ rồi tàng hình ẩn nấp trong không khí.
Mắt chàng không thấy đối phương, thần thức cũng vô dụng. Chàng liền cảm quan thứ sáu liền cảm một cụm năng luợng đang di chuyển về đám người phía xa. Quả nhiên nhiều tiếng hét thảm vang lên vì bị huyết ảnh tấp kích... Hàn Tinh giật mình vội dùng Ẩn Vụ Di hình đuổi theo, môn khinh công này từ lâu không dùng tới chẳng ngờ khí thế và tốc độ mạnh hơn trước rất nhiều.
Huyết ảnh đột nhiên thấy một ngọn cơn lốc theo, khí thế khủng khiếp, chưa đến gần đã cảm thấy sức hút ảnh hưởng huyất ảnh nên vội bỏ ý định giết chóc, gia tốc bỏ chạy. Chỉ trong chớp mắt như một lưu tinh đã rời xa mấy trăm dặm, xuyên qua bao núi đồi, khe vực, sông biển.
Trên không phía tây hai thôn nữ đang trên đường đi, một người thấy bóng huyết ảnh lờ mờ liền nhận ra kinh hô:
- Huyết ảnh của Huyết Ảnh môn... Chị Hoa về nhà báo cho mẹ biết đi. Hay quá, cuối cùng kẻ thù của em đã lộ diện rồi.
- Nhã-Tuyền, phải cẩn thận..
Nói xong thân ảnh nhoáng lên một quang ảnh màu vàng bay vút đuổi theo.
Thôn nữ Nhã-Tuyền bay đuổi theo lúc này mới phát hiện mộn cơn lốc theo sát huyết ảnh. Cơn lốc lạ này càng lúc càng lớn mạnh, ngũ hành, tiên khí chung quanh bị cuốn vào trong đó tạo thành một sương mù con vụ...
Đúng lúc này Sương Vụ lôi huyết ảnh vào trong, đồng thời tiếng hét thê lương vang vọng vang lên:
Thôn nữ Nhã-Tuyên thấy kẻ thù bị giết, không tra được tin tức liền luống cuống hô to:
- Đừng giết nó!!! Khoan đã..
Hàn Tinh đang dùng Sương Vụ bắt huyết ảnh thấy cô gái ngự kiếm đuổi theo không thèm để ý, ngay lúc xoắn nghiền huyết ảnh lại nghe cô gái hô. Liền dùng ý niệm khống chế sương vụ nới lỏng ra rồi hỏi:
- Cô bé la hét gì đó! Sao còn cản tôi diệt ma.
- Xin lỗi đã làm phiền anh, huyết ảnh này là kẻ thù của gia đình tôi, đã truy tìm chúng nó hai chục năm nay nhưng không thấy tung tích. Bây giờ nếu bị người giết đi thì tôi lấy ai mà hỏi tin tức người thân..
- Tin tức người thân nào?
- Hơn hai mươi năm trước hai huyết ảnh vào nhà bắt cóc người một người chị của gia đình chúng tôi.
- Lại có chuyện này... nhưng cô đến hơi trễ, huyết ảnh này bị chết không thể báo cho cô tin tức này nữa.
Thôn nữ thất vọng thở dài.. Hàn Tinh thấy vậy nói:
- Cô đi theo tôi, nơi này còn có một huyết ảnh người thân, co đến đó hỏi cũng được.
Nói rồi bay thẳng trở về.
Đến nơi Hàn Tinh giật mình thấy Tiết Cừ lão đang chật vật bị một huyết ảnh khác vây đánh, chung quang chết mấy chục người. Chàng bực mình vào sương vụ cuốn lấy huyết anh giam vào đó.
Thôn nữ giật mình sợ huyết ảnh bị giết chết hô:
- Đừng giết nó...
Huyết ảnh sương vụ xoắn ép cắn nuốt, trở lạt thành một lão ẩu tàn tạ già nua. Hàn Tinh sợ lão bạo nguyên anh nên dùng quang tráo phong ấn nguyên anh lão lại rồi giải sương vụ đem lão ẩu ra ngoài.
Thôn nữ vừa nhìn thấy lão ẩu liền vui mừng bắt đầu tra hỏi:
- Hai mươi hai năm trước các ngươi ở Đại Thủy Giới bắt cóc một đứa con gái mười bốn tuổi, đã đem nó đi nơi nào.
Lão ẩu khẽ liếc thôn nữ tỏ vẻ ngạc nhiên liếc qua Đan-Thanh công chúa cười khẩy:
- Con nhóc hỏi ta, ta hỏi ai đây?
- Mẹ ta đã tả hình dáng người đã bắt cóc chị ta chính là mụ.
Nàng nói xong liền lấy một khối ngọc viết tin tống phát truyền đi. Không bao lâu một thiếu phụ xinh đẹp ngự kiếm đến nơi hỏi:
- Nhã-Tuyền! Nghe nói con... Ủa! Huyết Ảnh môn, mụ kia.. năm xưa bắt cóc con gái ta, đã mang đi đâu?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai...
- Còn ngoan cố không khai ra.
- Huyết ảnh môn không có người nhu nhược, không bao giờ khuất phục địch nhân.
- Ngươi đã chán sống vậy, ta thong thả thành toàn cho.
Nói xong quay sang Hàn Tinh thỉnh cầu:
- Vị Tiên sinh này, xin cho biết đại danh. Bà già giao cho mẹ con chúng ta xử lý được không? Xong việc chúng ta sẽ đáp đền sự thiệt hại cho quý gia tộc..
- Ta gọi Hàn Tinh. Hai vị là ai? định xử lý làm sao?
- Chúng ta nguyên ở Đại Thủy giới, ta là Nguyễn-Lê Đan-Hương năm xưa ta có hiềm khích với Huyết Ảnh mụ Hồng Oanh này, mụ nhân lúc chúng ta vô ý cướp con gái ta, lúc đó được một tuổi. Chúng ta đuổi bắt theo dấu vết vào tận Yêu Cầm giới hai mươi năm nay. Tưởng rằng vô vọng không ngờ Tuyền nhi lập đại công tìm được kẻ thù. Bây giờ ta bắt buộc phải dùng Sưu Hồn đại pháp, huyết ảnh môn người quả là không có tính người, không bao giờ chịu tiết lộ.
- Giao cho hai vị cũng được, ta có một yêu cầu.
- Hàn tiên sinh cứ nêu ra, nếu có thể chúng ta sẵn sàng phụng bồi.
- Ta muốn biết Đại Thủy giới, không biết làm sao có thể đến đó.
- Chúng ta qua thông đạo ở Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh, không biết tiên sinh đã nghe qua.
- Quả nhiên qua Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh.
- Hai vị có biết địa điểm cửa thông đạo Đại Thủy giới không?
- Chuyện này dễ, để ta ghi cho.
Nói xong thiếu phụ dùng ngọc giản khắc tin tức vào rồi đưa cho chàng nói:
- Khi nào Hàn tiên sinh đến nhớ ghé thăm Nguyễn-Lê đại thế gia tìm chúng tôi...
Hàn Tinh giao lão ẩu cho thiếu phụ, nàng không khách sáo hành hạ, thi triển sưu hồn đại pháp. Lão ẩu kia hét thảm mấy lần người lả đi tỉnh lại liên tiếp.
- Tha cho ta, ta nói..
- Bây giờ đã trễ, các ngươi đã biến con gái ta thành kẻ giết người không gớm tay, không được hưởng chút tình thương nhân loại... Thật là đáng chết. Lão họ Mạc ta phải phanh thây lão ra, dám cướp con ta làm con …
- Nguyễn-Lê phu nhân, mau bình tĩnh, đừng quá xúc động...
Bỗng Nguyễn-Lê Đan-Hương nhìn thấy Đan-Thanh công chúa đang ngồi xếp bằng trong góc. Mắt nàng sáng lên hô:
- Nhã-Hồng, con gái lớn của ta... Phải chăng nàng đến đây đã tự xưng là Mạch Đan-Thanh công chúa?
- Phải rồi sao phu nhân hỏi vậy?
- Nó chính là con gái của ta. Trên cổ, giữa ngực và trên rốn ba phân nó có mỗi chỗ một nốt ruồi. Để ta khám xem là xác định được.
Đan-Hương phu nhân bay lại Đan-Thanh công chúa phi kiếm xuất ra cách không khoanh ba chỗ phá áo của nàng ra ba lỗ tròn như đầu ngón tay, để lộ ra làn da trắng như bạch ngọc. Mọi người nhìn quả nhiên thấy ba nơi đó chính giữa có một nốt ruồi.
- Ồ! Chúc mừng phu nhân gia đình đoàn tụ.
- Cám ơn các vị thông cảm cho gia đình chúng tôi.
- Lần này chúng tôi không thể đem nàng buộc Mạc Thanh đế thả người Tiết gia ra rồi...
Nguyễn-Lê phu nhân thấy mọi người thất vọng như vậy, nàng vừa sưu hồn lão ẩu nên đã hiểu mọi chuyện đã xảy ra nên đắn đo một hồi nói:
- Chuyện này ta có thể giúp một tay, xem như là đền bù tổn thất và công lao của quý vị.
Người của Tiết gia ta phỏng đoán lão dấu ở một trong hai nơi, thứ nhất là trong Sơn Hà giới, thứ hai ở Đại Thủy Giới. Sơn Hà giới ta không cách nào vào dò xét được, còn Đại Thuỷ giới thì ta sẽ về đó ngay và có thể dò xét dùm các vị.
Hàn Tinh nghe vậy mừng rỡ vội giao cho Nguyễn-Lê phu nhân một ngọc giản truyền thông bên trong đã một tia nguyên thần, một khi tin tức gửi đi, chàng có thể lập tức chấm tọa độ dùng Thần Di xuyên việt đến đó.
- Nguyễn-Lê phu nhân khám xét tình hình Nhã-Hồng thấy nguyên anh của nàng bị một thần thông kỳ dị đặc biệt phong ấn bèn ngưng trọng hỏi:
- Vị nào đã phong ấn nguyên anh Nhã-Hồng, có thể giải cho không?
- Là tôi, phu nhân cẩn thận, cô này rất hung dữ một khi giải khai coi chừng nó tự bạo ngyuên anh...
Hàn-Tinh nói xong giải phong ấn cho nàng. Bất chợt Nhã-Hồng bỏ chạy hô:
- Bà không phải là mẹ ta... Mẹ ta là Diệp Nhược Thu, cha ta là Mạc Thanh đế .....
Nguyễn-Lê Đan-Hương vội phi thân đuổi theo bắt lại, Nhã-Hồng liền tung một chưởng, phu nhân lách tránh đồng thời tay chộp vào cổ tay Nhã-Hồng phong ấn nguyên anh nàng lại..
Hàn-Tinh thấy không xảy ra chuyện nữa thở phào nhẹ nhõm, rồi xem thương thế các người trong Tiết gia, bị huyết ảnh gây độc thương. Cuối cùng bị chết năm Tiên quân, độc thương mười ba người được chữa khỏi.
Ba mẹ con Nguyễn-Lê Đan-Hương rời khỏi rồi, Tiết Toàn nóng giận thấy lão ẩu còn nằm rên rỉ ở cận kề bèn ngứa mắt đánh cho một chưởng tan nát... Hàn Tinh thấy trí nhớ mảnh vỡ của lão phân tán bèn thu lại, hòng tìm hiểu Huyết Ảnh môn còn nguyên anh chạy thoát bị Tiết Toàn đánh cho phách tán, không cho cơ hội đoạt xá hồi sinh.
Hàn Tinh trầm giọng than:
- Tưởng rằng lần này thu hoạnh đôi chút, có thể cứu số người bị Mạc thanh đế bắt giữ không ngờ nàng kia không phải là con gái lão, chúng ta bị thiệt năm tiên quân vô ích.
Tiết Toàn đến bên nói:
- Lão họ Mạc thật bỉ ổi, xưa kia cho người vây giết ta. Bây giờ chiếm Yêu Cầm giới, ông nội cha và các trưởng lão trong gia tộc bị hại e rằng cũng là hắn gây ra.
Tiết Toàn sau khi được chàng đem về Hồng Mông Linh Châu chữa khỏi, lúc đầu căm hận chàng tưởng là muốn chiếm truyền thừa hãm hại Tiết thế gia, khốn nỗi muốn chống cự cũng không được, bị Hàn Tinh phong ấn nguyên anh, phòng ngự cẩn mật. Mãi khi về bên cạnh Tiết Lễ, được anh giải thích cho mới tạm chấp nhận.
Hôm nay Tiết Toàn chính thức thấy thân thủ của Hàn Tinh năng lực mạnh hơn tất cả người của Tiết gia lại gánh vác việc của Tiết gia nên cảm kích. Chuyện oán hận đối với Tiết Văn, đã hại mình cùng hại gia tộc đến mức này khiến Tiết Toàn bực mình cho rằng thân nhân của lão đại chết cũng đáng đời, ăn sung mặc sướng hưởng thụ trên Thiên Cung không nghĩ đến ngườì trong Tiết gia tộc khác đang phải khổ cực phấn đấu ở tầng dưới.
Tiết Toàn thấy Hàn Tinh một mực muốn cứu thoát những người trong tộc không liên quan gì đến chàng, mặc bao nhiêu khó khăn gian khổ, lại một lần nữa suy nghĩ xét lại. Lão đại Tiết Văn hãm hại mình, tuy họ đáng ghét nhưng vẫn là thân nhân trong gia tộc. Hàn Tinh là người ngoài gia tộc còn lo lắng cứu giúp, tại sao ta không... Nghĩ đến đây Tiết Toàn đổi ý hỏi:
- Hàn tiên sinh! Ngài có biết cách vào Sơn Hà giới không? Chúng ta đi thám hiểm dò xét tìm kiếm một lần..
Thiếu phụ thu kiếm gầm lên một tiếng lanh lảnh chói tai, ngẩng mặt lên trời cười giọng như bị quỷ nhập, chân mày, mi, tóc đang đen liền đổi sang màu đỏ, da mặt, ánh mắt cũng trở nên đỏ như máu. Bên ngoài nhiều người kinh hô, lại có người cảnh cáo:
- Mau tránh ra! Đây là Huyết Ảnh Thần công cùng Huyết Trảo Thủ, bá đạo vô cùng. Ai trúng chiêu liền trở thành bãi máu, xác cũng không còn. Một loại ma công cấp tuyệt đỉnh.
Hàn Tinh nghe vậy cũng không sợ, bị nhiễm máu bẩn cùng lắm là đem hồng thủy ra rửa hay quang khí ra bài trừ là xong. Người thường không có cách chữa trị, còn ta taỷ trừ nó không khó. Chàng yên tâm không cần để ý đến lời cảnh cáo tiến lên. Lúc này thiếu phụ hoàn toàn là một màu đỏ cũng xông tới, khi đến gần trở thành một huyết ảnh lờ mờ nhỏ bằng nắm tay.
Chàng dùng quyền đấm thẳng ra, huyết ảnh bị đẩy lui xoay tròn rồi biến thành vô hình. Chàng nhận ra ngay có chút quỷ dị, khi huyết ảnh bị quyền kình đánh vào bay đi, kình lực bị huyết ảnh thôn phệ rồi tàng hình ẩn nấp trong không khí.
Mắt chàng không thấy đối phương, thần thức cũng vô dụng. Chàng liền cảm quan thứ sáu liền cảm một cụm năng luợng đang di chuyển về đám người phía xa. Quả nhiên nhiều tiếng hét thảm vang lên vì bị huyết ảnh tấp kích... Hàn Tinh giật mình vội dùng Ẩn Vụ Di hình đuổi theo, môn khinh công này từ lâu không dùng tới chẳng ngờ khí thế và tốc độ mạnh hơn trước rất nhiều.
Huyết ảnh đột nhiên thấy một ngọn cơn lốc theo, khí thế khủng khiếp, chưa đến gần đã cảm thấy sức hút ảnh hưởng huyất ảnh nên vội bỏ ý định giết chóc, gia tốc bỏ chạy. Chỉ trong chớp mắt như một lưu tinh đã rời xa mấy trăm dặm, xuyên qua bao núi đồi, khe vực, sông biển.
Trên không phía tây hai thôn nữ đang trên đường đi, một người thấy bóng huyết ảnh lờ mờ liền nhận ra kinh hô:
- Huyết ảnh của Huyết Ảnh môn... Chị Hoa về nhà báo cho mẹ biết đi. Hay quá, cuối cùng kẻ thù của em đã lộ diện rồi.
- Nhã-Tuyền, phải cẩn thận..
Nói xong thân ảnh nhoáng lên một quang ảnh màu vàng bay vút đuổi theo.
Thôn nữ Nhã-Tuyền bay đuổi theo lúc này mới phát hiện mộn cơn lốc theo sát huyết ảnh. Cơn lốc lạ này càng lúc càng lớn mạnh, ngũ hành, tiên khí chung quanh bị cuốn vào trong đó tạo thành một sương mù con vụ...
Đúng lúc này Sương Vụ lôi huyết ảnh vào trong, đồng thời tiếng hét thê lương vang vọng vang lên:
Thôn nữ Nhã-Tuyên thấy kẻ thù bị giết, không tra được tin tức liền luống cuống hô to:
- Đừng giết nó!!! Khoan đã..
Hàn Tinh đang dùng Sương Vụ bắt huyết ảnh thấy cô gái ngự kiếm đuổi theo không thèm để ý, ngay lúc xoắn nghiền huyết ảnh lại nghe cô gái hô. Liền dùng ý niệm khống chế sương vụ nới lỏng ra rồi hỏi:
- Cô bé la hét gì đó! Sao còn cản tôi diệt ma.
- Xin lỗi đã làm phiền anh, huyết ảnh này là kẻ thù của gia đình tôi, đã truy tìm chúng nó hai chục năm nay nhưng không thấy tung tích. Bây giờ nếu bị người giết đi thì tôi lấy ai mà hỏi tin tức người thân..
- Tin tức người thân nào?
- Hơn hai mươi năm trước hai huyết ảnh vào nhà bắt cóc người một người chị của gia đình chúng tôi.
- Lại có chuyện này... nhưng cô đến hơi trễ, huyết ảnh này bị chết không thể báo cho cô tin tức này nữa.
Thôn nữ thất vọng thở dài.. Hàn Tinh thấy vậy nói:
- Cô đi theo tôi, nơi này còn có một huyết ảnh người thân, co đến đó hỏi cũng được.
Nói rồi bay thẳng trở về.
Đến nơi Hàn Tinh giật mình thấy Tiết Cừ lão đang chật vật bị một huyết ảnh khác vây đánh, chung quang chết mấy chục người. Chàng bực mình vào sương vụ cuốn lấy huyết anh giam vào đó.
Thôn nữ giật mình sợ huyết ảnh bị giết chết hô:
- Đừng giết nó...
Huyết ảnh sương vụ xoắn ép cắn nuốt, trở lạt thành một lão ẩu tàn tạ già nua. Hàn Tinh sợ lão bạo nguyên anh nên dùng quang tráo phong ấn nguyên anh lão lại rồi giải sương vụ đem lão ẩu ra ngoài.
Thôn nữ vừa nhìn thấy lão ẩu liền vui mừng bắt đầu tra hỏi:
- Hai mươi hai năm trước các ngươi ở Đại Thủy Giới bắt cóc một đứa con gái mười bốn tuổi, đã đem nó đi nơi nào.
Lão ẩu khẽ liếc thôn nữ tỏ vẻ ngạc nhiên liếc qua Đan-Thanh công chúa cười khẩy:
- Con nhóc hỏi ta, ta hỏi ai đây?
- Mẹ ta đã tả hình dáng người đã bắt cóc chị ta chính là mụ.
Nàng nói xong liền lấy một khối ngọc viết tin tống phát truyền đi. Không bao lâu một thiếu phụ xinh đẹp ngự kiếm đến nơi hỏi:
- Nhã-Tuyền! Nghe nói con... Ủa! Huyết Ảnh môn, mụ kia.. năm xưa bắt cóc con gái ta, đã mang đi đâu?
- Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai...
- Còn ngoan cố không khai ra.
- Huyết ảnh môn không có người nhu nhược, không bao giờ khuất phục địch nhân.
- Ngươi đã chán sống vậy, ta thong thả thành toàn cho.
Nói xong quay sang Hàn Tinh thỉnh cầu:
- Vị Tiên sinh này, xin cho biết đại danh. Bà già giao cho mẹ con chúng ta xử lý được không? Xong việc chúng ta sẽ đáp đền sự thiệt hại cho quý gia tộc..
- Ta gọi Hàn Tinh. Hai vị là ai? định xử lý làm sao?
- Chúng ta nguyên ở Đại Thủy giới, ta là Nguyễn-Lê Đan-Hương năm xưa ta có hiềm khích với Huyết Ảnh mụ Hồng Oanh này, mụ nhân lúc chúng ta vô ý cướp con gái ta, lúc đó được một tuổi. Chúng ta đuổi bắt theo dấu vết vào tận Yêu Cầm giới hai mươi năm nay. Tưởng rằng vô vọng không ngờ Tuyền nhi lập đại công tìm được kẻ thù. Bây giờ ta bắt buộc phải dùng Sưu Hồn đại pháp, huyết ảnh môn người quả là không có tính người, không bao giờ chịu tiết lộ.
- Giao cho hai vị cũng được, ta có một yêu cầu.
- Hàn tiên sinh cứ nêu ra, nếu có thể chúng ta sẵn sàng phụng bồi.
- Ta muốn biết Đại Thủy giới, không biết làm sao có thể đến đó.
- Chúng ta qua thông đạo ở Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh, không biết tiên sinh đã nghe qua.
- Quả nhiên qua Bách Giới Thông Thiên Bí Cảnh.
- Hai vị có biết địa điểm cửa thông đạo Đại Thủy giới không?
- Chuyện này dễ, để ta ghi cho.
Nói xong thiếu phụ dùng ngọc giản khắc tin tức vào rồi đưa cho chàng nói:
- Khi nào Hàn tiên sinh đến nhớ ghé thăm Nguyễn-Lê đại thế gia tìm chúng tôi...
Hàn Tinh giao lão ẩu cho thiếu phụ, nàng không khách sáo hành hạ, thi triển sưu hồn đại pháp. Lão ẩu kia hét thảm mấy lần người lả đi tỉnh lại liên tiếp.
- Tha cho ta, ta nói..
- Bây giờ đã trễ, các ngươi đã biến con gái ta thành kẻ giết người không gớm tay, không được hưởng chút tình thương nhân loại... Thật là đáng chết. Lão họ Mạc ta phải phanh thây lão ra, dám cướp con ta làm con …
- Nguyễn-Lê phu nhân, mau bình tĩnh, đừng quá xúc động...
Bỗng Nguyễn-Lê Đan-Hương nhìn thấy Đan-Thanh công chúa đang ngồi xếp bằng trong góc. Mắt nàng sáng lên hô:
- Nhã-Hồng, con gái lớn của ta... Phải chăng nàng đến đây đã tự xưng là Mạch Đan-Thanh công chúa?
- Phải rồi sao phu nhân hỏi vậy?
- Nó chính là con gái của ta. Trên cổ, giữa ngực và trên rốn ba phân nó có mỗi chỗ một nốt ruồi. Để ta khám xem là xác định được.
Đan-Hương phu nhân bay lại Đan-Thanh công chúa phi kiếm xuất ra cách không khoanh ba chỗ phá áo của nàng ra ba lỗ tròn như đầu ngón tay, để lộ ra làn da trắng như bạch ngọc. Mọi người nhìn quả nhiên thấy ba nơi đó chính giữa có một nốt ruồi.
- Ồ! Chúc mừng phu nhân gia đình đoàn tụ.
- Cám ơn các vị thông cảm cho gia đình chúng tôi.
- Lần này chúng tôi không thể đem nàng buộc Mạc Thanh đế thả người Tiết gia ra rồi...
Nguyễn-Lê phu nhân thấy mọi người thất vọng như vậy, nàng vừa sưu hồn lão ẩu nên đã hiểu mọi chuyện đã xảy ra nên đắn đo một hồi nói:
- Chuyện này ta có thể giúp một tay, xem như là đền bù tổn thất và công lao của quý vị.
Người của Tiết gia ta phỏng đoán lão dấu ở một trong hai nơi, thứ nhất là trong Sơn Hà giới, thứ hai ở Đại Thủy Giới. Sơn Hà giới ta không cách nào vào dò xét được, còn Đại Thuỷ giới thì ta sẽ về đó ngay và có thể dò xét dùm các vị.
Hàn Tinh nghe vậy mừng rỡ vội giao cho Nguyễn-Lê phu nhân một ngọc giản truyền thông bên trong đã một tia nguyên thần, một khi tin tức gửi đi, chàng có thể lập tức chấm tọa độ dùng Thần Di xuyên việt đến đó.
- Nguyễn-Lê phu nhân khám xét tình hình Nhã-Hồng thấy nguyên anh của nàng bị một thần thông kỳ dị đặc biệt phong ấn bèn ngưng trọng hỏi:
- Vị nào đã phong ấn nguyên anh Nhã-Hồng, có thể giải cho không?
- Là tôi, phu nhân cẩn thận, cô này rất hung dữ một khi giải khai coi chừng nó tự bạo ngyuên anh...
Hàn-Tinh nói xong giải phong ấn cho nàng. Bất chợt Nhã-Hồng bỏ chạy hô:
- Bà không phải là mẹ ta... Mẹ ta là Diệp Nhược Thu, cha ta là Mạc Thanh đế .....
Nguyễn-Lê Đan-Hương vội phi thân đuổi theo bắt lại, Nhã-Hồng liền tung một chưởng, phu nhân lách tránh đồng thời tay chộp vào cổ tay Nhã-Hồng phong ấn nguyên anh nàng lại..
Hàn-Tinh thấy không xảy ra chuyện nữa thở phào nhẹ nhõm, rồi xem thương thế các người trong Tiết gia, bị huyết ảnh gây độc thương. Cuối cùng bị chết năm Tiên quân, độc thương mười ba người được chữa khỏi.
Ba mẹ con Nguyễn-Lê Đan-Hương rời khỏi rồi, Tiết Toàn nóng giận thấy lão ẩu còn nằm rên rỉ ở cận kề bèn ngứa mắt đánh cho một chưởng tan nát... Hàn Tinh thấy trí nhớ mảnh vỡ của lão phân tán bèn thu lại, hòng tìm hiểu Huyết Ảnh môn còn nguyên anh chạy thoát bị Tiết Toàn đánh cho phách tán, không cho cơ hội đoạt xá hồi sinh.
Hàn Tinh trầm giọng than:
- Tưởng rằng lần này thu hoạnh đôi chút, có thể cứu số người bị Mạc thanh đế bắt giữ không ngờ nàng kia không phải là con gái lão, chúng ta bị thiệt năm tiên quân vô ích.
Tiết Toàn đến bên nói:
- Lão họ Mạc thật bỉ ổi, xưa kia cho người vây giết ta. Bây giờ chiếm Yêu Cầm giới, ông nội cha và các trưởng lão trong gia tộc bị hại e rằng cũng là hắn gây ra.
Tiết Toàn sau khi được chàng đem về Hồng Mông Linh Châu chữa khỏi, lúc đầu căm hận chàng tưởng là muốn chiếm truyền thừa hãm hại Tiết thế gia, khốn nỗi muốn chống cự cũng không được, bị Hàn Tinh phong ấn nguyên anh, phòng ngự cẩn mật. Mãi khi về bên cạnh Tiết Lễ, được anh giải thích cho mới tạm chấp nhận.
Hôm nay Tiết Toàn chính thức thấy thân thủ của Hàn Tinh năng lực mạnh hơn tất cả người của Tiết gia lại gánh vác việc của Tiết gia nên cảm kích. Chuyện oán hận đối với Tiết Văn, đã hại mình cùng hại gia tộc đến mức này khiến Tiết Toàn bực mình cho rằng thân nhân của lão đại chết cũng đáng đời, ăn sung mặc sướng hưởng thụ trên Thiên Cung không nghĩ đến ngườì trong Tiết gia tộc khác đang phải khổ cực phấn đấu ở tầng dưới.
Tiết Toàn thấy Hàn Tinh một mực muốn cứu thoát những người trong tộc không liên quan gì đến chàng, mặc bao nhiêu khó khăn gian khổ, lại một lần nữa suy nghĩ xét lại. Lão đại Tiết Văn hãm hại mình, tuy họ đáng ghét nhưng vẫn là thân nhân trong gia tộc. Hàn Tinh là người ngoài gia tộc còn lo lắng cứu giúp, tại sao ta không... Nghĩ đến đây Tiết Toàn đổi ý hỏi:
- Hàn tiên sinh! Ngài có biết cách vào Sơn Hà giới không? Chúng ta đi thám hiểm dò xét tìm kiếm một lần..
/501
|