Kim-Đan điện Bạch đế, Hắc đế, ba yêu cầm đế đứng trước một đống chiếm lợi phẩm, bí tịch pháp quyết tu luyện chỉ có vài chục quyển tầm thường, bí quyết luyện đan trái lại trên dưới ngàn cuốn, linh khí, linh giáp các dạng vô số, tiên khí tiên bảo chỉ có hai kiện. Chỉ đan dược, linh dược, linh thảo thì vô số.
Khổng Tước đế lên tiếng đưa ý kiến:
- Mấy thứ rác rưởi quá nhiều, ta chỉ cần tiên khí và một phần năm tiên dược, linh dược.
Linh Thứu đế hừ một tiếng cười khẩy:
- Tiên khí bảo cấp bậc chỉ có hai kiện, ngươi muốn một kiện còn đòi một phần năm tiên dược, linh dược vậy ra chúng ta còn lại chia nhau hốt rác hay sao?
Phụng Hoàng đế trầm ngâm không nói gì, trong ba yêu cầm đế thực lực của hắn dẫn đầu thấy hai tên gia hỏa chưa gì đã đòi chia chác, nhận phần lợi thì cười khẩy.
- Khoan đã! Chờ nghe Hắc Bạch tiên đế ý kiến đã.
Bạch tiên đế buồn bực hối hận đã mời ba tên yêu cầm đế này đến đây. Lão và lão Hắc đã vì bảo đảm thành công, tính toán kỹ càng phòng hờ Tiết Văn tiên đế xuất hiện nên mời ba tên nàn, không ngờ lão Tiết Văn tiên đế im hơi lặng tiếng chẳng ra mặt cũng chẳng cho tiên quân tiếp viện, khiến lão và lão Hắc thất nghiệp đứng xem ba tên yêu cầm đế hành động. Bây giờ ba tên này đòi chia chiếm lợi phẩm. Nếu để cho ba tên này bất mãn thì lần sau khó mời chúng hợp tác được, suy đi tính lại đành phải rút thăm, ai may mắn thì được. Bạch tiên đế liền đem suy tính của mình truyền âm cho lão Hắc tiên đế. Hắc tiên đế nghe vậy hơi sửng sốt nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
- Ta định như thế này các ngươi thấy ra sao?
- Lão Bạch thử nói ra xem, nếu hợp lý thì chúng ta không phản đối.
- Như các vị đã thấy tiên cấp khí bảo chúng ta chỉ có hai kiện, ở đây chúng ta có năm người. Như vậy chúng ta công bình rút thăm. Mỗi người rút một thẻ, ai được thẻ có đánh một dấu thì lấy thanh tiên kiếm, ai rút được thẻ hai dấu được lấy tiên giáp. Còn đan dược chúng ta chia đều ra năm phần mỗi người một phần. Mấy thứ lặt vặt khác để cho tiên quân, chân tiên chia phần.
Khổng tước đế phản đối:
- Như vậy không được, ta cũng muốn linh khí, bí quyết tu luyện...thì sao?
Bạch đế trừng mắt nín giận nói:
- Chém giết năm vạn người trong Kim-Đan điện là họ hay chúng ta ra tay, chẳng lẽ họ làm việc giết người không công hay sao?
Linh Thứu yêu đế bào chữa:
- Tại vì chúng ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ thôi..
- Không muốn lấy lớn hiếp nhỏ cũng không muốn đồ đạc của bọn nhỏ...
Phụng Hoàng đế thấy hai lão yêu còn muốn dây dưa mặc cả nữa bèn nói:
- Thôi đi hai lão Khổng, Thứu. Lần này chúng ta chẳng mất bao nhiêu công lao đã nhận như thế cũng đủ không cần đòi thêm cho mất thân phận.
Ba yêu cầm đế rút thăm rồi nhận phần của mình rồi cáo biệt mà đi.
Tiên kiếm Bạch đế rút thăm trúng còn Tiên giáp Phụng Hoàng yêu đế rút trúng.
Hắc đế Bạch đế và các tiên quân đi theo ở trong Kim-Đan điện nửa tháng, đào bới phá phách, bao nhiêu linh điền dược thảo nhổ sạch, vui chơi tấu nhạc ăn mừng còn chưa đi. Một buổi tối đang vui chơi tiệc tùng linh đình mọi người nghe một tiếng rống giận dữ từ trời cao.
Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy cả thân người cứng ngắc. Hắc đế Bạch đế biến mất tại chỗ xuất hiện bên ngoài cách Kim-Đan điện mười dặm trên không đề phòng.
Bầu trời đêm xé ra một tia chớp loé lên, sau đó vô số tia chớp khác loé lên. Cách Hắc đế Bạch đế mười dặm một bóng người to lớn uy nghi đứng đó từ bao giờ, nét mặt người này vẫn còn nét giận dữ hô:
- Hay cho hay hai lão Hắc Bạch tiên tặc! Thấy ta nhường nhịn lại càng làm tới, năm xưa hãm hại anh em ta, thất đệ của ta bị phế hủy thê thảm ta chưa tính tội, hôm nay lại đến đây giết hại người Tiết gia. Hôm nay ta cho hai lão chết trong thống khổ đền bù cho hành vi phản bội của các ngươi.
- Nói nhảm nhiều quá, chỉ bằng Tiết Văn lão rùa rút đầu ngươi! Có bản lãnh gì cứ mang ra chúng ta sẵn lòng phụng bồi.
Lời chưa dứt đã thấy tiên khí, linh khí trong không gian vặn vẹo rồi ngưng đọng, bầu trời đang còn chút ánh sáng của các vì sao liền tắt phụt, cả Yêu Cầm giới bao phủ dầy đặc bóng tối yên tĩnh tuyệt đối, cả tiếng côn trùng cũng không có, thế giới trở thành chết lặng hoàn toàn.
Hắc đế Bạch đế chưa biết đối phương muốn giở trò gì vội kết một màn ngự khí dầy hai mươi mét chung quanh người thầm nhủ "Xem lão quỷ làm gì được ta", thần thức hai lão không còn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương...
- Hãy thưởng thức Quang Minh quyền của ta … Các ngươi có phúc được lấy thân làm lễ vật thí nghiệm.
Vừa nghe xong hai lão Hắc Bạch thấy trước mắt loé lên, nhận ra hình nắm đấm sáng rực màu vàng chói như ánh mặt trời, nắm đấm bay tới chia ra trái phải hai bên thành hai đồng thời biến thành to lớn như hai ngọn núi kích vào thân mình.
Hắc đế Bạch đế nghi ngờ mất tin tưởng vào màn ngự khí của mình định tránh né nhưng thân thể không còn nghe ý niệm nữa.
Bùng, Bùng....
Hai tiếng nối tiếp liền nhau như một, hai thân hình bị đánh bay mười dặm.
Hắc đế Bạch đế cảm thấy toàn thân đau quặn, miệng mặn ọc lên một tiếng phun máu ra.
Bạch đế cố nhịn vội xuất bảo kiếm, kiếm khí hình thành ngàn thành vạn xếp chồng bay về phía trước. Hắc đế cũng không chậm trên tay đem một cỗ hắc tháp ném ra, hắc tháp phát đại vang lên những âm thanh quỷ dị như từ cõi âm vang vọng khắp chốn tận cùng không gian.
- Không Minh hư vô! Mọi vật viết thành hư vô cho ta.
Quang Minh quyền nắm đấm, vô số nắm đấm quang mang chói lọi đan vào nhau như một cái lưới vừa khổng lồ vừa dầy đánh vào kiếm khí, cùng cự đại hắc tháp.
Kiếm khí lập tức bị phá tan, còn hắc tháp bị đánh bay đi. Quang Minh quyền dư lực tiếp tục xông đến nện trên thân người Hắc đế Bạch đế. Lần này hai lão phòng hờ trước vì nhận ra oai lực kiếm chiêu cùng oai lực hắc tháp bị giảm rất nhiều, giảm ít nhất sáu thành nên vội thuấn di rút lui tránh thoát. Nhưng không ngờ thuấn di của mình cũng bị giới hạn sáu phần nên thân vừa dừng thì Hắc đế cảm thấy trước mắt sáng ngời nên không nghĩ ngợi vội thuấn di một lần nữa. Lần này chuẩn bị sẵn nên vừa dừng chân đã đem hắc tháp niệm:
- Hắc Tháp Quỷ Yêu Nhân hồn, tất cả xuất hiện cho ta!
- Ha ha!! Đồ ngốc, gọi hết bọn ma quỷ thối tha ra đây ta đốt tất cả thành khói bụi vất vào trong hư vô.
- Giỏi thì cứ việc...
- Xem cho kỹ!
Vô số quyền ảng quang mang bỗng hội tụ thành một vòng như một chiếc bông hướng dương khổng lồ ánh sáng chiếu soi tăng mạnh không biết gấp bao nhiêu lần rực rỡ. Những tiếng kêu gào của quỷ ma hồn vang lên không dứt, đang nhe răng giương vuốt bỗng trở nên văn vẹo gom thành một vùng khói đen.
- Phá!
- Bùng....Rắc rắc...
Vòng sáng bỗng đánh ra một kích, không gian nơi đó bị thủng một lỗ đen ngòm, mảnh vỡ bắn ra khắp nơi.
- Đồ dơ bẩn, Biến đi thôi!
Đám khói đen liền bị lỗ hổng không gian hút mất tăm tích.
Từ khi Tiết Văn xuất quan nghe được chuyện Hắc Bạch tiên đế và ba yêu cầm đế tru sát Kim-Đan điện nổi giận, Hồng-Linh dùng thần thức quan sát trận chiến phía dưới mới nhận thức lực lượng của Tiên Đế cuờng đại kinh khủng không thể tưởng tượng được, đấm nhẹ một quyền phá thủng không gian, dồn quỷ vật vào hư vô.
- Con đừng tự ti mặc cảm làm chi, chỉ cần con luyện Hư Vô chỉ đến tầng thứ mười con cũng có thể làm được như hắn, đâm thủng không gian không khó.
- Kiếm khí và Quỷ khí từ hắc tháp không yếu tại sao không chịu nổi Quan Minh quyền?
- Quang lực, quang năng lượng là nguồn năng lực nguyên thủy, trong hư vô tối tăm muốn hình thành vật gì trước phải dùng năng lượng ánh sáng trước đã. Quang Minh quyền của lão Tiết Văn này cao minh ở chỗ trước tiên thu hết quang lực trong không gian khiến cho trời đất tối tăm, ngũ hành cũng bị ảnh hưởng thay đổi, sau đó dùng quang lực thiêu đốt hủy bỏ nên kiếm quang, kiếm khí hay quỷ khí gì cũng bị phá giải.
- Bọn quỷ ma hồn kia không biết số phận sẽ ra sao?
- Con không biết thật hay sao, chúng phân tán biến mất vào hư vô không còn tồn tại.
- Đáng tiếc tên Bạch đế kia để hắn trốn thoát.
- Xem ra như vậy nhưng còn phải chờ xem chỗ dựa của lão, nếu lão có thể xuyên việt hay có tiên bảo không gian thì có thể thoát. Con nên biết trong Yêu Cầm giới Tiết Văn đang nắm giữ hầu hết thần thông, chúa tể Yêu Cầm giới.
- Vậy thì Bạch đế Bạch đại thế gia và Hắc đế Mai đại thế gia nguy rồi, khó có thể trốn thoát khỏi bị tru di đại gia tộc.
- Điều đó Hắc đế Bạch đế trước khi quyết định làm chuyện phản nghịch phải lường trước lợi hại mà cân nhắc chuẩn bị, nếu bọn lão không còn tình nghĩa ruột thịt máu mủ thì để mặc kệ, xem gia tộc như không liên quan đến mình.
Hắc đế lúc này bối rối không ngờ đối phương luyện ra thứ quyền pháp quỷ quái này, có khống chế được cả ánh sáng trong trời đất, còn ngũ hành nguyên tắc không gian lão cũng nắm quyền chưởng khống. Thật là quá bất công mà, một người nắm hoàn toàn quyền uy, còn ta tiên đế cấp trước nay tưởng bản lãnh của mình đã ghê gớm lắm có thể vượt qua Tiết Văn tiên đế trở thành đệ nhất cao thủ vô địch Yêu Cầm giới.
Bây giờ Hắc đế đối chiêu với Tiết Văn tiên đế mới biết mình sai lầm trầm trọng, bây giờ hối hận đã trễ không có ích lợi gì, càng buồn bực hơn lão Bạch kia sau khi bị một kích thất bại liền bỏ chạy trốn mất tăm tích, đúng là phường tiểu nhân bỉ ổi tham sống sợ chết. Nếu hai cao thủ tiên đế hợp công đánh Tiết Văn tiên đế thì còn hy vọng, dù bại trận cũng có thể chạy thoát dược. Hắc đế trong lòng chửi rủa lão Bạch không nghĩ rằng nếu mình đặt vào trường hợp lão Bạch thì mình cũng phản ứng và đối xử với đối phương như vậy thôi.
Hắc đế nghĩ đến lá chủ bài bí mật của mình đến lúc này đành phải lật ra mới cầu thoát nạn. Một khi lộ ra chủ bài người ta sẽ khinh dể chán ghét mình, tránh né càng xa càng tốt. Nghĩ đến hậu quả thảm hại, lúc mình sẽ bị cô lập, người đời khinh chê Hắc đế toàn thân run lên, mồ hôi đổ ra như tắm.
Khổng Tước đế lên tiếng đưa ý kiến:
- Mấy thứ rác rưởi quá nhiều, ta chỉ cần tiên khí và một phần năm tiên dược, linh dược.
Linh Thứu đế hừ một tiếng cười khẩy:
- Tiên khí bảo cấp bậc chỉ có hai kiện, ngươi muốn một kiện còn đòi một phần năm tiên dược, linh dược vậy ra chúng ta còn lại chia nhau hốt rác hay sao?
Phụng Hoàng đế trầm ngâm không nói gì, trong ba yêu cầm đế thực lực của hắn dẫn đầu thấy hai tên gia hỏa chưa gì đã đòi chia chác, nhận phần lợi thì cười khẩy.
- Khoan đã! Chờ nghe Hắc Bạch tiên đế ý kiến đã.
Bạch tiên đế buồn bực hối hận đã mời ba tên yêu cầm đế này đến đây. Lão và lão Hắc đã vì bảo đảm thành công, tính toán kỹ càng phòng hờ Tiết Văn tiên đế xuất hiện nên mời ba tên nàn, không ngờ lão Tiết Văn tiên đế im hơi lặng tiếng chẳng ra mặt cũng chẳng cho tiên quân tiếp viện, khiến lão và lão Hắc thất nghiệp đứng xem ba tên yêu cầm đế hành động. Bây giờ ba tên này đòi chia chiếm lợi phẩm. Nếu để cho ba tên này bất mãn thì lần sau khó mời chúng hợp tác được, suy đi tính lại đành phải rút thăm, ai may mắn thì được. Bạch tiên đế liền đem suy tính của mình truyền âm cho lão Hắc tiên đế. Hắc tiên đế nghe vậy hơi sửng sốt nhưng cuối cùng cũng đồng ý.
- Ta định như thế này các ngươi thấy ra sao?
- Lão Bạch thử nói ra xem, nếu hợp lý thì chúng ta không phản đối.
- Như các vị đã thấy tiên cấp khí bảo chúng ta chỉ có hai kiện, ở đây chúng ta có năm người. Như vậy chúng ta công bình rút thăm. Mỗi người rút một thẻ, ai được thẻ có đánh một dấu thì lấy thanh tiên kiếm, ai rút được thẻ hai dấu được lấy tiên giáp. Còn đan dược chúng ta chia đều ra năm phần mỗi người một phần. Mấy thứ lặt vặt khác để cho tiên quân, chân tiên chia phần.
Khổng tước đế phản đối:
- Như vậy không được, ta cũng muốn linh khí, bí quyết tu luyện...thì sao?
Bạch đế trừng mắt nín giận nói:
- Chém giết năm vạn người trong Kim-Đan điện là họ hay chúng ta ra tay, chẳng lẽ họ làm việc giết người không công hay sao?
Linh Thứu yêu đế bào chữa:
- Tại vì chúng ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ thôi..
- Không muốn lấy lớn hiếp nhỏ cũng không muốn đồ đạc của bọn nhỏ...
Phụng Hoàng đế thấy hai lão yêu còn muốn dây dưa mặc cả nữa bèn nói:
- Thôi đi hai lão Khổng, Thứu. Lần này chúng ta chẳng mất bao nhiêu công lao đã nhận như thế cũng đủ không cần đòi thêm cho mất thân phận.
Ba yêu cầm đế rút thăm rồi nhận phần của mình rồi cáo biệt mà đi.
Tiên kiếm Bạch đế rút thăm trúng còn Tiên giáp Phụng Hoàng yêu đế rút trúng.
Hắc đế Bạch đế và các tiên quân đi theo ở trong Kim-Đan điện nửa tháng, đào bới phá phách, bao nhiêu linh điền dược thảo nhổ sạch, vui chơi tấu nhạc ăn mừng còn chưa đi. Một buổi tối đang vui chơi tiệc tùng linh đình mọi người nghe một tiếng rống giận dữ từ trời cao.
Mọi người chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy cả thân người cứng ngắc. Hắc đế Bạch đế biến mất tại chỗ xuất hiện bên ngoài cách Kim-Đan điện mười dặm trên không đề phòng.
Bầu trời đêm xé ra một tia chớp loé lên, sau đó vô số tia chớp khác loé lên. Cách Hắc đế Bạch đế mười dặm một bóng người to lớn uy nghi đứng đó từ bao giờ, nét mặt người này vẫn còn nét giận dữ hô:
- Hay cho hay hai lão Hắc Bạch tiên tặc! Thấy ta nhường nhịn lại càng làm tới, năm xưa hãm hại anh em ta, thất đệ của ta bị phế hủy thê thảm ta chưa tính tội, hôm nay lại đến đây giết hại người Tiết gia. Hôm nay ta cho hai lão chết trong thống khổ đền bù cho hành vi phản bội của các ngươi.
- Nói nhảm nhiều quá, chỉ bằng Tiết Văn lão rùa rút đầu ngươi! Có bản lãnh gì cứ mang ra chúng ta sẵn lòng phụng bồi.
Lời chưa dứt đã thấy tiên khí, linh khí trong không gian vặn vẹo rồi ngưng đọng, bầu trời đang còn chút ánh sáng của các vì sao liền tắt phụt, cả Yêu Cầm giới bao phủ dầy đặc bóng tối yên tĩnh tuyệt đối, cả tiếng côn trùng cũng không có, thế giới trở thành chết lặng hoàn toàn.
Hắc đế Bạch đế chưa biết đối phương muốn giở trò gì vội kết một màn ngự khí dầy hai mươi mét chung quanh người thầm nhủ "Xem lão quỷ làm gì được ta", thần thức hai lão không còn cảm nhận được sự tồn tại của đối phương...
- Hãy thưởng thức Quang Minh quyền của ta … Các ngươi có phúc được lấy thân làm lễ vật thí nghiệm.
Vừa nghe xong hai lão Hắc Bạch thấy trước mắt loé lên, nhận ra hình nắm đấm sáng rực màu vàng chói như ánh mặt trời, nắm đấm bay tới chia ra trái phải hai bên thành hai đồng thời biến thành to lớn như hai ngọn núi kích vào thân mình.
Hắc đế Bạch đế nghi ngờ mất tin tưởng vào màn ngự khí của mình định tránh né nhưng thân thể không còn nghe ý niệm nữa.
Bùng, Bùng....
Hai tiếng nối tiếp liền nhau như một, hai thân hình bị đánh bay mười dặm.
Hắc đế Bạch đế cảm thấy toàn thân đau quặn, miệng mặn ọc lên một tiếng phun máu ra.
Bạch đế cố nhịn vội xuất bảo kiếm, kiếm khí hình thành ngàn thành vạn xếp chồng bay về phía trước. Hắc đế cũng không chậm trên tay đem một cỗ hắc tháp ném ra, hắc tháp phát đại vang lên những âm thanh quỷ dị như từ cõi âm vang vọng khắp chốn tận cùng không gian.
- Không Minh hư vô! Mọi vật viết thành hư vô cho ta.
Quang Minh quyền nắm đấm, vô số nắm đấm quang mang chói lọi đan vào nhau như một cái lưới vừa khổng lồ vừa dầy đánh vào kiếm khí, cùng cự đại hắc tháp.
Kiếm khí lập tức bị phá tan, còn hắc tháp bị đánh bay đi. Quang Minh quyền dư lực tiếp tục xông đến nện trên thân người Hắc đế Bạch đế. Lần này hai lão phòng hờ trước vì nhận ra oai lực kiếm chiêu cùng oai lực hắc tháp bị giảm rất nhiều, giảm ít nhất sáu thành nên vội thuấn di rút lui tránh thoát. Nhưng không ngờ thuấn di của mình cũng bị giới hạn sáu phần nên thân vừa dừng thì Hắc đế cảm thấy trước mắt sáng ngời nên không nghĩ ngợi vội thuấn di một lần nữa. Lần này chuẩn bị sẵn nên vừa dừng chân đã đem hắc tháp niệm:
- Hắc Tháp Quỷ Yêu Nhân hồn, tất cả xuất hiện cho ta!
- Ha ha!! Đồ ngốc, gọi hết bọn ma quỷ thối tha ra đây ta đốt tất cả thành khói bụi vất vào trong hư vô.
- Giỏi thì cứ việc...
- Xem cho kỹ!
Vô số quyền ảng quang mang bỗng hội tụ thành một vòng như một chiếc bông hướng dương khổng lồ ánh sáng chiếu soi tăng mạnh không biết gấp bao nhiêu lần rực rỡ. Những tiếng kêu gào của quỷ ma hồn vang lên không dứt, đang nhe răng giương vuốt bỗng trở nên văn vẹo gom thành một vùng khói đen.
- Phá!
- Bùng....Rắc rắc...
Vòng sáng bỗng đánh ra một kích, không gian nơi đó bị thủng một lỗ đen ngòm, mảnh vỡ bắn ra khắp nơi.
- Đồ dơ bẩn, Biến đi thôi!
Đám khói đen liền bị lỗ hổng không gian hút mất tăm tích.
Từ khi Tiết Văn xuất quan nghe được chuyện Hắc Bạch tiên đế và ba yêu cầm đế tru sát Kim-Đan điện nổi giận, Hồng-Linh dùng thần thức quan sát trận chiến phía dưới mới nhận thức lực lượng của Tiên Đế cuờng đại kinh khủng không thể tưởng tượng được, đấm nhẹ một quyền phá thủng không gian, dồn quỷ vật vào hư vô.
- Con đừng tự ti mặc cảm làm chi, chỉ cần con luyện Hư Vô chỉ đến tầng thứ mười con cũng có thể làm được như hắn, đâm thủng không gian không khó.
- Kiếm khí và Quỷ khí từ hắc tháp không yếu tại sao không chịu nổi Quan Minh quyền?
- Quang lực, quang năng lượng là nguồn năng lực nguyên thủy, trong hư vô tối tăm muốn hình thành vật gì trước phải dùng năng lượng ánh sáng trước đã. Quang Minh quyền của lão Tiết Văn này cao minh ở chỗ trước tiên thu hết quang lực trong không gian khiến cho trời đất tối tăm, ngũ hành cũng bị ảnh hưởng thay đổi, sau đó dùng quang lực thiêu đốt hủy bỏ nên kiếm quang, kiếm khí hay quỷ khí gì cũng bị phá giải.
- Bọn quỷ ma hồn kia không biết số phận sẽ ra sao?
- Con không biết thật hay sao, chúng phân tán biến mất vào hư vô không còn tồn tại.
- Đáng tiếc tên Bạch đế kia để hắn trốn thoát.
- Xem ra như vậy nhưng còn phải chờ xem chỗ dựa của lão, nếu lão có thể xuyên việt hay có tiên bảo không gian thì có thể thoát. Con nên biết trong Yêu Cầm giới Tiết Văn đang nắm giữ hầu hết thần thông, chúa tể Yêu Cầm giới.
- Vậy thì Bạch đế Bạch đại thế gia và Hắc đế Mai đại thế gia nguy rồi, khó có thể trốn thoát khỏi bị tru di đại gia tộc.
- Điều đó Hắc đế Bạch đế trước khi quyết định làm chuyện phản nghịch phải lường trước lợi hại mà cân nhắc chuẩn bị, nếu bọn lão không còn tình nghĩa ruột thịt máu mủ thì để mặc kệ, xem gia tộc như không liên quan đến mình.
Hắc đế lúc này bối rối không ngờ đối phương luyện ra thứ quyền pháp quỷ quái này, có khống chế được cả ánh sáng trong trời đất, còn ngũ hành nguyên tắc không gian lão cũng nắm quyền chưởng khống. Thật là quá bất công mà, một người nắm hoàn toàn quyền uy, còn ta tiên đế cấp trước nay tưởng bản lãnh của mình đã ghê gớm lắm có thể vượt qua Tiết Văn tiên đế trở thành đệ nhất cao thủ vô địch Yêu Cầm giới.
Bây giờ Hắc đế đối chiêu với Tiết Văn tiên đế mới biết mình sai lầm trầm trọng, bây giờ hối hận đã trễ không có ích lợi gì, càng buồn bực hơn lão Bạch kia sau khi bị một kích thất bại liền bỏ chạy trốn mất tăm tích, đúng là phường tiểu nhân bỉ ổi tham sống sợ chết. Nếu hai cao thủ tiên đế hợp công đánh Tiết Văn tiên đế thì còn hy vọng, dù bại trận cũng có thể chạy thoát dược. Hắc đế trong lòng chửi rủa lão Bạch không nghĩ rằng nếu mình đặt vào trường hợp lão Bạch thì mình cũng phản ứng và đối xử với đối phương như vậy thôi.
Hắc đế nghĩ đến lá chủ bài bí mật của mình đến lúc này đành phải lật ra mới cầu thoát nạn. Một khi lộ ra chủ bài người ta sẽ khinh dể chán ghét mình, tránh né càng xa càng tốt. Nghĩ đến hậu quả thảm hại, lúc mình sẽ bị cô lập, người đời khinh chê Hắc đế toàn thân run lên, mồ hôi đổ ra như tắm.
/501
|