- Chúng ta tiếp họ từng nhóm một, nhóm họ Lưu chắc vì nọc ong độc tromg người thê thiếp xinh đẹp đa tài kia, không tìm được thuốc giải đến đây cầu đan dược. Còn họ Đỗ kia chẳng lẽ bị ta giết hai tên Lang Nhân đến đòi nợ? Khi họ đến có xông vào Trúc trận không?
- Bọn Lưu Hương một mực lễ phép, ôn hoà thỉnh gặp sư phụ. Còn họ Đỗ có mang hai tên Lang Nhân vừa đến đã vô lễ hung hăng xông vào đang bị vây trong Trúc trận.
- Như vậy rất tốt, vừa đúng cơ hội cho Thùy-Nhung ấn chứng xem trận pháp.
Trong mấy tháng vừa rồi Băng Tiểu Phụng theo sơ đồ của Hồng-Linh làm mấy căn nhà nhỏ đơn sơ để cư ngụ, trong đó có một cái chòi lớn mái tranh, nền đất chung quanh rào cói, nan tre trông nghèo nàn nhưng đủ rộng.
Linh-Lan trở ra mời bọn Lưu Hương vào trong.
Hồng-Linh dùng chòi lớn để tiếp khách, nơi đây bàn ghế làm bằng ngọc trúc, trông giản dị nhưng thông thoáng mát mẻ. Vừa gặp mặt Lưu Hương đã nồng nhiệt lên tiếng:
- Xin thứ lỗi, chúng tôi đến đường đột đến quấy sự thanh tu củ Hồng-Linh Thánh Nữ.
- Xin ông đừng gọi tôi là Thánh Nữ, đại danh này tôi không dám nhận. Tiên sinh tìm đến được nơi này thật là cao minh, không biết có chuyện gì cần bàn?
- Chuyện xảy ra tại ngoại thành Hải-Đô thật là chuyện hiểu lầm, chúng tôi rất hối tiếc đã bị người khiêu khích chưa suy nghĩ chính chắn đã vội vã ra tay, khiến cho tiên tử bị vô số kiếm thương. Hôm nay thấy tiên tử vẫn an mạnh khiếng cho tôi đỡ áy náy.
Hồng-Linh không phải là người thích tranh đấu nên đáp ứng:
- Tiên sinh cho chuyện này là hiểu lầm thì là chuyện hiểu lầm, từ nay không cần nhắc đến.
- Lần này vì chuyện này ái thiếp của tôi, Lam Tố bị ong độc chích, nay vẫn chưa được chữa khỏi mong tiên tử rộng lượng ra tay cứu nàng.
- Ồ đã hơn một tháng rồi còn chưa được cứu chữa ư! Mau đem nàng vào đây.
Lưu Hương cho người đem Lam Tố vào đặt nàng bên cạnh.
Hồng-Linh nhìn thoáng thấy Lam Tố còn tàn tạ hơn Hắc Tiểu Phụng khi bị trúng độc nàng nghi ngờ nàng đã ăn sai đan dược khiến tình trạng càng nguy hiểm hơn. Hồng-Linh liền hỏi:
- Phải chăng tiên sinh đã cho nàng dùng đan dược?
- Đúng thế nàng đã phục Tẩy Độc Đan của Vạn Độc Môn nhưng không khỏi, trái lại khiến nàng càng đau đớn thê thảm hơn.
Tẩy Độc Đan của Vạn Độc môn có ngàn loại, lấy nguyên lý lấy độc trị độc, nếu như hai loại độc, độc tính đối nghịch, độc lực ngang hàng đối kháng nhau khiến cả hai triệt tiêu lẫn nhau thì thành công, nhưng nếu chỉ sai lầm một chút thì nạn nhân càng thê thảm, lúc đó không phải độc trị độc mà là độc thêm độc lại càng độc.
Hồng-Linh thong thả dùng thần thức, đồi thời đưa một tia chân khí vào thân thể nạn nhân dò xét. Nhưng đang thi hành thì Lam Tố bỗng dưng Lam Tố hét một tiếng bay ra khỏi giường, lấy tay làm kiếm chém ra một chiêu như sấm sét.
Hồng-Linh phản ứng kịp thời, khi thần thức nàng cảm giác khí động chung quanh người Lam Tố bất thường liền cảnh giác, nên dùng Điệp-Lãng thân pháp lùi lại, đồng thời hư vô chỉ từ huyệt Thiếu Dương theo ngón cái bắn ra một tia thanh quang sáng chói, tiếp theo tia thanh quang bao bọc lấy Lam Tố khiến thân nàng đang trong tư thế bay tay bắt kiếm quyết kiếm bị không gian trói chặt lơ lửng trong không gian.
Lưu Hương giật mình không ngờ Lam Tố nổi điên tấn công Hồng-Linh tiên tử, hắn sợ Hồng-Linh hiểu lầm vội nói:
- Tiên tử nương tay! Lam Tố bị độc tính làm nguy thỉnh thoảng nổi cơn chứ không phải nàng chủ động cố ý.
Hồng-Linh may mắn mới luyện Hư Vô chỉ được ba thành. Khi thử nghiệm đánh vào mấy tảng đá kết quả không được như ý, uy lực chưa đủ mạnh khiến tảng đá chỉ bị đánh sâu ba tấc chẳng có gì là bá đạo nên hơi thất vọng, cũng may nàng phát giác ra mỗi khi xuất chỉ, không gian chung quanh chỉ quang bị cô đọng lại nên bỏ công tìm hiểu cặn kẽ mới biết đó là tác dụng chỉ phong của Thiếu Dương huyệt qua ngón cái, tia chỉ này không mang tính sắc bén như bốn ngón khác, nhưng mang tính trầm hùng đến nỗi có thể khiến cho không gian khí quyển đọng lại. Lần này gặp trường hợp nguy cấp đem ra dùng quả nhiên trói buộc Lam Tố một cách dễ dàng. Chỉ công đâm đến lớp da người Lam Tố liền dừng tại đó, nên nàng chỉ bị trói buộc không hề bị thương tích.
Hồng-Linh nghe Lưu Hương giải thích, nàng gật đầu thong thả thu chỉ về đặt Lam Tố xuống giường như cũ rồi tiếp tục đưa chân khí vào xem bệnh.
Chuyện xảy ra vừa rồi khiến mọi người giật mình, Lưu Hương thấy Hồng-Linh ra tay có mực thước khiến thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình thiếu sót không nói rõ tình trạng của Lam Tố khiến thiếu chút nữa xảy ra tai họa cùng hiểu lầm. Hắn cùng ba thê thiếp chứng kiến thân thủ và bản lãnh chế địch của Hồng-Linh thì đánh giá lại, đối xử với thái độ khác. Trước đây họ cho là Hồng-Linh chẳng có bản lãnh gì đáng kể ngoại trừ thân pháp ẩn thân và dùng ngoại vật hỗ trợ, bây giờ nhìn thấy một ngón cái tỏa ánh quang rực rỡ có thể trói buộc không gian biết ngay lợi hại, rõ ràng liên có chút liên quan đến phát tắc không gian. Loại pháp tắc này chỉ tiên nhân, chân tiên cấp bậc mới có thể ngộ hiểu được. Cả ba đều giật mình thầm nhủ may mắn, lần này nhờ dịp chữa bệnh cho Lam Tố có thể giải hòa với Hồng-Linh. Họ không ngờ đến, môn võ kỹ vừa rồi chỉ là một môn trong Hư Vô Tư Đỉnh Đan môn truyền thừa Hồng-Linh mới hấp thu luyện tập.
Linh-Lan đang bưng trà lên mời khách cũng chứng kiến một màn, nàng hồi hộp tim đập thình thịch, nàng thấy thân thủ của sư phụ vừa oai phong uy mãnh như thiên thần, một ngón liền khống chế đối phương liền hâm mộ không thôi, nàng hớn hở vui mừng trong lòng hy vọng sớm đạt được trình độ này.
Hồng-Linh xem bệnh xong Lưu Hương không nhịn được hỏi:
- Tiên tử thấy tình trạng nàng thế nào, có hy vọng chữa khỏi không?
- Tình trạng có phần rắc rối, có thể ví nàng là chiến trường tranh đấu cho hai loại độc tính. Có thể chữa khỏi nhưng tình trạng này khiến cách chữa trị trở nên khó hơn. Nếu chỉ bị ong độc chính, chỉ cần tôi luyện ra một viên đan dược cho dùng là khỏi. Bây giờ có thêm nọc trùng độc gì tôi không biết khiến hai loại độc dược đối chiến không ngừng bất phân thắng bại. Nếu chờ kết cục hai bên tiêu diệt lẫn nhau thì Lam Tố hồn xác đều tàn, phải chết chứ không còn nghi ngờ.
- Vậy phải chữa trị ra sao?
- Tôi định cho ong đầu hổ ra chích nàng thêm một mũi, tăng cường tính nọc độc đầu sư tử khiến nọc ong đánh bại chất độc dường như của loại bọ cạp kia sau đó cho nàng dùng đan dược chữa nọc độc ong đầu sư tử.
- Nhưng nọc độc ong chỉ tương đương với nọc độc kia?
- Không cần lo. Con ong đã chích Lam Tố chỉ là hạng năm trong hàng đoàn ngũ, nó là lính hạng xoàng, bây giờ cho con ong lính hạng bốn đủ ăn đứt nọc độc bọ cạp kia.
- Vậy mọi sự cậy vào tiên tử?
Hồng-Linh đem ngân châm ra rồi giải thích:
- Lam Tố thần kinh bị hai loại độc ảnh hưởng khiến nàng mất tự chủ hành động bất thường, trước tiên dùng châm cứu bảo vệ ngũ tạng, thần kinh não bộ. Chờ sau khi tôi luyện ra đan dược mới cho ong đầu sư tử ra làm việc, chờ nọc độc bò cạp bị tiêu diệt liền cho nàng phục đan dược.
- Tiên tử nắm chắc được mấy phần?
- Nắm chắc chừng 65%
Bọn Lưu Hương thất vọng, hắn chờ mong ít nhất tám phần, bây giờ Hồng-Linh nói chỉ nắm chắc hơn sáu phần, bây giờ đến nước không còn cách nào khác đành phải nhận theo số mệnh.
Bọn Lưu Hương vừa đồng ý để Hồng-Linh chữa nàng liền dùng ngân châm ra ghim vào các huyệt đạo cần thiết bảo vệ ngũ tạng, đầu não, ... Cũng như luyện đan cho Hắc Tiểu Phụng nàng để đối phương phải thu thập tài liệu phụ và mượn đỉnh lô. May mắn trong vườn thảo dược của nàng trồng hầu hết các dược thảo đang cần, Hồng-Linh nên trực tiếp đem ra dùng nên dược liệu bọn Lưu Hương giảm bớt được nhiều.
Nửa ngày bọn Lưu Hương đã chuẩn bị xong tài liệu luyện đan, Hồng-Linh nhận lấy rồi bắt đầu luyện đan. Hồng-Linh tĩnh tọa cho đến khi tâm khí thần hợp nhất mới bắt đầu luyện đan.
Bọn Lưu Hương hồi hộp chờ đợi ở chòi lợp tranh đến nửa đêm bỗng không gian cách đó chờ năm mươi dặm ba động, Lưu Hương và ba nàng còn lại thần thức quét ra dò xét thì thấy ba người hai nam một nữa đang phi hành hướng về phía này.
Linh-Lan cũng nhận ra một trong ba người đang đến hô to:
- Nguy rồi! Tên Diệp Quân tìm đến tận đây rồi.
Thùy-Nhung cũng đã được biết, nàng bình tĩnh hơn Linh-Lan nhiều trấn an:
- Không phải quá lo lắng, chúng ta có trận pháp bảo vệ.
- Còn có chúng ta, sẵn sàng hỗ trợ nếu cần.
Băng Tiểu Phụng chạy ra nghe được trong lòng không phục hỏi:
- Diệp Quân là ai, hắn có bao nhiêu lợi hại mà phải sợ.
Lưu Hương thấy cô bé Tiểu Phụng dễ thương này không biết lợi hại, nhận ra nàng mới Hóa hình không bao lâu, hơi thở khí áp cường bạo rõ ràng của Phụng tộc, thực lực tương đương với mình hóa hình kỳ nên sợ nó khinh địch mà thiệt thòi nên nói cho nàng biết:
- Hắn là Thiên Cơ Tông thiên tài tu luyện giả Hợp Thể hậu kỳ.
Băng Tiểu Phụng sau khi hóa hình trốn khỏi khu vực chạm trán Ngưu tộc, đáng tiếc nàng mang trong người huyết thống pha tạp, không còn bao nhiêu tiềm lực so với hoang cổ phụng hoàng lại còn chưa có thể mở trọn vẹn truyền thừa thần thông, nếu không mấy tên ngưu tộc gặp được nàng phải chạy trối chết không cần phải ra tay. Nàng nghe đối phương hợp thể kỳ chiến ý liền nổi lên, hung tính trước nay như ngủ quên nay bừng tỉnh thức giấc chỉ muốn lao ra đánh một trận.
Thùy-Nhung thấy Tiểu Phụng như vậy vội ngăn cản:
- Tiểu Phụng chớ lỗ mãng, đối phương có ba người hai người kia đã lợi hại hơn cả tên Diệp Quân nữa.
Linh-Lan thấy bọn Lưu Hương tỏ vẻ lo lắng bất an nên hỏi:
- Lưu Hương tiên sinh không cách nào cản hắn được ư?
Lưu Hương trâm ngâm một chút rồi trả lời:
- Thực lực của hắn hơn tôi hẳn một đại cấp bậc, lại là nhân tài của một đại tông phái, giầu có bất kể phương diện nào, tài nguyên phong phú, linh bảo, pháp bảo, đan dược đền dư giả làm sao một tán tu như tôi có thể sánh được.
Thùy-Nhung thấy không ai có thể ngăn cản nổi Diệp Quân, Hồng-Linh lại đang đóng cửa luyện đan nên không biết phải làm sao. Nàng cảm thấy chính mình tạm là chủ nhân thay cho Hồng-Linh nên quyết định rút lui hẳn vào trong dùng trận pháp ngăn địch.
- Mời các vị theo tôi dời vào trong tạm trú. Không cần vội ra tay với bọn Diệp Quân.
Lưu Hương nghe vậy cho rằng nàng có thủ đoạn gì nên tò mò hỏi:
- Chẳng hay cô nương có thượng sách gì:
- Ở đây Hồng-Linh làm chủ, nàng bế quan luyện đan nên tôi mãn phép tạm thay nàng quyết định rút lui ẩn trú dùng sát trận và khốn trận ngăn địch, chờ chị Hồng-Linh ra tính sau.
Nhị Thiếp của Lưu Hương nhịn không được hỏi:
- Vậy chúng ta chẳng khác nào rùa rụt cổ!
- Sao lại là rùa rút cổ, trước tiên cho hắn nếm một chút Trận Pháp sau chờ Hồng-Linh luyện đan thành công đi ra cho hắn một bài học.
- Ồ! Chúc mừng tiểu thư. Không ngờ chỉ một tháng không những bệnh tình khỏi còn có thể tu luyện đến luyện khí kỳ cấp ba lại có thể thoải mái đứng trước Hợp Thể kỳ, Nguyên Anh kỳ. Không biết Hồng-Linh tiên tử đủ bản lãnh thắng Diệp Quân không? Ta cho là thực lực của nàng còn kém tướng công chúng ta.
- Cám ơn tiền bối, nhờ chị Hồng-Linh chữa trị nên bệnh trạng cũng đỡ nhiều. Trước kia tôi đã từng tiếp xúc nhiều cao giai tu sĩ nên đã quen. Xin hỏi các vị đánh giá thực lực tiên tử của chúng ta ra sao?
- Tiểu thư này không biết danh tính ra sao, đã là bạn với Hồng-Linh tiên tử thì đừng khách sáo gọi chúng ta là tiền bối.
Linh-Lan còn nhỏ tuổi lần đầu gặp nhân vật tu tiên, thấy phong cách tiêu sái của năm người họ, nam tuấn dật, nữ người nào cũng đẹp như hoa nên thầm hâm mộ, nàng không hiểu tại sao sư phụ bất hòa với họ. Nàng nghe họ muốn biết danh tính của dì Thùy-Nhung liền giới thiệu:
- Tiên tử họ Huỳnh gọi Thùy-Nhung, bây giờ là kết nghĩa chị em với sư phụ tiểu nha đầu. Còn tiểu bối họ Sùng gọi Linh-Lan.
- Thì ra Huỳnh Thùy-Nhung tiên tử, Sùng Linh-Lan tiểu muội ta tin chẳng bao lâu nữa tiên tử cũng sẽ tiến Trúc Cơ theo kịp chúng ta. Chúng ta bốn chị em họ Lam, Bạch, Triệu, Lưu gọi Tố Tố. Tôi họ Bạch, vị này họ Triệu còn vị này họ Lưu.
Thùy-Nhung ngạc nhiên thắc mắc tên họ mới đặt khi gặp nhau hay được cha mẹ họ đặt mỉm cười:
- Thì ra các vị đều gọi là Tố Tố.
Lưu Hương nghe mọi người nói chuyện vừa ngẫm nghĩ, hắn không xác định được tu vi của Hồng-Linh nên nói thẳng nhận xét:
- Ta đoán sư phụ của cô hẳn là Nguyên Anh kỳ.
Bạch Tố Tố cũng nhận định:
- Đúng thế! Xét theo hơi thở áp lực của Hồng-Linh tiên tử lúc yếu chỉ là Kim Đan kỳ, lúc mạnh lại là nguyên anh kỳ nên cứ cho là nguyên anh kỳ.
Thùy-Nhung một tháng ở cận kề Hồng-Linh, nàng tuy luyện khí tầng ba nhưng nhờ linh hồn cảm ứng đánh giá Hồng-Linh linh hồn lực, tinh thần cực mạnh, ở bên cạnh chẳng có chút áp lực nào trái lại đầy tính thu hút. Vấn đề chính là ở tính chất thiện lương, không nỡ sát hại ai điều này nàng hy vọng đến lúc nào đó nàng bị áp lực vượt mức chịu đựng, lúc đó hung tính mới bộc phát ra được, không để ai lấn áp mình nữa. Nàng thấy tình trạng này của Hồng-Linh nguy hiểm, nên nàng quyết tâm khổ luyện mau thành tựu mong bổ khuyết chỗ hổng của Hồng-Linh. Hơn một tháng tu luyện Hồng Thủy Quyết nàng nhận ra nhiều chỗ thần kỳ, ngoại trừ đặc tính chữa thương, lại có thể hấp thu thủy khí, chí âm hàn khí, tiến bộ thăng cấp không gặp bình cảnh, cứ tiến dần. Nàng nghi ngờ lấy khi đem luyện khí cấp bậc ra đánh giá định cấp cho tu vi của mình, chính nàng cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu tu vi cấp bậc của mình nên đoán Hồng-Linh chắc cũng thế. Điều này đương nhiên nàng không dám nói cho ai biết, nên nghe bọn Lưu Hương đánh giá thực lực của Hồng-Linh nàng nói:
- Đó là tại chị Hồng-Linh luyện công pháp đặc thù và không muốn bộc lộ hết thực lực của mình.
Hồng-Linh luyện hỏng mất ba lò tẩy độc đan, nàng không ngờ Bạch hỏa hàn lực mãnh liệt hơn trước khiến khống chế khó khăn hơn. Luyện đến lần thứ bốn nàng luyện đến giai đoạn ngưng đan, bỗng tâm bất an nàng vội đem thần thức dò xét chung quanh, liền giật mình kinh hoàng phát hiện một thanh kiếm vô thanh vo tức nhắm cổ họng nàng đâm tới chỉ còn nửa thước, trong lúc vội vàng Hồng-Linh vội xuất thiếu dương hư vô chỉ, từ ngón cái bắn ra một tia thanh quang, đánh lui ba phân đem thanh kiếm đen ngưng đọng dừng lại trước mặt chỉ cách cổ họng một tấc. Nàng nghe tiếng hô nhỏ sắc bén của đối phương rồi thần thức lại phát hiện vô số kim châm bay về phía nàng, Hồng-Linh chỉ quyết từ nguyên vị quét một vòng, tựa như chậm trãi cẩn thận lau chùi không khí trước mắt. Thanh kiếm đen lập tức bị vỡ vụn, đồng thời kim châm như một đàn muỗi vạn con đang bay đến bị ngưng đọng trong không cách nàng nửa thước. Hồng-Linh vẫn bình tĩnh giữ lửa luyện đan mồ hôi toàn thân toát ra như tắm, nàng biết ngay có ít nhất hai người thừa lúc nàng luyện đan đánh lén. Nàng tiếc lò đan không nỡ bỏ dở cố sức duy trì, thần thức dùng đến cực hạn bao trùm chung quanh nhận ra năm sáu bóng đen, hai bóng đen gần nhất đứng cách xa ngoài trăm mét, ngoài căn phòng luyện đan. Thấy đối phương không động tĩnh, nàng mừng rỡ lúc này ngưng đan thành công, mùi thơm bay ra. Hồng-Linh khuôn mặt đang mừng mặt lại ngưng trọng, than khổ, phát hiện trên bầu trời mây đen cuồn cuộn nhanh chóng hội tụ ngay trên đỉnh đầu.
Mấy ngày trước nàng học hỏi một chút kiến thức luyện đan, biết đến đan kiếp. Khi luyện thành công một loại chí bảo đan, vượt qua pháp tắc cho phép tồn tại trong thiên địa liền bị thiên kiếp giáng xuống tẩy lễ. Nếu đan lô tẩy lễ thành công tức được công nhận, còn thất bại tức bị hủy diệt gọi là đan kiếp.
Hồng-Linh bối rối chưa biết phải ứng phó ra sao với đan kiếp, bỗng cảm giác trong trữ vật lắc một kiện đồ vật phản ứng bay tứ tung như muốn phá trữ vật không gian bay ra ngoài, nàng ngạc nhiên thì ra món đồ chơi mua trong quày hàng thiếu niên kia, hắn muốn tặng nhưng nàng đã đem linh thạch ra mua.
Nàng hiếu kỳ nên đem nó ra ngoài, ai dè vừa kha khỏi trữ vật lắc, món đồ chơi mini hình dáng đỉnh lô mầu tía biến dạng phóng lớn thành một tòa nhà, phá tan bốn bức vách đất cùng mái tranh, tử sắc ánh quang rực rỡ đại thịnh bay lên trên chiếc đỉnh lô nàng đang luyện đan. Tử Đỉnh lập tức mở rộng chín ô bát giác cửa phụt lên chín ngọn lửa xanh nhạt đón lấy một một đạo thiên lôi " Oành! " vang rung động không gian trời đất. Lôi điện bạch quang chạy loạn xạ bao quang tử lô như một chiếc lưới ánh sáng một lúc mới tắt ngấm, chín ngọn lửa xanh bị lôi điện áp bách tắt ngấm, tử đỉnh xoay chậm bỗng một quang ảnh dáng người mầu trắng nhẹ nhàng bay ra. Bóng người vừa ra khỏi đã hô:
- Hư Vô Tử Đỉnh! Hư Vô khôn cùng...Ánh Quang hữu hiện.
- Ác nhân, Ác Yêu nhập đỉnh! .... Hồi Hư Vô.
Hồng-Linh giật mình kinh ngạc lẩm bẩm: "Hư Vô Tử Đỉnh!" trước mắt lại thấy vô số sinh vật bị luồng cơn lốc màu đen lôi kéo vào đỉnh qua chín cánh cửa sổ hình bát giác. Cơn lốc xoáy đen ngòm, cuốn hút càng lúc cành mãnh liệt, chỉ chốc lát đã có vô số con vật không hiểu từ đâu bị lôi cuốn vào, thần thức của nàng nhận ra lang, hổ, lợn rừng, trâu bò, xà,... đà điểu, quạ, cú, kên kên, tiểu tước, kim tước, khổng tước.. các loại cá lớn bé, tôm cua, bạch tuộc.... Cả những hắc kiếm mãnh vụn dưới đất cùng vạn kim châm đang còn bị trói buộc trong không gian cũng được cởi bỏ cuốn theo, cuối cùng nàng nhanh mắt nhận ra năm thân ảnh đen bị hút vào tử đỉnh.
Tiếng thú gào rống hoà với tiếng kêu hét kinh sợ vang lên ngắn ngủi rồi im bặt.
- Khử tạp!
Hư vô tử đỉnh phát ánh sáng mạnh hơn rồi ném một đống đồ vật ra ngoài, trữ vật giới, kiếm, bảo giáp, cùng một viên kim loại hỗn tạp.
- Ngưng đan!
Bóng người áo trắng hô lệnh liên tiếp cuối cùng tự tiến vào Hư Vô đỉnh.
Hư Vô đỉnh cũng tự thu nhỏ lại hình dáng ban đầu bay vào tay Hồng-Linh. Nàng chợt nhớ đến Tẩy Độc đan nên cất Hư Vô Đỉnh tiện thu luôn mấy món đồ vừa bị quăng ra vào trữ vật lắc.
Nàng xem lại trong đỉnh lô, năm viên Tẩy Độc Đan lớn bàng ba viên bi trẻ con hay chơi bóng bảy tỏa hương thơm nằm trong đỉnh. Nàng vội thu vào lọ mà tâm trí mơ hồ không hiểu đã chuyện xảy vừa rồi quá nhanh, sự thật hay mơ. Thần thức quét một lần không hề phát hiện điều gì khả nghi mới cất lọ Tẩy Độc Đan và thu đỉnh lô bước ra khỏi phòng.
- Mấy người áo đen ám sát mình là ai, sao có thể vào được tận đây không bị một chút cản trở? Bóng người trắng kia từ hư vô đỉnh bay ra là ai?
Hồng-Linh cảm thấy mình thoát nguy một cách ly kỳ khó hiểu vừa đi vừa nhớ lại chuyện vừa rồi chẳng mấy chốc đã đến khu sát trận.
- Bọn Lưu Hương một mực lễ phép, ôn hoà thỉnh gặp sư phụ. Còn họ Đỗ có mang hai tên Lang Nhân vừa đến đã vô lễ hung hăng xông vào đang bị vây trong Trúc trận.
- Như vậy rất tốt, vừa đúng cơ hội cho Thùy-Nhung ấn chứng xem trận pháp.
Trong mấy tháng vừa rồi Băng Tiểu Phụng theo sơ đồ của Hồng-Linh làm mấy căn nhà nhỏ đơn sơ để cư ngụ, trong đó có một cái chòi lớn mái tranh, nền đất chung quanh rào cói, nan tre trông nghèo nàn nhưng đủ rộng.
Linh-Lan trở ra mời bọn Lưu Hương vào trong.
Hồng-Linh dùng chòi lớn để tiếp khách, nơi đây bàn ghế làm bằng ngọc trúc, trông giản dị nhưng thông thoáng mát mẻ. Vừa gặp mặt Lưu Hương đã nồng nhiệt lên tiếng:
- Xin thứ lỗi, chúng tôi đến đường đột đến quấy sự thanh tu củ Hồng-Linh Thánh Nữ.
- Xin ông đừng gọi tôi là Thánh Nữ, đại danh này tôi không dám nhận. Tiên sinh tìm đến được nơi này thật là cao minh, không biết có chuyện gì cần bàn?
- Chuyện xảy ra tại ngoại thành Hải-Đô thật là chuyện hiểu lầm, chúng tôi rất hối tiếc đã bị người khiêu khích chưa suy nghĩ chính chắn đã vội vã ra tay, khiến cho tiên tử bị vô số kiếm thương. Hôm nay thấy tiên tử vẫn an mạnh khiếng cho tôi đỡ áy náy.
Hồng-Linh không phải là người thích tranh đấu nên đáp ứng:
- Tiên sinh cho chuyện này là hiểu lầm thì là chuyện hiểu lầm, từ nay không cần nhắc đến.
- Lần này vì chuyện này ái thiếp của tôi, Lam Tố bị ong độc chích, nay vẫn chưa được chữa khỏi mong tiên tử rộng lượng ra tay cứu nàng.
- Ồ đã hơn một tháng rồi còn chưa được cứu chữa ư! Mau đem nàng vào đây.
Lưu Hương cho người đem Lam Tố vào đặt nàng bên cạnh.
Hồng-Linh nhìn thoáng thấy Lam Tố còn tàn tạ hơn Hắc Tiểu Phụng khi bị trúng độc nàng nghi ngờ nàng đã ăn sai đan dược khiến tình trạng càng nguy hiểm hơn. Hồng-Linh liền hỏi:
- Phải chăng tiên sinh đã cho nàng dùng đan dược?
- Đúng thế nàng đã phục Tẩy Độc Đan của Vạn Độc Môn nhưng không khỏi, trái lại khiến nàng càng đau đớn thê thảm hơn.
Tẩy Độc Đan của Vạn Độc môn có ngàn loại, lấy nguyên lý lấy độc trị độc, nếu như hai loại độc, độc tính đối nghịch, độc lực ngang hàng đối kháng nhau khiến cả hai triệt tiêu lẫn nhau thì thành công, nhưng nếu chỉ sai lầm một chút thì nạn nhân càng thê thảm, lúc đó không phải độc trị độc mà là độc thêm độc lại càng độc.
Hồng-Linh thong thả dùng thần thức, đồi thời đưa một tia chân khí vào thân thể nạn nhân dò xét. Nhưng đang thi hành thì Lam Tố bỗng dưng Lam Tố hét một tiếng bay ra khỏi giường, lấy tay làm kiếm chém ra một chiêu như sấm sét.
Hồng-Linh phản ứng kịp thời, khi thần thức nàng cảm giác khí động chung quanh người Lam Tố bất thường liền cảnh giác, nên dùng Điệp-Lãng thân pháp lùi lại, đồng thời hư vô chỉ từ huyệt Thiếu Dương theo ngón cái bắn ra một tia thanh quang sáng chói, tiếp theo tia thanh quang bao bọc lấy Lam Tố khiến thân nàng đang trong tư thế bay tay bắt kiếm quyết kiếm bị không gian trói chặt lơ lửng trong không gian.
Lưu Hương giật mình không ngờ Lam Tố nổi điên tấn công Hồng-Linh tiên tử, hắn sợ Hồng-Linh hiểu lầm vội nói:
- Tiên tử nương tay! Lam Tố bị độc tính làm nguy thỉnh thoảng nổi cơn chứ không phải nàng chủ động cố ý.
Hồng-Linh may mắn mới luyện Hư Vô chỉ được ba thành. Khi thử nghiệm đánh vào mấy tảng đá kết quả không được như ý, uy lực chưa đủ mạnh khiến tảng đá chỉ bị đánh sâu ba tấc chẳng có gì là bá đạo nên hơi thất vọng, cũng may nàng phát giác ra mỗi khi xuất chỉ, không gian chung quanh chỉ quang bị cô đọng lại nên bỏ công tìm hiểu cặn kẽ mới biết đó là tác dụng chỉ phong của Thiếu Dương huyệt qua ngón cái, tia chỉ này không mang tính sắc bén như bốn ngón khác, nhưng mang tính trầm hùng đến nỗi có thể khiến cho không gian khí quyển đọng lại. Lần này gặp trường hợp nguy cấp đem ra dùng quả nhiên trói buộc Lam Tố một cách dễ dàng. Chỉ công đâm đến lớp da người Lam Tố liền dừng tại đó, nên nàng chỉ bị trói buộc không hề bị thương tích.
Hồng-Linh nghe Lưu Hương giải thích, nàng gật đầu thong thả thu chỉ về đặt Lam Tố xuống giường như cũ rồi tiếp tục đưa chân khí vào xem bệnh.
Chuyện xảy ra vừa rồi khiến mọi người giật mình, Lưu Hương thấy Hồng-Linh ra tay có mực thước khiến thở phào nhẹ nhõm, tự trách mình thiếu sót không nói rõ tình trạng của Lam Tố khiến thiếu chút nữa xảy ra tai họa cùng hiểu lầm. Hắn cùng ba thê thiếp chứng kiến thân thủ và bản lãnh chế địch của Hồng-Linh thì đánh giá lại, đối xử với thái độ khác. Trước đây họ cho là Hồng-Linh chẳng có bản lãnh gì đáng kể ngoại trừ thân pháp ẩn thân và dùng ngoại vật hỗ trợ, bây giờ nhìn thấy một ngón cái tỏa ánh quang rực rỡ có thể trói buộc không gian biết ngay lợi hại, rõ ràng liên có chút liên quan đến phát tắc không gian. Loại pháp tắc này chỉ tiên nhân, chân tiên cấp bậc mới có thể ngộ hiểu được. Cả ba đều giật mình thầm nhủ may mắn, lần này nhờ dịp chữa bệnh cho Lam Tố có thể giải hòa với Hồng-Linh. Họ không ngờ đến, môn võ kỹ vừa rồi chỉ là một môn trong Hư Vô Tư Đỉnh Đan môn truyền thừa Hồng-Linh mới hấp thu luyện tập.
Linh-Lan đang bưng trà lên mời khách cũng chứng kiến một màn, nàng hồi hộp tim đập thình thịch, nàng thấy thân thủ của sư phụ vừa oai phong uy mãnh như thiên thần, một ngón liền khống chế đối phương liền hâm mộ không thôi, nàng hớn hở vui mừng trong lòng hy vọng sớm đạt được trình độ này.
Hồng-Linh xem bệnh xong Lưu Hương không nhịn được hỏi:
- Tiên tử thấy tình trạng nàng thế nào, có hy vọng chữa khỏi không?
- Tình trạng có phần rắc rối, có thể ví nàng là chiến trường tranh đấu cho hai loại độc tính. Có thể chữa khỏi nhưng tình trạng này khiến cách chữa trị trở nên khó hơn. Nếu chỉ bị ong độc chính, chỉ cần tôi luyện ra một viên đan dược cho dùng là khỏi. Bây giờ có thêm nọc trùng độc gì tôi không biết khiến hai loại độc dược đối chiến không ngừng bất phân thắng bại. Nếu chờ kết cục hai bên tiêu diệt lẫn nhau thì Lam Tố hồn xác đều tàn, phải chết chứ không còn nghi ngờ.
- Vậy phải chữa trị ra sao?
- Tôi định cho ong đầu hổ ra chích nàng thêm một mũi, tăng cường tính nọc độc đầu sư tử khiến nọc ong đánh bại chất độc dường như của loại bọ cạp kia sau đó cho nàng dùng đan dược chữa nọc độc ong đầu sư tử.
- Nhưng nọc độc ong chỉ tương đương với nọc độc kia?
- Không cần lo. Con ong đã chích Lam Tố chỉ là hạng năm trong hàng đoàn ngũ, nó là lính hạng xoàng, bây giờ cho con ong lính hạng bốn đủ ăn đứt nọc độc bọ cạp kia.
- Vậy mọi sự cậy vào tiên tử?
Hồng-Linh đem ngân châm ra rồi giải thích:
- Lam Tố thần kinh bị hai loại độc ảnh hưởng khiến nàng mất tự chủ hành động bất thường, trước tiên dùng châm cứu bảo vệ ngũ tạng, thần kinh não bộ. Chờ sau khi tôi luyện ra đan dược mới cho ong đầu sư tử ra làm việc, chờ nọc độc bò cạp bị tiêu diệt liền cho nàng phục đan dược.
- Tiên tử nắm chắc được mấy phần?
- Nắm chắc chừng 65%
Bọn Lưu Hương thất vọng, hắn chờ mong ít nhất tám phần, bây giờ Hồng-Linh nói chỉ nắm chắc hơn sáu phần, bây giờ đến nước không còn cách nào khác đành phải nhận theo số mệnh.
Bọn Lưu Hương vừa đồng ý để Hồng-Linh chữa nàng liền dùng ngân châm ra ghim vào các huyệt đạo cần thiết bảo vệ ngũ tạng, đầu não, ... Cũng như luyện đan cho Hắc Tiểu Phụng nàng để đối phương phải thu thập tài liệu phụ và mượn đỉnh lô. May mắn trong vườn thảo dược của nàng trồng hầu hết các dược thảo đang cần, Hồng-Linh nên trực tiếp đem ra dùng nên dược liệu bọn Lưu Hương giảm bớt được nhiều.
Nửa ngày bọn Lưu Hương đã chuẩn bị xong tài liệu luyện đan, Hồng-Linh nhận lấy rồi bắt đầu luyện đan. Hồng-Linh tĩnh tọa cho đến khi tâm khí thần hợp nhất mới bắt đầu luyện đan.
Bọn Lưu Hương hồi hộp chờ đợi ở chòi lợp tranh đến nửa đêm bỗng không gian cách đó chờ năm mươi dặm ba động, Lưu Hương và ba nàng còn lại thần thức quét ra dò xét thì thấy ba người hai nam một nữa đang phi hành hướng về phía này.
Linh-Lan cũng nhận ra một trong ba người đang đến hô to:
- Nguy rồi! Tên Diệp Quân tìm đến tận đây rồi.
Thùy-Nhung cũng đã được biết, nàng bình tĩnh hơn Linh-Lan nhiều trấn an:
- Không phải quá lo lắng, chúng ta có trận pháp bảo vệ.
- Còn có chúng ta, sẵn sàng hỗ trợ nếu cần.
Băng Tiểu Phụng chạy ra nghe được trong lòng không phục hỏi:
- Diệp Quân là ai, hắn có bao nhiêu lợi hại mà phải sợ.
Lưu Hương thấy cô bé Tiểu Phụng dễ thương này không biết lợi hại, nhận ra nàng mới Hóa hình không bao lâu, hơi thở khí áp cường bạo rõ ràng của Phụng tộc, thực lực tương đương với mình hóa hình kỳ nên sợ nó khinh địch mà thiệt thòi nên nói cho nàng biết:
- Hắn là Thiên Cơ Tông thiên tài tu luyện giả Hợp Thể hậu kỳ.
Băng Tiểu Phụng sau khi hóa hình trốn khỏi khu vực chạm trán Ngưu tộc, đáng tiếc nàng mang trong người huyết thống pha tạp, không còn bao nhiêu tiềm lực so với hoang cổ phụng hoàng lại còn chưa có thể mở trọn vẹn truyền thừa thần thông, nếu không mấy tên ngưu tộc gặp được nàng phải chạy trối chết không cần phải ra tay. Nàng nghe đối phương hợp thể kỳ chiến ý liền nổi lên, hung tính trước nay như ngủ quên nay bừng tỉnh thức giấc chỉ muốn lao ra đánh một trận.
Thùy-Nhung thấy Tiểu Phụng như vậy vội ngăn cản:
- Tiểu Phụng chớ lỗ mãng, đối phương có ba người hai người kia đã lợi hại hơn cả tên Diệp Quân nữa.
Linh-Lan thấy bọn Lưu Hương tỏ vẻ lo lắng bất an nên hỏi:
- Lưu Hương tiên sinh không cách nào cản hắn được ư?
Lưu Hương trâm ngâm một chút rồi trả lời:
- Thực lực của hắn hơn tôi hẳn một đại cấp bậc, lại là nhân tài của một đại tông phái, giầu có bất kể phương diện nào, tài nguyên phong phú, linh bảo, pháp bảo, đan dược đền dư giả làm sao một tán tu như tôi có thể sánh được.
Thùy-Nhung thấy không ai có thể ngăn cản nổi Diệp Quân, Hồng-Linh lại đang đóng cửa luyện đan nên không biết phải làm sao. Nàng cảm thấy chính mình tạm là chủ nhân thay cho Hồng-Linh nên quyết định rút lui hẳn vào trong dùng trận pháp ngăn địch.
- Mời các vị theo tôi dời vào trong tạm trú. Không cần vội ra tay với bọn Diệp Quân.
Lưu Hương nghe vậy cho rằng nàng có thủ đoạn gì nên tò mò hỏi:
- Chẳng hay cô nương có thượng sách gì:
- Ở đây Hồng-Linh làm chủ, nàng bế quan luyện đan nên tôi mãn phép tạm thay nàng quyết định rút lui ẩn trú dùng sát trận và khốn trận ngăn địch, chờ chị Hồng-Linh ra tính sau.
Nhị Thiếp của Lưu Hương nhịn không được hỏi:
- Vậy chúng ta chẳng khác nào rùa rụt cổ!
- Sao lại là rùa rút cổ, trước tiên cho hắn nếm một chút Trận Pháp sau chờ Hồng-Linh luyện đan thành công đi ra cho hắn một bài học.
- Ồ! Chúc mừng tiểu thư. Không ngờ chỉ một tháng không những bệnh tình khỏi còn có thể tu luyện đến luyện khí kỳ cấp ba lại có thể thoải mái đứng trước Hợp Thể kỳ, Nguyên Anh kỳ. Không biết Hồng-Linh tiên tử đủ bản lãnh thắng Diệp Quân không? Ta cho là thực lực của nàng còn kém tướng công chúng ta.
- Cám ơn tiền bối, nhờ chị Hồng-Linh chữa trị nên bệnh trạng cũng đỡ nhiều. Trước kia tôi đã từng tiếp xúc nhiều cao giai tu sĩ nên đã quen. Xin hỏi các vị đánh giá thực lực tiên tử của chúng ta ra sao?
- Tiểu thư này không biết danh tính ra sao, đã là bạn với Hồng-Linh tiên tử thì đừng khách sáo gọi chúng ta là tiền bối.
Linh-Lan còn nhỏ tuổi lần đầu gặp nhân vật tu tiên, thấy phong cách tiêu sái của năm người họ, nam tuấn dật, nữ người nào cũng đẹp như hoa nên thầm hâm mộ, nàng không hiểu tại sao sư phụ bất hòa với họ. Nàng nghe họ muốn biết danh tính của dì Thùy-Nhung liền giới thiệu:
- Tiên tử họ Huỳnh gọi Thùy-Nhung, bây giờ là kết nghĩa chị em với sư phụ tiểu nha đầu. Còn tiểu bối họ Sùng gọi Linh-Lan.
- Thì ra Huỳnh Thùy-Nhung tiên tử, Sùng Linh-Lan tiểu muội ta tin chẳng bao lâu nữa tiên tử cũng sẽ tiến Trúc Cơ theo kịp chúng ta. Chúng ta bốn chị em họ Lam, Bạch, Triệu, Lưu gọi Tố Tố. Tôi họ Bạch, vị này họ Triệu còn vị này họ Lưu.
Thùy-Nhung ngạc nhiên thắc mắc tên họ mới đặt khi gặp nhau hay được cha mẹ họ đặt mỉm cười:
- Thì ra các vị đều gọi là Tố Tố.
Lưu Hương nghe mọi người nói chuyện vừa ngẫm nghĩ, hắn không xác định được tu vi của Hồng-Linh nên nói thẳng nhận xét:
- Ta đoán sư phụ của cô hẳn là Nguyên Anh kỳ.
Bạch Tố Tố cũng nhận định:
- Đúng thế! Xét theo hơi thở áp lực của Hồng-Linh tiên tử lúc yếu chỉ là Kim Đan kỳ, lúc mạnh lại là nguyên anh kỳ nên cứ cho là nguyên anh kỳ.
Thùy-Nhung một tháng ở cận kề Hồng-Linh, nàng tuy luyện khí tầng ba nhưng nhờ linh hồn cảm ứng đánh giá Hồng-Linh linh hồn lực, tinh thần cực mạnh, ở bên cạnh chẳng có chút áp lực nào trái lại đầy tính thu hút. Vấn đề chính là ở tính chất thiện lương, không nỡ sát hại ai điều này nàng hy vọng đến lúc nào đó nàng bị áp lực vượt mức chịu đựng, lúc đó hung tính mới bộc phát ra được, không để ai lấn áp mình nữa. Nàng thấy tình trạng này của Hồng-Linh nguy hiểm, nên nàng quyết tâm khổ luyện mau thành tựu mong bổ khuyết chỗ hổng của Hồng-Linh. Hơn một tháng tu luyện Hồng Thủy Quyết nàng nhận ra nhiều chỗ thần kỳ, ngoại trừ đặc tính chữa thương, lại có thể hấp thu thủy khí, chí âm hàn khí, tiến bộ thăng cấp không gặp bình cảnh, cứ tiến dần. Nàng nghi ngờ lấy khi đem luyện khí cấp bậc ra đánh giá định cấp cho tu vi của mình, chính nàng cũng cảm thấy mơ hồ không hiểu tu vi cấp bậc của mình nên đoán Hồng-Linh chắc cũng thế. Điều này đương nhiên nàng không dám nói cho ai biết, nên nghe bọn Lưu Hương đánh giá thực lực của Hồng-Linh nàng nói:
- Đó là tại chị Hồng-Linh luyện công pháp đặc thù và không muốn bộc lộ hết thực lực của mình.
Hồng-Linh luyện hỏng mất ba lò tẩy độc đan, nàng không ngờ Bạch hỏa hàn lực mãnh liệt hơn trước khiến khống chế khó khăn hơn. Luyện đến lần thứ bốn nàng luyện đến giai đoạn ngưng đan, bỗng tâm bất an nàng vội đem thần thức dò xét chung quanh, liền giật mình kinh hoàng phát hiện một thanh kiếm vô thanh vo tức nhắm cổ họng nàng đâm tới chỉ còn nửa thước, trong lúc vội vàng Hồng-Linh vội xuất thiếu dương hư vô chỉ, từ ngón cái bắn ra một tia thanh quang, đánh lui ba phân đem thanh kiếm đen ngưng đọng dừng lại trước mặt chỉ cách cổ họng một tấc. Nàng nghe tiếng hô nhỏ sắc bén của đối phương rồi thần thức lại phát hiện vô số kim châm bay về phía nàng, Hồng-Linh chỉ quyết từ nguyên vị quét một vòng, tựa như chậm trãi cẩn thận lau chùi không khí trước mắt. Thanh kiếm đen lập tức bị vỡ vụn, đồng thời kim châm như một đàn muỗi vạn con đang bay đến bị ngưng đọng trong không cách nàng nửa thước. Hồng-Linh vẫn bình tĩnh giữ lửa luyện đan mồ hôi toàn thân toát ra như tắm, nàng biết ngay có ít nhất hai người thừa lúc nàng luyện đan đánh lén. Nàng tiếc lò đan không nỡ bỏ dở cố sức duy trì, thần thức dùng đến cực hạn bao trùm chung quanh nhận ra năm sáu bóng đen, hai bóng đen gần nhất đứng cách xa ngoài trăm mét, ngoài căn phòng luyện đan. Thấy đối phương không động tĩnh, nàng mừng rỡ lúc này ngưng đan thành công, mùi thơm bay ra. Hồng-Linh khuôn mặt đang mừng mặt lại ngưng trọng, than khổ, phát hiện trên bầu trời mây đen cuồn cuộn nhanh chóng hội tụ ngay trên đỉnh đầu.
Mấy ngày trước nàng học hỏi một chút kiến thức luyện đan, biết đến đan kiếp. Khi luyện thành công một loại chí bảo đan, vượt qua pháp tắc cho phép tồn tại trong thiên địa liền bị thiên kiếp giáng xuống tẩy lễ. Nếu đan lô tẩy lễ thành công tức được công nhận, còn thất bại tức bị hủy diệt gọi là đan kiếp.
Hồng-Linh bối rối chưa biết phải ứng phó ra sao với đan kiếp, bỗng cảm giác trong trữ vật lắc một kiện đồ vật phản ứng bay tứ tung như muốn phá trữ vật không gian bay ra ngoài, nàng ngạc nhiên thì ra món đồ chơi mua trong quày hàng thiếu niên kia, hắn muốn tặng nhưng nàng đã đem linh thạch ra mua.
Nàng hiếu kỳ nên đem nó ra ngoài, ai dè vừa kha khỏi trữ vật lắc, món đồ chơi mini hình dáng đỉnh lô mầu tía biến dạng phóng lớn thành một tòa nhà, phá tan bốn bức vách đất cùng mái tranh, tử sắc ánh quang rực rỡ đại thịnh bay lên trên chiếc đỉnh lô nàng đang luyện đan. Tử Đỉnh lập tức mở rộng chín ô bát giác cửa phụt lên chín ngọn lửa xanh nhạt đón lấy một một đạo thiên lôi " Oành! " vang rung động không gian trời đất. Lôi điện bạch quang chạy loạn xạ bao quang tử lô như một chiếc lưới ánh sáng một lúc mới tắt ngấm, chín ngọn lửa xanh bị lôi điện áp bách tắt ngấm, tử đỉnh xoay chậm bỗng một quang ảnh dáng người mầu trắng nhẹ nhàng bay ra. Bóng người vừa ra khỏi đã hô:
- Hư Vô Tử Đỉnh! Hư Vô khôn cùng...Ánh Quang hữu hiện.
- Ác nhân, Ác Yêu nhập đỉnh! .... Hồi Hư Vô.
Hồng-Linh giật mình kinh ngạc lẩm bẩm: "Hư Vô Tử Đỉnh!" trước mắt lại thấy vô số sinh vật bị luồng cơn lốc màu đen lôi kéo vào đỉnh qua chín cánh cửa sổ hình bát giác. Cơn lốc xoáy đen ngòm, cuốn hút càng lúc cành mãnh liệt, chỉ chốc lát đã có vô số con vật không hiểu từ đâu bị lôi cuốn vào, thần thức của nàng nhận ra lang, hổ, lợn rừng, trâu bò, xà,... đà điểu, quạ, cú, kên kên, tiểu tước, kim tước, khổng tước.. các loại cá lớn bé, tôm cua, bạch tuộc.... Cả những hắc kiếm mãnh vụn dưới đất cùng vạn kim châm đang còn bị trói buộc trong không gian cũng được cởi bỏ cuốn theo, cuối cùng nàng nhanh mắt nhận ra năm thân ảnh đen bị hút vào tử đỉnh.
Tiếng thú gào rống hoà với tiếng kêu hét kinh sợ vang lên ngắn ngủi rồi im bặt.
- Khử tạp!
Hư vô tử đỉnh phát ánh sáng mạnh hơn rồi ném một đống đồ vật ra ngoài, trữ vật giới, kiếm, bảo giáp, cùng một viên kim loại hỗn tạp.
- Ngưng đan!
Bóng người áo trắng hô lệnh liên tiếp cuối cùng tự tiến vào Hư Vô đỉnh.
Hư Vô đỉnh cũng tự thu nhỏ lại hình dáng ban đầu bay vào tay Hồng-Linh. Nàng chợt nhớ đến Tẩy Độc đan nên cất Hư Vô Đỉnh tiện thu luôn mấy món đồ vừa bị quăng ra vào trữ vật lắc.
Nàng xem lại trong đỉnh lô, năm viên Tẩy Độc Đan lớn bàng ba viên bi trẻ con hay chơi bóng bảy tỏa hương thơm nằm trong đỉnh. Nàng vội thu vào lọ mà tâm trí mơ hồ không hiểu đã chuyện xảy vừa rồi quá nhanh, sự thật hay mơ. Thần thức quét một lần không hề phát hiện điều gì khả nghi mới cất lọ Tẩy Độc Đan và thu đỉnh lô bước ra khỏi phòng.
- Mấy người áo đen ám sát mình là ai, sao có thể vào được tận đây không bị một chút cản trở? Bóng người trắng kia từ hư vô đỉnh bay ra là ai?
Hồng-Linh cảm thấy mình thoát nguy một cách ly kỳ khó hiểu vừa đi vừa nhớ lại chuyện vừa rồi chẳng mấy chốc đã đến khu sát trận.
/501
|