Hồng-Linh thầm nhủ:
- Cụ ra tay nhanh quá, mình nhìn không kịp!
Không biết bản lãnh thực lực của cụ so với anh Minh thế nào. Anh Minh lâu lâu mới hé một chút thần thông trước mặt mình, còn dấu diếm ra bộ vẻ thần bí. Nhớ lại chuyến đò năm xưa, nàng nhoẻn miệng cười thầm, rồi lại lắc đầu cố cắt đứt luồng tư tưởng không suy nghĩ đến chuyện cũ nữa."
Cụ Ẩn tỏ vẻ đắc ý với bản lãnh làm món thịt rắn vừa làm vừa khuyên nhủ Hồng-Linh:
- Cháu xem kỹ thủ pháp làm thịt mãng xà của ông mà học hỏi, trau dồi nghệ thuật làm món ăn. Sau này có chồng dùng nó giúp cho gia đình thêm hạnh phúc. Nên biết nghệ thuật nấu ăn đóng vai quan trọng trong gia đình cháu chớ có khinh thường.
- Nghệ thuật làm món nhậu mà thôi, học làm gì?
- Thịt con mãng xà này không tầm thường đâu nhé! Này mật, máu, thịt, xương, da. Nếu là mãng xà yêu thú cấp năm trở lên có khi còn có yêu đan, dùng luyện đan quý giá vô cùng.
Hồng-Linh nghe máu, thịt, da rắn nàng cảm thấy ghê tởm, lợm giọng nhưng khi nghe yêu đan lại tò mò vì nàng chưa từng biết yêu đan hình dạng ra sao, tại sao lại có thể dùng để luyện đan. Đáng tiếc con yêu mãng này tu vi cấp thấp chưa có yêu đan.
Chờ đến tối gia đình Sùng Lãm sum họp dùng cơm tối, nàng thấy mọi người ăn thịt rắn vui vẻ, nàng quan sát Linh Lan cũng ăn không sợ gì cả nên thừa lúc mọi người không chú ý, nàng lén gắp một miếng.
- Ồ, ngon hơn thịt gà, lại có chứa chút linh khí.
Thế là nàng không kiêng kỵ gì nữa, gắp ăn tự nhiên. Đến cuối bữa cụ Ẩn mới cười hỏi:
- Lần đầu ăn thịt mãng xà cháu thấy mùi vị ra sao?
- Cũng được, mùi vị hơi giống thịt gà nhưng có chứa ít linh khí.
- Đây ông còn cái mật của nó, dành cho cháu đó nhưng không biết cháu có dám ăn không?
Hồng-Linh bị cụ Ẩn nói khích chịu không được vội nói:
- Ăn mật rắn có gì đáng sợ đâu, sao lại không dám.
- Vậy thì cháu ăn đi.
Cụ Ẩn vừa nói vừa đưa cho nàng một cái mật to cỡ quả trứng. Nàng giật mình nhận lấy, trong miệng cảm thấy lợm giọng, biết mình lỡ dại tự khẳng định không sợ. Bây giờ không dám ăn thì thật là mất mặt với mọi người nên cố nhịn đưa vào miệng cắn một miếng, nàng thấy mùi vị không đắng lắm bèn nuốt xuống, sau đó vội ăn hết phần còn lại. Ăn xong nàng nốc mấy ly rượu cho bớt lợm giọng, rượu vừa uống xong thì cảm thấy trong bụng nóng lên mãnh liệt.
Hồng-Linh giật mình vội âm thầm vận Hồng Thủy Quyết định dập tắt khí nóng kia thì thủy chân khí trong người hấp thu luồng khí nóng một cách thong thả, rồi thủy chân khí cũng ấm dần lên, tỏa ra khắp chân thân khiến da nóng đặc biệt đôi má đỏ bừng. Linh Lan thấy vậy buột miệng:
- Ah, ba mẹ nhìn xem kìa! Cô Hồng-Linh say rượu nhìn đẹp quá!!
- "Suỵt !"
Cụ Ấn đưa ngón tay lên môi ra dấu giữ yên lặng, cụ chú ý quan sát phản ứng của Hồng-Linh, cụ cảm nhận được thủy chân khí vận hành trong kinh mạch của nàng. Thủy chân khí không dập tắt hẳn hỏa khí của mật mãng xà trái với dự trù của mình, ngược lại hấp thu hoả khí sau đó thong thả dung hợp, rồi phân tán ra khắp chân thân.
Hồng-Linh thủy chân khí sau khi hấp thụ hỏa khí, khí chất có một chút biến đổi, vận chuyển đến đâu gột rửa, tu bổ đến đó, đến khi thủy chân khí tiến vào thức hải, không gian ở đó liền sáng lên một ít. Thấy thủy chân khí ổn định trở về đan điền nàng thu công mở mắt ra, ngạc nhiên thấy trong nhà sáng như ban ngày nên ngỡ là trời đã sáng, nhưng nhìn lại mọi người vẫn còn ngồi bên mâm cơm.
Linh Lan thấy ánh mắt Hồng-Linh chiếu ra những tia sáng kỳ diệu nhịn không được lại hô:
- Hai mắt cô Hồng-Linh sáng quá!
Nói xong hâm mộ nhìn Hồng-Linh không rời.
Hồng-Linh ngạc nhiên hiểu ra, thị giác của mình đã có biến hóa. Nàng quay về hướng cửa nhìn ra sân thấy tỏ tường, nơi giếng nước dấu vết máu mãng xà dưới đất còn chưa được rửa sạch. Không ngờ thị lực của mình tăng tiến dường ấy, ăn cái mật mãng xà lại có tác dụng tăng thị lực, thanh tẩy gột rửa khí trong thức hải.
Bỗng Linh Lan lại thốt lên:
- Ôh, đôi mắt cô Hồng-Linh cũng trở lên ướt át, nhìn quyến rũ hơn khi nãy.
Mọi người nghe vậy vội nhìn kỹ, đều thấy kỳ lạ. Thị giác Hồng-Linh tăng mạnh nằm trong dự liệu của cụ Ẩn, còn đôi mắt biến đổi cụ chưa nghe ai nói đến.
Hồng-Linh vội đứng lên kiếm gương soi, thấy đôi mắt đồng tử óng ánh quang mang, thủy dịch tăng nhiều. Nàng không mừng trái lại lo lắng vì chuyện này có thể phiền não không dứt, chuyện biến đổi nàng đã kinh nghiệm rồi nên càng lo.
Cụ Ẩn chờ Hồng-Linh và mọi người ổn định mới hỏi nàng:
- Cháu học được tu tiên thủy quyết ở đâu? Dường như là một loại pháp quyết viễn cổ thì phải.
Hồng-Linh nghe cụ hỏi đến Hồng Thủy quyết, nàng trước nay không để ý, lúc đó anh Minh truyền cho nàng, nàng tu luyện cảm thấy rất thần kỳ thì biết vậy không tìm hiểu pháp quyết thuộc loại nào.
- Môn này gọi là Hồng Thủy Quyết của hôn phu cháu truyền tặng, cháu cũng không biết có phải là viễn cổ pháp quyết hay không, chỉ thấy hợp nên theo đó tu luyện.
- Hôn phu của cháu chắc đang ở trần thế phải không, anh ta cũng tu luyện pháp quyết này chứ?
- Vâng! Ở trần thế. Cháu không biết rõ, có lẽ không.
- Cháu Hồng-Linh, pháp quyết tu luyện của cháu không thua những pháp quyết của ông chút nào, linh hồn lực, ý chí đã có hỏa hầu vượt qua chân tiên. Theo như cháu kể ta đoán vị hôn phu của cháu tu luyện pháp môn quyết cao minh hơn cả của ông. Vũ kỹ của ông gồm có bốn môn Lôi, Phong, Vân, Vũ đều đạt đến mười phần ý cảnh, ông có hai tên đệ tử, mỗi tên chỉ chuyên một môn Lôi và Phong, còn hai môn chưa kiếm được đệ tử chân truyền.
Ông thấy cháu hợp với hai môn Vân, Vũ nên định thu nhận cháu, nhưng bây giờ ta đổi ý, vì ông đoán vị hôn phu của cháu chắc chắn có những môn pháp riêng biệt sẽ truyền cho cháu. Vả lại nếu thu nhận cháu làm đệ tử, cháu sẽ bị bó buộc, có lẽ gặp nhiều phiền não do hai đứa đệ tử của ông gây ra, nên đành bỏ ý định này.
- Cám ơn cụ, cụ đã cứu cháu lại để tâm như thế thật cháu không biết lấy gì báo đáp. Cụ không thu nhận cháu làm đệ tử cũng không sao, cháu vẫn kính trọng cụ như cũ mong cụ đừng tiếc lời nhắc nhở mỗi khi cần thiết, nhất là những lúc cháu phạm sai lầm.
- Nhất định rồi, ông thấy cháu tư chất đã không kém hai thằng đệ tử của ông, về phần thiện lương, thuần khiết vượt qua chúng rất xa. Vậy khi cháu có gì thắc mắc thì đừng ngại, nếu có thể ông sẽ giải thích cho.
- Vậy cháu đang có một câu hỏi. Nhân loại và tất cả sinh linh đã có thể đạt được Trường Sinh chăng?
Cụ Ẩn nghe nàng không hỏi về vấn đề tu luyện lại hỏi về trường sinh thì ngẩn người. Chính mình sống gần 5000 ngàn tuổi cũng không tự cho là trường sinh bất tử, nếu lúc nào đó bị kẻ thù đánh chết ta có thể phục sinh được chăng? Ngay cả thằng Tiên Đế Trần Thăng, phi thăng rồi đấy, nhưng hắn ở thượng giới có chắc gì được bình an sống mãi. Không biết thượng giới khi đạt đến đẳng cấp tột đỉnh thọ nguyên được tăng bao nhiêu, hẳn là tăng rất nhiều nhưng chắc không thể vô hạn được, trừ khi đạt đến cấp Thần Thánh. Nghe nói chân Thần, Chân Thánh, Thiên Thần và Ác Quỷ mới có trường sinh bất tử, trong khi Thiên Thần, Ác Quỷ bản tính linh thiêng nghĩa là chỉ có linh hồn, không có thân xác như nhân loại. Nghĩ vậy cụ Ẩn mới nói:
- Điều này ông không rõ, theo sự hiểu biết của ta khi đạt đến đẳng cấp Chân Thần, Chư Thánh có lẽ có được trường sinh bất tử thọ ngang trời đất, ngoài ra có hai loài sinh linh thiêng chỉ có hồn không có xác, hoàn hảo có trường sinh bất tử.
Hồng-Linh tò mò vì thấy cụ Ẩn sống thọ như thế nên thử hỏi xem để ấn chứng lòng tin của mình. Từ nhỏ nàng được dạy bảo, tổ tông loài người khi được tạo dựng có cuộc sống trường sinh bất tử. Nhưng vì lòng kiêu ngạo tham lam, con người đã làm chuyện phản nghịch: muốn đứng ngang hàng vị đã sáng tạo ra mình.
Thế là tổ tiên loài người bị quỷ cám dỗ đã ăn trái cấm. Rời bỏ cuộc sống sung sướng trong vườn địa đường, con cháu đời sau tiếp tục gánh chịu hậu quả của tội nhân ngay từ lúc vừa hình thành trong bụng mẹ. Loài người - từng một thời là tác phẩm hoàn hảo của đấng chí tôn - từ đó hứng chịu một cuộc sống thăng trầm, liên tiếp gặp hàng sa số cám dỗ để rồi tiếp tục phạm tội, sống trong đau khổ và ân hận đến lúc chết.
Đấng chí tôn nhân từ thánh thiện thương loài người. Ngài thực hiện con đường cứu độ cho tất cả, trước tiên qua lời dạy dỗ của các ngôn sứ, các tiên tri sau cùng còn sai con trai độc nhất xuống trần gian là Đức Giêsu. Ngài có hai bản tính, tính Thiên Chúa và tính loài người. Ngài chịu chết trong tủi nhục với thân xác để cứu nhân loại.
Ba ngày sau khi chết, Đức Giêsu đã sống lại. Ngài đã chiến thắng tử thần đại diện cho sự chết, uy phong lẫm liệt mở cửa Thiên Quốc. Trước tiên Ngài đón rước những linh hồn tổ tiên đã sống lương thiện tổ tiên (từ thời tổ tiên đến nay) vào. Từ đó người tin Ngài, sống theo lời Ngài dạy, sau khi thân xác chết đi, linh hồn được cứu vì công nghiệp chịu chết của Ngài, được bước vào Thiên Quốc bắt đầu thụ hưởng cuộc sống Trường Sinh.
Hồng-Linh biết tín hữu được trường sinh bất tử nếu sống xứng đáng. Sau khi thân xác chết đi, linh hồn bắt đầu một cuộc sống trường sinh bất tử, thân xác chờ ngày tận thế cũng được sống lại, dù đã trở thành cát bụi, linh hồn nào có đủ điều kiện được mời vào Thiên Quốc cuộc sống mới hưởng hạnh phúc chân thật vô hạn.
Hồng-Linh không tin vào thân xác linh hồn nhờ tu đạo, luyện công pháp để đạt kết quả trường sinh bất tử, dù tu luyện giả nguyên thọ có thể tăng lên nhưng rốt cuộc cũng chết. Tăng lên thọ nguyên là hành động ích kỷ, trái với tinh thần sống đức tin, vì mạng sống đều ở trong tay Đấng Chí Tôn.
Hồng-Linh lòng tin khá vững nhưng nếu cứ sống trong thế giới tu tiên, tu chân. Cứ tiếp xúc với người tu đạo nàng không dám chắc giữ lòng tin được mãi. Nàng bất giác cầu khẩn mong anh Minh mau tìm đến đây đem nàng về...
Mọi người thấy Hồng-Linh trầm ngâm tưởng nàng tiếc nuối cơ hội làm đệ tử cụ Ẩn. Sùng Lãm mới lên tiếng khuyên:
- Hồng-Linh tiên tử! Với kiến thức và bản lãnh của tiên tử hiện nay đã hơn rất nhiều người trong Kinh Châu, chỉ cần tiên tử cố gắng ta tin chẳng bao lâu nữa sẽ toại nguyện.
Linh-Lan cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Cô xem cháu thua cô chỉ bẩy tám tuổi mà cháu vô tích sự, chẳng có chút bản lãnh gì ngoài nấu cơm đun nước.
Hồng-Linh nghe Linh Lan nói liền giật mình tỉnh ngộ thầm nhủ:
- Mình sao hôm nay trở nên ích kỷ như vậy, sao chỉ nghĩ đến mình không chú ý đến người khác. Linh Lan này tương lai so với mình ít hy vọng, sống với tâm hồn ngây thơ không lo lắng, tất cả tương lai còn phó mặc hết cho cha mẹ.
Mọi người đang nói chuyện bỗng ngoài mười mấy dặm linh khí ba động, Hồng-Linh vừa cảm thấy cụ Ẩn đã lên tiếng:
- Ông có việc cần phải giải quyết, mọi người đừng chờ ông trở lại.
Hồng-Linh thần thức theo dõi, chỉ thấy tàn ảnh tan biến, cụ Ẩn đã chuyển đến khu vực vừa xảy ra linh khí ba động. Một thân ảnh trung niên mặc đạo bào ngự kiếm mà đến, vừa định thân đã lên tiếng:
- Quả nhiên Lão Ẩn ở gần đây, làm cho bổn tọa tìm kiếm khổ quá.
- Thì ra Chưởng Quản Phạt Ác Tiên Lâu Giang Thiết Kỳ. Không biết ông kiếm ta có chuyện gì.
- Chuyện này có chút liên quan đến đại đệ tử của ông, nên mới báo cho ông một tiếng.
- Hắn xảy ra chuyện gì?
- Hắn chưa xảy ra chuyện gì mà là đã làm chuyện xấu. Khổ chủ đã ra giá lấy mạng hắn một triệu tiên thạch vì hắn đã hại chết con gái nhà lành, sau khi hắn ép người ta làm đỉnh lô cướp âm nguyên khí còn thủ tiêu. Thủ đoạn vùi hoa dập liễu này khiến cả Kinh Châu căm phẫn.
Hồng-Linh vừa nghe vậy thần thức vội rút lui, nàng buồn cho cụ Ẩn, không dè đệ tử của cụ lại đồi bại đến mức này. Đồng thời tự nhủ mình may mắn không nhận cụ Ẩn làm thầy, nếu không quả như cụ nói, trước sau gì cũng sẽ bị mang phiền não vào thân.
Cụ Ẩn không ngờ Hồng-Linh thần thức đủ mạnh để theo dõi mình, ông thấy nàng nghe đoạn đầu liền biết điều rút lui, không tiếp tục nữa nên thầm nhủ, đáng tiếc không thu nhận được con bé này. Hai thằng đệ tử của mình đều chẳng ra gì, tu luyện có thiên phú nhưng nhân phẩm kém cỏi thật là tai họa. Trước kia bọn chúng có vậy đâu, chẳng lẽ bây giờ bản lãnh khởi sắc liền lộ ra chân tướng.
- Việc này ta sẽ điều tra, ba tháng sau nếu chuyện này xác thực, ta sẽ giải quyết chính đáng. Nếu không quý chưởng lâu cứ theo nguyên tắc mà làm.
Cụ Ẩn nói xong buồn rầu, người như già thêm mấy tuổi, mất cả lòng tin tưởng đối với hai đệ tử cưng. Bao nhiêu năm nay có được vài điều an ủi, nay có thể trở thành niềm ân hận.
- Cụ ra tay nhanh quá, mình nhìn không kịp!
Không biết bản lãnh thực lực của cụ so với anh Minh thế nào. Anh Minh lâu lâu mới hé một chút thần thông trước mặt mình, còn dấu diếm ra bộ vẻ thần bí. Nhớ lại chuyến đò năm xưa, nàng nhoẻn miệng cười thầm, rồi lại lắc đầu cố cắt đứt luồng tư tưởng không suy nghĩ đến chuyện cũ nữa."
Cụ Ẩn tỏ vẻ đắc ý với bản lãnh làm món thịt rắn vừa làm vừa khuyên nhủ Hồng-Linh:
- Cháu xem kỹ thủ pháp làm thịt mãng xà của ông mà học hỏi, trau dồi nghệ thuật làm món ăn. Sau này có chồng dùng nó giúp cho gia đình thêm hạnh phúc. Nên biết nghệ thuật nấu ăn đóng vai quan trọng trong gia đình cháu chớ có khinh thường.
- Nghệ thuật làm món nhậu mà thôi, học làm gì?
- Thịt con mãng xà này không tầm thường đâu nhé! Này mật, máu, thịt, xương, da. Nếu là mãng xà yêu thú cấp năm trở lên có khi còn có yêu đan, dùng luyện đan quý giá vô cùng.
Hồng-Linh nghe máu, thịt, da rắn nàng cảm thấy ghê tởm, lợm giọng nhưng khi nghe yêu đan lại tò mò vì nàng chưa từng biết yêu đan hình dạng ra sao, tại sao lại có thể dùng để luyện đan. Đáng tiếc con yêu mãng này tu vi cấp thấp chưa có yêu đan.
Chờ đến tối gia đình Sùng Lãm sum họp dùng cơm tối, nàng thấy mọi người ăn thịt rắn vui vẻ, nàng quan sát Linh Lan cũng ăn không sợ gì cả nên thừa lúc mọi người không chú ý, nàng lén gắp một miếng.
- Ồ, ngon hơn thịt gà, lại có chứa chút linh khí.
Thế là nàng không kiêng kỵ gì nữa, gắp ăn tự nhiên. Đến cuối bữa cụ Ẩn mới cười hỏi:
- Lần đầu ăn thịt mãng xà cháu thấy mùi vị ra sao?
- Cũng được, mùi vị hơi giống thịt gà nhưng có chứa ít linh khí.
- Đây ông còn cái mật của nó, dành cho cháu đó nhưng không biết cháu có dám ăn không?
Hồng-Linh bị cụ Ẩn nói khích chịu không được vội nói:
- Ăn mật rắn có gì đáng sợ đâu, sao lại không dám.
- Vậy thì cháu ăn đi.
Cụ Ẩn vừa nói vừa đưa cho nàng một cái mật to cỡ quả trứng. Nàng giật mình nhận lấy, trong miệng cảm thấy lợm giọng, biết mình lỡ dại tự khẳng định không sợ. Bây giờ không dám ăn thì thật là mất mặt với mọi người nên cố nhịn đưa vào miệng cắn một miếng, nàng thấy mùi vị không đắng lắm bèn nuốt xuống, sau đó vội ăn hết phần còn lại. Ăn xong nàng nốc mấy ly rượu cho bớt lợm giọng, rượu vừa uống xong thì cảm thấy trong bụng nóng lên mãnh liệt.
Hồng-Linh giật mình vội âm thầm vận Hồng Thủy Quyết định dập tắt khí nóng kia thì thủy chân khí trong người hấp thu luồng khí nóng một cách thong thả, rồi thủy chân khí cũng ấm dần lên, tỏa ra khắp chân thân khiến da nóng đặc biệt đôi má đỏ bừng. Linh Lan thấy vậy buột miệng:
- Ah, ba mẹ nhìn xem kìa! Cô Hồng-Linh say rượu nhìn đẹp quá!!
- "Suỵt !"
Cụ Ấn đưa ngón tay lên môi ra dấu giữ yên lặng, cụ chú ý quan sát phản ứng của Hồng-Linh, cụ cảm nhận được thủy chân khí vận hành trong kinh mạch của nàng. Thủy chân khí không dập tắt hẳn hỏa khí của mật mãng xà trái với dự trù của mình, ngược lại hấp thu hoả khí sau đó thong thả dung hợp, rồi phân tán ra khắp chân thân.
Hồng-Linh thủy chân khí sau khi hấp thụ hỏa khí, khí chất có một chút biến đổi, vận chuyển đến đâu gột rửa, tu bổ đến đó, đến khi thủy chân khí tiến vào thức hải, không gian ở đó liền sáng lên một ít. Thấy thủy chân khí ổn định trở về đan điền nàng thu công mở mắt ra, ngạc nhiên thấy trong nhà sáng như ban ngày nên ngỡ là trời đã sáng, nhưng nhìn lại mọi người vẫn còn ngồi bên mâm cơm.
Linh Lan thấy ánh mắt Hồng-Linh chiếu ra những tia sáng kỳ diệu nhịn không được lại hô:
- Hai mắt cô Hồng-Linh sáng quá!
Nói xong hâm mộ nhìn Hồng-Linh không rời.
Hồng-Linh ngạc nhiên hiểu ra, thị giác của mình đã có biến hóa. Nàng quay về hướng cửa nhìn ra sân thấy tỏ tường, nơi giếng nước dấu vết máu mãng xà dưới đất còn chưa được rửa sạch. Không ngờ thị lực của mình tăng tiến dường ấy, ăn cái mật mãng xà lại có tác dụng tăng thị lực, thanh tẩy gột rửa khí trong thức hải.
Bỗng Linh Lan lại thốt lên:
- Ôh, đôi mắt cô Hồng-Linh cũng trở lên ướt át, nhìn quyến rũ hơn khi nãy.
Mọi người nghe vậy vội nhìn kỹ, đều thấy kỳ lạ. Thị giác Hồng-Linh tăng mạnh nằm trong dự liệu của cụ Ẩn, còn đôi mắt biến đổi cụ chưa nghe ai nói đến.
Hồng-Linh vội đứng lên kiếm gương soi, thấy đôi mắt đồng tử óng ánh quang mang, thủy dịch tăng nhiều. Nàng không mừng trái lại lo lắng vì chuyện này có thể phiền não không dứt, chuyện biến đổi nàng đã kinh nghiệm rồi nên càng lo.
Cụ Ẩn chờ Hồng-Linh và mọi người ổn định mới hỏi nàng:
- Cháu học được tu tiên thủy quyết ở đâu? Dường như là một loại pháp quyết viễn cổ thì phải.
Hồng-Linh nghe cụ hỏi đến Hồng Thủy quyết, nàng trước nay không để ý, lúc đó anh Minh truyền cho nàng, nàng tu luyện cảm thấy rất thần kỳ thì biết vậy không tìm hiểu pháp quyết thuộc loại nào.
- Môn này gọi là Hồng Thủy Quyết của hôn phu cháu truyền tặng, cháu cũng không biết có phải là viễn cổ pháp quyết hay không, chỉ thấy hợp nên theo đó tu luyện.
- Hôn phu của cháu chắc đang ở trần thế phải không, anh ta cũng tu luyện pháp quyết này chứ?
- Vâng! Ở trần thế. Cháu không biết rõ, có lẽ không.
- Cháu Hồng-Linh, pháp quyết tu luyện của cháu không thua những pháp quyết của ông chút nào, linh hồn lực, ý chí đã có hỏa hầu vượt qua chân tiên. Theo như cháu kể ta đoán vị hôn phu của cháu tu luyện pháp môn quyết cao minh hơn cả của ông. Vũ kỹ của ông gồm có bốn môn Lôi, Phong, Vân, Vũ đều đạt đến mười phần ý cảnh, ông có hai tên đệ tử, mỗi tên chỉ chuyên một môn Lôi và Phong, còn hai môn chưa kiếm được đệ tử chân truyền.
Ông thấy cháu hợp với hai môn Vân, Vũ nên định thu nhận cháu, nhưng bây giờ ta đổi ý, vì ông đoán vị hôn phu của cháu chắc chắn có những môn pháp riêng biệt sẽ truyền cho cháu. Vả lại nếu thu nhận cháu làm đệ tử, cháu sẽ bị bó buộc, có lẽ gặp nhiều phiền não do hai đứa đệ tử của ông gây ra, nên đành bỏ ý định này.
- Cám ơn cụ, cụ đã cứu cháu lại để tâm như thế thật cháu không biết lấy gì báo đáp. Cụ không thu nhận cháu làm đệ tử cũng không sao, cháu vẫn kính trọng cụ như cũ mong cụ đừng tiếc lời nhắc nhở mỗi khi cần thiết, nhất là những lúc cháu phạm sai lầm.
- Nhất định rồi, ông thấy cháu tư chất đã không kém hai thằng đệ tử của ông, về phần thiện lương, thuần khiết vượt qua chúng rất xa. Vậy khi cháu có gì thắc mắc thì đừng ngại, nếu có thể ông sẽ giải thích cho.
- Vậy cháu đang có một câu hỏi. Nhân loại và tất cả sinh linh đã có thể đạt được Trường Sinh chăng?
Cụ Ẩn nghe nàng không hỏi về vấn đề tu luyện lại hỏi về trường sinh thì ngẩn người. Chính mình sống gần 5000 ngàn tuổi cũng không tự cho là trường sinh bất tử, nếu lúc nào đó bị kẻ thù đánh chết ta có thể phục sinh được chăng? Ngay cả thằng Tiên Đế Trần Thăng, phi thăng rồi đấy, nhưng hắn ở thượng giới có chắc gì được bình an sống mãi. Không biết thượng giới khi đạt đến đẳng cấp tột đỉnh thọ nguyên được tăng bao nhiêu, hẳn là tăng rất nhiều nhưng chắc không thể vô hạn được, trừ khi đạt đến cấp Thần Thánh. Nghe nói chân Thần, Chân Thánh, Thiên Thần và Ác Quỷ mới có trường sinh bất tử, trong khi Thiên Thần, Ác Quỷ bản tính linh thiêng nghĩa là chỉ có linh hồn, không có thân xác như nhân loại. Nghĩ vậy cụ Ẩn mới nói:
- Điều này ông không rõ, theo sự hiểu biết của ta khi đạt đến đẳng cấp Chân Thần, Chư Thánh có lẽ có được trường sinh bất tử thọ ngang trời đất, ngoài ra có hai loài sinh linh thiêng chỉ có hồn không có xác, hoàn hảo có trường sinh bất tử.
Hồng-Linh tò mò vì thấy cụ Ẩn sống thọ như thế nên thử hỏi xem để ấn chứng lòng tin của mình. Từ nhỏ nàng được dạy bảo, tổ tông loài người khi được tạo dựng có cuộc sống trường sinh bất tử. Nhưng vì lòng kiêu ngạo tham lam, con người đã làm chuyện phản nghịch: muốn đứng ngang hàng vị đã sáng tạo ra mình.
Thế là tổ tiên loài người bị quỷ cám dỗ đã ăn trái cấm. Rời bỏ cuộc sống sung sướng trong vườn địa đường, con cháu đời sau tiếp tục gánh chịu hậu quả của tội nhân ngay từ lúc vừa hình thành trong bụng mẹ. Loài người - từng một thời là tác phẩm hoàn hảo của đấng chí tôn - từ đó hứng chịu một cuộc sống thăng trầm, liên tiếp gặp hàng sa số cám dỗ để rồi tiếp tục phạm tội, sống trong đau khổ và ân hận đến lúc chết.
Đấng chí tôn nhân từ thánh thiện thương loài người. Ngài thực hiện con đường cứu độ cho tất cả, trước tiên qua lời dạy dỗ của các ngôn sứ, các tiên tri sau cùng còn sai con trai độc nhất xuống trần gian là Đức Giêsu. Ngài có hai bản tính, tính Thiên Chúa và tính loài người. Ngài chịu chết trong tủi nhục với thân xác để cứu nhân loại.
Ba ngày sau khi chết, Đức Giêsu đã sống lại. Ngài đã chiến thắng tử thần đại diện cho sự chết, uy phong lẫm liệt mở cửa Thiên Quốc. Trước tiên Ngài đón rước những linh hồn tổ tiên đã sống lương thiện tổ tiên (từ thời tổ tiên đến nay) vào. Từ đó người tin Ngài, sống theo lời Ngài dạy, sau khi thân xác chết đi, linh hồn được cứu vì công nghiệp chịu chết của Ngài, được bước vào Thiên Quốc bắt đầu thụ hưởng cuộc sống Trường Sinh.
Hồng-Linh biết tín hữu được trường sinh bất tử nếu sống xứng đáng. Sau khi thân xác chết đi, linh hồn bắt đầu một cuộc sống trường sinh bất tử, thân xác chờ ngày tận thế cũng được sống lại, dù đã trở thành cát bụi, linh hồn nào có đủ điều kiện được mời vào Thiên Quốc cuộc sống mới hưởng hạnh phúc chân thật vô hạn.
Hồng-Linh không tin vào thân xác linh hồn nhờ tu đạo, luyện công pháp để đạt kết quả trường sinh bất tử, dù tu luyện giả nguyên thọ có thể tăng lên nhưng rốt cuộc cũng chết. Tăng lên thọ nguyên là hành động ích kỷ, trái với tinh thần sống đức tin, vì mạng sống đều ở trong tay Đấng Chí Tôn.
Hồng-Linh lòng tin khá vững nhưng nếu cứ sống trong thế giới tu tiên, tu chân. Cứ tiếp xúc với người tu đạo nàng không dám chắc giữ lòng tin được mãi. Nàng bất giác cầu khẩn mong anh Minh mau tìm đến đây đem nàng về...
Mọi người thấy Hồng-Linh trầm ngâm tưởng nàng tiếc nuối cơ hội làm đệ tử cụ Ẩn. Sùng Lãm mới lên tiếng khuyên:
- Hồng-Linh tiên tử! Với kiến thức và bản lãnh của tiên tử hiện nay đã hơn rất nhiều người trong Kinh Châu, chỉ cần tiên tử cố gắng ta tin chẳng bao lâu nữa sẽ toại nguyện.
Linh-Lan cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Cô xem cháu thua cô chỉ bẩy tám tuổi mà cháu vô tích sự, chẳng có chút bản lãnh gì ngoài nấu cơm đun nước.
Hồng-Linh nghe Linh Lan nói liền giật mình tỉnh ngộ thầm nhủ:
- Mình sao hôm nay trở nên ích kỷ như vậy, sao chỉ nghĩ đến mình không chú ý đến người khác. Linh Lan này tương lai so với mình ít hy vọng, sống với tâm hồn ngây thơ không lo lắng, tất cả tương lai còn phó mặc hết cho cha mẹ.
Mọi người đang nói chuyện bỗng ngoài mười mấy dặm linh khí ba động, Hồng-Linh vừa cảm thấy cụ Ẩn đã lên tiếng:
- Ông có việc cần phải giải quyết, mọi người đừng chờ ông trở lại.
Hồng-Linh thần thức theo dõi, chỉ thấy tàn ảnh tan biến, cụ Ẩn đã chuyển đến khu vực vừa xảy ra linh khí ba động. Một thân ảnh trung niên mặc đạo bào ngự kiếm mà đến, vừa định thân đã lên tiếng:
- Quả nhiên Lão Ẩn ở gần đây, làm cho bổn tọa tìm kiếm khổ quá.
- Thì ra Chưởng Quản Phạt Ác Tiên Lâu Giang Thiết Kỳ. Không biết ông kiếm ta có chuyện gì.
- Chuyện này có chút liên quan đến đại đệ tử của ông, nên mới báo cho ông một tiếng.
- Hắn xảy ra chuyện gì?
- Hắn chưa xảy ra chuyện gì mà là đã làm chuyện xấu. Khổ chủ đã ra giá lấy mạng hắn một triệu tiên thạch vì hắn đã hại chết con gái nhà lành, sau khi hắn ép người ta làm đỉnh lô cướp âm nguyên khí còn thủ tiêu. Thủ đoạn vùi hoa dập liễu này khiến cả Kinh Châu căm phẫn.
Hồng-Linh vừa nghe vậy thần thức vội rút lui, nàng buồn cho cụ Ẩn, không dè đệ tử của cụ lại đồi bại đến mức này. Đồng thời tự nhủ mình may mắn không nhận cụ Ẩn làm thầy, nếu không quả như cụ nói, trước sau gì cũng sẽ bị mang phiền não vào thân.
Cụ Ẩn không ngờ Hồng-Linh thần thức đủ mạnh để theo dõi mình, ông thấy nàng nghe đoạn đầu liền biết điều rút lui, không tiếp tục nữa nên thầm nhủ, đáng tiếc không thu nhận được con bé này. Hai thằng đệ tử của mình đều chẳng ra gì, tu luyện có thiên phú nhưng nhân phẩm kém cỏi thật là tai họa. Trước kia bọn chúng có vậy đâu, chẳng lẽ bây giờ bản lãnh khởi sắc liền lộ ra chân tướng.
- Việc này ta sẽ điều tra, ba tháng sau nếu chuyện này xác thực, ta sẽ giải quyết chính đáng. Nếu không quý chưởng lâu cứ theo nguyên tắc mà làm.
Cụ Ẩn nói xong buồn rầu, người như già thêm mấy tuổi, mất cả lòng tin tưởng đối với hai đệ tử cưng. Bao nhiêu năm nay có được vài điều an ủi, nay có thể trở thành niềm ân hận.
/501
|