Hàn Tinh thấy còn nửa tháng nữa mới đến thời hẹn chàng lợi dụng thời gian này ở Hồng Mông Linh Châu giới chuẩn bị. Nghĩ đến tên tiên sứ giả Khổng Tung kia, chính mình bị một phen thiệt thòi, chàng càng nghĩ càng tức "Tiên sứ chó đẻ, rõ ràng còn tham lam, ngạo mạn. Kiêu ngạo thâm hiểm hơn cả tu sĩ Tu Chân giới bình thường! Miệng nói muốn hợp tác, rõ ràng muốn người khác phục tùng làm nô lệ cho hắn, thấy không thể nào thu được ta, nên định giết chứ không sai." Hàn-Tinh cảm giác vài giây cuối đó một tia sát ý tuy ngắn ngủi nhưng mãnh liệt không sai được, tình cảnh lúc đó nguy hiểm, tránh né chiêu lôi điện trong đường tơ kẽ tóc, cảm thấy phía sau không gian khe nứt một chút phân tâm bị đánh vào đó.
"Cũng tốt! Ta phải kiểm lại bản lãnh của mình, từ nay không thể khinh địch như thế được". Xem ra chuyến đi Tiên điện tới không ít nguy hiểm đang chờ đợi, ngoài tên tiên sứ này ra, năm bán tiên nữ kia cũng khó chọc, chắc cũng còn cao thủ khác lợi hại không kém. Vốn liếng của mình, đáng kể chỉ có Xuyên Nguyệt chỉ, xong môn này thấy bá đạo nên lâu nay không sử dụng, nỏ thần thì chưa đủ sử dụng thuần thục, Tạc đao quy về phòng thủ, Cổ-Loa Thạch nhu khí thuộc phòng ngự, công phu quyền cước thể lực đối với cao thủ cấp này thành ra gần như vô dụng.
Tạc đao số 5 không ngờ nghiêng về công kích lại có thể phá vỡ không gian, chắc là nhờ tính chất xuất phát lôi điện của chiêu đao và phải dùng Lôi Phong đao pháp chứ không phải Tạc đao pháp, chàng còn chưa bao giờ dùng chuôi đao này tạc bao giờ, bất giác tò mò muốn nghiệm chứng một lần. Tâm vừa động Tạc Đao pháp tầng năm liền hiển hiện trong tâm trí, tạc đao số năm xuất ra, ý đao từng thức hình thành chàng chỉ thấy muôn vàn tia điện lấp lánh chập chờn trong không gian theo quỹ tích tróc vỏ, khử tạp tài liệu tạc hình dáng trong tâm trí đã mô phỏng. Nếu tài liệu là gỗ có nghĩa là bóc vỏ, nếu là đá nghĩa là lớp đá đất, nếu là kim loại nghĩa là lớp oxy hoá và lớp dỉ sét.
Đao ý không dừng tiếp tục nối liền bước thứ hai là tạo hình, chỉ nghe thấy âm thanh " xoẹt xoẹt" liên thanh lớn nhỏ như một chuỗi nhạc khúc tấu lên năm phút thời gian rồi nhịp phách chậm lại.
Bước cuối này vừa dứt chàng yên lặng, ngạc nhiên như ngộ ra thêm điểm khác thường ngoài sự mô phỏng trước đây của mình. Thì ra bước cuối này điện quang không còn trái lại chàng cảm được điện từ trường, nam châm nối nhau liên tục như khăn mềm chà sát đánh bóng sản phẩm, khiến cho sản phẩm như chỉ dùng một đao mà tạc, không ai phát hiện ra đâu là khởi đầu đâu là sau hết. Chàng diễn lại phần cuối nhiều lần, đao ảnh để lại không ngớt vạch lên bầu trời, ngũ hành linh khí vô hình trong không gian bị lôi kéo thành vặn vẹo, càng lúc càng đậm thành sắc thể là đao ảnh để lại dấu vết. Chàng đẩy nghịch lại từ trường đang hút biến thành đẩy khiến linh khí đang bị lôi theo lập tức phân tán vào không gian trời đất. Thấy vậy chàng vừa lòng ngừng tay.
Hàn-Tinh trong thời gian ngắn vừa qua đã không ngừng nghiên cứu Cổ-Loa Thạch nhu khí, "Trước kia ta có thể đón nhận Lôi kiếp, tại sao ta không thử lợi dụng Cổ-Loa thạch nhu khí ngăn giảm khí thế uy áp, nhằm có thời gian hấp thu lôi điện cho mình một cách bảo đảm. Trước kia khi Cổ-Loa tầng nhất chưa thành, chàng trực tiếp lấy chân nguyên khí tạo thành các vòng khí xoắn nhằm thu hấp, thanh lọc, tinh luyện, giảm áp lực đã có thể tiếp đón Lôi Điện đánh vào."
Hàn Tinh hình thành ý niệm Cổ-Loa nhu khí liền xuất hiện, chàng lập tức vận hành Cổ-Loa quyết khống chế nhu khí hợp làm một với chân khí hình thành vòng xoắn vô hình cực kỳ dày bền, dẻo dai. Linh khí ùn ùn tụ hội lại đây, chàng hấp thụ đôi chút rồi thôi cả thân người với tư thế tĩnh tọa bay lên bầu trời. Bỗng chàng thấy ba con Lôi Thú đang ngơ ngẩn chạy lại đây nhìn lên, chàng vui mừng ra lệnh chúng phát lôi điện đánh lên, khi lôi điện vừa đánh lên thì ngay lập tức bị vòng xoắn lôi kéo vào so với hệ thống thu lôi còn thần kỳ hơn gấp không biết bao nhiêu lần. Ba đợt đánh ra chín lôi điện oanh lên đều bị Hàn Tinh trong năm mười phút thu sạch không còn một tia. Chàng vui mừng vì thành quả bất ngờ cười ha hả thu công đáp xuống, nhìn lại ba con lôi thú có phần uể oải, chàng biết ngay chúng bị hao tổn. Cũng may bọn chúng chỉ đánh ba đợt, tiêu hao không nhiều và chẳng bao lâu sẽ khôi phục lại được.
Chàng kiểm tra chân khí nội thể thì không thấy gì thay đổi, song vừa thấy viên Cổ-Loa thạch đã biến thành bảy màu, chàng không nhịn được đem ra ý niệm ném lên trên bầu trời, viên đá bay lên phóng đại thất thải quang mang dưới ánh quang mặt trời đã sáng bất giác lúc này ánh quang chiếu xuống càng đẹp đẽ tuyệt diệu, chàng hưởng thụ nhìn cảnh chung quanh rồi nhìn lên viên đá nhỏ đã trước kia chỉ có thể khếch đại thành một mảnh núi nhỏ, bây giờ lớn rộng bao la diện tích hai vạn mét vuông có thừa. Chàng gãi đầu không tin được sau khi thôi diễn luyện Cổ-Loa quyết một chút, hấp nạp thử một chút Lôi Điện năng điện không dè biến ra dạng này. Phải chăng viên Cổ-Loa thạch nềm móng đã đạt đến viên mãn.
- Thứ tốt, đạt đến trình độ này thì đã đủ cường mạnh đè bẹp cao thủ như tên Tiên sứ giả Khổng Tung kia..
Hàn Tinh thu Cổ-Loa thạch sau đó rời khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, thấy còn năm ngày thời gian chàng xem hai thằng đệ tử một phát.
Khi thấy hai đứa chàng ngạc nhiên, hai đứa đang làm trong một cửa tiệm bán thịt chó. Hai đứa đều dùng Tạc Đao mình tặng, thằng Rần đang chọc tiết một con chó vàng, còn Mai Tinh đang xẻ thịt một con khác...
Chàng lắc đầu cười nhẹ than thở:
- Hai thằng này không biết làm cái gì, đem linh đao ra giết chó...?
Khi tặng hai thanh đao chàng đã chỉ cho chúng cách sử dụng, khiến hai thanh đao có thể biến lớn nhỏ như ý. Hai thanh đao đáng lẽ dùng để tạc đồ, nay uống máu khiến nó hấp thụ sát khí. Bây giờ nếu đánh ra đao pháp có khi ảnh chó gà bay ra không biết chừng. Điều này để cho hai thằng mai sau trải qua sẽ biết...
Bỗng lại thấy phía trước một băng lưu manh năm đứa bước vào, dường như đòi tiền bảo an, chủ tiệm gọi tất cả nhân viên trong bếp ra, người cầm dao, người cầm muôi, chỉa, đủ mọi thứ dụng cụ trong bếp dàn ra đối diện năm tên kia. Một trong năm tên trông có vẻ ù lỳ, mặt da tái như mặt gà mái, hắn chẳng nói câu nào thong dong rút một khẩu súng trong túi ra chỉa vào những nhân viên đang đe dọa bọn họ. Chàng thấy nhân viên bỏ vũ khí xuống, hai thằng đệ tử của mình nhanh nhẹn cất Đao vào Trữ Vật Nhẫn. Năm tên lưu manh xấn lại túm từng nhân viên một đánh tát, đấm đá, cả hai thằng đệ tử mình cũng bị đòn nhẫn nhịn, chàng lại nhìn ra hai tên đánh trúng đệ tử mình sau khi đấm sau nhẹ hơn đấm trước rất nhiều, tên kia cũng giống vậy tát cái thứ hai không hề vận sức lực. Chàng thắc mắc nhưng có thể tự giải được ngay, thì ra đánh cái đầu bị kình khí phản ứng đau tay, nên cái đánh tiếp tục chỉ đánh cho lấy lệ che mắt thiên hạ. Nếu nói rõ ra thì thật là mất mặt mọi người. Chủ quán đành phải chịu một phép nộp tiền cho bọn lưu manh. Hàn Tinh về thăm mẹ vợ tương lai thấy bà vẫn an mạnh ở nhà anh chị Cường tháng tới sẽ có con. Chàng dùng thần thức quét qua một lần rồi nói:
- Một đứa con gái khoẻ mạnh...
Trước khi đi chàng tặng một số thuốc bổ, cho mẹ, con dặn dò rõ ràng cùng một số tiền nhỏ rồi chào hỏi rời đi. Lúc đó cũng là khi hai gia hỏa kia tan việc, về một căn nhà ở một phòng phía sau, hai đứa rửa ráy một chút sau đó cùng ra sân đối luyện, chàng nhìn kỹ thì ra hai đứa đang luyện Tạc Đao, lấy tay thay đao chứ không dùng đao thật làm kinh động người chung quanh, chàng đánh giá không bao lâu nữa hai đứa có đạt được tầng thứ nhất. Chàng lại ngạc nhiên phát hiện một đứa con gái bảy tám tuổi đang đứng sau một khung cửa sổ quan sát hai người, tay múa động, chân bước rất đúng bộ vị đao pháp, song đáng tiếc chỉ thiếu phần phối hợp nạp xả khí.
Thấy họ tập xong chàng xuất hiện, không nói gì chàng dùng cạnh bàn tay biểu diễn chậm trãi những chiêu họ mới luyện, sửa chữa những chỗ sai lầm rồi truyền âm nói:
- Sống trong xã hội xáo trộn này không thiếu những lúc nguy hiểm, các ngươi chưa có đủ bản năng để tránh những súng đạn, ta truyền cho hai con môn "Ẩn Thân thuật" để trốn tránh phòng thân nhớ là không được dùng vào việc xấu xa đâu.
Nói xong hai điểm tinh quang bay ra thâm nhập vào thức hải hai đứa.
- Biểu hiện hai ngươi trong quán khá lắm, làm người nên khiêm nhường nhẫn nhịn thì bớt được nhiều phiền toái vô cớ, không cần bán mạng cho bất cứ ai, tự chủ làm việc bổn phận thôi, đừng để ai lợi dụng. Tiếp tục cố gắng, ta đi đây.
Hàn Tinh bay lên trời không hai đệ tử đang định hỏi thêm thì thấy trước mắt léo lên một tia sáng mờ rồi không thấy sư tôn đâu nữa. Hai đứa sinh hoạt kiếm sống hằng ngày thật chịu đủ mọi khổ sở, bị người ta khinh khi, chừi bới đuổi việc, mỗi chỗ làm chỉ được vài ngày lại bị đuổi. Lúc đầu phải đem hai thanh đao của Mai Nhị cho bán đi, may thay lúc đó bán gần ở một võ đường, một võ sư tình cờ đi ngang qua thấy hai thanh niên lạ có thể dùng hai thanh đao nặng đến chừng nấy giật mình, hắn thấy hai đứa cầm đại đao như cầm một con dao củi, khi tiếp đao mới giật mình kinh hải, thế là hai đứa bán hai thanh đao được ba chục triệu, đủ tiền chi phí lúc đầu. Sau đó xin đủ các việc, rửa chén, khuân vác, dọn đồ mới kiếm được ít tiền...
Thằng Rần lúc này mới thấm thía cuộc đời, kiếm sống không phải dễ, hắn nghĩ đến hai mẹ Mai-Nhị và Hương-Thủy làm lụng chăm lo mình và bằng ấy đứa trẻ mồ côi, đổ bao mồ hôi nhọc nhằn nhưng bọn mình chưa bao giờ giúp được chuyện gì to tát, và cũng chưa từng thật lòng biết ơn. Hai đứa mướn được một căn phòng nhỏ lại có sân để luyện võ nên cũng vừa lòng, hai đứa cũng phát hiện có một con bé rình coi học lén thì cười thầm nghĩ "Cho mày học cả đời cũng không hiểu, mất công toi thôi." thế nên họ cứ như không biết...
Con bé hàng xóm nhà cũng không khá giả đủ sống, tên Kiều-Liên lúc đầu phát hiện hai thanh niên tập võ xem không thấy có gì là hứng thú, song đêm thứ hai sau đó mỗi ngày đúng giờ liền ra xem thấy hai thanh niên cứ dùng cạnh bàn tay chém nhau, bộ pháp di chuyển như chong chóng, mỗi ngày xem nhớ được một chút, một tháng qua thì nhớ hết đánh chiêu pháp không sai chút nào... Hôm nay bỗng một thanh niên hiện ra lúc nào nàng không hay, múa diễn mấy lần kỳ tuyệt, tay động tuy chậm nhưng nàng cảm thấy có gió cuốn chung quanh, sau đó thanh niên còn phát ra hai luồng sáng nhỏ bắn vào tam tinh hai thanh niên kia rồi biến mất...
"Cũng tốt! Ta phải kiểm lại bản lãnh của mình, từ nay không thể khinh địch như thế được". Xem ra chuyến đi Tiên điện tới không ít nguy hiểm đang chờ đợi, ngoài tên tiên sứ này ra, năm bán tiên nữ kia cũng khó chọc, chắc cũng còn cao thủ khác lợi hại không kém. Vốn liếng của mình, đáng kể chỉ có Xuyên Nguyệt chỉ, xong môn này thấy bá đạo nên lâu nay không sử dụng, nỏ thần thì chưa đủ sử dụng thuần thục, Tạc đao quy về phòng thủ, Cổ-Loa Thạch nhu khí thuộc phòng ngự, công phu quyền cước thể lực đối với cao thủ cấp này thành ra gần như vô dụng.
Tạc đao số 5 không ngờ nghiêng về công kích lại có thể phá vỡ không gian, chắc là nhờ tính chất xuất phát lôi điện của chiêu đao và phải dùng Lôi Phong đao pháp chứ không phải Tạc đao pháp, chàng còn chưa bao giờ dùng chuôi đao này tạc bao giờ, bất giác tò mò muốn nghiệm chứng một lần. Tâm vừa động Tạc Đao pháp tầng năm liền hiển hiện trong tâm trí, tạc đao số năm xuất ra, ý đao từng thức hình thành chàng chỉ thấy muôn vàn tia điện lấp lánh chập chờn trong không gian theo quỹ tích tróc vỏ, khử tạp tài liệu tạc hình dáng trong tâm trí đã mô phỏng. Nếu tài liệu là gỗ có nghĩa là bóc vỏ, nếu là đá nghĩa là lớp đá đất, nếu là kim loại nghĩa là lớp oxy hoá và lớp dỉ sét.
Đao ý không dừng tiếp tục nối liền bước thứ hai là tạo hình, chỉ nghe thấy âm thanh " xoẹt xoẹt" liên thanh lớn nhỏ như một chuỗi nhạc khúc tấu lên năm phút thời gian rồi nhịp phách chậm lại.
Bước cuối này vừa dứt chàng yên lặng, ngạc nhiên như ngộ ra thêm điểm khác thường ngoài sự mô phỏng trước đây của mình. Thì ra bước cuối này điện quang không còn trái lại chàng cảm được điện từ trường, nam châm nối nhau liên tục như khăn mềm chà sát đánh bóng sản phẩm, khiến cho sản phẩm như chỉ dùng một đao mà tạc, không ai phát hiện ra đâu là khởi đầu đâu là sau hết. Chàng diễn lại phần cuối nhiều lần, đao ảnh để lại không ngớt vạch lên bầu trời, ngũ hành linh khí vô hình trong không gian bị lôi kéo thành vặn vẹo, càng lúc càng đậm thành sắc thể là đao ảnh để lại dấu vết. Chàng đẩy nghịch lại từ trường đang hút biến thành đẩy khiến linh khí đang bị lôi theo lập tức phân tán vào không gian trời đất. Thấy vậy chàng vừa lòng ngừng tay.
Hàn-Tinh trong thời gian ngắn vừa qua đã không ngừng nghiên cứu Cổ-Loa Thạch nhu khí, "Trước kia ta có thể đón nhận Lôi kiếp, tại sao ta không thử lợi dụng Cổ-Loa thạch nhu khí ngăn giảm khí thế uy áp, nhằm có thời gian hấp thu lôi điện cho mình một cách bảo đảm. Trước kia khi Cổ-Loa tầng nhất chưa thành, chàng trực tiếp lấy chân nguyên khí tạo thành các vòng khí xoắn nhằm thu hấp, thanh lọc, tinh luyện, giảm áp lực đã có thể tiếp đón Lôi Điện đánh vào."
Hàn Tinh hình thành ý niệm Cổ-Loa nhu khí liền xuất hiện, chàng lập tức vận hành Cổ-Loa quyết khống chế nhu khí hợp làm một với chân khí hình thành vòng xoắn vô hình cực kỳ dày bền, dẻo dai. Linh khí ùn ùn tụ hội lại đây, chàng hấp thụ đôi chút rồi thôi cả thân người với tư thế tĩnh tọa bay lên bầu trời. Bỗng chàng thấy ba con Lôi Thú đang ngơ ngẩn chạy lại đây nhìn lên, chàng vui mừng ra lệnh chúng phát lôi điện đánh lên, khi lôi điện vừa đánh lên thì ngay lập tức bị vòng xoắn lôi kéo vào so với hệ thống thu lôi còn thần kỳ hơn gấp không biết bao nhiêu lần. Ba đợt đánh ra chín lôi điện oanh lên đều bị Hàn Tinh trong năm mười phút thu sạch không còn một tia. Chàng vui mừng vì thành quả bất ngờ cười ha hả thu công đáp xuống, nhìn lại ba con lôi thú có phần uể oải, chàng biết ngay chúng bị hao tổn. Cũng may bọn chúng chỉ đánh ba đợt, tiêu hao không nhiều và chẳng bao lâu sẽ khôi phục lại được.
Chàng kiểm tra chân khí nội thể thì không thấy gì thay đổi, song vừa thấy viên Cổ-Loa thạch đã biến thành bảy màu, chàng không nhịn được đem ra ý niệm ném lên trên bầu trời, viên đá bay lên phóng đại thất thải quang mang dưới ánh quang mặt trời đã sáng bất giác lúc này ánh quang chiếu xuống càng đẹp đẽ tuyệt diệu, chàng hưởng thụ nhìn cảnh chung quanh rồi nhìn lên viên đá nhỏ đã trước kia chỉ có thể khếch đại thành một mảnh núi nhỏ, bây giờ lớn rộng bao la diện tích hai vạn mét vuông có thừa. Chàng gãi đầu không tin được sau khi thôi diễn luyện Cổ-Loa quyết một chút, hấp nạp thử một chút Lôi Điện năng điện không dè biến ra dạng này. Phải chăng viên Cổ-Loa thạch nềm móng đã đạt đến viên mãn.
- Thứ tốt, đạt đến trình độ này thì đã đủ cường mạnh đè bẹp cao thủ như tên Tiên sứ giả Khổng Tung kia..
Hàn Tinh thu Cổ-Loa thạch sau đó rời khỏi Hồng Mông Linh Châu giới, thấy còn năm ngày thời gian chàng xem hai thằng đệ tử một phát.
Khi thấy hai đứa chàng ngạc nhiên, hai đứa đang làm trong một cửa tiệm bán thịt chó. Hai đứa đều dùng Tạc Đao mình tặng, thằng Rần đang chọc tiết một con chó vàng, còn Mai Tinh đang xẻ thịt một con khác...
Chàng lắc đầu cười nhẹ than thở:
- Hai thằng này không biết làm cái gì, đem linh đao ra giết chó...?
Khi tặng hai thanh đao chàng đã chỉ cho chúng cách sử dụng, khiến hai thanh đao có thể biến lớn nhỏ như ý. Hai thanh đao đáng lẽ dùng để tạc đồ, nay uống máu khiến nó hấp thụ sát khí. Bây giờ nếu đánh ra đao pháp có khi ảnh chó gà bay ra không biết chừng. Điều này để cho hai thằng mai sau trải qua sẽ biết...
Bỗng lại thấy phía trước một băng lưu manh năm đứa bước vào, dường như đòi tiền bảo an, chủ tiệm gọi tất cả nhân viên trong bếp ra, người cầm dao, người cầm muôi, chỉa, đủ mọi thứ dụng cụ trong bếp dàn ra đối diện năm tên kia. Một trong năm tên trông có vẻ ù lỳ, mặt da tái như mặt gà mái, hắn chẳng nói câu nào thong dong rút một khẩu súng trong túi ra chỉa vào những nhân viên đang đe dọa bọn họ. Chàng thấy nhân viên bỏ vũ khí xuống, hai thằng đệ tử của mình nhanh nhẹn cất Đao vào Trữ Vật Nhẫn. Năm tên lưu manh xấn lại túm từng nhân viên một đánh tát, đấm đá, cả hai thằng đệ tử mình cũng bị đòn nhẫn nhịn, chàng lại nhìn ra hai tên đánh trúng đệ tử mình sau khi đấm sau nhẹ hơn đấm trước rất nhiều, tên kia cũng giống vậy tát cái thứ hai không hề vận sức lực. Chàng thắc mắc nhưng có thể tự giải được ngay, thì ra đánh cái đầu bị kình khí phản ứng đau tay, nên cái đánh tiếp tục chỉ đánh cho lấy lệ che mắt thiên hạ. Nếu nói rõ ra thì thật là mất mặt mọi người. Chủ quán đành phải chịu một phép nộp tiền cho bọn lưu manh. Hàn Tinh về thăm mẹ vợ tương lai thấy bà vẫn an mạnh ở nhà anh chị Cường tháng tới sẽ có con. Chàng dùng thần thức quét qua một lần rồi nói:
- Một đứa con gái khoẻ mạnh...
Trước khi đi chàng tặng một số thuốc bổ, cho mẹ, con dặn dò rõ ràng cùng một số tiền nhỏ rồi chào hỏi rời đi. Lúc đó cũng là khi hai gia hỏa kia tan việc, về một căn nhà ở một phòng phía sau, hai đứa rửa ráy một chút sau đó cùng ra sân đối luyện, chàng nhìn kỹ thì ra hai đứa đang luyện Tạc Đao, lấy tay thay đao chứ không dùng đao thật làm kinh động người chung quanh, chàng đánh giá không bao lâu nữa hai đứa có đạt được tầng thứ nhất. Chàng lại ngạc nhiên phát hiện một đứa con gái bảy tám tuổi đang đứng sau một khung cửa sổ quan sát hai người, tay múa động, chân bước rất đúng bộ vị đao pháp, song đáng tiếc chỉ thiếu phần phối hợp nạp xả khí.
Thấy họ tập xong chàng xuất hiện, không nói gì chàng dùng cạnh bàn tay biểu diễn chậm trãi những chiêu họ mới luyện, sửa chữa những chỗ sai lầm rồi truyền âm nói:
- Sống trong xã hội xáo trộn này không thiếu những lúc nguy hiểm, các ngươi chưa có đủ bản năng để tránh những súng đạn, ta truyền cho hai con môn "Ẩn Thân thuật" để trốn tránh phòng thân nhớ là không được dùng vào việc xấu xa đâu.
Nói xong hai điểm tinh quang bay ra thâm nhập vào thức hải hai đứa.
- Biểu hiện hai ngươi trong quán khá lắm, làm người nên khiêm nhường nhẫn nhịn thì bớt được nhiều phiền toái vô cớ, không cần bán mạng cho bất cứ ai, tự chủ làm việc bổn phận thôi, đừng để ai lợi dụng. Tiếp tục cố gắng, ta đi đây.
Hàn Tinh bay lên trời không hai đệ tử đang định hỏi thêm thì thấy trước mắt léo lên một tia sáng mờ rồi không thấy sư tôn đâu nữa. Hai đứa sinh hoạt kiếm sống hằng ngày thật chịu đủ mọi khổ sở, bị người ta khinh khi, chừi bới đuổi việc, mỗi chỗ làm chỉ được vài ngày lại bị đuổi. Lúc đầu phải đem hai thanh đao của Mai Nhị cho bán đi, may thay lúc đó bán gần ở một võ đường, một võ sư tình cờ đi ngang qua thấy hai thanh niên lạ có thể dùng hai thanh đao nặng đến chừng nấy giật mình, hắn thấy hai đứa cầm đại đao như cầm một con dao củi, khi tiếp đao mới giật mình kinh hải, thế là hai đứa bán hai thanh đao được ba chục triệu, đủ tiền chi phí lúc đầu. Sau đó xin đủ các việc, rửa chén, khuân vác, dọn đồ mới kiếm được ít tiền...
Thằng Rần lúc này mới thấm thía cuộc đời, kiếm sống không phải dễ, hắn nghĩ đến hai mẹ Mai-Nhị và Hương-Thủy làm lụng chăm lo mình và bằng ấy đứa trẻ mồ côi, đổ bao mồ hôi nhọc nhằn nhưng bọn mình chưa bao giờ giúp được chuyện gì to tát, và cũng chưa từng thật lòng biết ơn. Hai đứa mướn được một căn phòng nhỏ lại có sân để luyện võ nên cũng vừa lòng, hai đứa cũng phát hiện có một con bé rình coi học lén thì cười thầm nghĩ "Cho mày học cả đời cũng không hiểu, mất công toi thôi." thế nên họ cứ như không biết...
Con bé hàng xóm nhà cũng không khá giả đủ sống, tên Kiều-Liên lúc đầu phát hiện hai thanh niên tập võ xem không thấy có gì là hứng thú, song đêm thứ hai sau đó mỗi ngày đúng giờ liền ra xem thấy hai thanh niên cứ dùng cạnh bàn tay chém nhau, bộ pháp di chuyển như chong chóng, mỗi ngày xem nhớ được một chút, một tháng qua thì nhớ hết đánh chiêu pháp không sai chút nào... Hôm nay bỗng một thanh niên hiện ra lúc nào nàng không hay, múa diễn mấy lần kỳ tuyệt, tay động tuy chậm nhưng nàng cảm thấy có gió cuốn chung quanh, sau đó thanh niên còn phát ra hai luồng sáng nhỏ bắn vào tam tinh hai thanh niên kia rồi biến mất...
/501
|