Minh đỡ thân hình tên Bán Âm Bán Dương cảm nhận được dư kình của cầm âm sát khí lực cực kỳ mạnh mẽ, trong lúc thân mình muốn bật ra sau và tầng nhu khí như muốn bị cắt đứt ra làm nhiều mảnh thì nhu khí từ viên đá tiếp vận thêm năm phần nữa mới giữ cân bằng được Minh thầm than Cầm Âm khí quả nhiên lợi hại, bà này trông có vẻ tha thướt nhu mì ôm đàn ra điều yểu điệu thục nữ là thế không dè dùng tiếng đàn làm bảo khí giết người. Không biết Tiêu Âm của mình sơ với nàng ta thế nào, khi nào có dịp cũng nên hoà tấu luận bàn xem thế nào.
Trong lúc Minh đánh giá chiêu cầm âm khí sát, Xuân-Nhu cũng thấy có người đỡ được chiêu sát thủ của mình một cách hời hợt như vậy thì ngạc nhiên dùng thần thức đánh giá Minh, thì chỉ thấy hơi thở của phàm nhân, có lẽ chân chính hơi thở đã được ẩn dấu không sao xác định được. Không dè bên cạnh có cao nhân ngồi bên uống rượu mà mình không hề phát hiện cứ như mù xem hắn là một kẻ tầm thường. Chỉ có Lưỡng Hoàng tiên nữ giữ thản nhiên, cứ như chuyện xảy ra dĩ nhiên phải như vậy.
Thẩm Xuân-Nhu muốn biết hắn là cao nhân phương nào nên không nhịn được hỏi:
- Vãn bối Thẩm Xuân-Nhu xin tiền bối cho biết đại danh.
- Tiền bối cái gì ngươi cứ gọi ta Hàn-Tinh tiểu tử là được!
- Thì ra là Hàn tiền bối, tiểu nữ nào dám vô lễ như thế, đại danh của tiền bối đã vang danh thiên hạ từ khi diệt Thiên Ma Tông như bắc đẩu nhưng vừa tỏa sáng đã ẩn khiến cho không ai biết tung tích.
Minh thầm nghĩ «kiếm tung tích ta ư, muốn làm phiền ta chăng?»
Triển Hùng vừa nghe Minh nói tên ra thì vỡ lẽ, chẳng trách có thể đón thân thể của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, dùng nhu kình như thế thật là tuyệt diệu.
- Thì ra là Hàn tiền bối, từ nay xin tiền bối nhận ta là đệ tử.
Triển Hùng vừa nói vừa quỳ xuống, xong gối chưa chạm đất đã bị lôi kéo đứng thẳng lên nói:
- Ngươi đừng có đùa, tu vi của ngươi ít có đối thủ ở Tu Chân Giới còn đòi lậy ta làm sư tôn làm gì. Tuyệt đối không được.
Hoàng-Oanh tiên nữ bỗng lên tiếng:
- Trận đánh cuộc này Xuân-Nhu tiên tử toàn thắng, cuối cùng chỉ dùng chưa đến nửa chiêu đã áp đảo đối thủ.
Xuân-Nhu tiên tử vui vẻ nhận lấy chiến lợi phẩm thì Hoàng-Yến tiên tử lại lên tiếng:
- Không biết Hàn công tử có muốn đi cùng chúng tôi, vì tiểu thư chủ nhân vừa có lời mời.
- Tiểu thư của hai vị là ai? Sao lại mời ta.
Bỗng Minh nhắm mắt ngưng thần đóng kín ngũ quan thì giác quan khác liền cảm ứng được ngoài trăm dặm có một tia thần thức kín đáo mỏng manh như có như không từ đó quét lại đây, Minh tập trung giác quan này theo dõi đến thì tia thần thức kia thu lại nhưng đã bị Minh nhanh nhẹn nắm được đầu mối nơi chủ nhân xuất , chính là một hình dáng mỹ nữ áo trắng đang đứng trong một vườn hoa sau một ngôi biệt thự, chàng đoán là một tuyệt đại mỹ nữ. Đây là lần thứ hai chàng dùng giác quan cảm nhận, nhờ lần trước dưới địa uyên tầng hai, thần thức bị hạn chế chàng phát hiện cảm ứng giác quan rất thần kỳ và chính xác. Lúc chàng ngồi vào bàn đã có linh cảm bị người theo dõi, sau đó thần thức không phát hiện được gì thì tưởng là mình sai lầm, nhưng vừa nghe cô Hoàng-Yến này lên tiếng thì vỡ lẽ nên dùng cảm giác quan mà xem thì quả nhiên thấy.
- «Thì ra nàng này thần thức cao minh đang lén xem xét ta. Chắc là tiểu thư của hai nàng này mới nói.»
- Công tử cứ đồng ý khi gặp sẽ biết.
Mỹ nữ áo trắng quả đang quan khán nơi nhộn nhịp này, nàng tìm Hàn-Tinh mấy năm nay mới thấy nên sai hai nữ tỳ đến mời, đúng lúc gặp chuyện cá cuộc ngọc bội thư mời nên hai nàng nữ tỳ muốn chơi đùa một chút. Thấy Hàn-Tinh phát hiện ra mình, mỹ nữ giật mình thu thần thức về trong lòng nghĩ «không thể nào, hắn có thể phát hiện ra mình, chẳng lẽ hắn đã Đại La Kim Tiên tu vi.» Nguyên nàng mấy năm trước đã thấy hắn ở Vô CựcTông, lúc đó bất quá hắn mới có độ kiếp kỳ tu vi sao bây giờ lại tăng lên mấy đại cấp bậc.
Hàn Tinh qua cảm giác quan thấy mỹ tiên nữ chỉ than một câu «mỹ nữ trong mỹ nữ, tiên nữ trong tiên nữ, thần nữ trong thần nữ» vì chàng chưa gặp mỹ nhân nào có thể so sánh với nàng này, kể cả Mỵ-Điệp mang danh đại mỹ nữ nên không biết lấy đại danh từ gì diễn ta cho cân xứng. Nàng đáng được danh tuyệt đại mỹ nhân, tuyệt đại tiên nữ, tuyệt đại thần nữ, ít nhất là về mặt khí chất, không biết tâm linh thế nào vì chàng chưa gặp ai có tâm linh thuần khiết được như Hồng-Linh nên cho rằng dù nàng này đẹp cũng chưa có giá trị bằng người yêu của mình, trừ khi nàng này có tâm linh siêu thoát tạo vật dưới đất.
- Tiểu thư của hai vị quen biết ta hay sao?
- Đương nhiên! Quen biết mới dám thỉnh mời.
- Vậy thì phiền hai vị dẫn đường.
Mọi người nghe ba người nói chuyện đều ngạc nhiên giật mình, hai nàng này đã
là mỹ nữ hiếm có, khí chất tuỵệt đỉnh, bản lãnh ngay cả cửu cấp tán tu cũng không làm gì được, thế mà hai nàng chỉ là nữ tỳ thân cận một vị tiểu thư thì ai cũng phỏng đoán địa vị của tiểu thư này phải hiển hách không thể nào tưởng tượng được. Ai cũng không ngờ nàng lại thỉnh mời thanh niên đang ngồi uống rượu ở trong góc tửu lâu và là Hàn-Tinh mới nổi danh đây.
Hoàng Y nhị tiên nữ nghe đối phương nhận lời thì mỉm cười rồi người nhẹ như ến bay lên không càng lúc càng cao, Hàn Tinh thấy vậy vội bay lên phong cách hùng tráng oai phong khác hẳn hai nàng kia nhưng nhanh và nhẹ nhàng không kém chút nào, thì ra khởi động đó là chiêu “Hùng Kê Triển sí” trong Hùng Kê Quyền.
Hàn-Tinh khi đã bay lên cùng độ cao hai nàng kia thấy dáng điệu bay lăng không phiêu hưởng nhẹ nhàng của họ thì tự hỏi "Đây là thân pháp gì, ta chưa từng thấy bao giờ" Chàng biết cao giai tu sĩ ít khi dùng thân pháp, họ trực tiếp thuấn di cho nhanh gọn, chính chàng cũng ít dùng thân pháp so với lúc trước.
Ba người lao đi chỉ một lát đã đến, quả là căn biệt thự kia nơi Hàn-Tinh mới cảm nhận qua giác quan nơi mỹ nhân áo trắng.
Đúng vào lúc còn cách một dặm Hàn-Tinh cảm giác được vô số tia nhọn sát khí hướng phía mình đón lấy thì đã nghe:
- Hướng Thiên! Ngươi dám đối đầu với khách quý người ta, mau cút ra khỏi nơi đây cho ta.
Hàn-Tinh thần thức quét đến thì thấy một trung niên râu quai nón thân thể dũng mãnh trên tay đang cầm một thanh Ngân kiếm, sát khí từ thân người và từ thanh kiếm như nguồn mạch suối khí mãnh liệt tuôn ra ép tới. Hàn-Tinh nhanh nhẹn đánh giá đối phương tu vi cấp năm tán tu, còn kém xa Triển Hùng và Xuân-Nhu nên yên tâm cứ để mặc sát khí đánh vào thân thể của mình.
Quả nhiên sát khí vừa chạm đến chàng thì cổ loa nhu khí đã ngăn chặn hóa giải một cách vô hình vô thanh. Hàn-Tinh tiếp tục thản nhiên theo sau Lưỡng Hoàng Y tiên nữ xông thẳng vào ngôi biệt thự đến khi hai nàng dừng chân thì ba người ở một trong khách sảnh rộng rãi.
- Phiền công tử đợi ở đây giây lát, để chúng ta báo tin cho chủ nhân.
Vị trung niên râu quai nón thấy người mới đến chỉ là một thanh niên dùng sát khí định ngăn chặn lại nhưng không ngờ, sát khí của mình vừa chạm mục tiêu thì bị hóa giải vô hình, cứ thản nhiên như không hề có sự hiện hữu của hắn trong tầm mắt, trong lòng giận dữ gầm lên đuổi theo nhưng âm thanh chưa ra khỏi thanh quản đã bị trói buộc, cả thân người bị một luồng cuồng phong cuốn đi ngoài năm trăm dặm.
Hàn-Tinh tuy đang phi hành nhưng thần thức thấy được trung niên bị tiên nữ áo trắng cuộn tay áo ném đi thì thầm tán thưởng "Phong thuật thần thông quả nhiên cao minh đến kỳ diệu, vừ đẹp mắt vừa có hiệu quả."
Hoàng-Oanh tiên nữ bỗng giải thích:
- Tên Hướng Thiên này đúng là một tên si tình lì lợm đến phát ghét, hắn si mê tiểu thư đã trồng cây ở đây ba năm rồi, thanh niên đàn ông đều bị hắn đánh đuổi đi vô tình làm người giữ cổng cho chúng ta không dè lần này dám ra tay với quý khách, dù đã được bọn chúng ta cảnh cáo.
Hàn-Tinh nghe vậy trên nét mặt không tỏ ra dấu chỉ nào cũng không phê bình hay ý kiến như là câu giải thích của nàng dư thừa. Hoàn-Oanh tiên nữ thấy vậy tưởng chàng cao ngạo không thèm quan tâm đến chuyện nhỏ.
Thật ra Hàn-Tinh đang liên tưởng đến người yêu Hồng-Linh, nàng chắc cũng khổ sở vì nhiều người hâm mộ theo đuổi, không biết tên ác quả Át-mô-đai-ô có giữ cổng cho nàng tốt không, lần này bị bắt đi chắc phải chịu biết bao đau khổ. Sau khi tên Ác Quỷ Át-mô-đai-ô bị Hồng-Linh giam giữ trong thức hải, chàng xem lại cựu ước thì biết tên này thích ở quanh quẩn bên mỹ nữ để cám dỗ, và nếu nam nhân nào có lòng dâm dục đụng đến mỹ nữ là hắn thu thập không tha, cô Shara thời thượng cổ lấy bảy đời chồng, người chồng nào cũng cứ đêm động phòng là bị chết lăn quay không ai hiểu ra sao, khiến cho bất cứ đàn ông con trai nào cũng phải hoảng sợ, khiến nàng bị cả ô tỳ chế diễu là «sát phu» . Đó đúng là kiệt tác của Át-mô-đai-ô, Shara đau khổ cùng cực, mãi sau khi đó nàng nhờ lời cầu nguyện khẩn thiết lên Đức Chúa, Ngài mới sai thiên sứ Raphael đi giải quyết và giúp Tobia, một người tốt lành nhân đức kết hợp với nàng Shara. Chàng không biết Hồng-Linh bị tên hái hoa là bác sĩ Anh-Đức xâm phạm nàng nên hồn đã bị tên ác quỷ Át-mô-đai-ô thu thập chết ngay tại chỗ, chính Hồng-Linh cũng không hiểu ra nguyên nhân kỳ diệu trong đó.
Đúng lúc đó một tiên nữ áo trắng đẹp tuyệt trần, quả nhiên chưa mỹ nữ nào trong cố mỹ nữ chàng đã từng gặp có thể sánh nổi, bước ra nói:
- Làm phiền Hàn công tử đợi lâu thiếp lấy làm áy náy.
Hàn-Tinh ngẩn người thưởng sắc đẹp tuyệt vời, may thay hai chữ áy náy sau cùng chàng thanh tỉnh kịp thời nghe kịp liền đoán ra ý nàng nói nên thong thả đáp:
- Tiên tử chẳng cần như thế, tại hạ cũng vừa mới đến không lâu.
- Mời công tử an tọa.
Hai người vừa ngồi vào chỗ Hoàng-Yến đã bưng trà ra đãi khách. Hàn-Tinh không khách sáo đỡ lấy một ly. Hương trà bay lên khiến lòng đang hơi rối loạn lập tức được thanh tỉnh thêm. Bất giác không nhịn được chàng nâng ly trà lên khẽ hít nhẹ một hơi thì nàng áo trắng nói.
- Tiểu nữ gọi là Bạch Sương đã hâm mộ công tử đã lâu. Hôm nay được hội ngộ cùng công tử thật là diễm phúc.
- Tiên tử sao lại nói quá như vậy. Tại hạ chỉ là tên thất phu tầm thường, không hiểu sự đời, ngu dốt lẽ đạo sao lại được tiên tử hâm mộ. Thật làm tại hạ giật mình kinh hãi hay là tiên tử lầm người, vì chúng ta chưa hề có duyên được gặp mặt...
- Mời công tử dùng trà.
Nàng nói rồi nâng ly của mình tay kia che miệng hớp một ngụm nhỏ. Hàn-Tinh thấy vậy cũng theo cách thức ấy uống mộp tợp.
Trà vừa xuống bụng Hàn-Tinh lập tức cảm giác được hơi ấm toả ra khắp kinh mạch huyết quản sau đó một luồng cực đại thanh khí chạy vào thức hải, Thánh Anh lập tức tỉnh giấc mở bật hai mắt ra trong khi bên ngoài Hàn-Tinh khép chặt ngũ quan, cảm giác quan kia liền thấy trước mắt mọi sự vật rõ ràng, tâm linh nàng tiên nữ áo trắng và Hoàng-Yến lập tức bị nhìn thấu, đúng như chàng dự đoán, còn kém tâm linh của Hồng-Linh, chàng lại cảm giác cảnh vật chung quanh từ biệt thự, phòng ốc, góc tối, đến chỗ sáng, cây cỏ, ngọn lá, nụ hoa, nhụy hoa, đến côn trùng nhỏ bé đều nằm trong tầm quan sát của giác quan của chàng. Tất cả mỗi vật đều đóng một vai trò nhất định khiến chung quanh được thêu dệt liên kết hài hoà với nhau tạo thành một quang cảnh tự nhiên tuyệt hảo, chàng thầm ca tán tụng kỳ công, tuyệt hảo của đấng tạo hoá khéo sắp xếp an bài.
Khi chàng tỉnh dậy thì ngạc nhiên không ngờ một ngụm trà đã khiến cảm giác quan của chàng tăng lên năng lực không biết bao nhiêu lần, không ngờ mình có thể nhìn thấu tâm linh người khác, song chàng nghĩ đây là hành vi không nên làm, vì trái với sinh hoạt tự nhiên và vô lễ khinh thường tha nhân. Vì vậy niềm vui khai mở được thần thông mới này bị giảm hết không còn bao nhiêu, bất quá có thể tăng trưởng năng lực giác quan kỳ lạ này thì bản lãnh và khả năng tự vệ được nâng cao.
- Chúc mừng công tử, không dè công tử có ngộ tính siêu việt đến thế, chỉ dùng một ngụm trà đã vào trong ngộ cảnh sáu giờ, chắc công tử đã thu hoạch không ít ích lợi.
- Tiên tử đã cho tại hạ dùng thứ trà diệu kỳ gì thế...
- Đó gọi là «Ngộ Đạo Trà» nhưng không phải ai dùng cũng có thể bước vào ngộ đạo cảnh, và dù có bước vào được thì thời gian ngắn dài có khác nhau. Như tiểu nữ cũng chỉ có hai lần mỗi lần được ba canh giờ mà thôi.
- Thế thì thật cảm tạ tiên tử không biết sau này có thể làm gì đền đáp ân tình này.
- Không cần phải vậy, công tử cũng sắp phải đến dự cuộc tuyển chọn của Tiên Cung hội nên tiểu nữ nói rõ cho công tử mục đích của tiểu nữ hy vọng công tử nhận lời.
- Tiên tư cần chuyện gì cứ nêu ra, nếu tại hạ có thể làm được thì nhất định nhận lời.
- Tiểu nữ hy vọng khi tiến vào tiên điện có thể cùng công tử hợp tác. Tiểu nữ lần này tiến tiên cung mục đích muốn tìm một vật nên chỉ cần vật này, còn bao nhiêu vật khác thì tiểu nữ không lãnh phần, tất cả là phần của công tử.
- Tiên tử cần vật gì?
- Một kiện bạch ngọc hình thoi.
Hàn Tinh không hiểu đó là thứ gì nên khẳng khái chấp nhận:
- Được! Tại hạ cũng không biết trong tiên điện có thứ gì, nếu chúng ta chiếm được kiện này thì là phần của tiên tử. Nhưng cuộc tuyển hôm nay tại hạ không có gì nắm chắc, vì chỉ biết mình không biết ta.
- À, việc này công tử an tâm, cứ theo nhận xét của tiểu nữ. Lần này không mấy ai qua được công tử, vả lại lần này danh ngạch được chọn là ba mươi sáu người.
Trong lúc Minh đánh giá chiêu cầm âm khí sát, Xuân-Nhu cũng thấy có người đỡ được chiêu sát thủ của mình một cách hời hợt như vậy thì ngạc nhiên dùng thần thức đánh giá Minh, thì chỉ thấy hơi thở của phàm nhân, có lẽ chân chính hơi thở đã được ẩn dấu không sao xác định được. Không dè bên cạnh có cao nhân ngồi bên uống rượu mà mình không hề phát hiện cứ như mù xem hắn là một kẻ tầm thường. Chỉ có Lưỡng Hoàng tiên nữ giữ thản nhiên, cứ như chuyện xảy ra dĩ nhiên phải như vậy.
Thẩm Xuân-Nhu muốn biết hắn là cao nhân phương nào nên không nhịn được hỏi:
- Vãn bối Thẩm Xuân-Nhu xin tiền bối cho biết đại danh.
- Tiền bối cái gì ngươi cứ gọi ta Hàn-Tinh tiểu tử là được!
- Thì ra là Hàn tiền bối, tiểu nữ nào dám vô lễ như thế, đại danh của tiền bối đã vang danh thiên hạ từ khi diệt Thiên Ma Tông như bắc đẩu nhưng vừa tỏa sáng đã ẩn khiến cho không ai biết tung tích.
Minh thầm nghĩ «kiếm tung tích ta ư, muốn làm phiền ta chăng?»
Triển Hùng vừa nghe Minh nói tên ra thì vỡ lẽ, chẳng trách có thể đón thân thể của mình một cách nhẹ nhàng như vậy, dùng nhu kình như thế thật là tuyệt diệu.
- Thì ra là Hàn tiền bối, từ nay xin tiền bối nhận ta là đệ tử.
Triển Hùng vừa nói vừa quỳ xuống, xong gối chưa chạm đất đã bị lôi kéo đứng thẳng lên nói:
- Ngươi đừng có đùa, tu vi của ngươi ít có đối thủ ở Tu Chân Giới còn đòi lậy ta làm sư tôn làm gì. Tuyệt đối không được.
Hoàng-Oanh tiên nữ bỗng lên tiếng:
- Trận đánh cuộc này Xuân-Nhu tiên tử toàn thắng, cuối cùng chỉ dùng chưa đến nửa chiêu đã áp đảo đối thủ.
Xuân-Nhu tiên tử vui vẻ nhận lấy chiến lợi phẩm thì Hoàng-Yến tiên tử lại lên tiếng:
- Không biết Hàn công tử có muốn đi cùng chúng tôi, vì tiểu thư chủ nhân vừa có lời mời.
- Tiểu thư của hai vị là ai? Sao lại mời ta.
Bỗng Minh nhắm mắt ngưng thần đóng kín ngũ quan thì giác quan khác liền cảm ứng được ngoài trăm dặm có một tia thần thức kín đáo mỏng manh như có như không từ đó quét lại đây, Minh tập trung giác quan này theo dõi đến thì tia thần thức kia thu lại nhưng đã bị Minh nhanh nhẹn nắm được đầu mối nơi chủ nhân xuất , chính là một hình dáng mỹ nữ áo trắng đang đứng trong một vườn hoa sau một ngôi biệt thự, chàng đoán là một tuyệt đại mỹ nữ. Đây là lần thứ hai chàng dùng giác quan cảm nhận, nhờ lần trước dưới địa uyên tầng hai, thần thức bị hạn chế chàng phát hiện cảm ứng giác quan rất thần kỳ và chính xác. Lúc chàng ngồi vào bàn đã có linh cảm bị người theo dõi, sau đó thần thức không phát hiện được gì thì tưởng là mình sai lầm, nhưng vừa nghe cô Hoàng-Yến này lên tiếng thì vỡ lẽ nên dùng cảm giác quan mà xem thì quả nhiên thấy.
- «Thì ra nàng này thần thức cao minh đang lén xem xét ta. Chắc là tiểu thư của hai nàng này mới nói.»
- Công tử cứ đồng ý khi gặp sẽ biết.
Mỹ nữ áo trắng quả đang quan khán nơi nhộn nhịp này, nàng tìm Hàn-Tinh mấy năm nay mới thấy nên sai hai nữ tỳ đến mời, đúng lúc gặp chuyện cá cuộc ngọc bội thư mời nên hai nàng nữ tỳ muốn chơi đùa một chút. Thấy Hàn-Tinh phát hiện ra mình, mỹ nữ giật mình thu thần thức về trong lòng nghĩ «không thể nào, hắn có thể phát hiện ra mình, chẳng lẽ hắn đã Đại La Kim Tiên tu vi.» Nguyên nàng mấy năm trước đã thấy hắn ở Vô CựcTông, lúc đó bất quá hắn mới có độ kiếp kỳ tu vi sao bây giờ lại tăng lên mấy đại cấp bậc.
Hàn Tinh qua cảm giác quan thấy mỹ tiên nữ chỉ than một câu «mỹ nữ trong mỹ nữ, tiên nữ trong tiên nữ, thần nữ trong thần nữ» vì chàng chưa gặp mỹ nhân nào có thể so sánh với nàng này, kể cả Mỵ-Điệp mang danh đại mỹ nữ nên không biết lấy đại danh từ gì diễn ta cho cân xứng. Nàng đáng được danh tuyệt đại mỹ nhân, tuyệt đại tiên nữ, tuyệt đại thần nữ, ít nhất là về mặt khí chất, không biết tâm linh thế nào vì chàng chưa gặp ai có tâm linh thuần khiết được như Hồng-Linh nên cho rằng dù nàng này đẹp cũng chưa có giá trị bằng người yêu của mình, trừ khi nàng này có tâm linh siêu thoát tạo vật dưới đất.
- Tiểu thư của hai vị quen biết ta hay sao?
- Đương nhiên! Quen biết mới dám thỉnh mời.
- Vậy thì phiền hai vị dẫn đường.
Mọi người nghe ba người nói chuyện đều ngạc nhiên giật mình, hai nàng này đã
là mỹ nữ hiếm có, khí chất tuỵệt đỉnh, bản lãnh ngay cả cửu cấp tán tu cũng không làm gì được, thế mà hai nàng chỉ là nữ tỳ thân cận một vị tiểu thư thì ai cũng phỏng đoán địa vị của tiểu thư này phải hiển hách không thể nào tưởng tượng được. Ai cũng không ngờ nàng lại thỉnh mời thanh niên đang ngồi uống rượu ở trong góc tửu lâu và là Hàn-Tinh mới nổi danh đây.
Hoàng Y nhị tiên nữ nghe đối phương nhận lời thì mỉm cười rồi người nhẹ như ến bay lên không càng lúc càng cao, Hàn Tinh thấy vậy vội bay lên phong cách hùng tráng oai phong khác hẳn hai nàng kia nhưng nhanh và nhẹ nhàng không kém chút nào, thì ra khởi động đó là chiêu “Hùng Kê Triển sí” trong Hùng Kê Quyền.
Hàn-Tinh khi đã bay lên cùng độ cao hai nàng kia thấy dáng điệu bay lăng không phiêu hưởng nhẹ nhàng của họ thì tự hỏi "Đây là thân pháp gì, ta chưa từng thấy bao giờ" Chàng biết cao giai tu sĩ ít khi dùng thân pháp, họ trực tiếp thuấn di cho nhanh gọn, chính chàng cũng ít dùng thân pháp so với lúc trước.
Ba người lao đi chỉ một lát đã đến, quả là căn biệt thự kia nơi Hàn-Tinh mới cảm nhận qua giác quan nơi mỹ nhân áo trắng.
Đúng vào lúc còn cách một dặm Hàn-Tinh cảm giác được vô số tia nhọn sát khí hướng phía mình đón lấy thì đã nghe:
- Hướng Thiên! Ngươi dám đối đầu với khách quý người ta, mau cút ra khỏi nơi đây cho ta.
Hàn-Tinh thần thức quét đến thì thấy một trung niên râu quai nón thân thể dũng mãnh trên tay đang cầm một thanh Ngân kiếm, sát khí từ thân người và từ thanh kiếm như nguồn mạch suối khí mãnh liệt tuôn ra ép tới. Hàn-Tinh nhanh nhẹn đánh giá đối phương tu vi cấp năm tán tu, còn kém xa Triển Hùng và Xuân-Nhu nên yên tâm cứ để mặc sát khí đánh vào thân thể của mình.
Quả nhiên sát khí vừa chạm đến chàng thì cổ loa nhu khí đã ngăn chặn hóa giải một cách vô hình vô thanh. Hàn-Tinh tiếp tục thản nhiên theo sau Lưỡng Hoàng Y tiên nữ xông thẳng vào ngôi biệt thự đến khi hai nàng dừng chân thì ba người ở một trong khách sảnh rộng rãi.
- Phiền công tử đợi ở đây giây lát, để chúng ta báo tin cho chủ nhân.
Vị trung niên râu quai nón thấy người mới đến chỉ là một thanh niên dùng sát khí định ngăn chặn lại nhưng không ngờ, sát khí của mình vừa chạm mục tiêu thì bị hóa giải vô hình, cứ thản nhiên như không hề có sự hiện hữu của hắn trong tầm mắt, trong lòng giận dữ gầm lên đuổi theo nhưng âm thanh chưa ra khỏi thanh quản đã bị trói buộc, cả thân người bị một luồng cuồng phong cuốn đi ngoài năm trăm dặm.
Hàn-Tinh tuy đang phi hành nhưng thần thức thấy được trung niên bị tiên nữ áo trắng cuộn tay áo ném đi thì thầm tán thưởng "Phong thuật thần thông quả nhiên cao minh đến kỳ diệu, vừ đẹp mắt vừa có hiệu quả."
Hoàng-Oanh tiên nữ bỗng giải thích:
- Tên Hướng Thiên này đúng là một tên si tình lì lợm đến phát ghét, hắn si mê tiểu thư đã trồng cây ở đây ba năm rồi, thanh niên đàn ông đều bị hắn đánh đuổi đi vô tình làm người giữ cổng cho chúng ta không dè lần này dám ra tay với quý khách, dù đã được bọn chúng ta cảnh cáo.
Hàn-Tinh nghe vậy trên nét mặt không tỏ ra dấu chỉ nào cũng không phê bình hay ý kiến như là câu giải thích của nàng dư thừa. Hoàn-Oanh tiên nữ thấy vậy tưởng chàng cao ngạo không thèm quan tâm đến chuyện nhỏ.
Thật ra Hàn-Tinh đang liên tưởng đến người yêu Hồng-Linh, nàng chắc cũng khổ sở vì nhiều người hâm mộ theo đuổi, không biết tên ác quả Át-mô-đai-ô có giữ cổng cho nàng tốt không, lần này bị bắt đi chắc phải chịu biết bao đau khổ. Sau khi tên Ác Quỷ Át-mô-đai-ô bị Hồng-Linh giam giữ trong thức hải, chàng xem lại cựu ước thì biết tên này thích ở quanh quẩn bên mỹ nữ để cám dỗ, và nếu nam nhân nào có lòng dâm dục đụng đến mỹ nữ là hắn thu thập không tha, cô Shara thời thượng cổ lấy bảy đời chồng, người chồng nào cũng cứ đêm động phòng là bị chết lăn quay không ai hiểu ra sao, khiến cho bất cứ đàn ông con trai nào cũng phải hoảng sợ, khiến nàng bị cả ô tỳ chế diễu là «sát phu» . Đó đúng là kiệt tác của Át-mô-đai-ô, Shara đau khổ cùng cực, mãi sau khi đó nàng nhờ lời cầu nguyện khẩn thiết lên Đức Chúa, Ngài mới sai thiên sứ Raphael đi giải quyết và giúp Tobia, một người tốt lành nhân đức kết hợp với nàng Shara. Chàng không biết Hồng-Linh bị tên hái hoa là bác sĩ Anh-Đức xâm phạm nàng nên hồn đã bị tên ác quỷ Át-mô-đai-ô thu thập chết ngay tại chỗ, chính Hồng-Linh cũng không hiểu ra nguyên nhân kỳ diệu trong đó.
Đúng lúc đó một tiên nữ áo trắng đẹp tuyệt trần, quả nhiên chưa mỹ nữ nào trong cố mỹ nữ chàng đã từng gặp có thể sánh nổi, bước ra nói:
- Làm phiền Hàn công tử đợi lâu thiếp lấy làm áy náy.
Hàn-Tinh ngẩn người thưởng sắc đẹp tuyệt vời, may thay hai chữ áy náy sau cùng chàng thanh tỉnh kịp thời nghe kịp liền đoán ra ý nàng nói nên thong thả đáp:
- Tiên tử chẳng cần như thế, tại hạ cũng vừa mới đến không lâu.
- Mời công tử an tọa.
Hai người vừa ngồi vào chỗ Hoàng-Yến đã bưng trà ra đãi khách. Hàn-Tinh không khách sáo đỡ lấy một ly. Hương trà bay lên khiến lòng đang hơi rối loạn lập tức được thanh tỉnh thêm. Bất giác không nhịn được chàng nâng ly trà lên khẽ hít nhẹ một hơi thì nàng áo trắng nói.
- Tiểu nữ gọi là Bạch Sương đã hâm mộ công tử đã lâu. Hôm nay được hội ngộ cùng công tử thật là diễm phúc.
- Tiên tử sao lại nói quá như vậy. Tại hạ chỉ là tên thất phu tầm thường, không hiểu sự đời, ngu dốt lẽ đạo sao lại được tiên tử hâm mộ. Thật làm tại hạ giật mình kinh hãi hay là tiên tử lầm người, vì chúng ta chưa hề có duyên được gặp mặt...
- Mời công tử dùng trà.
Nàng nói rồi nâng ly của mình tay kia che miệng hớp một ngụm nhỏ. Hàn-Tinh thấy vậy cũng theo cách thức ấy uống mộp tợp.
Trà vừa xuống bụng Hàn-Tinh lập tức cảm giác được hơi ấm toả ra khắp kinh mạch huyết quản sau đó một luồng cực đại thanh khí chạy vào thức hải, Thánh Anh lập tức tỉnh giấc mở bật hai mắt ra trong khi bên ngoài Hàn-Tinh khép chặt ngũ quan, cảm giác quan kia liền thấy trước mắt mọi sự vật rõ ràng, tâm linh nàng tiên nữ áo trắng và Hoàng-Yến lập tức bị nhìn thấu, đúng như chàng dự đoán, còn kém tâm linh của Hồng-Linh, chàng lại cảm giác cảnh vật chung quanh từ biệt thự, phòng ốc, góc tối, đến chỗ sáng, cây cỏ, ngọn lá, nụ hoa, nhụy hoa, đến côn trùng nhỏ bé đều nằm trong tầm quan sát của giác quan của chàng. Tất cả mỗi vật đều đóng một vai trò nhất định khiến chung quanh được thêu dệt liên kết hài hoà với nhau tạo thành một quang cảnh tự nhiên tuyệt hảo, chàng thầm ca tán tụng kỳ công, tuyệt hảo của đấng tạo hoá khéo sắp xếp an bài.
Khi chàng tỉnh dậy thì ngạc nhiên không ngờ một ngụm trà đã khiến cảm giác quan của chàng tăng lên năng lực không biết bao nhiêu lần, không ngờ mình có thể nhìn thấu tâm linh người khác, song chàng nghĩ đây là hành vi không nên làm, vì trái với sinh hoạt tự nhiên và vô lễ khinh thường tha nhân. Vì vậy niềm vui khai mở được thần thông mới này bị giảm hết không còn bao nhiêu, bất quá có thể tăng trưởng năng lực giác quan kỳ lạ này thì bản lãnh và khả năng tự vệ được nâng cao.
- Chúc mừng công tử, không dè công tử có ngộ tính siêu việt đến thế, chỉ dùng một ngụm trà đã vào trong ngộ cảnh sáu giờ, chắc công tử đã thu hoạch không ít ích lợi.
- Tiên tử đã cho tại hạ dùng thứ trà diệu kỳ gì thế...
- Đó gọi là «Ngộ Đạo Trà» nhưng không phải ai dùng cũng có thể bước vào ngộ đạo cảnh, và dù có bước vào được thì thời gian ngắn dài có khác nhau. Như tiểu nữ cũng chỉ có hai lần mỗi lần được ba canh giờ mà thôi.
- Thế thì thật cảm tạ tiên tử không biết sau này có thể làm gì đền đáp ân tình này.
- Không cần phải vậy, công tử cũng sắp phải đến dự cuộc tuyển chọn của Tiên Cung hội nên tiểu nữ nói rõ cho công tử mục đích của tiểu nữ hy vọng công tử nhận lời.
- Tiên tư cần chuyện gì cứ nêu ra, nếu tại hạ có thể làm được thì nhất định nhận lời.
- Tiểu nữ hy vọng khi tiến vào tiên điện có thể cùng công tử hợp tác. Tiểu nữ lần này tiến tiên cung mục đích muốn tìm một vật nên chỉ cần vật này, còn bao nhiêu vật khác thì tiểu nữ không lãnh phần, tất cả là phần của công tử.
- Tiên tử cần vật gì?
- Một kiện bạch ngọc hình thoi.
Hàn Tinh không hiểu đó là thứ gì nên khẳng khái chấp nhận:
- Được! Tại hạ cũng không biết trong tiên điện có thứ gì, nếu chúng ta chiếm được kiện này thì là phần của tiên tử. Nhưng cuộc tuyển hôm nay tại hạ không có gì nắm chắc, vì chỉ biết mình không biết ta.
- À, việc này công tử an tâm, cứ theo nhận xét của tiểu nữ. Lần này không mấy ai qua được công tử, vả lại lần này danh ngạch được chọn là ba mươi sáu người.
/501
|