Lại một năm bộ ba mỹ nữ ít có dịp gặp nhau ba nàng đi thực tập Hồng-Linh chọn làm đơn vào một nhà thương tư ngoại quốc thực tập nội tuyến nửa năm. Bạch-Yến thích con nít nên làm đơn nhà thương nhi đồng, đáng tiếc bị từ chối nên vào nhà thương lớn chuyên bệnh phụ nữ. Còn Cẩm Tú vào trúng nhà thương tư chuyên tai mũi họng.
Từ ngày Bạch-Yến biết mình bị Phúc-Sinh lợi dụng nàng quyết tâm đoạn tuyệt với hắn, lúc đầu còn đau khổ vương vấn những kỷ niệm, nàng tranh đấu trong tâm linh, dùng hết ý chí chú tâm học hành mất ba tháng mới toàn thắng. Bạch-Yến cũng oán hận Hồng-Linh, đã nhìn ra ý đồ của Phúc-Sinh lại không cảnh cáo, ngăn chặn. Nàng không suy nghĩ, nếu lúc đó Hồng-Linh nói ra sự thật nàng cũng không tin, và chính nàng lúc đó cũng đánh giá Hồng-Linh là kẻ khinh người, kiêu ngạo.
Xét một người suy xét theo góc nhìn của mình không khỏi có lúc lệch lạc, nhất là Bạch-Yến là người trong cuộc, là nạn nhân thì càng dễ dàng mắc phải sai lầm đáng tiếc.
Vượt qua được tình cảm yếu đuối sai lầm của mình Bạch-Yến học hành thành công, lòng tự tin lớn mạnh, ý chí tăng cường, nàng có cảm nghĩ bất cứ việc gì mình cũng có thể dễ dàng thành công. Bạch-Yến thực tập, giúp bệnh nhân dưõng thai, cũng có lúc phải đỡ người sinh khó, những ca mổ lấy hài nhi ra vì người mẹ không đủ sức sinh hay sợ không chịu nổi đau. Thực tập đến tuần thứ năm, những người y tá bị bệnh phải nghỉ , nàng phải làm thế trong một ca phá thai lúc thai nhi vào đuợc tám tuần, lần này khiến nàng kinh sợ, run rảy cả tâm can. Nàng lấy hết can đảm dùng kéo kẹp gắp từng thai nhi vừa bắt đầu thành hình, tay chân rời ra từng bộ phận, phải gắp hết, cho vào bọc. Xong công việc chưa đến hai chục phút nàng không những còn kinh sợ, lương tâm không khỏi ray rứt, mất ngủ cả tuần, lúc nào trong đầu cũng bị ám ảnh tội lỗi phụ tay giết người vô tội.
Đến cuối năm đại học thứ tư Bạch-Yến sau một ngày nghe giảng mệt nhoài đêm về nằm ngủ nửa mê nửa tỉnh mơ thấy quang cảnh chung quanh sương mù, khí trời mát lạnh dễ chịu vô cùng, dáng một thanh niên áo sơ mi xanh từ ngoài bước vào cổng. Bạch-Yến cảm giác cả người cứng ngắc, mất hết tự chủ run giọng hỏi:
- Ông là ai?
- Át Mô Đai!
- Ông đến đây có chuyện gì?
- Cô là Bạch-Yến phải không?
- Sao ông biết tôi, ông gặp tôi bao giờ?
Thanh niên cười vô cảm:
- Ngay khi cô cầm cái kìm kẹp thai nhi kia bỏ vào bọc.
Bạch-Yến giọng run lên:
- Ông theo dõi tôi?
- Chuyện bình thường thôi, ta muốn cùng cô làm một lần giao dịch.
- Giao dịch điều gì?
- Cô là bạn của cô Hồng-Linh phải không?
- Trước kia là bạn nay không còn kể là bạn.
- Không quan hệ, ngươi chỉ cần đưa dùm cho cô ta món đồ nhỏ là được.
- Cô ta không chịu nhận thì sao?
- Chỉ cần cô đưa món đồ này đến tay cô Hồng-Linh xem như làm xong. Còn cô muốn gì thì cứ nói ta cho.
- Ông nói cái gì tôi chẳng hiểu ra sao cả.
- Cô được ước một điều, khi cô thực hiện giao dịch xong thì điều ước của cô được thể hiện.
- Được! Tôi đồng ý. Tôi ước cả đời giầu có đời sống sung túc.
- Đây là món đồ cô phải giao cho cô Hồng-Linh.
Bạch-Yến cầm lấy xem mở hộp ra thì thấy một luồng hàn khí ngấm vào đôi tay, bên chính là một mẩu ảnh bằng bạc nhỏ tròn bằng đồng xu, trên đó có một hình nổi, trông giống chính hình ảnh thanh niên trước mặt.
Thanh niên rời khỏi, Bạch-Yến không thấy điều quái dị xảy ra, thanh niên vừa đi khuất thì biến thành một sợi khói nhỏ như tơ bay vào mẫu ảnh Bạch-Yến đang giữ.
Sáng hôm sau thức dậy Bạch-Yến giấc mơ đêm qua như thật, nhớ lại món đồ phảì trao cho Hồng-Linh nàng vội kiếm thì thấy ngay bên gối. Nàng nhất định đư món này cho Hồng-Linh bất kể thanh niên kia có ý đồ gì với Hồng-Linh. Hừ Hồng-Linh, lần trước dặn ta không nhận đưa thư dùm ai, lần này rõ ràng không phải thư đó nhe, hay là cứ nhận của ta, miễn sao món đồ vào tay Hồng-Linh là được. Buổi tối Bạch-Yến lại hẹn đến quán trọ của Hồng-Linh trong lúc một mình Hồng-Linh ở quán trọ.
- Bạch-Yến lâu rồi không đến chơi, mời vào.
- Đúng là cả nửa năm nay rồi không có dịp ngồi lại với nhau.
Nói đủ chuyện với nhau cả giờ Bạch-Yến hỏi:
- Cậu có nói đã có một hình bóng trong lòng, cậu có thể bật cho Yến biết được không?
- Điều này Linh muốn giữ bí mật cho đến khi cậu nhận được thiệp hồng.
- Xin hỏi cậu dự định bao giờ?
- Trong vòng một hai năm.
Trong khi hai nàng nói chuyện, ở trong một không gian bí mật Át Mô Đai khinh thường «Hừ, một hai năm kết hợp ư, có ta ở đây thì chờ muôn đời đi!»
- Lần này Yến có một món đồ nhưng không hiểu là cái gì nên muốn đưa cậu xem may ra tìm được chút manh mối thì Yến cám ơn vô cùng.
Hồng-Linh nhận lấy cái hộp liền có một cảm giác kỳ dị và trong lòng bất an không hiểu chuyện gì, nàng nhẩn nha cẩn thận mở hộp thì thấy bên trong là một mẫu ảnh nhỏ bằng bạc, nàng muốn nhìn cho rõ là ảnh ai nên cầm lên, ai ngờ vừa cầm lên một luồng âm khí truyền vào bàn tay. Trong lúc Bạch-Yến mừng rỡ như điên cố lén giọng cươờ phát ra, không dè lúc này chuyện kinh dị xảy ra trước mắt.
Mẩu ảnh trong tay Hồng-Linh chợt sáng lên thành một bóng hình thanh niên rồi biến thành một đoàn ảnh hoa văn bay vào tam tinh Hồng-Linh. Hồng-Linh hét một tiếng thảm thiết, hai tay múa loạn như đìên, tóc tai rối bời chốc lát một mỹ nữ đoan trang trở thành một mụ điên. Lúc này tiếng hét rợn người, Bạch-Yến nhìn thấy Hồng-Linh biến thành hình ảnh thanh niên đã cùng mình giao dịch trong giấc mơ. Lúc này Bạch-Yến kinh sợ biết Hồng-Linh gặp tai họa, nàng vội vàng chạy ra cửa rời khỏi nhà trọ, vừa lúc Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm về nhà trọ thoáng thấy Bạch-Yến hớt hãi rời khỏi nhà trọ. Hai nàng không biết chuyện lên nhà thì thấy Hồng-Linh mặt lúc đỏ lúc xanh, đầu tóc bù xù thì giật mình định lại gần xem thì đã nghe Minh truyền âm:
- Đừng đụng vào người nàng!
Nguyên Minh không yên lòng Hồng-Linh ở một mình trước đây không lâu đã trao đổi máu huyết theo một phương pháp bí ẩn cổ xưa, khiến cho linh hồn tương thông một khi đối phương gặp nguy hiểm thì lập tức người kia cảm thức được. Minh đang ở trong Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện thì cảm ứng được Hồng-Linh bất ổn, chàng vội ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới dùng thần thức thì thấy tình trạng không ổn của nàng, và thấy hai nàng Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm đến xem mới kịp thời cảnh cáo...
Vừa nghe tiếng hai nàng đã thấy Minh đến bên cạnh Hồng-Linh quan sát.
Hồng-Linh thấy đau đầu rồi một thanh niên lạ mặt ác ôn không ngớt cười điên dại nàng kinh hãi một lúc mới bình tĩnh lại quát:
- Mày là ai sao lại vào đầu ta, mau cút đi ra.
Hồng-Linh đã nghe chuyện kể quỷ nhập vào người, điều khiển thân xác làm chuyện xấu. Nàng không hiểu sao nó lại thành công nhập vào người, nàng từ trước đến nay vẫn tin tưởng Thiên Thần Bản Mệnh hằng gìn giữ ngày đêm. Nàng chợt nhớ mấy tối hôm nay mình bỏ đọc kinh lại bỏ cả lễ, không dè tên quỷ này thừa dịp này xâm nhập mình, nàng run lên vội chạy vào phòng lấy tràng hạt đeo vào cổ.
Tràng hạt vừa đeo vào người, Hồng-Linh cảm thấy nhẹ nhõm, linh hồn đang run sợ bỗng yên ổn định như trong tay có đủ vũ khí trong tay. Trong khi đó tên thanh niên giật mình lùi lại mấy bước tiếng cười đắc ý im bặt. Hồng-Linh cảm thấy vậy mừng thầm vội tập trung hết tinh thần ý chí quên tên thanh niên quỷ niệm chuỗi, nàng tưởng tượng mình như ngày thường niệm đọc thì thấy chuỗi hạt của mình tỏa sáng bao vây tên quỷ thanh niên, niệm hết một chuỗi tên quỷ thanh niên bị ép vào trong góc run rẩy lật bật, không còn nhúch nhích được mảy may như đang bị giây vô hình trói buộc giam cầm. Lúc nàng vừa yên ổn ngồi xuống niệm chuỗi thì hai nàng Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm sau đó anh Minh đến, nàng tập trung quên hết ngoại cảnh nên không biết, đến khi nàng tạm qua cơn gian nguy bình tĩnh tỉnh lại thì trên mặt khí sắc đã tươi trở lại. Nàng vừa mở mắt ra thấy hình dáng mình tóc rối, quần áo xốc xếch nàng vội sửa lại nghe Ánh-Tuyết rối rít hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy Hồng-Linh? Chúng ta vừa về đến thì thấy con Bạch-Yến đang hớt hãi chạy ra, phải chăng nó đã hãm hại em?
- Bạch-Yến! Cô ta đưa cho em một mẫu ảnh, em vừa cầm xem thì mẫu ảnh biến thành hình người một thanh niên, nó xâm nhập vàp em cười đắc ý, ác ôn vô cùng nhưng sau đó nó bị em dùng chuỗi hạt niệm kinh trói buộc khống chế nó.
Minh nghe vậy tưởng tên quỷ này chắc cũng bình thường nên dễ dàng bị Hồng-Linh khống chế nên không đem nguyên thần vào xem xét.
- Vậy em cẩn thận đừng để nó thoát, và bắt nó khai ra lai lịch và ý đồ.
- Em biết rồi! Anh còn cỗ tràng hạt nào không cho em một chuỗi.
Nàng vừa phát hiện ra cỗ tràng hạt của nàng vừa đeo vào cổ đã biến mất, nàng ngẩn người rồi hiểu ra, thì ra cỗ tràng hạt của mình cũng xâm nhập vào trói buộc tên quỷ kia nên hỏi Minh như trên.
Minh lấy một chuỗi tràng hạt và một cây thánh giá giây chuyền đeo nhỏ đưa cho nàng nói:
- Em giữ lấy, đeo thêm cây thánh giá nhỏ này nữa cho vững tâm. Còn cô bạn Bạch-Yến của em, em không nên xã giao với nàng ta nữa. Anh đoán cô ta có giao dịch với ma quỷ, thật là người nguy hiểm.
- Hay để chúng em dạy cho nó một bài học?
- Không cần đâu? Kẻ làm bạn với ma quỷ thì không nên chạm vào, và trước sau cũng thảm hại thôi. Đừng nhúng tay vào cho bẩn tay.
Minh thường xuyên thăm Hồng-Linh hơn cho đến khi nàng ổn định cuộc sống như trước chàng mới yên tâm vào Hồng Mông Linh Châu giới. Đinh Dần, Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm thay phiên nhau vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện, Đinh Dần gặp được Luyện Thể không gian trận pháp thì say mê đến không còn muốn rời.
Từ ngày Bạch-Yến biết mình bị Phúc-Sinh lợi dụng nàng quyết tâm đoạn tuyệt với hắn, lúc đầu còn đau khổ vương vấn những kỷ niệm, nàng tranh đấu trong tâm linh, dùng hết ý chí chú tâm học hành mất ba tháng mới toàn thắng. Bạch-Yến cũng oán hận Hồng-Linh, đã nhìn ra ý đồ của Phúc-Sinh lại không cảnh cáo, ngăn chặn. Nàng không suy nghĩ, nếu lúc đó Hồng-Linh nói ra sự thật nàng cũng không tin, và chính nàng lúc đó cũng đánh giá Hồng-Linh là kẻ khinh người, kiêu ngạo.
Xét một người suy xét theo góc nhìn của mình không khỏi có lúc lệch lạc, nhất là Bạch-Yến là người trong cuộc, là nạn nhân thì càng dễ dàng mắc phải sai lầm đáng tiếc.
Vượt qua được tình cảm yếu đuối sai lầm của mình Bạch-Yến học hành thành công, lòng tự tin lớn mạnh, ý chí tăng cường, nàng có cảm nghĩ bất cứ việc gì mình cũng có thể dễ dàng thành công. Bạch-Yến thực tập, giúp bệnh nhân dưõng thai, cũng có lúc phải đỡ người sinh khó, những ca mổ lấy hài nhi ra vì người mẹ không đủ sức sinh hay sợ không chịu nổi đau. Thực tập đến tuần thứ năm, những người y tá bị bệnh phải nghỉ , nàng phải làm thế trong một ca phá thai lúc thai nhi vào đuợc tám tuần, lần này khiến nàng kinh sợ, run rảy cả tâm can. Nàng lấy hết can đảm dùng kéo kẹp gắp từng thai nhi vừa bắt đầu thành hình, tay chân rời ra từng bộ phận, phải gắp hết, cho vào bọc. Xong công việc chưa đến hai chục phút nàng không những còn kinh sợ, lương tâm không khỏi ray rứt, mất ngủ cả tuần, lúc nào trong đầu cũng bị ám ảnh tội lỗi phụ tay giết người vô tội.
Đến cuối năm đại học thứ tư Bạch-Yến sau một ngày nghe giảng mệt nhoài đêm về nằm ngủ nửa mê nửa tỉnh mơ thấy quang cảnh chung quanh sương mù, khí trời mát lạnh dễ chịu vô cùng, dáng một thanh niên áo sơ mi xanh từ ngoài bước vào cổng. Bạch-Yến cảm giác cả người cứng ngắc, mất hết tự chủ run giọng hỏi:
- Ông là ai?
- Át Mô Đai!
- Ông đến đây có chuyện gì?
- Cô là Bạch-Yến phải không?
- Sao ông biết tôi, ông gặp tôi bao giờ?
Thanh niên cười vô cảm:
- Ngay khi cô cầm cái kìm kẹp thai nhi kia bỏ vào bọc.
Bạch-Yến giọng run lên:
- Ông theo dõi tôi?
- Chuyện bình thường thôi, ta muốn cùng cô làm một lần giao dịch.
- Giao dịch điều gì?
- Cô là bạn của cô Hồng-Linh phải không?
- Trước kia là bạn nay không còn kể là bạn.
- Không quan hệ, ngươi chỉ cần đưa dùm cho cô ta món đồ nhỏ là được.
- Cô ta không chịu nhận thì sao?
- Chỉ cần cô đưa món đồ này đến tay cô Hồng-Linh xem như làm xong. Còn cô muốn gì thì cứ nói ta cho.
- Ông nói cái gì tôi chẳng hiểu ra sao cả.
- Cô được ước một điều, khi cô thực hiện giao dịch xong thì điều ước của cô được thể hiện.
- Được! Tôi đồng ý. Tôi ước cả đời giầu có đời sống sung túc.
- Đây là món đồ cô phải giao cho cô Hồng-Linh.
Bạch-Yến cầm lấy xem mở hộp ra thì thấy một luồng hàn khí ngấm vào đôi tay, bên chính là một mẩu ảnh bằng bạc nhỏ tròn bằng đồng xu, trên đó có một hình nổi, trông giống chính hình ảnh thanh niên trước mặt.
Thanh niên rời khỏi, Bạch-Yến không thấy điều quái dị xảy ra, thanh niên vừa đi khuất thì biến thành một sợi khói nhỏ như tơ bay vào mẫu ảnh Bạch-Yến đang giữ.
Sáng hôm sau thức dậy Bạch-Yến giấc mơ đêm qua như thật, nhớ lại món đồ phảì trao cho Hồng-Linh nàng vội kiếm thì thấy ngay bên gối. Nàng nhất định đư món này cho Hồng-Linh bất kể thanh niên kia có ý đồ gì với Hồng-Linh. Hừ Hồng-Linh, lần trước dặn ta không nhận đưa thư dùm ai, lần này rõ ràng không phải thư đó nhe, hay là cứ nhận của ta, miễn sao món đồ vào tay Hồng-Linh là được. Buổi tối Bạch-Yến lại hẹn đến quán trọ của Hồng-Linh trong lúc một mình Hồng-Linh ở quán trọ.
- Bạch-Yến lâu rồi không đến chơi, mời vào.
- Đúng là cả nửa năm nay rồi không có dịp ngồi lại với nhau.
Nói đủ chuyện với nhau cả giờ Bạch-Yến hỏi:
- Cậu có nói đã có một hình bóng trong lòng, cậu có thể bật cho Yến biết được không?
- Điều này Linh muốn giữ bí mật cho đến khi cậu nhận được thiệp hồng.
- Xin hỏi cậu dự định bao giờ?
- Trong vòng một hai năm.
Trong khi hai nàng nói chuyện, ở trong một không gian bí mật Át Mô Đai khinh thường «Hừ, một hai năm kết hợp ư, có ta ở đây thì chờ muôn đời đi!»
- Lần này Yến có một món đồ nhưng không hiểu là cái gì nên muốn đưa cậu xem may ra tìm được chút manh mối thì Yến cám ơn vô cùng.
Hồng-Linh nhận lấy cái hộp liền có một cảm giác kỳ dị và trong lòng bất an không hiểu chuyện gì, nàng nhẩn nha cẩn thận mở hộp thì thấy bên trong là một mẫu ảnh nhỏ bằng bạc, nàng muốn nhìn cho rõ là ảnh ai nên cầm lên, ai ngờ vừa cầm lên một luồng âm khí truyền vào bàn tay. Trong lúc Bạch-Yến mừng rỡ như điên cố lén giọng cươờ phát ra, không dè lúc này chuyện kinh dị xảy ra trước mắt.
Mẩu ảnh trong tay Hồng-Linh chợt sáng lên thành một bóng hình thanh niên rồi biến thành một đoàn ảnh hoa văn bay vào tam tinh Hồng-Linh. Hồng-Linh hét một tiếng thảm thiết, hai tay múa loạn như đìên, tóc tai rối bời chốc lát một mỹ nữ đoan trang trở thành một mụ điên. Lúc này tiếng hét rợn người, Bạch-Yến nhìn thấy Hồng-Linh biến thành hình ảnh thanh niên đã cùng mình giao dịch trong giấc mơ. Lúc này Bạch-Yến kinh sợ biết Hồng-Linh gặp tai họa, nàng vội vàng chạy ra cửa rời khỏi nhà trọ, vừa lúc Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm về nhà trọ thoáng thấy Bạch-Yến hớt hãi rời khỏi nhà trọ. Hai nàng không biết chuyện lên nhà thì thấy Hồng-Linh mặt lúc đỏ lúc xanh, đầu tóc bù xù thì giật mình định lại gần xem thì đã nghe Minh truyền âm:
- Đừng đụng vào người nàng!
Nguyên Minh không yên lòng Hồng-Linh ở một mình trước đây không lâu đã trao đổi máu huyết theo một phương pháp bí ẩn cổ xưa, khiến cho linh hồn tương thông một khi đối phương gặp nguy hiểm thì lập tức người kia cảm thức được. Minh đang ở trong Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện thì cảm ứng được Hồng-Linh bất ổn, chàng vội ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới dùng thần thức thì thấy tình trạng không ổn của nàng, và thấy hai nàng Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm đến xem mới kịp thời cảnh cáo...
Vừa nghe tiếng hai nàng đã thấy Minh đến bên cạnh Hồng-Linh quan sát.
Hồng-Linh thấy đau đầu rồi một thanh niên lạ mặt ác ôn không ngớt cười điên dại nàng kinh hãi một lúc mới bình tĩnh lại quát:
- Mày là ai sao lại vào đầu ta, mau cút đi ra.
Hồng-Linh đã nghe chuyện kể quỷ nhập vào người, điều khiển thân xác làm chuyện xấu. Nàng không hiểu sao nó lại thành công nhập vào người, nàng từ trước đến nay vẫn tin tưởng Thiên Thần Bản Mệnh hằng gìn giữ ngày đêm. Nàng chợt nhớ mấy tối hôm nay mình bỏ đọc kinh lại bỏ cả lễ, không dè tên quỷ này thừa dịp này xâm nhập mình, nàng run lên vội chạy vào phòng lấy tràng hạt đeo vào cổ.
Tràng hạt vừa đeo vào người, Hồng-Linh cảm thấy nhẹ nhõm, linh hồn đang run sợ bỗng yên ổn định như trong tay có đủ vũ khí trong tay. Trong khi đó tên thanh niên giật mình lùi lại mấy bước tiếng cười đắc ý im bặt. Hồng-Linh cảm thấy vậy mừng thầm vội tập trung hết tinh thần ý chí quên tên thanh niên quỷ niệm chuỗi, nàng tưởng tượng mình như ngày thường niệm đọc thì thấy chuỗi hạt của mình tỏa sáng bao vây tên quỷ thanh niên, niệm hết một chuỗi tên quỷ thanh niên bị ép vào trong góc run rẩy lật bật, không còn nhúch nhích được mảy may như đang bị giây vô hình trói buộc giam cầm. Lúc nàng vừa yên ổn ngồi xuống niệm chuỗi thì hai nàng Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm sau đó anh Minh đến, nàng tập trung quên hết ngoại cảnh nên không biết, đến khi nàng tạm qua cơn gian nguy bình tĩnh tỉnh lại thì trên mặt khí sắc đã tươi trở lại. Nàng vừa mở mắt ra thấy hình dáng mình tóc rối, quần áo xốc xếch nàng vội sửa lại nghe Ánh-Tuyết rối rít hỏi:
- Chuyện gì vừa xảy ra vậy Hồng-Linh? Chúng ta vừa về đến thì thấy con Bạch-Yến đang hớt hãi chạy ra, phải chăng nó đã hãm hại em?
- Bạch-Yến! Cô ta đưa cho em một mẫu ảnh, em vừa cầm xem thì mẫu ảnh biến thành hình người một thanh niên, nó xâm nhập vàp em cười đắc ý, ác ôn vô cùng nhưng sau đó nó bị em dùng chuỗi hạt niệm kinh trói buộc khống chế nó.
Minh nghe vậy tưởng tên quỷ này chắc cũng bình thường nên dễ dàng bị Hồng-Linh khống chế nên không đem nguyên thần vào xem xét.
- Vậy em cẩn thận đừng để nó thoát, và bắt nó khai ra lai lịch và ý đồ.
- Em biết rồi! Anh còn cỗ tràng hạt nào không cho em một chuỗi.
Nàng vừa phát hiện ra cỗ tràng hạt của nàng vừa đeo vào cổ đã biến mất, nàng ngẩn người rồi hiểu ra, thì ra cỗ tràng hạt của mình cũng xâm nhập vào trói buộc tên quỷ kia nên hỏi Minh như trên.
Minh lấy một chuỗi tràng hạt và một cây thánh giá giây chuyền đeo nhỏ đưa cho nàng nói:
- Em giữ lấy, đeo thêm cây thánh giá nhỏ này nữa cho vững tâm. Còn cô bạn Bạch-Yến của em, em không nên xã giao với nàng ta nữa. Anh đoán cô ta có giao dịch với ma quỷ, thật là người nguy hiểm.
- Hay để chúng em dạy cho nó một bài học?
- Không cần đâu? Kẻ làm bạn với ma quỷ thì không nên chạm vào, và trước sau cũng thảm hại thôi. Đừng nhúng tay vào cho bẩn tay.
Minh thường xuyên thăm Hồng-Linh hơn cho đến khi nàng ổn định cuộc sống như trước chàng mới yên tâm vào Hồng Mông Linh Châu giới. Đinh Dần, Ánh-Tuyết và Huyền-Trâm thay phiên nhau vào Hồng Mông Linh Châu giới tu luyện, Đinh Dần gặp được Luyện Thể không gian trận pháp thì say mê đến không còn muốn rời.
/501
|