Hàn Tinh đang quan sát Báo Yêu tộc sinh hoạt thì thấy một thằng nhỏ chạc 12 tuổi, khoảng thằng Rần, thân thể yếu đuối chở củi đến một gia đình Báo Yêu tộc rồi lấy gạo, cá khô, một ít gia vị trở về một căn nhà lá lụp xụp, trong nhà chỉ có hai mẹ con sinh sống.
Hàn Tinh tra xét thì ra hai mẹ con họ Mai. Mai đại gia tộc gia sản to lớn, ở phía bắc Ngưng-Thạch thành, đại gia chủ Mai Thiên-Ưng tu luyện đã đền Hoá Thần kỳ, thê thiếp có đến bốn năm chục, trước đây trong lúc say rượu trong lúc thê thiếp vắng mặt, đã hiếp dâm nữ nữ tỳ khiến nàng có mang. Mai Thiên-Ưng cũng không dấu diếm chuyện này với thê tử và chờ đứa con ngoài ý muốn này ra đời nuôi ba tuổi thì theo cách thức của gia tộc kiểm tra tư chất thằng bé, khi thấy nó tư chất hèn kém, so với các đứa con khác của mình thì thua xa, liền hất hủi quên mất, để mặc hai mẹ con. Hai mẹ con bị chính thê của Mai Thiên-Ưng dấu lão cho một số tiền rồi đuổi ra khỏi gia trang, đồng thời không cho tự xưng là họ Mai nữa.
Chín năm cuộc sống khổ cực đưa đẩy đến khu vực yêu nhân dị tộc và nhân tộc lẫn lộn sinh sống, sau khi bị đuổi hai thằng bé liền lấy lại họ mẹ Mục, tên cũ vẫn có thể tiếp tục dùng Tinh, Mục Tinh, còn mẹ nó Mục Hương, năm nay đã bốn mươi nhưng cuộc sống khổ cực đau ốm liên miên, nên gầy yếu hom hem nhìn vào như năm chục tuổi đang nằm trên giường bệnh
Hàn Tinh thấy thằng bé hiếu thuận, lại thấy hoàn cảnh hai mẹ con nó thì động lòng thương, muốn giúp đỡ và nếu nó nhân phẩm tốt thì nhận nó làm đệ tử. Chàng cũng xem trọng người có tư chất tốt, nhưng nhân phẩm còn quan trọng hơn nên quyết định theo dõi thằng bé.
Sáng sớm hôm sau thấy thằng bé vừa thức dậy đã cầm búa vào chào mẹ một câu rồi lên đường vào khu rừng gần đó kiếm củi. Nó loay hoay đến chiều nhưng bó củi cũng chưa thấy đủ, liền đi xa hơn. Ai dè đến một chổ phía trước thấy một cây nằm ngang đã khô có thể làm củi dùng ngay, nó vui mừng vội vàng bỏ bó củi trên vai xuống dùng búa chặt một khúc. Mục Tinh chặt cho đến tối không dám nghỉ chút nào cuối cùng xong một đẫn, nó vội cột dây vác trên vai thì bực mình, vì không ngờ đẫn cây nặng quá sức của nó. Chưa biết phải làm sao, bỏ thì uổng công mấy giờ làm việc, đem củi về thì không nổi, nó mới bỏ bó củi kia và cái búa ra, uớm thử thì thấy ráng sức thì có thể liền quyết định giấu búa và bó củi ở một nơi kín đáo, nó liền đi vào các bụi cây gần đó kiếm, bỗng một tiếng gầm lớn vang lên, Mục-Tinh ngửng đầu lên nhìn lên thì cả kinh sợ người bật ngữa ngã lăn ra bất tỉnh.
Khi Mục-Tinh tỉnh dậy nó thấy mình đang nằm cách nhà không xa thì ngạc nhiên vô cùng, chung quanh lúc này yên vắng, trờì tối lờ mờ, đủ để nó thấy bên cạnh bó củi, cây búa và đẫn củi ngay bên cạnh. Một lúc sau nó thanh tỉnh liền đoán có người cứu nó nên vội quỳ xuống lậy ba cái rồi vác bó củi đeo búa vào người rồi chầm chậm lăn đẫn cùi về nhà.
Vừa về đến cổng mẹ nó đã lên tiếng:
- Tinh à con!
- Vâng, sao mẹ vẫn còn thức!
- Sao con hôm nay về muộn như vậy?
Nó liền nghĩ, không thể để mẹ lo sợ phải dấu chuyện kia mới được:
- Con may mắn gặp được củi tốt nên ráng sức chặt nên bây giờ mới về đến..
- Lần sau con không nên như vậy, đêm tối xuống thường có dã thú nguy hiểm.
Hôm sau nó đem củi đi bán, nhưng trên đường về đang vui vẻ nghĩ „không ngờ đẫn củi hôm qua, chỉ chẻ lấy mấy miếng đã bán được ba phân linh thạch, mua thuốc cho mẹ cũng còn dư, cũng đủ hai mẹ sống hai ngày, vậy đẫn củi còn lại có thể sống gần một tháng“.
- Tiểu tử đứng lại!
Mục-Tinh thấy trước mặt một thiều niên lưu manh, biết ngay là nó muốn giật tiền của mình vội quay lại cắm cổ chạy, ai dè vừa chạy vài bước chân bị đụng phải cái gì ngã sấp mặt xuống đất, mặt mũi đau đớn máu chảy ra dính đầy bụi, chưa kip gượng dậy đã thấy eo bị một bàn chân đạp lên, ngoảnh cổ nhìn lại thì thấy hai tên lưu manh, thì ra vừa rồi chạy bị tên lưu manh thứ hai ngáng chân.
Tên lưu manh kia không khách sáo tay định cầm lấy túi của Mục-Tinh một âm thanh không lớn mà nghiêm phát ra từ phía xa:
- Dừng tay! Mau cút đi...
Tên lưu manh nghe vậy ngẩn người nhưng không bỏ ý định nhanh tay chộp lấy túi tiền, nhưng vừa chạm tới thì hét lên một tiếng cả thân người bị đánh bay năm sáu thước rồi lại nghe âm thanh kia.
- Cút đi, hai ngươi muốn chết, hay muốn tiền....
- Cám ơn tiền bối cứu giúp.
- Ngươi cũng về đi đừng la cà nữa.
Hôm sau một thanh niên có hai tiên tử đồng hành đến khu phường thị mua sắm.
Hàn Tinh thấy chung quanh khi gặp đại cao thủ cấp bậc thì tránh né, hay kính trọng thật là mất tự nhiên nên vừa rời khỏi đã dùng ẩn liễm thuật tu vi chỉ bằng kim đan kỳ như Thải-Hà nhưng khi vào đến phường thị chàng lại thu ẩn liễm thuật để như bình thường, chỉ khác một điều là khí thế không lộ ra bức ngưòi như những đại cao thủ khác thôi nhưng khi nhìn vào thì nhận ra ngay là độ kiếp kỳ.
Ba người vào phường thị liền có một nữ tử chào đón hỏi han:
- Không biết tiền bối và nhị vị đạo hữu cần pháp bảo, đan dược hay điển tịch..
- Ta trước tiên xem điển tịch đã, đạo hữu cứ tiếp tục bổn phận của mình đi.
- Vâng, bên này mời tiền bối, nhưng ở đây chỉ có điển tịch loại thấp thôi!
Hàn Tinh gật đầu cùng hai nữ tử đi xem.
Nữ tử bán hàng ánh mắt nàng không dám nhìn thẳng chàng nhưng nhìn vào Thải-Hà và Băng Yên tỏ vẻ hâm mộ xen lẫn ganh tị, nàng nhận xét hai nữ tử này tu bất quá trúc cơ và kim đan kỳ như mình lại được Độ Kiếp kỳ cao thủ chọn làm thê thiếp dẫn đến đây sắm đồ. Thật là hạnh phúc, ta chỉ mong có một Nguyên Anh hậu kỳ chỉ điểm cũng mãn nguyện lắm rồi...
Hàn Tinh đến xem điển tịch thấy Thải-Hà và Băng Yên cứ đứng ngơ ngẩn thì nói:
- Hai ngươi xem thích cái gì thì tự chọn lấy đi.
Hàn Tinh xem điển tịch quả nhiên thấy pháp quyết dành cho tu luyện từ luyện khí cho đến Nguyên Anh kỳ, luyện thể, còn có cả sách võ công, luyện đan, luyện bảo, luyện chế khôi lỗi, dưỡng yêu thú, dưỡng yêu trùng... lịch sử các yêu tộc, dị tộc. Chàng chọn được trăm bộ, còn Thải Hà và Băng Yên mỗi người chọn được một hai bộ. Thấy chàng chọn nhiều như vậy liền giật mình nhưng không dám hỏi.
Lúc chàng vào xem thì khách hàng phần nhiều là Trúc cơ và Kim Đan kỳ người ra khỏi cửa hàng, người vội thanh toán xong đi hết chẳng còn người nào, nên chàng đưa những điển tịch đã chọn cho nữ tử bán hàng. Nàng xem hết rồi nói:
- Số điển tich này bổn tiệm kính tặng tiền bối..
- Tại sao? Vậy đâu có được, ngươi khinh ta không có tiền trả chăng?
- Không phải. Tiền bối chớ hiểu lầm, chỉ vì những thứ này không đáng giá. Ở đây còn nhiều món đáng giá, xin tiền bối xem qua, nếu vừa thì mua thanh toán còn số điển tịch này bổn tiệm tặng tiền bối..
- Nữ tử đem ra một chiếc hộp ngọc, chàng mở ra thì thấy một quyển trục vàng úa, chàng cầm lên đem thần thức vào thì thấy một bộ Thông Thiên Khôi Lỗi của tác giả Lê Khiêm. Bên trong nói cách luyện chế khôi lỗi, không ít trận pháp phức tạp.
Chàng không biết Lê Khiêm là ai, Thông Thiên Khôi Lỗi là như thế nào liền hỏi:
- Quyển tịch này quý ở chỗ nào? Lê Khiêm là ai?
- Thông Thiên Khôi lỗi là bảo vật quý ở chỗ cấp bậc, có thể tự thi triển những môn thần thông đơn giản như, ẩn độn, biến thân, đối phó Nguyên Anh kỳ trở xuống không thành vấn đề. Còn Lê Khiêm là một vị tiền bối nổi danh ba ngàn năm trước độc nhất vô nhị với môn luyện chế khôi lỗi nghe nói kỹ thuật của vị này bị thất truyền, sau này xuất hiện nhiều khôi lỗi đại sư khác không kém vị Lê Khiêm nhưng mỗi người mỗi đặc điểm khác nhau..
- Vậy quý cửa hàng có con khôi lỗi nào không đem ra biểu diễn cho ta nhận thức một chút...
Nữ tử lại đem ra một chiếc hộp vuông gỗ mun, mở ra thì thấy trong có một tượng gỗ hình người bằng một nửa gang tay màu nâu.
- Tiền bối chú ý!!
Nàng quán chân khi vào hình người, nó liền sáng lên biến thành một con chim đỏ rực như lửa, hót một tiếng thanh thúy rồi bay tới bay lui, sau đó lại biến thành con sư tử có cánh, một con báo, rồi lại biến thành một thanh niên, một thiếu nữ... khôi lỗi biến mười mấy hình dạng sau đó trở lại trong tay nữ tử trở thành hình thù nguyên mẫu.
-Hay thứ này ngộ ngĩnh dùng được...ngươi nói nó có thể đối phó với nguyên anh kỳ sao?
- Không, tiền bối hiểu lầm, tiểu nữ chỉ nói sản phẩm của vị Lê Khiêm kia, và theo điển tịch của vi đó, còn cỗ khôi lỗi này không có bản năng đó mà chỉ có thể đối phó đến luyện khí kỳ đại viên mãn mà thôi và có công năng biến hình đổi dạng như vừa rồi.
Nữ tử tiếp tục đem hai hộp ngọc giống nhau ra nói:
- Nơi đây có hai bộ „Cẫm Mạt“ (Khăn lông) cho hai vị thê thiếp của tiền bối thì thích hợp.
- Thê Thiếp! Họ là đệ tử của ta mà?
- Ồ! Xin lỗi tiểu nữ tưởng lầm.
Nàng lấy ra thì chỉ thấy to bằng hai lòng bàn tay, ánh vàng óng ánh rực rỡ chiếu rọi cả gian hàng, chiếc khăn bay lên trôi nổi giữa không trung khuếch đại trùm lên ngưòi nàng, khăn và người nàng đồng thời biến mất không thấy, chàng dùng thần thức xem xét cũng không phát hiện, sau đó nàng lại xuất hiện, khăn vàng trên tay đưa cho Hàn Tinh.
Chiếc khăn này mềm mại dị thường, mặt ngoài bóng loáng, mịn còn hơn lụa thật, nếu không dùng thần nhãn nhìn kỹ, thì không thể nhận ra bất cứ điều gì đặc biệt, còn dùng thánh thai nhãn thì thấy ẩn tàng ngũ hành linh khí.
Hàn Tinh thấy hai nàng đệ tử ưa thích liền quyết định mua lấy. Chàng thấy mình còn nhiều ma pháp bảo của bọn Thiên Ma tông liền hỏi:
- Mấy món cô vừa cho xem, ta mua hết. Không biết cửa hàng của cô nương có thu mua pháp bảo của ma tu không?
- Đương nhiên, mời tiền bối và tiên tử vào trong!
Nàng nhanh nhẹn thu hết mấy hộp ngọc vừa rồi sau đó gọi một nữ tử khác thay thế rồi dẫn đến một căn phòng phía trong.
Hàn Tinh sợ ma khí từ ma pháp bảo phát ra hại người liền bố trí trận pháp bảo chướng đơn giản, sau đó đem ra một chiếc hộp màu vàng, mở ra trong bộ ma giáp bảo màu vàng, ma khí bức người, mặc dù có trận pháp bảo chướng che chở nhưng một phần ma khí thoát ra làm người ta chịu không nổi, ma khí như muốn cắn nuốt tất cả linh khí, thần thức trên người đứng xem. Nữ tử kia thấy vậy mặt tái mét người run lẩy bẩy nói:
- Thứ siêu cấp ma bảo giáp này tiểu nữ không dám đánh giá, vậy tiền bối chờ một lát để cho người trên của tiểu nữ phụ trách tiếp tiền bối.
Nàng nói xong vội đi ra khỏi phòng còn Hàn Tinh nghe vậy liền thu bảo vật vào hộp trở lại. Đây là kiện ma giáp một trong những kiện chàng thu được tại Thiên Ma tông tổng đàn, giữ cũg không dùng được nên đem ra bán hay trao đổi những thứ hữu dụng. Chờ một lúc một nguyên anh hậu kỳ trung niên cẩm bào ra đến phòng tiếp ba người, trung niên vừa thấy kiện ma bảo giáp mắt sáng lên, như thưởng thức ma khí đang phát ra mãnh liệt, Hàn Tinh thấy vậy đoán trung niên này kiêm cả hai môn ma đạo, không hề bài xích ma khí còn có thể hấp thụ.
- Tiền bối có thể để cho vãn bối vào trong vòng bảo chướng xem chăng?
- Xin cứ tự nhiên...
Trung niên vào cầm ma bảo giáp lên chậm trãi xem hai mắt nhắm nghiền vừa thưởng thức, vừa đánh giá, vẻ mặt thay đổi mấy lần. Xem khoảng một tuần trà thì luyến tiếc buông xuống bỏ vào hộp đóng lại.
- Đây là một kiện bán ma bảo giáp, giá trị ngang hàng với một kiện bán tiên bảo giáp, Bán ma bảo giáp càng hiếm có hơn. Vãn bối lấy ba kiện cực phẩm khí bảo, và một kiện thông linh khôi lỗi trao đổi với tiền bối, thêm vào những món tiền bối đã chọn mua. Tiền bối thấy thế nào?
Hàn Tinh nghe đề nghị của cẩm bào trung niên thì giật mình nghĩ „không dè đồ Ma khí này cũng đắt đỏ quý giá như vậy, trước nay ta đối phó với bọn Thiên Ma tông đều không khách sáo dùng bạch hỏa đốt sạch pháp bảo của bọn chúng, nếu biết trước cũng không nên lãng phí. Tội nghiệp mấy tên Thiên Ma tông có của quý không biết hưởng đi chọc giận đến ta...“
- Vậy đạo hữu đem mấy thứ đó ra ta xem qua một chút.
Trung niên mở cửa phòng ra đã thấy một nữ tử bưng bốn chiếc hộp ngọc chờ đợi. Nàng tiến vào phòng cẩn thận đặt bốn chiếc hộp rồi rút lui êm.
Trung niên lần lượt giới thiệu, một cây quạt bên trong có chứa yêu hồn, một đàn bướm khí muôn màu muôn sắc cả ngàn con, bay ra có thể dùng khốn địch, đánh vào chúng không tan, cánh của chúng đập vào người thì tê tái đau nhức..; Một cây roi cũng chứa yêu hồn của một đàn ong đen đầu hổ, bọn chúng phát ra những tiếng gầm nhỏ hoà với tiếng cánh vỗ vi vu thật quái dị; Một viên hoàng châu, khi mở ra thì một chiếc màn chữ nhật hai mét vuông lơ lửng trên không, trên đó chớp ánh quang rồi hiện lên cảnh vật bên ngoài. Trung niên giới thiệu:
- Xa gần, tỏ mò tuỳ theo chân khí và ý niệm thần thức của người sử dụng có thể thu hình trên màn ảnh.
Khi thu lại màn ảnh lại trở thành một viên hoàng châu trở lại. Hàn Tinh sáng mắt, „Ủa, hơi giống truyền hình ở phàm giới!“. Cái này truyền cho người khác hay thân nhân bên cạnh xem, chứ mình dùng thần thức xem thì cần gì, hay đấy nhưng không có công dụng cho bản thân“
- Kiện này có thể dùng từ xa được không? Ví như ta đưa kiện này cho một người giữ còn ta ở xa dùng thần thức thu hình gửi đến.
- Cũng được nhưng người giữ thần thức phải cộng hưởng với thần thức của tiền bối, nghĩa là nhận ra, tăng cường, và dẫn lối.
Cuối cùng kiện khôi lỗi hình nhân biến thành thiếu niên chạc mười sáu tuổi như người thật có da có thịt hơi thở không sai chút nào, có thể phát kích ra hỏa khí màu xanh lam. Nếu tiền bối có hỏa lực mạnh hơn thì có thể khiến khôi lỗì phát ra hỏa lực mạnh hơn nữa, vãn bối chỉ có thể cố gắng đến đó (đỏ, vàng, cam, xanh, lam, chàm, tím).
- Ta sợ hoả khí của ta đốt chảy nó mất, để ta thử tăng dần lên xem.
Chàng nghe cách xử dụng xuất hoả rồi ý niệm thử một thành hoả lực vào, thì thấy thiếu niên khôi lỗi phát ra tử hỏa (lửa tím). Hàn Tinh giật mình nhủ thầm may mắn, nếu mình tăng lên chỉ một chút nữa thì hỏng rồi... Chàng không nói gì đưa trả lại cho trung niên. Trung niên lại dùng khôi lỗi phát ra một con hỏa điểu màu lam trông thật sống động bay luợn tới lui. Bỗng trong đầu Hàn Tinh nghĩ „Tên khôi lỗi này dùng để làm bếp nấu cơm không tệ!“ thì trung niên nói:
- Với hỏa lực của tiền bối sử dụng khôi lỗi này có thể đối phó với phân thần kỳ cũng không thành vấn đề, nó còn có thể sử dụng quyền cước và nhiều môn khác chứ không phải chỉ biết phát hỏa.
- Trên đờì này có khôi lỗi đối phó với độ kiếp kỳ hay hơn nữa đối phó được chân tiên không?
- Cái này! Theo lý thuyết thì có nhưng chỉ có trong giới khác hay thượng giới, còn ở Tu chân giới thì chưa nghe.
- Vậy được rồi ta đồng ý trao đổi...
Về đến khách sạn Hàn Tinh mỉm cười đưa tặng cho hai nàng đệ tử, Thải-Hà được cây quạt và Băng Yên được ngọn roi nói:
- Ta nhận hai ngươi làm đệ tử cũng chưa tặng bảo vật, thôi thì các ngươi lấy hai kiện này đi. Lần này đúng là mượn hoa tặng đệ tử
Vừa đưa xong bảo vật Hàn Tinh ngưng trọng nét mặt nói „Không xong, nguy tai! Các người chờ ta ở đây!“ rồi biến mất trước mặt hai nàng.
Trong khi rừng một con gấu đen đang dùng chảo chộp xuống thân một đứa bé đầy máu chảo chưa chạm đích cả thân con gấu bị đánh một cước bay cao xa hai chục trượng rơi xuống rung động mặt đất. Con gấu đen bị rơi xuống gượng dậy chạy mất. Hàn Tinh xem thằng nhỏ đúng là Mai-Tinh được mình mấy mấy hôm nay chiếu cố, bây giờ chỉ còn cái xác không hồn. Chàng vội xem thương thế của nó hai lá phổi tổn thương nặng nề, sau lưng gẫy ba rẻ xương sống.
Không biết hồn thằng bé đã đi đâu, chàng khẽ nói:
- Mai-Tinh tiểu tử đáng thương, đáng tiếc ta đã đến trễ nửa nhịp, ngươi cứ an âm đi đi, ta sẽ sắp xếp chiếu cố cho mẹ ngươi thật tốt.
Nguyên vừa rồi chàng thấy Mai-Tinh bị Gấu đen đe dọa trèo lên cây cao trốn liền bị gấu đen dùng thân đánh vào thân cây khiến thằng nhỏ từ cao té xuống gẫy xương, lại bị một chảo của gấu đen lủng phổi.
Hàn Tinh không ngừng đưa chân khí vào chữa trị vết thương đồng thời suy nghĩ đến mẹ thằng Mai-Tinh sẽ đau lòng không biết có đủ ý chí sống tiếp không... Ta bây giờ có hai Thánh thai hay là thử sai Thánh thai đệ nhị nhập thể thằng bé đóng vai Mai-Tinh giúp mẹ nó một thời gian. Thấy thời gian gấp rút không còn thể chần chờ được nữa vội đem linh lực của đệ nhị Thánh thai giảm xuống cho tương đương với linh lực thằng nhỏ rồi thể hiện nhập thể. Chỉ thấy một luồng ánh sáng mờ nhanh như điện chớp nhập vào mi tâm huyệt thằng nhỏ.
Sau nửa ngày đệ nhị Thánh thai mới khống chế điều khiển được thân thằng nhỏ, chỉ thấy lưng đau như cắt, hơi thở không thông, lúc này hai lá phổi cũng vừa được sửa chữa xong một số buồng nhỏ và đang còn tiếp tục sửa chữa những buồng phổi còn lại. Lại mất thêm ba giờ nữa, vết thương do chảo nơi phổi cuối cùng được chữa trị hoàn toàn, chàng tiếp tục chữa xương xườn, nội soi xếp lại cho thẳng rồi chữa trị, sau ba tiếng quá trình nối xương tạm ổn, thằng bé tỉnh dậy mỉm cười nói giọng y hệt Mai-Tinh:
- Bổn tôn, đỡ đau nhức rồi..
- Vậy thì tốt ngươi chuẩn bị về nhà mới thôi.
Năm phút sau hai nữ tử đi đến đem Mai-Tinh nằm trên cáng khiêng như bay về căn nhà gỗ mái lá nghèo nàn.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20
Hàn Tinh tra xét thì ra hai mẹ con họ Mai. Mai đại gia tộc gia sản to lớn, ở phía bắc Ngưng-Thạch thành, đại gia chủ Mai Thiên-Ưng tu luyện đã đền Hoá Thần kỳ, thê thiếp có đến bốn năm chục, trước đây trong lúc say rượu trong lúc thê thiếp vắng mặt, đã hiếp dâm nữ nữ tỳ khiến nàng có mang. Mai Thiên-Ưng cũng không dấu diếm chuyện này với thê tử và chờ đứa con ngoài ý muốn này ra đời nuôi ba tuổi thì theo cách thức của gia tộc kiểm tra tư chất thằng bé, khi thấy nó tư chất hèn kém, so với các đứa con khác của mình thì thua xa, liền hất hủi quên mất, để mặc hai mẹ con. Hai mẹ con bị chính thê của Mai Thiên-Ưng dấu lão cho một số tiền rồi đuổi ra khỏi gia trang, đồng thời không cho tự xưng là họ Mai nữa.
Chín năm cuộc sống khổ cực đưa đẩy đến khu vực yêu nhân dị tộc và nhân tộc lẫn lộn sinh sống, sau khi bị đuổi hai thằng bé liền lấy lại họ mẹ Mục, tên cũ vẫn có thể tiếp tục dùng Tinh, Mục Tinh, còn mẹ nó Mục Hương, năm nay đã bốn mươi nhưng cuộc sống khổ cực đau ốm liên miên, nên gầy yếu hom hem nhìn vào như năm chục tuổi đang nằm trên giường bệnh
Hàn Tinh thấy thằng bé hiếu thuận, lại thấy hoàn cảnh hai mẹ con nó thì động lòng thương, muốn giúp đỡ và nếu nó nhân phẩm tốt thì nhận nó làm đệ tử. Chàng cũng xem trọng người có tư chất tốt, nhưng nhân phẩm còn quan trọng hơn nên quyết định theo dõi thằng bé.
Sáng sớm hôm sau thấy thằng bé vừa thức dậy đã cầm búa vào chào mẹ một câu rồi lên đường vào khu rừng gần đó kiếm củi. Nó loay hoay đến chiều nhưng bó củi cũng chưa thấy đủ, liền đi xa hơn. Ai dè đến một chổ phía trước thấy một cây nằm ngang đã khô có thể làm củi dùng ngay, nó vui mừng vội vàng bỏ bó củi trên vai xuống dùng búa chặt một khúc. Mục Tinh chặt cho đến tối không dám nghỉ chút nào cuối cùng xong một đẫn, nó vội cột dây vác trên vai thì bực mình, vì không ngờ đẫn cây nặng quá sức của nó. Chưa biết phải làm sao, bỏ thì uổng công mấy giờ làm việc, đem củi về thì không nổi, nó mới bỏ bó củi kia và cái búa ra, uớm thử thì thấy ráng sức thì có thể liền quyết định giấu búa và bó củi ở một nơi kín đáo, nó liền đi vào các bụi cây gần đó kiếm, bỗng một tiếng gầm lớn vang lên, Mục-Tinh ngửng đầu lên nhìn lên thì cả kinh sợ người bật ngữa ngã lăn ra bất tỉnh.
Khi Mục-Tinh tỉnh dậy nó thấy mình đang nằm cách nhà không xa thì ngạc nhiên vô cùng, chung quanh lúc này yên vắng, trờì tối lờ mờ, đủ để nó thấy bên cạnh bó củi, cây búa và đẫn củi ngay bên cạnh. Một lúc sau nó thanh tỉnh liền đoán có người cứu nó nên vội quỳ xuống lậy ba cái rồi vác bó củi đeo búa vào người rồi chầm chậm lăn đẫn cùi về nhà.
Vừa về đến cổng mẹ nó đã lên tiếng:
- Tinh à con!
- Vâng, sao mẹ vẫn còn thức!
- Sao con hôm nay về muộn như vậy?
Nó liền nghĩ, không thể để mẹ lo sợ phải dấu chuyện kia mới được:
- Con may mắn gặp được củi tốt nên ráng sức chặt nên bây giờ mới về đến..
- Lần sau con không nên như vậy, đêm tối xuống thường có dã thú nguy hiểm.
Hôm sau nó đem củi đi bán, nhưng trên đường về đang vui vẻ nghĩ „không ngờ đẫn củi hôm qua, chỉ chẻ lấy mấy miếng đã bán được ba phân linh thạch, mua thuốc cho mẹ cũng còn dư, cũng đủ hai mẹ sống hai ngày, vậy đẫn củi còn lại có thể sống gần một tháng“.
- Tiểu tử đứng lại!
Mục-Tinh thấy trước mặt một thiều niên lưu manh, biết ngay là nó muốn giật tiền của mình vội quay lại cắm cổ chạy, ai dè vừa chạy vài bước chân bị đụng phải cái gì ngã sấp mặt xuống đất, mặt mũi đau đớn máu chảy ra dính đầy bụi, chưa kip gượng dậy đã thấy eo bị một bàn chân đạp lên, ngoảnh cổ nhìn lại thì thấy hai tên lưu manh, thì ra vừa rồi chạy bị tên lưu manh thứ hai ngáng chân.
Tên lưu manh kia không khách sáo tay định cầm lấy túi của Mục-Tinh một âm thanh không lớn mà nghiêm phát ra từ phía xa:
- Dừng tay! Mau cút đi...
Tên lưu manh nghe vậy ngẩn người nhưng không bỏ ý định nhanh tay chộp lấy túi tiền, nhưng vừa chạm tới thì hét lên một tiếng cả thân người bị đánh bay năm sáu thước rồi lại nghe âm thanh kia.
- Cút đi, hai ngươi muốn chết, hay muốn tiền....
- Cám ơn tiền bối cứu giúp.
- Ngươi cũng về đi đừng la cà nữa.
Hôm sau một thanh niên có hai tiên tử đồng hành đến khu phường thị mua sắm.
Hàn Tinh thấy chung quanh khi gặp đại cao thủ cấp bậc thì tránh né, hay kính trọng thật là mất tự nhiên nên vừa rời khỏi đã dùng ẩn liễm thuật tu vi chỉ bằng kim đan kỳ như Thải-Hà nhưng khi vào đến phường thị chàng lại thu ẩn liễm thuật để như bình thường, chỉ khác một điều là khí thế không lộ ra bức ngưòi như những đại cao thủ khác thôi nhưng khi nhìn vào thì nhận ra ngay là độ kiếp kỳ.
Ba người vào phường thị liền có một nữ tử chào đón hỏi han:
- Không biết tiền bối và nhị vị đạo hữu cần pháp bảo, đan dược hay điển tịch..
- Ta trước tiên xem điển tịch đã, đạo hữu cứ tiếp tục bổn phận của mình đi.
- Vâng, bên này mời tiền bối, nhưng ở đây chỉ có điển tịch loại thấp thôi!
Hàn Tinh gật đầu cùng hai nữ tử đi xem.
Nữ tử bán hàng ánh mắt nàng không dám nhìn thẳng chàng nhưng nhìn vào Thải-Hà và Băng Yên tỏ vẻ hâm mộ xen lẫn ganh tị, nàng nhận xét hai nữ tử này tu bất quá trúc cơ và kim đan kỳ như mình lại được Độ Kiếp kỳ cao thủ chọn làm thê thiếp dẫn đến đây sắm đồ. Thật là hạnh phúc, ta chỉ mong có một Nguyên Anh hậu kỳ chỉ điểm cũng mãn nguyện lắm rồi...
Hàn Tinh đến xem điển tịch thấy Thải-Hà và Băng Yên cứ đứng ngơ ngẩn thì nói:
- Hai ngươi xem thích cái gì thì tự chọn lấy đi.
Hàn Tinh xem điển tịch quả nhiên thấy pháp quyết dành cho tu luyện từ luyện khí cho đến Nguyên Anh kỳ, luyện thể, còn có cả sách võ công, luyện đan, luyện bảo, luyện chế khôi lỗi, dưỡng yêu thú, dưỡng yêu trùng... lịch sử các yêu tộc, dị tộc. Chàng chọn được trăm bộ, còn Thải Hà và Băng Yên mỗi người chọn được một hai bộ. Thấy chàng chọn nhiều như vậy liền giật mình nhưng không dám hỏi.
Lúc chàng vào xem thì khách hàng phần nhiều là Trúc cơ và Kim Đan kỳ người ra khỏi cửa hàng, người vội thanh toán xong đi hết chẳng còn người nào, nên chàng đưa những điển tịch đã chọn cho nữ tử bán hàng. Nàng xem hết rồi nói:
- Số điển tich này bổn tiệm kính tặng tiền bối..
- Tại sao? Vậy đâu có được, ngươi khinh ta không có tiền trả chăng?
- Không phải. Tiền bối chớ hiểu lầm, chỉ vì những thứ này không đáng giá. Ở đây còn nhiều món đáng giá, xin tiền bối xem qua, nếu vừa thì mua thanh toán còn số điển tịch này bổn tiệm tặng tiền bối..
- Nữ tử đem ra một chiếc hộp ngọc, chàng mở ra thì thấy một quyển trục vàng úa, chàng cầm lên đem thần thức vào thì thấy một bộ Thông Thiên Khôi Lỗi của tác giả Lê Khiêm. Bên trong nói cách luyện chế khôi lỗi, không ít trận pháp phức tạp.
Chàng không biết Lê Khiêm là ai, Thông Thiên Khôi Lỗi là như thế nào liền hỏi:
- Quyển tịch này quý ở chỗ nào? Lê Khiêm là ai?
- Thông Thiên Khôi lỗi là bảo vật quý ở chỗ cấp bậc, có thể tự thi triển những môn thần thông đơn giản như, ẩn độn, biến thân, đối phó Nguyên Anh kỳ trở xuống không thành vấn đề. Còn Lê Khiêm là một vị tiền bối nổi danh ba ngàn năm trước độc nhất vô nhị với môn luyện chế khôi lỗi nghe nói kỹ thuật của vị này bị thất truyền, sau này xuất hiện nhiều khôi lỗi đại sư khác không kém vị Lê Khiêm nhưng mỗi người mỗi đặc điểm khác nhau..
- Vậy quý cửa hàng có con khôi lỗi nào không đem ra biểu diễn cho ta nhận thức một chút...
Nữ tử lại đem ra một chiếc hộp vuông gỗ mun, mở ra thì thấy trong có một tượng gỗ hình người bằng một nửa gang tay màu nâu.
- Tiền bối chú ý!!
Nàng quán chân khi vào hình người, nó liền sáng lên biến thành một con chim đỏ rực như lửa, hót một tiếng thanh thúy rồi bay tới bay lui, sau đó lại biến thành con sư tử có cánh, một con báo, rồi lại biến thành một thanh niên, một thiếu nữ... khôi lỗi biến mười mấy hình dạng sau đó trở lại trong tay nữ tử trở thành hình thù nguyên mẫu.
-Hay thứ này ngộ ngĩnh dùng được...ngươi nói nó có thể đối phó với nguyên anh kỳ sao?
- Không, tiền bối hiểu lầm, tiểu nữ chỉ nói sản phẩm của vị Lê Khiêm kia, và theo điển tịch của vi đó, còn cỗ khôi lỗi này không có bản năng đó mà chỉ có thể đối phó đến luyện khí kỳ đại viên mãn mà thôi và có công năng biến hình đổi dạng như vừa rồi.
Nữ tử tiếp tục đem hai hộp ngọc giống nhau ra nói:
- Nơi đây có hai bộ „Cẫm Mạt“ (Khăn lông) cho hai vị thê thiếp của tiền bối thì thích hợp.
- Thê Thiếp! Họ là đệ tử của ta mà?
- Ồ! Xin lỗi tiểu nữ tưởng lầm.
Nàng lấy ra thì chỉ thấy to bằng hai lòng bàn tay, ánh vàng óng ánh rực rỡ chiếu rọi cả gian hàng, chiếc khăn bay lên trôi nổi giữa không trung khuếch đại trùm lên ngưòi nàng, khăn và người nàng đồng thời biến mất không thấy, chàng dùng thần thức xem xét cũng không phát hiện, sau đó nàng lại xuất hiện, khăn vàng trên tay đưa cho Hàn Tinh.
Chiếc khăn này mềm mại dị thường, mặt ngoài bóng loáng, mịn còn hơn lụa thật, nếu không dùng thần nhãn nhìn kỹ, thì không thể nhận ra bất cứ điều gì đặc biệt, còn dùng thánh thai nhãn thì thấy ẩn tàng ngũ hành linh khí.
Hàn Tinh thấy hai nàng đệ tử ưa thích liền quyết định mua lấy. Chàng thấy mình còn nhiều ma pháp bảo của bọn Thiên Ma tông liền hỏi:
- Mấy món cô vừa cho xem, ta mua hết. Không biết cửa hàng của cô nương có thu mua pháp bảo của ma tu không?
- Đương nhiên, mời tiền bối và tiên tử vào trong!
Nàng nhanh nhẹn thu hết mấy hộp ngọc vừa rồi sau đó gọi một nữ tử khác thay thế rồi dẫn đến một căn phòng phía trong.
Hàn Tinh sợ ma khí từ ma pháp bảo phát ra hại người liền bố trí trận pháp bảo chướng đơn giản, sau đó đem ra một chiếc hộp màu vàng, mở ra trong bộ ma giáp bảo màu vàng, ma khí bức người, mặc dù có trận pháp bảo chướng che chở nhưng một phần ma khí thoát ra làm người ta chịu không nổi, ma khí như muốn cắn nuốt tất cả linh khí, thần thức trên người đứng xem. Nữ tử kia thấy vậy mặt tái mét người run lẩy bẩy nói:
- Thứ siêu cấp ma bảo giáp này tiểu nữ không dám đánh giá, vậy tiền bối chờ một lát để cho người trên của tiểu nữ phụ trách tiếp tiền bối.
Nàng nói xong vội đi ra khỏi phòng còn Hàn Tinh nghe vậy liền thu bảo vật vào hộp trở lại. Đây là kiện ma giáp một trong những kiện chàng thu được tại Thiên Ma tông tổng đàn, giữ cũg không dùng được nên đem ra bán hay trao đổi những thứ hữu dụng. Chờ một lúc một nguyên anh hậu kỳ trung niên cẩm bào ra đến phòng tiếp ba người, trung niên vừa thấy kiện ma bảo giáp mắt sáng lên, như thưởng thức ma khí đang phát ra mãnh liệt, Hàn Tinh thấy vậy đoán trung niên này kiêm cả hai môn ma đạo, không hề bài xích ma khí còn có thể hấp thụ.
- Tiền bối có thể để cho vãn bối vào trong vòng bảo chướng xem chăng?
- Xin cứ tự nhiên...
Trung niên vào cầm ma bảo giáp lên chậm trãi xem hai mắt nhắm nghiền vừa thưởng thức, vừa đánh giá, vẻ mặt thay đổi mấy lần. Xem khoảng một tuần trà thì luyến tiếc buông xuống bỏ vào hộp đóng lại.
- Đây là một kiện bán ma bảo giáp, giá trị ngang hàng với một kiện bán tiên bảo giáp, Bán ma bảo giáp càng hiếm có hơn. Vãn bối lấy ba kiện cực phẩm khí bảo, và một kiện thông linh khôi lỗi trao đổi với tiền bối, thêm vào những món tiền bối đã chọn mua. Tiền bối thấy thế nào?
Hàn Tinh nghe đề nghị của cẩm bào trung niên thì giật mình nghĩ „không dè đồ Ma khí này cũng đắt đỏ quý giá như vậy, trước nay ta đối phó với bọn Thiên Ma tông đều không khách sáo dùng bạch hỏa đốt sạch pháp bảo của bọn chúng, nếu biết trước cũng không nên lãng phí. Tội nghiệp mấy tên Thiên Ma tông có của quý không biết hưởng đi chọc giận đến ta...“
- Vậy đạo hữu đem mấy thứ đó ra ta xem qua một chút.
Trung niên mở cửa phòng ra đã thấy một nữ tử bưng bốn chiếc hộp ngọc chờ đợi. Nàng tiến vào phòng cẩn thận đặt bốn chiếc hộp rồi rút lui êm.
Trung niên lần lượt giới thiệu, một cây quạt bên trong có chứa yêu hồn, một đàn bướm khí muôn màu muôn sắc cả ngàn con, bay ra có thể dùng khốn địch, đánh vào chúng không tan, cánh của chúng đập vào người thì tê tái đau nhức..; Một cây roi cũng chứa yêu hồn của một đàn ong đen đầu hổ, bọn chúng phát ra những tiếng gầm nhỏ hoà với tiếng cánh vỗ vi vu thật quái dị; Một viên hoàng châu, khi mở ra thì một chiếc màn chữ nhật hai mét vuông lơ lửng trên không, trên đó chớp ánh quang rồi hiện lên cảnh vật bên ngoài. Trung niên giới thiệu:
- Xa gần, tỏ mò tuỳ theo chân khí và ý niệm thần thức của người sử dụng có thể thu hình trên màn ảnh.
Khi thu lại màn ảnh lại trở thành một viên hoàng châu trở lại. Hàn Tinh sáng mắt, „Ủa, hơi giống truyền hình ở phàm giới!“. Cái này truyền cho người khác hay thân nhân bên cạnh xem, chứ mình dùng thần thức xem thì cần gì, hay đấy nhưng không có công dụng cho bản thân“
- Kiện này có thể dùng từ xa được không? Ví như ta đưa kiện này cho một người giữ còn ta ở xa dùng thần thức thu hình gửi đến.
- Cũng được nhưng người giữ thần thức phải cộng hưởng với thần thức của tiền bối, nghĩa là nhận ra, tăng cường, và dẫn lối.
Cuối cùng kiện khôi lỗi hình nhân biến thành thiếu niên chạc mười sáu tuổi như người thật có da có thịt hơi thở không sai chút nào, có thể phát kích ra hỏa khí màu xanh lam. Nếu tiền bối có hỏa lực mạnh hơn thì có thể khiến khôi lỗì phát ra hỏa lực mạnh hơn nữa, vãn bối chỉ có thể cố gắng đến đó (đỏ, vàng, cam, xanh, lam, chàm, tím).
- Ta sợ hoả khí của ta đốt chảy nó mất, để ta thử tăng dần lên xem.
Chàng nghe cách xử dụng xuất hoả rồi ý niệm thử một thành hoả lực vào, thì thấy thiếu niên khôi lỗi phát ra tử hỏa (lửa tím). Hàn Tinh giật mình nhủ thầm may mắn, nếu mình tăng lên chỉ một chút nữa thì hỏng rồi... Chàng không nói gì đưa trả lại cho trung niên. Trung niên lại dùng khôi lỗi phát ra một con hỏa điểu màu lam trông thật sống động bay luợn tới lui. Bỗng trong đầu Hàn Tinh nghĩ „Tên khôi lỗi này dùng để làm bếp nấu cơm không tệ!“ thì trung niên nói:
- Với hỏa lực của tiền bối sử dụng khôi lỗi này có thể đối phó với phân thần kỳ cũng không thành vấn đề, nó còn có thể sử dụng quyền cước và nhiều môn khác chứ không phải chỉ biết phát hỏa.
- Trên đờì này có khôi lỗi đối phó với độ kiếp kỳ hay hơn nữa đối phó được chân tiên không?
- Cái này! Theo lý thuyết thì có nhưng chỉ có trong giới khác hay thượng giới, còn ở Tu chân giới thì chưa nghe.
- Vậy được rồi ta đồng ý trao đổi...
Về đến khách sạn Hàn Tinh mỉm cười đưa tặng cho hai nàng đệ tử, Thải-Hà được cây quạt và Băng Yên được ngọn roi nói:
- Ta nhận hai ngươi làm đệ tử cũng chưa tặng bảo vật, thôi thì các ngươi lấy hai kiện này đi. Lần này đúng là mượn hoa tặng đệ tử
Vừa đưa xong bảo vật Hàn Tinh ngưng trọng nét mặt nói „Không xong, nguy tai! Các người chờ ta ở đây!“ rồi biến mất trước mặt hai nàng.
Trong khi rừng một con gấu đen đang dùng chảo chộp xuống thân một đứa bé đầy máu chảo chưa chạm đích cả thân con gấu bị đánh một cước bay cao xa hai chục trượng rơi xuống rung động mặt đất. Con gấu đen bị rơi xuống gượng dậy chạy mất. Hàn Tinh xem thằng nhỏ đúng là Mai-Tinh được mình mấy mấy hôm nay chiếu cố, bây giờ chỉ còn cái xác không hồn. Chàng vội xem thương thế của nó hai lá phổi tổn thương nặng nề, sau lưng gẫy ba rẻ xương sống.
Không biết hồn thằng bé đã đi đâu, chàng khẽ nói:
- Mai-Tinh tiểu tử đáng thương, đáng tiếc ta đã đến trễ nửa nhịp, ngươi cứ an âm đi đi, ta sẽ sắp xếp chiếu cố cho mẹ ngươi thật tốt.
Nguyên vừa rồi chàng thấy Mai-Tinh bị Gấu đen đe dọa trèo lên cây cao trốn liền bị gấu đen dùng thân đánh vào thân cây khiến thằng nhỏ từ cao té xuống gẫy xương, lại bị một chảo của gấu đen lủng phổi.
Hàn Tinh không ngừng đưa chân khí vào chữa trị vết thương đồng thời suy nghĩ đến mẹ thằng Mai-Tinh sẽ đau lòng không biết có đủ ý chí sống tiếp không... Ta bây giờ có hai Thánh thai hay là thử sai Thánh thai đệ nhị nhập thể thằng bé đóng vai Mai-Tinh giúp mẹ nó một thời gian. Thấy thời gian gấp rút không còn thể chần chờ được nữa vội đem linh lực của đệ nhị Thánh thai giảm xuống cho tương đương với linh lực thằng nhỏ rồi thể hiện nhập thể. Chỉ thấy một luồng ánh sáng mờ nhanh như điện chớp nhập vào mi tâm huyệt thằng nhỏ.
Sau nửa ngày đệ nhị Thánh thai mới khống chế điều khiển được thân thằng nhỏ, chỉ thấy lưng đau như cắt, hơi thở không thông, lúc này hai lá phổi cũng vừa được sửa chữa xong một số buồng nhỏ và đang còn tiếp tục sửa chữa những buồng phổi còn lại. Lại mất thêm ba giờ nữa, vết thương do chảo nơi phổi cuối cùng được chữa trị hoàn toàn, chàng tiếp tục chữa xương xườn, nội soi xếp lại cho thẳng rồi chữa trị, sau ba tiếng quá trình nối xương tạm ổn, thằng bé tỉnh dậy mỉm cười nói giọng y hệt Mai-Tinh:
- Bổn tôn, đỡ đau nhức rồi..
- Vậy thì tốt ngươi chuẩn bị về nhà mới thôi.
Năm phút sau hai nữ tử đi đến đem Mai-Tinh nằm trên cáng khiêng như bay về căn nhà gỗ mái lá nghèo nàn.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=20
/501
|