Hàn Tinh không biết bức tranh không gian „Hải-Dương Hoàng-Hôn“ này chính là một trong năm vật truyền thừa trấn cung, được khảm trên vách tường như tranh vẽ trên tường không ai phát hiện ngoài Hàn Tinh. Xem cảnh vật chung quanh một lúc đả thấy Hỏa Mỹ Nhân ra đón tiếp, nàng mong chàng từ lâu nhất là những ngày cung môn gặp nạn Thiên Ma tông, khốn khó cùng cực đốì phó cuối cùng sư tổ nguyên thần dẫn dắt trốn thoát vào trong bức tranh „Hải-Dương Hoàn-Hôn“ bức tranh không gian. Các đệ tử chỉ ý thức được mình được đưa vào một không gian xa lạ nhưng không hiểu nguyên lý đầu đuôi, Hỏa Mỹ nhân vui vẻ đón tiếp vừa gặp mặt đã hỏi:
- Sao bây giờ Tinh ca mới đến đây? Tinh ca tuy dùng liễm thuật che dấu tu vi nhưng muội vẫn cảm thấy tăng tiến hơn xưa.
Hàn Tinh giả vờ nghiêm mặt:
- Còn hỏi nữa, lo lắng tìm kiếm muội thật cực khổ tưởng chừng phải bỏ cuộc, cuối cùng trời không phụ kẻ có lòng. Còn tu vi so với lần trước nào có tiến bộ gì đâu, có lẽ cảm giác của muội sai rồi!
- Vậy sao Tinh ca biết đường vào đây?
- Dựa vào vận khí gặp may mắn thôi..dùng thần thức tìm được.
- Thôi muội trước tiên đưa anh đến gặp lão tổ đã, người đang chờ anh...
- Lão tổ là ai?
- Chính là Ngọc-Hà lão tổ, sư tổ của muội.
- Vậy phiền muội...
La Tiểu-Hồng dẫn chàng đến một con đường mòn nói:
- Tinh ca cứ theo con đường này tiến đến thì gặp sư tổ, còn muội chỉ được phép dẫn đến đây thôi.
Thực ra Ngọc-Hà lão tổ cũng không cấm đệ tử, đồ tôn đến gần, chỉ là lão bình thường không nội liễm khí tức, buông lỏng tự nhiên khiến không ai đến gần được. Ví như tu vi Trúc cơ hậu kỳ của Tiểu-Hồng thì không thể vào sâu thêm mười bước, còn nguyên anh kỳ có thể vào đến nửa con đường mòn hai dặm này. Mỗi khi trao đổi lão tổ chỉ cần dùng ý niệm truyền ra thì đối tượng nhận được chỉ thị nên từ khi vào đây chỉ có đệ tử, đồ tôn được coi trọng đặc biệt mới được thấy lạo tổ một lần. Tiểu-Hồng là một trong những nguời may mắn đó.
Hàn Tinh khoan thai theo con đường mòn bước đến khoảng hơn một dặm thì cảm nhận được khí thế từ phía trước áp đến ẩn thuật trên người liền tự động mở ra khí thế trên người cũng bức ra tương ứng, đi đến hết con đường thì gặp một thạch động, động phủ đơn sơ làm bằng đá, lúc này cửa động mở ra đồng thời âm thanh nữ nhân không lớn không nhỏ vang lên:
- Mời đạo hữu tiến vào..
Hàn Tinh nghe vậy không kách sáo tiến thẳng vào thì thấy giữa thạchh động một nữ nhân bào phục trắng đang ngồi trên bồ đoàn mở mắt ra mỉm cười nói:
- Không ngờ Hàn đạo hữu hai năm không gặp tu vi đã tăng tiến thần tốc khiến ai cũng phải giật mình. Thật đáng mừng!
Hàn Tinh nhìn vào tia mắt thâm thúy sáng của nữ nhân hơi giật mình nhưng lại không hề bị khí thế của nàng ta ảnh hưởng chút nào nên vẫn tự nhiên hỏi lại:
- Tiền bối trước đây có nhận thức tại hạ?
Khi Hàn Tinh vừa vào „Hải-Dương Hoàng-Hôn“ không gian Ngọc-Hà lão tổ đã nhận ta khí tức quen thuộc của chàng, suy nghĩ mãi mới nhớ lại được tiểu tử này hai năm trước dùng một tia nguyên thần xông vào đây, rõ ràng lúc đó chỉ có Nguyên Anh kỳ tu vi bây giờ rõ ràng tu vi tương đương với mình thì nghi ngờ lẩm bẩm „không thể nào! Mới hai năm, tăng bốn đại cấp bậc, sao lại có thể như vậy được, hay là lúc trước mình đánh giá lầm.“ Lão tổ nghĩ đến đây liền nói rồi dò xét phản ứng của đối phương:
-Khoảng hai năm trước đạo hữu còn đang Nguyên Anh kỳ, mới hai năm trôi qua đã tăng vọt lên Độ Kiếp kỳ làm cho ta khi vừa nhận ra đạo hữu tưởng mình lầm lẫn nhưng lại là sự thật.
- Thì ra hai năm trước nguyên thần tiểu bối lỗ mãng xông vào đây, tiền bối cũng nhận thức rõ ràng.
Thấy Hàn Tinh không phủ nhận thì biết mình đánh giá không lầm thì tò mò không biết chàng tu luyện cách nào, tu vi tăng mạnh tâm cảnh theo không kịp theo thường tình lẽ ra lập tức bị tẩu hỏa nhập ma thân thể bạo nổ mới phải sao lại không việc gì, dù thân thể bền bỉ, kim cương bất toại cũng không chịu được, thắc mắc một hồi, nàng lại quan sát liền nhận ra điểm kinh người khác, tiểu tử này rõ ràng còn quá trẻ mới khoảng hai mươi sao lại có thể tiến cấp nhanh chóng như thế được.... tâm tính rõ ràng thuần khiết, ngây thơ ngốc nghếch như con nít, chưa trải sự đời, tính thiện lương nhân hậu còn giữ được. Cứ xem tu vi và tâm cảnh mà xét thì hắn thật là đang trong hoàn cảnh thập phần nguy hiểm nếu cứ để như vậy không giúp hắn sau này bị tẩu hỏa nhập ma thì thật uổng phí... mặt khác cũng tò mò muốn biết hắn tu luyện loại công pháp gì mà kinh người như vậy. Nghĩ đến đây nàng liền có một định kiến. Lão tổ thật ra tên Ngọc-Hà đúng là khai tổ sư tuổi đời chồng chất, từ khi ra đời đã kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió gian nan thử thách của cuộc đời tu chân. Những huyết tinh tội ác, tham vọng, kiêu ngạo, ích kỷ của giới tu chân nàng còn lạ gì, có thể nói không còn tình người, chỉ ích kỷ lấy bản lãnh khả năng của mình để thăng tiến, không ngần ngại vì lợi ích riêng diệt sát người thân. Đối với nữ tu sĩ càng rõ rệt hơn, càng bị khinh thị dầy xéo nhiều hơn. Năm xưa chũng chính vì thế mới có Thanh-Hà cung mục đích để bảo vệ nhân phẫm nữ tu chân.
-Từ nay đừng gọi ta tiền bối, chúng ta lấy thân phận đồng bối mà xưng hô, ta tuy tiến độ kiếp kỳ lâu hơn một chút nhưng cũng không hơn bao nhiêu. Chúng ta trước tiên hãy luận bàn một chút xem đạo hữu đã nắm được bao nhiêu thần thông.
- Vậy hơi khó khăn, tiểu bối kết bạn với đồ tôn của Ngài thì làm sao bây giờ.
- Không quan hệ, mỗi người có cơ duyên riêng không cần quan trọng hoá cách xưng hô làm gì.
- Còn thần thông thì tiểu bối lờ mờ chẳng hiểu là bao, mong Ngài chỉ điểm thêm một hai.
- Đạo hữu cẩn thận!
Lời vừa dứt linh khí chung quanh hội tụ về đây, Hàn Tinh nhìn sang thì thấy Ngọc-Hà lão tổ hay tay bắt quyết một viên thủy cầu tụ lại trước mặt ngày càng lớn, chàng không biết phải ứng phó ra sao hai tay cũng học bắt theo hội tụ linh khí thì một vòng linh khí xoáy xuất hiện trước mặt không bao lâu đã lớn lên đường kính bảy mét, trong đó bao gồm đầy đủ cả ngũ hành hỏa, thuỷ, thổ, kim, mộc. Mới đây ở Huyền-Ngọc đan tông chàng mơ hồ nắm giữ một ít pháp tắc, không hiểu phải dùng cách nào, bây giờ trước mắt thấy Ngọc-Hà lão tổ có thể vận dụng linh khí trong thiên địa mà dùng thì chàng tỉnh ngộ vừa thành công hội tụ khống chế linh khí trong thiên địa thì mừng thầm, có điều chàng phát giác ra thủy linh khí bị đối phương tranh tiên khống chế nên chàng chỉ nắm được một phần nhỏ.
Ngọc-Hà lão tổ thấy mình vừa thành công khống chế thiên địa thủy linh liếc xem đối phương thì thấy Hàn Tinh khống chế cả thiên địa ngũ hành. Tuy mình nắm giữ phần lớn thủy linh khí nhưng không thể sánh với bốn loại thiên địa linh khí còn lại..
Lúc này Hàn Tinh thấy thủy linh của đối phương biến dạng thành một thủy sóng lớn như ngọn núi nhỏ nhắm và mình úp lại, chàng vội dùng phong thuật biến ngũ linh khí trước mặt của mình thành một cơn lốc xoáy tiến đến chặn lại ngọn sóng. Chỉ nghe những tiếng lùng bùng...một phần ngọc sống thủy linh bị cơn lốc xoáy của mình thôn phệ vào, phần còn lại tiếp tục đánh tới, chàng vội lùi nhanh lại bay ra phía ngoài, tuy phản ứng đã nhanh nhưng vẫn bị thủy sóng đánh vào ngực, mặt đau rát vô cùng, đồng thời thân người bị đẩy ra phía ngoài. Trong lúc thấy cơn lồc linh khí của mình xông đến đối phương thì thân hình của Ngọc-Hà lão tổ biến mất trước mặt rồi lại nghe:
- Chúng ta ra ngoài tiếp tục, nếu không động phủ của ta hỏng mất!
Khi lui ra bên ngoài chàng thấy thủy linh khí của NgọcHà lão tổ đang ở trước mặt, còn ngũ hành khí của chàng đã trở về dạng cũ không ngừng xoay tròn trước mặt, và ngũ hành linh khí cân bằng tương đương với nhau chứng tỏ vừa rồi tiếp xúc cơn lốc linh khí đã hầp thụ mấy phần thủy linh khí của đối phương.
Ngọc-Hà lão tổ khó tin thấy thủy linh khí cầu của mình ảm đạm hơn trước, không ngờ thuỷ linh khí mình đang nắm trong tay còn bị đối phương thôn phệ một phần. Nếu tiếp tục thì rốt cuộc cũng bị thôn phệ hết nên nàng buông lỏng phân tán thủy linh ra thiên địa.
Hàn Tinh thấy vòng xoắn linh cầu cân bằng nghĩ ngợi quên hẳn Ngọc-Hà lão tổ đang đứng trước mặt đám chìm vào trong linh khí thiên địa, chàng nhớ lại trong dịch kinh luận về ngũ hành sinh khắc, và chính chân nguyên khí trong đan điền của mình năm xưa sau khi đột phá tiên thiên đã dung hợp lại với nhau một cách lạ lùng khó hiểu, liền muốn cơ hội này nghiên cứu một chút ngũ hành linh khí cầu. Ngọc-Hà lão tổ thấy chàng quên hết cảnh vật chung quanh tiến vào nhập định cảnh giới thì mỉm cười nghĩ: „Tiểu bối họ Hàn này tu vi đã cực cao e rằng không kém mình, nhưng dường như chưa nắm vững không gian pháp tắc, thiên địa linh khí. Rõ ràng vừa rồi còn bối rối học theo thủ pháp của mình, nhưng hắn lại nắm vững cả ngũ hành, ta trước kia linh căn thủy hỏa, chuyên sử dụng thủy hỏa, sau khi thiên kiếp xuống cũng có thể khống chế ngũ hành linh khí nhưng không bao giờ dùng đến chẳng dè đối phương kiêm cả ngũ hành“ Nàng đánh giá Hàn Tinh một lúc rồi kiếm chỗ tĩnh tọa gần đó thần thức quan sát mọi động tĩnh của Hàn Tinh.
Hàn Tinh theo nguyên lý ngũ hành sinh khắc thao túng linh cầu chuyển biến đủ dạng nhưng vẩn không thể dung hợp lại được với nhau, trước sau viên linh cầu ngũ hành khí vẫn một dạng từ thể chất đến thể lý, bên ngoài thỉnh thoảng ngũ sắc quang diễm tỏa lan, chốc lát mười ngày mười đêm trôi qua nhưng chàng không hề biết. Chợt chàng nhớ lại lần đó trong lúc mấu chốt bỗng nhiên có lôi điện đánh vào mình thì ngũ hành chân nguyên liền đổi dạng sau đó hợp nhất với nhau, chẳng lẽ lôi điện là kihí dẫn để dung hợp ngũ hành linh khí, chàng vội xuất Lôi Phong đao ra tụ khí rồi nhanh nhẹn đánh mạnh vào ngũ hành khí cầu.
- Xẹt.... Oành!
Một tiếng nổ rung chuyển thiên địa, sau đó trời đất khắp cả không gian bừng sáng hơn gấp bội. Hàn Tinh nhìn thấy một màn quang diễm thì mừng thầm cất Lôi Phong đao đi kiểm lại linh cầu thì thấy quả nhiên ngũ hành linh khí dung hợp thành một, màu sắc trắng chói mắt khiến người thường nhìn vào chịu không nổi chẳng kém tia sáng mặt trời bao nhiêu. Chàng lại thấy linh cầu lực lượng bây giờ đã cường mạnh hơn lúc trước gấp không biết bao nhiêu lần, thầm đánh giá nếu bây giờ gặp được thủy sóng của Ngọc-Hà lão tổ thì có thể nuốt trọn hay đánh tan tức thì. Lúc này chàng cảm thấy khí cầu thật gần gũi với mình như một bộ phận của thân thể mình, chàng chơi đùa cho chạy quanh thân thể, bao bọc toàn thân, ném đi ném lại tự nhiên như ý niệm sau cùng để khí cầu đi vào hai lòng bàn tay qua kinh mạch về đan điền.
Trong lúc Ngọc-Hà lão tổ chứng kiến hết thảy, lúc ngũ linh cầu dung hợp làm một nàng cảm thấy giật mình và lẩm bẩm: „Tiên khí! Không ngờ ngũ hành linh khí có thể dung hợp biến thành tiên khí“. Năm xưa mình độ thiên kiếp xong cũng được hấp thụ tiên khí , sau đó vì yêu thương các đệ tử, đồ tôn không muốn phi thăng nên ẩn vào „Hải-Dương Hoàng-Hôn“ tu luyện, nếu nàng phi thăng thì chân khí trong người sẽ được tiên khí thay thế, nhưng nàng không muốn nên ẩn nhẩn tu luyện năm trăm năm cũng chưa đại thành, vì tiên khí ở hạ giới rất hiếm hoi. Nay thấy Hàn Tinh có cách chuyển ngũ hành khí thành tiên khí thì nàng mừng rỡ, có thể nhờ đó mà tiến đến đại thành dễ dàng. Không ngờ tiểu tử Hàn Tinh ngốc nghếch này đùa nghịch thiên địa linh khí lại có xuất ra thứ tốt, nàng không biết những gì đã xảy ra trên thân thể Hàn Tinh tưởng rằng chàng may mắn đùa nghịch mà ra. Nàng liền có một chủ ý đề ra có lợi cho đôi bên..
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=10
- Sao bây giờ Tinh ca mới đến đây? Tinh ca tuy dùng liễm thuật che dấu tu vi nhưng muội vẫn cảm thấy tăng tiến hơn xưa.
Hàn Tinh giả vờ nghiêm mặt:
- Còn hỏi nữa, lo lắng tìm kiếm muội thật cực khổ tưởng chừng phải bỏ cuộc, cuối cùng trời không phụ kẻ có lòng. Còn tu vi so với lần trước nào có tiến bộ gì đâu, có lẽ cảm giác của muội sai rồi!
- Vậy sao Tinh ca biết đường vào đây?
- Dựa vào vận khí gặp may mắn thôi..dùng thần thức tìm được.
- Thôi muội trước tiên đưa anh đến gặp lão tổ đã, người đang chờ anh...
- Lão tổ là ai?
- Chính là Ngọc-Hà lão tổ, sư tổ của muội.
- Vậy phiền muội...
La Tiểu-Hồng dẫn chàng đến một con đường mòn nói:
- Tinh ca cứ theo con đường này tiến đến thì gặp sư tổ, còn muội chỉ được phép dẫn đến đây thôi.
Thực ra Ngọc-Hà lão tổ cũng không cấm đệ tử, đồ tôn đến gần, chỉ là lão bình thường không nội liễm khí tức, buông lỏng tự nhiên khiến không ai đến gần được. Ví như tu vi Trúc cơ hậu kỳ của Tiểu-Hồng thì không thể vào sâu thêm mười bước, còn nguyên anh kỳ có thể vào đến nửa con đường mòn hai dặm này. Mỗi khi trao đổi lão tổ chỉ cần dùng ý niệm truyền ra thì đối tượng nhận được chỉ thị nên từ khi vào đây chỉ có đệ tử, đồ tôn được coi trọng đặc biệt mới được thấy lạo tổ một lần. Tiểu-Hồng là một trong những nguời may mắn đó.
Hàn Tinh khoan thai theo con đường mòn bước đến khoảng hơn một dặm thì cảm nhận được khí thế từ phía trước áp đến ẩn thuật trên người liền tự động mở ra khí thế trên người cũng bức ra tương ứng, đi đến hết con đường thì gặp một thạch động, động phủ đơn sơ làm bằng đá, lúc này cửa động mở ra đồng thời âm thanh nữ nhân không lớn không nhỏ vang lên:
- Mời đạo hữu tiến vào..
Hàn Tinh nghe vậy không kách sáo tiến thẳng vào thì thấy giữa thạchh động một nữ nhân bào phục trắng đang ngồi trên bồ đoàn mở mắt ra mỉm cười nói:
- Không ngờ Hàn đạo hữu hai năm không gặp tu vi đã tăng tiến thần tốc khiến ai cũng phải giật mình. Thật đáng mừng!
Hàn Tinh nhìn vào tia mắt thâm thúy sáng của nữ nhân hơi giật mình nhưng lại không hề bị khí thế của nàng ta ảnh hưởng chút nào nên vẫn tự nhiên hỏi lại:
- Tiền bối trước đây có nhận thức tại hạ?
Khi Hàn Tinh vừa vào „Hải-Dương Hoàng-Hôn“ không gian Ngọc-Hà lão tổ đã nhận ta khí tức quen thuộc của chàng, suy nghĩ mãi mới nhớ lại được tiểu tử này hai năm trước dùng một tia nguyên thần xông vào đây, rõ ràng lúc đó chỉ có Nguyên Anh kỳ tu vi bây giờ rõ ràng tu vi tương đương với mình thì nghi ngờ lẩm bẩm „không thể nào! Mới hai năm, tăng bốn đại cấp bậc, sao lại có thể như vậy được, hay là lúc trước mình đánh giá lầm.“ Lão tổ nghĩ đến đây liền nói rồi dò xét phản ứng của đối phương:
-Khoảng hai năm trước đạo hữu còn đang Nguyên Anh kỳ, mới hai năm trôi qua đã tăng vọt lên Độ Kiếp kỳ làm cho ta khi vừa nhận ra đạo hữu tưởng mình lầm lẫn nhưng lại là sự thật.
- Thì ra hai năm trước nguyên thần tiểu bối lỗ mãng xông vào đây, tiền bối cũng nhận thức rõ ràng.
Thấy Hàn Tinh không phủ nhận thì biết mình đánh giá không lầm thì tò mò không biết chàng tu luyện cách nào, tu vi tăng mạnh tâm cảnh theo không kịp theo thường tình lẽ ra lập tức bị tẩu hỏa nhập ma thân thể bạo nổ mới phải sao lại không việc gì, dù thân thể bền bỉ, kim cương bất toại cũng không chịu được, thắc mắc một hồi, nàng lại quan sát liền nhận ra điểm kinh người khác, tiểu tử này rõ ràng còn quá trẻ mới khoảng hai mươi sao lại có thể tiến cấp nhanh chóng như thế được.... tâm tính rõ ràng thuần khiết, ngây thơ ngốc nghếch như con nít, chưa trải sự đời, tính thiện lương nhân hậu còn giữ được. Cứ xem tu vi và tâm cảnh mà xét thì hắn thật là đang trong hoàn cảnh thập phần nguy hiểm nếu cứ để như vậy không giúp hắn sau này bị tẩu hỏa nhập ma thì thật uổng phí... mặt khác cũng tò mò muốn biết hắn tu luyện loại công pháp gì mà kinh người như vậy. Nghĩ đến đây nàng liền có một định kiến. Lão tổ thật ra tên Ngọc-Hà đúng là khai tổ sư tuổi đời chồng chất, từ khi ra đời đã kinh qua không biết bao nhiêu sóng gió gian nan thử thách của cuộc đời tu chân. Những huyết tinh tội ác, tham vọng, kiêu ngạo, ích kỷ của giới tu chân nàng còn lạ gì, có thể nói không còn tình người, chỉ ích kỷ lấy bản lãnh khả năng của mình để thăng tiến, không ngần ngại vì lợi ích riêng diệt sát người thân. Đối với nữ tu sĩ càng rõ rệt hơn, càng bị khinh thị dầy xéo nhiều hơn. Năm xưa chũng chính vì thế mới có Thanh-Hà cung mục đích để bảo vệ nhân phẫm nữ tu chân.
-Từ nay đừng gọi ta tiền bối, chúng ta lấy thân phận đồng bối mà xưng hô, ta tuy tiến độ kiếp kỳ lâu hơn một chút nhưng cũng không hơn bao nhiêu. Chúng ta trước tiên hãy luận bàn một chút xem đạo hữu đã nắm được bao nhiêu thần thông.
- Vậy hơi khó khăn, tiểu bối kết bạn với đồ tôn của Ngài thì làm sao bây giờ.
- Không quan hệ, mỗi người có cơ duyên riêng không cần quan trọng hoá cách xưng hô làm gì.
- Còn thần thông thì tiểu bối lờ mờ chẳng hiểu là bao, mong Ngài chỉ điểm thêm một hai.
- Đạo hữu cẩn thận!
Lời vừa dứt linh khí chung quanh hội tụ về đây, Hàn Tinh nhìn sang thì thấy Ngọc-Hà lão tổ hay tay bắt quyết một viên thủy cầu tụ lại trước mặt ngày càng lớn, chàng không biết phải ứng phó ra sao hai tay cũng học bắt theo hội tụ linh khí thì một vòng linh khí xoáy xuất hiện trước mặt không bao lâu đã lớn lên đường kính bảy mét, trong đó bao gồm đầy đủ cả ngũ hành hỏa, thuỷ, thổ, kim, mộc. Mới đây ở Huyền-Ngọc đan tông chàng mơ hồ nắm giữ một ít pháp tắc, không hiểu phải dùng cách nào, bây giờ trước mắt thấy Ngọc-Hà lão tổ có thể vận dụng linh khí trong thiên địa mà dùng thì chàng tỉnh ngộ vừa thành công hội tụ khống chế linh khí trong thiên địa thì mừng thầm, có điều chàng phát giác ra thủy linh khí bị đối phương tranh tiên khống chế nên chàng chỉ nắm được một phần nhỏ.
Ngọc-Hà lão tổ thấy mình vừa thành công khống chế thiên địa thủy linh liếc xem đối phương thì thấy Hàn Tinh khống chế cả thiên địa ngũ hành. Tuy mình nắm giữ phần lớn thủy linh khí nhưng không thể sánh với bốn loại thiên địa linh khí còn lại..
Lúc này Hàn Tinh thấy thủy linh của đối phương biến dạng thành một thủy sóng lớn như ngọn núi nhỏ nhắm và mình úp lại, chàng vội dùng phong thuật biến ngũ linh khí trước mặt của mình thành một cơn lốc xoáy tiến đến chặn lại ngọn sóng. Chỉ nghe những tiếng lùng bùng...một phần ngọc sống thủy linh bị cơn lốc xoáy của mình thôn phệ vào, phần còn lại tiếp tục đánh tới, chàng vội lùi nhanh lại bay ra phía ngoài, tuy phản ứng đã nhanh nhưng vẫn bị thủy sóng đánh vào ngực, mặt đau rát vô cùng, đồng thời thân người bị đẩy ra phía ngoài. Trong lúc thấy cơn lồc linh khí của mình xông đến đối phương thì thân hình của Ngọc-Hà lão tổ biến mất trước mặt rồi lại nghe:
- Chúng ta ra ngoài tiếp tục, nếu không động phủ của ta hỏng mất!
Khi lui ra bên ngoài chàng thấy thủy linh khí của NgọcHà lão tổ đang ở trước mặt, còn ngũ hành khí của chàng đã trở về dạng cũ không ngừng xoay tròn trước mặt, và ngũ hành linh khí cân bằng tương đương với nhau chứng tỏ vừa rồi tiếp xúc cơn lốc linh khí đã hầp thụ mấy phần thủy linh khí của đối phương.
Ngọc-Hà lão tổ khó tin thấy thủy linh khí cầu của mình ảm đạm hơn trước, không ngờ thuỷ linh khí mình đang nắm trong tay còn bị đối phương thôn phệ một phần. Nếu tiếp tục thì rốt cuộc cũng bị thôn phệ hết nên nàng buông lỏng phân tán thủy linh ra thiên địa.
Hàn Tinh thấy vòng xoắn linh cầu cân bằng nghĩ ngợi quên hẳn Ngọc-Hà lão tổ đang đứng trước mặt đám chìm vào trong linh khí thiên địa, chàng nhớ lại trong dịch kinh luận về ngũ hành sinh khắc, và chính chân nguyên khí trong đan điền của mình năm xưa sau khi đột phá tiên thiên đã dung hợp lại với nhau một cách lạ lùng khó hiểu, liền muốn cơ hội này nghiên cứu một chút ngũ hành linh khí cầu. Ngọc-Hà lão tổ thấy chàng quên hết cảnh vật chung quanh tiến vào nhập định cảnh giới thì mỉm cười nghĩ: „Tiểu bối họ Hàn này tu vi đã cực cao e rằng không kém mình, nhưng dường như chưa nắm vững không gian pháp tắc, thiên địa linh khí. Rõ ràng vừa rồi còn bối rối học theo thủ pháp của mình, nhưng hắn lại nắm vững cả ngũ hành, ta trước kia linh căn thủy hỏa, chuyên sử dụng thủy hỏa, sau khi thiên kiếp xuống cũng có thể khống chế ngũ hành linh khí nhưng không bao giờ dùng đến chẳng dè đối phương kiêm cả ngũ hành“ Nàng đánh giá Hàn Tinh một lúc rồi kiếm chỗ tĩnh tọa gần đó thần thức quan sát mọi động tĩnh của Hàn Tinh.
Hàn Tinh theo nguyên lý ngũ hành sinh khắc thao túng linh cầu chuyển biến đủ dạng nhưng vẩn không thể dung hợp lại được với nhau, trước sau viên linh cầu ngũ hành khí vẫn một dạng từ thể chất đến thể lý, bên ngoài thỉnh thoảng ngũ sắc quang diễm tỏa lan, chốc lát mười ngày mười đêm trôi qua nhưng chàng không hề biết. Chợt chàng nhớ lại lần đó trong lúc mấu chốt bỗng nhiên có lôi điện đánh vào mình thì ngũ hành chân nguyên liền đổi dạng sau đó hợp nhất với nhau, chẳng lẽ lôi điện là kihí dẫn để dung hợp ngũ hành linh khí, chàng vội xuất Lôi Phong đao ra tụ khí rồi nhanh nhẹn đánh mạnh vào ngũ hành khí cầu.
- Xẹt.... Oành!
Một tiếng nổ rung chuyển thiên địa, sau đó trời đất khắp cả không gian bừng sáng hơn gấp bội. Hàn Tinh nhìn thấy một màn quang diễm thì mừng thầm cất Lôi Phong đao đi kiểm lại linh cầu thì thấy quả nhiên ngũ hành linh khí dung hợp thành một, màu sắc trắng chói mắt khiến người thường nhìn vào chịu không nổi chẳng kém tia sáng mặt trời bao nhiêu. Chàng lại thấy linh cầu lực lượng bây giờ đã cường mạnh hơn lúc trước gấp không biết bao nhiêu lần, thầm đánh giá nếu bây giờ gặp được thủy sóng của Ngọc-Hà lão tổ thì có thể nuốt trọn hay đánh tan tức thì. Lúc này chàng cảm thấy khí cầu thật gần gũi với mình như một bộ phận của thân thể mình, chàng chơi đùa cho chạy quanh thân thể, bao bọc toàn thân, ném đi ném lại tự nhiên như ý niệm sau cùng để khí cầu đi vào hai lòng bàn tay qua kinh mạch về đan điền.
Trong lúc Ngọc-Hà lão tổ chứng kiến hết thảy, lúc ngũ linh cầu dung hợp làm một nàng cảm thấy giật mình và lẩm bẩm: „Tiên khí! Không ngờ ngũ hành linh khí có thể dung hợp biến thành tiên khí“. Năm xưa mình độ thiên kiếp xong cũng được hấp thụ tiên khí , sau đó vì yêu thương các đệ tử, đồ tôn không muốn phi thăng nên ẩn vào „Hải-Dương Hoàng-Hôn“ tu luyện, nếu nàng phi thăng thì chân khí trong người sẽ được tiên khí thay thế, nhưng nàng không muốn nên ẩn nhẩn tu luyện năm trăm năm cũng chưa đại thành, vì tiên khí ở hạ giới rất hiếm hoi. Nay thấy Hàn Tinh có cách chuyển ngũ hành khí thành tiên khí thì nàng mừng rỡ, có thể nhờ đó mà tiến đến đại thành dễ dàng. Không ngờ tiểu tử Hàn Tinh ngốc nghếch này đùa nghịch thiên địa linh khí lại có xuất ra thứ tốt, nàng không biết những gì đã xảy ra trên thân thể Hàn Tinh tưởng rằng chàng may mắn đùa nghịch mà ra. Nàng liền có một chủ ý đề ra có lợi cho đôi bên..
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=10
/501
|