Trở vào Hồng Mông Linh Châu giới lần này Minh chuẩn bị luyện phi toa, tổng kết hỗn hợp lại từ phi toa đang dùng, trận pháp, cùng kỹ thuật máy bay, xe hơi, điện tử, năng lượng,... chàng đã học được trong thời gian qua. Trước tiên đem cấu trúc, tầi liệu, trận pháp khải linh của phi tao đem xuống nghiên cứu ghi lại, một tháng trôi qua nhanh khi thông hiểu cả trăm trận pháp trên đó tỉnh giấc thì đồng thời thấy Lê Tuân đang ở cung điện chờ đợi. Chàng cùng Lê Tuân lập tức đi Tu Tiên giới, chàng muốn biết Tu Tiên giới hiện nay ở tình trạng nào, sao Mỵ-Điệp đến nay đi chưa thấy về, Dì Hoa ra sao sau một năm ở Tu Chân Giới. Minh dẫn Lê Tuân đi chỉ dẫn giải thích cho hắn thông đạo đi tu chân giới, hắn đã được chàng mang đi qua mấy lần nhưng e rằng không hiểu, lần này thấy hắn đã có Kim Đan tu vi nên chàng chỉ cho để sau này có thể một mình thông hành.
Lần này Lê Tuân có thể cùng Minh ngự Phi Toa, chàng giải thích từng chi tiết cách sử dụng phi toa. Tuân nghe một hồi hỏi:
- Mày chỉ dẫn cách sử dụng kỹ như vậy làm chi...
- Cứ học biết vẫn hơn, mai này có khi cần biết điều khiển phi toa không chừng.
Thật ra Minh nắm chắc tám chín phần mình sẽ luyện được phi toa lúc đó sẽ tặng Lê Tuân nên thừa dịp sử dụng này giải thích mai sau khỏi cần chỉ thêm.
Minh lại giải thích vị trí thông đạo về Hồng Mông Linh Châu giới sau đó dùng phi toa bay nhanh đến Đông-Duyến Châu, Lê Tuân bị cao tốc của Phi Toa muốn chịu không nổi, cũng may Minh biết trước nên bảo hắn ngồi vào chiếc ghế có dây an toàn. Khi đến nơi chàng giải thích, phải có tu vi Nguyên Anh kỳ dùng phi toa mới thoải mái được...Hai người chưa về Ngọc-Huyền Đan tông ngay mà vào Khuynh-Hưng Chiêu Anh lâu ăn uống thành dò ngóng tin tức. Hai người vào một tửu lâu, hai người lên thẳng lầu hai dành cho tu sĩ kim đan kỳ. Tên canh cửa lầu nhìn hai người dò xét không xem ra tu vi định hỏi hai người thấy vậy bỏ ẩn thân phong ấn tu vi thành kim đan kỳ tu sĩ tên canh cửa mới đưa tay nói mời.
Trong khi chờ đồ ăn Minh dùng thần thức hướng Ngọc-Huyền Đan tông dò xét. Minh không khách sáo dò trong thần điện, thấy bốn Nguyên Anh kỳ đang có mặt trong số đó chàng ngạc nhiên không thấy nhị trưởng lão Thanh Phong hai vị trưởng lão khác cũng không thấy. Trong bốn Nguyên Anh kỳ là chưởng môn Nguyên Anh trung kỳ Tôn Hoành, Cát Lợi, còn hai nguyên anh kỳ kia chàng không nhận biết.
- Phải chăng Huyền-Ngọc Đan Tông trong năm vừa qua đã xảy ra chuyện?
Minh thần thức dò xét kiếm Lương Trác cũng không thấy, hàng nội môn kim đan và Trúc cơ đệ tử Du Lượng, Dương Tuyết-Lan bạn Lê Tuân cũng không thấy, nhưng chỉ thấy Khâu Mai Linh, ca ca Khâu Trung Ngọc còn trong đó. Chàng đổi hướng dò xét Luyện Bảo Tông thì tìm được đại ca Triệu Kinh Nghiệp liền có chủ ý đem Lê Tuân đến thăm Triệu Kinh Nghiệp trước hỏi thăm năm qua đã xảy ra chuyện gì, chàng liền dùng ngọc bài đưa tin tức gửi Triệu đại ca.
Bỗng thần thức phát hiện ngoài Chiêu Anh Lâu một màn rượt giết, một thiếu niên luyện khí trung kỳ bị năm sáu luyện khí kỳ đuổi bắt chạy vào Chiêu Anh lâu đến cửa tầng hai thì bị người canh gác ngăn lại, Minh thấy vậy truyền âm nói:
- Để cho hắn vào đây gặp ta!
Người canh gác vội cho thiếu niên vào. Thiếu niên bị đuổi giết chỉ là thử vận may, thấy mình khó thoát kiếp số đông người đuổi giết như vậy, người nào cũng có tu vi cao hơn mình, trong số đó có cả luyện khí hậu kỳ nên chạy đâu cũng không thoát, hắn thấy chiêu anh lâu thì thử vận xông lên tầng hai vì biết tầng này phải có tu vi kim đan kỳ trở lên mới được lên, nếu trên đó đang có vị kim đan nào đoái nhìn nỗi khốn khổ của mình thì sẽ để mình lên lầu lánh nạn và có thể che chở một lần thì mạng sống được tạm giữ.
Vừa đến cửa vào hắn bị người canh cửa chặn lại thì tuyệt vọng định lui xuống chuẩn bị liều mạng rồi lại thấy người canh cửa nói:
- Vào đi, hôm nay kể như ngươi may mắn.
Vào trong thiếu niên nhìn chung quanh thì thấy có bốn bàn có người ngồi, một bàn trong góc có hai ông già, bên trái bàn có một trung niên vận áo bào xanh, bàn chính giữa có hai nữ tiền bối trông càn trẻ, phía bên cửa sổ bàn có hai thanh niên trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện. Lúc nhìn đến bàn hai thanh niên thì vị vận đồ xanh dương nhìn lại trầm giọng nhẹ nhàng nói:
- Đã đến thì vào bàn chúng ta đây ngồi xuống...
Lúc này thiếu niên biết ngay hai người này vừa ra lệnh cho người canh cửa để mình vào đây.
- Cám ơn hai vị tiền bối cứu mạng. Còn ngồi cùng bàn với hai vị ân nhân tiểu nhân không dám.
- Ta đã bảo ngươi ngồì thì cứ ngồi, ngươi dám không ngồi ta ném ra khỏi tửu lầu bây giờ.
Minh thấy thiếu niên tu vi bảy tầng tu vi luyện khí kỳ, mộc tính linh căn pha chút thủy tình và chút thổ tính hỗn tạp thì biết, linh căn hắn cũng bình thường, nhưng nếu được mình chỉ điểm và hổ trợ thì hai tạp linh căn kia sẽ biến thành quân bình vớì Mộc tính thành Mộc, Thủy, Thổ tam linh căn.
Thiếu niên nghe thấy vị áo xanh muốn nổi giận thì giật mình rón rén ngồi xuống.
Thấy thiếu niên nghe lời chịu ngồi xuống chàng nói phục vụ viên đưa thêm chén đũa lên. Thiếu niên nhận chén đũa không dám chờ nhắc nhở vội gắp ăn. Hôm nay hắn bị kẻ thù phát hiện chạy trốn nửa ngày vừa mệt, vừa đói lại lo lắng cho số mạng nhưng ăn chẳng thấy ngon. Thiếu niên ăn được mấy miếng bỗng một trong ông già bên bàn kia nói:
- Thật là không biết điều, luyện khí kỳ cũng dám ngồi trên lầu hai này ăn uống!
Minh và Tuân không nói gì xem như không nghe thấy và nhìn thiếu niên nhắc nhở hắn cứ tiếp tục ăn không cần để ý lời người ngoài.
Ông già thấy không ai đếm xỉa gì đến lời nói của mình thì lại nói:
- Đại ca! Chúng ta mau đuổi tên kia đi, để hắn ở đây làm mất hết phẩm giá của chúng ta.
- Thôi đi tiểu đệ, đừng kiếm chuyện nơi này. Quy củ ở đây cấm tranh đấu và to tiếng cãi lộn.
- Quy củ chó má! Lầu hai quy củ là không cho hạ cấp tu sĩ tiến vào, sao nó lại được vào đây.. là mất hết thân phận cao quý của chúng ta. Để tiểu đệ sang đó cho họ một bài học.
Hắn đứng dậy ra khỏi bàn hướng về bàn bọn Minh đang ngồi hét lớn:
- Ba tên giá cơm túi áo cút hết cho ta.
Sau đó đem ra một viên hắc châu tay phải đánh pháp quyết quán chú một vầng hắc khí, hắc cầu lập tức biến lớn xen lẫn nhiều điểm tinh quang đánh về phía bàn của Minh hô lớn:
- “Vạn tinh hắc cầu”. Xuất!
- Cái gì! Muốn tặng bảo ư?
Minh vội đứng dậy, tay phải vẽ lên một vòng cung quang khí, quang khí nhanh nhẹn biến thành một cái nón đỡ lấy hắc cầu.
- Lách cách lách cách....
Mấy tiếng vang nhỏ vang lên, ánh sáng và hắc khi triệt tiêu chỉ còn viên cầu lớn xoay tròn trên không với vận tốc cao vang lên tiếng vu vu.. thì Minh đã vung tay một màn quang võng chụp vào hắc cầu lôi vào trong tay Minh biến mất trước mặt mọi người.
- Thu được, cám ơn ngươi hảo ý tặng bảo...
Đồng thời hắc y lão nhân nhận ra thần thức liên lạc với hắc châu bị cắt đứt, không còn cảm thấy sự hiện hữu của hắc châu đâu nữa. Đây là bổn mạng pháp bảo của lão mới tâm luyện được ba phần, mất đi lão như thể mất đi một phần ba tánh mạng mình bây giờ hối hận không thôi, chính mình không nên lỗ mãng đem bổn mạng pháp bảo ra bừa bãi sử dụng. Lão đau lòng kêu lên:
- Trả lại Hắc Châu cho ta.
- Ngươi xem! Thân phận phẩm giá của ngươi quý hay tính mạng của ngươi quý? Ngươi vì cho la thân thận của ngươi cao đem bảơ vật tính mạng dâng cho ta thì ta vui lòng nhận. Cám ơn! Còn thân phận cao quý của ngươì thì ta không cần. Còn không cút đi, đứng đây lải nhải, ta bực mình lấy luôn tánh mạng của ngươi.
- Đại ca chúng ta mau thu thập hắn...
- Không được! Chúng ta mau rời khỏi nơi đây.
- Đại ca....
- Đi, làm loạn còn chưa đủ sao, còn dám cãi lời ta...
Chuyện xảy ra trong giây phút trên lầu hai, người ngồi ở ba bàn còn lại chứng kiến thấy không ý kiến gì được, tự hỏi hai thanh niên này là ai mà hai cao thủ ma tu sợ hãì bỏ chạy, bỏ của chạy lấy người, chính mình nếu gặp “Vạn Tinh hắc Cầu kia tấn công” thì cũng phải chật vật, phải bỏ ít nhất ba bò chín trâu tiền vốn mới có thể ngăn chặn nổi, chứ đừng nói đến thu nhận lấy đi cất làm của riêng mình như vị thanh niên này.” Mấy năm nay ma tu và quỷ tu sĩ quấy nhiễu khắp nơi, nghe nói cả bốn đại tông môn Thiên Kiếm tông, Thái Thanh tông, Lạc Anh tông, Ngọc-Huyền đan tông đều bị chúng chiếm đóng. Tam Lâu nhị cung cũng bị quấy nhiễu tơi bời, các gia tộc bị diệt môn hay bi xoá sổ vô số.
Không ngờ ngay tại đây có người dám công khai đánh bọn họ như vậy. Họ có người hâm mộ chỉ muốn kết giao, có người lại sợ liên lụy nhưng cuối cùng mọi người yên lặng ngồi ăn uống xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ba người dùng bữa xong rời khỏì Chiêu Anh quán thì Minh nhận ra có người dùng thần thức theo dõi. Bọn Minh chậm trãi thả bộ hướng Luyện Bảo Tông đi ra khỏi thành đúng khi đến khu rừng vắng vẻ bị bảy người bao vây Minh thấy trong số đó có ông già vừa bị mình thâu hắc bảo châu thì nói:
- Thì ra ngươi!
Minh dặn thiếu niên ngồi bên tảng đá bên đường, sau đó nhanh chóng bày ngự trận và ẩn thân trận quanh thiếu niên.
- Mau giao trả hắc châu bảo bối của ta rồi nhận cái chết!
- Các vị là ai mà nghe tên này đến đây kiếm chuyện, ta cảnh cáo các ngươi biết điều thì bây giờ rút lui còn kịp, nếu để ta ra tay thì đừng trách mạng sống mình tại sao ngắn ngủi.
- Mạng ba các ngươi mới là ngắn ngủi, tuổi thọ đến đây đã hết
Minh không khách sáo nữa đem Tạc Đao số bốn ra, chuôi này năm xưa chàng đã dùng một lần khi xưa dưới thác nước trong lúc nguy cấp giết chết được mãng xà nhưng sau đó bị hao tổn hết chân khí, may mà lúc đó máu mãng xà chảy vọt vào miệng phục hồi nhanh chân khí tiêu hao. Từ đó đến nay chàng chỉ dùng đến tạc đao số ba, ngay cả khi ngự đao cũng chỉ dùng tạc đao số ba.
Tạc đao số bốn hình dáng đen đủi xấu xí như thanh đao bổ củi trông không có gì ra vẻ là bảo khí. Bọn kia thấy Minh cầm trên tay thanh đao cũ kỹ thì khinh thường chế nhạo mấy câu. Minh không nói gì chờ chờ bọn chúng đến gần hơn, chàng dặn Lê Tuân chiếu cố tên bên phải mập mạp phía vòng ngoài vì thấy hắn tu vi kém cỏi nhất, Kim đan sơ kỳ. Bốn người bao vây Minh, đem pháp bảo ra, hai thanh kiếm, một đôi búa và một cây thương, tiến đến khoảng cách mười bước, tám bước, năm bước thì Minh quán chú chân khí vào tạc đao. Chuôi đao đen đủi xấu như thế bỗng phát quang sáng chói, bọn bốn người kinh hãi vội lui lại nhưng đao khí đã vẽ hoành ngang một đường, họ vội dồn ma khí vào bảo khí ma khí dồn ra đón lấy đao quang ảnh bốn tiếng leng keng vang lên, ma khí bị đẩy lui biến mất, đao quang tiếp tục vọt đến bảo khí lại một chuỗì leng keng nối tiếp, khi nhìn lại thì bảo khí của họ đã bị chém đứt rơi xuống đất. Bốn người thấy đao quang thì biết là nguy vội sử dụng hỗn độn phù thuẫn, quả nhiên bảo khí của họ ngăn cản không được đao quang nên tiếp tục đánh trên phù thuẫn. Bốn người lập tức bị chấn bay hai chục thước.
Đúng lúc này Lê Tuân hét lên dùng Thái Dương Kiếm tấn công tên Minh đã chỉ định. Ba tên còn lại thấy đối phương một chiêu đem bốn đồng bọn của mình đánh bay đang định chạy theo thì nghe tiếng hét, quay lại thì một đường vòng cung kiếm ảnh đỏ rực vọt tới tên mập. Thằng mập tu vi ngang hàng với Lê Tuân người tuy đồ sộ nhưng phản ứng không chậm, thấy kiếm ảnh đến sát người vội vàng lộn người mấy vòng né tránh khỏi kiếm ảnh, trên tay một cây quạt trắng ngà phất ra, kình phong lập tức xuất hiện sắc bén thổi đến chạm vào huyết kiếm ảnh đang một lần nữa vọt lại đây. Kiếm ảnh liền bọ phiến phong hất trệch ra bên ngoài đánh trúng một gốc cây, tiếp tục bay đi thì Lê Tuân thu lại kiếm chiêu. Chàng thử hai ba chiêu đã biết mình khó lòng thắng nổi đối phương nên không tấn công nữa. Hai người đứng yên cách xa nhau mười thước gườm nhau chẳng ai nói bỗng “rầm” cây cổ thụ vừa bị kiếm ảnh của Lê Tuân đánh phải đổ rạp xuống. Cây đổ nhưng hai người ánh mắt không hề rời nhau.
Minh không ngờ tên mập này tu vi kém nhất bọn nhưng lại có phong hệ vụ kỹ huyền diệu điền vào chỗ yếu kém của mình. Nhìn cây Bạch Phiến Minh hình dung ra chiêu thế phong quyển lợi hại khiến tay chân ngứa ngáy muốn thử nghiệm xem sao.
- Hay! Phong quyển thuật rất tuyệt, các hạ luận với tôi mấy chiêu xem...
Minh cất chuôi Tạc đao số bốn đi, thay vào đó chuôi Tạc Đao số ba ra nhìn đối phương như nhìn một khối tài liệu cần được đẽo gọt thành một tác phẩm khác nhỏ hơn.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=10
Lần này Lê Tuân có thể cùng Minh ngự Phi Toa, chàng giải thích từng chi tiết cách sử dụng phi toa. Tuân nghe một hồi hỏi:
- Mày chỉ dẫn cách sử dụng kỹ như vậy làm chi...
- Cứ học biết vẫn hơn, mai này có khi cần biết điều khiển phi toa không chừng.
Thật ra Minh nắm chắc tám chín phần mình sẽ luyện được phi toa lúc đó sẽ tặng Lê Tuân nên thừa dịp sử dụng này giải thích mai sau khỏi cần chỉ thêm.
Minh lại giải thích vị trí thông đạo về Hồng Mông Linh Châu giới sau đó dùng phi toa bay nhanh đến Đông-Duyến Châu, Lê Tuân bị cao tốc của Phi Toa muốn chịu không nổi, cũng may Minh biết trước nên bảo hắn ngồi vào chiếc ghế có dây an toàn. Khi đến nơi chàng giải thích, phải có tu vi Nguyên Anh kỳ dùng phi toa mới thoải mái được...Hai người chưa về Ngọc-Huyền Đan tông ngay mà vào Khuynh-Hưng Chiêu Anh lâu ăn uống thành dò ngóng tin tức. Hai người vào một tửu lâu, hai người lên thẳng lầu hai dành cho tu sĩ kim đan kỳ. Tên canh cửa lầu nhìn hai người dò xét không xem ra tu vi định hỏi hai người thấy vậy bỏ ẩn thân phong ấn tu vi thành kim đan kỳ tu sĩ tên canh cửa mới đưa tay nói mời.
Trong khi chờ đồ ăn Minh dùng thần thức hướng Ngọc-Huyền Đan tông dò xét. Minh không khách sáo dò trong thần điện, thấy bốn Nguyên Anh kỳ đang có mặt trong số đó chàng ngạc nhiên không thấy nhị trưởng lão Thanh Phong hai vị trưởng lão khác cũng không thấy. Trong bốn Nguyên Anh kỳ là chưởng môn Nguyên Anh trung kỳ Tôn Hoành, Cát Lợi, còn hai nguyên anh kỳ kia chàng không nhận biết.
- Phải chăng Huyền-Ngọc Đan Tông trong năm vừa qua đã xảy ra chuyện?
Minh thần thức dò xét kiếm Lương Trác cũng không thấy, hàng nội môn kim đan và Trúc cơ đệ tử Du Lượng, Dương Tuyết-Lan bạn Lê Tuân cũng không thấy, nhưng chỉ thấy Khâu Mai Linh, ca ca Khâu Trung Ngọc còn trong đó. Chàng đổi hướng dò xét Luyện Bảo Tông thì tìm được đại ca Triệu Kinh Nghiệp liền có chủ ý đem Lê Tuân đến thăm Triệu Kinh Nghiệp trước hỏi thăm năm qua đã xảy ra chuyện gì, chàng liền dùng ngọc bài đưa tin tức gửi Triệu đại ca.
Bỗng thần thức phát hiện ngoài Chiêu Anh Lâu một màn rượt giết, một thiếu niên luyện khí trung kỳ bị năm sáu luyện khí kỳ đuổi bắt chạy vào Chiêu Anh lâu đến cửa tầng hai thì bị người canh gác ngăn lại, Minh thấy vậy truyền âm nói:
- Để cho hắn vào đây gặp ta!
Người canh gác vội cho thiếu niên vào. Thiếu niên bị đuổi giết chỉ là thử vận may, thấy mình khó thoát kiếp số đông người đuổi giết như vậy, người nào cũng có tu vi cao hơn mình, trong số đó có cả luyện khí hậu kỳ nên chạy đâu cũng không thoát, hắn thấy chiêu anh lâu thì thử vận xông lên tầng hai vì biết tầng này phải có tu vi kim đan kỳ trở lên mới được lên, nếu trên đó đang có vị kim đan nào đoái nhìn nỗi khốn khổ của mình thì sẽ để mình lên lầu lánh nạn và có thể che chở một lần thì mạng sống được tạm giữ.
Vừa đến cửa vào hắn bị người canh cửa chặn lại thì tuyệt vọng định lui xuống chuẩn bị liều mạng rồi lại thấy người canh cửa nói:
- Vào đi, hôm nay kể như ngươi may mắn.
Vào trong thiếu niên nhìn chung quanh thì thấy có bốn bàn có người ngồi, một bàn trong góc có hai ông già, bên trái bàn có một trung niên vận áo bào xanh, bàn chính giữa có hai nữ tiền bối trông càn trẻ, phía bên cửa sổ bàn có hai thanh niên trẻ tuổi đang ngồi nói chuyện. Lúc nhìn đến bàn hai thanh niên thì vị vận đồ xanh dương nhìn lại trầm giọng nhẹ nhàng nói:
- Đã đến thì vào bàn chúng ta đây ngồi xuống...
Lúc này thiếu niên biết ngay hai người này vừa ra lệnh cho người canh cửa để mình vào đây.
- Cám ơn hai vị tiền bối cứu mạng. Còn ngồi cùng bàn với hai vị ân nhân tiểu nhân không dám.
- Ta đã bảo ngươi ngồì thì cứ ngồi, ngươi dám không ngồi ta ném ra khỏi tửu lầu bây giờ.
Minh thấy thiếu niên tu vi bảy tầng tu vi luyện khí kỳ, mộc tính linh căn pha chút thủy tình và chút thổ tính hỗn tạp thì biết, linh căn hắn cũng bình thường, nhưng nếu được mình chỉ điểm và hổ trợ thì hai tạp linh căn kia sẽ biến thành quân bình vớì Mộc tính thành Mộc, Thủy, Thổ tam linh căn.
Thiếu niên nghe thấy vị áo xanh muốn nổi giận thì giật mình rón rén ngồi xuống.
Thấy thiếu niên nghe lời chịu ngồi xuống chàng nói phục vụ viên đưa thêm chén đũa lên. Thiếu niên nhận chén đũa không dám chờ nhắc nhở vội gắp ăn. Hôm nay hắn bị kẻ thù phát hiện chạy trốn nửa ngày vừa mệt, vừa đói lại lo lắng cho số mạng nhưng ăn chẳng thấy ngon. Thiếu niên ăn được mấy miếng bỗng một trong ông già bên bàn kia nói:
- Thật là không biết điều, luyện khí kỳ cũng dám ngồi trên lầu hai này ăn uống!
Minh và Tuân không nói gì xem như không nghe thấy và nhìn thiếu niên nhắc nhở hắn cứ tiếp tục ăn không cần để ý lời người ngoài.
Ông già thấy không ai đếm xỉa gì đến lời nói của mình thì lại nói:
- Đại ca! Chúng ta mau đuổi tên kia đi, để hắn ở đây làm mất hết phẩm giá của chúng ta.
- Thôi đi tiểu đệ, đừng kiếm chuyện nơi này. Quy củ ở đây cấm tranh đấu và to tiếng cãi lộn.
- Quy củ chó má! Lầu hai quy củ là không cho hạ cấp tu sĩ tiến vào, sao nó lại được vào đây.. là mất hết thân phận cao quý của chúng ta. Để tiểu đệ sang đó cho họ một bài học.
Hắn đứng dậy ra khỏi bàn hướng về bàn bọn Minh đang ngồi hét lớn:
- Ba tên giá cơm túi áo cút hết cho ta.
Sau đó đem ra một viên hắc châu tay phải đánh pháp quyết quán chú một vầng hắc khí, hắc cầu lập tức biến lớn xen lẫn nhiều điểm tinh quang đánh về phía bàn của Minh hô lớn:
- “Vạn tinh hắc cầu”. Xuất!
- Cái gì! Muốn tặng bảo ư?
Minh vội đứng dậy, tay phải vẽ lên một vòng cung quang khí, quang khí nhanh nhẹn biến thành một cái nón đỡ lấy hắc cầu.
- Lách cách lách cách....
Mấy tiếng vang nhỏ vang lên, ánh sáng và hắc khi triệt tiêu chỉ còn viên cầu lớn xoay tròn trên không với vận tốc cao vang lên tiếng vu vu.. thì Minh đã vung tay một màn quang võng chụp vào hắc cầu lôi vào trong tay Minh biến mất trước mặt mọi người.
- Thu được, cám ơn ngươi hảo ý tặng bảo...
Đồng thời hắc y lão nhân nhận ra thần thức liên lạc với hắc châu bị cắt đứt, không còn cảm thấy sự hiện hữu của hắc châu đâu nữa. Đây là bổn mạng pháp bảo của lão mới tâm luyện được ba phần, mất đi lão như thể mất đi một phần ba tánh mạng mình bây giờ hối hận không thôi, chính mình không nên lỗ mãng đem bổn mạng pháp bảo ra bừa bãi sử dụng. Lão đau lòng kêu lên:
- Trả lại Hắc Châu cho ta.
- Ngươi xem! Thân phận phẩm giá của ngươi quý hay tính mạng của ngươi quý? Ngươi vì cho la thân thận của ngươi cao đem bảơ vật tính mạng dâng cho ta thì ta vui lòng nhận. Cám ơn! Còn thân phận cao quý của ngươì thì ta không cần. Còn không cút đi, đứng đây lải nhải, ta bực mình lấy luôn tánh mạng của ngươi.
- Đại ca chúng ta mau thu thập hắn...
- Không được! Chúng ta mau rời khỏi nơi đây.
- Đại ca....
- Đi, làm loạn còn chưa đủ sao, còn dám cãi lời ta...
Chuyện xảy ra trong giây phút trên lầu hai, người ngồi ở ba bàn còn lại chứng kiến thấy không ý kiến gì được, tự hỏi hai thanh niên này là ai mà hai cao thủ ma tu sợ hãì bỏ chạy, bỏ của chạy lấy người, chính mình nếu gặp “Vạn Tinh hắc Cầu kia tấn công” thì cũng phải chật vật, phải bỏ ít nhất ba bò chín trâu tiền vốn mới có thể ngăn chặn nổi, chứ đừng nói đến thu nhận lấy đi cất làm của riêng mình như vị thanh niên này.” Mấy năm nay ma tu và quỷ tu sĩ quấy nhiễu khắp nơi, nghe nói cả bốn đại tông môn Thiên Kiếm tông, Thái Thanh tông, Lạc Anh tông, Ngọc-Huyền đan tông đều bị chúng chiếm đóng. Tam Lâu nhị cung cũng bị quấy nhiễu tơi bời, các gia tộc bị diệt môn hay bi xoá sổ vô số.
Không ngờ ngay tại đây có người dám công khai đánh bọn họ như vậy. Họ có người hâm mộ chỉ muốn kết giao, có người lại sợ liên lụy nhưng cuối cùng mọi người yên lặng ngồi ăn uống xem như không có chuyện gì xảy ra.
Ba người dùng bữa xong rời khỏì Chiêu Anh quán thì Minh nhận ra có người dùng thần thức theo dõi. Bọn Minh chậm trãi thả bộ hướng Luyện Bảo Tông đi ra khỏi thành đúng khi đến khu rừng vắng vẻ bị bảy người bao vây Minh thấy trong số đó có ông già vừa bị mình thâu hắc bảo châu thì nói:
- Thì ra ngươi!
Minh dặn thiếu niên ngồi bên tảng đá bên đường, sau đó nhanh chóng bày ngự trận và ẩn thân trận quanh thiếu niên.
- Mau giao trả hắc châu bảo bối của ta rồi nhận cái chết!
- Các vị là ai mà nghe tên này đến đây kiếm chuyện, ta cảnh cáo các ngươi biết điều thì bây giờ rút lui còn kịp, nếu để ta ra tay thì đừng trách mạng sống mình tại sao ngắn ngủi.
- Mạng ba các ngươi mới là ngắn ngủi, tuổi thọ đến đây đã hết
Minh không khách sáo nữa đem Tạc Đao số bốn ra, chuôi này năm xưa chàng đã dùng một lần khi xưa dưới thác nước trong lúc nguy cấp giết chết được mãng xà nhưng sau đó bị hao tổn hết chân khí, may mà lúc đó máu mãng xà chảy vọt vào miệng phục hồi nhanh chân khí tiêu hao. Từ đó đến nay chàng chỉ dùng đến tạc đao số ba, ngay cả khi ngự đao cũng chỉ dùng tạc đao số ba.
Tạc đao số bốn hình dáng đen đủi xấu xí như thanh đao bổ củi trông không có gì ra vẻ là bảo khí. Bọn kia thấy Minh cầm trên tay thanh đao cũ kỹ thì khinh thường chế nhạo mấy câu. Minh không nói gì chờ chờ bọn chúng đến gần hơn, chàng dặn Lê Tuân chiếu cố tên bên phải mập mạp phía vòng ngoài vì thấy hắn tu vi kém cỏi nhất, Kim đan sơ kỳ. Bốn người bao vây Minh, đem pháp bảo ra, hai thanh kiếm, một đôi búa và một cây thương, tiến đến khoảng cách mười bước, tám bước, năm bước thì Minh quán chú chân khí vào tạc đao. Chuôi đao đen đủi xấu như thế bỗng phát quang sáng chói, bọn bốn người kinh hãi vội lui lại nhưng đao khí đã vẽ hoành ngang một đường, họ vội dồn ma khí vào bảo khí ma khí dồn ra đón lấy đao quang ảnh bốn tiếng leng keng vang lên, ma khí bị đẩy lui biến mất, đao quang tiếp tục vọt đến bảo khí lại một chuỗì leng keng nối tiếp, khi nhìn lại thì bảo khí của họ đã bị chém đứt rơi xuống đất. Bốn người thấy đao quang thì biết là nguy vội sử dụng hỗn độn phù thuẫn, quả nhiên bảo khí của họ ngăn cản không được đao quang nên tiếp tục đánh trên phù thuẫn. Bốn người lập tức bị chấn bay hai chục thước.
Đúng lúc này Lê Tuân hét lên dùng Thái Dương Kiếm tấn công tên Minh đã chỉ định. Ba tên còn lại thấy đối phương một chiêu đem bốn đồng bọn của mình đánh bay đang định chạy theo thì nghe tiếng hét, quay lại thì một đường vòng cung kiếm ảnh đỏ rực vọt tới tên mập. Thằng mập tu vi ngang hàng với Lê Tuân người tuy đồ sộ nhưng phản ứng không chậm, thấy kiếm ảnh đến sát người vội vàng lộn người mấy vòng né tránh khỏi kiếm ảnh, trên tay một cây quạt trắng ngà phất ra, kình phong lập tức xuất hiện sắc bén thổi đến chạm vào huyết kiếm ảnh đang một lần nữa vọt lại đây. Kiếm ảnh liền bọ phiến phong hất trệch ra bên ngoài đánh trúng một gốc cây, tiếp tục bay đi thì Lê Tuân thu lại kiếm chiêu. Chàng thử hai ba chiêu đã biết mình khó lòng thắng nổi đối phương nên không tấn công nữa. Hai người đứng yên cách xa nhau mười thước gườm nhau chẳng ai nói bỗng “rầm” cây cổ thụ vừa bị kiếm ảnh của Lê Tuân đánh phải đổ rạp xuống. Cây đổ nhưng hai người ánh mắt không hề rời nhau.
Minh không ngờ tên mập này tu vi kém nhất bọn nhưng lại có phong hệ vụ kỹ huyền diệu điền vào chỗ yếu kém của mình. Nhìn cây Bạch Phiến Minh hình dung ra chiêu thế phong quyển lợi hại khiến tay chân ngứa ngáy muốn thử nghiệm xem sao.
- Hay! Phong quyển thuật rất tuyệt, các hạ luận với tôi mấy chiêu xem...
Minh cất chuôi Tạc đao số bốn đi, thay vào đó chuôi Tạc Đao số ba ra nhìn đối phương như nhìn một khối tài liệu cần được đẽo gọt thành một tác phẩm khác nhỏ hơn.
Góp ý cho truyện Hồng Mông Linh Bảo: http://tangthuvie/forum/showthread.php?t=58123&page=10
/501
|