Sáng hôm sau Minh vừa thức giấc đã nghe tiếng đt di động reo, xem thì ra Laura gọi đến:
- Minh!
- Em, Laura đây anh Minh đêm qua ngủ ngon không?
- Có gì mà không ngon, còn em?
- Ngủ chẳng được, cả đêm em vẫn còn bị tên Tim ám ảnh. Anh rảnh không chúng ta đi chơi nhé..
- Hôm nay mồng một tết mà, em không phải đi thăm người thân trong gia đình à? Mình mới bên nhau hôm qua mà.
- Oh, hôm nay bà em như mọi năm đến chơi...Em quên mất! Hay là anh đến thăm em.
- Không được! Anh còn một số việc phải làm...vài ngày nữa đi học lại sẽ gặp thôi, vả lại sắp thi rồi em cũng phải ôn bài chứ.
Laura tuy ở chung cư xá chung nhà nhưng ít khi gặp nhau, nàng hằng ngày đi nghe giảng thì Minh ở cư xá đọc sách, nàng khó hiểu không biết chàng học kiểu gì mà không chịu đến giảng đường nghe. Để xem kỳ thi này chàng có lấy được chứng chỉ nào không?
Những đêm ngủ không được nàng mấy đêm đến tận giường kiếm Minh nhưng lần nào cũng không gặp, nàng muốn đem những gì quý nhất của mình tặng chàng nhưng không thể thực hiện. Nàng suy nghĩ đắn đo cho rằng chỉ có hai trường hợp, một là Minh bê đê hay bất lực, hai là chàng có người yêu nên muốn giữ mối tình chung thủy.
Trường hợp thứ nhất không còn đứng vững vì nàng quan sát kỹ, nhất là khi khiêu vũ, tính đàn ông bộc lộ rõ ràng, hơn nữa còn cực kỳ cường thịnh. Hôm nào phải hỏi chàng xem sao...
Laura mấy lần muốn hỏi chuyện tình cảm nhưng không sao bắt đầu được, ngay bây giờ trong điện thoại nàng muốn hỏi nhưng vẫn như có mối lo sợ, sợ mình sẽ thất vọng.
Trước kia nàng cho là người yêu lý tưởng của mình phải là cùng dân tộc, cao ráo đẹp trai, ga lăng... nhưng không ngờ gặp Thanh-Minh, lúc đầu cũng không có ấn tượng gì tốt nhưng sau khi gần nhau một thời gian thì nhận ra nét đặc biệt của người á đông nói chung của Minh nói riêng, có những nét độc đáo lôi cuốn mình không ngừng. Đặc biệt với Minh nàng luôn có cảm giác yên ổn, bên chàng thì không phải sợ điều gì, ngay ngày đầu tiên trên thuyền nhỏ xảy ra chuyện chàng đã biểu hiện khả năng hơn người, mười mấy thước chàng có thể ôm mình từ thuyền nhảy vào bờ không bị uớt chút nào dù chỉ là gót giầy, lúc đó biết ngay tài năng của chàng đơn giản. Nàng đã xem nhiều phim Kungfu của China, biết họ có những khả năng vượt qua sức người thường, bây giờ chính mình gặp chuyện này khiến nàng như nằm mơ, nửa tin nửa ngờ.
Minh nói chuyện với Laura một hồi rồi cúp đt vào Hồng Mông Linh Châu giới. Thần thức quét tới căn nhà có mấy cái cũi sắt kia, ba anh em thằng Tiếu đang ngồi ủ rũ trong đó. Da trắng xanh, qua nhiên bị nhốt mấy ngày đêm trong hắc tháp thiếu ánh sáng, thiếu ngũ hành khí thì như sống ở dưới âm phủ, sinh khí bị giảm một phần lớn khiến bọn hắn ủ rũ.
Vừa thấy có người đi tới ba anh em nhận ngay ra Minh vội năn nỉ:
- Anh Minh thả chúng em ra, tha chúng em đi..
- Ai là anh em của ba chúng mày... vả lại nếu tha cho chúng mày, chúng mày lại đi mướn sát thủ giết tao thì sao. Tao đâu có thể lúc nào cũng phòng ngừa được bọn người đánh lén...
- Vậy chúng em phải làm gì anh mới tin..., anh định giải quyết bọn em thế nào?
- Đem chúng mày nhốt vào hắc tháp cho chúng mày chết dần chết mòn...
Ba anh em mới được thoát khỏi nơi âm u, tối tăm lạnh lẽo tưởng rằng mình như được hồi sinh, nay vừa nghe Minh nói vậy thì rùng mình cả người run lên bần bật....mười mấy ngày qua ở trong đó có cảm tưởng như mấy năm, may mà có ba anh em có thể trao đổi nói chuyện với nhau cho bớt lo sợ, u ám nếu không thì đã tự tử lâu rồi. Nay lại nghe Minh muốn đem ba anh em mình nhốt vào đó thì sợ hãi kinh hoàng không bút nào tả xiết.
- Anh Minh, đừng làm như vậy. Xin thương xót chúng em còn mẹ già....
- Chúng mày mà cũng biết nghĩ đến mẹ già, tao không tin....Mẹ chúng mày đã có anh cả lo nên không cần chúng mày chăm sóc làm gì....
- Không phải vậy đâu! Mẹ chúng em thương thằng út Hoàng này nhất, nếu mất nó chắc mẹ không sống được... Xin anh cho một cơ hội cuối cùng ...
- Tao không cần biết.... À, nếu vậy hai thằng anh chịu chết thay cho thằng em út tên Hoàng này phải không?
- Ha, ha... Vậy thì tốt quá tao đang cần một thằng người hầu, làm công việc gánh phân, bón cây, bổ củi....Vậy tao đem hai thằng lớn nhốt trước....
Thằng Hoàng thấy hai anh mình nguy đến nơi vội nói:
- Không!! Em xin tự nguyện vào hắc tháp nhường cho anh Tiếu làm người hầu. Chính em đã ra ý kiến mướn sát thủ thì em chịu tội...
- Không được, hai em vì chuyện của anh mà chết thì anh sống một mình sao nổi....
- Thôi, tao cho chúng mày một tiếng để quyết định đi...
Minh thấy ba anh em họ Trần nhường nhịn lẫn nhau thì suy nghĩ nên giải quyết họ làm sao.
Nguyên chàng không nỡ giết hại người cùng dân tộc Việt Nam, dù họ đã muốn giết chàng, thứ hai nữa là họ còn bà mẹ. Minh nghĩ đến Mai-Nhị, mẹ mình. Người mẹ nào chẳng thương yêu con mình, đáng tiếc bà quả phụ họ Trần kia không dậy nổi bốn anh em, bà một nửa đời nuôi lớn bốn đứa con trai nhưng càng lớn bốn đứa càng ngỗ nghịch, ngang ngược, đánh nhau như cơm bữa, đâm chém cũng không thiếu, nhưng may là chưa gây án mạng.
Minh không thể thả ba anh họ ra nên suy nghĩ nên khống chế họ dùng họ làm việc cho mình, với bản lãnh họ chàng cũng không sợ họ, nhưng lại ngại họ quấy phá người thân của mình... Minh đi xem cuộc sống trong Hồng Mông Linh Châu giới thấy đất hoang còn nhiều, rừng núi chập chùng, biển sông bất tận. Không ngờ lau rồi không để ý, nay thấy Hồng Mông Linh Châu phát triển bề rộng ngoài sức tưởng tượng. Lúc này như tia chớp trong đầu, chàng có một dự định dùng sức ba anh em bắt đầu khai hoang phát triển.
Một tiếng qua đi Minh trở lại ba anh em Trần Tiếu hỏi:
- Chúng mày đã quyết định chưa?
Ba anh em buồn thiu, Trần Tiếu nói:
- Thằng Hoàng không chịu sống một mình nên ba anh em chúng tôi đành phải cùng vào hắc tháp...
- Ừ được! Tao thấy tình anh em chúng mày cũng có nên tao cho một cơ hội nữa, là suốt đời làm đầy tớ cho tao hứa không bao giờ được phản bội.
- Chúng tôi đồng ý....từ nay theo chủ nhân hứa sẽ không bao giờ phản bội, nếu không...
- Các ngươi đem Mẹ các ngươi ra hứa.
- Nếu không Mẹ chúng tôi sẽ chết không toàn thây...
Ba người thề hứa xong hỏi:
- Chúng ta phải xưng hô với chủ chân làm sao.
- Gọi ta cậu Minh đượcrồi.
- Vâng, chúng con từ nay tự nhận Cậu Minh làm chủ của mình.
Minh gọi quản gia đến dặn dò rồi giao cho Lã Trung hướng dẫn họ công việc.
Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì trời đã vào buổi trưa, chàng ra phố đi dạo thấy xác pháo ngổn ngang, công nhân đem xe quét rác ra thu dọn, đường xá lẻ tẻ vài người, các cửa tiệm đều đóng nghỉ Tết. Minh thấy trước mặt mấy nhà băng bèn nhìn vào thấy trên bảng bán nhà, chàng nhớ mẹ dặn kiếm một căn cũ mở rộng chỗ ở cho mấy em mồ côi. Minh xem mấy nhà băng thì thấy một căn nơi ngoại ô Asendorf cách Hamburg khoảng 100 cây số gần Borstel nơi nhà của Laura.
Đất 1000m2, nhà mái ngói, hai tầng, chệt, tầng một, 250m2 có gác và hầm, gác còn để không chưa làm, lò sưởi nền, bằng điện máy hút hơi nóng dưới lòng đất, xây dựng tháng … … tính ra mới được 12 năm. Giá bán 275.000R. Chính vì giá quá rẻ so với các căn nhà khác nên làm Minh chú ý hơn. Minh biết rõ nhà ở Đức xây rất vững chắc, cách nhiệt, đường ống nước, dây điện đều ở trong tường. Đường gió lùa làm thông thoáng các phòng tính rất kỹ, để chống mốc khi trời lạnh...
“Căn này quả có xa sỉ, nhà mười hai năm như mới”
Minh thấy họ không để địa chỉ nên nhớ kỹ hình dáng căn nhà rồi dùng thần thức hướng vùng đó quét tới.
- Minh!
- Em, Laura đây anh Minh đêm qua ngủ ngon không?
- Có gì mà không ngon, còn em?
- Ngủ chẳng được, cả đêm em vẫn còn bị tên Tim ám ảnh. Anh rảnh không chúng ta đi chơi nhé..
- Hôm nay mồng một tết mà, em không phải đi thăm người thân trong gia đình à? Mình mới bên nhau hôm qua mà.
- Oh, hôm nay bà em như mọi năm đến chơi...Em quên mất! Hay là anh đến thăm em.
- Không được! Anh còn một số việc phải làm...vài ngày nữa đi học lại sẽ gặp thôi, vả lại sắp thi rồi em cũng phải ôn bài chứ.
Laura tuy ở chung cư xá chung nhà nhưng ít khi gặp nhau, nàng hằng ngày đi nghe giảng thì Minh ở cư xá đọc sách, nàng khó hiểu không biết chàng học kiểu gì mà không chịu đến giảng đường nghe. Để xem kỳ thi này chàng có lấy được chứng chỉ nào không?
Những đêm ngủ không được nàng mấy đêm đến tận giường kiếm Minh nhưng lần nào cũng không gặp, nàng muốn đem những gì quý nhất của mình tặng chàng nhưng không thể thực hiện. Nàng suy nghĩ đắn đo cho rằng chỉ có hai trường hợp, một là Minh bê đê hay bất lực, hai là chàng có người yêu nên muốn giữ mối tình chung thủy.
Trường hợp thứ nhất không còn đứng vững vì nàng quan sát kỹ, nhất là khi khiêu vũ, tính đàn ông bộc lộ rõ ràng, hơn nữa còn cực kỳ cường thịnh. Hôm nào phải hỏi chàng xem sao...
Laura mấy lần muốn hỏi chuyện tình cảm nhưng không sao bắt đầu được, ngay bây giờ trong điện thoại nàng muốn hỏi nhưng vẫn như có mối lo sợ, sợ mình sẽ thất vọng.
Trước kia nàng cho là người yêu lý tưởng của mình phải là cùng dân tộc, cao ráo đẹp trai, ga lăng... nhưng không ngờ gặp Thanh-Minh, lúc đầu cũng không có ấn tượng gì tốt nhưng sau khi gần nhau một thời gian thì nhận ra nét đặc biệt của người á đông nói chung của Minh nói riêng, có những nét độc đáo lôi cuốn mình không ngừng. Đặc biệt với Minh nàng luôn có cảm giác yên ổn, bên chàng thì không phải sợ điều gì, ngay ngày đầu tiên trên thuyền nhỏ xảy ra chuyện chàng đã biểu hiện khả năng hơn người, mười mấy thước chàng có thể ôm mình từ thuyền nhảy vào bờ không bị uớt chút nào dù chỉ là gót giầy, lúc đó biết ngay tài năng của chàng đơn giản. Nàng đã xem nhiều phim Kungfu của China, biết họ có những khả năng vượt qua sức người thường, bây giờ chính mình gặp chuyện này khiến nàng như nằm mơ, nửa tin nửa ngờ.
Minh nói chuyện với Laura một hồi rồi cúp đt vào Hồng Mông Linh Châu giới. Thần thức quét tới căn nhà có mấy cái cũi sắt kia, ba anh em thằng Tiếu đang ngồi ủ rũ trong đó. Da trắng xanh, qua nhiên bị nhốt mấy ngày đêm trong hắc tháp thiếu ánh sáng, thiếu ngũ hành khí thì như sống ở dưới âm phủ, sinh khí bị giảm một phần lớn khiến bọn hắn ủ rũ.
Vừa thấy có người đi tới ba anh em nhận ngay ra Minh vội năn nỉ:
- Anh Minh thả chúng em ra, tha chúng em đi..
- Ai là anh em của ba chúng mày... vả lại nếu tha cho chúng mày, chúng mày lại đi mướn sát thủ giết tao thì sao. Tao đâu có thể lúc nào cũng phòng ngừa được bọn người đánh lén...
- Vậy chúng em phải làm gì anh mới tin..., anh định giải quyết bọn em thế nào?
- Đem chúng mày nhốt vào hắc tháp cho chúng mày chết dần chết mòn...
Ba anh em mới được thoát khỏi nơi âm u, tối tăm lạnh lẽo tưởng rằng mình như được hồi sinh, nay vừa nghe Minh nói vậy thì rùng mình cả người run lên bần bật....mười mấy ngày qua ở trong đó có cảm tưởng như mấy năm, may mà có ba anh em có thể trao đổi nói chuyện với nhau cho bớt lo sợ, u ám nếu không thì đã tự tử lâu rồi. Nay lại nghe Minh muốn đem ba anh em mình nhốt vào đó thì sợ hãi kinh hoàng không bút nào tả xiết.
- Anh Minh, đừng làm như vậy. Xin thương xót chúng em còn mẹ già....
- Chúng mày mà cũng biết nghĩ đến mẹ già, tao không tin....Mẹ chúng mày đã có anh cả lo nên không cần chúng mày chăm sóc làm gì....
- Không phải vậy đâu! Mẹ chúng em thương thằng út Hoàng này nhất, nếu mất nó chắc mẹ không sống được... Xin anh cho một cơ hội cuối cùng ...
- Tao không cần biết.... À, nếu vậy hai thằng anh chịu chết thay cho thằng em út tên Hoàng này phải không?
- Ha, ha... Vậy thì tốt quá tao đang cần một thằng người hầu, làm công việc gánh phân, bón cây, bổ củi....Vậy tao đem hai thằng lớn nhốt trước....
Thằng Hoàng thấy hai anh mình nguy đến nơi vội nói:
- Không!! Em xin tự nguyện vào hắc tháp nhường cho anh Tiếu làm người hầu. Chính em đã ra ý kiến mướn sát thủ thì em chịu tội...
- Không được, hai em vì chuyện của anh mà chết thì anh sống một mình sao nổi....
- Thôi, tao cho chúng mày một tiếng để quyết định đi...
Minh thấy ba anh em họ Trần nhường nhịn lẫn nhau thì suy nghĩ nên giải quyết họ làm sao.
Nguyên chàng không nỡ giết hại người cùng dân tộc Việt Nam, dù họ đã muốn giết chàng, thứ hai nữa là họ còn bà mẹ. Minh nghĩ đến Mai-Nhị, mẹ mình. Người mẹ nào chẳng thương yêu con mình, đáng tiếc bà quả phụ họ Trần kia không dậy nổi bốn anh em, bà một nửa đời nuôi lớn bốn đứa con trai nhưng càng lớn bốn đứa càng ngỗ nghịch, ngang ngược, đánh nhau như cơm bữa, đâm chém cũng không thiếu, nhưng may là chưa gây án mạng.
Minh không thể thả ba anh họ ra nên suy nghĩ nên khống chế họ dùng họ làm việc cho mình, với bản lãnh họ chàng cũng không sợ họ, nhưng lại ngại họ quấy phá người thân của mình... Minh đi xem cuộc sống trong Hồng Mông Linh Châu giới thấy đất hoang còn nhiều, rừng núi chập chùng, biển sông bất tận. Không ngờ lau rồi không để ý, nay thấy Hồng Mông Linh Châu phát triển bề rộng ngoài sức tưởng tượng. Lúc này như tia chớp trong đầu, chàng có một dự định dùng sức ba anh em bắt đầu khai hoang phát triển.
Một tiếng qua đi Minh trở lại ba anh em Trần Tiếu hỏi:
- Chúng mày đã quyết định chưa?
Ba anh em buồn thiu, Trần Tiếu nói:
- Thằng Hoàng không chịu sống một mình nên ba anh em chúng tôi đành phải cùng vào hắc tháp...
- Ừ được! Tao thấy tình anh em chúng mày cũng có nên tao cho một cơ hội nữa, là suốt đời làm đầy tớ cho tao hứa không bao giờ được phản bội.
- Chúng tôi đồng ý....từ nay theo chủ nhân hứa sẽ không bao giờ phản bội, nếu không...
- Các ngươi đem Mẹ các ngươi ra hứa.
- Nếu không Mẹ chúng tôi sẽ chết không toàn thây...
Ba người thề hứa xong hỏi:
- Chúng ta phải xưng hô với chủ chân làm sao.
- Gọi ta cậu Minh đượcrồi.
- Vâng, chúng con từ nay tự nhận Cậu Minh làm chủ của mình.
Minh gọi quản gia đến dặn dò rồi giao cho Lã Trung hướng dẫn họ công việc.
Minh ra khỏi Hồng Mông Linh Châu giới thì trời đã vào buổi trưa, chàng ra phố đi dạo thấy xác pháo ngổn ngang, công nhân đem xe quét rác ra thu dọn, đường xá lẻ tẻ vài người, các cửa tiệm đều đóng nghỉ Tết. Minh thấy trước mặt mấy nhà băng bèn nhìn vào thấy trên bảng bán nhà, chàng nhớ mẹ dặn kiếm một căn cũ mở rộng chỗ ở cho mấy em mồ côi. Minh xem mấy nhà băng thì thấy một căn nơi ngoại ô Asendorf cách Hamburg khoảng 100 cây số gần Borstel nơi nhà của Laura.
Đất 1000m2, nhà mái ngói, hai tầng, chệt, tầng một, 250m2 có gác và hầm, gác còn để không chưa làm, lò sưởi nền, bằng điện máy hút hơi nóng dưới lòng đất, xây dựng tháng … … tính ra mới được 12 năm. Giá bán 275.000R. Chính vì giá quá rẻ so với các căn nhà khác nên làm Minh chú ý hơn. Minh biết rõ nhà ở Đức xây rất vững chắc, cách nhiệt, đường ống nước, dây điện đều ở trong tường. Đường gió lùa làm thông thoáng các phòng tính rất kỹ, để chống mốc khi trời lạnh...
“Căn này quả có xa sỉ, nhà mười hai năm như mới”
Minh thấy họ không để địa chỉ nên nhớ kỹ hình dáng căn nhà rồi dùng thần thức hướng vùng đó quét tới.
/501
|