Trên tay cầm bản đồ nhưng lại không biết phải đi hướng nào, vừa nghĩ tới đã thấy có bao nhiêu thảm hại. Mộc Diệp bất đắc dĩ phải nhờ Tiêu lão dẫn đường. Nơi này không chỉ nguy hiểm vì bẫy rập mà còn có rất nhiều ma thú đang chực chờ. Hai nàng dừng chân nghỉ ngơi, bàn một chút về phương hướng rồi nhanh chóng rời đi, di chuyển chưa được bao xa thì đã nghe thấy âm thanh đánh nhau.
Nguyên bản Mộc Diệp muốn mặc kệ kẻ kia, nhưng không ngờ được ác duyên giữa nàng và Nguyên Kiệt lại khủng bố như vậy. Vừa vào đã gặp? Nàng còn nghĩ muốn đụng độ Nguyên Kiệt cùng vị tiểu thư Lư Mãn Ngọc kia sẽ mất thời gian lắm.
“Là mắt ta có vấn đề sao? Rõ ràng chúng ta vào truyền tống trận trước.” Tố Điệp không tin được, đưa tay chỉ vào mình.
Khẽ lắc đầu, Mộc Diệp lập tức tập trung quan sát và phân tích tình hình bên kia. Nhưng… Quả thật trùng hợp đến đáng sợ.
Những gốc cây lớn trong vòng bán kính hai mươi thước lấy Nguyên Kiệt làm trung tâm đều đã bị quật ngã, khắp nơi là các hố sâu to nhỏ khác nhau, dấu vết ẩu đả rất kịch liệt. Nguyên Kiệt cầm trên tay thanh đao sáng loá đẫm máu, cất giọng cười đầy sảng khoái.
“Ha ha, Kinh Tê này chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta! Quá may mắn!”
Lư Mãn Ngọc đẩy cặp ngực tới trước, môi đỏ mọng chu lên, vẻ phong tình khó cưỡng kia làm các nam nhân đứng đó có chút run rẩy khác thường.
“Nguyên ca, ta muốn ma hạch của nó.”
Nguyên Kiệt cười khẩy, một mình xông lên trước, hai tay cầm chuôi đao bổ từ trên trời xuống hướng về phía cổ Kinh Tê. Cách tấn công vô cùng bạo lực, nhưng cũng rất hiệu quả.
Lần đầu tiên Mộc Diệp thấy loài ma thú này nên rất phấn khích. Kinh Tê là ma thú có họ hàng với loài rùa, cổ đặc biệt dài, thân thể được bao phủ bởi lớp vảy bạc cứng rắn, da và vảy thường dùng để làm áo giáp. Tuy chỉ là ma thú cấp một tương đương với Chuẩn Chiến Sĩ, nhưng kích thước của nó cùng khả năng phòng ngự xem như đứng nhất các ma thú cùng cấp. Điểm yếu của nó, chính là cổ quá dài.
Nguyên Kiệt hét to một tiếng, cơ bắp trên người căng tràn lực lượng.
“Chết đi!”
Kinh Tê đã sớm kiệt sức, đến lúc này chỉ có thể yếu ớt chịu trận. Lưỡi đao bén nhọn cắm phập vào da thịt khiến nó gào lên một tiếng thê lương, thân hình cao lớn ngã mạnh xuống đất. Nó không cam tâm, vặn mình lần cuối vì chết dưới tay một tên Chuẩn Chiến Sĩ tầm thường.
Sau một hồi Nguyên Kiệt ra sức, thấy Kinh Tê đã ngã xuống, một nhóm sáu người thì có bốn người vui vẻ ra mặt, chạy tới chia nhau thu thập những thứ quý giá trên người nó.
“Tiểu Diệp, ma hạch của Kinh Tê có công dụng khá đặc biệt là dùng để dưỡng nhan, bán cho mấy vị tiểu thư chắc chắn được giá. Là bộ phận quý giá nhất đấy. Chúng ta có nên…?”
Mộc Diệp chớp chớp mắt, nghĩ Tố Điệp tiếp xúc với nàng không lâu đã hiểu nàng như vậy rồi sao? Hai thiếu nữ núp sau bụi cây nhìn nhau, khẽ cười.
“Bọn họ hơi đông, ta mang cô hành động quả thật không tiện, cho Lam Hoả Tước theo hỗ trợ ta là được.”
Mộc Diệp và tên khốn kia vốn có cừu hận, nàng không ngốc mà bỏ qua cơ hội này. Quyết định xong, Tố Điệp ra lệnh cho Lam Hoả Tước chuẩn bị xông lên quấy nhiễu họ, còn Mộc Diệp tìm cách tiếp cận.
Ngay thời điểm Nguyên Kiệt hả hê chuẩn bị cầm lấy ma hạch của Kinh Tê, một tiếng kêu lảnh lót vang lên trên đỉnh đầu họ. Hắn không chút hoang mang nhìn về phía Lam Hoả Tước, hai mắt mở to:
“Không ngờ vận may của ta lại bùng nổ, nơi hoang vắng này cũng xuất hiện Lam Hoả Tước?”
Cả bốn nam nhân đồng loạt dừng động tác thu thập thân thể Kinh Tê. Lư Mãn Ngọc thèm khát hơn ai hết, ánh mắt rực lửa, nàng tiến lên trước, rút roi da bên hông ra. Không nói không rằng, nàng lấy đà nhảy lên, quật mạnh roi về phía Lam Hoả Tước. Roi này được phụ thân nàng đặt làm bằng gân và da của ma thú cao cấp nên nàng rất tự tin, sự quý hiếm của ma thú trước mắt làm nàng mất đi khả năng phán đoán.
“Chết tiệt! Dừng lại!”
Nguyên Kiệt hét to, muốn ngăn cản cũng đã quá muộn. Đầu roi lao nhanh tới trước, sức quật mạnh đến nỗi không khí phát ra tiếng rít dài.
Một ma thú cấp một đã khiến hắn chật vật thế này, nàng còn phát điên cái gì? Hận mình chưa đủ mệt? Lam Hoả Tước kiêu ngạo thế nào ai cũng biết, bản thân nó lại là ma thú cấp hai! Nếu bọn họ giăng bẫy và dùng những pháp bảo gia tộc đưa cho thì còn có cơ hội, lúc này thì xong rồi.
Mộc Diệp nắm chặt chủy thủ trong tay, nở một nụ cười nhẹ. Nữ nhân này đúng là không có đầu óc. Nàng tấn công như vậy chẳng khác gì động chạm đến tự tôn của Lam Hoả Tước, không cần có lệnh từ chủ nhân thì nó cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ thôi. Quả nhiên, đầu roi còn chưa chạm đến người của chú chim nhỏ kia thì nó đã đập cánh, trong tích tắc bay sang hướng khác, giận dữ phun từng hoả cầu lớn về phía nàng ta. Dù kích thước của nó nhỏ, nhưng ma pháp hoả hệ thì vô cùng thuần thục. Sức nóng kia có thể dễ dàng biến một Chuẩn Chiến Sĩ sơ cấp như nàng ấy thành phế nhân!
Xem ra Nguyên Kiệt vẫn chưa mất nhân tính, hắn nhanh chân di chuyển, tay trái ôm lấy Lư Mãn Ngọc, tay phải vung lên, đem bảo vật hộ thân mà thúc thúc tặng ra sử dụng. Một tấm khiên lớn màu ngọc bích điêu khắc tinh xảo hiện ra trên tay hắn, mạnh mẽ chặn đứng hoả cầu, hút hết năng lượng từ nó.
“Khiên ma pháp?” Tố Điệp từ phía xa nheo mắt nhìn tấm khiên trên tay Nguyên Kiệt , sau khi xác nhận thứ đó là bảo vật chuyên dùng để hấp thụ ma pháp thì có hơi ngạc nhiên.
Mộc Diệp cũng khá giật mình nhưng vẫn không quên mục đích chính, nhân lúc bọn họ đang hoang mang mà lao ra, giống như một làn khói xuất hiện ngay cạnh bên Kinh Tê, trong chớp mắt vươn tay cướp lấy ma hạch.
Nguyên Kiệt bên kia dù bị dư chấn đẩy ngã trên mặt đất nhưng vẫn kịp nhìn thấy thân ảnh của Mộc Diệp. Khốn kiếp! Là ả ta?
“Bắt lấy ả tiện nhân đó!” Hắn nén cơn đau nơi ngực, rống lên.
Hắn vất vả thế nào mới giết được Kinh Tê, còn đang bận cắt xẻ thân thể to lớn của nó, không ngờ mọi việc lại biến chuyển thế này. Tuy hắn ngông nghênh lại tự cao tự đại, nhưng lúc này cũng đủ sáng suốt để nhận ra Lam Hoả Tước chỉ là mồi nhử.
Một tên trong số họ căn thời điểm Mộc Diệp chạm vào ma hạch đã rút kiếm chém về phía nàng, tốc độ như điện xẹt khiến nàng có chút thích thú. Không ngờ tiểu tử mặt lạnh này nhỏ nhất trong đám nhưng lại phản ứng tốt như vậy? Nàng thu ma hạch vào túi, đồng thời xoay người sang một bên, hiểm hiểm né được đòn tấn công.
Ba kẻ còn lại cũng đã kịp phản ứng, đồng loạt rút kiếm tấn công nàng. Không ngờ một nhóm người này đều là Chuẩn Chiến Sĩ?
Mộc Diệp đã là Chiến Sĩ sơ cấp, tính ra còn hơn bọn họ hai bậc, nhưng đông người bao vây như vậy, bảo nàng làm sao xoay sở được đây? Còn có một mớ bảo vật hộ thân nữa chứ! Nàng cũng không phải tên biến thái Lạc Thần nha! Tẩu vi thượng sách!
Mộc Diệp còn thiếu kinh nghiệm thực tế, Tiêu lão đành khuyên nàng lui một bước. Dù sao thứ cần lấy đã lấy được, Mộc Diệp ngày càng thấy được tầm quan trọng của thân pháp mà mình đã học. Trong chớp mắt nàng đã lướt qua ba người. Nàng hưng phấn là thế, nhưng nào ngờ tên tiểu tử mặt lạnh lại quá nhanh, hắn xoay người, đem mũi kiếm chỉ về phía nàng.
“Không được cử động.”
Giọng của hắn cũng như khuôn mặt thiếu biểu cảm kia, rất vô tình. Nàng khựng lại kịp thời, chóp mũi suýt chạm vào mũi kiếm. Quả thật rất giỏi phán đoán, lại nhanh như vậy, xem ra tiểu tử này khá chăm chỉ. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy mặt hắn, biểu cảm lạnh lùng kia có điểm đáng yêu?
“Tiểu tử, ngươi rất có tố chất, nhưng đáng tiếc, ta sớm có chuẩn bị.”
Nàng tinh nghịch nháy mắt khiến thiếu niên trước mặt thất thần. Không chỉ vì vẻ thanh tú thu hút của nàng, mà còn vì Lam Hoả Tước đang lao nhanh về phía hắn. Hắn vội thu kiếm, chật vật lăn sang một bên.
Mộc Diệp nhân cơ hội đó vung chủy thủ về sau, kịp thời chặn một kiếm, sau đó tung người chạy về phía đồng đội. Nàng cảm thấy may mắn vì bọn họ vẫn chưa đủ khả năng học Chiến Kỹ, nếu không nàng sẽ vất vả thế nào để chiếm được ma hạch này chứ?
Sáu người trực tiếp bị sốc, chỉ có thể nói, bọn họ không kịp trở tay. Đúng là họ cần lịch luyện nhiều hơn để tránh hoảng loạn như vừa rồi.
Nguyên Kiệt không tin nổi, phẫn nộ ném thanh đao trên tay xuống đất. Ả ta cố tình sao? Cố tình trêu chọc hắn?
“Nàng ta là ai?” Tên mặt lạnh cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.
“Kẻ thù không đội trời chung của ta. Mộc Diệp. Ngươi có hứng thú sao?”
Tên này là một trong những người Nguyên Kiệt quen biết ở Gia Lam học viện, vì an toàn, bọn họ mới đi cùng nhau. Ba người còn lại là hắn dùng tiền mua chuộc.
Thiếu niên mặt than chợt nắm chặt chuôi kiếm:
“Nàng dám gọi ta là tiểu tử?”
Lư Mãn Ngọc cắn môi bò dậy, dù sao nàng đã nằm một lúc mà không ai quan tâm, còn nằm ở đó nữa chẳng phải tự khiến mình xấu hổ? Nàng im lặng đứng một bên nhận lỗi, thật cẩn trọng liếc nhìn khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi và thân hình nhỏ gầy của thiếu niên vừa lên tiếng. Ngươi không nói, ta còn nghĩ ngươi mới mười ba tuổi! Gọi tiểu tử là đúng!
Trong lúc bọn họ đứng chết trân tại chỗ, hai thiếu nữ làm chuyện xấu xong lại rất ung dung, cước bộ không ngừng nghỉ hướng về phía Nam.
“Cảm giác khi chạm vào ma hạch của Kinh Tê thế nào? Rất mát đúng không?”
Thấy Tố Điệp giương đôi mắt tò mò nhìn mình, Mộc Diệp tiện tay nhét ma hạch màu lam vào tay nàng.
“Cầm lấy.”
“Cảm ơn cô.” Tố Điệp cười híp mắt, dưới chân vừa di chuyển vừa tỉ mỉ quan sát thứ trong tay.
Nó giống như một viên bảo thạch màu lam lóng lánh nước, vừa nhìn qua đã thấy rất quý giá, nàng cũng không hiểu vì sao ma thú cấp một lại có thứ ma hạch tuyệt mĩ như vậy?
Lam Hoả Tước bay phía sau đuổi kịp các nàng, ở trên không trung đột nhiên đập mạnh cánh, ngửa đầu cất tiếng kêu đầy cảnh giác.
“Bọn họ đuổi theo.”
Tố Điệp nhận tin tức từ ma thú triệu hoán, trong lòng có hơi lo lắng. Cho dù đã chứng kiến tốc độ khủng bố của đồng bạn, nhưng nàng không nghĩ bọn họ có thể đối đầu với sáu Chuẩn Chiến Sĩ một lúc. Hơn nữa, tinh thần lực của nàng không đủ mạnh để duy trì mối liên kết với Lam Hoả Tước trong thời gian dài như vậy. Vừa nghĩ tới đó, Lam Hoả Tước đã hoá thành một làn khói trắng, trở lại trong không gian riêng.
“Thấm mệt rồi?” Mộc Diệp cười, không có chút cảm giác lo lắng nào, ngược lại rất bình tĩnh. Cổ ngọc tôi luyện tâm tính của nàng suốt thời gian qua không phải chỉ để trưng.
“Bọn chúng cách chúng ta bao xa?”
“Ta nghĩ dựa trên tốc độ của họ, nếu chúng ta dừng di chuyển, chưa tới nửa khắc là có thể đuổi kịp.” Tố Điệp nhăn mày.
Nửa khắc? Không đủ thời gian. Nàng cần khoảng một khắc để đặt bẫy ma pháp.
Vì vậy, nàng không ngần ngại ôm ngang người Tố Điệp.
“Chúng ta tăng tốc.”
Nói xong không đợi Tố Điệp phản ứng, dưới chân thi triển Diễm Tuyệt Bộ, trong giây lát bộc phát tốc độ khó tin. Lần này dù ôm theo một người nhưng nàng vẫn có thể điều chỉnh hơi thở, giữ nó bình ổn. Tiêu lão nhìn nàng như vậy, gật đầu khen ngợi.
Tố Điệp ngẩn người nhìn gương mặt xinh xắn của Tiểu Diệp, vòng tay bé nhỏ này vững chắc hơn nàng tưởng, trong lòng vì vậy xuất hiện chút cảm giác khác thường, tim không rõ vì sao lại đập nhanh hơn. Nàng… nàng… nàng lại rung động vì Tiểu Diệp sao? Lắc mạnh đầu, Tố Điệp tự cười chính bản thân mình. Đúng là nàng rất thích Tiểu Diệp, nhưng đó chắc hẳn không phải loại yêu thích kia. Trên người nàng ấy luôn toát lên tư thái tự tin và tạo cho người khác cảm giác rất an tâm, có lẽ vì vậy nên nàng mới…?
Hoàn toàn không biết trong đầu Tố Điệp nghĩ gì, thiếu nữ ra sức đạp trên nền đất, lao nhanh về trước. Cảm thấy đã kéo giãn được chút khoảng cách, Mộc Diệp mới dừng lại. Nàng là Chiến Sĩ sơ cấp, nhanh hơn bọn chúng một bậc, lại còn vận sức thi triển thân pháp lâu như vậy, không tin là không bỏ xa được chúng!
Tố Điệp biết điều lùi ra sau một gốc cây, lặng lẽ tiến vào trạng thái tu luyện để hồi phục tinh thần lực. Nếu nàng triệu hoán ra Lam Hoả Tước thì bọn họ có thể bớt lo lắng. Lần trước gia gia bảo nàng chọn một ma thú cấp hai đỉnh nhưng nàng nhất quyết không chịu, bởi con đó quá già, sắp rụng lông đến nơi. Cuối cùng, nàng ôm Lam Hoả Tước vừa lớn không lâu theo bên người. So ra thì con này chỉ bằng một Chiến Sĩ sơ cấp mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, bù lại rất nghe lời.
Cầm những ma tinh mà Tán Tu Hội đã cấp cho mình đem rải xuống các vị trí trên mặt đất, Mộc Diệp bắt đầu thi triển ma pháp. Đây là một loại bẫy ma pháp khi có người bước vào sẽ lập tức kích hoạt. Nếu là những hệ khác thì khả năng rất lớn là ma pháp tấn công, nhưng riêng Thủy hệ của nàng chỉ có ma pháp giam cầm. Nàng muốn trả thù tên Nguyên Kiệt, những người còn lại xem như bỏ qua cho họ một mạng.
Trong đôi mắt đen láy như bầu trời đêm của thiếu nữ ẩn hiện một tia sát khí. Đừng nghĩ lúc nãy nàng chạy đi là bỏ qua cho hắn! Chẳng qua nàng muốn chắc chắn rằng hắn sẽ không thể trốn thoát.
Chú ngữ của bẫy ma pháp vừa dài vừa khó hiểu, ngay cả Tiêu lão còn thấy phiền. Một đời Chiến Tông, nay phải lưu lạc đến mức này!
Nguyên bản Mộc Diệp muốn mặc kệ kẻ kia, nhưng không ngờ được ác duyên giữa nàng và Nguyên Kiệt lại khủng bố như vậy. Vừa vào đã gặp? Nàng còn nghĩ muốn đụng độ Nguyên Kiệt cùng vị tiểu thư Lư Mãn Ngọc kia sẽ mất thời gian lắm.
“Là mắt ta có vấn đề sao? Rõ ràng chúng ta vào truyền tống trận trước.” Tố Điệp không tin được, đưa tay chỉ vào mình.
Khẽ lắc đầu, Mộc Diệp lập tức tập trung quan sát và phân tích tình hình bên kia. Nhưng… Quả thật trùng hợp đến đáng sợ.
Những gốc cây lớn trong vòng bán kính hai mươi thước lấy Nguyên Kiệt làm trung tâm đều đã bị quật ngã, khắp nơi là các hố sâu to nhỏ khác nhau, dấu vết ẩu đả rất kịch liệt. Nguyên Kiệt cầm trên tay thanh đao sáng loá đẫm máu, cất giọng cười đầy sảng khoái.
“Ha ha, Kinh Tê này chắc chắn sẽ thuộc về chúng ta! Quá may mắn!”
Lư Mãn Ngọc đẩy cặp ngực tới trước, môi đỏ mọng chu lên, vẻ phong tình khó cưỡng kia làm các nam nhân đứng đó có chút run rẩy khác thường.
“Nguyên ca, ta muốn ma hạch của nó.”
Nguyên Kiệt cười khẩy, một mình xông lên trước, hai tay cầm chuôi đao bổ từ trên trời xuống hướng về phía cổ Kinh Tê. Cách tấn công vô cùng bạo lực, nhưng cũng rất hiệu quả.
Lần đầu tiên Mộc Diệp thấy loài ma thú này nên rất phấn khích. Kinh Tê là ma thú có họ hàng với loài rùa, cổ đặc biệt dài, thân thể được bao phủ bởi lớp vảy bạc cứng rắn, da và vảy thường dùng để làm áo giáp. Tuy chỉ là ma thú cấp một tương đương với Chuẩn Chiến Sĩ, nhưng kích thước của nó cùng khả năng phòng ngự xem như đứng nhất các ma thú cùng cấp. Điểm yếu của nó, chính là cổ quá dài.
Nguyên Kiệt hét to một tiếng, cơ bắp trên người căng tràn lực lượng.
“Chết đi!”
Kinh Tê đã sớm kiệt sức, đến lúc này chỉ có thể yếu ớt chịu trận. Lưỡi đao bén nhọn cắm phập vào da thịt khiến nó gào lên một tiếng thê lương, thân hình cao lớn ngã mạnh xuống đất. Nó không cam tâm, vặn mình lần cuối vì chết dưới tay một tên Chuẩn Chiến Sĩ tầm thường.
Sau một hồi Nguyên Kiệt ra sức, thấy Kinh Tê đã ngã xuống, một nhóm sáu người thì có bốn người vui vẻ ra mặt, chạy tới chia nhau thu thập những thứ quý giá trên người nó.
“Tiểu Diệp, ma hạch của Kinh Tê có công dụng khá đặc biệt là dùng để dưỡng nhan, bán cho mấy vị tiểu thư chắc chắn được giá. Là bộ phận quý giá nhất đấy. Chúng ta có nên…?”
Mộc Diệp chớp chớp mắt, nghĩ Tố Điệp tiếp xúc với nàng không lâu đã hiểu nàng như vậy rồi sao? Hai thiếu nữ núp sau bụi cây nhìn nhau, khẽ cười.
“Bọn họ hơi đông, ta mang cô hành động quả thật không tiện, cho Lam Hoả Tước theo hỗ trợ ta là được.”
Mộc Diệp và tên khốn kia vốn có cừu hận, nàng không ngốc mà bỏ qua cơ hội này. Quyết định xong, Tố Điệp ra lệnh cho Lam Hoả Tước chuẩn bị xông lên quấy nhiễu họ, còn Mộc Diệp tìm cách tiếp cận.
Ngay thời điểm Nguyên Kiệt hả hê chuẩn bị cầm lấy ma hạch của Kinh Tê, một tiếng kêu lảnh lót vang lên trên đỉnh đầu họ. Hắn không chút hoang mang nhìn về phía Lam Hoả Tước, hai mắt mở to:
“Không ngờ vận may của ta lại bùng nổ, nơi hoang vắng này cũng xuất hiện Lam Hoả Tước?”
Cả bốn nam nhân đồng loạt dừng động tác thu thập thân thể Kinh Tê. Lư Mãn Ngọc thèm khát hơn ai hết, ánh mắt rực lửa, nàng tiến lên trước, rút roi da bên hông ra. Không nói không rằng, nàng lấy đà nhảy lên, quật mạnh roi về phía Lam Hoả Tước. Roi này được phụ thân nàng đặt làm bằng gân và da của ma thú cao cấp nên nàng rất tự tin, sự quý hiếm của ma thú trước mắt làm nàng mất đi khả năng phán đoán.
“Chết tiệt! Dừng lại!”
Nguyên Kiệt hét to, muốn ngăn cản cũng đã quá muộn. Đầu roi lao nhanh tới trước, sức quật mạnh đến nỗi không khí phát ra tiếng rít dài.
Một ma thú cấp một đã khiến hắn chật vật thế này, nàng còn phát điên cái gì? Hận mình chưa đủ mệt? Lam Hoả Tước kiêu ngạo thế nào ai cũng biết, bản thân nó lại là ma thú cấp hai! Nếu bọn họ giăng bẫy và dùng những pháp bảo gia tộc đưa cho thì còn có cơ hội, lúc này thì xong rồi.
Mộc Diệp nắm chặt chủy thủ trong tay, nở một nụ cười nhẹ. Nữ nhân này đúng là không có đầu óc. Nàng tấn công như vậy chẳng khác gì động chạm đến tự tôn của Lam Hoả Tước, không cần có lệnh từ chủ nhân thì nó cũng sẽ nổi cơn thịnh nộ thôi. Quả nhiên, đầu roi còn chưa chạm đến người của chú chim nhỏ kia thì nó đã đập cánh, trong tích tắc bay sang hướng khác, giận dữ phun từng hoả cầu lớn về phía nàng ta. Dù kích thước của nó nhỏ, nhưng ma pháp hoả hệ thì vô cùng thuần thục. Sức nóng kia có thể dễ dàng biến một Chuẩn Chiến Sĩ sơ cấp như nàng ấy thành phế nhân!
Xem ra Nguyên Kiệt vẫn chưa mất nhân tính, hắn nhanh chân di chuyển, tay trái ôm lấy Lư Mãn Ngọc, tay phải vung lên, đem bảo vật hộ thân mà thúc thúc tặng ra sử dụng. Một tấm khiên lớn màu ngọc bích điêu khắc tinh xảo hiện ra trên tay hắn, mạnh mẽ chặn đứng hoả cầu, hút hết năng lượng từ nó.
“Khiên ma pháp?” Tố Điệp từ phía xa nheo mắt nhìn tấm khiên trên tay Nguyên Kiệt , sau khi xác nhận thứ đó là bảo vật chuyên dùng để hấp thụ ma pháp thì có hơi ngạc nhiên.
Mộc Diệp cũng khá giật mình nhưng vẫn không quên mục đích chính, nhân lúc bọn họ đang hoang mang mà lao ra, giống như một làn khói xuất hiện ngay cạnh bên Kinh Tê, trong chớp mắt vươn tay cướp lấy ma hạch.
Nguyên Kiệt bên kia dù bị dư chấn đẩy ngã trên mặt đất nhưng vẫn kịp nhìn thấy thân ảnh của Mộc Diệp. Khốn kiếp! Là ả ta?
“Bắt lấy ả tiện nhân đó!” Hắn nén cơn đau nơi ngực, rống lên.
Hắn vất vả thế nào mới giết được Kinh Tê, còn đang bận cắt xẻ thân thể to lớn của nó, không ngờ mọi việc lại biến chuyển thế này. Tuy hắn ngông nghênh lại tự cao tự đại, nhưng lúc này cũng đủ sáng suốt để nhận ra Lam Hoả Tước chỉ là mồi nhử.
Một tên trong số họ căn thời điểm Mộc Diệp chạm vào ma hạch đã rút kiếm chém về phía nàng, tốc độ như điện xẹt khiến nàng có chút thích thú. Không ngờ tiểu tử mặt lạnh này nhỏ nhất trong đám nhưng lại phản ứng tốt như vậy? Nàng thu ma hạch vào túi, đồng thời xoay người sang một bên, hiểm hiểm né được đòn tấn công.
Ba kẻ còn lại cũng đã kịp phản ứng, đồng loạt rút kiếm tấn công nàng. Không ngờ một nhóm người này đều là Chuẩn Chiến Sĩ?
Mộc Diệp đã là Chiến Sĩ sơ cấp, tính ra còn hơn bọn họ hai bậc, nhưng đông người bao vây như vậy, bảo nàng làm sao xoay sở được đây? Còn có một mớ bảo vật hộ thân nữa chứ! Nàng cũng không phải tên biến thái Lạc Thần nha! Tẩu vi thượng sách!
Mộc Diệp còn thiếu kinh nghiệm thực tế, Tiêu lão đành khuyên nàng lui một bước. Dù sao thứ cần lấy đã lấy được, Mộc Diệp ngày càng thấy được tầm quan trọng của thân pháp mà mình đã học. Trong chớp mắt nàng đã lướt qua ba người. Nàng hưng phấn là thế, nhưng nào ngờ tên tiểu tử mặt lạnh lại quá nhanh, hắn xoay người, đem mũi kiếm chỉ về phía nàng.
“Không được cử động.”
Giọng của hắn cũng như khuôn mặt thiếu biểu cảm kia, rất vô tình. Nàng khựng lại kịp thời, chóp mũi suýt chạm vào mũi kiếm. Quả thật rất giỏi phán đoán, lại nhanh như vậy, xem ra tiểu tử này khá chăm chỉ. Không hiểu sao nàng lại cảm thấy mặt hắn, biểu cảm lạnh lùng kia có điểm đáng yêu?
“Tiểu tử, ngươi rất có tố chất, nhưng đáng tiếc, ta sớm có chuẩn bị.”
Nàng tinh nghịch nháy mắt khiến thiếu niên trước mặt thất thần. Không chỉ vì vẻ thanh tú thu hút của nàng, mà còn vì Lam Hoả Tước đang lao nhanh về phía hắn. Hắn vội thu kiếm, chật vật lăn sang một bên.
Mộc Diệp nhân cơ hội đó vung chủy thủ về sau, kịp thời chặn một kiếm, sau đó tung người chạy về phía đồng đội. Nàng cảm thấy may mắn vì bọn họ vẫn chưa đủ khả năng học Chiến Kỹ, nếu không nàng sẽ vất vả thế nào để chiếm được ma hạch này chứ?
Sáu người trực tiếp bị sốc, chỉ có thể nói, bọn họ không kịp trở tay. Đúng là họ cần lịch luyện nhiều hơn để tránh hoảng loạn như vừa rồi.
Nguyên Kiệt không tin nổi, phẫn nộ ném thanh đao trên tay xuống đất. Ả ta cố tình sao? Cố tình trêu chọc hắn?
“Nàng ta là ai?” Tên mặt lạnh cuối cùng cũng thở ra một hơi dài.
“Kẻ thù không đội trời chung của ta. Mộc Diệp. Ngươi có hứng thú sao?”
Tên này là một trong những người Nguyên Kiệt quen biết ở Gia Lam học viện, vì an toàn, bọn họ mới đi cùng nhau. Ba người còn lại là hắn dùng tiền mua chuộc.
Thiếu niên mặt than chợt nắm chặt chuôi kiếm:
“Nàng dám gọi ta là tiểu tử?”
Lư Mãn Ngọc cắn môi bò dậy, dù sao nàng đã nằm một lúc mà không ai quan tâm, còn nằm ở đó nữa chẳng phải tự khiến mình xấu hổ? Nàng im lặng đứng một bên nhận lỗi, thật cẩn trọng liếc nhìn khuôn mặt vô cùng trẻ tuổi và thân hình nhỏ gầy của thiếu niên vừa lên tiếng. Ngươi không nói, ta còn nghĩ ngươi mới mười ba tuổi! Gọi tiểu tử là đúng!
Trong lúc bọn họ đứng chết trân tại chỗ, hai thiếu nữ làm chuyện xấu xong lại rất ung dung, cước bộ không ngừng nghỉ hướng về phía Nam.
“Cảm giác khi chạm vào ma hạch của Kinh Tê thế nào? Rất mát đúng không?”
Thấy Tố Điệp giương đôi mắt tò mò nhìn mình, Mộc Diệp tiện tay nhét ma hạch màu lam vào tay nàng.
“Cầm lấy.”
“Cảm ơn cô.” Tố Điệp cười híp mắt, dưới chân vừa di chuyển vừa tỉ mỉ quan sát thứ trong tay.
Nó giống như một viên bảo thạch màu lam lóng lánh nước, vừa nhìn qua đã thấy rất quý giá, nàng cũng không hiểu vì sao ma thú cấp một lại có thứ ma hạch tuyệt mĩ như vậy?
Lam Hoả Tước bay phía sau đuổi kịp các nàng, ở trên không trung đột nhiên đập mạnh cánh, ngửa đầu cất tiếng kêu đầy cảnh giác.
“Bọn họ đuổi theo.”
Tố Điệp nhận tin tức từ ma thú triệu hoán, trong lòng có hơi lo lắng. Cho dù đã chứng kiến tốc độ khủng bố của đồng bạn, nhưng nàng không nghĩ bọn họ có thể đối đầu với sáu Chuẩn Chiến Sĩ một lúc. Hơn nữa, tinh thần lực của nàng không đủ mạnh để duy trì mối liên kết với Lam Hoả Tước trong thời gian dài như vậy. Vừa nghĩ tới đó, Lam Hoả Tước đã hoá thành một làn khói trắng, trở lại trong không gian riêng.
“Thấm mệt rồi?” Mộc Diệp cười, không có chút cảm giác lo lắng nào, ngược lại rất bình tĩnh. Cổ ngọc tôi luyện tâm tính của nàng suốt thời gian qua không phải chỉ để trưng.
“Bọn chúng cách chúng ta bao xa?”
“Ta nghĩ dựa trên tốc độ của họ, nếu chúng ta dừng di chuyển, chưa tới nửa khắc là có thể đuổi kịp.” Tố Điệp nhăn mày.
Nửa khắc? Không đủ thời gian. Nàng cần khoảng một khắc để đặt bẫy ma pháp.
Vì vậy, nàng không ngần ngại ôm ngang người Tố Điệp.
“Chúng ta tăng tốc.”
Nói xong không đợi Tố Điệp phản ứng, dưới chân thi triển Diễm Tuyệt Bộ, trong giây lát bộc phát tốc độ khó tin. Lần này dù ôm theo một người nhưng nàng vẫn có thể điều chỉnh hơi thở, giữ nó bình ổn. Tiêu lão nhìn nàng như vậy, gật đầu khen ngợi.
Tố Điệp ngẩn người nhìn gương mặt xinh xắn của Tiểu Diệp, vòng tay bé nhỏ này vững chắc hơn nàng tưởng, trong lòng vì vậy xuất hiện chút cảm giác khác thường, tim không rõ vì sao lại đập nhanh hơn. Nàng… nàng… nàng lại rung động vì Tiểu Diệp sao? Lắc mạnh đầu, Tố Điệp tự cười chính bản thân mình. Đúng là nàng rất thích Tiểu Diệp, nhưng đó chắc hẳn không phải loại yêu thích kia. Trên người nàng ấy luôn toát lên tư thái tự tin và tạo cho người khác cảm giác rất an tâm, có lẽ vì vậy nên nàng mới…?
Hoàn toàn không biết trong đầu Tố Điệp nghĩ gì, thiếu nữ ra sức đạp trên nền đất, lao nhanh về trước. Cảm thấy đã kéo giãn được chút khoảng cách, Mộc Diệp mới dừng lại. Nàng là Chiến Sĩ sơ cấp, nhanh hơn bọn chúng một bậc, lại còn vận sức thi triển thân pháp lâu như vậy, không tin là không bỏ xa được chúng!
Tố Điệp biết điều lùi ra sau một gốc cây, lặng lẽ tiến vào trạng thái tu luyện để hồi phục tinh thần lực. Nếu nàng triệu hoán ra Lam Hoả Tước thì bọn họ có thể bớt lo lắng. Lần trước gia gia bảo nàng chọn một ma thú cấp hai đỉnh nhưng nàng nhất quyết không chịu, bởi con đó quá già, sắp rụng lông đến nơi. Cuối cùng, nàng ôm Lam Hoả Tước vừa lớn không lâu theo bên người. So ra thì con này chỉ bằng một Chiến Sĩ sơ cấp mà thôi, kinh nghiệm chiến đấu cũng không có, bù lại rất nghe lời.
Cầm những ma tinh mà Tán Tu Hội đã cấp cho mình đem rải xuống các vị trí trên mặt đất, Mộc Diệp bắt đầu thi triển ma pháp. Đây là một loại bẫy ma pháp khi có người bước vào sẽ lập tức kích hoạt. Nếu là những hệ khác thì khả năng rất lớn là ma pháp tấn công, nhưng riêng Thủy hệ của nàng chỉ có ma pháp giam cầm. Nàng muốn trả thù tên Nguyên Kiệt, những người còn lại xem như bỏ qua cho họ một mạng.
Trong đôi mắt đen láy như bầu trời đêm của thiếu nữ ẩn hiện một tia sát khí. Đừng nghĩ lúc nãy nàng chạy đi là bỏ qua cho hắn! Chẳng qua nàng muốn chắc chắn rằng hắn sẽ không thể trốn thoát.
Chú ngữ của bẫy ma pháp vừa dài vừa khó hiểu, ngay cả Tiêu lão còn thấy phiền. Một đời Chiến Tông, nay phải lưu lạc đến mức này!
/14
|