Những thần văn này không hề có cách nào chống cự. Nếu như đánh vào trên người, áo giáp gì cũng bị bắn thủng.
Chỉ có điều, tầm bắn này hình như có chút gần.
Tô Kính có thể đoán được, cho dù tường không đủ kiên cố, lần này mình bắn ra tinh quang, cũng là cực hạn. Đối mặt với bức tường, giữa mình và bức tường này, chẳng qua cũng chỉ là khoảng ba thước.
Tổng cộng khoảng cách công kích tuyệt đối sẽ không vượt quá mười thước.
Nếu như ở trên chiến trường Luyện Khí Sĩ không phải để tiết kiệm thể lực, chiến đấu thông thường đều ở trong phạm vi trăm trượng. Cảnh giới Kim Đan, phạm vi càng lớn hơn, bình thường bao quát vài dặm.
Trên Kim Đan lục trọng, Tô Kính nghe nói phạm vi ngàn dặm cũng có thể trở thành chiến trường. Luyện Khí Sĩ nhàn rỗi quay lại, nhanh như tia chớp. Dựa vào tầm bắn tinh quang ngắn như vậy, muốn bắn trúng kẻ địch, lại đặc biệt chật vật.
Hơn nữa, sau một lần công kích như vậy, mắt đau đến mức không mở ra được. Cả hai mắt đều như vậy.
Nếu như không sử dụng chân khí chữa thương, mình thậm chí sẽ mất đi tám phần mười sức chiến đấu. Cảnh giới vẫn là quá thấp. Nếu như mình trên Kim Đan lục trọng, chắc hẳn uy lực tinh quang này mới có thể tăng cao. Hơn nữa cách dùng cũng không đúng. Đồng tử cường hãn nữa, cũng không chịu nổi hành hạ như vậy, thêm vài lần, cho dù là Thận Châu cũng sẽ bị phế bỏ.
Vừa rồi, mình vô thức sử dụng lực lượng thần thức dẫn dắt một chút. Sau này lại phải cẩn thận hơn một chút.
Tô Kính không nghĩ tới chính là, cho dù người khác tu luyện Quan Tinh Thuật, cũng không có hiện tượng dị thường như thế. Đôi mắt của hắn là Thận Châu. Ở thời đại cổ xưa cũng là vật khó được. Sau khi thận chết, trên cơ bản sẽ không lưu lại cái gì, mạnh mẽ giam cầm sao? Người nắm giữ năng lực như vậy, đối với nhu cầu của Thận Châu gần như là không có.
Suy nghĩ một ít về đặc tính của tinh lực, Tô Kính thử dùng ngón tay chọc vào lỗ thủng nhỏ như lỗ kim. Kết quả cả ngón tay không tốn sức chút nào đã cắm được vào. Lúc rút ra, mang theo chính là bụi. Đá cứng đã biến thành tro.
Tô Kính dùng ngón tay kiểm tra ở bên trong, phát hiện lỗ thủng do mình sử dụng tinh lực bắn ra, đường kính chính là to bằng hai ngón tay. Sát thương như vậy, muốn lấy mạng cũng đủ rồi.
Tô Kính phát hiện, cho dù mình sử dụng phương pháp không đúng. Nhưng một đòn này cũng tương đối khủng khiếp. Người dưới Kim Đan lục trọng, căn bản không khả năng nào để ngăn cản.
Trên Kim Đan lục trọng lại không có ý nghĩa gì. Suy nghĩ của ngươi còn chưa động, đối phương đã cảm giác được nguy hiểm. Tinh quang này bắn ra, thời gian chuẩn bị thoạt nhìn không ngắn, chỉ khoảng có một giây.
Nói như vậy, mình không có cách nào đánh lén Kim Đan cường đại.
Không biết hoàng đế bệ hạ có thể không ngăn cản được công kích như vậy. Phi phi phi, đó là cha vợ của mình. Bảo vệ còn không kịp, làm sao có thể đi đánh lén. Đâm đầu vào chỗ chết sao?
Trừ khi linh hồn bị tiêu diệt, bằng không thân thể bị phá hủy toàn bộ, hoàng đế cũng có thể giết chết phần lớn cường giả trên thế giới này.
Tô Kính không biết, ý nghĩ tùy tiện tiêu diệt của hắn, là tâm ma. Một người bỗng nhiên nắm giữ lực sát thương cường hãn, tâm ma tự nhiên xuất hiện. Đây gần như là chuyện không thể tránh.
Một khắc trước ngươi còn đang là ăn cơm tối nhặt đồ đổi tiền. Sau một khắc là có thể khống số phận của một quốc gia. Lúc này trong đầu xuất hiện chuyện gì kỳ quái, cũng là rất bình thường.
Chỉ có điều lý tưởng của Tô Kính người này không phải là thống trị thế giới, cũng không phải là hưởng thụ, càng không phải là ánh mắt của người khác. Tâm ma xuất hiện, hắn rất nhẹ nhàng trấn áp xuống, thuận tiện còn khinh bỉ mình một chút.
Suốt cả ngày, cứ như vậy trôi qua. Thời điểm Tô Kính mở cửa phòng, Mộ Ngân Mâu đang đứng ở trong đó. Tô Kính có thể nhận ra được biểu tình có chút nóng vội.
- Thế nào?
Tô Kính cảm thấy kỳ quái. Vũ Thánh Tháp đóng kín, người ngoài không vào được. Mình lại có thể nghĩ biện pháp ra ngoài, có chấn động xảy ra, Vũ Thánh Tháp này lại kiên cố, liên tục công kích ở một chỗ suốt mấy tháng, cũng có thể đập ra lỗ thủng đủ lớn.
Mộ Ngân Mâu chỉ ra cửa lớn. Trên cửa lớn, thần văn lưu chuyển, đã trở nên rõ ràng trong suốt.
độ dày của cửa lớn này gần một trượng, vốn làm bằng gỗ, nhưng lại còn cứng rắn hơn so với kim loại rất nhiều. Hiện tại nó lại trong suốt. Tô Kính có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ trên quảng trường.
Ở trên quảng trường, có mười trận vuông đang xếp thành hàng thật chỉnh tề,. Cây cối đã sớm biến mất không thấy. Thứ duy nhất có thể thấy, chính là vũ khí chớp động ánh sáng lạnh giá.
Trong thời điểm Tô Kính nghiên cứu tinh đồ, toàn bộ Phi Thiên Thành đã hoàn thành bố trí binh lực, bao vây chặt chẽ Vũ Thánh Tháp.
Tô Kính bật cười, nói:
- Các ngươi lo lắng chính là cái này? Yên tâm, nước trong Long Xà Bát Cảnh Hồ của ta cũng đủ để nhấn chìm Phi Thiên Thành này. Muốn chạy đi, sẽ không có vấn đề gì. Vấn đề là trước khi chúng ta khi đi, còn có thể mang đi cái gì?
Dĩ nhiên Tô Kính không phải mang theo tất cả thần binh khôi lỗi. Có câu nói rất hay, chính là mấy trăm vạn đầu heo cho ngươi đi giết, cũng sẽ khiến ngươi mệt chết.
Long Xà Bát Cảnh Hồ thu vật phẩm, cũng tiêu hao lực lượng thần thức. Tô Kính không kiêu căng như vậy. Chỉ là hắn muốn biết, trong Phi Thiên Thành còn có thứ gì đáng giá.
Hắn cảm thấy, Mộ Ngân Mâu khẳng định biết rõ ràng.
Thời gian mình quay lại, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm sau. Hiện tại lại không có thời gian.
Đại quân công chiếm Vũ Thánh Đảo? Muốn ăn nơi đây, cũng không quá dễ dàng. Biện pháp tốt nhất, là cùng Mộ gia qua chia Vũ Thánh Đảo. Dù sao Mộ Dung Lão tổ chú ý tới nơi đây, tự mình độc chiếm, một là khổ cực, hai là nguy hiểm.
Lưu người của Mộ gia lại chỉ huy, mình chỉ cần lưu lại hai mươi vạn người mới chiêu mộ ở chỗ này là được.
May mà là thế giới đạo thuật, mình không cần lo lắng vấn đề bổ sung. Thời gian viễn chinh đã dẫn đủ lương thảo. Hiện tại lại có hai minh hữu giúp đỡ bỏ tiền xuất lực, mở rộng lại càng dễ dàng hơn nhiều.
Mộ Ngân Mâu nghe Tô Kính vừa nói như vậy, không nhịn được liếc mắt nhìn Long Xà Bát Cảnh Hồ ở bên hông của Tô Kính một cái. Nói như vậy, trang bị không gian khổng lồ cũng là thứ giữ bí mật cực kém. Đồ tương tự như vậy, nàng cũng có, đều sử dụng để vận chuyển vật tư, đựng lương thảo trong quân. Thứ quá quý trọng, nàng sẽ không dám đặt ở bên trong.
Cái hồ nhỏ này của Tô Kính, nàng thử sử dụng lực lượng thần thức tra xét, nhưng dường như căn bản không có tồn tại. Nàng điều tra, lại không nhìn thấy được bất kỳ vật gì.
Chỉ có điều, tầm bắn này hình như có chút gần.
Tô Kính có thể đoán được, cho dù tường không đủ kiên cố, lần này mình bắn ra tinh quang, cũng là cực hạn. Đối mặt với bức tường, giữa mình và bức tường này, chẳng qua cũng chỉ là khoảng ba thước.
Tổng cộng khoảng cách công kích tuyệt đối sẽ không vượt quá mười thước.
Nếu như ở trên chiến trường Luyện Khí Sĩ không phải để tiết kiệm thể lực, chiến đấu thông thường đều ở trong phạm vi trăm trượng. Cảnh giới Kim Đan, phạm vi càng lớn hơn, bình thường bao quát vài dặm.
Trên Kim Đan lục trọng, Tô Kính nghe nói phạm vi ngàn dặm cũng có thể trở thành chiến trường. Luyện Khí Sĩ nhàn rỗi quay lại, nhanh như tia chớp. Dựa vào tầm bắn tinh quang ngắn như vậy, muốn bắn trúng kẻ địch, lại đặc biệt chật vật.
Hơn nữa, sau một lần công kích như vậy, mắt đau đến mức không mở ra được. Cả hai mắt đều như vậy.
Nếu như không sử dụng chân khí chữa thương, mình thậm chí sẽ mất đi tám phần mười sức chiến đấu. Cảnh giới vẫn là quá thấp. Nếu như mình trên Kim Đan lục trọng, chắc hẳn uy lực tinh quang này mới có thể tăng cao. Hơn nữa cách dùng cũng không đúng. Đồng tử cường hãn nữa, cũng không chịu nổi hành hạ như vậy, thêm vài lần, cho dù là Thận Châu cũng sẽ bị phế bỏ.
Vừa rồi, mình vô thức sử dụng lực lượng thần thức dẫn dắt một chút. Sau này lại phải cẩn thận hơn một chút.
Tô Kính không nghĩ tới chính là, cho dù người khác tu luyện Quan Tinh Thuật, cũng không có hiện tượng dị thường như thế. Đôi mắt của hắn là Thận Châu. Ở thời đại cổ xưa cũng là vật khó được. Sau khi thận chết, trên cơ bản sẽ không lưu lại cái gì, mạnh mẽ giam cầm sao? Người nắm giữ năng lực như vậy, đối với nhu cầu của Thận Châu gần như là không có.
Suy nghĩ một ít về đặc tính của tinh lực, Tô Kính thử dùng ngón tay chọc vào lỗ thủng nhỏ như lỗ kim. Kết quả cả ngón tay không tốn sức chút nào đã cắm được vào. Lúc rút ra, mang theo chính là bụi. Đá cứng đã biến thành tro.
Tô Kính dùng ngón tay kiểm tra ở bên trong, phát hiện lỗ thủng do mình sử dụng tinh lực bắn ra, đường kính chính là to bằng hai ngón tay. Sát thương như vậy, muốn lấy mạng cũng đủ rồi.
Tô Kính phát hiện, cho dù mình sử dụng phương pháp không đúng. Nhưng một đòn này cũng tương đối khủng khiếp. Người dưới Kim Đan lục trọng, căn bản không khả năng nào để ngăn cản.
Trên Kim Đan lục trọng lại không có ý nghĩa gì. Suy nghĩ của ngươi còn chưa động, đối phương đã cảm giác được nguy hiểm. Tinh quang này bắn ra, thời gian chuẩn bị thoạt nhìn không ngắn, chỉ khoảng có một giây.
Nói như vậy, mình không có cách nào đánh lén Kim Đan cường đại.
Không biết hoàng đế bệ hạ có thể không ngăn cản được công kích như vậy. Phi phi phi, đó là cha vợ của mình. Bảo vệ còn không kịp, làm sao có thể đi đánh lén. Đâm đầu vào chỗ chết sao?
Trừ khi linh hồn bị tiêu diệt, bằng không thân thể bị phá hủy toàn bộ, hoàng đế cũng có thể giết chết phần lớn cường giả trên thế giới này.
Tô Kính không biết, ý nghĩ tùy tiện tiêu diệt của hắn, là tâm ma. Một người bỗng nhiên nắm giữ lực sát thương cường hãn, tâm ma tự nhiên xuất hiện. Đây gần như là chuyện không thể tránh.
Một khắc trước ngươi còn đang là ăn cơm tối nhặt đồ đổi tiền. Sau một khắc là có thể khống số phận của một quốc gia. Lúc này trong đầu xuất hiện chuyện gì kỳ quái, cũng là rất bình thường.
Chỉ có điều lý tưởng của Tô Kính người này không phải là thống trị thế giới, cũng không phải là hưởng thụ, càng không phải là ánh mắt của người khác. Tâm ma xuất hiện, hắn rất nhẹ nhàng trấn áp xuống, thuận tiện còn khinh bỉ mình một chút.
Suốt cả ngày, cứ như vậy trôi qua. Thời điểm Tô Kính mở cửa phòng, Mộ Ngân Mâu đang đứng ở trong đó. Tô Kính có thể nhận ra được biểu tình có chút nóng vội.
- Thế nào?
Tô Kính cảm thấy kỳ quái. Vũ Thánh Tháp đóng kín, người ngoài không vào được. Mình lại có thể nghĩ biện pháp ra ngoài, có chấn động xảy ra, Vũ Thánh Tháp này lại kiên cố, liên tục công kích ở một chỗ suốt mấy tháng, cũng có thể đập ra lỗ thủng đủ lớn.
Mộ Ngân Mâu chỉ ra cửa lớn. Trên cửa lớn, thần văn lưu chuyển, đã trở nên rõ ràng trong suốt.
độ dày của cửa lớn này gần một trượng, vốn làm bằng gỗ, nhưng lại còn cứng rắn hơn so với kim loại rất nhiều. Hiện tại nó lại trong suốt. Tô Kính có thể nhìn thấy được tất cả mọi thứ trên quảng trường.
Ở trên quảng trường, có mười trận vuông đang xếp thành hàng thật chỉnh tề,. Cây cối đã sớm biến mất không thấy. Thứ duy nhất có thể thấy, chính là vũ khí chớp động ánh sáng lạnh giá.
Trong thời điểm Tô Kính nghiên cứu tinh đồ, toàn bộ Phi Thiên Thành đã hoàn thành bố trí binh lực, bao vây chặt chẽ Vũ Thánh Tháp.
Tô Kính bật cười, nói:
- Các ngươi lo lắng chính là cái này? Yên tâm, nước trong Long Xà Bát Cảnh Hồ của ta cũng đủ để nhấn chìm Phi Thiên Thành này. Muốn chạy đi, sẽ không có vấn đề gì. Vấn đề là trước khi chúng ta khi đi, còn có thể mang đi cái gì?
Dĩ nhiên Tô Kính không phải mang theo tất cả thần binh khôi lỗi. Có câu nói rất hay, chính là mấy trăm vạn đầu heo cho ngươi đi giết, cũng sẽ khiến ngươi mệt chết.
Long Xà Bát Cảnh Hồ thu vật phẩm, cũng tiêu hao lực lượng thần thức. Tô Kính không kiêu căng như vậy. Chỉ là hắn muốn biết, trong Phi Thiên Thành còn có thứ gì đáng giá.
Hắn cảm thấy, Mộ Ngân Mâu khẳng định biết rõ ràng.
Thời gian mình quay lại, cũng không biết phải mất bao nhiêu năm sau. Hiện tại lại không có thời gian.
Đại quân công chiếm Vũ Thánh Đảo? Muốn ăn nơi đây, cũng không quá dễ dàng. Biện pháp tốt nhất, là cùng Mộ gia qua chia Vũ Thánh Đảo. Dù sao Mộ Dung Lão tổ chú ý tới nơi đây, tự mình độc chiếm, một là khổ cực, hai là nguy hiểm.
Lưu người của Mộ gia lại chỉ huy, mình chỉ cần lưu lại hai mươi vạn người mới chiêu mộ ở chỗ này là được.
May mà là thế giới đạo thuật, mình không cần lo lắng vấn đề bổ sung. Thời gian viễn chinh đã dẫn đủ lương thảo. Hiện tại lại có hai minh hữu giúp đỡ bỏ tiền xuất lực, mở rộng lại càng dễ dàng hơn nhiều.
Mộ Ngân Mâu nghe Tô Kính vừa nói như vậy, không nhịn được liếc mắt nhìn Long Xà Bát Cảnh Hồ ở bên hông của Tô Kính một cái. Nói như vậy, trang bị không gian khổng lồ cũng là thứ giữ bí mật cực kém. Đồ tương tự như vậy, nàng cũng có, đều sử dụng để vận chuyển vật tư, đựng lương thảo trong quân. Thứ quá quý trọng, nàng sẽ không dám đặt ở bên trong.
Cái hồ nhỏ này của Tô Kính, nàng thử sử dụng lực lượng thần thức tra xét, nhưng dường như căn bản không có tồn tại. Nàng điều tra, lại không nhìn thấy được bất kỳ vật gì.
/480
|