Tô Kính có cảm ngộ, chịu dung nhập vào thế giới này, tuân theo quy tắc của nó thế là linh hồn hắn hấp thu mảnh nhỏ linh hồn thế tử Tiêu Dao Hầu tăng tốc mau hơn, không có cảm giác trì trệ nữa.
Lâm Hoành Sơn giết một gia đinh, mãi đến màn đêm buông xuống mới có người đưa tờ giấy ngắn Tiêu Dao Hầu viết, vài dòng chữ trên giấy biểu thị gã biết có người tự tiện xông vào, dặn Lâm Hoành Sơn đừng quan tâm.
Tờ giấy đọc xong hóa thành tro tàn, Lâm Hoành Sơn giật nảy mình, tay gã cầm mà không thể giữ được một tờ giấy! Thoạt trông như Tiêu Dao Hầu an ủi Lâm Hoành Sơn, không so đo với gã nhưng thật ra là cảnh cáo, thực lực hai bên cách biệt quá xa.
Tô Kính tiến bộ ngày càng mau hơn, tu luyện Thần Binh Luân như mây bay nước chảy suôn sẻ. Lâm Hoành Sơn thậm chí nghi ngờ lúc trước Tô Kính từng tu luyện thứ tương tự, không thì khó giải thích một luyện khí sĩ tại sao học bí pháp Binh gia dễ như vậy.
Bất giác bốn mươi hai ngày trôi qua, Thần Binh Luân của Tô Kính đã hoàn chỉnh hình thức ban đầu, có thể bắt đầu chính thức tu luyện võ kỹ liên quan với Thần Binh Luân. Lâm Hoành Sơn đòi các loại vật tư cho Tô Kính đã rèn luyện thành hai mươi khôi lỗi kim loại đặt trong viện tử của gã.
Đã là đầu hè, thời tiết dần oi bức. Tô Kính lõa nửa người trên, tay cầm cây mâu ngắn đứng cạnh Lâm Hoành Sơn, đối diện hai mươi khôi lỗi kim loại trong sân, nghe gã giảng dạy đạo sát phạt quân trận.
Mâu ngắn trong tay Tô Kính hình dạng giống hệt Khổng Tước Mâu nhưng nặng hơn hai trăm cân, trọng tâm đặt ở một phần tám đầu mâu ngắn. Tô Kính sử dụng loại binh khí này rất vất vả.
Lâm Hoành Sơn không cần biết Tô Kính có khó khăn gì, mấy chục ngày đầu gã đã truyền dạy thuật ám sát mâu ngắn cơ bản cho hắn rồi, còn có bộ pháp tiến lùi trong quân trận, giờ bắt đầu thực chiến diễn luyện.
- Tô Kính, binh pháp của đế quốc khá là hoàn thiện, mười người một đội, trong đó bao gồm đội trưởng, đội phó, phong tốt, thuẫn giáp, phi thỉ, lão tốt, nghĩa binh. Trong trận trường thương, mỗi binh sĩ cầm trường thương đều theo phân loại trong biên chế, buông trường thương xuống tự động tản ra toàn bộ có thể hình thành tiểu đội tác chiến.
Tô Kính đặt câu hỏi:
- Lão sư, kẻ thù của ta sau này sẽ là Man tộc.
Lâm Hoành Sơn cười nói:
- Chiến trận của Man tộc kém hơn Đông Tần đế quốc gấp trăm lần. Cho ta mười binh sĩ tinh nhuệ ta có thể đánh chết hai trăm kẻ địch, cho ta mười lính thường ta có thể đấu với kẻ địch gấp năm lần. Nhiều lúc nếu không có vu sư, tế ti thì quân đội đế quốc đấu với Man tộc hay Hoang nhân đều khó thua. Đối phương chỉ ỷ vào võ dũng, nếu ngươi có thể phá được trận pháp mười người thì dư sức tự bảo vệ mình trong mấy trăm Man tộc.
Khi Lâm Hoành Sơn cười nói Tô Kính không thấy gã có thù hận gì với Đông Tần đế quốc, ngược lại tôn sùng đế quốc.
- Tiểu đội của đế quốc ít khi hành động đơn lẻ, một lần ít nhất hai đội, nếu là ba tiểu đội thì biến đổi càng phức tạp hơn, trên trăm người mới có chiến pháp khác nhau, cần ít nhất một quan chỉ huy Cửu Phẩm Úy. Ngươi tạm thời không cần suy nghĩ làm sao ứng đối loại trận pháp này, bây giờ ta dạy cho ngươi đạo phá quân.
Lâm Hoành Sơn kêu nữ nhi xếp cho đứng song song với Tô Kính sau lưng gã, gã cầm một cây thương sắt đứng ngay đằng trước trận hình tam giác, mũi thương hơi rũ xuống.
Lâm Hoành Sơn chỉ xuống đất nói:
- Trước tiên theo ta xung phong!
Lâm Hoành Sơn mới nói xong đã hoàn toàn giấu đi sát khí, trông gã rất bình thường, nhưng thương sắt đung đưa có quy luật như cầm không vững.
Trong thiên quân vạn mã tuyệt đối đừng để người cảm thấy ngươi cực mạnh hoặc rất quan trọng, nếu không ngươi sẽ chết rất mau.
Đây là Lâm Hoành Sơn dạy cho Tô Kính, trông gã bây giờ như một lính già có can đảm, đặt trong ngàn vạn người chỉ như một đợt sóng trong đại dương.
Tô Kính cũng giấu đi hơi thở của mình đi theo Lâm Hoành Sơn xông lên trước, tay trái là Lâm Tạ Hồng mới đứng tới ngực mình. Lâm Tạ Hồng mặc giáp da mỏng manh, tay trái cầm loan đao sắc bén.
Viện tử khá lớn, hướng đông, có phạm vi hơn tám mươi trượng, gần bức tường đặt hai mươi khôi lỗi kim loại.
Lâm Hoành Sơn nhấc chân, khôi lỗi đối diện chuyển động chia ra hai đội. Bề mặt khôi lỗi kim loại vẽ phù văn đỏ rực, tay cầm binh khí là trang bị binh sĩ tiêu chuẩn của đế quốc.
Hai mươi khôi lỗi kim loại hợp thành hai trận hình tam giác, khôi lỗi đứng đằng trước nhất cầm thương sắt giống như Lâm Hoành Sơn tiến lên.
Khôi lỗi này là phong tốt, hai khôi lỗi đằng sau phong tốt một con cầm chùy xích sắt ngắn là nghĩa binh, một con cầm trường kiếm vừa dày vừa nặng, cánh tay trái cột một cây nỗ nhỏ là phi thỉ.
Hai bên vừa khởi động thì phi thỉ đã nâng lên cánh tay bắn ra ba mũi tên, ba tên có thứ tự trước sau mục tiêu đều nhằm vào Tô Kính.
Tô Kính không né, vì nếu hắn tránh đi sẽ tách rời khỏi Lâm Hoành Sơn, nữ nhi Lâm Hoành Sơn, trận hình sẽ bị loạn.
Tô Kính không biết trận hình có ích lợi gì, nhưng giết được kẻ địch thì là cách tốt nhất, hắn cảm thấy trận hình hơi cứng nhắc.
Trận hình cứng nhắc như vậy ở trên chiến trường một giây có nhiều biến đổi đa đoan thì có khi nào liên lụy chết người không?
Tô Kính không nghĩ nhiều, Lâm Hoành Sơn bảo hắn làm gì thì hắn học cái đó dù hắn không cho rằng mình sai. Bởi vì là đúng hay sai sẽ được xác định trong thực tiễn.
Những kẻ tự cho mình là thiên tài, kêu gào phá rồi lập khi không biết gì về một thứ thì có thể dựa vào trực giác tổng kết ra quy tắc cao nhất. Loại người này quá tự tin, không còn gì để dạy nữa, làm lão sư chỉ có thể để người đó tự sinh tự diệt.
Thái độ của Tô Kính rất tốt, nên mâu ngắn của hắn hơi nâng lên liên tục đâm ba cái vào phía trước.
Ba mũi tên sắt bắn vào Tô Kính bị đánh bay, tay hắn tê rần suýt không cầm được mâu ngắn.
Trong tiểu đội mười người Đông Tần đế quốc thì phi thỉ dùng nỗ tay nhỏ là pháp bảo, pháp bảo là thứ rất thường thấy trong đế quốc, chủ yếu sử dụng rộng rãi trong quân đội. Hào môn quý tộc cất chứa nhiều pháp bảo đưa cho tư binh, trông nhà trông cửa, tiêu hành võ sư thường đều có pháp bảo cất chứa để làm thủ đoạn đặc biệt.
Pháp bảo phi thỉ là tam tinh phá giáp nỗ, thậm chí có thể bắn thủng phòng hộ mặt bên của chiến xa. Tô Kính một tay dùng mâu ngắn hất bay tam tinh phá giáp nỗ, cho dù hắn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ cũng bị chấn lảo đảo. Đăng bởi: Sói Già
Lâm Hoành Sơn giết một gia đinh, mãi đến màn đêm buông xuống mới có người đưa tờ giấy ngắn Tiêu Dao Hầu viết, vài dòng chữ trên giấy biểu thị gã biết có người tự tiện xông vào, dặn Lâm Hoành Sơn đừng quan tâm.
Tờ giấy đọc xong hóa thành tro tàn, Lâm Hoành Sơn giật nảy mình, tay gã cầm mà không thể giữ được một tờ giấy! Thoạt trông như Tiêu Dao Hầu an ủi Lâm Hoành Sơn, không so đo với gã nhưng thật ra là cảnh cáo, thực lực hai bên cách biệt quá xa.
Tô Kính tiến bộ ngày càng mau hơn, tu luyện Thần Binh Luân như mây bay nước chảy suôn sẻ. Lâm Hoành Sơn thậm chí nghi ngờ lúc trước Tô Kính từng tu luyện thứ tương tự, không thì khó giải thích một luyện khí sĩ tại sao học bí pháp Binh gia dễ như vậy.
Bất giác bốn mươi hai ngày trôi qua, Thần Binh Luân của Tô Kính đã hoàn chỉnh hình thức ban đầu, có thể bắt đầu chính thức tu luyện võ kỹ liên quan với Thần Binh Luân. Lâm Hoành Sơn đòi các loại vật tư cho Tô Kính đã rèn luyện thành hai mươi khôi lỗi kim loại đặt trong viện tử của gã.
Đã là đầu hè, thời tiết dần oi bức. Tô Kính lõa nửa người trên, tay cầm cây mâu ngắn đứng cạnh Lâm Hoành Sơn, đối diện hai mươi khôi lỗi kim loại trong sân, nghe gã giảng dạy đạo sát phạt quân trận.
Mâu ngắn trong tay Tô Kính hình dạng giống hệt Khổng Tước Mâu nhưng nặng hơn hai trăm cân, trọng tâm đặt ở một phần tám đầu mâu ngắn. Tô Kính sử dụng loại binh khí này rất vất vả.
Lâm Hoành Sơn không cần biết Tô Kính có khó khăn gì, mấy chục ngày đầu gã đã truyền dạy thuật ám sát mâu ngắn cơ bản cho hắn rồi, còn có bộ pháp tiến lùi trong quân trận, giờ bắt đầu thực chiến diễn luyện.
- Tô Kính, binh pháp của đế quốc khá là hoàn thiện, mười người một đội, trong đó bao gồm đội trưởng, đội phó, phong tốt, thuẫn giáp, phi thỉ, lão tốt, nghĩa binh. Trong trận trường thương, mỗi binh sĩ cầm trường thương đều theo phân loại trong biên chế, buông trường thương xuống tự động tản ra toàn bộ có thể hình thành tiểu đội tác chiến.
Tô Kính đặt câu hỏi:
- Lão sư, kẻ thù của ta sau này sẽ là Man tộc.
Lâm Hoành Sơn cười nói:
- Chiến trận của Man tộc kém hơn Đông Tần đế quốc gấp trăm lần. Cho ta mười binh sĩ tinh nhuệ ta có thể đánh chết hai trăm kẻ địch, cho ta mười lính thường ta có thể đấu với kẻ địch gấp năm lần. Nhiều lúc nếu không có vu sư, tế ti thì quân đội đế quốc đấu với Man tộc hay Hoang nhân đều khó thua. Đối phương chỉ ỷ vào võ dũng, nếu ngươi có thể phá được trận pháp mười người thì dư sức tự bảo vệ mình trong mấy trăm Man tộc.
Khi Lâm Hoành Sơn cười nói Tô Kính không thấy gã có thù hận gì với Đông Tần đế quốc, ngược lại tôn sùng đế quốc.
- Tiểu đội của đế quốc ít khi hành động đơn lẻ, một lần ít nhất hai đội, nếu là ba tiểu đội thì biến đổi càng phức tạp hơn, trên trăm người mới có chiến pháp khác nhau, cần ít nhất một quan chỉ huy Cửu Phẩm Úy. Ngươi tạm thời không cần suy nghĩ làm sao ứng đối loại trận pháp này, bây giờ ta dạy cho ngươi đạo phá quân.
Lâm Hoành Sơn kêu nữ nhi xếp cho đứng song song với Tô Kính sau lưng gã, gã cầm một cây thương sắt đứng ngay đằng trước trận hình tam giác, mũi thương hơi rũ xuống.
Lâm Hoành Sơn chỉ xuống đất nói:
- Trước tiên theo ta xung phong!
Lâm Hoành Sơn mới nói xong đã hoàn toàn giấu đi sát khí, trông gã rất bình thường, nhưng thương sắt đung đưa có quy luật như cầm không vững.
Trong thiên quân vạn mã tuyệt đối đừng để người cảm thấy ngươi cực mạnh hoặc rất quan trọng, nếu không ngươi sẽ chết rất mau.
Đây là Lâm Hoành Sơn dạy cho Tô Kính, trông gã bây giờ như một lính già có can đảm, đặt trong ngàn vạn người chỉ như một đợt sóng trong đại dương.
Tô Kính cũng giấu đi hơi thở của mình đi theo Lâm Hoành Sơn xông lên trước, tay trái là Lâm Tạ Hồng mới đứng tới ngực mình. Lâm Tạ Hồng mặc giáp da mỏng manh, tay trái cầm loan đao sắc bén.
Viện tử khá lớn, hướng đông, có phạm vi hơn tám mươi trượng, gần bức tường đặt hai mươi khôi lỗi kim loại.
Lâm Hoành Sơn nhấc chân, khôi lỗi đối diện chuyển động chia ra hai đội. Bề mặt khôi lỗi kim loại vẽ phù văn đỏ rực, tay cầm binh khí là trang bị binh sĩ tiêu chuẩn của đế quốc.
Hai mươi khôi lỗi kim loại hợp thành hai trận hình tam giác, khôi lỗi đứng đằng trước nhất cầm thương sắt giống như Lâm Hoành Sơn tiến lên.
Khôi lỗi này là phong tốt, hai khôi lỗi đằng sau phong tốt một con cầm chùy xích sắt ngắn là nghĩa binh, một con cầm trường kiếm vừa dày vừa nặng, cánh tay trái cột một cây nỗ nhỏ là phi thỉ.
Hai bên vừa khởi động thì phi thỉ đã nâng lên cánh tay bắn ra ba mũi tên, ba tên có thứ tự trước sau mục tiêu đều nhằm vào Tô Kính.
Tô Kính không né, vì nếu hắn tránh đi sẽ tách rời khỏi Lâm Hoành Sơn, nữ nhi Lâm Hoành Sơn, trận hình sẽ bị loạn.
Tô Kính không biết trận hình có ích lợi gì, nhưng giết được kẻ địch thì là cách tốt nhất, hắn cảm thấy trận hình hơi cứng nhắc.
Trận hình cứng nhắc như vậy ở trên chiến trường một giây có nhiều biến đổi đa đoan thì có khi nào liên lụy chết người không?
Tô Kính không nghĩ nhiều, Lâm Hoành Sơn bảo hắn làm gì thì hắn học cái đó dù hắn không cho rằng mình sai. Bởi vì là đúng hay sai sẽ được xác định trong thực tiễn.
Những kẻ tự cho mình là thiên tài, kêu gào phá rồi lập khi không biết gì về một thứ thì có thể dựa vào trực giác tổng kết ra quy tắc cao nhất. Loại người này quá tự tin, không còn gì để dạy nữa, làm lão sư chỉ có thể để người đó tự sinh tự diệt.
Thái độ của Tô Kính rất tốt, nên mâu ngắn của hắn hơi nâng lên liên tục đâm ba cái vào phía trước.
Ba mũi tên sắt bắn vào Tô Kính bị đánh bay, tay hắn tê rần suýt không cầm được mâu ngắn.
Trong tiểu đội mười người Đông Tần đế quốc thì phi thỉ dùng nỗ tay nhỏ là pháp bảo, pháp bảo là thứ rất thường thấy trong đế quốc, chủ yếu sử dụng rộng rãi trong quân đội. Hào môn quý tộc cất chứa nhiều pháp bảo đưa cho tư binh, trông nhà trông cửa, tiêu hành võ sư thường đều có pháp bảo cất chứa để làm thủ đoạn đặc biệt.
Pháp bảo phi thỉ là tam tinh phá giáp nỗ, thậm chí có thể bắn thủng phòng hộ mặt bên của chiến xa. Tô Kính một tay dùng mâu ngắn hất bay tam tinh phá giáp nỗ, cho dù hắn là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ cũng bị chấn lảo đảo. Đăng bởi: Sói Già
/480
|