Tiêu Dao Hầu thấy Tô Kính nhìn đầu rồng thì giới thiệu:
- Kính nhi, đầu rồng này tinh túy trong sừng rồng đã bị dùng hết, long đan cũng không có.
Tô Kính vốn định lấy cặp sừng rồng cho Ngão Thiết ăn thử xem có thể nâng cao lực lượng của nó không, nghe Tiêu Dao Hầu giới thiệu xong hắn dẹp qua một bên. Răng bị dùng hết, chỉ còn hai mươi bốn miếng nghịch lân, ngươi tạm thời không dùng được. Nếu bệ hạ truyền dạy cho ngươi cách luyện chế binh khí như thương mâu khi đó ngươi hãy trở về lấy nghịch lân này.
Ngắm từng món đồ, Tô Kính phát hiện đồ trong nhà kho có một điểm chung là rất hiếm hoi. Ví dụ đầu rồng ở thời đại này hầu như không thấy.
Trong nhà kho Tô Kính còn thấy nhiều thực vật, tài liệu yêu thú đã tuyệt chủng trong sách. Mấy thứ này tuy quý giá nhưng không giúp ích gì cho việc tạm thời tăng cao thực lực.
Tô Kính đi qua từng hàng kệ, rốt cuộc đến chỗ có các loại trang bị đã thành hình, nhưng phần lớn đều bị hư hao.
Tiêu Dao Hầu lên tiếng:
- Nếu Kính nhi muốn trang bị cứ tự do chọn, cái nào bị hư ta sẽ sai người tu sửa hoàn chỉnh trong vòng hai tháng.
Tô Kính lo tập trung tìm cơ duyên thuộc về mình, như không nghe thấy lời của Tiêu Dao Hầu. Gã nhìn bóng lưng Tô Kính, đứa trẻ này không giống như gã nghĩ, thứ trong nhà kho đa số rất quan trọng với Tô Kính, ít nhất cực kỳ quan trọng cho hắn về sau thành lập tư quân, khai phủ dựng nước.
Nhưng Tô Kính chỉ suy nghĩ trước mắt, chuẩn bị tốt cho việc khiêu chiến trong lễ trưởng thành.
Vấn đề bây giờ của Tô Kính là lực phòng ngự yéu, chiến giáp thần binh còn chưa hoàn thành, Khổng Tước Mâu bị tiêu hao rồi, mâu sắt tinh thần còn đang trưởng thành. Năng lực Hoàng Đình Thần Ngọc thì một cái là phòng ngự mai rùa thần, một cái là công kích thủy lôi, toàn để đối phó luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ.
Đáng tin nhất là ba thức đầu trong Long Xà Đồ Lục.
Xà Vẫn, Băng Sơn, Đoạn Ngọc. Nhưng long xà chân khí bây giờ khó điều động, uy lực ba thức này bị yếu đi, phạm vi công kích nhỏ lại, đơn thuần là năng lực gần thân. Tốc độ khác lạ hiện giờ của hắn chưa đủ mạnh, người ta dùng thuật đạo ném từ xa thì hắn sẽ rất chịu thiệt.
Nhưng Tô Kính chưa luyện thuật phi kiếm, dùng phù lục chiến đấu thì lực lượng thần thức bị tiêu hao quá nhanh, xa luân chiến một hồi là coi như phế.
Dọc đường đi Tô Kính chỉ vừa mắt một thanh kiếm gãy. Kiếm gãy vốn dài hơn bốn thước bây giờ chỉ còn lưỡi kiếm chưa được một thước, chỗ gãy có một góc nhọn chĩa xéo trông như dao ngắn quái dị.
Kiếm gãy không có vành kiếm dùng quyền thuật, vốn nó là thanh kiếm khí cho đạo sĩ dùng, có thể vận dụng chân khí cách không giết người. Tuy kiếm đã gãy nhưng Tô Kính cảm giác sắc bén gần bằng Khổng Tước Mâu mà hắn luyện hóa.
Sau khi Tô Kính vào Vũ Lâm quân, đã đính hôn với Vô Ưu công chúa rồi thì thân phận khác hẳn, được phát trang bị đều là pháp khí tuyệt phẩm, chỉ tính binh khí đã được sáu món. Nhưng Tô Kính phỏng chừng pháp khí tuyệt phẩm cũng không bằng một góc kiếm gãy này.
Tiêu Dao Hầu kinh ngạc nói:
- Kính nhi muốn tàn binh này để luyện chế Trảm Tiên phi đao sao? Kính nhi mới bắt đầu tu luyện Thanh Minh Chân Giải, e rằng không có năng lực đó.
- Kiếm gãy này rất đặc biệt, đúng là nhi muốn dùng để luyện chế Trảm Tiên phi đao.
Tô Kính không thể nói: Ta có cách sao tẩy luyện có thể khiến nó biến hình, lại có Âm Phù Kinh luyện chế nhanh thành Đao Luân Tàn Nhẫn.
- Đúng là đặc biệt, năm đó Chân Tiên Đạo Môn đã dùng kiếm khí này, bị Võ Thánh của Binh gia dùng lực lượng Bạch Hổ Luân chặt đứt, thứ bện trong mất hết chỉ còn lại tài liệu sắc bén không gì sánh bằng.
Tô Kính nói:
- Ta muốn tài liệu này!
Tô Kính thầm nghĩ Đao Luân Tàn Nhẫn kia quan trọng nhất là tài liệu luyện chế có cao cấp không. Đoản kiếm này là kiếm khí của Chân Tiên thì tài liệu không kém đi đâu. Hơn nữa mặt cắt bám vào lực lượng Bạch Hổ Luân, không biết qua bao nhiêu năm vẫn không tan biến hoàn toàn, là một nhân tố cực tốt để Tô Kính luyện chế Đao Luân Tàn Nhẫn.
Trảm Tiên phi đao tuy rằng hung mãnh nhưng Tô Kính không điều khiển tốt, số lần phát ra công kích cũng có hạn. Cảnh giới thấp đành chịu vậy, dựa vào uống thuốc không giải quyết được vấn đề.
Tiêu Dao Hầu không nói gì nữa. Tô Kính đi tiếp đến gần một chiếc nhẫn màu trắng đen.
Tô Kính chỉ vào chiếc nhẫn trong ngăn pha lê, Tiêu Dao Hầu cười lấy nhẫn ra đặt vào tay hắn.
- Thứ này là vực ngoại thiên ma mang đến, nhưng là trang bị đạo gia thuần chính. Chắc là vực ngoại thiên ma đánh chết đạo nhân nào đó lấy được. Lực lượng quy tắc trong nó không giống thiên đạo ở thế giới chúng ta, Kính nhi chỉ có thể dùng một phần nhỏ năng lực trong đó.
- Nhi cảm thấy mình sẽ rất thích nó.
Trên chiếc nhẫn có mười sáu phù văn kỳ lạ, đen trắng giao thác với nhau, Tô Kính thầm giật mình. Thế giới này không có đồ án bát quái như vậy.
Tô Kính chỉ lấy hai món đồ làm Tiêu Dao Hầu hơi không vừa lòng, gã chỉ vào ngăn pha lê trên một cái giá sát tường:
- Kính nhi lấy luôn cái này đi.
Khí đen xám chuyển động trong mắt Tô Kính, tay Tiêu Dao Hầu cầm một cái hồ lô. Hồ lô chỉ to cỡ ngón cái, một màu đỏ, bên trên chỉ có một phù lục cấm chế thiên cương.
- Đây là Bích Nhãn Thần Nha hái lúc ở đông hải, khi đó ta chưa Kim Đan luyện chế một Tử Viêm pháo, có thể bù đắp khiếm khuyết Thanh Minh Chân Giải ban đầu lực công kích yếu.
Tô Kính nhận lấy hồ lô, cười khổ nói:
- Thứ này mới được luyện chế lại, uy lực lớn hơn nhiều nhưng nhi vận dụng nó một lần sẽ mệt chết. Hơn nữa nhi chưa học thuật đạo Trúc Cơ kỳ, không biết thuật đạo giống như Thanh Minh Chi Vũ, không thể hạ thấp tốc độ của đối phương, rất khó tỏa định mục tiêu.
Tiêu Dao Hầu cười nói:
- Tỏa định mục tiêu? Cách nói này rất thú vị, Tử Viêm pháo bắn ra ngoài, trăm trượng đều nằm trong phạm vi công kích. Nếu đối phương không muốn chết vừa thấy hồ lô trong tay ngươi lóe sáng sẽ nhận thua. Lấy về nghiên cứu từ từ đi, thứ này có thể tự động phục hồi lực lượng, một ngày ít nhất dùng được ba, năm lần, không khống chế tốt có thể dùng hai lần.
Tô Kính nghe liền biết luyện chế Tử Viêm pháo thêm rất nhiều loại thủ đoạn. Có thể tùy thời ngừng phát ra thuật đạo? Đây là việc khó khăn rất lớn, chỉ một điểm này giá trị của hồ lô đã tương đương với đạo khí trung phẩm.
- Kính nhi, đầu rồng này tinh túy trong sừng rồng đã bị dùng hết, long đan cũng không có.
Tô Kính vốn định lấy cặp sừng rồng cho Ngão Thiết ăn thử xem có thể nâng cao lực lượng của nó không, nghe Tiêu Dao Hầu giới thiệu xong hắn dẹp qua một bên. Răng bị dùng hết, chỉ còn hai mươi bốn miếng nghịch lân, ngươi tạm thời không dùng được. Nếu bệ hạ truyền dạy cho ngươi cách luyện chế binh khí như thương mâu khi đó ngươi hãy trở về lấy nghịch lân này.
Ngắm từng món đồ, Tô Kính phát hiện đồ trong nhà kho có một điểm chung là rất hiếm hoi. Ví dụ đầu rồng ở thời đại này hầu như không thấy.
Trong nhà kho Tô Kính còn thấy nhiều thực vật, tài liệu yêu thú đã tuyệt chủng trong sách. Mấy thứ này tuy quý giá nhưng không giúp ích gì cho việc tạm thời tăng cao thực lực.
Tô Kính đi qua từng hàng kệ, rốt cuộc đến chỗ có các loại trang bị đã thành hình, nhưng phần lớn đều bị hư hao.
Tiêu Dao Hầu lên tiếng:
- Nếu Kính nhi muốn trang bị cứ tự do chọn, cái nào bị hư ta sẽ sai người tu sửa hoàn chỉnh trong vòng hai tháng.
Tô Kính lo tập trung tìm cơ duyên thuộc về mình, như không nghe thấy lời của Tiêu Dao Hầu. Gã nhìn bóng lưng Tô Kính, đứa trẻ này không giống như gã nghĩ, thứ trong nhà kho đa số rất quan trọng với Tô Kính, ít nhất cực kỳ quan trọng cho hắn về sau thành lập tư quân, khai phủ dựng nước.
Nhưng Tô Kính chỉ suy nghĩ trước mắt, chuẩn bị tốt cho việc khiêu chiến trong lễ trưởng thành.
Vấn đề bây giờ của Tô Kính là lực phòng ngự yéu, chiến giáp thần binh còn chưa hoàn thành, Khổng Tước Mâu bị tiêu hao rồi, mâu sắt tinh thần còn đang trưởng thành. Năng lực Hoàng Đình Thần Ngọc thì một cái là phòng ngự mai rùa thần, một cái là công kích thủy lôi, toàn để đối phó luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ.
Đáng tin nhất là ba thức đầu trong Long Xà Đồ Lục.
Xà Vẫn, Băng Sơn, Đoạn Ngọc. Nhưng long xà chân khí bây giờ khó điều động, uy lực ba thức này bị yếu đi, phạm vi công kích nhỏ lại, đơn thuần là năng lực gần thân. Tốc độ khác lạ hiện giờ của hắn chưa đủ mạnh, người ta dùng thuật đạo ném từ xa thì hắn sẽ rất chịu thiệt.
Nhưng Tô Kính chưa luyện thuật phi kiếm, dùng phù lục chiến đấu thì lực lượng thần thức bị tiêu hao quá nhanh, xa luân chiến một hồi là coi như phế.
Dọc đường đi Tô Kính chỉ vừa mắt một thanh kiếm gãy. Kiếm gãy vốn dài hơn bốn thước bây giờ chỉ còn lưỡi kiếm chưa được một thước, chỗ gãy có một góc nhọn chĩa xéo trông như dao ngắn quái dị.
Kiếm gãy không có vành kiếm dùng quyền thuật, vốn nó là thanh kiếm khí cho đạo sĩ dùng, có thể vận dụng chân khí cách không giết người. Tuy kiếm đã gãy nhưng Tô Kính cảm giác sắc bén gần bằng Khổng Tước Mâu mà hắn luyện hóa.
Sau khi Tô Kính vào Vũ Lâm quân, đã đính hôn với Vô Ưu công chúa rồi thì thân phận khác hẳn, được phát trang bị đều là pháp khí tuyệt phẩm, chỉ tính binh khí đã được sáu món. Nhưng Tô Kính phỏng chừng pháp khí tuyệt phẩm cũng không bằng một góc kiếm gãy này.
Tiêu Dao Hầu kinh ngạc nói:
- Kính nhi muốn tàn binh này để luyện chế Trảm Tiên phi đao sao? Kính nhi mới bắt đầu tu luyện Thanh Minh Chân Giải, e rằng không có năng lực đó.
- Kiếm gãy này rất đặc biệt, đúng là nhi muốn dùng để luyện chế Trảm Tiên phi đao.
Tô Kính không thể nói: Ta có cách sao tẩy luyện có thể khiến nó biến hình, lại có Âm Phù Kinh luyện chế nhanh thành Đao Luân Tàn Nhẫn.
- Đúng là đặc biệt, năm đó Chân Tiên Đạo Môn đã dùng kiếm khí này, bị Võ Thánh của Binh gia dùng lực lượng Bạch Hổ Luân chặt đứt, thứ bện trong mất hết chỉ còn lại tài liệu sắc bén không gì sánh bằng.
Tô Kính nói:
- Ta muốn tài liệu này!
Tô Kính thầm nghĩ Đao Luân Tàn Nhẫn kia quan trọng nhất là tài liệu luyện chế có cao cấp không. Đoản kiếm này là kiếm khí của Chân Tiên thì tài liệu không kém đi đâu. Hơn nữa mặt cắt bám vào lực lượng Bạch Hổ Luân, không biết qua bao nhiêu năm vẫn không tan biến hoàn toàn, là một nhân tố cực tốt để Tô Kính luyện chế Đao Luân Tàn Nhẫn.
Trảm Tiên phi đao tuy rằng hung mãnh nhưng Tô Kính không điều khiển tốt, số lần phát ra công kích cũng có hạn. Cảnh giới thấp đành chịu vậy, dựa vào uống thuốc không giải quyết được vấn đề.
Tiêu Dao Hầu không nói gì nữa. Tô Kính đi tiếp đến gần một chiếc nhẫn màu trắng đen.
Tô Kính chỉ vào chiếc nhẫn trong ngăn pha lê, Tiêu Dao Hầu cười lấy nhẫn ra đặt vào tay hắn.
- Thứ này là vực ngoại thiên ma mang đến, nhưng là trang bị đạo gia thuần chính. Chắc là vực ngoại thiên ma đánh chết đạo nhân nào đó lấy được. Lực lượng quy tắc trong nó không giống thiên đạo ở thế giới chúng ta, Kính nhi chỉ có thể dùng một phần nhỏ năng lực trong đó.
- Nhi cảm thấy mình sẽ rất thích nó.
Trên chiếc nhẫn có mười sáu phù văn kỳ lạ, đen trắng giao thác với nhau, Tô Kính thầm giật mình. Thế giới này không có đồ án bát quái như vậy.
Tô Kính chỉ lấy hai món đồ làm Tiêu Dao Hầu hơi không vừa lòng, gã chỉ vào ngăn pha lê trên một cái giá sát tường:
- Kính nhi lấy luôn cái này đi.
Khí đen xám chuyển động trong mắt Tô Kính, tay Tiêu Dao Hầu cầm một cái hồ lô. Hồ lô chỉ to cỡ ngón cái, một màu đỏ, bên trên chỉ có một phù lục cấm chế thiên cương.
- Đây là Bích Nhãn Thần Nha hái lúc ở đông hải, khi đó ta chưa Kim Đan luyện chế một Tử Viêm pháo, có thể bù đắp khiếm khuyết Thanh Minh Chân Giải ban đầu lực công kích yếu.
Tô Kính nhận lấy hồ lô, cười khổ nói:
- Thứ này mới được luyện chế lại, uy lực lớn hơn nhiều nhưng nhi vận dụng nó một lần sẽ mệt chết. Hơn nữa nhi chưa học thuật đạo Trúc Cơ kỳ, không biết thuật đạo giống như Thanh Minh Chi Vũ, không thể hạ thấp tốc độ của đối phương, rất khó tỏa định mục tiêu.
Tiêu Dao Hầu cười nói:
- Tỏa định mục tiêu? Cách nói này rất thú vị, Tử Viêm pháo bắn ra ngoài, trăm trượng đều nằm trong phạm vi công kích. Nếu đối phương không muốn chết vừa thấy hồ lô trong tay ngươi lóe sáng sẽ nhận thua. Lấy về nghiên cứu từ từ đi, thứ này có thể tự động phục hồi lực lượng, một ngày ít nhất dùng được ba, năm lần, không khống chế tốt có thể dùng hai lần.
Tô Kính nghe liền biết luyện chế Tử Viêm pháo thêm rất nhiều loại thủ đoạn. Có thể tùy thời ngừng phát ra thuật đạo? Đây là việc khó khăn rất lớn, chỉ một điểm này giá trị của hồ lô đã tương đương với đạo khí trung phẩm.
/480
|