Sư Nghiêm nảy lòng độc ác đang định tạo tai họa ngầm gì trong người Sở Dật Phi.
Khuyển Thập Lang từ xa chạy lại, hét to:
- Sở thiếu gia ở đây sao? Thiếu gia nhà ta mời Sở thiếu gia qua!
Sư Nghiêm không biết Sở Dật Phi đã bị Tô Kính dằn mặt một trận, nghe Khuyển Thập Lang kêu thì nhẹ nhàng buông tay. Sở Dật Phi hai chân chấm đất.
Sở Dật Phi vận chuyển hơi thở, mới rồi bị Sư Nghiêm hù chết khiếp, chân khí lao nhanh, người gã bốc hơi nước, luống cuống hong khô quần áo.
Khuyển Thập Lang thấy thế thầm xem thường. Đồ bị ướt có sao, vận chuyển chân khí kiểu đó đối với Sở Dật Phi tương đương trực tiếp tiêu hao mười phần trăm sức chiến đấu. Sĩ diện khổ thân, người này không có tài đánh nhau.
Sở Dật Phi không ngốc, trông thấy Khuyển Thập Lang liền biết Tô Kính phái tới.
Sở Dật Phi thầm giận trong lòng, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu gia nhà ngươi là ai?
Khuyển Thập Lang không khách sáo với Sở Dật Phi, chế nhạo gã:
- Sở thiếu gia thật là dễ quên, mới rồi ở chỗ thiếu gia nhà ta còn xin hỗ trợ, thiếu điều muốn quỳ xuống. Sao rồi? Bơi lội bị cảm lạnh nhũn não sao?
Sở Dật Phi không ngờ một tiểu yêu mà dám nói chuyện kiểu đó với gã, nhưng Sư Nghiêm đang đứng bên cạnh làm gã không nổi sùng được.
- Sở thiếu gia, thiếu gia kêu qua kìa, Sở thiếu gia đi nhanh giùm, thiếu gia bận lắm.
Sở Dật Phi nghiến răng nói:
- Ta cũng rất bận.
- Bận bơi à?
- Mắc mớ gì tới ngươi!
- Vậy ta đi nói với lão gia. Sở thiếu gia ở trong Hầu phủ hống hách không thèm nhìn ai thì thôi, ngay cả thế tử cũng không để vào mắt. A, Sở thiếu gia là điệt tử của phu nhân, thế tử chỉ là nhi tử của phu nhân, điệt tử thì thân với nhi tử đúng không?
Khuyển Thập Lang không theo quy định khuôn phép, không biết sĩ diện là gì, mở miệng toàn đâm thấu tim người.
Sở Dật Phi tức giận mặt trắng bệch chỉ vào Khuyển Thập Lang nhưng không nói ra lời. Sở Dật Phi có thông minh nhanh nhạy đến đâu có Sư Nghiêm ở bên cạnh trấn áp, không lộn xộn được, muốn so thân phận thì gã không bằng Tô Kính.
Sở Dật Phi cố nén tức giận hỏi Khuyển Thập Lang:
- Thế tử tìm ta có chuyện gì?
Khuyển Thập Lang chối ngay:
- Ta chỉ là người chạy việc, nào biết thiếu gia tìm Sở thiếu gia vì chuyện gì?
Sở Dật Phi bắt được một câu lập tức quát nạt Khuyển Thập Lang:
- Thì ra là nô tài vậy mà dám nói chuyện kiểu đó với ta!?
Khuyển Thập Lang dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Sở Dật Phi:
- Sở thiếu gia xin nhớ cho, ta không phải nô tài của thiếu gia mà là con chó của thiếu gia. Thiếu gia kêu ta ăn phân ta liền ăn, thiếu gia kêu ta tìm Sở thiếu gia thì ta đến tìm.
Khuyển Thập Lang nói rất chân thành nhưng Sở Dật Phi tức điên, Khuyển Thập Lang so sánh gã với ăn phân, còn gì nhục nhã hơn không?
Sở Dật Phi đánh mất lý trí, tức giận quát:
- Nói cho thế tử biết bây giờ ta không rảnh, phải đến chỗ phu nhân!
Khuyển Thập Lang tiến lên kéo tay áo Sở Dật Phi quyết không buông tay:
- Sở thiếu gia phải rảnh!
Sở Dật Phi run bần bật:
- Buồn cười!
Khuyển Thập Lang mạnh hơn Sở Dật Phi làm gã không thể vùng thoát được.
Khuyển Thập Lang cười rất tiện:
- Chất liệu đồ của Sở thiếu gia tốt thật, chậc chậc, làn da cũng trơn mềm.
Sư Nghiêm nhìn bộ dạng của Khuyển Thập Lang, lắc đầu. Yêu tộc đã hết hy vọng rồi sao? Huyết mạch của Khuyển Thập Lang trông hơi lạ nhưng bộ dạng này thật là...
Sư Nghiêm vừa nói vừa bước lên cầu dài:
- Các ngươi từ từ trò chuyện, ta về đây.
Sư Nghiêm tùy tay bày ra một kết giới thuật đạo, tạm thời ai muốn phá kết giới sẽ gây còi báo động lớn.
Đây là một loại thái độ, chỗ của Tô Mộ không hoan nghênh ai đến.
Khuyển Thập Lang cười nói với bóng lưng Sư Nghiêm:
- Đi mau đi mau, đừng ảnh hưởng ta và Sở thiếu gia bồi dưỡng tình cảm.
Sở Dật Phi suýt hộc máu, cái gì gọi là bồi dưỡng tình cảm? Gã mà thích một con yêu quái sao? Còn là giống đực!
- Nếu ngươi không buông ra là ta la lên!
Khuyển Thập Lang nói rất khó nghe:
- Sở thiếu gia cứ la đi, có la rách họng cũng không người đến giúp, càng la thì ta càng hưng phấn!
Sao Sở Dật Phi có thể la lên, nếu có người đến nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn thì gã khó tung tin đồn về sau. Nhưng Khuyển Thập Lang dán sát người gã, ánh mắt mập mờ, miệng hổn hển làm Sở Dật Phi hơi sợ.
Lỡ tên này là loại yêu quái thải bổ thì làm sao giờ? Yêu quái thích nhất kiểu như gã toàn thân là chân khí thuần dương.
Sở Dật Phi tưởng tượng cảnh thê thảm bị con yêu quái làm nát cúc, gã vùng vẫy càng kịch liệt hơn.
Lúc này Sở Dật Phi đành lôi Nguyên Lăng Hồng ra:
- Ngươi muốn ta đi báo với phu nhân sao?
Vẻ mặt Khuyển Thập Lang chân thành kinh ngạc nói:
- Báo với phu nhân? Sở thiếu gia, chúng ta mới vừa bắt đầu chưa tiến xa đến mức đó.
Sở Dật Phi cắn răng uy hiếp:
- Ngươi còn không buông ra là ta cho ngươi không chết tử tế được!
Khuyển Thập Lang nhe răng âm trầm thì thầm bên tai Sở Dật Phi:
- Ngươi có tin là ngươi chết trước không?
Khuyển Thập Lang là tên khốn ăn mềm không ăn cứng, thực lực của Sở Dật Phi không mạnh bằng thì chỉ có thể chịu thiệt. Nếu Sở Dật Phi đánh lại Khuyển Thập Lang thì Khuyển Thập Lang đã chạy trối chết rồi. Trừ phi Tô Kính đứng sau lưng Khuyển Thập Lang thì gã mới có gan khiêu chiến người mạnh hơn mình.
Tô Mộ đứng bên cửa sổ buồn cười nhìn tình hình bên hồ. Trên bầu trời có bóng màu vàng xẹt nhanh qua, Tô Mộ giật mình đạng định dánh rơi thì có một cục giấy rớt xuống. Tờ giấy không có lực lượng gì nhưng rơi rất chính xác, cục giấy chưa đến hai gram bay chính xác vào cửa sổ của Tô Mộ.
Cục giấy không có thuật đạo, không có mối uy hiếp gì, trận pháp phòng ngự không khởi động.
Tô Mộ vươn tay hứng cục giấy, là Ưng Dương viết chữ thuyết minh tại sao Sở Dật Phi tìm đến, bên Tô Kính giải quyết thế nào.
Tô Mộ xem xong giật nảy mình. Nàng và Nguyên Lăng Hồng có quan hệ không quá tốt đẹp, nếu Sở Dật Phi đi tìm phu nhân cầu hôn thì nàng xui rồi.
Tô Mộ đứng ngồi không yên.
Tô Mộ nghĩ sao cũng cảm thấy chuyện này cực kỳ tệ cho mình nhưng không biết nên giải quyết thế nào. Bình thường không ai dám làm gì Tô Mộ vì nàng là nữ nhi của Tiêu Dao Hầu. Nhưng nếu phu nhân Tiêu Dao Hầu đòi mai mối nàng để nâng cao địa vị của Sở Dật Phi thì nàng lấy gì từ chối?
Bây giờ Tô Mộ mới hiểu lênh đênh không chỗ nương dựa là sao. Nếu còn mẫu thân thì sẽ không cúi đầu trước Nguyên Lăng Hồng, có lẽ là Nguyên Lăng Hồng hại chết mẫu thân.
Khuyển Thập Lang từ xa chạy lại, hét to:
- Sở thiếu gia ở đây sao? Thiếu gia nhà ta mời Sở thiếu gia qua!
Sư Nghiêm không biết Sở Dật Phi đã bị Tô Kính dằn mặt một trận, nghe Khuyển Thập Lang kêu thì nhẹ nhàng buông tay. Sở Dật Phi hai chân chấm đất.
Sở Dật Phi vận chuyển hơi thở, mới rồi bị Sư Nghiêm hù chết khiếp, chân khí lao nhanh, người gã bốc hơi nước, luống cuống hong khô quần áo.
Khuyển Thập Lang thấy thế thầm xem thường. Đồ bị ướt có sao, vận chuyển chân khí kiểu đó đối với Sở Dật Phi tương đương trực tiếp tiêu hao mười phần trăm sức chiến đấu. Sĩ diện khổ thân, người này không có tài đánh nhau.
Sở Dật Phi không ngốc, trông thấy Khuyển Thập Lang liền biết Tô Kính phái tới.
Sở Dật Phi thầm giận trong lòng, lạnh lùng hỏi:
- Thiếu gia nhà ngươi là ai?
Khuyển Thập Lang không khách sáo với Sở Dật Phi, chế nhạo gã:
- Sở thiếu gia thật là dễ quên, mới rồi ở chỗ thiếu gia nhà ta còn xin hỗ trợ, thiếu điều muốn quỳ xuống. Sao rồi? Bơi lội bị cảm lạnh nhũn não sao?
Sở Dật Phi không ngờ một tiểu yêu mà dám nói chuyện kiểu đó với gã, nhưng Sư Nghiêm đang đứng bên cạnh làm gã không nổi sùng được.
- Sở thiếu gia, thiếu gia kêu qua kìa, Sở thiếu gia đi nhanh giùm, thiếu gia bận lắm.
Sở Dật Phi nghiến răng nói:
- Ta cũng rất bận.
- Bận bơi à?
- Mắc mớ gì tới ngươi!
- Vậy ta đi nói với lão gia. Sở thiếu gia ở trong Hầu phủ hống hách không thèm nhìn ai thì thôi, ngay cả thế tử cũng không để vào mắt. A, Sở thiếu gia là điệt tử của phu nhân, thế tử chỉ là nhi tử của phu nhân, điệt tử thì thân với nhi tử đúng không?
Khuyển Thập Lang không theo quy định khuôn phép, không biết sĩ diện là gì, mở miệng toàn đâm thấu tim người.
Sở Dật Phi tức giận mặt trắng bệch chỉ vào Khuyển Thập Lang nhưng không nói ra lời. Sở Dật Phi có thông minh nhanh nhạy đến đâu có Sư Nghiêm ở bên cạnh trấn áp, không lộn xộn được, muốn so thân phận thì gã không bằng Tô Kính.
Sở Dật Phi cố nén tức giận hỏi Khuyển Thập Lang:
- Thế tử tìm ta có chuyện gì?
Khuyển Thập Lang chối ngay:
- Ta chỉ là người chạy việc, nào biết thiếu gia tìm Sở thiếu gia vì chuyện gì?
Sở Dật Phi bắt được một câu lập tức quát nạt Khuyển Thập Lang:
- Thì ra là nô tài vậy mà dám nói chuyện kiểu đó với ta!?
Khuyển Thập Lang dùng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên nhìn Sở Dật Phi:
- Sở thiếu gia xin nhớ cho, ta không phải nô tài của thiếu gia mà là con chó của thiếu gia. Thiếu gia kêu ta ăn phân ta liền ăn, thiếu gia kêu ta tìm Sở thiếu gia thì ta đến tìm.
Khuyển Thập Lang nói rất chân thành nhưng Sở Dật Phi tức điên, Khuyển Thập Lang so sánh gã với ăn phân, còn gì nhục nhã hơn không?
Sở Dật Phi đánh mất lý trí, tức giận quát:
- Nói cho thế tử biết bây giờ ta không rảnh, phải đến chỗ phu nhân!
Khuyển Thập Lang tiến lên kéo tay áo Sở Dật Phi quyết không buông tay:
- Sở thiếu gia phải rảnh!
Sở Dật Phi run bần bật:
- Buồn cười!
Khuyển Thập Lang mạnh hơn Sở Dật Phi làm gã không thể vùng thoát được.
Khuyển Thập Lang cười rất tiện:
- Chất liệu đồ của Sở thiếu gia tốt thật, chậc chậc, làn da cũng trơn mềm.
Sư Nghiêm nhìn bộ dạng của Khuyển Thập Lang, lắc đầu. Yêu tộc đã hết hy vọng rồi sao? Huyết mạch của Khuyển Thập Lang trông hơi lạ nhưng bộ dạng này thật là...
Sư Nghiêm vừa nói vừa bước lên cầu dài:
- Các ngươi từ từ trò chuyện, ta về đây.
Sư Nghiêm tùy tay bày ra một kết giới thuật đạo, tạm thời ai muốn phá kết giới sẽ gây còi báo động lớn.
Đây là một loại thái độ, chỗ của Tô Mộ không hoan nghênh ai đến.
Khuyển Thập Lang cười nói với bóng lưng Sư Nghiêm:
- Đi mau đi mau, đừng ảnh hưởng ta và Sở thiếu gia bồi dưỡng tình cảm.
Sở Dật Phi suýt hộc máu, cái gì gọi là bồi dưỡng tình cảm? Gã mà thích một con yêu quái sao? Còn là giống đực!
- Nếu ngươi không buông ra là ta la lên!
Khuyển Thập Lang nói rất khó nghe:
- Sở thiếu gia cứ la đi, có la rách họng cũng không người đến giúp, càng la thì ta càng hưng phấn!
Sao Sở Dật Phi có thể la lên, nếu có người đến nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn thì gã khó tung tin đồn về sau. Nhưng Khuyển Thập Lang dán sát người gã, ánh mắt mập mờ, miệng hổn hển làm Sở Dật Phi hơi sợ.
Lỡ tên này là loại yêu quái thải bổ thì làm sao giờ? Yêu quái thích nhất kiểu như gã toàn thân là chân khí thuần dương.
Sở Dật Phi tưởng tượng cảnh thê thảm bị con yêu quái làm nát cúc, gã vùng vẫy càng kịch liệt hơn.
Lúc này Sở Dật Phi đành lôi Nguyên Lăng Hồng ra:
- Ngươi muốn ta đi báo với phu nhân sao?
Vẻ mặt Khuyển Thập Lang chân thành kinh ngạc nói:
- Báo với phu nhân? Sở thiếu gia, chúng ta mới vừa bắt đầu chưa tiến xa đến mức đó.
Sở Dật Phi cắn răng uy hiếp:
- Ngươi còn không buông ra là ta cho ngươi không chết tử tế được!
Khuyển Thập Lang nhe răng âm trầm thì thầm bên tai Sở Dật Phi:
- Ngươi có tin là ngươi chết trước không?
Khuyển Thập Lang là tên khốn ăn mềm không ăn cứng, thực lực của Sở Dật Phi không mạnh bằng thì chỉ có thể chịu thiệt. Nếu Sở Dật Phi đánh lại Khuyển Thập Lang thì Khuyển Thập Lang đã chạy trối chết rồi. Trừ phi Tô Kính đứng sau lưng Khuyển Thập Lang thì gã mới có gan khiêu chiến người mạnh hơn mình.
Tô Mộ đứng bên cửa sổ buồn cười nhìn tình hình bên hồ. Trên bầu trời có bóng màu vàng xẹt nhanh qua, Tô Mộ giật mình đạng định dánh rơi thì có một cục giấy rớt xuống. Tờ giấy không có lực lượng gì nhưng rơi rất chính xác, cục giấy chưa đến hai gram bay chính xác vào cửa sổ của Tô Mộ.
Cục giấy không có thuật đạo, không có mối uy hiếp gì, trận pháp phòng ngự không khởi động.
Tô Mộ vươn tay hứng cục giấy, là Ưng Dương viết chữ thuyết minh tại sao Sở Dật Phi tìm đến, bên Tô Kính giải quyết thế nào.
Tô Mộ xem xong giật nảy mình. Nàng và Nguyên Lăng Hồng có quan hệ không quá tốt đẹp, nếu Sở Dật Phi đi tìm phu nhân cầu hôn thì nàng xui rồi.
Tô Mộ đứng ngồi không yên.
Tô Mộ nghĩ sao cũng cảm thấy chuyện này cực kỳ tệ cho mình nhưng không biết nên giải quyết thế nào. Bình thường không ai dám làm gì Tô Mộ vì nàng là nữ nhi của Tiêu Dao Hầu. Nhưng nếu phu nhân Tiêu Dao Hầu đòi mai mối nàng để nâng cao địa vị của Sở Dật Phi thì nàng lấy gì từ chối?
Bây giờ Tô Mộ mới hiểu lênh đênh không chỗ nương dựa là sao. Nếu còn mẫu thân thì sẽ không cúi đầu trước Nguyên Lăng Hồng, có lẽ là Nguyên Lăng Hồng hại chết mẫu thân.
/480
|