- Thiếu gia muốn thành lập tư quân?
- Cũng không phải, là để Tô Mộ làm, hắn ở phía sau tọa trấn, cung cấp chi viện.
- Lão gia, chuyện này cũng tốt.
- Nhưng Kính nhi muốn Tô Mộ đi thu phục Tâm Ý tông, dụ hòa thượng Kim Đan kỳ trở về làm bảo tiêu. Nếu không làm tốt chuyện này Tô Mộ sẽ có nguy hiểm. Ta nghe nói đã có người tiếp xúc Tâm Ý tông, không biết là Lý gia Định châu hay Lưu gia Dự châu.
Tiêu Dao Hầu ngừng một lúc, nói tiếp:
- Dù là nhà nào vòng qua Dực châu móc nối với Tâm Ý tông tức là không thèm để Tô gia chúng ta vào mắt. Chuyện này còn mấy tháng, ngươi liên lạc bản gia Dực châu, kêu Nha Đầu và Hạc Nhi đi một chuyến, chờ làm xong chuyện này bọn họ trực tiếp đi Lôi sơn, không vội về kinh.
- Nếu gặp người nhà khác thì làm sao?
Tiêu Dao Hầu đầy sát khí nói:
- Ha ha ha! Ngươi làm sao vậy Nguyệt Sơn? Trong mảnh đất Dực châu ai đối đầu với chúng ta thì trực tiếp giết, không chừa một tên!
Tâm Ý tông có thể phát triển cũng nhờ Tô gia, dù là ai muốn thu phục Tâm Ý tông đều là đánh mặt Tiêu Dao Hầu.
Hơn nữa Tô Mộ là nữ nhi gã thích nhất.
Đại Quản Gia Cúc Nguyệt Sơn không hỏi nữa. Tiêu Dao Hầu bây giờ rất hăng giết chóc, có thể kiềm chế sát ý với Kinh gia đã là ý chí cứng cỏi. Đụng vào hòa thượng Tâm Ý tông khiến Tiêu Dao Hầu phát ra sát khí, cũng xem như có đường trút ra.
Lúc này khuyên can chỉ vô nghĩa, trừ phi Tiêu Dao Hầu đột phá Kim Đan lục trọng đến cảnh giới thất trọng, không thì sớm muộn gì chuyện này sẽ xảy ra.
Xung đột với gia tộc khác là không sáng suốt, nhưng bọn họ dám thò tay vào Dực châu không là hành vi lý trí.
Mọi người đều biết bệ hạ sắp viễn chinh, đây là cơ hội một lần duy nhất. Trước đó tất cả gia tộc, Đạo Cung lo tích lũy lực lượng chuẩn bị kiếm công huân.
Lúc trước Khương thị hoàng tộc hứa cùng trị thiên hạ, đó là vẽ cái bánh, mọi người ăn vào miệng mới biết chỉ có một miếng nhỏ như hạt mè, hối hận thì đã muộn, Khương thị đã thành đại thế. Bây giờ chỉ đành thuận theo trào lưu thừa nhận thống trị của Khương thị, kiếm ích lợi cao hơn trong khuôn phép quy tắc.
Đại Quản Gia rời đi, Tiêu Dao Hầu đứng trước cửa sổ thở hắt ra, mắt thường có thể thấy luồng khí màu đỏ và xanh hòa lẫn vào nhau, khí phun ra rồi rút vào lỗ mũi.
Tiêu Dao Hầu ức chế rất vất vả, gã nhìn ngoài cửa sổ. Bình thường có Nha Đầu hầu, tùy kêu tùy đến, sau khi Nha Đầu đi Lôi sơn chỉ còn thiết vệ dưới lầu.
Lòng Tiêu Dao Hầu bỗng thấy trống vắng, chợt nhớ mẫu thân của Tô Mộ.
- Phải chăng vì lúc trước ta không cứu được nàng nên mới có kiếp số hôm nay, mãi mà không thể đột phá?
Tô Dương đứng trước khung cửa sổ, biết rõ loại cảm xúc này không tốt cho mình nhưng vẫn buồn bã thật lâu. Nếu được thì Tiêu Dao Hầu không muốn tình cảm này, nhưng nó đã dây dưa với Kim Đan của gã, dù gã có đạp đất phi thăng cũng không thể thoát khỏi, vì thế tình cảm thành kiếp số.
Tô Mộ quá giống nàng.
Lòng Tiêu Dao Hầu đau nhói, nét mặt trở nên lạnh băng. Tiêu Dao Hầu nhẹ phất tay, một luồng kiếm quang lóe sáng trước mặt gã chặt đứt vô số tơ tình.
Không được, tiếp tục như vậy sớm muộn gì sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Biểu tình của Tiêu Dao Hầu liên tục thay đổi, bất giác nhiệt độ căn phòng lạnh lẽo, vạt áo kết sương tuyết.
Tiêu Dao Hầu rít qua kẽ răng, trong lòng như trút được gánh nặng:
- Thanh Sơn, đi Dực châu giúp Tô Mộ hoàn thành tâm nguyện.
Trong bóng ma sau bàn học, một thân hình hơi khom người rồi chợt biến mất. Phó Thanh Sơn, người từng dấy lên gió tanh mưa máu giờ là cây đao trong tay Tiêu Dao Hầu, cây đao tung hoành ngang ngược.
Tiêu Dao Tam Sơn luôn tồn tại, chẳng qua Phó Thanh Sơn không thể lộ ra trước mặt người, chỉ có thể đi trong bóng tối. Lâm Hoành Sơn xuất hiện lấp vào chỗ trống này. Phó Thanh Sơn rời khỏi, đi Dực châu làm việc. Nếu thân thể Tiêu Dao Hầu xảy ra tình huống gì, người có thể bảo vệ gã chỉ có Cúc Nguyệt Sơn và Cố Quân Sơn.
Thực lực của Cố Quân Sơn kém hơn chút, kẻ địch của Tiêu Dao Hầu thì cảnh giới ngang ngửa gã. Lúc trước kẻ đó từng đánh lén tổn thương nhi tử của gã, giết nhiều thuộc hạ của gã, cho đến nay chưa điều tra ra người đó. Tiêu Dao Hầu tin tưởng mấy năm nay gã tăng vọt thực lực, kẻ thù cũng sẽ không giẫm chân tại chỗ.
Tiêu Dao Hầu vốn không định phái Phó Thanh Sơn ra ngoài, nhưng lần này lòng xúc động, biết phải giải quyết chuyện của nữ nhi không thì không hy vọng thành tựu Kim Đan thất trọng.
Nếu không được thì vẫn còn Lâm Hoành Sơn. Tiêu Dao Hầu xoay người, trường bào bên chân răng rắc rụng vụn băng đầy đất.
Tô Kính và Tô Mộ ngâm mấy canh giờ, khi trên người nàng không còn khói đen lan tỏa mới đứng dậy đi lên lầu cao điêu trên vách vực.
Tô Mộ chiêu đãi Tô Kính, làm hắn bất ngờ là cơm chiều của nàng là ích cốc đan. Luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ không ăn không uống mười ngày, nửa tháng không sao, nhưng tích cốc lâu dài thì phải dùng đan dược, không thì nguyên khí sẽ bị mất mác. Nhưng ích cốc đan vốn có độc, dù lượng độc nhỏ nhất trong tất cả đan dược nhưng dùng để ăn cơm thì không ổn.
Hai người ngồi đối diện, không ai hầu hạ. Tô Kính nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ đỏ mặt thỏ thẻ:
- Người bị ta đuổi đi hết, không ai làm cơm, bản thân ta không biết nấu...
- Được rồi, việc tiểu yêu ta sẽ đi nói với phụ thân.
Lúc này Tô Kính mới biết tại sao Tô Mộ nóng lòng kiếm mấy tiểu yêu hầu hạ mình. Tô Mộ trừ tu luyện và chiến đấu ra tri thức không uyên bác, ít ra chưa xem thực đơn bao giờ.
Ích cốc đan thuần túy là bổ sung thân thể tiêu hao, ít nhất phải là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ mới ăn được, người thường ăn vào là tự sát. Nên dù thứ này rẻ cũng không thể mở rộng trong quân.
Tô Kính đứng lên từ biệt:
- Thôi, ta không thích ăn thứ này, về đây.
Tô Mộ không giữ lại, chỉ nói:
- Ta cũng tới lúc học văn, không tiễn.
Trời hơi tối, không thấy đại yêu Sư Nghiêm đâu. Trận pháp trên đảo nhỏ không khởi động, Tô Kính đi dọc theo cây cầu từng bước một đi ra phạm vi sương mù mới thấy ánh sao mơ hồ.
Tô Kính sờ ngọc giác bên hông, đó là tượng trưng thân phận thế tử, hơi yên lòng chút. Trong rừng cây khi đi vào có trận pháp, nhưng sẽ không khởi động với Tô Kính, hắn dọc theo đường mòn tiến lên. Trong bóng cây ven đường có các cặp mắt màu sắc khác nhau nhìn Tô Kính chằm chằm, là yêu quái sống ở đây.
- Cũng không phải, là để Tô Mộ làm, hắn ở phía sau tọa trấn, cung cấp chi viện.
- Lão gia, chuyện này cũng tốt.
- Nhưng Kính nhi muốn Tô Mộ đi thu phục Tâm Ý tông, dụ hòa thượng Kim Đan kỳ trở về làm bảo tiêu. Nếu không làm tốt chuyện này Tô Mộ sẽ có nguy hiểm. Ta nghe nói đã có người tiếp xúc Tâm Ý tông, không biết là Lý gia Định châu hay Lưu gia Dự châu.
Tiêu Dao Hầu ngừng một lúc, nói tiếp:
- Dù là nhà nào vòng qua Dực châu móc nối với Tâm Ý tông tức là không thèm để Tô gia chúng ta vào mắt. Chuyện này còn mấy tháng, ngươi liên lạc bản gia Dực châu, kêu Nha Đầu và Hạc Nhi đi một chuyến, chờ làm xong chuyện này bọn họ trực tiếp đi Lôi sơn, không vội về kinh.
- Nếu gặp người nhà khác thì làm sao?
Tiêu Dao Hầu đầy sát khí nói:
- Ha ha ha! Ngươi làm sao vậy Nguyệt Sơn? Trong mảnh đất Dực châu ai đối đầu với chúng ta thì trực tiếp giết, không chừa một tên!
Tâm Ý tông có thể phát triển cũng nhờ Tô gia, dù là ai muốn thu phục Tâm Ý tông đều là đánh mặt Tiêu Dao Hầu.
Hơn nữa Tô Mộ là nữ nhi gã thích nhất.
Đại Quản Gia Cúc Nguyệt Sơn không hỏi nữa. Tiêu Dao Hầu bây giờ rất hăng giết chóc, có thể kiềm chế sát ý với Kinh gia đã là ý chí cứng cỏi. Đụng vào hòa thượng Tâm Ý tông khiến Tiêu Dao Hầu phát ra sát khí, cũng xem như có đường trút ra.
Lúc này khuyên can chỉ vô nghĩa, trừ phi Tiêu Dao Hầu đột phá Kim Đan lục trọng đến cảnh giới thất trọng, không thì sớm muộn gì chuyện này sẽ xảy ra.
Xung đột với gia tộc khác là không sáng suốt, nhưng bọn họ dám thò tay vào Dực châu không là hành vi lý trí.
Mọi người đều biết bệ hạ sắp viễn chinh, đây là cơ hội một lần duy nhất. Trước đó tất cả gia tộc, Đạo Cung lo tích lũy lực lượng chuẩn bị kiếm công huân.
Lúc trước Khương thị hoàng tộc hứa cùng trị thiên hạ, đó là vẽ cái bánh, mọi người ăn vào miệng mới biết chỉ có một miếng nhỏ như hạt mè, hối hận thì đã muộn, Khương thị đã thành đại thế. Bây giờ chỉ đành thuận theo trào lưu thừa nhận thống trị của Khương thị, kiếm ích lợi cao hơn trong khuôn phép quy tắc.
Đại Quản Gia rời đi, Tiêu Dao Hầu đứng trước cửa sổ thở hắt ra, mắt thường có thể thấy luồng khí màu đỏ và xanh hòa lẫn vào nhau, khí phun ra rồi rút vào lỗ mũi.
Tiêu Dao Hầu ức chế rất vất vả, gã nhìn ngoài cửa sổ. Bình thường có Nha Đầu hầu, tùy kêu tùy đến, sau khi Nha Đầu đi Lôi sơn chỉ còn thiết vệ dưới lầu.
Lòng Tiêu Dao Hầu bỗng thấy trống vắng, chợt nhớ mẫu thân của Tô Mộ.
- Phải chăng vì lúc trước ta không cứu được nàng nên mới có kiếp số hôm nay, mãi mà không thể đột phá?
Tô Dương đứng trước khung cửa sổ, biết rõ loại cảm xúc này không tốt cho mình nhưng vẫn buồn bã thật lâu. Nếu được thì Tiêu Dao Hầu không muốn tình cảm này, nhưng nó đã dây dưa với Kim Đan của gã, dù gã có đạp đất phi thăng cũng không thể thoát khỏi, vì thế tình cảm thành kiếp số.
Tô Mộ quá giống nàng.
Lòng Tiêu Dao Hầu đau nhói, nét mặt trở nên lạnh băng. Tiêu Dao Hầu nhẹ phất tay, một luồng kiếm quang lóe sáng trước mặt gã chặt đứt vô số tơ tình.
Không được, tiếp tục như vậy sớm muộn gì sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Biểu tình của Tiêu Dao Hầu liên tục thay đổi, bất giác nhiệt độ căn phòng lạnh lẽo, vạt áo kết sương tuyết.
Tiêu Dao Hầu rít qua kẽ răng, trong lòng như trút được gánh nặng:
- Thanh Sơn, đi Dực châu giúp Tô Mộ hoàn thành tâm nguyện.
Trong bóng ma sau bàn học, một thân hình hơi khom người rồi chợt biến mất. Phó Thanh Sơn, người từng dấy lên gió tanh mưa máu giờ là cây đao trong tay Tiêu Dao Hầu, cây đao tung hoành ngang ngược.
Tiêu Dao Tam Sơn luôn tồn tại, chẳng qua Phó Thanh Sơn không thể lộ ra trước mặt người, chỉ có thể đi trong bóng tối. Lâm Hoành Sơn xuất hiện lấp vào chỗ trống này. Phó Thanh Sơn rời khỏi, đi Dực châu làm việc. Nếu thân thể Tiêu Dao Hầu xảy ra tình huống gì, người có thể bảo vệ gã chỉ có Cúc Nguyệt Sơn và Cố Quân Sơn.
Thực lực của Cố Quân Sơn kém hơn chút, kẻ địch của Tiêu Dao Hầu thì cảnh giới ngang ngửa gã. Lúc trước kẻ đó từng đánh lén tổn thương nhi tử của gã, giết nhiều thuộc hạ của gã, cho đến nay chưa điều tra ra người đó. Tiêu Dao Hầu tin tưởng mấy năm nay gã tăng vọt thực lực, kẻ thù cũng sẽ không giẫm chân tại chỗ.
Tiêu Dao Hầu vốn không định phái Phó Thanh Sơn ra ngoài, nhưng lần này lòng xúc động, biết phải giải quyết chuyện của nữ nhi không thì không hy vọng thành tựu Kim Đan thất trọng.
Nếu không được thì vẫn còn Lâm Hoành Sơn. Tiêu Dao Hầu xoay người, trường bào bên chân răng rắc rụng vụn băng đầy đất.
Tô Kính và Tô Mộ ngâm mấy canh giờ, khi trên người nàng không còn khói đen lan tỏa mới đứng dậy đi lên lầu cao điêu trên vách vực.
Tô Mộ chiêu đãi Tô Kính, làm hắn bất ngờ là cơm chiều của nàng là ích cốc đan. Luyện khí sĩ Trúc Cơ kỳ không ăn không uống mười ngày, nửa tháng không sao, nhưng tích cốc lâu dài thì phải dùng đan dược, không thì nguyên khí sẽ bị mất mác. Nhưng ích cốc đan vốn có độc, dù lượng độc nhỏ nhất trong tất cả đan dược nhưng dùng để ăn cơm thì không ổn.
Hai người ngồi đối diện, không ai hầu hạ. Tô Kính nhìn Tô Mộ.
Tô Mộ đỏ mặt thỏ thẻ:
- Người bị ta đuổi đi hết, không ai làm cơm, bản thân ta không biết nấu...
- Được rồi, việc tiểu yêu ta sẽ đi nói với phụ thân.
Lúc này Tô Kính mới biết tại sao Tô Mộ nóng lòng kiếm mấy tiểu yêu hầu hạ mình. Tô Mộ trừ tu luyện và chiến đấu ra tri thức không uyên bác, ít ra chưa xem thực đơn bao giờ.
Ích cốc đan thuần túy là bổ sung thân thể tiêu hao, ít nhất phải là luyện khí sĩ Tiên Thiên kỳ mới ăn được, người thường ăn vào là tự sát. Nên dù thứ này rẻ cũng không thể mở rộng trong quân.
Tô Kính đứng lên từ biệt:
- Thôi, ta không thích ăn thứ này, về đây.
Tô Mộ không giữ lại, chỉ nói:
- Ta cũng tới lúc học văn, không tiễn.
Trời hơi tối, không thấy đại yêu Sư Nghiêm đâu. Trận pháp trên đảo nhỏ không khởi động, Tô Kính đi dọc theo cây cầu từng bước một đi ra phạm vi sương mù mới thấy ánh sao mơ hồ.
Tô Kính sờ ngọc giác bên hông, đó là tượng trưng thân phận thế tử, hơi yên lòng chút. Trong rừng cây khi đi vào có trận pháp, nhưng sẽ không khởi động với Tô Kính, hắn dọc theo đường mòn tiến lên. Trong bóng cây ven đường có các cặp mắt màu sắc khác nhau nhìn Tô Kính chằm chằm, là yêu quái sống ở đây.
/480
|