Khi Diệp Thần mang theo binh sĩ từ thao trường đi ra, các thôn dân thôn Luân Hồi đã sớm đứng ở bên ngoài chờ đợi.
Trong tay bọn họ cầm cái cuốc, cầm cái rìu dùng để chặt cây, cầm cuốc đào mỏ,....
Bọn họ biết tin Ô Hoàn kỵ binh đến, càng biết lĩnh chủ của bọn họ Diệp Thần vừa trở về lại lập tức lãnh binh ra trận chống lại ngoại địch.
Cung chúc lĩnh chủ đại nhân kỳ khai đắc thắng!
Cung chúc lĩnh chủ đại nhân kỳ khai đắc thắng!
Cung chúc lĩnh chủ đại nhân kỳ khai đắc thắng!
(kỳ khai đắc thắng: thắng ngay trận đầu tiên)
Sau khi nhìn thấy Diệp Thần, các thôn dân không hẹn mà cùng khom người hô.
Bọn họ biết ơn Diệp Thần, biết ơn Diệp Thần cho bọn họ cuộc sống yên ổn.
Nhưng bọn hắn chỉ là nông dân, có thể làm cũng chỉ có, ở thôn Luân Hồi lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Diệp Thần chiến thắng trở về.
Nếu như thôn Luân Hồi bị địch nhân đánh vào, bọn họ sẽ không chút do dự giơ cày cuốc trong tay lên, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Họ đã bàn trước như thế, dù rằng những chuyện này chưa hề xảy ra.
Thế nhưng không thể không phủ nhận quyết tâm của bọn họ.
Diệp Thần nhìn những đôi mắt của các thôn dân chất phác mộc mạc, gật đầu một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Mấy vạn binh sĩ cuồn cuộn đi theo Diệp Thần, xuất phát đến cửa vào sơn cốc.
Diệp Thần vừa mang binh rời khỏi Luân Hồi cốc, một bóng dáng xinh đẹp liền từ phía sau thân cây đi ra.
Nhìn đội quân rời đi xa xa, khẽ lau khóe mắt thấp giọng: Nhất định phải cẩn thận...
.....
Bên ngoài sơn cốc.
Diệp Thần ngồi trên lưng ngựa, nhìn rừng rậm Luân Hồi mênh mông bát ngát, trầm mặc trong chốc lát rồi quay lại phân phó:
Quân đoàn Luân Hồi đứng yên tại chỗ, những người còn lại, lên cây! Đợi Ô Hoàn kỵ binh đến đủ sẽ tấn công! Chú ý, cố gắng hết sức bắn chết kỵ binh, không được để chiến mã bị thương!
Vâng! Chủ công! Âm thanh rõ ràng truyền đến.
Mấy vạn binh sĩ Luân Hồi thôn lập tức phóng tới cây cối phía trước, từng người từng người leo lên cao ẩn núp.
Sau lưng bọn họ, là cung tên và túi đựng tên.
Trong rừng rậm Luân Hồi cây cối cao to vững chắc, cành lá sum suê um tùm, ba năm người ẩn núp hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc trước tấn công sơn trại thu được binh khí đều vứt xuống chợ bán, vì thế Diệp Thần thu được hơn hai mươi vạn lượng hoàng kim.
Bất quá, Diệp Thần tuy là cần tiền tài, nhưng sẽ không làm chuyện tát ao bắt cá (chỉ chú ý đến cái lợi trước mắt, không quan tâm đến lợi ích lâu dài).
Ở niên đại này, ngoài hiểu việc quân cơ ra, còn phải có vũ khí.
Đó là lí do mà mỗi sơn tặc đến xin hàng đều mang theo mộc thương, còn có cung tên, túi đựng tên, và đầy đủ mũi tên.
Mặc dù cung tên mũi tên không có cái nào là binh khí đẳng cấp cao, nhưng để đối phó Ô Hoàn kỵ binh, vậy là đủ rồi!
Ô Hoàn vốn là dân du mục, chiến mã dư thừa, chẳng qua cái này không quan trọng.
Quan trọng là, bọn họ thiếu sắt thép, trang thiết bị chưa từng luyện đúc, càng không có tài nguyên như vậy, căn bản sẽ không ló ra bao nhiêu kỵ binh mặc khôi giáp.
Mà rừng rậm Luân Hồi rừng cây um tùm, khắp nơi đều là đại thụ che trời, kỵ binh ở chỗ này cơ bản không thể phát động tấn công.
Kỵ binh không thể tấn công, chính là phế vật, không thể trọng dụng.
Đó là nguyên do Diệp Thần không hề lo về Ô Hoàn kỵ binh.
Hơn nữa, Diệp Thần đã quyết tâm diệt hạ đám Ô Hoàn kỵ binh này! Cướp chiến mã của bọn họ!
Chiến mã thời Tam quốc là vật tư chiến lược, lĩnh chủ sở hữu kỵ binh mới là lĩnh chủ cường đại!
Vô luận là tính cơ động hay năng lực công kích, kỵ binh đều đứng đầu.
Đương nhiên, kỵ binh chịu kìm hãm của địa hình, chỉ có nơi rộng rãi mới có thể phát huy uy thế.
Chính là, vô luận là Bắc Phạt hay những tình tiến lịch sử sắp tới, kỵ binh đều là tối cần thiết.
Chỉ cần có bản vẽ kỵ binh doanh, bản vẽ trọng kỵ binh, binh tướng sĩ sẽ chuyển chức làm kỵ binh hoặc trọng kỵ binh.
Không có chiến mã, kỵ binh còn là kỵ binh sao?
Rõ ràng không thể!
Cho nên, Diệp Thần muốn bắt được Ô Hoàn kỵ binh đang đi vào rừng rậm Luân Hồi, chính xác mà nói, muốn cướp chiến mã trong tay bọn họ!
Diệp Thần dẫn đầu bốn ngàn quân, nhìn chăm chú vào phía trước, biểu tình vừa nghiêm túc vừa lãnh khốc.
Sau lưng, bốn ngàn quân đoàn Luân Hồi, cầm trong tay trường, thương, bất động như núi.
Trên cây, binh sĩ đã dựng sẵn cung, bày thế trận sẵn sàng đón địch.
Gió lớn thổi qua, lá cây “xào xạc”. Trừ âm thanh này ra, tất cả đều tĩnh lặng.
Thời gian trôi từng chút một, chợt xuất hiện tiếng thở “phì phì” của chiến mã, còn có tiếng thảo luận tranh cãi. Diệp Thần mở to hai mắt.
Đã đến!
Diệp Thần vừa nhấc tay phải,mấy vạn binh sĩ đồng loạt giương cung, nhắm chuẩn.
“Ong!”
Bốn ngàn binh lính quân đoàn Luân Hồi đồng thời bày tư thế nhắm bắn.
Rất nhanh, tiếng thảo luận của Ô Hoàn kỵ binh truyền lại đây.
“Nơi quỷ quái gì thế này, sao nhiều cây quá vậy?”
“Ta làm sao biết, có điều, nơi này có con cọp lớn như vậy, khẳng định bất phàm.”
“Đạp Đột thủ lĩnh vì Khâu Lực cư Thiền Vu, đúng là hao hết tâm tư.”
“Nói nhảm, Đạp Đột thủ lĩnh là con trai Khâu Lực cư Thiền Vu, hiển nhiên là muốn lấy lòng Khâu Lực cư Thiền Vu.”
“Hắc hắc, nếu Đạp Đột thủ lĩnh có thể làm vua Thiền Vu, chúng ta đây liền thoải mái, muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn dê bò có dê bò.”
“Ha ha ha, đương nhiên, Đạp Đột thủ lĩnh thiên hạ vô song, đối chúng ta lại tốt, ở cạnh ngài, chúng ta tự nhiên sống tốt.”
“Chờ giết chết con cọp kia, khi trở về nhất định phải thỉnh cầu Đạp Đột thủ lĩnh dẫn chúng ta đi cướp phá người Hán một phen.”
“Đó là tất nhiên, khà khà, ngẫm lại da dẻ của mấy cô gái Hán nhỏ kia, phải gọi là da mịn thịt mềm.”
Diệp Thần nghe đến đó, hai mắt híp lại, hàn quang lóe lên.
Đúng lúc này, vài Ô Hoàn kỵ binh dắt chiến mã xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thần.
“Giết!” Diệp Thần vung tay phải lên, quát lớn.
“Vút vút vút”
Vô số mũi tên nháy mắt từ trên cây bắn về phía Ô Hoàn kỵ binh.
Bọn chúng tới đây là để giết Lam Tinh Hổ Vương, nơi này rừng rậm rộng lớn, lẽ ra không nên có người, dù có bất quá cũng là một ít sơn tặc.
Bọn chúng không sợ sơn tặc, không có sơn tặc nào dám đánh chủ ý lên bọn chúng.
Bọn chúng là người Ô Hoàn, dân tộc sinh trưởng trên lưng ngựa, dũng mãnh, không sợ.
Toàn dân bọn chúng đều là binh, mỗi người thiện chiến, sơn tặc cường đạo tới, bọn chúng có thể dễ dàng giết chết.
Mà hiện tại, trước mắt xuất hiện bốn ngàn quân khí thế cực mạnh, trên cây còn có vô số mũi tên bắn về phía bọn chúng.
“Phập phập phập”
Tiếng mũi tên cắm vào da thịt cao thấp nối tiếp nhau không dứt.
Một mảnh lại một mảnh Ô Hoàn kỵ binh bị tên bắn trúng, hoa máu không ngừng bay lên.
“Địch tấn công! Địch tấn công!”
Vô số tiếng kinh hô từ trong miệng Ô Hoàn kỵ binh truyền ra.
Trong tay bọn họ cầm cái cuốc, cầm cái rìu dùng để chặt cây, cầm cuốc đào mỏ,....
Bọn họ biết tin Ô Hoàn kỵ binh đến, càng biết lĩnh chủ của bọn họ Diệp Thần vừa trở về lại lập tức lãnh binh ra trận chống lại ngoại địch.
Cung chúc lĩnh chủ đại nhân kỳ khai đắc thắng!
Cung chúc lĩnh chủ đại nhân kỳ khai đắc thắng!
Cung chúc lĩnh chủ đại nhân kỳ khai đắc thắng!
(kỳ khai đắc thắng: thắng ngay trận đầu tiên)
Sau khi nhìn thấy Diệp Thần, các thôn dân không hẹn mà cùng khom người hô.
Bọn họ biết ơn Diệp Thần, biết ơn Diệp Thần cho bọn họ cuộc sống yên ổn.
Nhưng bọn hắn chỉ là nông dân, có thể làm cũng chỉ có, ở thôn Luân Hồi lẳng lặng chờ đợi, chờ đợi Diệp Thần chiến thắng trở về.
Nếu như thôn Luân Hồi bị địch nhân đánh vào, bọn họ sẽ không chút do dự giơ cày cuốc trong tay lên, chiến đấu đến hơi thở cuối cùng.
Họ đã bàn trước như thế, dù rằng những chuyện này chưa hề xảy ra.
Thế nhưng không thể không phủ nhận quyết tâm của bọn họ.
Diệp Thần nhìn những đôi mắt của các thôn dân chất phác mộc mạc, gật đầu một cái, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Mấy vạn binh sĩ cuồn cuộn đi theo Diệp Thần, xuất phát đến cửa vào sơn cốc.
Diệp Thần vừa mang binh rời khỏi Luân Hồi cốc, một bóng dáng xinh đẹp liền từ phía sau thân cây đi ra.
Nhìn đội quân rời đi xa xa, khẽ lau khóe mắt thấp giọng: Nhất định phải cẩn thận...
.....
Bên ngoài sơn cốc.
Diệp Thần ngồi trên lưng ngựa, nhìn rừng rậm Luân Hồi mênh mông bát ngát, trầm mặc trong chốc lát rồi quay lại phân phó:
Quân đoàn Luân Hồi đứng yên tại chỗ, những người còn lại, lên cây! Đợi Ô Hoàn kỵ binh đến đủ sẽ tấn công! Chú ý, cố gắng hết sức bắn chết kỵ binh, không được để chiến mã bị thương!
Vâng! Chủ công! Âm thanh rõ ràng truyền đến.
Mấy vạn binh sĩ Luân Hồi thôn lập tức phóng tới cây cối phía trước, từng người từng người leo lên cao ẩn núp.
Sau lưng bọn họ, là cung tên và túi đựng tên.
Trong rừng rậm Luân Hồi cây cối cao to vững chắc, cành lá sum suê um tùm, ba năm người ẩn núp hoàn toàn không có vấn đề.
Lúc trước tấn công sơn trại thu được binh khí đều vứt xuống chợ bán, vì thế Diệp Thần thu được hơn hai mươi vạn lượng hoàng kim.
Bất quá, Diệp Thần tuy là cần tiền tài, nhưng sẽ không làm chuyện tát ao bắt cá (chỉ chú ý đến cái lợi trước mắt, không quan tâm đến lợi ích lâu dài).
Ở niên đại này, ngoài hiểu việc quân cơ ra, còn phải có vũ khí.
Đó là lí do mà mỗi sơn tặc đến xin hàng đều mang theo mộc thương, còn có cung tên, túi đựng tên, và đầy đủ mũi tên.
Mặc dù cung tên mũi tên không có cái nào là binh khí đẳng cấp cao, nhưng để đối phó Ô Hoàn kỵ binh, vậy là đủ rồi!
Ô Hoàn vốn là dân du mục, chiến mã dư thừa, chẳng qua cái này không quan trọng.
Quan trọng là, bọn họ thiếu sắt thép, trang thiết bị chưa từng luyện đúc, càng không có tài nguyên như vậy, căn bản sẽ không ló ra bao nhiêu kỵ binh mặc khôi giáp.
Mà rừng rậm Luân Hồi rừng cây um tùm, khắp nơi đều là đại thụ che trời, kỵ binh ở chỗ này cơ bản không thể phát động tấn công.
Kỵ binh không thể tấn công, chính là phế vật, không thể trọng dụng.
Đó là nguyên do Diệp Thần không hề lo về Ô Hoàn kỵ binh.
Hơn nữa, Diệp Thần đã quyết tâm diệt hạ đám Ô Hoàn kỵ binh này! Cướp chiến mã của bọn họ!
Chiến mã thời Tam quốc là vật tư chiến lược, lĩnh chủ sở hữu kỵ binh mới là lĩnh chủ cường đại!
Vô luận là tính cơ động hay năng lực công kích, kỵ binh đều đứng đầu.
Đương nhiên, kỵ binh chịu kìm hãm của địa hình, chỉ có nơi rộng rãi mới có thể phát huy uy thế.
Chính là, vô luận là Bắc Phạt hay những tình tiến lịch sử sắp tới, kỵ binh đều là tối cần thiết.
Chỉ cần có bản vẽ kỵ binh doanh, bản vẽ trọng kỵ binh, binh tướng sĩ sẽ chuyển chức làm kỵ binh hoặc trọng kỵ binh.
Không có chiến mã, kỵ binh còn là kỵ binh sao?
Rõ ràng không thể!
Cho nên, Diệp Thần muốn bắt được Ô Hoàn kỵ binh đang đi vào rừng rậm Luân Hồi, chính xác mà nói, muốn cướp chiến mã trong tay bọn họ!
Diệp Thần dẫn đầu bốn ngàn quân, nhìn chăm chú vào phía trước, biểu tình vừa nghiêm túc vừa lãnh khốc.
Sau lưng, bốn ngàn quân đoàn Luân Hồi, cầm trong tay trường, thương, bất động như núi.
Trên cây, binh sĩ đã dựng sẵn cung, bày thế trận sẵn sàng đón địch.
Gió lớn thổi qua, lá cây “xào xạc”. Trừ âm thanh này ra, tất cả đều tĩnh lặng.
Thời gian trôi từng chút một, chợt xuất hiện tiếng thở “phì phì” của chiến mã, còn có tiếng thảo luận tranh cãi. Diệp Thần mở to hai mắt.
Đã đến!
Diệp Thần vừa nhấc tay phải,mấy vạn binh sĩ đồng loạt giương cung, nhắm chuẩn.
“Ong!”
Bốn ngàn binh lính quân đoàn Luân Hồi đồng thời bày tư thế nhắm bắn.
Rất nhanh, tiếng thảo luận của Ô Hoàn kỵ binh truyền lại đây.
“Nơi quỷ quái gì thế này, sao nhiều cây quá vậy?”
“Ta làm sao biết, có điều, nơi này có con cọp lớn như vậy, khẳng định bất phàm.”
“Đạp Đột thủ lĩnh vì Khâu Lực cư Thiền Vu, đúng là hao hết tâm tư.”
“Nói nhảm, Đạp Đột thủ lĩnh là con trai Khâu Lực cư Thiền Vu, hiển nhiên là muốn lấy lòng Khâu Lực cư Thiền Vu.”
“Hắc hắc, nếu Đạp Đột thủ lĩnh có thể làm vua Thiền Vu, chúng ta đây liền thoải mái, muốn nữ nhân có nữ nhân, muốn dê bò có dê bò.”
“Ha ha ha, đương nhiên, Đạp Đột thủ lĩnh thiên hạ vô song, đối chúng ta lại tốt, ở cạnh ngài, chúng ta tự nhiên sống tốt.”
“Chờ giết chết con cọp kia, khi trở về nhất định phải thỉnh cầu Đạp Đột thủ lĩnh dẫn chúng ta đi cướp phá người Hán một phen.”
“Đó là tất nhiên, khà khà, ngẫm lại da dẻ của mấy cô gái Hán nhỏ kia, phải gọi là da mịn thịt mềm.”
Diệp Thần nghe đến đó, hai mắt híp lại, hàn quang lóe lên.
Đúng lúc này, vài Ô Hoàn kỵ binh dắt chiến mã xuất hiện trong tầm mắt Diệp Thần.
“Giết!” Diệp Thần vung tay phải lên, quát lớn.
“Vút vút vút”
Vô số mũi tên nháy mắt từ trên cây bắn về phía Ô Hoàn kỵ binh.
Bọn chúng tới đây là để giết Lam Tinh Hổ Vương, nơi này rừng rậm rộng lớn, lẽ ra không nên có người, dù có bất quá cũng là một ít sơn tặc.
Bọn chúng không sợ sơn tặc, không có sơn tặc nào dám đánh chủ ý lên bọn chúng.
Bọn chúng là người Ô Hoàn, dân tộc sinh trưởng trên lưng ngựa, dũng mãnh, không sợ.
Toàn dân bọn chúng đều là binh, mỗi người thiện chiến, sơn tặc cường đạo tới, bọn chúng có thể dễ dàng giết chết.
Mà hiện tại, trước mắt xuất hiện bốn ngàn quân khí thế cực mạnh, trên cây còn có vô số mũi tên bắn về phía bọn chúng.
“Phập phập phập”
Tiếng mũi tên cắm vào da thịt cao thấp nối tiếp nhau không dứt.
Một mảnh lại một mảnh Ô Hoàn kỵ binh bị tên bắn trúng, hoa máu không ngừng bay lên.
“Địch tấn công! Địch tấn công!”
Vô số tiếng kinh hô từ trong miệng Ô Hoàn kỵ binh truyền ra.
/100
|