Một mình Dạ Vô Song đứng giữa Thanh Dao bí cảnh khô cằn không sức sống, nàng nhìn về phía đống đá vụn đã từng giam nhốt tên kia thật lâu mà trong lòng không biết là cái tư vị gì.
Đột nhiên, trước mặt nàng hiện ra một cái bóng màu trắng trong suốt, thấp thoáng có hình dáng nhân loại, nhưng thật ra đường nét cũng rất mập mờ, không phân biệt rõ ràng đâu là bộ phận gì, thoạt nhìn chỉ giống như một hư ảnh không hơn không kém; nhưng mà lại có giọng nói phát ra từ cái bóng:
- Ngươi lại hớt tay trên bọn ta.
Dạ Vô Song mỉm cười đáp:
- Bộ quần áo ta đang mặc là y phục của Hương Hương, làm sao ta có thể nỡ để lôi kiếp của các ngươi làm cháy xém? Tuy là phần ngực có hơi bó sát, nhưng mùi nước hoa của Hương Hương vẫn rất ư là dễ thương nha; ngươi nói xem ta có nên để y phục trúng lôi kiếp hay không?
Dứt câu, Dạ Vô Song đưa tay áo lên khẽ hít vào một hơi nhẹ, đúng là mùi thơm mà thường ngày nàng vẫn hay ngửi thấy trên cơ thể Tô Thúy Hương. Mùi thơm này có chút giống hoa lài, nhưng nhẹ nhàng hơn một chút, để cho người ngửi thấy chậm rãi rơi vào trầm mê.
Cái bóng kia không thèm để ý tới mấy chuyện tình cảm ướt át của Dạ Vô Song, lạnh nhạt nói:
- Cũng đến lúc ngươi nên giao ra tiểu tạp chủng kia rồi.
Dạ Vô Song nhìn cái bóng trắng, thở dài hỏi:
- Không có cơ hội nào cho nó sao?
Cái bóng không lộ ra biểu tình gì, từ tốn đáp:
- Bọn ta hiểu ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi suy nghĩ kỹ một chút: nếu để nó như vậy phát triển ở Thiên Nhân Giới, trong tương lai, nó nhất định sẽ bị chính mình bài xích, bởi vì nó vốn là một loại tồn tại không phải người sống, mà cũng không phải u linh. Ngươi để nó sống tức là ấn định tương lai dằn vặt khổ sở của nó.
Dạ Vô Song lưỡng lự một lúc, sau đó lấy ra một đốm Niết Bàn Chi Hỏa mà Thiên Phượng Chí Tôn để lại cho nàng. Dạ Vô Song chỉ thoáng do dự qua, rồi quả quyết cắt ra một phần năm đưa cho cái bóng trắng, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như các ngươi cầm thêm cái này thì sao?
Cái bóng trắng nhàn nhã trả lời:
- Vậy thì cơ hội của nó rất khả thi, bất quá bọn ta không phải nhà chùa làm từ thiện.
Dạ Vô Song gật đầu:
- Ta biết. Vì vậy nên thời điểm nó trưởng thành, các ngươi cứ việc thu nó vào làm đệ tử, để nó vì các ngươi hiệu trung, dù sao thì quy củ sâm nghiêm ở chỗ của các ngươi cũng rất thích hợp cho việc nuôi dưỡng loại sinh linh như nó. Chỉ cần các ngươi để nó thỉnh thoảng đi nhìn mẫu thân nó một chút là được.
Cái bóng trắng đưa tay nhận lấy Niết Bàn Chi Hỏa, đáp lời:
- Không thành vấn đề, viện ta luôn luôn thiếu kỳ tài, cuộc giao dịch này, bọn ta nhận.
Dạ Vô Song lấy từ trong không gian thứ nguyên trữ vật của mình ra một cái hộp màu đen, lúc nhìn nó, ánh mắt nàng hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng sau đó chỉ thở dài thườn thượt mà đưa cái hộp cho bóng trắng thần bí trước mặt, cũng không nói gì thêm, mà chỉ u ám trầm mặc.
Cái bóng trắng thu cả hai thứ vào không gian thứ nguyên trữ vật của mình, lạnh nhạt nói:
- Cáo từ, mong rằng ngày sau sẽ không gặp lại nhau quá nhiều.
Dạ Vô Song xì một tiếng, mắng:
- Đám lão đầu kẹt xỉ, ta chỉ vào xin một quyển sách cũ kỹ, vậy mà lại cay cú ta lâu như thế…
Cái bóng trắng vẫn giữ vững được bình thản, chậm rãi đáp:
- Vĩnh Hằng Thiên Thư hoàn toàn không phải là cái “sách cũ kỹ” gì, đây là thứ mà một nha đầu nghịch ngợm như ngươi đáng lý ra không nên có được…
Dạ Vô Song cười giao hoạt:
- Hì hì, chỉ có điều năm đó các ngươi nợ ta một cái nhân tình quá lớn…
Cái bóng trắng khẽ hừ một tiếng rồi phiêu diêu biến mất giữa không trung, không để lại bất cứ dấu vết gì, ngay cả một tia nguyên lực cũng không có xuất hiện qua, như thể nó là một thứ gì đó hư vô không tồn tại vậy. Dạ Vô Song ngước đầu nhìn lên bầu trời bí cảnh, khẽ lầm bầm:
- Thiên Đạo Thần Viện quả nhiên danh bất hư truyền, thần bí đến tận xương tủy…
Nàng hít thở một hơi thật sâu, dẹp bỏ tạp niệm, rồi biến mất khỏi bí cảnh.Bên ngoài, bên một hồ sen trong nội viện Thanh Dao Các, Hương Hương đang ngồi trên ghế dài ngắm phong cảnh hữu tình thơ mộng trước mắt: ở phía xa có núi non cao ngất, bên dưới thì có mặt hồ trong suốt phẳng lặng, bao nhiêu loài vật sinh sống dưới nước đều có thể dùng mắt thường thấy rõ mồn một, trên hồ còn có từng đóa hồng liên trôi nổi, xen lẫn giữa những đóa thủy tiên trắng như tuyết, bên trên những tấm lá thủy tiên tròn lẳng còn có những tiểu oa đang giương mắt nhìn quanh.
Ánh mắt nàng đăm chiêu nhìn về phía xa, trên miệng treo nụ cười mỉm thiên kiều bá mị, đôi gò má trắng ngần thoáng ửng lên sắc hồng tự nhiên không cần son phấn, dáng ngồi khép nép nhưng không gò bó mất tự do của nàng toát lên một vẻ thanh thao ưu nhã, phong tình vạn chủng. Cảnh đẹp, người đẹp, khó có nét bút mực nào có thể diễn ta thật trọn vẹn bức tranh xuân cảnh đầy màu sắc này.
Nhưng bỗng nhiên, Hương Hương lại phá vỡ sự yên tĩnh, lên tiếng hỏi:
- Ta còn tưởng tỷ lại đi luôn một vạn năm nữa mới trở về chứ?
Một bóng hồng thướt tha yêu kiều khẽ xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng trên ghế dài. Người đến chính là Dạ Vô Song xinh đẹp tuyệt trần, trên thân vẫn mặc bộ y phục màu hồng mà Hương Hương đích thân chọn ra từ trong tủ đồ hơn trăm bộ. Nàng nhẹ nhàng như gió mây nhích đến gần, sau đó dịu dàng vòng tay qua eo Hương Hương mà ôm lấy nàng. Hương Hương cũng không có phản kháng, chỉ mỉm cười thuận theo Dạ Vô Song mà tựa đầu lên vai nàng.
Dạ Vô Song điểm lên mũi Hương Hương một cái, vừa cười vừa hỏi:
- Từ bao giờ nàng nhõng nhẽo như vậy rồi? Ta chỉ mới đi có mấy ngày thôi a…
Hương Hương nũng nịu trề môi:
- Hừ, còn không phải lỗi tại Vô Song tỷ tỷ sao?
- Lại còn có loại chuyện này? Như thế nào lại là lỗi của ta đây?
Hương Hương cũng không có trả lời, chỉ cười khúc khích dựa sát người vào Dạ Vô Song. Thật lâu sau, nàng mới nhỏ giọng hỏi:
- Bên trong bí cảnh thế nào?
Dạ Vô Song thong dong đáp:
- Chuyện gì nên chấm dứt thì cũng đã chấm dứt.
Hương Hương gật đầu, khẽ “ưm” một tiếng. Hai người lại rơi vào trầm mặc, lẳng lặng ngắm nhìn thắng cảnh nước non xanh biếc trước mặt. Nói ra không ai tin, nhưng vùng đất trù phú đầy màu sắc này trước đây không hề tồn tại, đây hết thảy là Dạ Vô Song và Hương Hương gây dựng qua năm tháng, mượn lấy lực lượng khổng lồ của long mạch mà bồi dưỡng ra được tổ địa Thanh Dao Các màu mỡ tràn ngập linh khí như hiện nay.
Nơi đây chứa đựng không chỉ cơ nghiệp vạn năm của Tô Thúy Hương, mà còn có thật hiều hồi ức, kỷ niệm đẹp của nàng và Dạ Vô Song. Nhưng mà cái gì đến cũng phải đến, nàng cần phải làm ra lựa chọn: một là ở lại đây ôm lấy quá khứ xinh đẹp của hai người, hai là đi theo bên cạnh Dạ Vô Song đến những vùng trời mới thật xa xôi, đột phá cực hạn của phàm mệnh, thành tựu thần linh tuổi thọ dài đằng đẳng, từ đó nàng mới có thể ở bên tình tỷ tỷ lâu dài được.
Bất kể là Hương Hương làm ra quyết định gì, chỉ cần đó là thật tâm, Dạ Vô Song sẽ không ngăn cản; nhân sinh của Dạ Vô Song cần phải một mực tiến về phía trước, vai nàng còn gồng gánh tâm nguyện của thật nhiều bằng hữu trong những tuế nguyệt nàng đã đi qua.
Im lặng hồi lâu, Hương Hương ngẩng đầu lên, lén nhìn lấy khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc của Vô Song tỷ tỷ. Tâm nàng chợt động, khẽ hỏi:
- Vô Song tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì không muốn nói cho ta biết sao?
Dạ Vô Song cúi xuống nhìn Hương Hương, mỉm cười gật đầu:
- Ân, ta giấu nàng nhiều chuyện liên quan đến chính nàng lắm. Nhưng mà đến cùng ta vẫn không thành thành thật thật nói ra được. Một vạn năm trước cũng vậy, mà bây giờ cũng vậy. Nàng trách ta sao?
Hương Hương thấp giọng hỏi:
- Là do nếu ta biết được, ta sẽ phá hư chuyện tốt của tỷ sao?
Dạ Vô Song lắc đầu:
- Không phải. Ta chỉ đơn giản là lo sợ nàng sẽ ghét bỏ ta mà thôi.
Hương Hương nhẹ huých vai Dạ Vô Song một cái, mỉm cười nói:
- Tỷ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ nói ra đi, nhất định ta sẽ giận tỷ, nhưng chắc chắn sẽ không ghét tỷ; tỷ nghĩ ta có thể thật lòng đi ghét tỷ sao?
Dạ Vô Song bật cười, đưa tay nhẹ nâng cằm Hương Hương lên, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, ngón tay cái không tự chủ được mà vân vê cằm nhỏ của nàng. Hương Hương bất ngờ bị một cảm giác mềm mịn ấm áp bao phủ lấy trên môi, khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ, bàn tay níu chặt lấy góc áo Dạ Vô Song.
Đột nhiên, trước mặt nàng hiện ra một cái bóng màu trắng trong suốt, thấp thoáng có hình dáng nhân loại, nhưng thật ra đường nét cũng rất mập mờ, không phân biệt rõ ràng đâu là bộ phận gì, thoạt nhìn chỉ giống như một hư ảnh không hơn không kém; nhưng mà lại có giọng nói phát ra từ cái bóng:
- Ngươi lại hớt tay trên bọn ta.
Dạ Vô Song mỉm cười đáp:
- Bộ quần áo ta đang mặc là y phục của Hương Hương, làm sao ta có thể nỡ để lôi kiếp của các ngươi làm cháy xém? Tuy là phần ngực có hơi bó sát, nhưng mùi nước hoa của Hương Hương vẫn rất ư là dễ thương nha; ngươi nói xem ta có nên để y phục trúng lôi kiếp hay không?
Dứt câu, Dạ Vô Song đưa tay áo lên khẽ hít vào một hơi nhẹ, đúng là mùi thơm mà thường ngày nàng vẫn hay ngửi thấy trên cơ thể Tô Thúy Hương. Mùi thơm này có chút giống hoa lài, nhưng nhẹ nhàng hơn một chút, để cho người ngửi thấy chậm rãi rơi vào trầm mê.
Cái bóng kia không thèm để ý tới mấy chuyện tình cảm ướt át của Dạ Vô Song, lạnh nhạt nói:
- Cũng đến lúc ngươi nên giao ra tiểu tạp chủng kia rồi.
Dạ Vô Song nhìn cái bóng trắng, thở dài hỏi:
- Không có cơ hội nào cho nó sao?
Cái bóng không lộ ra biểu tình gì, từ tốn đáp:
- Bọn ta hiểu ngươi muốn nói gì, nhưng ngươi suy nghĩ kỹ một chút: nếu để nó như vậy phát triển ở Thiên Nhân Giới, trong tương lai, nó nhất định sẽ bị chính mình bài xích, bởi vì nó vốn là một loại tồn tại không phải người sống, mà cũng không phải u linh. Ngươi để nó sống tức là ấn định tương lai dằn vặt khổ sở của nó.
Dạ Vô Song lưỡng lự một lúc, sau đó lấy ra một đốm Niết Bàn Chi Hỏa mà Thiên Phượng Chí Tôn để lại cho nàng. Dạ Vô Song chỉ thoáng do dự qua, rồi quả quyết cắt ra một phần năm đưa cho cái bóng trắng, nghiêm túc nói ra:
- Nếu như các ngươi cầm thêm cái này thì sao?
Cái bóng trắng nhàn nhã trả lời:
- Vậy thì cơ hội của nó rất khả thi, bất quá bọn ta không phải nhà chùa làm từ thiện.
Dạ Vô Song gật đầu:
- Ta biết. Vì vậy nên thời điểm nó trưởng thành, các ngươi cứ việc thu nó vào làm đệ tử, để nó vì các ngươi hiệu trung, dù sao thì quy củ sâm nghiêm ở chỗ của các ngươi cũng rất thích hợp cho việc nuôi dưỡng loại sinh linh như nó. Chỉ cần các ngươi để nó thỉnh thoảng đi nhìn mẫu thân nó một chút là được.
Cái bóng trắng đưa tay nhận lấy Niết Bàn Chi Hỏa, đáp lời:
- Không thành vấn đề, viện ta luôn luôn thiếu kỳ tài, cuộc giao dịch này, bọn ta nhận.
Dạ Vô Song lấy từ trong không gian thứ nguyên trữ vật của mình ra một cái hộp màu đen, lúc nhìn nó, ánh mắt nàng hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng sau đó chỉ thở dài thườn thượt mà đưa cái hộp cho bóng trắng thần bí trước mặt, cũng không nói gì thêm, mà chỉ u ám trầm mặc.
Cái bóng trắng thu cả hai thứ vào không gian thứ nguyên trữ vật của mình, lạnh nhạt nói:
- Cáo từ, mong rằng ngày sau sẽ không gặp lại nhau quá nhiều.
Dạ Vô Song xì một tiếng, mắng:
- Đám lão đầu kẹt xỉ, ta chỉ vào xin một quyển sách cũ kỹ, vậy mà lại cay cú ta lâu như thế…
Cái bóng trắng vẫn giữ vững được bình thản, chậm rãi đáp:
- Vĩnh Hằng Thiên Thư hoàn toàn không phải là cái “sách cũ kỹ” gì, đây là thứ mà một nha đầu nghịch ngợm như ngươi đáng lý ra không nên có được…
Dạ Vô Song cười giao hoạt:
- Hì hì, chỉ có điều năm đó các ngươi nợ ta một cái nhân tình quá lớn…
Cái bóng trắng khẽ hừ một tiếng rồi phiêu diêu biến mất giữa không trung, không để lại bất cứ dấu vết gì, ngay cả một tia nguyên lực cũng không có xuất hiện qua, như thể nó là một thứ gì đó hư vô không tồn tại vậy. Dạ Vô Song ngước đầu nhìn lên bầu trời bí cảnh, khẽ lầm bầm:
- Thiên Đạo Thần Viện quả nhiên danh bất hư truyền, thần bí đến tận xương tủy…
Nàng hít thở một hơi thật sâu, dẹp bỏ tạp niệm, rồi biến mất khỏi bí cảnh.Bên ngoài, bên một hồ sen trong nội viện Thanh Dao Các, Hương Hương đang ngồi trên ghế dài ngắm phong cảnh hữu tình thơ mộng trước mắt: ở phía xa có núi non cao ngất, bên dưới thì có mặt hồ trong suốt phẳng lặng, bao nhiêu loài vật sinh sống dưới nước đều có thể dùng mắt thường thấy rõ mồn một, trên hồ còn có từng đóa hồng liên trôi nổi, xen lẫn giữa những đóa thủy tiên trắng như tuyết, bên trên những tấm lá thủy tiên tròn lẳng còn có những tiểu oa đang giương mắt nhìn quanh.
Ánh mắt nàng đăm chiêu nhìn về phía xa, trên miệng treo nụ cười mỉm thiên kiều bá mị, đôi gò má trắng ngần thoáng ửng lên sắc hồng tự nhiên không cần son phấn, dáng ngồi khép nép nhưng không gò bó mất tự do của nàng toát lên một vẻ thanh thao ưu nhã, phong tình vạn chủng. Cảnh đẹp, người đẹp, khó có nét bút mực nào có thể diễn ta thật trọn vẹn bức tranh xuân cảnh đầy màu sắc này.
Nhưng bỗng nhiên, Hương Hương lại phá vỡ sự yên tĩnh, lên tiếng hỏi:
- Ta còn tưởng tỷ lại đi luôn một vạn năm nữa mới trở về chứ?
Một bóng hồng thướt tha yêu kiều khẽ xoay người ngồi xuống bên cạnh nàng trên ghế dài. Người đến chính là Dạ Vô Song xinh đẹp tuyệt trần, trên thân vẫn mặc bộ y phục màu hồng mà Hương Hương đích thân chọn ra từ trong tủ đồ hơn trăm bộ. Nàng nhẹ nhàng như gió mây nhích đến gần, sau đó dịu dàng vòng tay qua eo Hương Hương mà ôm lấy nàng. Hương Hương cũng không có phản kháng, chỉ mỉm cười thuận theo Dạ Vô Song mà tựa đầu lên vai nàng.
Dạ Vô Song điểm lên mũi Hương Hương một cái, vừa cười vừa hỏi:
- Từ bao giờ nàng nhõng nhẽo như vậy rồi? Ta chỉ mới đi có mấy ngày thôi a…
Hương Hương nũng nịu trề môi:
- Hừ, còn không phải lỗi tại Vô Song tỷ tỷ sao?
- Lại còn có loại chuyện này? Như thế nào lại là lỗi của ta đây?
Hương Hương cũng không có trả lời, chỉ cười khúc khích dựa sát người vào Dạ Vô Song. Thật lâu sau, nàng mới nhỏ giọng hỏi:
- Bên trong bí cảnh thế nào?
Dạ Vô Song thong dong đáp:
- Chuyện gì nên chấm dứt thì cũng đã chấm dứt.
Hương Hương gật đầu, khẽ “ưm” một tiếng. Hai người lại rơi vào trầm mặc, lẳng lặng ngắm nhìn thắng cảnh nước non xanh biếc trước mặt. Nói ra không ai tin, nhưng vùng đất trù phú đầy màu sắc này trước đây không hề tồn tại, đây hết thảy là Dạ Vô Song và Hương Hương gây dựng qua năm tháng, mượn lấy lực lượng khổng lồ của long mạch mà bồi dưỡng ra được tổ địa Thanh Dao Các màu mỡ tràn ngập linh khí như hiện nay.
Nơi đây chứa đựng không chỉ cơ nghiệp vạn năm của Tô Thúy Hương, mà còn có thật hiều hồi ức, kỷ niệm đẹp của nàng và Dạ Vô Song. Nhưng mà cái gì đến cũng phải đến, nàng cần phải làm ra lựa chọn: một là ở lại đây ôm lấy quá khứ xinh đẹp của hai người, hai là đi theo bên cạnh Dạ Vô Song đến những vùng trời mới thật xa xôi, đột phá cực hạn của phàm mệnh, thành tựu thần linh tuổi thọ dài đằng đẳng, từ đó nàng mới có thể ở bên tình tỷ tỷ lâu dài được.
Bất kể là Hương Hương làm ra quyết định gì, chỉ cần đó là thật tâm, Dạ Vô Song sẽ không ngăn cản; nhân sinh của Dạ Vô Song cần phải một mực tiến về phía trước, vai nàng còn gồng gánh tâm nguyện của thật nhiều bằng hữu trong những tuế nguyệt nàng đã đi qua.
Im lặng hồi lâu, Hương Hương ngẩng đầu lên, lén nhìn lấy khuôn mặt tinh xảo như điêu khắc của Vô Song tỷ tỷ. Tâm nàng chợt động, khẽ hỏi:
- Vô Song tỷ tỷ, tỷ có chuyện gì không muốn nói cho ta biết sao?
Dạ Vô Song cúi xuống nhìn Hương Hương, mỉm cười gật đầu:
- Ân, ta giấu nàng nhiều chuyện liên quan đến chính nàng lắm. Nhưng mà đến cùng ta vẫn không thành thành thật thật nói ra được. Một vạn năm trước cũng vậy, mà bây giờ cũng vậy. Nàng trách ta sao?
Hương Hương thấp giọng hỏi:
- Là do nếu ta biết được, ta sẽ phá hư chuyện tốt của tỷ sao?
Dạ Vô Song lắc đầu:
- Không phải. Ta chỉ đơn giản là lo sợ nàng sẽ ghét bỏ ta mà thôi.
Hương Hương nhẹ huých vai Dạ Vô Song một cái, mỉm cười nói:
- Tỷ suy nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ nói ra đi, nhất định ta sẽ giận tỷ, nhưng chắc chắn sẽ không ghét tỷ; tỷ nghĩ ta có thể thật lòng đi ghét tỷ sao?
Dạ Vô Song bật cười, đưa tay nhẹ nâng cằm Hương Hương lên, cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng mềm mại của nàng, ngón tay cái không tự chủ được mà vân vê cằm nhỏ của nàng. Hương Hương bất ngờ bị một cảm giác mềm mịn ấm áp bao phủ lấy trên môi, khẽ nhắm mắt lại hưởng thụ, bàn tay níu chặt lấy góc áo Dạ Vô Song.
/18
|