Két
Âm thanh cửa mở vang lên nhưng người phụ nữ bị treo trên kia cũng không ngước lên phản phất như người đi vào làm gì cũng không liên quan đến nàng, nhưng Như Huyền thì không như vậy nàng kích động đến nước mắt ướt mi giọng run run:
- Mẫu...thân...
Nghe được âm thanh kia Mặc Như Ngọc như ăn phải thuốc kích thích bỗng dưng ngẩn đầu lên, tuy khuôn mặt tiều tụy nhưng hai mắt lấp lánh tinh quan nhìn chằm chằm vào Như Huyền.
- Cảm giác này...không...không sai được.
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
- Huyền nhi, ngươi là Huyền Nhi.
- Mẫu thân con chính là Huyền nhi của người đây.
Như Huyền hai mắt đẫm lệ lao đến ôm chặt lấy Như Ngọc, cảm giác mẫu tử tương liên khiến nàng cũng không nhịn được mà nước mắt lăn dài, nàng đã chờ ngày này hơn trăm năm, trăm năm bị giam cầm chấp niệm duy nhất khiến nàng vượt qua hết thảy chính là mong một ngày có thể lần nữa nhìn thấy con gái của mình, cuối cùng nàng cũng chờ được.
- Huyền nhi ngoan, đừng khóc nữa, đã là một đại cô nương rồi sao còn khóc nhè chứ.
- Hic...con mãi mãi là tiểu nhi nữ của mẫu thân thôi...
- Khụ khụ hai người muốn tâm sự thì lát nữa về phòng đi không khéo làm hết thảy mọi người đều phải khóc mất. Huyền nhi nàng tránh sang một bên để ta cởi trói cho mẹ vợ nào.
Nếu hắn mà không lên tiếng để hai nàng cứ như vậy thì chúng nữ sẽ khóc hết mất, dù sao các nàng đều là nữ nên dễ xúc động mà tình cảnh hai người như vậy đúng là...đến cả Thu Trúc và Ngọc Diễm cũng phải rơm rớm nước mắt rồi.
Bước lên mấy bước hắn nắm mấy sợi xích kéo một cái
Rắc Rắc keng keng
Chỉ một cú lôi nhẹ hắn đem mớ xích sắt kia hoàn toàn kéo đức, một vài mắt xích vỡ ra rơi xuống đất phát ra những tiếng len keng. Cảnh tượng này khiến Mặc Vô Song và Mặc Như Ngọc phải trợn tròn mắt, đùa gì vậy đây là Huyền Thiên tinh thiết đó cho dù cấp chính đỉnh phong như Mặc Như Huyền còn bị trói buộc vậy mà hắn nhẹ nhàng kéo đức, đây rốt cuộc là tu vi bực nào chứ, còn nữa nhìn vẻ mặt bình thường của chúng nữ thì hình như điều này rất bình thường.
- Đừng nhìn ta như vậy ta sẽ thẹn thùng a...
Hắn lại dùng vô sỉ thần công khiến cho mọi người một trận buồn nôn, cuối cùng Như Huyền mới dẫn theo Như Huyền trở về phòng tâm sự còn Vô Song thì dẫn nhóm người Vô Thiên đến nơi nghỉ ngơi.
................................................
- Huyền nhi những năm này con sống ra sao, còn nữa rốt cuộc thanh niên đó có lai lịch gì, còn gọi ta là mẹ vợ, cùng với huyết mạch của con sao lại hoàn toàn trở thành Hạt Tộc rồi?
Như Ngọc nghiêm túc nhìn Như Huyền hỏi.
- Mẹ chuyện là như vầy...
Nàng một hơi đem chuyện gần trăm năm qua của nàng đến khi gặp Vô Thiên...toàn bộ đều một hơi nói ra hết đương nhiên những cảnh tương đối nóng thì bị nàng bỏ qua. Nói một hơi cũng mất hơn ba tiếng mới hết.
- Cái gì Tinh Huyết Đế Vương Mỹ Nhân Hạt.
Cuối cùng Như Ngọc không nhịn được phải kinh hô một tiếng khi chứng kiến huyết mạch của Như Huyền có được từ tinh huyết kia, Như Huyền cũng chỉ biết Đế Vương Mỹ Nhân Hạt là một đại năng giả của Hạt tộc cũng như tinh huyết của nó vô cùng quý giá nhưng Như Ngọc là người Hạt tộc nàng biết rõ tinh Đế Vương Mỹ Nhân Hạt là gì. Đây chính là tổ tiên của Hạt tộc hiện tại a, chính là cường giả mạnh nhất trong Hạt Tộc từ trăm vạn năng trước đó chính là tồn tại như Thần linh trong Hạt tộc cho dù là huyết mạch Hoàng Kim Hạt của nàng cũng không thể sánh bằng. Nhưng mà người thanh niên thoạt nhìn tuy có chút anh tuấn nhưng không có nửa điểm tu vi kia như vậy mà có thể lấy ra được Tinh Huyết đó đây rõ ràng là không bình thường, phải biết là trong Hạt tộc huyết mạch Đế Vương Mỹ Nhân Hạt đã không còn tồn tại như vậy muốn lấy được Tinh Huyết Đế Vương Mỹ Nhân Hạt chỉ có thể từ khi nó còn sống mà lấy nhưng đây là tinh huyết một Cường giả như vậy chỉ có thể có chục giọt Tinh Huyết là cùng tương đương muốn có được mười giọt tinh huyết như vậy chỉ khi con Đế Vương Mỹ Nhân Hạt kia vẫn lạc mới lấy được. Mà thời điểm nó vẫn lạc chính là bị lôi kiếp oanh chết muốn lấy được Tinh Huyết há chẳng phải chui vào lôi kiếp để thu thu thập nhưng người có thể chui vào lôi kiếp phải là tu vi bực nào chứ.
Từ đó có thể thấy tên thanh niên đó một là có bối cảnh thâm hậu mà không thể tu luyện, nhưng những hành động lúc nãy của hắn rõ ràng không phải kẻ không chút tu vi có thể làm được. Như vậy chỉ có thể là trường hợp thứ hai, hắn chính là một lão quái vật muốn ngao du sơn thủy, nhưng mà kệ đi dù sao hắn cũng đã cứu con gái mình hơn nữa dù là một lão quái vật thì sao chỉ cần có tu vi cao thì tuổi tác có là gì chứ.
- Con gái những năm nay khổ cho con rồi.
Nàng ôm lấy Như Huyền thâm tình nói.
- Không mẹ mới là người khổ nhất, con gái bất hiếu không thể sớm cứu mẹ ra được.
- Thôi không nói chuyện này nữa, con gái con có thể giúp mẹ tắm rửa không.
Ân
Thế là hai mẹ con kéo nhau vào phòng tắm, kết quả là gần một giờ mới trở ra. Như Ngọc thì dung nhan lại tỏa sáng, thành thục kiều diễm đi chung với Như Huyền cứ như hai chị em, còn Như Huyền không hiểu sao lại cúi gầm mặt xuống kiều nhan đỏ bừng.
- Ân hai người làm gì mà lâu vậy, ý Huyền nhi nàng không khỏe hay sao mà mặt đỏ quá vậy không khỏe thì nghỉ ngơi đi, nàng mà bị bệnh thì ta sẽ thương tâm a.
Hắn vô cùng quan tâm hỏi han nàng, bộ dạng cứ như chỗ này chỉ có hai người họ vậy khiến nàng vừa thẹn vừa giận hận không thể nhào lại tung ra cào cấu đại pháp hung hăng giáo huấn hắn một trận, còn Như Ngọc thì nhìn nàng chăm chăm miệng nở một nụ cười đầy thâm ý.
Tim cho ta nhé
Âm thanh cửa mở vang lên nhưng người phụ nữ bị treo trên kia cũng không ngước lên phản phất như người đi vào làm gì cũng không liên quan đến nàng, nhưng Như Huyền thì không như vậy nàng kích động đến nước mắt ướt mi giọng run run:
- Mẫu...thân...
Nghe được âm thanh kia Mặc Như Ngọc như ăn phải thuốc kích thích bỗng dưng ngẩn đầu lên, tuy khuôn mặt tiều tụy nhưng hai mắt lấp lánh tinh quan nhìn chằm chằm vào Như Huyền.
- Cảm giác này...không...không sai được.
Nàng lẩm bẩm trong miệng.
- Huyền nhi, ngươi là Huyền Nhi.
- Mẫu thân con chính là Huyền nhi của người đây.
Như Huyền hai mắt đẫm lệ lao đến ôm chặt lấy Như Ngọc, cảm giác mẫu tử tương liên khiến nàng cũng không nhịn được mà nước mắt lăn dài, nàng đã chờ ngày này hơn trăm năm, trăm năm bị giam cầm chấp niệm duy nhất khiến nàng vượt qua hết thảy chính là mong một ngày có thể lần nữa nhìn thấy con gái của mình, cuối cùng nàng cũng chờ được.
- Huyền nhi ngoan, đừng khóc nữa, đã là một đại cô nương rồi sao còn khóc nhè chứ.
- Hic...con mãi mãi là tiểu nhi nữ của mẫu thân thôi...
- Khụ khụ hai người muốn tâm sự thì lát nữa về phòng đi không khéo làm hết thảy mọi người đều phải khóc mất. Huyền nhi nàng tránh sang một bên để ta cởi trói cho mẹ vợ nào.
Nếu hắn mà không lên tiếng để hai nàng cứ như vậy thì chúng nữ sẽ khóc hết mất, dù sao các nàng đều là nữ nên dễ xúc động mà tình cảnh hai người như vậy đúng là...đến cả Thu Trúc và Ngọc Diễm cũng phải rơm rớm nước mắt rồi.
Bước lên mấy bước hắn nắm mấy sợi xích kéo một cái
Rắc Rắc keng keng
Chỉ một cú lôi nhẹ hắn đem mớ xích sắt kia hoàn toàn kéo đức, một vài mắt xích vỡ ra rơi xuống đất phát ra những tiếng len keng. Cảnh tượng này khiến Mặc Vô Song và Mặc Như Ngọc phải trợn tròn mắt, đùa gì vậy đây là Huyền Thiên tinh thiết đó cho dù cấp chính đỉnh phong như Mặc Như Huyền còn bị trói buộc vậy mà hắn nhẹ nhàng kéo đức, đây rốt cuộc là tu vi bực nào chứ, còn nữa nhìn vẻ mặt bình thường của chúng nữ thì hình như điều này rất bình thường.
- Đừng nhìn ta như vậy ta sẽ thẹn thùng a...
Hắn lại dùng vô sỉ thần công khiến cho mọi người một trận buồn nôn, cuối cùng Như Huyền mới dẫn theo Như Huyền trở về phòng tâm sự còn Vô Song thì dẫn nhóm người Vô Thiên đến nơi nghỉ ngơi.
................................................
- Huyền nhi những năm này con sống ra sao, còn nữa rốt cuộc thanh niên đó có lai lịch gì, còn gọi ta là mẹ vợ, cùng với huyết mạch của con sao lại hoàn toàn trở thành Hạt Tộc rồi?
Như Ngọc nghiêm túc nhìn Như Huyền hỏi.
- Mẹ chuyện là như vầy...
Nàng một hơi đem chuyện gần trăm năm qua của nàng đến khi gặp Vô Thiên...toàn bộ đều một hơi nói ra hết đương nhiên những cảnh tương đối nóng thì bị nàng bỏ qua. Nói một hơi cũng mất hơn ba tiếng mới hết.
- Cái gì Tinh Huyết Đế Vương Mỹ Nhân Hạt.
Cuối cùng Như Ngọc không nhịn được phải kinh hô một tiếng khi chứng kiến huyết mạch của Như Huyền có được từ tinh huyết kia, Như Huyền cũng chỉ biết Đế Vương Mỹ Nhân Hạt là một đại năng giả của Hạt tộc cũng như tinh huyết của nó vô cùng quý giá nhưng Như Ngọc là người Hạt tộc nàng biết rõ tinh Đế Vương Mỹ Nhân Hạt là gì. Đây chính là tổ tiên của Hạt tộc hiện tại a, chính là cường giả mạnh nhất trong Hạt Tộc từ trăm vạn năng trước đó chính là tồn tại như Thần linh trong Hạt tộc cho dù là huyết mạch Hoàng Kim Hạt của nàng cũng không thể sánh bằng. Nhưng mà người thanh niên thoạt nhìn tuy có chút anh tuấn nhưng không có nửa điểm tu vi kia như vậy mà có thể lấy ra được Tinh Huyết đó đây rõ ràng là không bình thường, phải biết là trong Hạt tộc huyết mạch Đế Vương Mỹ Nhân Hạt đã không còn tồn tại như vậy muốn lấy được Tinh Huyết Đế Vương Mỹ Nhân Hạt chỉ có thể từ khi nó còn sống mà lấy nhưng đây là tinh huyết một Cường giả như vậy chỉ có thể có chục giọt Tinh Huyết là cùng tương đương muốn có được mười giọt tinh huyết như vậy chỉ khi con Đế Vương Mỹ Nhân Hạt kia vẫn lạc mới lấy được. Mà thời điểm nó vẫn lạc chính là bị lôi kiếp oanh chết muốn lấy được Tinh Huyết há chẳng phải chui vào lôi kiếp để thu thu thập nhưng người có thể chui vào lôi kiếp phải là tu vi bực nào chứ.
Từ đó có thể thấy tên thanh niên đó một là có bối cảnh thâm hậu mà không thể tu luyện, nhưng những hành động lúc nãy của hắn rõ ràng không phải kẻ không chút tu vi có thể làm được. Như vậy chỉ có thể là trường hợp thứ hai, hắn chính là một lão quái vật muốn ngao du sơn thủy, nhưng mà kệ đi dù sao hắn cũng đã cứu con gái mình hơn nữa dù là một lão quái vật thì sao chỉ cần có tu vi cao thì tuổi tác có là gì chứ.
- Con gái những năm nay khổ cho con rồi.
Nàng ôm lấy Như Huyền thâm tình nói.
- Không mẹ mới là người khổ nhất, con gái bất hiếu không thể sớm cứu mẹ ra được.
- Thôi không nói chuyện này nữa, con gái con có thể giúp mẹ tắm rửa không.
Ân
Thế là hai mẹ con kéo nhau vào phòng tắm, kết quả là gần một giờ mới trở ra. Như Ngọc thì dung nhan lại tỏa sáng, thành thục kiều diễm đi chung với Như Huyền cứ như hai chị em, còn Như Huyền không hiểu sao lại cúi gầm mặt xuống kiều nhan đỏ bừng.
- Ân hai người làm gì mà lâu vậy, ý Huyền nhi nàng không khỏe hay sao mà mặt đỏ quá vậy không khỏe thì nghỉ ngơi đi, nàng mà bị bệnh thì ta sẽ thương tâm a.
Hắn vô cùng quan tâm hỏi han nàng, bộ dạng cứ như chỗ này chỉ có hai người họ vậy khiến nàng vừa thẹn vừa giận hận không thể nhào lại tung ra cào cấu đại pháp hung hăng giáo huấn hắn một trận, còn Như Ngọc thì nhìn nàng chăm chăm miệng nở một nụ cười đầy thâm ý.
Tim cho ta nhé
/130
|