Từ trong hư không trống rỗng bỗng nhiên hiện ra một vết nứt, mà sau vết nứt kia lại có một bóng người đi ra. À không phải đi ra mà là bị kéo ra, mà người bị kéo ra không ai khác chính là một trong những hồng nhan của hắn, Ma Tộc công chúa Lê Ngọc Loan hơn nữa trên tay nàng còn đang ôm một đầu tiểu thú màu đen.
Ngọc Loan vốn đang bị giữa bên trong pháp khí không gian của Ma Thần buồn chán chơi với Tiểu Hắc thì nàng bỗng kinh hãi phát hiện không gian mình đang ở xuất hiện một vết nức to như cái động và ngay sau đó là một cỗ hấp lực kinh khủng từ trong vết nứt kia kéo nàng vào.
Nàng đang còn bàng hoàng vì chuyện xảy ra thì bất chợt không gian trước mắt trở nên có chút quen thuộc, tuy không phải thân thuộc như phòng của nàng nhưng lại khiến nàng không thể nào quên được. Bởi vì chính tại nơi này, nàng đã trao thân cho cái tên bại hoại kia hơn nữa còn bị hắn gặm sạch sành sanh.
Đảo mắt một cái nàng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là hắn sao, có phải ta nhìn lầm rồi không,... một đống ý niệm chạy qua trong đầu nàng, dù là nàng rất mong muốn hắn tới cứu nàng nhưng hiện tại nàng đang bị nhốt trong. À mà khoan cái vết nứt kia, không phải chứ. Nàng lại đưa tay dụi dụi hai mắt hệt như con mèo nhỏ vậy, nhưng mà hình ảnh nàng nhìn thấy vẫn là hắn đứng nhìn nàng với nụ cười xấu xa trên môi.
Điều này chứng tỏ cái gì, đương nhiên là chứng tỏ nàng không nằm mơ a. Cuối cùng thì tên kia cũng có chút lương tâm mà đi cứu nàng.
Nghĩ tới đây nàng cũng không nhịn được nữa đem Tiểu Hắc đáng thương ném qua một bên mà chạy tới, rút vào ngực hắn. Tội nghiệp Tiểu Hắc đang yên đang lành lại bị ném một cái rõ đau.
- Tên xấu xa, khốn khiếp, sao bây giờ ngươi mới đến tìm ta hả?
Nàng nằm gọn lỏn trong ngực hắn dẫu môi lên khẽ trách móc, nàng muốn đem hết thảy những mong chờ của mình đều nói ra hết cho hắn biết.
- Tiểu lão bà, tha lỗi cho ta, do Ma Tộc của nàng làm ta phải bận rộn a.
Hắn rất là nghiêm túc trả lời như thể mình đã phải lao tâm khổ tướng rất nhiều vậy.
- Hừ đừng tưởng ta không biết, chàng rõ ràng là ở bên ngoài câu dẫn mấy tiểu hồ ly thì có.
Nàng hừ lạnh nói, lại còn hậm hực bồi thêm cho hắn một cắn ở bả vai.
- Hình như ta cũng vừa câu dẫn được một Đại Hồ ly a. Đúng không Thiên Nhi.
Hắn cười như không cười nhìn qua chỗ Ma Thần Đại nhân.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Ngọc Loan không khỏi kinh hãi bởi vì ở trên giường lớn hiện tại cũng nằm một cái mỹ nhân khuynh quốc. Mà càng khiến nàng khó tin là nữ nhân kia lại chính là mẹ của nàng, Ma Thần Đại danh đỉnh đỉnh, tuy Hoàng Thiên chui vào trong chăn rất nhanh nhưng dù sao thì tốc độ của nàng cũng không thể nhanh hơn ánh mắt của Ngọc Loan được.
Nhưng mà như vậy mới khiến Ngọc Loan kinh ngạc, nếu đổi lại là một nữ nhân khác cho dù là một vài vị Nữ Thần khác nằm ở chỗ này nàng cũng không có quá kích động. Nhưng mẹ nàng là ai, Ma Thần Hoàng Thiên cái tên từng gieo rắc nỗi sợ hãi cho toàn thể đại lục này. Nhưng bây giờ thì sao, vị Ma Thần kia vậy mà lại giống như một tiểu nữ nhân đang xấu hổ nằm cuộn mình trong chăn.
Mà hễ nữ nhân đã vào đây thì hiển nhiên đều đã là nữ nhân của hắn rồi, như vậy có nghĩa là mẫu thân của nàng đã bị hắn thu vào trong hậu cung mất tiêu rồi.
- Khai mau, rốt cuộc chàng dùng cách gì mà câu dẫn mẫu thân của ta hả.
Sau một hồi kinh hãi thì rốt cuộc nàng cũng hoàn hồn, hung hăng tra hỏi hắn.
- Hắc, đương nhiên là cũng như nàng rồi.
Hắn nhe răng cười trả lời.
- Hử là sao hả, khai mau.
- Ừ thì tuy là quá trình có chút khác biệt nhưng cách làm cũng giống nhau a. Còn làm gì có muốn ta nói không hả.
Hắn nhìn chằm chằm vào ngực nàng, tà tà cười nói. Nhìn nét mặt của hắn nàng đương nhiên hiểu là hắn dùng cách gì rồi chỉ khẽ hừ một tiếng lại đấm vào ngực hắn một cái.
Nhưng vừa đấm xuống thì tay ngọc của nàng đã bị hắn nắm lấy, sau đó lại lần nữa kéo nàng vào trong ngực. Hắn cũng không để cho nàng kịp phản ứng đã một bả hôn lên đôi môi ướt át kiều diễm của nàng. Tuy là con gái nhưng trong mảng này thì nàng lại có kinh nghiệm hơn so với mẫu thân mình.
Rất nhanh hai chiếc lưỡi đã như rắn nước quấn quýt lấy nhau không ngừng phát ra tiếng chóp chép ướt át. Mà trong khi hôn thì quần áo trên người nàng cũng đã bị hắn dễ dàng tháo xuống.
Bịch
Một tiếng vang, hai cổ thân thể trần trụi đã ngã bịch xuống giường lớn. Nhưng dù vậy thì hai người cũng không có tách nhau ra mà còn cuồng nhiệt hơn.
Động tĩnh hai người gây ra cũng khiến cho Ma Thần Đại nhân ở bên kia kinh động, nàng khẽ kéo ra một góc chăn để nhìn một chút chuyện xảy ra bên ngoài. Đập vào trong mắt nàng là cảnh hai người Vô Thiên và Ngọc Loan đang quấn lấy nhau.
Mà lúc này cự long của hắn đã đặt trước cửa ngọc môn của Ngọc Loan, phốc một cái cự long của hắn đã dễ dàng tách ra hai cánh hoa phấn hồng đi thẳng vào bên trong. Nhất thời hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu thoải mái.
Sau đó đương nhiên là một màn dây dưa đầy nóng bỏng của hai nhân vật chính rồi, nhất thời khiến cho căn phòng xuân sắc vô biên. Lại thêm từng trận rên rỉ đầu mê người của mỹ nhân khiến cho người ta bốc hỏa.
Chỉ tội cho Ma Thần Đại nhân ở bên cạnh nhìn một bức tranh xuân cung sống động như vậy cũng khiến cho nàng dục hỏa đại phóng, hạ thân lại có chút ẩm ướt.
Mà Vô Thiên đương nhiên cũng không có để cho nàng thiệt thòi chút nào, sau khi làm cho Ngọc Loan mềm nhũn như đống bùn nhảu thì hắn cũng đến chăm sóc cho vị "nhạc mẫu" của mình khiến cho căn phòng chìm trong xuân sắc. Mãi đến hơn ba tiếng đồng hồ sau thì căn phòng mới yên ắng trở lại, còn Vô Thiên thì vô cùng thỏa mãn ôm lấy hai mỹ nhân cùng nhau chìm vào mộng đẹp. Một hồi đại chiến kinh thiên đến đây mới kết thúc.
Ngọc Loan vốn đang bị giữa bên trong pháp khí không gian của Ma Thần buồn chán chơi với Tiểu Hắc thì nàng bỗng kinh hãi phát hiện không gian mình đang ở xuất hiện một vết nức to như cái động và ngay sau đó là một cỗ hấp lực kinh khủng từ trong vết nứt kia kéo nàng vào.
Nàng đang còn bàng hoàng vì chuyện xảy ra thì bất chợt không gian trước mắt trở nên có chút quen thuộc, tuy không phải thân thuộc như phòng của nàng nhưng lại khiến nàng không thể nào quên được. Bởi vì chính tại nơi này, nàng đã trao thân cho cái tên bại hoại kia hơn nữa còn bị hắn gặm sạch sành sanh.
Đảo mắt một cái nàng lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, là hắn sao, có phải ta nhìn lầm rồi không,... một đống ý niệm chạy qua trong đầu nàng, dù là nàng rất mong muốn hắn tới cứu nàng nhưng hiện tại nàng đang bị nhốt trong. À mà khoan cái vết nứt kia, không phải chứ. Nàng lại đưa tay dụi dụi hai mắt hệt như con mèo nhỏ vậy, nhưng mà hình ảnh nàng nhìn thấy vẫn là hắn đứng nhìn nàng với nụ cười xấu xa trên môi.
Điều này chứng tỏ cái gì, đương nhiên là chứng tỏ nàng không nằm mơ a. Cuối cùng thì tên kia cũng có chút lương tâm mà đi cứu nàng.
Nghĩ tới đây nàng cũng không nhịn được nữa đem Tiểu Hắc đáng thương ném qua một bên mà chạy tới, rút vào ngực hắn. Tội nghiệp Tiểu Hắc đang yên đang lành lại bị ném một cái rõ đau.
- Tên xấu xa, khốn khiếp, sao bây giờ ngươi mới đến tìm ta hả?
Nàng nằm gọn lỏn trong ngực hắn dẫu môi lên khẽ trách móc, nàng muốn đem hết thảy những mong chờ của mình đều nói ra hết cho hắn biết.
- Tiểu lão bà, tha lỗi cho ta, do Ma Tộc của nàng làm ta phải bận rộn a.
Hắn rất là nghiêm túc trả lời như thể mình đã phải lao tâm khổ tướng rất nhiều vậy.
- Hừ đừng tưởng ta không biết, chàng rõ ràng là ở bên ngoài câu dẫn mấy tiểu hồ ly thì có.
Nàng hừ lạnh nói, lại còn hậm hực bồi thêm cho hắn một cắn ở bả vai.
- Hình như ta cũng vừa câu dẫn được một Đại Hồ ly a. Đúng không Thiên Nhi.
Hắn cười như không cười nhìn qua chỗ Ma Thần Đại nhân.
Nhìn theo ánh mắt của hắn, Ngọc Loan không khỏi kinh hãi bởi vì ở trên giường lớn hiện tại cũng nằm một cái mỹ nhân khuynh quốc. Mà càng khiến nàng khó tin là nữ nhân kia lại chính là mẹ của nàng, Ma Thần Đại danh đỉnh đỉnh, tuy Hoàng Thiên chui vào trong chăn rất nhanh nhưng dù sao thì tốc độ của nàng cũng không thể nhanh hơn ánh mắt của Ngọc Loan được.
Nhưng mà như vậy mới khiến Ngọc Loan kinh ngạc, nếu đổi lại là một nữ nhân khác cho dù là một vài vị Nữ Thần khác nằm ở chỗ này nàng cũng không có quá kích động. Nhưng mẹ nàng là ai, Ma Thần Hoàng Thiên cái tên từng gieo rắc nỗi sợ hãi cho toàn thể đại lục này. Nhưng bây giờ thì sao, vị Ma Thần kia vậy mà lại giống như một tiểu nữ nhân đang xấu hổ nằm cuộn mình trong chăn.
Mà hễ nữ nhân đã vào đây thì hiển nhiên đều đã là nữ nhân của hắn rồi, như vậy có nghĩa là mẫu thân của nàng đã bị hắn thu vào trong hậu cung mất tiêu rồi.
- Khai mau, rốt cuộc chàng dùng cách gì mà câu dẫn mẫu thân của ta hả.
Sau một hồi kinh hãi thì rốt cuộc nàng cũng hoàn hồn, hung hăng tra hỏi hắn.
- Hắc, đương nhiên là cũng như nàng rồi.
Hắn nhe răng cười trả lời.
- Hử là sao hả, khai mau.
- Ừ thì tuy là quá trình có chút khác biệt nhưng cách làm cũng giống nhau a. Còn làm gì có muốn ta nói không hả.
Hắn nhìn chằm chằm vào ngực nàng, tà tà cười nói. Nhìn nét mặt của hắn nàng đương nhiên hiểu là hắn dùng cách gì rồi chỉ khẽ hừ một tiếng lại đấm vào ngực hắn một cái.
Nhưng vừa đấm xuống thì tay ngọc của nàng đã bị hắn nắm lấy, sau đó lại lần nữa kéo nàng vào trong ngực. Hắn cũng không để cho nàng kịp phản ứng đã một bả hôn lên đôi môi ướt át kiều diễm của nàng. Tuy là con gái nhưng trong mảng này thì nàng lại có kinh nghiệm hơn so với mẫu thân mình.
Rất nhanh hai chiếc lưỡi đã như rắn nước quấn quýt lấy nhau không ngừng phát ra tiếng chóp chép ướt át. Mà trong khi hôn thì quần áo trên người nàng cũng đã bị hắn dễ dàng tháo xuống.
Bịch
Một tiếng vang, hai cổ thân thể trần trụi đã ngã bịch xuống giường lớn. Nhưng dù vậy thì hai người cũng không có tách nhau ra mà còn cuồng nhiệt hơn.
Động tĩnh hai người gây ra cũng khiến cho Ma Thần Đại nhân ở bên kia kinh động, nàng khẽ kéo ra một góc chăn để nhìn một chút chuyện xảy ra bên ngoài. Đập vào trong mắt nàng là cảnh hai người Vô Thiên và Ngọc Loan đang quấn lấy nhau.
Mà lúc này cự long của hắn đã đặt trước cửa ngọc môn của Ngọc Loan, phốc một cái cự long của hắn đã dễ dàng tách ra hai cánh hoa phấn hồng đi thẳng vào bên trong. Nhất thời hai người đồng thời phát ra một tiếng kêu thoải mái.
Sau đó đương nhiên là một màn dây dưa đầy nóng bỏng của hai nhân vật chính rồi, nhất thời khiến cho căn phòng xuân sắc vô biên. Lại thêm từng trận rên rỉ đầu mê người của mỹ nhân khiến cho người ta bốc hỏa.
Chỉ tội cho Ma Thần Đại nhân ở bên cạnh nhìn một bức tranh xuân cung sống động như vậy cũng khiến cho nàng dục hỏa đại phóng, hạ thân lại có chút ẩm ướt.
Mà Vô Thiên đương nhiên cũng không có để cho nàng thiệt thòi chút nào, sau khi làm cho Ngọc Loan mềm nhũn như đống bùn nhảu thì hắn cũng đến chăm sóc cho vị "nhạc mẫu" của mình khiến cho căn phòng chìm trong xuân sắc. Mãi đến hơn ba tiếng đồng hồ sau thì căn phòng mới yên ắng trở lại, còn Vô Thiên thì vô cùng thỏa mãn ôm lấy hai mỹ nhân cùng nhau chìm vào mộng đẹp. Một hồi đại chiến kinh thiên đến đây mới kết thúc.
/130
|