Hồng Điệp bay lên mặt biển. Lúc này mặt trời đã xuống núi, ánh hoàng hôn buông rợp trời, không gian ngập màu máu càng khiến con ngươi đỏ ngầu của Hoa Thiên Cốt trở nên nổi bật. Xung quanh biển chật cứng, dường như là chúng tiên nhận được tin báo nhanh chóng bay tới và đám thiên binh thiên tướng mưu đồ ngăn cản nàng. Nàng dùng Phù Trầm châu tàn phá Đông Hải để tìm Bạch Tử Họa, lại dùng đàn Phục Hy và kính Côn Luân cản những kẻ muốn bắt mình. Đại nạn ập đến, dường như tất cả mọi người trong Tiên giới đều cảm nhận được, lục đục kéo tới, lại không ai bắt được nàng. Hoa Thiên Cốt đã sớm mất lí trí, không thèm để ý, chỉ điên cuồng tìm Bạch Tử Họa. Nếu cứ thế này, sư phụ sẽ hóa thành tro bụi mất!
“Tiểu Cốt! Mau bình tĩnh lại!”
Hồng Điệp muốn ngăn cản lại không có cách nào, Hoa Thiên Cốt không cho nàng cơ hội tiếp cận, hai mắt đỏ ngầu giống như đã tẩu hỏa nhập ma, ngay cả tiếng la hét của Đường Bảo cũng bỏ ngoài tai.
Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đều tới, nhìn dáng vẻ phát cuồng của Hoa Thiên Cốt không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tìm thấy Tôn thượng chưa?”
“Tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy.” Lạc Thập Nhất lắc đầu, lo cho Hoa Thiên Cốt, cũng lo cho Đường Bảo.
Nghê Mạn Thiên có chút hoảng sợ lại thầm vui sướng nhìn Hoa Thiên Cốt, chẳng cần động tay, nàng ta cũng biết chắc Hoa Thiên Cốt hôm nay xong rồi.
Khinh Thủy vẫn hét to gọi Hoa Thiên Cốt, nhưng cho dù họ nói gì nàng vẫn không nghe thấy.
“Thần khí của Bạch Tử Họa đều ở trong tay nàng ta, hay là…”
“Không đâu.” Sênh Tiêu Mặc chặn ngang lời Ma Nghiêm: “Cho dù có nguyên nhân gì, Thiên Cốt sẽ không làm hại sư huynh. Có lẽ độc của sư huynh…”
“Ta biết ngay nhận nha đầu này vào Trường Lưu là một sai lầm lớn! Thì ra nó mang dã tâm làm đệ tử chưởng môn chỉ vì thần khí! Giờ nó đã tập hợp đủ thần khí, ngay cả nữ nhân kia cũng không làm gì được nó, xem ra chuyện Yêu Thần xuất thế không thể tránh khỏi được nữa.”
Sênh Tiêu Mặc đương nhiên biết “nữ nhân kia” trong lời Ma Nghiêm là ám chỉ Hồng Điệp, lúc này phá lệ nghiêm túc nhìn hắn: “Sư huynh, huynh nói quá sớm rồi, chúng ta nhìn Hoa Thiên Cốt lớn lên bao năm qua, nó là người thế nào chúng ta đều biết. Hơn nữa quan hệ của nhị sư huynh và chưởng môn Mao Sơn huynh cũng biết, nàng ta sao lại đẩy một mối họa vào tay nhị sư huynh chứ? Chuyện này e là có ẩn tình.”
“Hừ, ta chẳng biết, ta chỉ biết cô ta là tai kiếp của Tử Họa, không biết chừng cô ta và Hoa Thiên Cốt là đồng đảng cũng nên. Nếu không phải để Yêu Thần xuất thế, Hoa Thiên Cốt tập hợp thần khí làm gì? Kiếm tiên đại hội lần trước động sát khí với đồng môn, một đệ tử như thế sớm phải trục xuất từ lâu rồi. Còn có nữ nhân kia, Tử Họa là người như thế nào, sao có thể bất cẩn trúng kịch độc, chuyện này cùng Hồng Điệp tuyệt đối không tránh khỏi quan hệ.”
“Thì ra huynh cũng biết.”
“Đệ cho rằng chuyện gì có thể qua được mắt ta? Đã sớm nhắc nhở Tử Họa, hắn hết lần này đến lần khác đều bỏ ngoài tai. Lần trước để hắn uống nước Tam Sinh, cũng không biết hắn làm thế nào lại tự khôi phục trí nhớ được, lại còn quấn quýt cả ngày với nữ nhân kia, dung túng cho đồ đệ. Giờ xem hắn nói thế nào! Chết tiệt, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?” Ma Nghiêm nhăn mặt hung dữ nhìn Hoa Thiên Cốt và Hồng Điệp phía đằng xa, cúi đầu mắng một câu. Sênh Tiêu Mặc biết đó là vì Ma Nghiêm đang lo lắng cho Bạch Tử Họa.
Chúng tiên xung quanh đều mang vẻ mặt lo lắng sầu muộn. Tất cả đều biết, Yêu Thần đang xuất thế, đại nạn sẽ ập tới, Lục giới sắp đại loạn, nhưng giờ phút này bọn họ chỉ trơ mắt nhìn mà không làm được gì.
Người càng lúc càng nhiều, ngoài các vị tiên đã đến từ trước, còn có rất nhiều yêu ma lục đục theo sau, chen chúc nhau phủ kín bầu trời Đông Hải, nhưng lúc này đây bọn họ chẳng còn tâm trí tranh đấu, chỉ nhìn chăm chú vào Hoa Thiên Cốt, im lặng xem tình hình phát triển. Nhưng mà khác với tâm trạng của chúng tiên, chúng yêu ma ngập tràn hưng phấn và mong ngóng. Thời khắc bọn chúng chờ mấy nghìn năm cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Từ từ đến nửa đêm, ánh trăng dần dần theo biển đi lên.
Đột nhiên Hoa Thiên Cốt hét lên sung sướng: “Tìm thấy rồi!” Nói xong lập tức dùng kính Côn Luân biến mất trong nháy mắt.
Đáy biển không hẳn tối đen hoàn toàn, từ trong biển nhìn lên mặt biển cũng giống như đứng từ đất nhìn lên bầu trời, xanh thẳm vời vợi, huyền bí mà xa xôi, còn những chú cá bảy màu lấp lóe ánh sáng chính là những vì sao rải rác chung quanh.
Dưới đáy biển vẫn ào ào cuộn sóng, uy lực của thần khí quả là khủng khiếp, mà Hoa Thiên Cốt lại không để ý đến chuyện mình sử dụng quá mức. Rõ ràng sức nàng đã sớm cạn, ấy vậy mà không hiểu sao vẫn cầm cự được đến phút này.
Nàng lướt nhanh trong nước, cố gắng tới gần khối ánh sáng ấm áp ở trung tâm cơn sóng dữ.
Lòng nàng như bị kéo căng hết cỡ, sắp đứt tới nơi. Nàng tìm mãi cho đến khi vào được một chiếc hang thấp thoáng rong tảo, nước bị ngăn cách ngoài cửa. Trong động bày biện đơn giản, mấy viên dạ minh châu khảm trên vách tỏa ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng mạnh nhất là từ chiếc vỏ sò đặt giữa động phát ra.
Tim Hoa Thiên Cốt như nhảy lên họng, vỏ sò nhẹ nhàng mấp máy như đang hô hấp, tỏa ánh sáng lấp lánh.
“Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt nhào tới vỏ sò nhìn vào bên trong, chân mềm nhũn khuỵu xuống, kích động tới nỗi môi run rẩy nói không nên lời.
Hai mắt Bạch Tử Họa đang nhắm nghiền, im lặng nằm trong vỏ sò, mặt trắng bệch như tuyết, trên hàng mi đọng một lớp sương, khuôn mặt vẫn lạnh lùng hững hờ như trước. Hắn như hóa thành một bức tượng băng, đã không còn chút hơi thở nào.
Rõ ràng chỉ mới cách xa mấy ngày, lại tựa như ngàn năm vạn năm đổi dời.
Hoa Thiên Cốt nhìn mặt người, lòng dần dịu xuống, đột nhiên thấy bình tĩnh hơn hẳn. Chỉ cần sư phụ sống, chỉ cần người khỏe mạnh thì nàng không sợ gì hết.
“Sư phụ…” Nàng lại cúi đầu gọi thêm tiếng nữa, dường như muốn gọi người tỉnh dậy, lại dường như sợ quấy nhiễu giấc mộng của người.
Chỉ có điều thời gian của nàng đã không còn nhiều…
“Cốt Đầu, nhanh lên, sắp có người tới rồi…” Đường Bảo bò trong lỗ tai nàng thúc giục.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu, cầm bàn tay lạnh như băng của Bạch Tử Họa, nhớ lại cảm giác hạnh phúc khi hai người nắm tay nhau đi trên tuyết, lòng không nhịn được xót xa. Biết mình có đau đến đâu cũng không rơi lệ được, Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, rồi lấy đá Nữ Oa ra, áp lên má, khẽ gọi: “Sóc Phong…”
Đá Nữ Oa tỏa ra một luồng ánh sáng lớn, từ hang dưới đáy biển xuyên qua mặt biển bắn thẳng lên trời, khiến vạn người trên kia hoảng sợ.
Thân thể Bạch Tử Họa từ từ bay lên cao, ánh sáng bạc như bị phá vỡ dần tụ lại. Tiên thân của người vẫn chưa tan biến, chẳng mấy chốc độc đã bị trừ sạch, tiên lực từ từ phục hồi.
“Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt vui sướng ôm Bạch Tử Họa đang chầm chậm hạ xuống vào lòng, không để ý đến bản thân đã cạn kiệt sức lực, liên tục truyền nội lực cho người.
Nhìn độc của Bạch Tử Họa cuối cùng cũng được giải, tất cả từ từ hồi phục như xưa, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại, Hoa Thiên Cốt mừng rỡ nắm chặt tay người.
“Đường Bảo, Sóc Phong thì sao? Có cách nào cứu cậu ấy không? Mặc dù cậu ấy là một mảnh của đá Nữ Oa nhưng có suy nghĩ độc lập, thật sự không còn cách nào có thể đưa cậu ấy ra khỏi đá Nữ Oa sao?”
Đường Bảo đang định lắc đầu thì bỗng nghe thấy một tiếng động ngoài cửa hang.
“Có.”
Lam Vũ Lan Phong bơi từ ngoài vào, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn không rõ vì sao.
Hoa Thiên Cốt cảnh giác đứng dậy, lấy Đoạn Niệm kiếm ra.
“Ngươi nhanh thật.”
“Tất nhiên, dù sao đây cũng là sào huyệt của ta mà, chắc chắn tìm nhanh hơn người khác rồi. Nhưng những kẻ kia sẽ tới mau thôi, đặc biệt là tình địch của ngươi. Hiện tại đám tiên nhân chết tiệt đều hiểu lầm ngươi là kẻ đánh cắp thần khí, lần này ngươi đã gánh tội danh thay kẻ khác rồi.”
“Chuyện này chờ khi sư phụ tỉnh lại, tự ta sẽ nói rõ với người”. Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nói.
Ngươi tưởng ngươi nói thì hắn sẽ tin sao, cho dù hắn tin, chưa chắc những kẻ khác đã tin. Lam Vũ Lan Phong cười thầm, mặt ngoài vẫn ngọt ngào nói.
“Không phải ngươi muốn cứu tên kia sao?”
Hoa Thiên Cốt giật mình: “Đúng thế thì sao?” Hoa Thiên Cốt liên tục nhắc nhở bản thân, Lam Vũ Lan Phong quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể cả tin. Nhưng lời ả nói quả thật đã nhen nhóm hy vọng trong lòng nàng.
“Ta thật không ngờ mảnh vụn của đá Nữ Oa có thể hóa thành hình người. Ngươi có biết tại sao đá Nữ Oa lại bị vỡ không?”
…Cậu đã quên đá Nữ Oa vỡ như thế nào rồi sao?
Giọng nói hư vô của Sóc Phong vang vọng bên tai. Tại sao bọn họ lại hỏi chuyện này? Nó vỡ thế nào sao nàng biết được, “Lục giới toàn thư” có viết đâu. Các loại sách khác cũng chỉ nói rất sơ lược về thời thượng cổ.
“Không biết thì thôi.” Lam Vũ Lan Phong cúi đầu cười, mừng thầm, xem ra nàng chẳng biết gì cả.
“Muốn tách cậu ta ra khỏi đá Nữ Oa thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần một giọt máu của ngươi là được.”
Hoa Thiên Cốt thầm vui vẻ, Đường Bảo vội nhắc nhở: “Chẳng có căn cứ gì cả, Cốt Đầu, đừng tin ả.”
Hoa Thiên Cốt nhíu chặt mày, trong đầu nhất thời hỗn loạn.
Lam Vũ Lan Phong nhìn móng tay mình, khẽ thổi thổi, làm bộ như không quan tâm: “Ngươi không có nhiều thời gian suy nghĩ đâu, bọn họ sắp tới rồi, lúc ấy tất cả thần khí bị lấy mất, ngươi sẽ không bao giờ cứu được cậu ta nữa.”
Trán Hoa Thiên Cốt đã đẫm mồ hôi vì lo lắng, tuy không hiểu sao máu mình lại cứu được cậu ấy, nếu dễ như thế sao trước kia Sóc Phong không nói với nàng, nhất định ả ta có âm mưu.
Không được, thời gian gấp quá rồi, không thể do dự nữa, Sóc Phong vì nàng mới hy sinh, nhất định phải nghĩ cách cứu cậu ấy!
“Cốt Đầu!” Đường Bảo nhìn vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ của Lam Vũ Lan Phong, bỗng thấy cực kì hoảng sợ.
Nhưng Hoa Thiên Cốt không để tâm, nhỏ máu lên đá Nữ Oa.
Ngay lập tức đất trời như sụp đổ, xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội. Hoa Thiên Cốt cảm thấy hơn mười món thần khí đang cùng gào thét trong khư đỉnh, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Trong cơn đau đầu, nàng lấy thần khí. Lập tức mười sáu món thần khí bay vụt ra ngoài.
“Nguy rồi!” Hoa Thiên Cốt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dự cảm cực kì không lành.
Bỗng Lam Vũ Lan Phong ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa khóc, kỳ dị vô cùng.
“Một trăm năm! Ta đã chờ một trăm năm! Ha ha ha!”
“Sao thế này?” Hoa Thiên Cốt bắt đầu bối rối, ôm Bạch Tử Họa bay ra khỏi cái hang sắp sụp tới nơi. Nước biển xung quanh đục ngầu, không thể nhìn rõ. Đáy biển dường như đang rung động dữ dội, nham thạch từ từ trào ra, Đông Hải cực kì hỗn loạn.
“Sao lại thế?” Hoa Thiên Cốt tóm lấy Lam Vũ Lan Phong, đã thấy con ngươi của ả đỏ ngầu như điên nhìn Hoa Thiên Cốt.
“Yêu Thần xuất thế! Yêu Thần xuất thế! Không ngờ phong ấn cuối cùng cần mấy ngày liên tục mới hóa giải được lại chỉ cần một giọt máu của ngươi là xong! Ha ha ha! Thật tốt quá! Tốt quá! Thiên hạ này là của chúng ta!”
Đầu Hoa Thiên Cốt nổ bùm một tiếng, sau đó trở nên trống rỗng: “Ngươi nói gì? Không thể nào! Làm sao có thể! Ta chỉ cứu Sóc Phong mà thôi! Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!”
Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng: “Ta lừa ngươi? Ta biết ơn ngươi còn không kịp nữa là, Sóc Phong của ngươi sớm đã biến mất rồi, tan thành mây khói, có làm cách gì cũng không thể quay lại, ha ha ha! Máu của ngươi chẳng qua là để hóa giải phong ấn cuối cùng thôi, phong ấn giải xong, Yêu Thần sẽ xuất thế. Thế gian này, không gì có thể ngăn cản được nữa!”
Hoa Thiên Cốt ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải, chỉ là một giọt máu thôi, chỉ là một giọt máu thôi… Sao thế được…”
“Chuyện đã tới nước này ngươi còn không biết mình là ai sao?”
“Ngươi muốn nói gì? Ngươi muốn nói gì?” Hoa Thiên Cốt thấy đầu mình nhức vô cùng.
Lam Vũ Lan Phong đưa mặt tới gần nàng, thấp giọng cười, từ từ nói: “Ngươi chính là Yêu Thần mà chúng thần hợp lực phong ấn, đá Nữ Oa vì ngươi mà vỡ, hợp với máu thịt của ngươi tứ tán khắp mảnh đất rộng lớn này. Hoa Thiên Cốt, ngươi là vị thần cuối cùng trên thế gian…”
Hoa Thiên Cốt loạng choạng hai cái rồi ngã phịch xuống, nhưng Bạch Tử Họa trong tay khiến nàng tự nhủ mình phải tiếp tục cầm cự, tất cả chuyện này đều là giả, ả ta thích gạt người nhất! Nàng không muốn nghe! Tất cả những gì ả ta nói đều là giả…
Đường Bảo cũng kinh ngạc sững sờ.
Lúc này mười món thần khí đang ở trên không trung Đông Hải, bầu trời tối đen nháy mắt chuyển thành màu tím đậm quái dị, nước biển chảy ngược về phía lỗ đen lớn chứa mười sáu món thần khí, tạo thành một vòi rồng lớn xoay tròn ở giữa biển, giống như cơn lốc xoáy khiến không khí và bình địa xung quanh đều long trời lở đất.
Yêu quái khắp nơi đều cảm nhận thấy sự cựa mình của Yêu Thần, tất cả đều bạo loạn, làm hại nhân gian. Thiên tai, động đất, núi lửa không ngừng, người chết vô số, nhưng đây mới chỉ là điềm báo mà thôi.
Bầu trời Đông Hải hỗn loạn, tiên nhân kinh hoàng, yêu ma lại reo hò nhảy múa. Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài, không kịp nữa rồi.
Lúc này Sát Thiên Mạch và bọn Xuân Thu Bất Bại thống lĩnh đại quân tới, tiên ma giằng co hết sức căng thẳng, khó tránh khỏi một trận khổ chiến.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn Bạch Tử Họa, trong lòng lạnh lẽo. Những kí ức cổ xưa mơ hồ hiện lên trong đầu. Thần Ma đại chiến vô cùng thảm khốc, tất cả đều là vì tranh đoạt cây sinh mệnh mà không tiếc trả giá. Người đứng đầu Tiên Linh tộc Sát Phá Thiên dựa vào sức mạnh của cây sinh mệnh mạnh mẽ bám trụ, bảo hộ tộc nhân, còn đột phá đến cánh cửa thần cấp. Chư thần không chấp nhận để thế gian xuất hiện một vị thần khác, Thiên Thần và Ma Thần không hẹn mà quyết định, trước hủy diệt kẻ có năng lực uy hiếp mình trước rồi tính sau. Đại kiếp giáng xuống Tiên Linh tộc, Sát Phá Thiên đối đầu với chư thần quyết tâm bảo hộ tộc nhân khiến sức mạnh của cây sinh mệnh giảm xuống rõ rệt. Cuối cùng quyết định thân tử đạo tiêu cùng tộc nhân của mình, dùng chút năng lực cuối cùng che giấu hậu duệ của mình cùng Tiên Linh thành. Yêu Thần là một kẻ thông minh, trước khi đại chiến nổ ra đã đem một tia nguyên thần của mình giấu đi. Sau đại chiến, chư thần vẫn lạc, tia nguyên thần kia du đãng khắp nơi, cuối cùng có một ngày tụ được linh khí, chuyển kiếp đến nhân gian.
Đây mới chính là chân tướng.
Hoa Thiên Cốt ôm Bạch Tử Họa, vùi đầu vào ngực người khóc nức nở, bỗng thấy người hơi cử động. Yêu Thần xuất thế, tà khí nơi nơi sẽ kinh động người, người sắp tỉnh lại rồi.
“Cốt Đầu, đừng lo! Sẽ có cách thôi!” Đường Bảo sợ nàng làm ra chuyện gì điên rồ, vội vàng thấp giọng an ủi: “Đây không phải là lỗi của mẹ, mẹ có biết gì đâu, mẹ chỉ muốn cứu Tôn thượng, muốn cứu Sóc Phong thôi. Chuyện Yêu Thần sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, đó không phải là lỗi của mẹ! Mẹ đừng tự trách nữa! Nếu trước kia có thể phong ấn, thì bây giờ chắc chắn cũng có thể phong ấn!”
Hoa Thiên Cốt mê mang nhìn Bạch Tử Họa, khẽ cười: “Sư phụ luôn nói, sai chính là sai, bất kể lí do là gì. Tuy sức ta có hạn, nhưng sẽ dùng hết khả năng của mình để vớt vát, sư phụ, người phải tha thứ cho Tiểu Cốt đấy nhé!”
Hoa Thiên Cốt ôm Bạch Tử Họa ra sức bay về phía trước, bỗng thấy một hơi thở quen thuộc.
“Tiểu Cốt, Tử Họa!” Rất nhiều người xuống đáy biển tìm kiếm tung tích của Hoa Thiên Cốt, Hồng Điệp cũng không ngoại lệ, chỉ là nàng may mắn hơn những người khác, sớm tìm được bọn họ.
“Tỷ tỷ, có lẽ đây là lần cuối ta gọi ngươi là tỷ tỷ, Yêu Thần sắp xuất thế rồi, ngươi hãy mang sư phụ đi đi. Độc của người đã được giải rồi!”
Hoa Thiên Cốt nhét mạnh Bạch Tử Họa đang hôn mê vào lòng nàng.
“Xin hãy thay ta chăm sóc sư phụ, những chuyện khác ta đã có tính toán, đừng lo. Nếu sư phụ tỉnh lại, ngươi hãy nói với người như thế.”
“Nhưng…” Hồng Điệp kéo nàng lại, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi bù đắp tội lỗi đã phạm phải, tỷ tỷ, coi như Tiểu Cốt cầu xin tỷ, ngươi mau mang sư phụ đi đi, đừng hỏi cũng đừng quan tâm gì cả.”
Sự tin tưởng và giao phó trong mắt Hoa Thiên Cốt khiến nàng không nỡ chối từ.
“Đường Bảo, ngươi cũng đi cùng nàng đi, đi tìm cha ngươi, không phải ngươi nói cha ngươi ở gần đây sao.” Hoa Thiên Cốt lấy Đường Bảo trong lỗ tai ra đặt lên vai Hồng Điệp.
“Con không muốn! Con không muốn! Con muốn đi theo mẹ!” Đường Bảo biết nàng định làm gì, vừa khóc vừa đá, không ngừng túm tay nàng lại.
Hoa Thiên Cốt đánh ngất nó, mỉm cười với Hồng Điệp rồi rời đi. Nàng trước giờ đều luôn cảm thấy tự ti với Hồng Điệp, nàng ấy rất xinh đẹp, cũng rất lợi hại, xuất thân tốt, nhân phẩm tốt, nhân duyên cũng tốt. Sư phụ và nàng trải qua biết bao khó khăn mới có thể ở chung một chỗ, bọn họ đều vì đối phương mà hi sinh rất nhiều. Còn nàng, luôn tự nhận mình yêu người, lại chẳng thể làm gì cho người. Đây có lẽ là việc duy nhất nàng có thể làm, ác nhân cái danh hiệu này cứ để nàng gánh đi. Sư phụ, tỷ tỷ, các ngươi nhất định phải hạnh phúc nhé.
Lỗi của nàng thì để nàng bù đắp, dẫu có thịt nát xương tan cũng không màng.
“Tiểu Cốt! Mau bình tĩnh lại!”
Hồng Điệp muốn ngăn cản lại không có cách nào, Hoa Thiên Cốt không cho nàng cơ hội tiếp cận, hai mắt đỏ ngầu giống như đã tẩu hỏa nhập ma, ngay cả tiếng la hét của Đường Bảo cũng bỏ ngoài tai.
Ma Nghiêm và Sênh Tiêu Mặc đều tới, nhìn dáng vẻ phát cuồng của Hoa Thiên Cốt không biết đã xảy ra chuyện gì.
“Tìm thấy Tôn thượng chưa?”
“Tìm khắp nơi rồi vẫn không thấy.” Lạc Thập Nhất lắc đầu, lo cho Hoa Thiên Cốt, cũng lo cho Đường Bảo.
Nghê Mạn Thiên có chút hoảng sợ lại thầm vui sướng nhìn Hoa Thiên Cốt, chẳng cần động tay, nàng ta cũng biết chắc Hoa Thiên Cốt hôm nay xong rồi.
Khinh Thủy vẫn hét to gọi Hoa Thiên Cốt, nhưng cho dù họ nói gì nàng vẫn không nghe thấy.
“Thần khí của Bạch Tử Họa đều ở trong tay nàng ta, hay là…”
“Không đâu.” Sênh Tiêu Mặc chặn ngang lời Ma Nghiêm: “Cho dù có nguyên nhân gì, Thiên Cốt sẽ không làm hại sư huynh. Có lẽ độc của sư huynh…”
“Ta biết ngay nhận nha đầu này vào Trường Lưu là một sai lầm lớn! Thì ra nó mang dã tâm làm đệ tử chưởng môn chỉ vì thần khí! Giờ nó đã tập hợp đủ thần khí, ngay cả nữ nhân kia cũng không làm gì được nó, xem ra chuyện Yêu Thần xuất thế không thể tránh khỏi được nữa.”
Sênh Tiêu Mặc đương nhiên biết “nữ nhân kia” trong lời Ma Nghiêm là ám chỉ Hồng Điệp, lúc này phá lệ nghiêm túc nhìn hắn: “Sư huynh, huynh nói quá sớm rồi, chúng ta nhìn Hoa Thiên Cốt lớn lên bao năm qua, nó là người thế nào chúng ta đều biết. Hơn nữa quan hệ của nhị sư huynh và chưởng môn Mao Sơn huynh cũng biết, nàng ta sao lại đẩy một mối họa vào tay nhị sư huynh chứ? Chuyện này e là có ẩn tình.”
“Hừ, ta chẳng biết, ta chỉ biết cô ta là tai kiếp của Tử Họa, không biết chừng cô ta và Hoa Thiên Cốt là đồng đảng cũng nên. Nếu không phải để Yêu Thần xuất thế, Hoa Thiên Cốt tập hợp thần khí làm gì? Kiếm tiên đại hội lần trước động sát khí với đồng môn, một đệ tử như thế sớm phải trục xuất từ lâu rồi. Còn có nữ nhân kia, Tử Họa là người như thế nào, sao có thể bất cẩn trúng kịch độc, chuyện này cùng Hồng Điệp tuyệt đối không tránh khỏi quan hệ.”
“Thì ra huynh cũng biết.”
“Đệ cho rằng chuyện gì có thể qua được mắt ta? Đã sớm nhắc nhở Tử Họa, hắn hết lần này đến lần khác đều bỏ ngoài tai. Lần trước để hắn uống nước Tam Sinh, cũng không biết hắn làm thế nào lại tự khôi phục trí nhớ được, lại còn quấn quýt cả ngày với nữ nhân kia, dung túng cho đồ đệ. Giờ xem hắn nói thế nào! Chết tiệt, rốt cuộc chạy đi đâu rồi?” Ma Nghiêm nhăn mặt hung dữ nhìn Hoa Thiên Cốt và Hồng Điệp phía đằng xa, cúi đầu mắng một câu. Sênh Tiêu Mặc biết đó là vì Ma Nghiêm đang lo lắng cho Bạch Tử Họa.
Chúng tiên xung quanh đều mang vẻ mặt lo lắng sầu muộn. Tất cả đều biết, Yêu Thần đang xuất thế, đại nạn sẽ ập tới, Lục giới sắp đại loạn, nhưng giờ phút này bọn họ chỉ trơ mắt nhìn mà không làm được gì.
Người càng lúc càng nhiều, ngoài các vị tiên đã đến từ trước, còn có rất nhiều yêu ma lục đục theo sau, chen chúc nhau phủ kín bầu trời Đông Hải, nhưng lúc này đây bọn họ chẳng còn tâm trí tranh đấu, chỉ nhìn chăm chú vào Hoa Thiên Cốt, im lặng xem tình hình phát triển. Nhưng mà khác với tâm trạng của chúng tiên, chúng yêu ma ngập tràn hưng phấn và mong ngóng. Thời khắc bọn chúng chờ mấy nghìn năm cuối cùng cũng sắp tới rồi.
Từ từ đến nửa đêm, ánh trăng dần dần theo biển đi lên.
Đột nhiên Hoa Thiên Cốt hét lên sung sướng: “Tìm thấy rồi!” Nói xong lập tức dùng kính Côn Luân biến mất trong nháy mắt.
Đáy biển không hẳn tối đen hoàn toàn, từ trong biển nhìn lên mặt biển cũng giống như đứng từ đất nhìn lên bầu trời, xanh thẳm vời vợi, huyền bí mà xa xôi, còn những chú cá bảy màu lấp lóe ánh sáng chính là những vì sao rải rác chung quanh.
Dưới đáy biển vẫn ào ào cuộn sóng, uy lực của thần khí quả là khủng khiếp, mà Hoa Thiên Cốt lại không để ý đến chuyện mình sử dụng quá mức. Rõ ràng sức nàng đã sớm cạn, ấy vậy mà không hiểu sao vẫn cầm cự được đến phút này.
Nàng lướt nhanh trong nước, cố gắng tới gần khối ánh sáng ấm áp ở trung tâm cơn sóng dữ.
Lòng nàng như bị kéo căng hết cỡ, sắp đứt tới nơi. Nàng tìm mãi cho đến khi vào được một chiếc hang thấp thoáng rong tảo, nước bị ngăn cách ngoài cửa. Trong động bày biện đơn giản, mấy viên dạ minh châu khảm trên vách tỏa ánh sáng nhàn nhạt, ánh sáng mạnh nhất là từ chiếc vỏ sò đặt giữa động phát ra.
Tim Hoa Thiên Cốt như nhảy lên họng, vỏ sò nhẹ nhàng mấp máy như đang hô hấp, tỏa ánh sáng lấp lánh.
“Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt nhào tới vỏ sò nhìn vào bên trong, chân mềm nhũn khuỵu xuống, kích động tới nỗi môi run rẩy nói không nên lời.
Hai mắt Bạch Tử Họa đang nhắm nghiền, im lặng nằm trong vỏ sò, mặt trắng bệch như tuyết, trên hàng mi đọng một lớp sương, khuôn mặt vẫn lạnh lùng hững hờ như trước. Hắn như hóa thành một bức tượng băng, đã không còn chút hơi thở nào.
Rõ ràng chỉ mới cách xa mấy ngày, lại tựa như ngàn năm vạn năm đổi dời.
Hoa Thiên Cốt nhìn mặt người, lòng dần dịu xuống, đột nhiên thấy bình tĩnh hơn hẳn. Chỉ cần sư phụ sống, chỉ cần người khỏe mạnh thì nàng không sợ gì hết.
“Sư phụ…” Nàng lại cúi đầu gọi thêm tiếng nữa, dường như muốn gọi người tỉnh dậy, lại dường như sợ quấy nhiễu giấc mộng của người.
Chỉ có điều thời gian của nàng đã không còn nhiều…
“Cốt Đầu, nhanh lên, sắp có người tới rồi…” Đường Bảo bò trong lỗ tai nàng thúc giục.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu, cầm bàn tay lạnh như băng của Bạch Tử Họa, nhớ lại cảm giác hạnh phúc khi hai người nắm tay nhau đi trên tuyết, lòng không nhịn được xót xa. Biết mình có đau đến đâu cũng không rơi lệ được, Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời nhắm mắt lại, rồi lấy đá Nữ Oa ra, áp lên má, khẽ gọi: “Sóc Phong…”
Đá Nữ Oa tỏa ra một luồng ánh sáng lớn, từ hang dưới đáy biển xuyên qua mặt biển bắn thẳng lên trời, khiến vạn người trên kia hoảng sợ.
Thân thể Bạch Tử Họa từ từ bay lên cao, ánh sáng bạc như bị phá vỡ dần tụ lại. Tiên thân của người vẫn chưa tan biến, chẳng mấy chốc độc đã bị trừ sạch, tiên lực từ từ phục hồi.
“Sư phụ…” Hoa Thiên Cốt vui sướng ôm Bạch Tử Họa đang chầm chậm hạ xuống vào lòng, không để ý đến bản thân đã cạn kiệt sức lực, liên tục truyền nội lực cho người.
Nhìn độc của Bạch Tử Họa cuối cùng cũng được giải, tất cả từ từ hồi phục như xưa, có lẽ một lúc nữa sẽ tỉnh lại, Hoa Thiên Cốt mừng rỡ nắm chặt tay người.
“Đường Bảo, Sóc Phong thì sao? Có cách nào cứu cậu ấy không? Mặc dù cậu ấy là một mảnh của đá Nữ Oa nhưng có suy nghĩ độc lập, thật sự không còn cách nào có thể đưa cậu ấy ra khỏi đá Nữ Oa sao?”
Đường Bảo đang định lắc đầu thì bỗng nghe thấy một tiếng động ngoài cửa hang.
“Có.”
Lam Vũ Lan Phong bơi từ ngoài vào, đôi mắt ánh lên sự hưng phấn không rõ vì sao.
Hoa Thiên Cốt cảnh giác đứng dậy, lấy Đoạn Niệm kiếm ra.
“Ngươi nhanh thật.”
“Tất nhiên, dù sao đây cũng là sào huyệt của ta mà, chắc chắn tìm nhanh hơn người khác rồi. Nhưng những kẻ kia sẽ tới mau thôi, đặc biệt là tình địch của ngươi. Hiện tại đám tiên nhân chết tiệt đều hiểu lầm ngươi là kẻ đánh cắp thần khí, lần này ngươi đã gánh tội danh thay kẻ khác rồi.”
“Chuyện này chờ khi sư phụ tỉnh lại, tự ta sẽ nói rõ với người”. Hoa Thiên Cốt lạnh lùng nói.
Ngươi tưởng ngươi nói thì hắn sẽ tin sao, cho dù hắn tin, chưa chắc những kẻ khác đã tin. Lam Vũ Lan Phong cười thầm, mặt ngoài vẫn ngọt ngào nói.
“Không phải ngươi muốn cứu tên kia sao?”
Hoa Thiên Cốt giật mình: “Đúng thế thì sao?” Hoa Thiên Cốt liên tục nhắc nhở bản thân, Lam Vũ Lan Phong quỷ kế đa đoan, tuyệt đối không thể cả tin. Nhưng lời ả nói quả thật đã nhen nhóm hy vọng trong lòng nàng.
“Ta thật không ngờ mảnh vụn của đá Nữ Oa có thể hóa thành hình người. Ngươi có biết tại sao đá Nữ Oa lại bị vỡ không?”
…Cậu đã quên đá Nữ Oa vỡ như thế nào rồi sao?
Giọng nói hư vô của Sóc Phong vang vọng bên tai. Tại sao bọn họ lại hỏi chuyện này? Nó vỡ thế nào sao nàng biết được, “Lục giới toàn thư” có viết đâu. Các loại sách khác cũng chỉ nói rất sơ lược về thời thượng cổ.
“Không biết thì thôi.” Lam Vũ Lan Phong cúi đầu cười, mừng thầm, xem ra nàng chẳng biết gì cả.
“Muốn tách cậu ta ra khỏi đá Nữ Oa thật ra vô cùng đơn giản, chỉ cần một giọt máu của ngươi là được.”
Hoa Thiên Cốt thầm vui vẻ, Đường Bảo vội nhắc nhở: “Chẳng có căn cứ gì cả, Cốt Đầu, đừng tin ả.”
Hoa Thiên Cốt nhíu chặt mày, trong đầu nhất thời hỗn loạn.
Lam Vũ Lan Phong nhìn móng tay mình, khẽ thổi thổi, làm bộ như không quan tâm: “Ngươi không có nhiều thời gian suy nghĩ đâu, bọn họ sắp tới rồi, lúc ấy tất cả thần khí bị lấy mất, ngươi sẽ không bao giờ cứu được cậu ta nữa.”
Trán Hoa Thiên Cốt đã đẫm mồ hôi vì lo lắng, tuy không hiểu sao máu mình lại cứu được cậu ấy, nếu dễ như thế sao trước kia Sóc Phong không nói với nàng, nhất định ả ta có âm mưu.
Không được, thời gian gấp quá rồi, không thể do dự nữa, Sóc Phong vì nàng mới hy sinh, nhất định phải nghĩ cách cứu cậu ấy!
“Cốt Đầu!” Đường Bảo nhìn vẻ mặt hưng phấn kỳ lạ của Lam Vũ Lan Phong, bỗng thấy cực kì hoảng sợ.
Nhưng Hoa Thiên Cốt không để tâm, nhỏ máu lên đá Nữ Oa.
Ngay lập tức đất trời như sụp đổ, xung quanh bắt đầu rung chuyển dữ dội. Hoa Thiên Cốt cảm thấy hơn mười món thần khí đang cùng gào thét trong khư đỉnh, phát ra tiếng kim loại va chạm vào nhau.
Trong cơn đau đầu, nàng lấy thần khí. Lập tức mười sáu món thần khí bay vụt ra ngoài.
“Nguy rồi!” Hoa Thiên Cốt không biết chuyện gì xảy ra, nhưng dự cảm cực kì không lành.
Bỗng Lam Vũ Lan Phong ngửa mặt lên trời, vừa cười vừa khóc, kỳ dị vô cùng.
“Một trăm năm! Ta đã chờ một trăm năm! Ha ha ha!”
“Sao thế này?” Hoa Thiên Cốt bắt đầu bối rối, ôm Bạch Tử Họa bay ra khỏi cái hang sắp sụp tới nơi. Nước biển xung quanh đục ngầu, không thể nhìn rõ. Đáy biển dường như đang rung động dữ dội, nham thạch từ từ trào ra, Đông Hải cực kì hỗn loạn.
“Sao lại thế?” Hoa Thiên Cốt tóm lấy Lam Vũ Lan Phong, đã thấy con ngươi của ả đỏ ngầu như điên nhìn Hoa Thiên Cốt.
“Yêu Thần xuất thế! Yêu Thần xuất thế! Không ngờ phong ấn cuối cùng cần mấy ngày liên tục mới hóa giải được lại chỉ cần một giọt máu của ngươi là xong! Ha ha ha! Thật tốt quá! Tốt quá! Thiên hạ này là của chúng ta!”
Đầu Hoa Thiên Cốt nổ bùm một tiếng, sau đó trở nên trống rỗng: “Ngươi nói gì? Không thể nào! Làm sao có thể! Ta chỉ cứu Sóc Phong mà thôi! Ngươi lừa ta! Ngươi lừa ta! Ngươi lại lừa ta!”
Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng: “Ta lừa ngươi? Ta biết ơn ngươi còn không kịp nữa là, Sóc Phong của ngươi sớm đã biến mất rồi, tan thành mây khói, có làm cách gì cũng không thể quay lại, ha ha ha! Máu của ngươi chẳng qua là để hóa giải phong ấn cuối cùng thôi, phong ấn giải xong, Yêu Thần sẽ xuất thế. Thế gian này, không gì có thể ngăn cản được nữa!”
Hoa Thiên Cốt ra sức lắc đầu: “Không phải, không phải, chỉ là một giọt máu thôi, chỉ là một giọt máu thôi… Sao thế được…”
“Chuyện đã tới nước này ngươi còn không biết mình là ai sao?”
“Ngươi muốn nói gì? Ngươi muốn nói gì?” Hoa Thiên Cốt thấy đầu mình nhức vô cùng.
Lam Vũ Lan Phong đưa mặt tới gần nàng, thấp giọng cười, từ từ nói: “Ngươi chính là Yêu Thần mà chúng thần hợp lực phong ấn, đá Nữ Oa vì ngươi mà vỡ, hợp với máu thịt của ngươi tứ tán khắp mảnh đất rộng lớn này. Hoa Thiên Cốt, ngươi là vị thần cuối cùng trên thế gian…”
Hoa Thiên Cốt loạng choạng hai cái rồi ngã phịch xuống, nhưng Bạch Tử Họa trong tay khiến nàng tự nhủ mình phải tiếp tục cầm cự, tất cả chuyện này đều là giả, ả ta thích gạt người nhất! Nàng không muốn nghe! Tất cả những gì ả ta nói đều là giả…
Đường Bảo cũng kinh ngạc sững sờ.
Lúc này mười món thần khí đang ở trên không trung Đông Hải, bầu trời tối đen nháy mắt chuyển thành màu tím đậm quái dị, nước biển chảy ngược về phía lỗ đen lớn chứa mười sáu món thần khí, tạo thành một vòi rồng lớn xoay tròn ở giữa biển, giống như cơn lốc xoáy khiến không khí và bình địa xung quanh đều long trời lở đất.
Yêu quái khắp nơi đều cảm nhận thấy sự cựa mình của Yêu Thần, tất cả đều bạo loạn, làm hại nhân gian. Thiên tai, động đất, núi lửa không ngừng, người chết vô số, nhưng đây mới chỉ là điềm báo mà thôi.
Bầu trời Đông Hải hỗn loạn, tiên nhân kinh hoàng, yêu ma lại reo hò nhảy múa. Hồng Điệp ngẩng đầu nhìn lên trời thở dài, không kịp nữa rồi.
Lúc này Sát Thiên Mạch và bọn Xuân Thu Bất Bại thống lĩnh đại quân tới, tiên ma giằng co hết sức căng thẳng, khó tránh khỏi một trận khổ chiến.
Hoa Thiên Cốt cúi đầu nhìn Bạch Tử Họa, trong lòng lạnh lẽo. Những kí ức cổ xưa mơ hồ hiện lên trong đầu. Thần Ma đại chiến vô cùng thảm khốc, tất cả đều là vì tranh đoạt cây sinh mệnh mà không tiếc trả giá. Người đứng đầu Tiên Linh tộc Sát Phá Thiên dựa vào sức mạnh của cây sinh mệnh mạnh mẽ bám trụ, bảo hộ tộc nhân, còn đột phá đến cánh cửa thần cấp. Chư thần không chấp nhận để thế gian xuất hiện một vị thần khác, Thiên Thần và Ma Thần không hẹn mà quyết định, trước hủy diệt kẻ có năng lực uy hiếp mình trước rồi tính sau. Đại kiếp giáng xuống Tiên Linh tộc, Sát Phá Thiên đối đầu với chư thần quyết tâm bảo hộ tộc nhân khiến sức mạnh của cây sinh mệnh giảm xuống rõ rệt. Cuối cùng quyết định thân tử đạo tiêu cùng tộc nhân của mình, dùng chút năng lực cuối cùng che giấu hậu duệ của mình cùng Tiên Linh thành. Yêu Thần là một kẻ thông minh, trước khi đại chiến nổ ra đã đem một tia nguyên thần của mình giấu đi. Sau đại chiến, chư thần vẫn lạc, tia nguyên thần kia du đãng khắp nơi, cuối cùng có một ngày tụ được linh khí, chuyển kiếp đến nhân gian.
Đây mới chính là chân tướng.
Hoa Thiên Cốt ôm Bạch Tử Họa, vùi đầu vào ngực người khóc nức nở, bỗng thấy người hơi cử động. Yêu Thần xuất thế, tà khí nơi nơi sẽ kinh động người, người sắp tỉnh lại rồi.
“Cốt Đầu, đừng lo! Sẽ có cách thôi!” Đường Bảo sợ nàng làm ra chuyện gì điên rồ, vội vàng thấp giọng an ủi: “Đây không phải là lỗi của mẹ, mẹ có biết gì đâu, mẹ chỉ muốn cứu Tôn thượng, muốn cứu Sóc Phong thôi. Chuyện Yêu Thần sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra, đó không phải là lỗi của mẹ! Mẹ đừng tự trách nữa! Nếu trước kia có thể phong ấn, thì bây giờ chắc chắn cũng có thể phong ấn!”
Hoa Thiên Cốt mê mang nhìn Bạch Tử Họa, khẽ cười: “Sư phụ luôn nói, sai chính là sai, bất kể lí do là gì. Tuy sức ta có hạn, nhưng sẽ dùng hết khả năng của mình để vớt vát, sư phụ, người phải tha thứ cho Tiểu Cốt đấy nhé!”
Hoa Thiên Cốt ôm Bạch Tử Họa ra sức bay về phía trước, bỗng thấy một hơi thở quen thuộc.
“Tiểu Cốt, Tử Họa!” Rất nhiều người xuống đáy biển tìm kiếm tung tích của Hoa Thiên Cốt, Hồng Điệp cũng không ngoại lệ, chỉ là nàng may mắn hơn những người khác, sớm tìm được bọn họ.
“Tỷ tỷ, có lẽ đây là lần cuối ta gọi ngươi là tỷ tỷ, Yêu Thần sắp xuất thế rồi, ngươi hãy mang sư phụ đi đi. Độc của người đã được giải rồi!”
Hoa Thiên Cốt nhét mạnh Bạch Tử Họa đang hôn mê vào lòng nàng.
“Xin hãy thay ta chăm sóc sư phụ, những chuyện khác ta đã có tính toán, đừng lo. Nếu sư phụ tỉnh lại, ngươi hãy nói với người như thế.”
“Nhưng…” Hồng Điệp kéo nàng lại, “Ngươi muốn đi đâu?”
“Ta đi bù đắp tội lỗi đã phạm phải, tỷ tỷ, coi như Tiểu Cốt cầu xin tỷ, ngươi mau mang sư phụ đi đi, đừng hỏi cũng đừng quan tâm gì cả.”
Sự tin tưởng và giao phó trong mắt Hoa Thiên Cốt khiến nàng không nỡ chối từ.
“Đường Bảo, ngươi cũng đi cùng nàng đi, đi tìm cha ngươi, không phải ngươi nói cha ngươi ở gần đây sao.” Hoa Thiên Cốt lấy Đường Bảo trong lỗ tai ra đặt lên vai Hồng Điệp.
“Con không muốn! Con không muốn! Con muốn đi theo mẹ!” Đường Bảo biết nàng định làm gì, vừa khóc vừa đá, không ngừng túm tay nàng lại.
Hoa Thiên Cốt đánh ngất nó, mỉm cười với Hồng Điệp rồi rời đi. Nàng trước giờ đều luôn cảm thấy tự ti với Hồng Điệp, nàng ấy rất xinh đẹp, cũng rất lợi hại, xuất thân tốt, nhân phẩm tốt, nhân duyên cũng tốt. Sư phụ và nàng trải qua biết bao khó khăn mới có thể ở chung một chỗ, bọn họ đều vì đối phương mà hi sinh rất nhiều. Còn nàng, luôn tự nhận mình yêu người, lại chẳng thể làm gì cho người. Đây có lẽ là việc duy nhất nàng có thể làm, ác nhân cái danh hiệu này cứ để nàng gánh đi. Sư phụ, tỷ tỷ, các ngươi nhất định phải hạnh phúc nhé.
Lỗi của nàng thì để nàng bù đắp, dẫu có thịt nát xương tan cũng không màng.
/79
|