Xuân Thu Bất Bại kiều diễm tựa mình vào ghế dựa, bát đĩa trước mặt nhung nhúc toàn nhộng ve và nhộng ong được vỗ béo đặc biệt.
Vân Ế đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang ăn ngon lành, không khỏi buồn nôn, cái tên này nửa mặt bên phải giống nữ nửa mặt bên trái giống nam, thật chẳng hiểu sao lại được Sát Thiên Mạch trọng dụng.
“Dị Hủ Quân sai người đến báo, nói ông ta đã tìm ra cách hóa giải phong ấn Man hoang. Đúng rồi, Ma quân đâu?”
“Đang bế quan.”
Vân Ế nghe nói cái gọi là bế quan của Sát Thiên Mạch chẳng qua là đi ngủ một giấc hấp thụ linh khí đất trời gì gì đó, lại còn ngủ rất lâu, vừa nâng cao công lực vừa giữ gìn sắc đẹp nên cũng không dây dưa vấn đề này nữa.
“Không cần bẩm báo với ngài ấy sao? Còn có Thiếu quân…”
“Ma quân không ở đây, cần gì phải sợ cô ta.”
“Vậy Tử Huân Thiển Hạ thì sao? Cô ta không tham gia kế hoạch này sao?”
“Không giấu thì làm thế nào? Chẳng lẽ để cô ta biết chúng ta giải phong ấn Man hoang là giả, giết Bạch Tử Họa mới là mục đích chính sao? Ngươi đừng xem cô ta bình thường luôn miệng nói hận Bạch Tử Họa, phụ nữ chính là rất dễ mềm lòng. Tử Huân Thiển Hạ cũng thế, Thiếu quân cũng thế…”
“Chỉ dựa vào sức của mấy người chúng ta mà đấu với Bạch Tử Họa?”
Xuân Thu Bất Bại lắc đầu: “Ta, ngươi và Sài Du lần này đều bị thương quá nặng, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Khoáng Dã Thiên lại hữu dũng vô mưu, việc này giao cho mình Lam Vũ Lan Phong là được rồi. Nếu thật sự có thể loại trừ Bạch Tử Họa thì thu thập đủ thần khí sẽ không còn là việc khó nữa.”
Hoa Thiên Cốt vốn đang trên đường lịch luyện thì nhận được tin báo yêu ma mưu đồ phá giải phong ấn Man hoang liền vội vã tách khỏi nhóm đệ tử, chuyển hướng tiến về phương bắc. Những năm này ra ngoài lịch luyện đã tôi luyện cho nàng ánh mắt sắc bén và tâm trí kiên định hơn trước, ngoại trừ bề ngoài không thay đổi là bao, có thể nói Hoa Thiên Cốt đã hoàn toàn lột xác từ một đứa bé thiện lương đơn thuần trở thành một đệ tử ưu tú của Tiên môn.
Càng gần phương Bắc trời càng lạnh, gió thổi cực mạnh. Hoa Thiên Cốt ngước nhìn núi non trùng điệp phủ một màu tuyết trắng, cơ thể nhỏ bé vì lạnh mà run bần bật, lông mày và tóc đều đọng một lớp sương dày. Đường Bảo bò vào trong lỗ tai nàng đánh một giấc, luôn miệng nói phải ngủ đông, còn lấy miếng vải rách nhỏ làm rèm, không cho gió lạnh thổi vào.
Bởi vì đây là chuyện khẩn cấp, cưỡi kiếm nhanh hơn đạp mây, càng đi nhanh lại càng lạnh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại sư phụ, nàng lại tự nhủ mình phải gắng gượng thêm nữa, rất nhanh, rất nhanh liền có thể gặp được sư phụ.
Lại nhớ tới lần đầu tiên sư phụ dạy cách điều khiển kiếm cho nàng, Hoa Thiên cốt cười ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ mặc cho chung quanh gió lạnh thấu da, tuyết bay sương tỏa, trời đất một màu trắng xóa đến mức không thấy rõ cảnh vật bốn phía, vẫn ửng hồng, trong lòng tràn đầy ấm áp.
“Sư phụ!”
Hoa Thiên Cốt từ từ hạ xuống sông băng trước mặt, nhìn bóng người áo trắng như tuyết, tóc đen như mực phía trước không khỏi kích động kêu lên một tiếng.
“Tiểu Cốt? Sao con lại ở đây?”
“Con nhận được tin yêu ma muốn phá phong ấn Man hoang liền muốn đến trợ giúp sư phụ.”
Bạch Tử Họa trong lòng nghi hoặc không thôi, đại sự lớn thế này, cho dù đồ đệ mình có xuất sắc thế nào cũng chưa đến lượt nó nhúng tay mới đúng. Là ai đã gửi tin báo Tiểu Cốt đến đây, kẻ đó rốt cuộc có âm mưu gì? Nếu đây là một cái bẫy thì một trận ác chiến là không thể tránh, hiện giờ đạo hạnh của Hoa Thiên Cốt cũng khá, huống hồ lại có hắn ở bên, đây đúng là một cơ hội rèn luyện tốt, vậy nên Bạch Tử Họa cũng không lo lắng chút nào.
“Sư phụ, người không lạnh à?”
“Sư phụ là tiên, sao lạnh được?” Bạch Tử Họa phủi tuyết dính trên người nàng xuống, truyền cho nàng chút chân khí, Hoa Thiên Cốt cảm thấy hơi ấm, giậm chân một cái, rồi đột nhiên dùng sức thổi một làn sương trắng về phía Bạch Tử Họa.
“Ha ha, sư phụ nhìn này, con nuốt mây nhả sương.”
Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nàng nghịch ngợm vừa cười vừa trượt về phía trước.
Nàng chạy lên phía trước, chiếc chuông treo trên Đoạn Niệm không ngừng vang lên réo rắt, “Sư phụ, chúng ta đi hướng nào?”
Bạch Tử Họa nhìn xung quanh, chỉ hướng Tây: “Nơi này chỗ nào cũng có trận pháp, đừng chạy lung tung.”
Hoa Thiên Cốt lại chạy lạch bạch về bên cạnh, nắm lấy ống tay áo Bạch Tử Họa.
“Sư phụ, không sao đâu, con còn có Thiên Thủy Tích cơ mà!” Hoa Thiên Cốt quơ quơ sợi dây chuyền trên cổ.
“Trận pháp bình thường có thể phá, nhưng trận pháp lợi hại thì không được. Các trận pháp nơi này đều được nối thông với nhau, nếu chẳng may kích động một trận pháp có thể khiến chúng ta bị vây trong thế liên hoàn.”
Hoa Thiên Cốt cúi đầu, thầm nghĩ lúc này mà có Đông Phương ở đây thì tốt, huynh ấy dường như rất tinh thông cơ quan với trận pháp mà.
Hai người đi theo sông băng về hướng Tây, qua một hẻm núi sâu, Bạch Tử Họa nhìn xung quanh, hắn là đang ở ngay giữa cái hẻm đó.
Bỗng một bóng trắng bay vụt đến, Bạch Tử Họa không tránh, để nó va vào người.
Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời cười sằng sặc: “Ha ha ha, không ngờ lại ném trúng sư phụ, mình giỏi quá đi mất!”
Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi lại nghịch rồi.”
“Hi hi, sư phụ, chúng ta ném tuyết đi?” Hoa Thiên Cốt lại bốc một quả cầu tuyết lên, ném thẳng về phía Bạch Tử Họa.
Bạch tử Họa khẽ nghiêng người tránh, bất giác nhớ tới người kia lúc trước cũng thường nũng nịu bắt mình chơi trò này cùng nàng, bất giác gật đầu: “Được.”
“Hả?” Sư phụ đồng ý? Hoa Thiên Cốt còn đang ngơ ngẩn bỗng thấy những bông tuyết bay vút lên, tụ lại thành vô số quả cầu tuyết, lao vụt về phía nàng như mưa rào.
Hoa Thiên Cốt chạy trối chết, cả người đều trúng đạn, vừa chạy vừa khóc: “Sư phụ chơi xấu!”
Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Cẩn thận!” Bạch Tử Họa tiến lên, ôm lấy Hoa Thiên Cốt bay xa hơn trăm mét.
Hoa Thiên Cốt cuộn mình trong lòng người, quay đầu nhìn lại, thấy chỗ mình vừa đứng băng và tuyết đều đổ sụp xuống.
“Không được chạy lung tung, tuyết sẽ lở.” Bạch Tử Họa xoa đầu nàng
“Không… không dám…” Một tay Hoa ThiênCốt bám lấy cổ người, một tay phủi những bông tuyết dính trên mái tóc đen của người đi.
Bốn mắt nhìn nhau, gần như thế; Hoa Thiên Cốt căng thẳng, mặt mũi đỏ bừng.
Bạch Tử Họa thả nàng xuống.
“Đi thôi.”
“Dạ.”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy sau, theo thói quen vươn tay nắm lấy ống tay áo sư phụ. Nàng nheo mắt nghĩ, cuối cùng to gan kéo tay người lại. Làn da sư phụ ấm áp như ngọc, khiến tay nàng tê dại. Chân Hoa Thiên Cốt khẽ run, cố gắng nhẫn nhịn nở nụ cười ngây thơ với hắn.
Trong gió tuyết mênh mông, Hoa Thiên Cốt cứ nắm tay Bạch Tử Họa như thế, bước qua khoảnh khắc ngọt ngào cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Phía trước tuyết càng lúc càng dầy, đường cũng càng lúc càng khó đi, hai người cưỡi kiếm bay tà tà. Núi non băng dày trăm trượng, nơi nơi đều là hang động và những tảng băng to nhỏ.
Tất cả cạm bẫy và trận pháp trên đường đều bị Bạch Tử Họa dễ dàng hóa giải, có điều không có một bóng yêu ma nào. Bạch Tử Họa có dự cảm không lành nhưng lại chưa biết đó là gì.
“Cẩn thận một chút.”
Hai ngươi từ trên núi băng bay xuống dọc theo sườn núi, trên đó có một kẽ nứt rất lớn. Hoa Thiên Cốt vừa mới thu kiếm tiến vào trong hai bước, đột nhiên dưới chân bị hụt, một cái hang đen ngòm xuất hiện, ngọn lửa hừng hực phun ra. Nàng hét lên một tiếng nhưng cơ thể lại không bay lên nổi, rơi thẳng xuống dưới, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã bao trọn nàng.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa bỗng thấy nàng ngã xuống đất, ôm chân ra sức giãy giụa, dường như rất đau.
Hoa Thiên Cốt nghe thấy giọng sư phụ, đầu nổ bùm một cái, nhìn kĩ lại thấy mình vẫn bình yên ngồi trên băng, không bị sao cả.
“Chuyện gì đã xảy ra? Hang đâu? Lửa đâu?” Hoa Thiên Cốt nhìn ngó xung quanh.
Bạch Tử Họa lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bước đến đỡ nàng dậy.
“Xem ra lần này là Lam Vũ Lan Phong tới, nàng ta tinh thông huyễn thuật và nhiếp hồn thuật, cực giỏi trong việc tạo ảo giác mê hoặc tổn thương đối thủ. Dù là giả, nhưng nếu não ngươi tin đó là thật thì thân thể sẽ phải chịu tổn thương tương ứng. Cho nên lúc nào cũng phải chú ý, những thứ mắt ngươi thấy chưa chắc đã là thật. Rũ bỏ tạp niệm, giữ kín tâm môn, đừng cho nàng ta cơ hội.”
“Còn có chuyện như vậy sao?!” Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ may mà lần trước ở Thái Bạch Sơn Lam Vũ Lan Phong không xuất hiện, bằng không nếu nàng ta biến thành dáng vẻ của ai đó, khống chế được trái tim nàng, sợ rằng nàng không thể cầm cự được lâu như thế.
Hoa Thiên Cốt miễn cưỡng nhích lên mấy bước, toàn thân đau do té ngã còn thấy bỏng rát, nhưng lại không có vết thương nào. Nàng day day huyệt thái dương, cố gắng tự nhủ đó là giả, đó là ảo giác mà thôi.
Một lúc lâu sau, cảm giác đau đớn và bỏng rát cuối cùng cũng biến mất. Hoa Thiên Cốt đang định bước vào động, đột nhiên bốn phía hiện đầy những thiếu nữ mặc đồ trắng lơ lửng giữa không trung, góc váy tung bay. Ước chừng phải trên trăm người, mặt ai cũng tái nhợt giống hệt xác chết, xuất hiện giữa cảnh gió tuyết này càng thêm vẻ ma quái!
Hoa Thiên Cốt lùi lại hai bước, dụi mạnh mắt. “Những người đó… cũng là giả phải không ạ?”
“Bọn chúng… là thật.”
Bạch Tử Họa còn chưa nói xong, kiếm đã tuốt khỏi vỏ.
Một loạt thiếu nữ áo trắng kẻ trước người sau nhe răng giương vuốt về phía hắn, Hoành Sương kiếm của Bạch Tử Họa bùng sáng, chớp mắt đã khiến đám thiếu nữ lúc nhúc xung quanh biến mất.
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn: Nguy rồi, Tiểu Cốt đâu?
Hồng Điệp đang bay trên không, đột nhiên một mặt hồ cực lớn xuất hiện dưới ánh trăng, trong trẻo tựa một tấm thủy tinh cực lớn. Trong hồ nở đầy hoa sen, mấy con hạc tiên bay tà tà trên mặt nước.
Bỗng tiếng sủi bọt nước vang lên, Hồng Điệp vừa cúi đầu nhìn đã ngây ngẩn. Một thiếu nữ cực kì xinh đẹp trồi lên khỏi mặt nước, dang đôi tay dưới ánh trăng, nhất thời tất cả hào quang trời đất đều tập trung vào người đó.
Nàng cố nhìn kĩ, kinh ngạc che miệng. Lông mi của thiếu nữ dày mà đen, tựa bức rèm che khuất con ngươi lấp lánh như ngọc trai đen, những chiếc vẩy bé nhỏ trong suốt phủ kín làn da, vây cá trên cánh tay như cánh bướm múa lượn, mỏng manh dễ vỡ, lấp lánh ánh sáng, dường như chỉ cần chạm vào là tan biến. Người con gái ấy ngửa mặt lên trời đối diện với ánh trăng thét dài, phát ra một tiếng kêu kỳ quái, nhưng đó cũng là âm thanh vô cùng dịu dàng, thoáng chốc tất cả các tế bào trên người nàng như được khai thông.
Bọt nước văng khắp nơi, thiếu nữ nhảy vút khỏi mặt nước theo đàn cá, dưới ánh trăng, những đường cong lại càng trở nên duyên dáng. Thân dưới của nàng ta không ngờ lại là một cái đuôi.
“Ngươi chính là Lam Vũ Lan Phong? Không ngờ…” Lại là một mỹ nhân ngư!
“Đúng thế!” Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng cười, giọng nàng ta mơ hồ đến kì lạ.
“Lần đầu gặp mặt, Thiếu quân. Bọn vân Ế đoán không sai, ngươi quả nhiên đã phản bội Ma quân, trợ giúp Bạch Tử Họa.”
“Bạch Tử Họa đâu?”
“Bạch Tử Họa? Tên tình nhân của người có lẽ đã bị bọn Xuân Thu Bất Bại bắt nhốt trong ô Huyền Thiên rồi, không chừng bây giờ đã hóa thành tro bụi ấy chứ!”
“Nói láo!” Hồng Điệp tức đến run người, Bạch Tử Họa là ai, làm sao có thể khinh địch mà bị bắt được. Nàng biết Lam Vũ Lan Phong đang nhiễu loạn tâm trí mình, nhưng từ trong tâm khảm, một sự sợ hãi mơ hồ đang từ từ nảy nở.
Hồng Điệp khẽ cắn môi nghĩ thầm, ta không tin không phá được ảo cảnh này.
Cắn chặt môi, cố gắng trấn định, ánh mắt sáng tỏ, đầu óc dần thông suốt, chả mấy chốc nàng đã thấy thực thân của Lam Vũ Lan Phong. Nháy mắt liền dùng những sợi dây leo màu đỏ phá nát ảo ảnh của nàng ta, dây leo sượt qua khuỷu tay Lam Vũ Lan Phong, đánh cho mấy mảng vảy rơi xuống. Ả vừa bị thương, ngay lập tức khoảng trời phía Tây Bắc bắt đầu đổ sụp, lộ ra một khối hỗn độn mơ hồ.
Lam Vũ Lan Phong càng đánh càng đuối, nghĩ bụng không ngờ nữ nhân này lại lợi hại đến thế, quả thật không hổ là chưởng môn thập đại phái.
Hồng Điệp dang tay ra định điểm huyệt Lam Vũ Lan Phong, không ngờ ả lại linh hoạt như cá trạch, quấn quanh rồi xoay tròn bên cạnh, đuôi cá quật mạnh vào lưng nàng. Hồng Điệp nhịn đau đánh trả, bỗng thấy trước mắt biến thành Bạch Tử Họa. Dù biết rõ đó là ảo giác song một chưởng đã tích tụ chân khí trong tay nàng vẫn không tự chủ mà ngừng lại.
Khuỷu tay Lam Vũ Lan Phong đột nhiên mọc ra một chiếc xương cá dài nhỏ màu xanh nhuốm đầy kịch độc, thừa dịp nàng lơ đễnh, đâm thẳng về phía ngực nàng.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đến khi Hồng Điệp kịp phản ứng, đã có một người bay vụt từ chân trời đến chắn trước mặt nàng. Dù có chân khí hộ thân, xương cá vẫn đâm được vào da thịt người trước mặt, ngay lập tức máu đen túa ra.
“Tử Họa!”
Hoa Thiên Cốt hốt hoảng, cuống quít đỡ lấy cơ thể lảo đảo của nam tử áo trắng.
Lam Vũ Lan Phong cười khúc khích, biến về dáng vẻ ban đầu: “Thật thú vị, dù biết ta là Bạch Tử Họa giả ngươi vẫn không nỡ ra tay, quả nhiên là tình cảm sâu đậm, thật đáng ngưỡng mộ.”
Hồng Điệp nhìn gương mặt càng lúc càng tái nhợt của nam tử trên đất, chân khí cuồn cuộn truyền tới giúp hắn ép độc.
Là lỗi của nàng, tất cả đều là lỗi của nàng, là nàng quá tự tin, cho rằng mình đã biết trước tình huống, không ngờ lại rơi vào bẫy của Lam Vũ Lan Phong. Là nàng đã hại hắn!
Lam Vũ Lan Phong im lặng đứng một bên quan sát tất cả, thứ nàng ta chờ chính là lúc này.
Nhân lúc Hồng Điệp phân tâm, nàng ta đột nhiên thu hết ảo cảnh về, trên không trung đột nhiên xuất hiện một chiếc ô khổng lồ màu đen, chính là ô Huyền Thiên, một trong thập đại thần khí.
Tất cả cây cối, sao trăng, chim chóc, hoa cỏ xung quanh trở nên phẳng như một tờ giấy, bị hút vào ô Huyền Thiên. Ngay cả Hồng Điệp và Bạch Tử Họa cũng không thoát được.
Đuôi cá của Lam Vũ Lan Phong vung vẩy trên mặt băng, thân mình lẳng lơ uốn éo.
“Bạch Tử Họa, quan tâm quá tất loạn, tuy rằng huyễn thuật của ta không làm gì được ngươi, nhưng lại dùng được với tiểu tình nhân của ngươi. Ta biết thế gian này không ai đấu nổi Trường Lưu thượng tiên, có điều giờ đây ngươi vừa trúng kịch độc lại bị nhốt trong ô Huyền Thiên, nếu độc của ta trong ba khắc không thể giết ngươi, thì âm phong trong ô Huyền Thiên cũng xé nát ngươi, ta không tin ngươi không hóa thành tro bụi!”
Hồng Điệp cảm thấy lục phủ ngũ tạng cực kì khó chịu tay chân như bị bẻ gãy, xung quanh mù mịt, không nhìn rõ được gì chỉ thấy cuồng phong liên tục quét tới. Áp lực cực lớn khiến nàng khó thở, mỗi một phân trên người đều đau đớn, tựa như bị vạn đao cắt thịt.
Đột nhiên một luồng sáng bạc xuất hiện, vòng tay ấm áp quen thuộc kéo nàng vào lòng.
“Sư phụ!” Hồng Điệp suýt khóc, cố gắng áp sát vào vầng sáng đó, ôm chặt lấy Bạch Tử Họa, sống chết cũng không chịu buông.
Vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng tái mét lại, có vẻ hơi đáng sợ.
Bạch Tử Họa vừa vận công áp chế độc trong cơ thể, vừa ôm Hồng Điệp, bảo vệ nàng không bị âm phong làm thương tổn.
Hồng Điệp cũng biết tình thế nguy hiểm của hai người, bị giam trong ô Huyền Thiên, Bạch Tử Họa lại trúng kịch độc. Nếu cứ tiếp tục thế này hai người sẽ thực sự bị âm phong trong này xé nát.
“Xin lỗi, là ta hại chàng, là ta tự cho mình thông minh…”
Bạch Tử Họa lắc đầu, ghì chặt thân mình nho nhỏ của nàng vào lòng. Âm phong càn quét dữ dội, vầng sáng bạc hộ thân càng lúc càng bé lại, độc tố cũng từ từ ăn mòn tiên thân, hắn không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa.
“Đại kiếp nạn của ta đã tới, không trách nàng được. Chỉ là ta không nghĩ lại liên lụy đến nàng cùng ta chịu khổ, còn có Tiểu Cốt, không biết con bé thế nào rồi. Nàng dồn hết chân khí vào đan điền đi, ta giúp nàng ra ngoài.”
“Có liên lụy cũng là ta liên lụy chàng. Ta sẽ không rời đi đâu!” Nàng biết Bạch Tử Họa muốn dùng toàn lực cứu nàng, nhưng nàng không muốn, cũng không cần! Cùng lắm thì cả hai cùng chết trong này!
“Tiểu Điệp!” Bạch Tử Họa lấy hết sức ôm nàng, cơ thể vì cả trong lẫn ngoài đều phải chịu đau đớn mãnh liệt mà bắt đầu hơi run.
“Nghe lời ta đi!” Ô Huyền Thiên ở trong thập đại thần khí cũng xếp hạng cực cao, nếu cứ tiếp tục thế này thêm nửa khắc, nội lực của hắn tan biến hết thì sẽ không thể cứu nàng được nữa. Hắn chết thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến nàng được.
Hồng Điệp nằm trong vòng bảo vệ của Bạch Tử Họa mà vẫn thấy khó thở và đau đớn, không biết hắn còn phải khổ biết nhường nào? Nàng muốn cùng chịu thương với hắn lại bị hắn giữ chặt. Bạch Tử Họa dùng chút sức mạnh cuối cùng, cô đọng thành một vòng bảo vệ nho nhỏ che chắn cho nàng.
Hồng Điệp cảm thấy tất cả sức mạnh của Bạch Tử Họa đều dồn tụ trên người mình, sau đó hắn từ từ buông tay, nàng dần bay ra phía ngoài, còn hắn càng chìm sâu vào trong cuồng phong dày đặc, máu nhiễm đầy trên áo bào trắng. Nàng cố gắng vươn tay nắm lấy hắn, luồng sáng rực rỡ trên cơ thể lại càng lúc càng mạnh, đẩy nàng bay thẳng ra ngoài trước khi ô Huyền Thiên hoàn toàn khép lại.
Vân Ế đẩy cửa bước vào, thấy hắn đang ăn ngon lành, không khỏi buồn nôn, cái tên này nửa mặt bên phải giống nữ nửa mặt bên trái giống nam, thật chẳng hiểu sao lại được Sát Thiên Mạch trọng dụng.
“Dị Hủ Quân sai người đến báo, nói ông ta đã tìm ra cách hóa giải phong ấn Man hoang. Đúng rồi, Ma quân đâu?”
“Đang bế quan.”
Vân Ế nghe nói cái gọi là bế quan của Sát Thiên Mạch chẳng qua là đi ngủ một giấc hấp thụ linh khí đất trời gì gì đó, lại còn ngủ rất lâu, vừa nâng cao công lực vừa giữ gìn sắc đẹp nên cũng không dây dưa vấn đề này nữa.
“Không cần bẩm báo với ngài ấy sao? Còn có Thiếu quân…”
“Ma quân không ở đây, cần gì phải sợ cô ta.”
“Vậy Tử Huân Thiển Hạ thì sao? Cô ta không tham gia kế hoạch này sao?”
“Không giấu thì làm thế nào? Chẳng lẽ để cô ta biết chúng ta giải phong ấn Man hoang là giả, giết Bạch Tử Họa mới là mục đích chính sao? Ngươi đừng xem cô ta bình thường luôn miệng nói hận Bạch Tử Họa, phụ nữ chính là rất dễ mềm lòng. Tử Huân Thiển Hạ cũng thế, Thiếu quân cũng thế…”
“Chỉ dựa vào sức của mấy người chúng ta mà đấu với Bạch Tử Họa?”
Xuân Thu Bất Bại lắc đầu: “Ta, ngươi và Sài Du lần này đều bị thương quá nặng, vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Khoáng Dã Thiên lại hữu dũng vô mưu, việc này giao cho mình Lam Vũ Lan Phong là được rồi. Nếu thật sự có thể loại trừ Bạch Tử Họa thì thu thập đủ thần khí sẽ không còn là việc khó nữa.”
Hoa Thiên Cốt vốn đang trên đường lịch luyện thì nhận được tin báo yêu ma mưu đồ phá giải phong ấn Man hoang liền vội vã tách khỏi nhóm đệ tử, chuyển hướng tiến về phương bắc. Những năm này ra ngoài lịch luyện đã tôi luyện cho nàng ánh mắt sắc bén và tâm trí kiên định hơn trước, ngoại trừ bề ngoài không thay đổi là bao, có thể nói Hoa Thiên Cốt đã hoàn toàn lột xác từ một đứa bé thiện lương đơn thuần trở thành một đệ tử ưu tú của Tiên môn.
Càng gần phương Bắc trời càng lạnh, gió thổi cực mạnh. Hoa Thiên Cốt ngước nhìn núi non trùng điệp phủ một màu tuyết trắng, cơ thể nhỏ bé vì lạnh mà run bần bật, lông mày và tóc đều đọng một lớp sương dày. Đường Bảo bò vào trong lỗ tai nàng đánh một giấc, luôn miệng nói phải ngủ đông, còn lấy miếng vải rách nhỏ làm rèm, không cho gió lạnh thổi vào.
Bởi vì đây là chuyện khẩn cấp, cưỡi kiếm nhanh hơn đạp mây, càng đi nhanh lại càng lạnh. Nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện sắp được gặp lại sư phụ, nàng lại tự nhủ mình phải gắng gượng thêm nữa, rất nhanh, rất nhanh liền có thể gặp được sư phụ.
Lại nhớ tới lần đầu tiên sư phụ dạy cách điều khiển kiếm cho nàng, Hoa Thiên cốt cười ngọt ngào. Khuôn mặt nhỏ mặc cho chung quanh gió lạnh thấu da, tuyết bay sương tỏa, trời đất một màu trắng xóa đến mức không thấy rõ cảnh vật bốn phía, vẫn ửng hồng, trong lòng tràn đầy ấm áp.
“Sư phụ!”
Hoa Thiên Cốt từ từ hạ xuống sông băng trước mặt, nhìn bóng người áo trắng như tuyết, tóc đen như mực phía trước không khỏi kích động kêu lên một tiếng.
“Tiểu Cốt? Sao con lại ở đây?”
“Con nhận được tin yêu ma muốn phá phong ấn Man hoang liền muốn đến trợ giúp sư phụ.”
Bạch Tử Họa trong lòng nghi hoặc không thôi, đại sự lớn thế này, cho dù đồ đệ mình có xuất sắc thế nào cũng chưa đến lượt nó nhúng tay mới đúng. Là ai đã gửi tin báo Tiểu Cốt đến đây, kẻ đó rốt cuộc có âm mưu gì? Nếu đây là một cái bẫy thì một trận ác chiến là không thể tránh, hiện giờ đạo hạnh của Hoa Thiên Cốt cũng khá, huống hồ lại có hắn ở bên, đây đúng là một cơ hội rèn luyện tốt, vậy nên Bạch Tử Họa cũng không lo lắng chút nào.
“Sư phụ, người không lạnh à?”
“Sư phụ là tiên, sao lạnh được?” Bạch Tử Họa phủi tuyết dính trên người nàng xuống, truyền cho nàng chút chân khí, Hoa Thiên Cốt cảm thấy hơi ấm, giậm chân một cái, rồi đột nhiên dùng sức thổi một làn sương trắng về phía Bạch Tử Họa.
“Ha ha, sư phụ nhìn này, con nuốt mây nhả sương.”
Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn nàng nghịch ngợm vừa cười vừa trượt về phía trước.
Nàng chạy lên phía trước, chiếc chuông treo trên Đoạn Niệm không ngừng vang lên réo rắt, “Sư phụ, chúng ta đi hướng nào?”
Bạch Tử Họa nhìn xung quanh, chỉ hướng Tây: “Nơi này chỗ nào cũng có trận pháp, đừng chạy lung tung.”
Hoa Thiên Cốt lại chạy lạch bạch về bên cạnh, nắm lấy ống tay áo Bạch Tử Họa.
“Sư phụ, không sao đâu, con còn có Thiên Thủy Tích cơ mà!” Hoa Thiên Cốt quơ quơ sợi dây chuyền trên cổ.
“Trận pháp bình thường có thể phá, nhưng trận pháp lợi hại thì không được. Các trận pháp nơi này đều được nối thông với nhau, nếu chẳng may kích động một trận pháp có thể khiến chúng ta bị vây trong thế liên hoàn.”
Hoa Thiên Cốt cúi đầu, thầm nghĩ lúc này mà có Đông Phương ở đây thì tốt, huynh ấy dường như rất tinh thông cơ quan với trận pháp mà.
Hai người đi theo sông băng về hướng Tây, qua một hẻm núi sâu, Bạch Tử Họa nhìn xung quanh, hắn là đang ở ngay giữa cái hẻm đó.
Bỗng một bóng trắng bay vụt đến, Bạch Tử Họa không tránh, để nó va vào người.
Hoa Thiên Cốt ngửa mặt lên trời cười sằng sặc: “Ha ha ha, không ngờ lại ném trúng sư phụ, mình giỏi quá đi mất!”
Bạch Tử Họa bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi lại nghịch rồi.”
“Hi hi, sư phụ, chúng ta ném tuyết đi?” Hoa Thiên Cốt lại bốc một quả cầu tuyết lên, ném thẳng về phía Bạch Tử Họa.
Bạch tử Họa khẽ nghiêng người tránh, bất giác nhớ tới người kia lúc trước cũng thường nũng nịu bắt mình chơi trò này cùng nàng, bất giác gật đầu: “Được.”
“Hả?” Sư phụ đồng ý? Hoa Thiên Cốt còn đang ngơ ngẩn bỗng thấy những bông tuyết bay vút lên, tụ lại thành vô số quả cầu tuyết, lao vụt về phía nàng như mưa rào.
Hoa Thiên Cốt chạy trối chết, cả người đều trúng đạn, vừa chạy vừa khóc: “Sư phụ chơi xấu!”
Bạch Tử Họa ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên nói: “Cẩn thận!” Bạch Tử Họa tiến lên, ôm lấy Hoa Thiên Cốt bay xa hơn trăm mét.
Hoa Thiên Cốt cuộn mình trong lòng người, quay đầu nhìn lại, thấy chỗ mình vừa đứng băng và tuyết đều đổ sụp xuống.
“Không được chạy lung tung, tuyết sẽ lở.” Bạch Tử Họa xoa đầu nàng
“Không… không dám…” Một tay Hoa ThiênCốt bám lấy cổ người, một tay phủi những bông tuyết dính trên mái tóc đen của người đi.
Bốn mắt nhìn nhau, gần như thế; Hoa Thiên Cốt căng thẳng, mặt mũi đỏ bừng.
Bạch Tử Họa thả nàng xuống.
“Đi thôi.”
“Dạ.”
Hoa Thiên Cốt vui vẻ chạy sau, theo thói quen vươn tay nắm lấy ống tay áo sư phụ. Nàng nheo mắt nghĩ, cuối cùng to gan kéo tay người lại. Làn da sư phụ ấm áp như ngọc, khiến tay nàng tê dại. Chân Hoa Thiên Cốt khẽ run, cố gắng nhẫn nhịn nở nụ cười ngây thơ với hắn.
Trong gió tuyết mênh mông, Hoa Thiên Cốt cứ nắm tay Bạch Tử Họa như thế, bước qua khoảnh khắc ngọt ngào cuối cùng trong cuộc đời nàng.
Phía trước tuyết càng lúc càng dầy, đường cũng càng lúc càng khó đi, hai người cưỡi kiếm bay tà tà. Núi non băng dày trăm trượng, nơi nơi đều là hang động và những tảng băng to nhỏ.
Tất cả cạm bẫy và trận pháp trên đường đều bị Bạch Tử Họa dễ dàng hóa giải, có điều không có một bóng yêu ma nào. Bạch Tử Họa có dự cảm không lành nhưng lại chưa biết đó là gì.
“Cẩn thận một chút.”
Hai ngươi từ trên núi băng bay xuống dọc theo sườn núi, trên đó có một kẽ nứt rất lớn. Hoa Thiên Cốt vừa mới thu kiếm tiến vào trong hai bước, đột nhiên dưới chân bị hụt, một cái hang đen ngòm xuất hiện, ngọn lửa hừng hực phun ra. Nàng hét lên một tiếng nhưng cơ thể lại không bay lên nổi, rơi thẳng xuống dưới, chỉ trong nháy mắt ngọn lửa đã bao trọn nàng.
“Tiểu Cốt!” Bạch Tử Họa bỗng thấy nàng ngã xuống đất, ôm chân ra sức giãy giụa, dường như rất đau.
Hoa Thiên Cốt nghe thấy giọng sư phụ, đầu nổ bùm một cái, nhìn kĩ lại thấy mình vẫn bình yên ngồi trên băng, không bị sao cả.
“Chuyện gì đã xảy ra? Hang đâu? Lửa đâu?” Hoa Thiên Cốt nhìn ngó xung quanh.
Bạch Tử Họa lập tức hiểu chuyện gì vừa xảy ra, bước đến đỡ nàng dậy.
“Xem ra lần này là Lam Vũ Lan Phong tới, nàng ta tinh thông huyễn thuật và nhiếp hồn thuật, cực giỏi trong việc tạo ảo giác mê hoặc tổn thương đối thủ. Dù là giả, nhưng nếu não ngươi tin đó là thật thì thân thể sẽ phải chịu tổn thương tương ứng. Cho nên lúc nào cũng phải chú ý, những thứ mắt ngươi thấy chưa chắc đã là thật. Rũ bỏ tạp niệm, giữ kín tâm môn, đừng cho nàng ta cơ hội.”
“Còn có chuyện như vậy sao?!” Hoa Thiên Cốt thầm nghĩ may mà lần trước ở Thái Bạch Sơn Lam Vũ Lan Phong không xuất hiện, bằng không nếu nàng ta biến thành dáng vẻ của ai đó, khống chế được trái tim nàng, sợ rằng nàng không thể cầm cự được lâu như thế.
Hoa Thiên Cốt miễn cưỡng nhích lên mấy bước, toàn thân đau do té ngã còn thấy bỏng rát, nhưng lại không có vết thương nào. Nàng day day huyệt thái dương, cố gắng tự nhủ đó là giả, đó là ảo giác mà thôi.
Một lúc lâu sau, cảm giác đau đớn và bỏng rát cuối cùng cũng biến mất. Hoa Thiên Cốt đang định bước vào động, đột nhiên bốn phía hiện đầy những thiếu nữ mặc đồ trắng lơ lửng giữa không trung, góc váy tung bay. Ước chừng phải trên trăm người, mặt ai cũng tái nhợt giống hệt xác chết, xuất hiện giữa cảnh gió tuyết này càng thêm vẻ ma quái!
Hoa Thiên Cốt lùi lại hai bước, dụi mạnh mắt. “Những người đó… cũng là giả phải không ạ?”
“Bọn chúng… là thật.”
Bạch Tử Họa còn chưa nói xong, kiếm đã tuốt khỏi vỏ.
Một loạt thiếu nữ áo trắng kẻ trước người sau nhe răng giương vuốt về phía hắn, Hoành Sương kiếm của Bạch Tử Họa bùng sáng, chớp mắt đã khiến đám thiếu nữ lúc nhúc xung quanh biến mất.
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn: Nguy rồi, Tiểu Cốt đâu?
Hồng Điệp đang bay trên không, đột nhiên một mặt hồ cực lớn xuất hiện dưới ánh trăng, trong trẻo tựa một tấm thủy tinh cực lớn. Trong hồ nở đầy hoa sen, mấy con hạc tiên bay tà tà trên mặt nước.
Bỗng tiếng sủi bọt nước vang lên, Hồng Điệp vừa cúi đầu nhìn đã ngây ngẩn. Một thiếu nữ cực kì xinh đẹp trồi lên khỏi mặt nước, dang đôi tay dưới ánh trăng, nhất thời tất cả hào quang trời đất đều tập trung vào người đó.
Nàng cố nhìn kĩ, kinh ngạc che miệng. Lông mi của thiếu nữ dày mà đen, tựa bức rèm che khuất con ngươi lấp lánh như ngọc trai đen, những chiếc vẩy bé nhỏ trong suốt phủ kín làn da, vây cá trên cánh tay như cánh bướm múa lượn, mỏng manh dễ vỡ, lấp lánh ánh sáng, dường như chỉ cần chạm vào là tan biến. Người con gái ấy ngửa mặt lên trời đối diện với ánh trăng thét dài, phát ra một tiếng kêu kỳ quái, nhưng đó cũng là âm thanh vô cùng dịu dàng, thoáng chốc tất cả các tế bào trên người nàng như được khai thông.
Bọt nước văng khắp nơi, thiếu nữ nhảy vút khỏi mặt nước theo đàn cá, dưới ánh trăng, những đường cong lại càng trở nên duyên dáng. Thân dưới của nàng ta không ngờ lại là một cái đuôi.
“Ngươi chính là Lam Vũ Lan Phong? Không ngờ…” Lại là một mỹ nhân ngư!
“Đúng thế!” Lam Vũ Lan Phong nhìn nàng cười, giọng nàng ta mơ hồ đến kì lạ.
“Lần đầu gặp mặt, Thiếu quân. Bọn vân Ế đoán không sai, ngươi quả nhiên đã phản bội Ma quân, trợ giúp Bạch Tử Họa.”
“Bạch Tử Họa đâu?”
“Bạch Tử Họa? Tên tình nhân của người có lẽ đã bị bọn Xuân Thu Bất Bại bắt nhốt trong ô Huyền Thiên rồi, không chừng bây giờ đã hóa thành tro bụi ấy chứ!”
“Nói láo!” Hồng Điệp tức đến run người, Bạch Tử Họa là ai, làm sao có thể khinh địch mà bị bắt được. Nàng biết Lam Vũ Lan Phong đang nhiễu loạn tâm trí mình, nhưng từ trong tâm khảm, một sự sợ hãi mơ hồ đang từ từ nảy nở.
Hồng Điệp khẽ cắn môi nghĩ thầm, ta không tin không phá được ảo cảnh này.
Cắn chặt môi, cố gắng trấn định, ánh mắt sáng tỏ, đầu óc dần thông suốt, chả mấy chốc nàng đã thấy thực thân của Lam Vũ Lan Phong. Nháy mắt liền dùng những sợi dây leo màu đỏ phá nát ảo ảnh của nàng ta, dây leo sượt qua khuỷu tay Lam Vũ Lan Phong, đánh cho mấy mảng vảy rơi xuống. Ả vừa bị thương, ngay lập tức khoảng trời phía Tây Bắc bắt đầu đổ sụp, lộ ra một khối hỗn độn mơ hồ.
Lam Vũ Lan Phong càng đánh càng đuối, nghĩ bụng không ngờ nữ nhân này lại lợi hại đến thế, quả thật không hổ là chưởng môn thập đại phái.
Hồng Điệp dang tay ra định điểm huyệt Lam Vũ Lan Phong, không ngờ ả lại linh hoạt như cá trạch, quấn quanh rồi xoay tròn bên cạnh, đuôi cá quật mạnh vào lưng nàng. Hồng Điệp nhịn đau đánh trả, bỗng thấy trước mắt biến thành Bạch Tử Họa. Dù biết rõ đó là ảo giác song một chưởng đã tích tụ chân khí trong tay nàng vẫn không tự chủ mà ngừng lại.
Khuỷu tay Lam Vũ Lan Phong đột nhiên mọc ra một chiếc xương cá dài nhỏ màu xanh nhuốm đầy kịch độc, thừa dịp nàng lơ đễnh, đâm thẳng về phía ngực nàng.
Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, đến khi Hồng Điệp kịp phản ứng, đã có một người bay vụt từ chân trời đến chắn trước mặt nàng. Dù có chân khí hộ thân, xương cá vẫn đâm được vào da thịt người trước mặt, ngay lập tức máu đen túa ra.
“Tử Họa!”
Hoa Thiên Cốt hốt hoảng, cuống quít đỡ lấy cơ thể lảo đảo của nam tử áo trắng.
Lam Vũ Lan Phong cười khúc khích, biến về dáng vẻ ban đầu: “Thật thú vị, dù biết ta là Bạch Tử Họa giả ngươi vẫn không nỡ ra tay, quả nhiên là tình cảm sâu đậm, thật đáng ngưỡng mộ.”
Hồng Điệp nhìn gương mặt càng lúc càng tái nhợt của nam tử trên đất, chân khí cuồn cuộn truyền tới giúp hắn ép độc.
Là lỗi của nàng, tất cả đều là lỗi của nàng, là nàng quá tự tin, cho rằng mình đã biết trước tình huống, không ngờ lại rơi vào bẫy của Lam Vũ Lan Phong. Là nàng đã hại hắn!
Lam Vũ Lan Phong im lặng đứng một bên quan sát tất cả, thứ nàng ta chờ chính là lúc này.
Nhân lúc Hồng Điệp phân tâm, nàng ta đột nhiên thu hết ảo cảnh về, trên không trung đột nhiên xuất hiện một chiếc ô khổng lồ màu đen, chính là ô Huyền Thiên, một trong thập đại thần khí.
Tất cả cây cối, sao trăng, chim chóc, hoa cỏ xung quanh trở nên phẳng như một tờ giấy, bị hút vào ô Huyền Thiên. Ngay cả Hồng Điệp và Bạch Tử Họa cũng không thoát được.
Đuôi cá của Lam Vũ Lan Phong vung vẩy trên mặt băng, thân mình lẳng lơ uốn éo.
“Bạch Tử Họa, quan tâm quá tất loạn, tuy rằng huyễn thuật của ta không làm gì được ngươi, nhưng lại dùng được với tiểu tình nhân của ngươi. Ta biết thế gian này không ai đấu nổi Trường Lưu thượng tiên, có điều giờ đây ngươi vừa trúng kịch độc lại bị nhốt trong ô Huyền Thiên, nếu độc của ta trong ba khắc không thể giết ngươi, thì âm phong trong ô Huyền Thiên cũng xé nát ngươi, ta không tin ngươi không hóa thành tro bụi!”
Hồng Điệp cảm thấy lục phủ ngũ tạng cực kì khó chịu tay chân như bị bẻ gãy, xung quanh mù mịt, không nhìn rõ được gì chỉ thấy cuồng phong liên tục quét tới. Áp lực cực lớn khiến nàng khó thở, mỗi một phân trên người đều đau đớn, tựa như bị vạn đao cắt thịt.
Đột nhiên một luồng sáng bạc xuất hiện, vòng tay ấm áp quen thuộc kéo nàng vào lòng.
“Sư phụ!” Hồng Điệp suýt khóc, cố gắng áp sát vào vầng sáng đó, ôm chặt lấy Bạch Tử Họa, sống chết cũng không chịu buông.
Vẻ mặt hắn vẫn không thay đổi, nhưng tái mét lại, có vẻ hơi đáng sợ.
Bạch Tử Họa vừa vận công áp chế độc trong cơ thể, vừa ôm Hồng Điệp, bảo vệ nàng không bị âm phong làm thương tổn.
Hồng Điệp cũng biết tình thế nguy hiểm của hai người, bị giam trong ô Huyền Thiên, Bạch Tử Họa lại trúng kịch độc. Nếu cứ tiếp tục thế này hai người sẽ thực sự bị âm phong trong này xé nát.
“Xin lỗi, là ta hại chàng, là ta tự cho mình thông minh…”
Bạch Tử Họa lắc đầu, ghì chặt thân mình nho nhỏ của nàng vào lòng. Âm phong càn quét dữ dội, vầng sáng bạc hộ thân càng lúc càng bé lại, độc tố cũng từ từ ăn mòn tiên thân, hắn không biết mình có thể chịu được bao lâu nữa.
“Đại kiếp nạn của ta đã tới, không trách nàng được. Chỉ là ta không nghĩ lại liên lụy đến nàng cùng ta chịu khổ, còn có Tiểu Cốt, không biết con bé thế nào rồi. Nàng dồn hết chân khí vào đan điền đi, ta giúp nàng ra ngoài.”
“Có liên lụy cũng là ta liên lụy chàng. Ta sẽ không rời đi đâu!” Nàng biết Bạch Tử Họa muốn dùng toàn lực cứu nàng, nhưng nàng không muốn, cũng không cần! Cùng lắm thì cả hai cùng chết trong này!
“Tiểu Điệp!” Bạch Tử Họa lấy hết sức ôm nàng, cơ thể vì cả trong lẫn ngoài đều phải chịu đau đớn mãnh liệt mà bắt đầu hơi run.
“Nghe lời ta đi!” Ô Huyền Thiên ở trong thập đại thần khí cũng xếp hạng cực cao, nếu cứ tiếp tục thế này thêm nửa khắc, nội lực của hắn tan biến hết thì sẽ không thể cứu nàng được nữa. Hắn chết thì cũng thôi, nhưng tuyệt đối không thể liên lụy đến nàng được.
Hồng Điệp nằm trong vòng bảo vệ của Bạch Tử Họa mà vẫn thấy khó thở và đau đớn, không biết hắn còn phải khổ biết nhường nào? Nàng muốn cùng chịu thương với hắn lại bị hắn giữ chặt. Bạch Tử Họa dùng chút sức mạnh cuối cùng, cô đọng thành một vòng bảo vệ nho nhỏ che chắn cho nàng.
Hồng Điệp cảm thấy tất cả sức mạnh của Bạch Tử Họa đều dồn tụ trên người mình, sau đó hắn từ từ buông tay, nàng dần bay ra phía ngoài, còn hắn càng chìm sâu vào trong cuồng phong dày đặc, máu nhiễm đầy trên áo bào trắng. Nàng cố gắng vươn tay nắm lấy hắn, luồng sáng rực rỡ trên cơ thể lại càng lúc càng mạnh, đẩy nàng bay thẳng ra ngoài trước khi ô Huyền Thiên hoàn toàn khép lại.
/79
|