Thần khí bị mất, yêu ma rục rịch, Mao Sơn phong sơn, lục giới đều loạn.
Lần này toàn bộ Lao Sơn bị diệt, thủ pháp hoàn toàn giống như trước kia khiến cho người người trong Tiên môn đều căm phẫn. Nhất thời có không ít môn phái dẫn người bao vây dưới chân núi Mao Sơn, một mực cho rằng chưởng môn mao Sơn Hồng Điệp đã thông đồng với Ma Quân Sát Thiên Mạch gây ra chuyện này. Đại quân đứng dưới chân núi Mao Sơn hò hét, bởi vì tác dụng của hộ sơn đại trận mà nhất thời không thể đi lên phía trên, chỉ có thể quanh quẩn dưới chân núi.
Lúc này, chưởng môn Mao Sơn lại đang cùng Ma Quân đứng sóng vai ở Đông Hải, nơi cư ngụ của phái Lao Sơn bị diệt đêm hôm trước.
Những con chim biển kêu lên những âm thanh vô cùng thê lương, trời u ám, không khí đầy hơi ẩm, mang theo vị mặn của nước biển, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Hồng Điệp thở dài:
“Thủ pháp giống hệt thuộc hạ của huynh, xem ra là người rất quen thuộc với bọn chúng.”
Sát Thiên Mạch bâng quơ nói: “Có thể là ai?”
“Dị Hủ các!”
Sát Thiên Mạch kinh ngạc: “Sao có thể? Dị Hủ các vì sao lại làm thế?”
“Thế gian này trừ bọn họ ra, ai có thể thông hiểu thủ pháp đám thuộc hạ của huynh như vậy chứ! Hơn nữa còn biết chính xác vị trí cất giữ thần khí như vậy. Hiện tại thiên hạ đại loạn, cũng không biết tên Dị Hủ quân kia định giở trò gì?”
Đột nhiên, cuồng phong trên biển gào thét dữ dội, tiếng sấm rền vang. Tầng mây trên cao càng lúc càng dày đặc, che phủ nơi nơi, dường như không thể thấy rõ được cảnh vật bốn phía xung quanh.
Ngay lúc đó trên mặt Đông Hải lóe lên một ánh sáng màu xanh lam, mặt biển dường như mở ra một cái hang đen kịt, sau đó một quái vật khổng lồ từ mặt biển bỗng nhiên chui lên.
Hồng Điệp nhìn chăm chú, con quái vật kia có thân tròn, dẹt và nhiều xúc tu như quái vật Kraken trong truyền thuyết ở thời đại nàng. Xúc tu của nó ở trên biển quẫy mạnh gây ra những đợt sóng biển quay cuồng, cả Đông hải như bị chấn động.
“Cẩn thận!” Sát Thiên Mạch quát lên “Bay lên trên!”
Hồng Điệp lúc này mới hoàn hồn, vội vã bay lên cao. Con quái vật kia rất không cam lòng, hai mắt đỏ ngầu oán hận vươn những xúc tu dài đầy gai nhọn về phía hai người.
Sát Thiên Mạch hừ lạnh, định động thủ lại thấy mấy cái xúc tu gớm ghiếc vươn gần đến mình lại sợ bẩn liền tránh trái tránh phải.
Hồng Điệp bật cười. Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc.
“Súc sinh! Không biết tự lượng sức!”
Hồng Điệp vươn tay, ánh sáng màu đỏ như sinh mệnh nhảy nhót trên lòng bàn tay đột ngột lao về phía quái vật kia. Chỉ thấy chớp mắt thân thể nó như bị rút đi sinh khí, máu thịt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến mất.
Nàng cúi đầu nhìn con thú kia căm hận gào thét mấy tiếng cuố cùng, trong lòng cảm thấy không đúng lắm, đang muốn nói gì đó, chợt thấy xa xa nơi chân trời xuất hiện một vầng sáng lạnh lùng, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt nàng.
Cảm giác quen thuộc lại mang theo một tia lạnh lùng xa cách.
Là Bạch Tử Họa!
Hồng Điệp ngẩn người, hắn cũng chạy đến đây để tra xét tình huống của Lao Sơn sao?
Ánh mắt của người kia lạnh lẽo nhìn qua thi thể đáng sợ của quái vật nọ, cuối cùng dừng lại trên người nàng, con ngươi rét lạnh, không hề có chút biểu cảm dư thừa nào.
Toàn thân hắn như huyền băng vạn năm lạnh lẽo, tay cầm kiếm dựng thẳng trên mặt biển, ánh mắt nhìn nàng như nhìn thấy một thứ gì đó rất chán ghét.
“Là ngươi làm?”
Sát Thiên Mạch kinh ngạc nhìn Bạch Tử Họa, tên này bị làm sao thế không biết? Đột nhiên xuất hiện ở đây đã kì lạ, thái độ lại càng kì lạ hơn.
“Là ta.” Hồng Điệp trả lời, trong lòng nảy sinh sự bất an mãnh liệt. nàng mơ hồ cảm thấy có một bàn tay vô hình đã thao túng tất cả mọi chuyện, mà các nàng rất có thể đã rơi vào tính toán của người khác.
Hồng Điệp muốn xoay người rời đi, cảm giác của nàng chưa từng sai, chuyện ngày hôm nay rất không đúng, phải quay về cẩn thận tra xét một phen. Nhưng nàng vừa mới quay người, đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới sau lưng. Sát Thiên Mạch hai mắt đỏ rực, vẻ mặt vặn vẹo lao tới thét lên:
“Ngươi dám!”
Mặc dù Sát Thiên Mạch đã kéo nàng tránh thoát một kiếm này, đầu vai vẫn bị kiếm khí cắt vào, máu tươi chảy đầm đìa. Hồng Điệp không cảm thấy đau đớn, chỉ kinh ngạc nhìn ánh mắt lạnh băng của người kia, trong đó không hề có một chút đau lòng, một chút thương xót nào.
Một kiếm này cả nàng và Sát Thiên Mạch đều không ngờ tới.
“Hắn không nhận ra muội.” Sát Thiên Mạch nhanh chóng mang nàng rời đi, trầm giọng nói. “Ánh mắt của một người không biết nói dối, hắn căn bản không nhận ra muội, ánh mắt của hắn không có một chút dao động tình cảm nào.”
“Sao có thể?” Hồng Điệp kinh hãi.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương không cách nào ngăn lại. Người kia có thể nhẫn tâm đoạn tuyệt ái niệm của bản thân cũng không nguyện quên đi nàng. Vì sao hiện tại lại trở nên như thế?
Hắn buông xuống rồi, thực sự buông xuống chấp niệm kia rồi?
Không thể nào! Hắn cố chấp như vậy, ngạo khí như vậy cơ mà. nàng không tin!
Hồng Điệp cười thảm một tiếng thoát khỏi tay Sát Thiên Mạch. Tiên Linh hoàng ấn trên mi tâm sáng chói. Nàng đứng yên như tượng gỗ nhìn một kiếm như sao băng giáng xuống, đáy lòng lạnh lẽo.
“Hồng Điệp!”
Sát Thiên Mạch lao tới chắn trước mặt nàng ngăn cản đường kiếm. Tuy rằng công lực hắn cao thâm nhưng vẫn là vội vàng ứng biến, máu tươi nhuộm đỏ tử y.
“A Mạch!” Hồng Điệp sợ run lên ôm lấy Sát Thiên Mạch. Một kiếm này không ngờ lại có uy lực mạnh thế, xem ra Bạch Tử Họa rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng vì sao chứ?
Hồng Điệp tâm loạn như ma, vừa cầm máu cho Sát Thiên Mạch, vừa cầm tay hắn truyền sinh khí vào, nói năng có chút lộn xộn.
“Sao huynh lại làm thế? Ta là chủ nhân của sinh mệnh thụ, ta sẽ không thực sự chết đi, chỉ cần sinh mệnh thụ còn ta sẽ không chết. Ai cho huynh làm chuyện ngu ngốc thế! Mạng huynh là của ta cơ mà…”
Bạch Tử Họa đứng một bên có chút bất ngờ. Sát Thiên Mạch và hắn tranh đấu mấy trăm năm, tính cách lão đối thủ hắn vẫn tương đối quen thuộc đấy. Vì sao lại liều mạng bảo vệ nữ nhân này đến thế?
Sát Thiên Mạch nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, yêu thương nói.
“Về trước đã, trở về rồi nói.”
Những cuộn gió lốc cuồn cuộn quét qua mặt biển, hai bóng người chậm rãi biến mất trong cuồng phong.
‘Muốn chạy sao?”
Bạch Tử Họa ánh mắt sắc bén vung kiếm chém tới. Hồng Điệp xoay người, ngón tay thon dài trắng muốt lộ ra khỏi áo bào, vẽ một vòng tròn kì dị, mũi kiếm liền bị đánh bật trở về. Rất rõ ràng, nếu không phải nàng thiếu cảnh giác, chiêu thức lúc nãy cũng chưa chắc đã đả động đến nàng.
Bạch Tử Họa nhìn bóng người biến mất trong cuồng phong, trong lòng khó chịu như bị tước đoạt đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Một tháng sau Bạch Tử Họa trở về núi, vừa bước vào Tuyệt Tình điện đã cảm thấy là lạ.
Hắn vội vàng chạy tới tháp thất, liền thấy Đường Bảo nôn nóng đứng bên ngoài, nói Hoa Thiên Cốt ba ngày ba đêm không đi ra. Nó sợ quấy rầy sẽ khiến nàng bị tẩu hỏa nhập ma nên không dám xông bừa vào, chỉ có thể đứng ngoài thấp thỏm lo âu.
Bạch Tử Họa sốt ruột vào trong, đã thấy cả người Hoa Thiên Cốt lơ lửng trên không, quanh người có ánh sáng hình bông sen bảy cánh tỏa ra bốn phía. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẫn đang nhập định, nhưng vì luyện công quá hấp tấp nên sắc mặt tái nhợt, tâm thần không yên.
Bạch Tử Họa an ủi Đường Bảo rằng không có việc gì cả, bảo nó ra ngoài trước. Sau đó hắn bay lên, lặng lẽ ra phía sau Hoa Thiên Cốt, từ từ giúp nàng khai thông huyệt đạo.
Hoa Thiên Cốt cả người cứng đờ lạnh băng, đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm như Trường Giang, Hoàng Hà đổ vào, tuôn về phía trước.
Bạch Tử Họa ngồi trong tháp thất với Hoa Thiên Cốt bảy ngày bảy đêm, chân khí của nàng luân chuyển chín chín tám mươi mốt vòng. Toàn thân được Bạch Tử Họa tẩy tủy một lần, rồi hắn cho nàng uống Phàn Tiên hoàn do Dao Trì chế và một giọt Li Trần Lộ của Trường Lưu Sơn.
Đến khi Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như không phải của mình, mà giống một giọt nước trong suốt, một bông tuyết trắng phau, giống làn gió thoảng qua lại giống biển cả, giống như sông núi lại giống như sao trời.
Hoa Thiên Cốt không biết người khác phải tìm tiên tử xin duyên, tu đạo ngàn năm, mà nàng chỉ trong một sớm một chiều đã có được tiên lực ngàn năm của Bạch Tử Họa, qua một kiếp nạn lớn, đặc cách thăng thẳng lên cảnh giới, tu được tiên thân.
“Sư phụ?” Hoa Thiên Cốt vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết. Hai người đang từ từ xoay tròn theo trận đồ bát quái Huyền cơ trên đỉnh tháp.
Thấy hai mắt Bạch Tử Họa nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi, nàng lo lắng vươn tay qua lau giúp hắn. Bạch Tử Họa khẽ giật mình, môi hơi động đậy, nhưng không nói gì.
Khoảng một nén nhang sau, hai người từ từ hạ xuống.
“Sư phụ! Người không sao chứ?” Hoa Thiên Cốt cuống quít chạy lại định đỡ hắn, Bạch Tử Họa lại phẩy tay, gật đầu nói: “Ta không sao, ngươi thử vận khí xem đan điền còn đau không?”
“Dạ không, thưa sư phụ.”
Bạch Tử Họa gật đầu, đi ra ngoài tháp, Đường Bảo đợi bên ngoài đã gà gật, thấy bọn họ bước ra, cuối cùng cũng yên tâm. Hoa Thiên Cốt ôm lấy nó nhét vào trong lỗ tai.
“Sư phụ, có phải con luyện công bị tẩu hỏa nhập ma không, là sư phụ trở về đúng lúc cứu Tiểu Cốt ạ?”
“Không phải, nhưng tu đạo nhất định phải tĩnh tâm, không thể vội vàng hấp tấp. Ta đã giúp ngươi tu thành tiên thân, một thời gian nữa ngươi học thuộc xong Thất Tuyệt phổ, ta sẽ dạy ngươi pháp thuật.”
“Oa! Thật sao? Quá tuyệt vời! Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt không nhịn được vui vẻ ôm eo Bạch Tử Họa từ phía sau làm nũng, Bạch Tử Họa sửng sốt đờ người. Lúc này nàng mới chợt nhận ra, vội vàng buông ra chắp tay cười ngây ngô. Cuối cùng thì sư phụ cũng bắt đầu dạy nàng rồi, hừ, lần sau Nghê Mạn Thiên còn dám vênh váo trước mặt nàng, nàng sẽ đánh nàng ta không tè ra quần không dừng lại.
“Sư phụ, tiên thân là cái gì? Bây giờ con đã thành tiên rồi sao?”
“Không, phải tự mình tu đạo, phi thăng thì mới chân chính thành tiên. Đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ.”
“À, vậy tiên thân có tác dụng gì?”
“Đơn giản nhất, thực tế nhất chính là…” Bạch Tử Họa xoay người lại nhìn cô nhóc còn chưa cao đến ngực mình, “Trường sinh bất lão.”
“Ý của người là…” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc mở to mắt.
“Ừ, nếu ngươi không ngừng vận công thi pháp, ngươi có thể vĩnh viễn giữ được dáng vẻ này, không lớn thêm nữa.”
“Oa! Thật thần kỳ! Con biết rồi! Tỷ tỷ từng nói nàng mất ba năm tu thành tiên thân, hiện tại con chỉ mất hơn một năm đã tu thành tiên thân rồi. Haha!”
Bạch Tử Họa nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy hai chữ “tỷ tỷ” từ miệng tiểu đồ đệ. Có điều nghe cách nói chuyện của Hoa Thiên Cốt thì dường như hắn có biết người này. Chỉ mất ba năm liền tu thành tiên thân, phần tư chất này quả thật kinh người. Về lý mà nói, người xuất chúng như thế, hắn vốn nên ghi nhớ mới đúng.
“Tiểu Cốt!”
“Vâng!”
“Tỷ tỷ ngươi là ai?”
Hoa Thiên Cốt biết không thể giấu được, do dự nói: “Sư phụ… sư phụ… thật sự không nhớ rõ tỷ tỷ sao?”
Nhớ, nhớ cái gì? Bạch Tử Họa càng lúc càng cảm thấy không đúng. Hắn rất quen thuộc với người kia sao?
Vốn định truy hỏi, đột nhiên Đường bảo từ ngoài bay vào rơi xuống vai Hoa Thiên Cốt ầm ĩ.
“Tôn thượng cuối cùng cũng về rồi, lại có thể ăn cơm rồi. Người không biết đâu, những ngày người không có ở đây, mẹ Cốt đầu lười biếng không chịu nấu cơm, ngày nào cũng ngược đãi con, chỉ cho con gặm lương khô, hu hu hu….”
Bạch Tử Họa lời đến bên miệng lại thay đổi. Có lẽ chuyện kai cũng không quan trọng lắm, lúc khác tìm hiểu cũng được.
“Hôm nay ta muốn ăn canh hoa đào.”
Hoa Thiên Cốt hơi sửng sốt, rất lâu sau mới phản ứng lại, sung sướng đáp: “Vâng! Con đi làm ngay đây!” Nói xong xoay người chạy vụt tới bếp.
“Đúng rồi! Hai ngày nữa là đến Đại hội Kiếm Tiên, Lạc sư huynh của ngươi phụ trách một mình sợ quá sức, ngươi đến xem có việc gì thì giúp đi.” Bạch Tử Họa nói.
“Vâng, thưa sư phụ!”
Bạch Tử Họa gật nhẹ, xoay người bước đi.
***
“Sư phụ! Sư phụ!”
“Ta ở trên đá Lộ Phong.” Giọng Bạch Tử Họa vang lên. Hoa Thiên Cốt vội vàng chạy ra khỏi điện.
Bạch Tử Họa khoanh tay đứng trên vách đá, nhìn về phía biển cả núi non mênh mông hung vĩ. Bóng áo trắng gần như không thấy rõ trong làn tuyết, chỉ hiện lên mái tóc đen tung bay tán loạn đầy trời.
Hoa Thiên Cốt nhọc nhằn mãi mới trèo được lên, nhìn thấy Trường Lưu nguy nga đồ sộ trong làn tuyết trắng phau, không khỏi khiếp sợ lè lưỡi. Đứng trên vách đá gió càng mạnh, hơn nữa đất phủ đầy tuyết nên rất trơn, như thể chỉ cần bất cẩn một chút là đã ngã xuống vách rồi. Nhưng giờ nàng không sợ, vì sư phụ đang ở ngay bên cạnh.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ túm lấy ống tay áo của người, để phòng cơ thể bé nhỏ này sẽ bị gió cuốn đi.
“Sư phụ, trận tuyết lớn quá, đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy tuyết rơi đấy! Năm ngoái Trường Lưu Sơn cũng không có.”
“Ừ, thời điểm Yêu Thần xuất thế càng gần, tình trạng bất thường trong trời đất cũng càng nhiều. Dạo này Tây Nam thường xuyên động đất, phía Bắc lại có chiến tranh, phía Đông hạn hán kéo dài, lũ lụt, sâu bệnh, dân chúng mất mùa, nạn đói xảy ra khắp nơi. Ngoài ra còn có yêu ma hoành hành, ngay cả Tiên giới cũng rối loạn. Mỗi năm lại càng lạnh, trận tuyết năm sau có lẽ sẽ ác liệt hơn nhiều… Tiểu Cốt, ngươi tới Trường Lưu bao lâu rồi?”
“Thưa sư phụ, hai năm rồi ạ. Đi theo sư phụ được một năm, Tiểu Cốt sắp tròn mười năm tuổi.”
Bạch Tử Họa khẽ gật đầu: “Giờ ngươi tu hành cũng đã có chút thành quả, còn sợ quỷ không?”
Hoa Thiên Cốt co rúm người lại, cúi đầu: “Sợ…”
“Yêu ma quỷ quái đều là sự vật trên thế gian này, chỉ có điều hình thái tồn tại không giống người thường thôi, nên ngươi phải bình tĩnh, đối xử bình thường với chúng. Chưa nhìn thấy đã sợ thì sao trảm yêu trừ ma được?”
“Sư phụ, chính và tà phân biệt kiểu gì, ma và tiên vĩnh viễn đều phải đối đầu nhau sao?” Nàng vẫn không thể hiểu được chuyện của Sát Thiên Mạch, nhưng lại không biết phải hỏi thế nào.
Bạch Tử Họa trầm tư một lúc: “Làm người phải biết kiên trì, cũng phải có chính kiến, nhưng đôi khi phải trái trắng đen không dễ dàng nhận ra. Kiên trì với những việc ngươi làm là được rồi. Yêu Thần xuất thế tuy không thể tránh khỏi, nhưng thật ra số phận không bi quan như vậy. Vận mệnh là do con người tự quyết định, thế nên chúng ta cứ dốc toàn lực, không thẹn với lòng, không thẹn với trời đất là được.”
“Đệ tử biết rồi, nhưng sư phụ, tha thứ cho Tiểu Cốt mạo muội hỏi một câu, người rõ ràng không thích những thứ này, sống cũng không vui vẻ gì, vậy tại sao vẫn ở lại đây?” Hoa Thiên Cốt khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạch Tử Họa khẽ giật mình, lắc đầu nói: “Tiểu Cốt, ngươi phải nhớ, người càng mạnh trách nhiệm càng lớn. Nếu chỉ chăm chăm làm chuyện mình thích mà chối bỏ trách nhiệm thì đó là tội nghiệt. Muốn vứt bỏ tất cả, sống một cuộc sống tự do không phải chuyện đơn giản. Huống hồ dù ta không thích mấy chuyện này nhưng cũng không thích làm việc gì cả. Vậy nên dù sống như thế nào, đối với sư phụ đều không quan trọng.”
Tim Hoa Thiên Cốt như bị thít chặt.
“Đôi khi không có ngưỡng vọng cũng là một loại bi ai, không ưu sầu, nhưng cũng không vui vẻ, cái giá phải trả có lẽ quá lớn, cho nên đắc đạo phi tiên chưa chắc đã là chuyện tốt. Thiên Cốt, mệnh ngươi nhất định sẽ long đong lận đận, phải trải qua nhiều hồi sóng cả gió gầm, có lẽ thế gian rộng lớn bên ngoài hợp với ngươi hơn. Trường Lưu Sơn đối với ngươi mà nói, quá nhỏ.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe, sợ tới mức quỳ sụp xuống: “Con không muốn, con không muốn đi đâu hết, con chỉ muốn ở bên sư phụ.”
Bạch Tử Họa xoay người lại đỡ nàng dậy, lúc này mới thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Hắn cẩn thận phủi tuyết trên đầu gối nàng, cởi chiếc áo choàng trắng trên người xuống giúp nàng mặc vào.
“Sao lại mặc ít như thế, sẽ bị cảm lạnh mất. Sư phụ chỉ nhất thời xúc động thôi, không phải muốn đuổi ngươi đi, xem cái dáng vẻ hoảng sợ của ngươi kìa.”
Hoa Thiên Cốt thở dốc, cắn chặt răng, tủi thân ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa. Sư phụ có thể quên tỷ tỷ thì cũng có thể quên nàng mà, nàng mới không muốn bị sư phụ bỏ quên đâu!
Bạch Tử Họa thấy hình con rùa trên mặt nàng, suýt nữa phì cười, mà Đường Bảo ngồi trên vai nàng, đang nháy mắt ra hiệu cười xấu xa với hắn.
Bạch Tử Họa nhếch miệng, giúp nàng lau từng nét mực trên mặt đi, hai người giống như hai bức tượng băng trên mỏm đá Lộ Phong. Hoa Thiên Cốt không dám động đậy, sợ sẽ đánh mất khoảnh khắc dịu dàng này của sư phụ.
Sư phụ kì thật rất dịu dàng, chỉ là người ít khi lộ ra. Có lẽ nhiều năm trước, người cũng từng đối với tỷ tỷ như vậy chăng?
“Sư phụ!”
“Hả?”
“Tỷ tỷ mà con nói với người ấy, chính là chưởng môn Mao Sơn. Chu y hồng điệp, tư dung quán tuyệt, chính là tỷ ấy.”
Lần này toàn bộ Lao Sơn bị diệt, thủ pháp hoàn toàn giống như trước kia khiến cho người người trong Tiên môn đều căm phẫn. Nhất thời có không ít môn phái dẫn người bao vây dưới chân núi Mao Sơn, một mực cho rằng chưởng môn mao Sơn Hồng Điệp đã thông đồng với Ma Quân Sát Thiên Mạch gây ra chuyện này. Đại quân đứng dưới chân núi Mao Sơn hò hét, bởi vì tác dụng của hộ sơn đại trận mà nhất thời không thể đi lên phía trên, chỉ có thể quanh quẩn dưới chân núi.
Lúc này, chưởng môn Mao Sơn lại đang cùng Ma Quân đứng sóng vai ở Đông Hải, nơi cư ngụ của phái Lao Sơn bị diệt đêm hôm trước.
Những con chim biển kêu lên những âm thanh vô cùng thê lương, trời u ám, không khí đầy hơi ẩm, mang theo vị mặn của nước biển, khiến người ta cảm thấy khó thở.
Hồng Điệp thở dài:
“Thủ pháp giống hệt thuộc hạ của huynh, xem ra là người rất quen thuộc với bọn chúng.”
Sát Thiên Mạch bâng quơ nói: “Có thể là ai?”
“Dị Hủ các!”
Sát Thiên Mạch kinh ngạc: “Sao có thể? Dị Hủ các vì sao lại làm thế?”
“Thế gian này trừ bọn họ ra, ai có thể thông hiểu thủ pháp đám thuộc hạ của huynh như vậy chứ! Hơn nữa còn biết chính xác vị trí cất giữ thần khí như vậy. Hiện tại thiên hạ đại loạn, cũng không biết tên Dị Hủ quân kia định giở trò gì?”
Đột nhiên, cuồng phong trên biển gào thét dữ dội, tiếng sấm rền vang. Tầng mây trên cao càng lúc càng dày đặc, che phủ nơi nơi, dường như không thể thấy rõ được cảnh vật bốn phía xung quanh.
Ngay lúc đó trên mặt Đông Hải lóe lên một ánh sáng màu xanh lam, mặt biển dường như mở ra một cái hang đen kịt, sau đó một quái vật khổng lồ từ mặt biển bỗng nhiên chui lên.
Hồng Điệp nhìn chăm chú, con quái vật kia có thân tròn, dẹt và nhiều xúc tu như quái vật Kraken trong truyền thuyết ở thời đại nàng. Xúc tu của nó ở trên biển quẫy mạnh gây ra những đợt sóng biển quay cuồng, cả Đông hải như bị chấn động.
“Cẩn thận!” Sát Thiên Mạch quát lên “Bay lên trên!”
Hồng Điệp lúc này mới hoàn hồn, vội vã bay lên cao. Con quái vật kia rất không cam lòng, hai mắt đỏ ngầu oán hận vươn những xúc tu dài đầy gai nhọn về phía hai người.
Sát Thiên Mạch hừ lạnh, định động thủ lại thấy mấy cái xúc tu gớm ghiếc vươn gần đến mình lại sợ bẩn liền tránh trái tránh phải.
Hồng Điệp bật cười. Âm thanh trong trẻo như tiếng chuông bạc.
“Súc sinh! Không biết tự lượng sức!”
Hồng Điệp vươn tay, ánh sáng màu đỏ như sinh mệnh nhảy nhót trên lòng bàn tay đột ngột lao về phía quái vật kia. Chỉ thấy chớp mắt thân thể nó như bị rút đi sinh khí, máu thịt bằng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng biến mất.
Nàng cúi đầu nhìn con thú kia căm hận gào thét mấy tiếng cuố cùng, trong lòng cảm thấy không đúng lắm, đang muốn nói gì đó, chợt thấy xa xa nơi chân trời xuất hiện một vầng sáng lạnh lùng, chỉ trong chớp mắt đã tới trước mặt nàng.
Cảm giác quen thuộc lại mang theo một tia lạnh lùng xa cách.
Là Bạch Tử Họa!
Hồng Điệp ngẩn người, hắn cũng chạy đến đây để tra xét tình huống của Lao Sơn sao?
Ánh mắt của người kia lạnh lẽo nhìn qua thi thể đáng sợ của quái vật nọ, cuối cùng dừng lại trên người nàng, con ngươi rét lạnh, không hề có chút biểu cảm dư thừa nào.
Toàn thân hắn như huyền băng vạn năm lạnh lẽo, tay cầm kiếm dựng thẳng trên mặt biển, ánh mắt nhìn nàng như nhìn thấy một thứ gì đó rất chán ghét.
“Là ngươi làm?”
Sát Thiên Mạch kinh ngạc nhìn Bạch Tử Họa, tên này bị làm sao thế không biết? Đột nhiên xuất hiện ở đây đã kì lạ, thái độ lại càng kì lạ hơn.
“Là ta.” Hồng Điệp trả lời, trong lòng nảy sinh sự bất an mãnh liệt. nàng mơ hồ cảm thấy có một bàn tay vô hình đã thao túng tất cả mọi chuyện, mà các nàng rất có thể đã rơi vào tính toán của người khác.
Hồng Điệp muốn xoay người rời đi, cảm giác của nàng chưa từng sai, chuyện ngày hôm nay rất không đúng, phải quay về cẩn thận tra xét một phen. Nhưng nàng vừa mới quay người, đã cảm thấy một luồng khí lạnh ập tới sau lưng. Sát Thiên Mạch hai mắt đỏ rực, vẻ mặt vặn vẹo lao tới thét lên:
“Ngươi dám!”
Mặc dù Sát Thiên Mạch đã kéo nàng tránh thoát một kiếm này, đầu vai vẫn bị kiếm khí cắt vào, máu tươi chảy đầm đìa. Hồng Điệp không cảm thấy đau đớn, chỉ kinh ngạc nhìn ánh mắt lạnh băng của người kia, trong đó không hề có một chút đau lòng, một chút thương xót nào.
Một kiếm này cả nàng và Sát Thiên Mạch đều không ngờ tới.
“Hắn không nhận ra muội.” Sát Thiên Mạch nhanh chóng mang nàng rời đi, trầm giọng nói. “Ánh mắt của một người không biết nói dối, hắn căn bản không nhận ra muội, ánh mắt của hắn không có một chút dao động tình cảm nào.”
“Sao có thể?” Hồng Điệp kinh hãi.
Nàng nhìn bốn phía xung quanh, trong lòng dâng lên một cảm giác thê lương không cách nào ngăn lại. Người kia có thể nhẫn tâm đoạn tuyệt ái niệm của bản thân cũng không nguyện quên đi nàng. Vì sao hiện tại lại trở nên như thế?
Hắn buông xuống rồi, thực sự buông xuống chấp niệm kia rồi?
Không thể nào! Hắn cố chấp như vậy, ngạo khí như vậy cơ mà. nàng không tin!
Hồng Điệp cười thảm một tiếng thoát khỏi tay Sát Thiên Mạch. Tiên Linh hoàng ấn trên mi tâm sáng chói. Nàng đứng yên như tượng gỗ nhìn một kiếm như sao băng giáng xuống, đáy lòng lạnh lẽo.
“Hồng Điệp!”
Sát Thiên Mạch lao tới chắn trước mặt nàng ngăn cản đường kiếm. Tuy rằng công lực hắn cao thâm nhưng vẫn là vội vàng ứng biến, máu tươi nhuộm đỏ tử y.
“A Mạch!” Hồng Điệp sợ run lên ôm lấy Sát Thiên Mạch. Một kiếm này không ngờ lại có uy lực mạnh thế, xem ra Bạch Tử Họa rõ ràng là muốn đẩy nàng vào chỗ chết. Nhưng vì sao chứ?
Hồng Điệp tâm loạn như ma, vừa cầm máu cho Sát Thiên Mạch, vừa cầm tay hắn truyền sinh khí vào, nói năng có chút lộn xộn.
“Sao huynh lại làm thế? Ta là chủ nhân của sinh mệnh thụ, ta sẽ không thực sự chết đi, chỉ cần sinh mệnh thụ còn ta sẽ không chết. Ai cho huynh làm chuyện ngu ngốc thế! Mạng huynh là của ta cơ mà…”
Bạch Tử Họa đứng một bên có chút bất ngờ. Sát Thiên Mạch và hắn tranh đấu mấy trăm năm, tính cách lão đối thủ hắn vẫn tương đối quen thuộc đấy. Vì sao lại liều mạng bảo vệ nữ nhân này đến thế?
Sát Thiên Mạch nhìn bộ dáng lo lắng của nàng, yêu thương nói.
“Về trước đã, trở về rồi nói.”
Những cuộn gió lốc cuồn cuộn quét qua mặt biển, hai bóng người chậm rãi biến mất trong cuồng phong.
‘Muốn chạy sao?”
Bạch Tử Họa ánh mắt sắc bén vung kiếm chém tới. Hồng Điệp xoay người, ngón tay thon dài trắng muốt lộ ra khỏi áo bào, vẽ một vòng tròn kì dị, mũi kiếm liền bị đánh bật trở về. Rất rõ ràng, nếu không phải nàng thiếu cảnh giác, chiêu thức lúc nãy cũng chưa chắc đã đả động đến nàng.
Bạch Tử Họa nhìn bóng người biến mất trong cuồng phong, trong lòng khó chịu như bị tước đoạt đi một thứ gì đó vô cùng quan trọng.
Một tháng sau Bạch Tử Họa trở về núi, vừa bước vào Tuyệt Tình điện đã cảm thấy là lạ.
Hắn vội vàng chạy tới tháp thất, liền thấy Đường Bảo nôn nóng đứng bên ngoài, nói Hoa Thiên Cốt ba ngày ba đêm không đi ra. Nó sợ quấy rầy sẽ khiến nàng bị tẩu hỏa nhập ma nên không dám xông bừa vào, chỉ có thể đứng ngoài thấp thỏm lo âu.
Bạch Tử Họa sốt ruột vào trong, đã thấy cả người Hoa Thiên Cốt lơ lửng trên không, quanh người có ánh sáng hình bông sen bảy cánh tỏa ra bốn phía. Hai mắt nàng nhắm nghiền, vẫn đang nhập định, nhưng vì luyện công quá hấp tấp nên sắc mặt tái nhợt, tâm thần không yên.
Bạch Tử Họa an ủi Đường Bảo rằng không có việc gì cả, bảo nó ra ngoài trước. Sau đó hắn bay lên, lặng lẽ ra phía sau Hoa Thiên Cốt, từ từ giúp nàng khai thông huyệt đạo.
Hoa Thiên Cốt cả người cứng đờ lạnh băng, đột nhiên cảm thấy một dòng nước ấm như Trường Giang, Hoàng Hà đổ vào, tuôn về phía trước.
Bạch Tử Họa ngồi trong tháp thất với Hoa Thiên Cốt bảy ngày bảy đêm, chân khí của nàng luân chuyển chín chín tám mươi mốt vòng. Toàn thân được Bạch Tử Họa tẩy tủy một lần, rồi hắn cho nàng uống Phàn Tiên hoàn do Dao Trì chế và một giọt Li Trần Lộ của Trường Lưu Sơn.
Đến khi Hoa Thiên Cốt tỉnh lại, chợt cảm thấy thân thể nhẹ bẫng như không phải của mình, mà giống một giọt nước trong suốt, một bông tuyết trắng phau, giống làn gió thoảng qua lại giống biển cả, giống như sông núi lại giống như sao trời.
Hoa Thiên Cốt không biết người khác phải tìm tiên tử xin duyên, tu đạo ngàn năm, mà nàng chỉ trong một sớm một chiều đã có được tiên lực ngàn năm của Bạch Tử Họa, qua một kiếp nạn lớn, đặc cách thăng thẳng lên cảnh giới, tu được tiên thân.
“Sư phụ?” Hoa Thiên Cốt vừa mở mắt ra đã nhìn thấy hắn, trong lòng vui mừng khôn xiết. Hai người đang từ từ xoay tròn theo trận đồ bát quái Huyền cơ trên đỉnh tháp.
Thấy hai mắt Bạch Tử Họa nhắm nghiền, trán đổ mồ hôi, nàng lo lắng vươn tay qua lau giúp hắn. Bạch Tử Họa khẽ giật mình, môi hơi động đậy, nhưng không nói gì.
Khoảng một nén nhang sau, hai người từ từ hạ xuống.
“Sư phụ! Người không sao chứ?” Hoa Thiên Cốt cuống quít chạy lại định đỡ hắn, Bạch Tử Họa lại phẩy tay, gật đầu nói: “Ta không sao, ngươi thử vận khí xem đan điền còn đau không?”
“Dạ không, thưa sư phụ.”
Bạch Tử Họa gật đầu, đi ra ngoài tháp, Đường Bảo đợi bên ngoài đã gà gật, thấy bọn họ bước ra, cuối cùng cũng yên tâm. Hoa Thiên Cốt ôm lấy nó nhét vào trong lỗ tai.
“Sư phụ, có phải con luyện công bị tẩu hỏa nhập ma không, là sư phụ trở về đúng lúc cứu Tiểu Cốt ạ?”
“Không phải, nhưng tu đạo nhất định phải tĩnh tâm, không thể vội vàng hấp tấp. Ta đã giúp ngươi tu thành tiên thân, một thời gian nữa ngươi học thuộc xong Thất Tuyệt phổ, ta sẽ dạy ngươi pháp thuật.”
“Oa! Thật sao? Quá tuyệt vời! Sư phụ!” Hoa Thiên Cốt không nhịn được vui vẻ ôm eo Bạch Tử Họa từ phía sau làm nũng, Bạch Tử Họa sửng sốt đờ người. Lúc này nàng mới chợt nhận ra, vội vàng buông ra chắp tay cười ngây ngô. Cuối cùng thì sư phụ cũng bắt đầu dạy nàng rồi, hừ, lần sau Nghê Mạn Thiên còn dám vênh váo trước mặt nàng, nàng sẽ đánh nàng ta không tè ra quần không dừng lại.
“Sư phụ, tiên thân là cái gì? Bây giờ con đã thành tiên rồi sao?”
“Không, phải tự mình tu đạo, phi thăng thì mới chân chính thành tiên. Đạo hạnh của ngươi còn chưa đủ.”
“À, vậy tiên thân có tác dụng gì?”
“Đơn giản nhất, thực tế nhất chính là…” Bạch Tử Họa xoay người lại nhìn cô nhóc còn chưa cao đến ngực mình, “Trường sinh bất lão.”
“Ý của người là…” Hoa Thiên Cốt kinh ngạc mở to mắt.
“Ừ, nếu ngươi không ngừng vận công thi pháp, ngươi có thể vĩnh viễn giữ được dáng vẻ này, không lớn thêm nữa.”
“Oa! Thật thần kỳ! Con biết rồi! Tỷ tỷ từng nói nàng mất ba năm tu thành tiên thân, hiện tại con chỉ mất hơn một năm đã tu thành tiên thân rồi. Haha!”
Bạch Tử Họa nhíu mày, đây không phải lần đầu tiên hắn nghe thấy hai chữ “tỷ tỷ” từ miệng tiểu đồ đệ. Có điều nghe cách nói chuyện của Hoa Thiên Cốt thì dường như hắn có biết người này. Chỉ mất ba năm liền tu thành tiên thân, phần tư chất này quả thật kinh người. Về lý mà nói, người xuất chúng như thế, hắn vốn nên ghi nhớ mới đúng.
“Tiểu Cốt!”
“Vâng!”
“Tỷ tỷ ngươi là ai?”
Hoa Thiên Cốt biết không thể giấu được, do dự nói: “Sư phụ… sư phụ… thật sự không nhớ rõ tỷ tỷ sao?”
Nhớ, nhớ cái gì? Bạch Tử Họa càng lúc càng cảm thấy không đúng. Hắn rất quen thuộc với người kia sao?
Vốn định truy hỏi, đột nhiên Đường bảo từ ngoài bay vào rơi xuống vai Hoa Thiên Cốt ầm ĩ.
“Tôn thượng cuối cùng cũng về rồi, lại có thể ăn cơm rồi. Người không biết đâu, những ngày người không có ở đây, mẹ Cốt đầu lười biếng không chịu nấu cơm, ngày nào cũng ngược đãi con, chỉ cho con gặm lương khô, hu hu hu….”
Bạch Tử Họa lời đến bên miệng lại thay đổi. Có lẽ chuyện kai cũng không quan trọng lắm, lúc khác tìm hiểu cũng được.
“Hôm nay ta muốn ăn canh hoa đào.”
Hoa Thiên Cốt hơi sửng sốt, rất lâu sau mới phản ứng lại, sung sướng đáp: “Vâng! Con đi làm ngay đây!” Nói xong xoay người chạy vụt tới bếp.
“Đúng rồi! Hai ngày nữa là đến Đại hội Kiếm Tiên, Lạc sư huynh của ngươi phụ trách một mình sợ quá sức, ngươi đến xem có việc gì thì giúp đi.” Bạch Tử Họa nói.
“Vâng, thưa sư phụ!”
Bạch Tử Họa gật nhẹ, xoay người bước đi.
***
“Sư phụ! Sư phụ!”
“Ta ở trên đá Lộ Phong.” Giọng Bạch Tử Họa vang lên. Hoa Thiên Cốt vội vàng chạy ra khỏi điện.
Bạch Tử Họa khoanh tay đứng trên vách đá, nhìn về phía biển cả núi non mênh mông hung vĩ. Bóng áo trắng gần như không thấy rõ trong làn tuyết, chỉ hiện lên mái tóc đen tung bay tán loạn đầy trời.
Hoa Thiên Cốt nhọc nhằn mãi mới trèo được lên, nhìn thấy Trường Lưu nguy nga đồ sộ trong làn tuyết trắng phau, không khỏi khiếp sợ lè lưỡi. Đứng trên vách đá gió càng mạnh, hơn nữa đất phủ đầy tuyết nên rất trơn, như thể chỉ cần bất cẩn một chút là đã ngã xuống vách rồi. Nhưng giờ nàng không sợ, vì sư phụ đang ở ngay bên cạnh.
Hoa Thiên Cốt vui vẻ túm lấy ống tay áo của người, để phòng cơ thể bé nhỏ này sẽ bị gió cuốn đi.
“Sư phụ, trận tuyết lớn quá, đây là lần đầu tiên con được nhìn thấy tuyết rơi đấy! Năm ngoái Trường Lưu Sơn cũng không có.”
“Ừ, thời điểm Yêu Thần xuất thế càng gần, tình trạng bất thường trong trời đất cũng càng nhiều. Dạo này Tây Nam thường xuyên động đất, phía Bắc lại có chiến tranh, phía Đông hạn hán kéo dài, lũ lụt, sâu bệnh, dân chúng mất mùa, nạn đói xảy ra khắp nơi. Ngoài ra còn có yêu ma hoành hành, ngay cả Tiên giới cũng rối loạn. Mỗi năm lại càng lạnh, trận tuyết năm sau có lẽ sẽ ác liệt hơn nhiều… Tiểu Cốt, ngươi tới Trường Lưu bao lâu rồi?”
“Thưa sư phụ, hai năm rồi ạ. Đi theo sư phụ được một năm, Tiểu Cốt sắp tròn mười năm tuổi.”
Bạch Tử Họa khẽ gật đầu: “Giờ ngươi tu hành cũng đã có chút thành quả, còn sợ quỷ không?”
Hoa Thiên Cốt co rúm người lại, cúi đầu: “Sợ…”
“Yêu ma quỷ quái đều là sự vật trên thế gian này, chỉ có điều hình thái tồn tại không giống người thường thôi, nên ngươi phải bình tĩnh, đối xử bình thường với chúng. Chưa nhìn thấy đã sợ thì sao trảm yêu trừ ma được?”
“Sư phụ, chính và tà phân biệt kiểu gì, ma và tiên vĩnh viễn đều phải đối đầu nhau sao?” Nàng vẫn không thể hiểu được chuyện của Sát Thiên Mạch, nhưng lại không biết phải hỏi thế nào.
Bạch Tử Họa trầm tư một lúc: “Làm người phải biết kiên trì, cũng phải có chính kiến, nhưng đôi khi phải trái trắng đen không dễ dàng nhận ra. Kiên trì với những việc ngươi làm là được rồi. Yêu Thần xuất thế tuy không thể tránh khỏi, nhưng thật ra số phận không bi quan như vậy. Vận mệnh là do con người tự quyết định, thế nên chúng ta cứ dốc toàn lực, không thẹn với lòng, không thẹn với trời đất là được.”
“Đệ tử biết rồi, nhưng sư phụ, tha thứ cho Tiểu Cốt mạo muội hỏi một câu, người rõ ràng không thích những thứ này, sống cũng không vui vẻ gì, vậy tại sao vẫn ở lại đây?” Hoa Thiên Cốt khó hiểu ngẩng đầu nhìn hắn.
Bạch Tử Họa khẽ giật mình, lắc đầu nói: “Tiểu Cốt, ngươi phải nhớ, người càng mạnh trách nhiệm càng lớn. Nếu chỉ chăm chăm làm chuyện mình thích mà chối bỏ trách nhiệm thì đó là tội nghiệt. Muốn vứt bỏ tất cả, sống một cuộc sống tự do không phải chuyện đơn giản. Huống hồ dù ta không thích mấy chuyện này nhưng cũng không thích làm việc gì cả. Vậy nên dù sống như thế nào, đối với sư phụ đều không quan trọng.”
Tim Hoa Thiên Cốt như bị thít chặt.
“Đôi khi không có ngưỡng vọng cũng là một loại bi ai, không ưu sầu, nhưng cũng không vui vẻ, cái giá phải trả có lẽ quá lớn, cho nên đắc đạo phi tiên chưa chắc đã là chuyện tốt. Thiên Cốt, mệnh ngươi nhất định sẽ long đong lận đận, phải trải qua nhiều hồi sóng cả gió gầm, có lẽ thế gian rộng lớn bên ngoài hợp với ngươi hơn. Trường Lưu Sơn đối với ngươi mà nói, quá nhỏ.”
Hoa Thiên Cốt vừa nghe, sợ tới mức quỳ sụp xuống: “Con không muốn, con không muốn đi đâu hết, con chỉ muốn ở bên sư phụ.”
Bạch Tử Họa xoay người lại đỡ nàng dậy, lúc này mới thấy nàng chỉ mặc một chiếc áo mỏng. Hắn cẩn thận phủi tuyết trên đầu gối nàng, cởi chiếc áo choàng trắng trên người xuống giúp nàng mặc vào.
“Sao lại mặc ít như thế, sẽ bị cảm lạnh mất. Sư phụ chỉ nhất thời xúc động thôi, không phải muốn đuổi ngươi đi, xem cái dáng vẻ hoảng sợ của ngươi kìa.”
Hoa Thiên Cốt thở dốc, cắn chặt răng, tủi thân ngẩng đầu nhìn Bạch Tử Họa. Sư phụ có thể quên tỷ tỷ thì cũng có thể quên nàng mà, nàng mới không muốn bị sư phụ bỏ quên đâu!
Bạch Tử Họa thấy hình con rùa trên mặt nàng, suýt nữa phì cười, mà Đường Bảo ngồi trên vai nàng, đang nháy mắt ra hiệu cười xấu xa với hắn.
Bạch Tử Họa nhếch miệng, giúp nàng lau từng nét mực trên mặt đi, hai người giống như hai bức tượng băng trên mỏm đá Lộ Phong. Hoa Thiên Cốt không dám động đậy, sợ sẽ đánh mất khoảnh khắc dịu dàng này của sư phụ.
Sư phụ kì thật rất dịu dàng, chỉ là người ít khi lộ ra. Có lẽ nhiều năm trước, người cũng từng đối với tỷ tỷ như vậy chăng?
“Sư phụ!”
“Hả?”
“Tỷ tỷ mà con nói với người ấy, chính là chưởng môn Mao Sơn. Chu y hồng điệp, tư dung quán tuyệt, chính là tỷ ấy.”
/79
|