Vốn dĩ Bạch Tử Họa không hề cho Hoa Thiên Cốt cơ hội chọn lựa, ngay cả nghi lễ nhận cỏ thơm cũng bỏ qua, đeo luôn cung linh. Mọi người ở đây đều vô cùng kinh ngạc. Chỉ có Sênh Tiêu Mặc phe phẩy cây quạt cười tủm tỉm, bắt đầu từ giây phút Đoạn Niệm kiếm xuất hiện, hắn đã biết đồ đệ của nhị sư huynh nhất định là Hoa Thiên Cốt.
Ma Nghiêm tức nghẹn thở nhìn Bạch Tử Họa, thấy sự kiên định trong mắt hắn, biết hắn bình thường không thích hỏi nhiều, nhưng chỉ cần đã quyết định, thì cho dù mình có làm thế nào cũng không thể thay đổi được, đành phải phất tay oán hận cho qua.
Bạch Tử Họa nhìn về phía chưởng môn các phái và chúng tiên xung quanh: “Chư vị ai có điều dị nghị?”
Tay Nghê Thiên Trượng nắm chặt thành quyền, lạnh lùng đáp: “Ngay cả Đoạn Niệm kiếm cũng đã truyền, thì ra đệ tử của chưởng môn được quyết định từ trước rồi, còn mở Đại hội Kiếm Tiên làm gì nữa. Nhưng đây vốn dĩ là việc của Trường Lưu Sơn, Tôn thượng muốn nhận ai thu ai, chúng ta dị nghị có tác dụng gì sao?”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Tất nhiên là không.”
Sênh Tiêu Mặc phì cười, nhị sư huynh đừng có cái kiểu bình thường nói năng thận trọng, đến lúc mấu chốt lại trở mặt hài hước như thế được không?
Hoa Thiên Cốt rất lâu sau mới hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn đờ đẫn quỳ ở đó, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Đường Bảo ở trong lỗ tai sung sướng tới mức suýt nữa thì lăn ra ngoài, vội vàng nhắc nhở: “Cốt Đầu ngu ngốc, mẹ ngây người ra đấy làm gì? Mau tới nhận chuông bạc đi!”
Hoa Thiên Cốt vội vàng giơ tay lên cao, nhận hai quả chuông kia. Cô bé kích động đến mức nước mắt sắp trào ra. Không phải đang mơ, Tôn thượng thật sự nhận mình làm đồ đệ! Nhưng mình đã thua trong tay Nghê Mạn Thiên mà? Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu, có điều cô bé biết bây giờ không phải lúc để hỏi.
Nghi thức nhận đồ đệ của những người khác vẫn tiếp tục, Lạc Thập Nhất và Hủ Mộc Thanh Lưu cũng chán, không muốn nhận đồ đệ nữa. Khinh Thủy thấy đây đúng là cơ hội tốt, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hủ Mộc Thanh Lưu. Hủ Mộc Thanh Lưu biết nàng bình thường biết quan tâm chăm sóc lại lanh lợi thông minh, nghĩ đi nghĩ lại, đồng ý nhận.
Ma Nghiêm thấy mọi việc đã đến nước này, không thể thay đổi, đành phải giảng hòa nói: “Sư đệ, tư chất của Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong cũng rất tốt, hay ngươi nhận cả ba làm đồ đệ đi.”
Nghê Thiên Trượng nghe thấy thế mở cờ trong bụng, vội vàng nhìn về phía Bạch Tử Họa.
Chẳng qua Bạch Tử Họa không thèm nể tình, đáp: “Bạch Tử Họa ta đời này chỉ nhận một đồ đệ.”
Hoa Thiên Cốt giật mình, đầu óc trống rỗng. Cô bé rốt cuộc phải thịt nát xương tan thế nào mới có thể báo đáp ân tình của Tôn thượng đây?
Nghê Thiên Trượng tức đến nỗi mặt mày tái mét, tính ông ta vốn nóng nảy, giờ thấy Bạch Tử Họa không nể mặt mình chút nào, phất tay áo định bỏ đi.
Ma Nghiêm vội vàng ngăn ông ta lại: “Chưởng môn sư đệ bận nhiều việc, sợ là không có thời gian dạy dỗ đồ nhi. Một đệ tử có tiên tư ưu tú như vậy, không bằng về môn hạ của ta?”
Đột nhiên Nghê Mạn Thiên chen ngang nói: “Bẩm Thế tôn, đệ tử vô cùng vinh hạnh được vào môn hạ của Thế tôn, nhưng Thế tôn ngày đêm phải vất vả làm việc, không bằng để đệ tử trở thành đồ đệ của Thập Nhất sư huynh, để Thập Nhất sư huynh dạy thay người, chẳng biết thế có được không?”
Vừa nói dứt lời, Lạc Thập Nhất và Nghê Thiên Trượng cùng sửng sốt, vậy chẳng khác nào bái Thế tôn làm sư tổ, thấp hơn Hoa Thiên Cốt hẳn một bậc.
Ma Nghiêm gật đầu, sau đó nhìn Nghê Thiên Trượng trưng cầu ý kiến của ông ta. Nghê Thiên Trượng không biết trong đầu nàng ta nghĩ gì, nhưng nếu con gái cưng đã đề nghị, lại còn là môn hạ trực hệ của Tam tôn, thì cũng tốt thôi.
Có điều Lạc Thập Nhất lại cực kì khó chịu, hắn nhận đồ đệ mà sao hắn không được chọn, cũng không có ai hỏi ý kiến của hắn chứ?! Nghĩ lại Nghê Mạn Thiên tuy kiêu căng lại có tính tiểu thư, nhưng vẫn là nhân tài đào tạo được, hắn cũng chỉ có thể đồng ý, lại không ngờ chọc Đường Bảo nổi trận lôi đình, một thời gian dài không thèm để ý đến hắn.
Vì thế mọi chuyện cơ bản đã được quyết định, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong cùng bái Lạc Thập Nhất làm thầy. Tiếp đó là đại lễ bái sư.
Quỳ gối trước đàn tế, mỗi một tiếng chuông vang lên lại càng khiến lòng Hoa Thiên Cốt sáng tỏ.
Bạch Tử Họa cầm một chiếc ly bạc trong tay, vẩy vài giọt lên người Hoa Thiên Cốt. Sau đó lại đổi lấy chiếc ly vàng đệ tử vừa dâng lên, vẩy tiếp vài giọt. Tiếp lại thay một chiếc bằng ngọc lưu ly, vẩy vài giọt, nhưng khác hai lần trước, lúc này Hoa Thiên Cốt lại co rúm người giật bắn lên.
Cô bé lập tức biết đó là nước ao Tam Sinh, dường như đau hơn lần đầu tiên mình đi qua khi nhập môn.
Bạch Tử Họa khẽ chau mày, nhưng không nói gì, đốt mấy nén hương, đưa cho Hoa Thiên Cốt ba nén, mình cũng cầm ba nén.
Người phẩy tà áo trắng, quỳ xuống nhìn trời. Đệ tử trên quảng trường, Thế tôn và Nho tôn cũng quỳ xuống, khách mời được miễn.
Hoa Thiên Cốt chưa bao giờ thấy vẻ mặt Bạch Tử Họa uy nghiêm như thế.
“Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Bạch Tử Họa, không có đức cho thế gian, không có công cho bổn phái, nay nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử đời thứ một trăm hai mươi bảy. Không mong nàng có thể trảm yêu trừ ma, được vào tiên ban, không mong có thể nổi danh muôn đời, chấn hưng bổn môn. Chỉ mong nàng yêu thương thiên hạ, từ bi phổ độ chúng sinh, sống đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nếu có lầm đường lạc lối, cũng là do đệ tử không biết dạy. Trường Lưu liệt tiên xin chứng giám!”
Nói xong, cúi người vái ba vái rồi dâng hương.
Hoa Thiên Cốt nghe ý trong lời người nói, lòng lại càng hưng phấn, cung kính dập đầu vài cái, nói: “Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Hoa Thiên Cốt, mệnh số kỳ lạ, sinh ra đã là người mang điềm xấu, được Tôn thượng giúp đỡ, hết lòng dạy dỗ, nhận con làm đồ đệ. Đệ tử chắc chắn làm một người đường đường chính chính, không thẹn thiên địa, không thẹn Trường Lưu, không thẹn Tôn thượng. Sau này sinh vi tôn sinh, tử vi tôn tử. Tuyệt không cãi lời thầy nửa câu. Thiên địa làm chứng!”
Hồng Điệp đứng trong hàng ngũ chưởng môn các phái cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, mái tóc đáng yêu hình bánh bao, vóc người lại nhỏ nhắn, trên mắt là một tầng mi rậm, giống như một lớp màn che bằng lụa mỏng, còn dính vũ châu, phủ một lớp hơi nước khẽ lay động, ý trong lời vô cùng kiên quyết, giống một lời thề độc.
Nàng khẽ thở dài, không biết quyết định của mình khi đưa cô bé này đến đây là đúng hay là sai, là phúc hay là họa. Dù sao thì đã có quá nhiều biến cố phát sinh không giống nguyên tác, chỉ hi vọng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
“Sư đệ, ta gọi đệ lại đây, là có vài lời muốn nói.” Ma Nghiêm ngồi ở bên bàn, trên bàn có một bầu rượu, hai cái chén ngọc lưu ly cùng mấy đĩa quả tiên. Giao tình nhiều năm, cũng không cần câu nệ tiểu tiết. Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa đến cũng chỉ nâng tay ý bảo hắn ngồi xuống.
“Chuyện Đoạn Niệm kiếm là như thế nào?” Ma Nghiêm nghiêm túc hỏi.
Với đạo hạnh của Hoa Thiên Cốt, còn lâu mới đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất với Đoạn Niệm trong một thời gian ngắn thế. Trên đời này ngoại trừ Bạch Tử Họa, còn ai dám dụng thuật ngự kiếm chen ngang vào trận đấu trước mặt chúng tiên mà không bị phát hiện chứ.
Bạch Tử Họa biết chuyện hắn muốn hỏi chắc chắn là chuyện này, lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên là đệ tặng cho Hoa Thiên Cốt.”
“Đệ…” Ma Nghiêm tức giận, “Đó không phải là thanh kiếm khi ngươi bái sư, sư phụ đã truyền cho ngươi sao? Thanh kiếm đã mang theo bên mình hơn mấy trăm năm sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Lại còn là một kẻ mới nhập môn gốc gác không rõ ràng!”
“Sư huynh đã là người đắc đạo, cần gì phải câu nệ vật ngoài thân như thế?”
Bạch Tử Họa thản nhiên nói, dùng ý niệm di chuyển hai cái chén ra trước mặt, chén rời tới nơi thì bầu rượu cũng tự nâng lên rót đầy hai chén.
“Ngươi…” Mặt Ma Nghiêm xanh mét, phất tay áo nói: “Thôi, được rồi, giờ ngươi là chưởng môn, ta không nói được, ngươi thích làm gì thì làm, nhưng việc thu nhận đồ đệ có liên quan đến cơ nghiệp của Trường Lưu Sơn, dù thế nào cũng không thể qua loa cho xong. Hơn nữa con nhóc Hoa Thiên Cốt này lại có quan hệ với người kia, đừng quên cô ta là tình kiếp của ngươi. Ngươi chán sống rồi sao?”
Bạch Tử Họa trầm mặc, ánh mắt vĩnh viễn như vực sâu thăm thẳm, không ai biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ma Nghiêm dằn cơn tức lại, sâu xa nói: “Ta biết ngươi vẫn còn coi trọng cố nhân, bao nhiêu năm qua, ngoại trừ cô ta cũng không có ai đến gần với ngươi như vậy. Những chuyện các ngươi đã trải qua ta không rõ, cũng không hiểu, nhưng từ khi cô ta xuất hiện, đã định là mối họa đối với ngươi.”
“Tình kiếp vốn phải nhập tình, sau đó đoạn tình. Nếu không thể đoạn tình chỉ có một kết cục chính là vạn kiếp bất phục.”
Bạch Tử Họa không đáp, uống cạn chén rượu rồi bước ra khỏi cửa, rời khỏi.
Hoa Thiên Cốt giống như đang trải qua một giấc mộng xa xăm kéo dài. Trong mộng lệ quỷ bám đầy trên người, há những chiếc miệng rộng đỏ lòm như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé. Hoa Thiên Cốt muốn mở miệng kêu cứu, lại phát hiện mình căn bản không thể thốt lên lời. Hoảng loạn, sợ hãi bao phủ trong tâm trí.
Cô bé hét lên thảm thiết rồi bật dậy, mông lung mở mắt, cúi đầu gọi: “Phụ thân, con lại gặp ác mộng.”
Căn phòng im phăng phắc, không có ai đáp lại.
Trầm mặc ngồi yên một lúc lâu mới nhớ ra phụ thân mình đã mất, mà cô bé giờ cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, không phải sợ yêu ma quỷ quái nữa. Kí ức trong một năm kéo đến ào ào như thủy triều, từ Mao Sơn tới Côn Luân, từ Côn Luân tới Trường Lưu, mặc dù rất gian khổ, nhưng cô bé vẫn cố gắng đi tiếp.
Phụ thân, con đã hoàn thành được nguyện vọng cuối cùng của người, còn bái thần tiên lợi hại nhất, nhân ái nhất, từ bi nhất, vĩ đại nhất thế gian này làm sư phụ, người ở dưới suối vàng có thể ngậm cười rồi.
Vừa bước chân ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi hoa đào lan tỏa khắp đình viện, ngọn núi nhỏ cách đó không xa thấp thoáng một màu xanh đậm như tranh. Hoa Thiên Cốt chạy qua đình viện, trước mặt hiện lên một toà điện lộng lẫy nguy nga nhưng nhỏ hơn Trường Lưu điện rất nhiều, dưới ánh mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng, khác hẳn Trường Lưu đại điện sơn son thếp vàng.
Cuối cùng cũng đi qua cửa chính đại điện, một luồng gió lạnh phả vào mặt nàng. Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt khiến Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu.
Phía dưới là núi tiên Trường Lưu trôi nổi trên mặt biển, mà tiểu đảo cô bé đang đứng lại là Tuyệt Tình điện, ở phía xa xa cũng nổi lơ lửng trên không trung còn có Tham Lam điện và Tiêu Hồn điện. Gió mang mây thi thoảng lướt qua người cô bé, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được. Đại điện Trường Lưu cùng hơn mười tòa thiên điện cùng lầu các dưới núi non mây phủ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Biển trời càng trở nên bao la hùng vĩ, tuyệt vời xiết bao.
Hoa Thiên Cốt hưng phấn nhìn xuống dưới, cuối cùng cô bé cũng đến được nơi mình mơ ước bấy lâu – Tuyệt Tình điện, thì ra toàn bộ Trường Lưu Sơn nhìn từ trên cao mang dáng vẻ này, cảm giác hoàn toàn không giống như lúc cưỡi kiếm lên xem.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân trên cỏ, Hoa Thiên Cốt giật nảy mình. Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tử Họa đang đứng trên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Trường Lưu Sơn và chúng sinh thiên hạ, tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió.
Tim Hoa Thiên Cốt như nhảy bật ra ngoài, tuy biết rõ rằng không thể, nhưng vẫn lo lắng bóng dáng xa xôi mờ ảo của người không cẩn thận sẽ ngã xuống.
“Bái kiến Tôn thượng!” Hoa Thiên Cốt quỳ xuống dập đầu.
“Nên đổi thành sư phụ.”
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn cô bé, giọng điệu bình thản mà xa xăm, chỉ vài chữ đơn giản, Hoa Thiên Cốt tự hỏi không phải mình nghe nhầm đấy chứ.
Mặt cô bé đỏ bừng: “Sư phụ.”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, ta nhiều năm thanh tu, lại luôn ở một mình, quen kiệm lời. Nếu ngươi chưa hiểu chỗ nào, cứ hỏi.”
Hoa Thiên Cốt ngập ngừng nói: “Tại sao Tôn thượng lại muốn nhận con làm đồ đệ, rõ ràng con đã thua mà?”
Bạch Tử Họa lạnh nhạt đáp: “Lúc ấy ta chỉ nói ngươi khiến ta vừa lòng là được, không nói nhất định phải giành được vị trí đứng đầu, một năm nay ngươi cố gắng đến trình độ này là ổn rồi.”
Vốn Hoa Thiên Cốt còn muốn hỏi chuyện Đoạn Niệm đột nhiên bay tới khi cô bé đang thi đấu, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, đành lảng sang chuyện khác: “Sư… sư phụ, Đường Bảo đâu rồi? Nó không thể đi theo con vào Tuyệt Tình điện sao?”
“Vết thương quá nặng nên ngươi bị ngất, ta đưa ngươi về Tuyệt Tình điện trị liệu. Đường Bảo thấy ngươi ba ngày rồi vẫn chưa tỉnh nên quay về Hợi điện giúp ngươi thu dọn đồ đạc trước. Từ nay về sau, ngươi sẽ ở lại Tuyệt Tình điện này.”
Hoa Thiên Cốt không biết vì sao khi mình đứng trước Bạch Tử Họa vẫn căng thẳng như thế, nhất thời không nghĩ ra chuyện gì để hỏi, bèn chỉ vào dòng nước như ở trên ngân hà chảy xuống chín tầng mây, rồi trút cuồn cuộn không ngừng xuống Trường Lưu Sơn hình thành nên một thác đổ rất lớn: “Sư phụ, Tam điện rõ ràng ở trên không, sao lại có dòng nước chảy mãi không cạn thế?” Chuyện này cô bé đã thấy kỳ lạ ngay từ khi mới đến đây rồi.
“Mỗi điện trong Tam điện đều có một pho tượng do thượng cổ thần thú hóa thành, bao năm nay phun ra ba loại nước thánh, mà trong núi của Tam điện chứa nhiều loại đá kỳ lạ, có tác dụng tích mây và nước mưa lại, hai dòng hợp thành một, chảy vào Trường Lưu Sơn, hóa thành nước ao Tam Sinh. Hơi nước từ biển bốc lên lại ngưng tụ thành mây, cứ tuần hoàn như vậy. Còn về phần tại sao nước thánh được phun ra từ tam thú này ngàn năm vẫn không hết thì không ai biết.”
“Vâng.” Nhớ tới nỗi đau khi nước ao Tam Sinh rơi xuống người mình, Hoa Thiên Cốt sợ run người cúi đầu đáp.
“Đường Bảo đã khá quen với môi trường xung quanh, nó về rồi có thể đưa ngươi đi dạo. Tuyệt Tình điện không có cấm địa, ngoài hai thầy trò ra thì không còn ai khác, ngươi cũng không cần phải câu nệ lễ tiết, muốn đi đâu cũng không cần hỏi ý ta.”
“Đệ tử đã rõ.”
Bạch Tử Họa nhìn Trường Lưu Sơn phía dưới, đột nhiên hỏi: “Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy gì?”
Hoa Thiên Cốt bước lại gần, gió thổi mạnh đến mức cô bé suýt bị cuốn bay theo. “Bẩm sư phụ, đệ tử ngu dốt, chỉ nhìn thấy mỗi Trường Lưu Sơn.”
“Trường Lưu Sơn lúc này và Trường Lưu Sơn lúc trước có gì khác nhau không?”
“Có ạ, càng thêm phần hùng vĩ nguy nga.”
“Đúng vậy, nhìn phong cảnh từ phía xa luôn có cảm giác nó thật hùng vĩ, dù không có gì đặc biệt cũng khiến người ta thấy không giống bình thường. Có điều, một tầm nhìn quá rộng ngược lại sẽ làm nổi bật nên sự chênh lệch giữa bản thân và thế giới. Cho nên dù có thế nào cũng không thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mình đang tồn tại. Tầm nhìn của người bình thường chính là cảnh vật mà mắt thấy, nhưng tầm nhìn của người tu đạo lại là những thứ mà lí trí nắm giữ được, những nỗi niềm rung động và nhớ nhung trong lòng. So với cuộc sống có thể trải nghiệm trong một không gian bé nhỏ như của ngươi, thì Tuyệt Tình điện, Trường Lưu Sơn có lẽ là lòng chứa vạn vật, dung nạp toàn bộ thế gian rộng lớn, phải coi nó là thế giới mình đang sống, đồng cảm với nó, thấu hiểu nó, bảo vệ nó.”
Hoa Thiên Cốt hiểu ẩn ý trong lời Bạch Tử Họa nói, nhất thời thấy như toàn bộ biển trời đang trải rộng trước mắt, dường như không có ngóc ngách nào mà mình không nhìn thấy, không có thanh âm nào không nghe được. Hoa Thiên Cốt giống như một vị thần đang quan sát chúng sinh, nhìn thế gian sinh rồi diệt, như hoa nở rồi hoa lại tàn.
Chỉ có điều sao cảm giác này lại quạnh hiu đến thế, lạnh lẽo đến thế. Đó là Trường Lưu Sơn trong mắt sư phụ, đó là thế giới trong mắt sư phụ sao? Ngày nào cũng một mình đứng trên cao quan sát tất cả, cho dù không muốn cũng sẽ khó tránh khỏi nảy sinh một cảm giác, cảm giác đó chỉ có hai chữ: Xa xôi.
Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt chợt cảm thấy dường như mình đã hiểu người hơn rất nhiều.
Cô bé thầm mỉm cười, sư phụ, từ nay về sau, có Tiểu Cốt luôn đi theo người, ở bên cạnh người, người sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.
Chợt nhớ ra điều gì, Hoa Thiên Cốt vội hỏi:
“Sư phụ, tỷ tỷ bọn họ đã đi rồi sao?”
Bạch Tử Họa cúi đầu, mày kiếm nhíu lại: “Tỷ tỷ của ngươi?”
Nghe được giọng điệu kì quái của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Sư phụ sao cứ như không nhận ra tỷ tỷ thế?
Tâm tư Bạch Tử Họa vốn kín kẽ, ngay cả những sư huynh đệ của hắn năm đó cũng không hiểu được. Hoa Thiên Cốt tuy ngạc nhiên nhưng cũng không truy hỏi, chỉ cúi đầu nói: “Không có gì ạ!”
“Ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Bạch Tử Họa gật đầu, giọng nói đạm mạc, cũng không phát hiện sự kì lạ của Hoa Thiên Cốt.
Có lẽ, ngay cả sự kì lạ của bản thân, hắn cũng không nhận thức được.
Ma Nghiêm tức nghẹn thở nhìn Bạch Tử Họa, thấy sự kiên định trong mắt hắn, biết hắn bình thường không thích hỏi nhiều, nhưng chỉ cần đã quyết định, thì cho dù mình có làm thế nào cũng không thể thay đổi được, đành phải phất tay oán hận cho qua.
Bạch Tử Họa nhìn về phía chưởng môn các phái và chúng tiên xung quanh: “Chư vị ai có điều dị nghị?”
Tay Nghê Thiên Trượng nắm chặt thành quyền, lạnh lùng đáp: “Ngay cả Đoạn Niệm kiếm cũng đã truyền, thì ra đệ tử của chưởng môn được quyết định từ trước rồi, còn mở Đại hội Kiếm Tiên làm gì nữa. Nhưng đây vốn dĩ là việc của Trường Lưu Sơn, Tôn thượng muốn nhận ai thu ai, chúng ta dị nghị có tác dụng gì sao?”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Tất nhiên là không.”
Sênh Tiêu Mặc phì cười, nhị sư huynh đừng có cái kiểu bình thường nói năng thận trọng, đến lúc mấu chốt lại trở mặt hài hước như thế được không?
Hoa Thiên Cốt rất lâu sau mới hiểu chuyện gì đang diễn ra, nhưng vẫn đờ đẫn quỳ ở đó, cảm thấy mình như đang nằm mơ.
Đường Bảo ở trong lỗ tai sung sướng tới mức suýt nữa thì lăn ra ngoài, vội vàng nhắc nhở: “Cốt Đầu ngu ngốc, mẹ ngây người ra đấy làm gì? Mau tới nhận chuông bạc đi!”
Hoa Thiên Cốt vội vàng giơ tay lên cao, nhận hai quả chuông kia. Cô bé kích động đến mức nước mắt sắp trào ra. Không phải đang mơ, Tôn thượng thật sự nhận mình làm đồ đệ! Nhưng mình đã thua trong tay Nghê Mạn Thiên mà? Vô số câu hỏi tràn ngập trong đầu, có điều cô bé biết bây giờ không phải lúc để hỏi.
Nghi thức nhận đồ đệ của những người khác vẫn tiếp tục, Lạc Thập Nhất và Hủ Mộc Thanh Lưu cũng chán, không muốn nhận đồ đệ nữa. Khinh Thủy thấy đây đúng là cơ hội tốt, vội vàng quỳ xuống trước mặt Hủ Mộc Thanh Lưu. Hủ Mộc Thanh Lưu biết nàng bình thường biết quan tâm chăm sóc lại lanh lợi thông minh, nghĩ đi nghĩ lại, đồng ý nhận.
Ma Nghiêm thấy mọi việc đã đến nước này, không thể thay đổi, đành phải giảng hòa nói: “Sư đệ, tư chất của Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong cũng rất tốt, hay ngươi nhận cả ba làm đồ đệ đi.”
Nghê Thiên Trượng nghe thấy thế mở cờ trong bụng, vội vàng nhìn về phía Bạch Tử Họa.
Chẳng qua Bạch Tử Họa không thèm nể tình, đáp: “Bạch Tử Họa ta đời này chỉ nhận một đồ đệ.”
Hoa Thiên Cốt giật mình, đầu óc trống rỗng. Cô bé rốt cuộc phải thịt nát xương tan thế nào mới có thể báo đáp ân tình của Tôn thượng đây?
Nghê Thiên Trượng tức đến nỗi mặt mày tái mét, tính ông ta vốn nóng nảy, giờ thấy Bạch Tử Họa không nể mặt mình chút nào, phất tay áo định bỏ đi.
Ma Nghiêm vội vàng ngăn ông ta lại: “Chưởng môn sư đệ bận nhiều việc, sợ là không có thời gian dạy dỗ đồ nhi. Một đệ tử có tiên tư ưu tú như vậy, không bằng về môn hạ của ta?”
Đột nhiên Nghê Mạn Thiên chen ngang nói: “Bẩm Thế tôn, đệ tử vô cùng vinh hạnh được vào môn hạ của Thế tôn, nhưng Thế tôn ngày đêm phải vất vả làm việc, không bằng để đệ tử trở thành đồ đệ của Thập Nhất sư huynh, để Thập Nhất sư huynh dạy thay người, chẳng biết thế có được không?”
Vừa nói dứt lời, Lạc Thập Nhất và Nghê Thiên Trượng cùng sửng sốt, vậy chẳng khác nào bái Thế tôn làm sư tổ, thấp hơn Hoa Thiên Cốt hẳn một bậc.
Ma Nghiêm gật đầu, sau đó nhìn Nghê Thiên Trượng trưng cầu ý kiến của ông ta. Nghê Thiên Trượng không biết trong đầu nàng ta nghĩ gì, nhưng nếu con gái cưng đã đề nghị, lại còn là môn hạ trực hệ của Tam tôn, thì cũng tốt thôi.
Có điều Lạc Thập Nhất lại cực kì khó chịu, hắn nhận đồ đệ mà sao hắn không được chọn, cũng không có ai hỏi ý kiến của hắn chứ?! Nghĩ lại Nghê Mạn Thiên tuy kiêu căng lại có tính tiểu thư, nhưng vẫn là nhân tài đào tạo được, hắn cũng chỉ có thể đồng ý, lại không ngờ chọc Đường Bảo nổi trận lôi đình, một thời gian dài không thèm để ý đến hắn.
Vì thế mọi chuyện cơ bản đã được quyết định, Nghê Mạn Thiên và Sóc Phong cùng bái Lạc Thập Nhất làm thầy. Tiếp đó là đại lễ bái sư.
Quỳ gối trước đàn tế, mỗi một tiếng chuông vang lên lại càng khiến lòng Hoa Thiên Cốt sáng tỏ.
Bạch Tử Họa cầm một chiếc ly bạc trong tay, vẩy vài giọt lên người Hoa Thiên Cốt. Sau đó lại đổi lấy chiếc ly vàng đệ tử vừa dâng lên, vẩy tiếp vài giọt. Tiếp lại thay một chiếc bằng ngọc lưu ly, vẩy vài giọt, nhưng khác hai lần trước, lúc này Hoa Thiên Cốt lại co rúm người giật bắn lên.
Cô bé lập tức biết đó là nước ao Tam Sinh, dường như đau hơn lần đầu tiên mình đi qua khi nhập môn.
Bạch Tử Họa khẽ chau mày, nhưng không nói gì, đốt mấy nén hương, đưa cho Hoa Thiên Cốt ba nén, mình cũng cầm ba nén.
Người phẩy tà áo trắng, quỳ xuống nhìn trời. Đệ tử trên quảng trường, Thế tôn và Nho tôn cũng quỳ xuống, khách mời được miễn.
Hoa Thiên Cốt chưa bao giờ thấy vẻ mặt Bạch Tử Họa uy nghiêm như thế.
“Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Bạch Tử Họa, không có đức cho thế gian, không có công cho bổn phái, nay nhận Hoa Thiên Cốt làm đệ tử đời thứ một trăm hai mươi bảy. Không mong nàng có thể trảm yêu trừ ma, được vào tiên ban, không mong có thể nổi danh muôn đời, chấn hưng bổn môn. Chỉ mong nàng yêu thương thiên hạ, từ bi phổ độ chúng sinh, sống đường đường chính chính, không thẹn với lòng. Nếu có lầm đường lạc lối, cũng là do đệ tử không biết dạy. Trường Lưu liệt tiên xin chứng giám!”
Nói xong, cúi người vái ba vái rồi dâng hương.
Hoa Thiên Cốt nghe ý trong lời người nói, lòng lại càng hưng phấn, cung kính dập đầu vài cái, nói: “Liệt tiên Trường Lưu trên cao, đệ tử Hoa Thiên Cốt, mệnh số kỳ lạ, sinh ra đã là người mang điềm xấu, được Tôn thượng giúp đỡ, hết lòng dạy dỗ, nhận con làm đồ đệ. Đệ tử chắc chắn làm một người đường đường chính chính, không thẹn thiên địa, không thẹn Trường Lưu, không thẹn Tôn thượng. Sau này sinh vi tôn sinh, tử vi tôn tử. Tuyệt không cãi lời thầy nửa câu. Thiên địa làm chứng!”
Hồng Điệp đứng trong hàng ngũ chưởng môn các phái cúi đầu nhìn Hoa Thiên Cốt, mái tóc đáng yêu hình bánh bao, vóc người lại nhỏ nhắn, trên mắt là một tầng mi rậm, giống như một lớp màn che bằng lụa mỏng, còn dính vũ châu, phủ một lớp hơi nước khẽ lay động, ý trong lời vô cùng kiên quyết, giống một lời thề độc.
Nàng khẽ thở dài, không biết quyết định của mình khi đưa cô bé này đến đây là đúng hay là sai, là phúc hay là họa. Dù sao thì đã có quá nhiều biến cố phát sinh không giống nguyên tác, chỉ hi vọng mọi chuyện đều trong tầm kiểm soát.
“Sư đệ, ta gọi đệ lại đây, là có vài lời muốn nói.” Ma Nghiêm ngồi ở bên bàn, trên bàn có một bầu rượu, hai cái chén ngọc lưu ly cùng mấy đĩa quả tiên. Giao tình nhiều năm, cũng không cần câu nệ tiểu tiết. Ma Nghiêm thấy Bạch Tử Họa đến cũng chỉ nâng tay ý bảo hắn ngồi xuống.
“Chuyện Đoạn Niệm kiếm là như thế nào?” Ma Nghiêm nghiêm túc hỏi.
Với đạo hạnh của Hoa Thiên Cốt, còn lâu mới đạt đến cảnh giới nhân kiếm hợp nhất với Đoạn Niệm trong một thời gian ngắn thế. Trên đời này ngoại trừ Bạch Tử Họa, còn ai dám dụng thuật ngự kiếm chen ngang vào trận đấu trước mặt chúng tiên mà không bị phát hiện chứ.
Bạch Tử Họa biết chuyện hắn muốn hỏi chắc chắn là chuyện này, lạnh nhạt đáp: “Đương nhiên là đệ tặng cho Hoa Thiên Cốt.”
“Đệ…” Ma Nghiêm tức giận, “Đó không phải là thanh kiếm khi ngươi bái sư, sư phụ đã truyền cho ngươi sao? Thanh kiếm đã mang theo bên mình hơn mấy trăm năm sao có thể tùy tiện tặng cho người khác? Lại còn là một kẻ mới nhập môn gốc gác không rõ ràng!”
“Sư huynh đã là người đắc đạo, cần gì phải câu nệ vật ngoài thân như thế?”
Bạch Tử Họa thản nhiên nói, dùng ý niệm di chuyển hai cái chén ra trước mặt, chén rời tới nơi thì bầu rượu cũng tự nâng lên rót đầy hai chén.
“Ngươi…” Mặt Ma Nghiêm xanh mét, phất tay áo nói: “Thôi, được rồi, giờ ngươi là chưởng môn, ta không nói được, ngươi thích làm gì thì làm, nhưng việc thu nhận đồ đệ có liên quan đến cơ nghiệp của Trường Lưu Sơn, dù thế nào cũng không thể qua loa cho xong. Hơn nữa con nhóc Hoa Thiên Cốt này lại có quan hệ với người kia, đừng quên cô ta là tình kiếp của ngươi. Ngươi chán sống rồi sao?”
Bạch Tử Họa trầm mặc, ánh mắt vĩnh viễn như vực sâu thăm thẳm, không ai biết hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ma Nghiêm dằn cơn tức lại, sâu xa nói: “Ta biết ngươi vẫn còn coi trọng cố nhân, bao nhiêu năm qua, ngoại trừ cô ta cũng không có ai đến gần với ngươi như vậy. Những chuyện các ngươi đã trải qua ta không rõ, cũng không hiểu, nhưng từ khi cô ta xuất hiện, đã định là mối họa đối với ngươi.”
“Tình kiếp vốn phải nhập tình, sau đó đoạn tình. Nếu không thể đoạn tình chỉ có một kết cục chính là vạn kiếp bất phục.”
Bạch Tử Họa không đáp, uống cạn chén rượu rồi bước ra khỏi cửa, rời khỏi.
Hoa Thiên Cốt giống như đang trải qua một giấc mộng xa xăm kéo dài. Trong mộng lệ quỷ bám đầy trên người, há những chiếc miệng rộng đỏ lòm như muốn ăn tươi nuốt sống cô bé. Hoa Thiên Cốt muốn mở miệng kêu cứu, lại phát hiện mình căn bản không thể thốt lên lời. Hoảng loạn, sợ hãi bao phủ trong tâm trí.
Cô bé hét lên thảm thiết rồi bật dậy, mông lung mở mắt, cúi đầu gọi: “Phụ thân, con lại gặp ác mộng.”
Căn phòng im phăng phắc, không có ai đáp lại.
Trầm mặc ngồi yên một lúc lâu mới nhớ ra phụ thân mình đã mất, mà cô bé giờ cũng đã có năng lực tự bảo vệ mình, không phải sợ yêu ma quỷ quái nữa. Kí ức trong một năm kéo đến ào ào như thủy triều, từ Mao Sơn tới Côn Luân, từ Côn Luân tới Trường Lưu, mặc dù rất gian khổ, nhưng cô bé vẫn cố gắng đi tiếp.
Phụ thân, con đã hoàn thành được nguyện vọng cuối cùng của người, còn bái thần tiên lợi hại nhất, nhân ái nhất, từ bi nhất, vĩ đại nhất thế gian này làm sư phụ, người ở dưới suối vàng có thể ngậm cười rồi.
Vừa bước chân ra khỏi phòng đã ngửi thấy mùi hoa đào lan tỏa khắp đình viện, ngọn núi nhỏ cách đó không xa thấp thoáng một màu xanh đậm như tranh. Hoa Thiên Cốt chạy qua đình viện, trước mặt hiện lên một toà điện lộng lẫy nguy nga nhưng nhỏ hơn Trường Lưu điện rất nhiều, dưới ánh mặt trời cả tòa kiến trúc thi thoảng hiện lên sắc cầu vồng, khác hẳn Trường Lưu đại điện sơn son thếp vàng.
Cuối cùng cũng đi qua cửa chính đại điện, một luồng gió lạnh phả vào mặt nàng. Cảnh tượng hùng vĩ trước mắt khiến Hoa Thiên Cốt hít một hơi thật sâu.
Phía dưới là núi tiên Trường Lưu trôi nổi trên mặt biển, mà tiểu đảo cô bé đang đứng lại là Tuyệt Tình điện, ở phía xa xa cũng nổi lơ lửng trên không trung còn có Tham Lam điện và Tiêu Hồn điện. Gió mang mây thi thoảng lướt qua người cô bé, chỉ cần vươn tay ra là có thể chạm được. Đại điện Trường Lưu cùng hơn mười tòa thiên điện cùng lầu các dưới núi non mây phủ vẫn có thể nhìn thấy rất rõ. Biển trời càng trở nên bao la hùng vĩ, tuyệt vời xiết bao.
Hoa Thiên Cốt hưng phấn nhìn xuống dưới, cuối cùng cô bé cũng đến được nơi mình mơ ước bấy lâu – Tuyệt Tình điện, thì ra toàn bộ Trường Lưu Sơn nhìn từ trên cao mang dáng vẻ này, cảm giác hoàn toàn không giống như lúc cưỡi kiếm lên xem.
Đột nhiên nghe tiếng bước chân trên cỏ, Hoa Thiên Cốt giật nảy mình. Ngẩng đầu lên, thấy Bạch Tử Họa đang đứng trên một tảng đá lớn cao vút, quan sát Trường Lưu Sơn và chúng sinh thiên hạ, tà áo trắng bay bay, giống như lúc nào cũng có thể cuốn theo gió.
Tim Hoa Thiên Cốt như nhảy bật ra ngoài, tuy biết rõ rằng không thể, nhưng vẫn lo lắng bóng dáng xa xôi mờ ảo của người không cẩn thận sẽ ngã xuống.
“Bái kiến Tôn thượng!” Hoa Thiên Cốt quỳ xuống dập đầu.
“Nên đổi thành sư phụ.”
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn cô bé, giọng điệu bình thản mà xa xăm, chỉ vài chữ đơn giản, Hoa Thiên Cốt tự hỏi không phải mình nghe nhầm đấy chứ.
Mặt cô bé đỏ bừng: “Sư phụ.”
Bạch Tử Họa gật đầu: “Ta biết ngươi có nhiều chuyện muốn hỏi, ta nhiều năm thanh tu, lại luôn ở một mình, quen kiệm lời. Nếu ngươi chưa hiểu chỗ nào, cứ hỏi.”
Hoa Thiên Cốt ngập ngừng nói: “Tại sao Tôn thượng lại muốn nhận con làm đồ đệ, rõ ràng con đã thua mà?”
Bạch Tử Họa lạnh nhạt đáp: “Lúc ấy ta chỉ nói ngươi khiến ta vừa lòng là được, không nói nhất định phải giành được vị trí đứng đầu, một năm nay ngươi cố gắng đến trình độ này là ổn rồi.”
Vốn Hoa Thiên Cốt còn muốn hỏi chuyện Đoạn Niệm đột nhiên bay tới khi cô bé đang thi đấu, nhưng lại không biết phải mở miệng như thế nào, đành lảng sang chuyện khác: “Sư… sư phụ, Đường Bảo đâu rồi? Nó không thể đi theo con vào Tuyệt Tình điện sao?”
“Vết thương quá nặng nên ngươi bị ngất, ta đưa ngươi về Tuyệt Tình điện trị liệu. Đường Bảo thấy ngươi ba ngày rồi vẫn chưa tỉnh nên quay về Hợi điện giúp ngươi thu dọn đồ đạc trước. Từ nay về sau, ngươi sẽ ở lại Tuyệt Tình điện này.”
Hoa Thiên Cốt không biết vì sao khi mình đứng trước Bạch Tử Họa vẫn căng thẳng như thế, nhất thời không nghĩ ra chuyện gì để hỏi, bèn chỉ vào dòng nước như ở trên ngân hà chảy xuống chín tầng mây, rồi trút cuồn cuộn không ngừng xuống Trường Lưu Sơn hình thành nên một thác đổ rất lớn: “Sư phụ, Tam điện rõ ràng ở trên không, sao lại có dòng nước chảy mãi không cạn thế?” Chuyện này cô bé đã thấy kỳ lạ ngay từ khi mới đến đây rồi.
“Mỗi điện trong Tam điện đều có một pho tượng do thượng cổ thần thú hóa thành, bao năm nay phun ra ba loại nước thánh, mà trong núi của Tam điện chứa nhiều loại đá kỳ lạ, có tác dụng tích mây và nước mưa lại, hai dòng hợp thành một, chảy vào Trường Lưu Sơn, hóa thành nước ao Tam Sinh. Hơi nước từ biển bốc lên lại ngưng tụ thành mây, cứ tuần hoàn như vậy. Còn về phần tại sao nước thánh được phun ra từ tam thú này ngàn năm vẫn không hết thì không ai biết.”
“Vâng.” Nhớ tới nỗi đau khi nước ao Tam Sinh rơi xuống người mình, Hoa Thiên Cốt sợ run người cúi đầu đáp.
“Đường Bảo đã khá quen với môi trường xung quanh, nó về rồi có thể đưa ngươi đi dạo. Tuyệt Tình điện không có cấm địa, ngoài hai thầy trò ra thì không còn ai khác, ngươi cũng không cần phải câu nệ lễ tiết, muốn đi đâu cũng không cần hỏi ý ta.”
“Đệ tử đã rõ.”
Bạch Tử Họa nhìn Trường Lưu Sơn phía dưới, đột nhiên hỏi: “Nhìn từ trên này xuống, ngươi thấy gì?”
Hoa Thiên Cốt bước lại gần, gió thổi mạnh đến mức cô bé suýt bị cuốn bay theo. “Bẩm sư phụ, đệ tử ngu dốt, chỉ nhìn thấy mỗi Trường Lưu Sơn.”
“Trường Lưu Sơn lúc này và Trường Lưu Sơn lúc trước có gì khác nhau không?”
“Có ạ, càng thêm phần hùng vĩ nguy nga.”
“Đúng vậy, nhìn phong cảnh từ phía xa luôn có cảm giác nó thật hùng vĩ, dù không có gì đặc biệt cũng khiến người ta thấy không giống bình thường. Có điều, một tầm nhìn quá rộng ngược lại sẽ làm nổi bật nên sự chênh lệch giữa bản thân và thế giới. Cho nên dù có thế nào cũng không thể cảm nhận một cách rõ ràng rằng mình đang tồn tại. Tầm nhìn của người bình thường chính là cảnh vật mà mắt thấy, nhưng tầm nhìn của người tu đạo lại là những thứ mà lí trí nắm giữ được, những nỗi niềm rung động và nhớ nhung trong lòng. So với cuộc sống có thể trải nghiệm trong một không gian bé nhỏ như của ngươi, thì Tuyệt Tình điện, Trường Lưu Sơn có lẽ là lòng chứa vạn vật, dung nạp toàn bộ thế gian rộng lớn, phải coi nó là thế giới mình đang sống, đồng cảm với nó, thấu hiểu nó, bảo vệ nó.”
Hoa Thiên Cốt hiểu ẩn ý trong lời Bạch Tử Họa nói, nhất thời thấy như toàn bộ biển trời đang trải rộng trước mắt, dường như không có ngóc ngách nào mà mình không nhìn thấy, không có thanh âm nào không nghe được. Hoa Thiên Cốt giống như một vị thần đang quan sát chúng sinh, nhìn thế gian sinh rồi diệt, như hoa nở rồi hoa lại tàn.
Chỉ có điều sao cảm giác này lại quạnh hiu đến thế, lạnh lẽo đến thế. Đó là Trường Lưu Sơn trong mắt sư phụ, đó là thế giới trong mắt sư phụ sao? Ngày nào cũng một mình đứng trên cao quan sát tất cả, cho dù không muốn cũng sẽ khó tránh khỏi nảy sinh một cảm giác, cảm giác đó chỉ có hai chữ: Xa xôi.
Nhìn ánh mắt trong trẻo nhưng vẫn lạnh lùng của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt chợt cảm thấy dường như mình đã hiểu người hơn rất nhiều.
Cô bé thầm mỉm cười, sư phụ, từ nay về sau, có Tiểu Cốt luôn đi theo người, ở bên cạnh người, người sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.
Chợt nhớ ra điều gì, Hoa Thiên Cốt vội hỏi:
“Sư phụ, tỷ tỷ bọn họ đã đi rồi sao?”
Bạch Tử Họa cúi đầu, mày kiếm nhíu lại: “Tỷ tỷ của ngươi?”
Nghe được giọng điệu kì quái của Bạch Tử Họa, Hoa Thiên Cốt ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn hắn. Sư phụ sao cứ như không nhận ra tỷ tỷ thế?
Tâm tư Bạch Tử Họa vốn kín kẽ, ngay cả những sư huynh đệ của hắn năm đó cũng không hiểu được. Hoa Thiên Cốt tuy ngạc nhiên nhưng cũng không truy hỏi, chỉ cúi đầu nói: “Không có gì ạ!”
“Ngươi về nghỉ ngơi đi.”
Bạch Tử Họa gật đầu, giọng nói đạm mạc, cũng không phát hiện sự kì lạ của Hoa Thiên Cốt.
Có lẽ, ngay cả sự kì lạ của bản thân, hắn cũng không nhận thức được.
/79
|