Tuyết phủ khắp chốn, thăm thẳm trời xanh. Nàng xách giỏ đi mua đồ ăn, thời tiết không lạnh, làn gió mát nhẹ lướt nhẹ qua tấm mạng che mặt của nàng.
Chưa đi được mấy bước, nàng đã thấy một người nằm ngay giữa lối đi, nhưng trông dáng vẻ thì không thể gọi là người được. Chiếc áo của người ấy còn trắng hơn cả tuyết dưới chân, mái tóc dài tung bay, đổ xuống như đoạn gấm đen tuyệt đẹp, tựa nét mực đậm nhất trong bức tranh thủy mặc nhân gian này.
Người ấy nằm nghiêng,hình như bị thương rất nặng, nhưng mái tóc dài lại che mất khuôn mặt nên không rõ diện mạo ra sao.
Nàng nhíu mày, nghĩ thầm, người này ngã ngay trước cửa nhà mình, nếu bảo vô ý có quỷ mới tin. Nếu lại là đám hoa hoa công tử đến trêu chọc, nàng cũng không ngại xắn tay áo dạy dỗ chúng một trận.
Nàng giả bộ không thấy nhưng lại cẩn thận đi vòng qua người này, tránh giẫm vào tóc và áo của hắn ta. Thầm nhẩm lại những đồ ăn cần mua, nàng cũng không phát hiện sau lưng có một ánh mắt thủy chung vẫn dõi theo mình.
Khi nàng trở về, cái người kì lạ kia vẫn nằm ở đó. Nàng cảm thấy hơi sốt ruột, một người đàn ông lại nằm trước cửa nhà một cô gái cả một buổi sáng thực sự không hay cho lắm. Đuổi hắn đi thì tàn nhẫn, giữ hắn lại thì càng không hay. Nàng phân vân đi đi lại lại, lúc nhìn ra ngoài thì tuyết đã phủ kín cành cây trắng xóa.
Người kia vẫn nằm yên ở đó khi tuyết rơi, hình như đã bất tỉnh.
Nàng cuối cùng không nhịn nổi nữa, đành đưa hắn vào trong nhà, chờ hắn tỉnh lại thì đuổi hắn đi cũng không muộn. Đáng tiếc thầy thuốc Trương hôm nay có việc phải về quê, trong thôn không có ai biết y thuật, nếu không nàng cũng chẳng đưa người đàn ông xa lạ này vào nhà mình.
Người ấy tuy trông rất cao, nhưng lại nhẹ đến đáng sợ, nàng chẳng tốn tí sức nào đã đưa được người ấy lên giường.
Nàng gạt tóc người ấy ra, thấy một gương mặt tuấn tú thoát tục. Nàng ngây người hồi lâu, cảm giác tim giống như bị lỗi một nhịp, mình không phải si mê nhan sắc người này chứ? Nàng lắc đầu phủ định, không hiểu sao mình lại có ý nghĩ kì lạ ấy. Trên người người ấy có rất nhiều vết thương, giống như đao kiếm gây ra, trường bào đều nhiễm máu, chỉ là tóc người này vừa đen lại vừa dài, che khuất đi nên lúc đầu nàng không thấy được.
Bởi vì dung mạo nàng có chút đặc biệt, thường xuyên bị đám hoa hoa công tử trong thôn trêu ghẹo, nàng đối với người lạ đều rất đề phòng, thế nhưng lần này lại phá lệ giúp người ta, thật sự rất kì quái, chính bản thân mình cũng không hiểu nổi.
Nàng thở dài dẹp đi suy nghĩ trong đầu, người này thương thế rất nặng, nếu không cởi đồ băng bó sẽ bị nhiễm trùng mất. Nhưng người này hiện tại bất tỉnh, nếu hắn đột nhiên tỉnh lại sẽ không hiểu lầm nàng đang lợi dụng lúc người gặp khó chứ?
Nghĩ nghĩ một lát, nàng cuối cùng vẫn cảm thấy giúp người thì giúp cho trót, hai mắt nhắm lại, động thủ giúp người này cởi ra ngoại bào. Chính nàng cũng không phát hiện, dù hai mắt nhắm lại, nàng vẫn cảm nhận rất rõ vị trí của người đối diện, làm cái gì cũng hết sức lưu loát.
Đột nhiên tay nàng bị một bàn tay lạnh toát bắt được. Nàng rùng mình, mở mắt ra nhìn người đối diện.
Ngay trong khoảnh khắc đôi mắt đó mở choàng, thế gian như bị đóng băng trong chớp mắt, còn nàng lạnh run cầm cập. Người ấy nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng không nhìn ra người ấy đang vui hay đang giận, đó là đôi mắt quan sát chúng sinh giống như những vị thần tiên cao cao tại thượng, bị ánh mắt đó nhìn nàng bỗng thấy bất an, cũng có tự ti, còn có tủi thân muốn khóc.
Người ấy không nhúc nhích, nhìn nàng rất lâu rất lâu mà không nói một câu. Tay người ấy hơi run, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì.
Từ sâu trong lòng nàng đối với người này có một cảm giác vô cùng kì quái, nàng rất chán ghét ánh mắt lạnh lùng này của hắn.
“Tỉnh rồi thì mau đi đi.”
Người ấy vẫn thản nhiên nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như hút mất hồn người khác, không có ý định lên tiếng.
Nàng phiền chán đứng dậy muốn rời đi, nhưng người này lại thản nhiên nói với nàng.
“Trò này rất vui sao?”
Nàng giật mình nhìn lại người này, không hiểu hắn muốn nói gì. Vừa nãy hắn quan sát mình rất lâu, chắc là không nhận nhầm người chứ?
“Là ý gì?”
“Kiếp nạn của ta, nàng xen vào làm gì?” Người ấy hờ hững nhìn nàng, giọng nói bình thản nhưng mơ hồ có ý tứ giận dữ.
Kiếp nạn? Kiếp nạn gì? Suy nghĩ trong đầu nàng loạn chuyển, chẳng lẽ hắn muốn nói đến việc nàng cứu hắn sao? Nghĩ đến vậy nàng liền phát hỏa với người này, thật là một kẻ vô ơn, không ngờ mình cứu hắn còn bị hắn chất vấn.
“Ngươi tưởng ta muốn cứu ngươi lắm à? Nếu không phải ngươi xuất hiện trước mặt ta cản đường cản lối…”
Người ấy hơi sững sờ nhìn nàng, không ngờ lại đưa tay ra vén màn che mặt của nàng nhanh đến mức nàng không kịp làm gì. Nàng điên tiết nhìn người này, quá thất lễ rồi, sao một kẻ nhìn thì có học thức lại vừa vô ơn vừa vô lễ như vậy chứ? Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Người ấy nhìn thấy khuôn mặt nàng, sự biến hóa trên gương mặt nhanh chóng biến mất. Hình như hắn còn thở phào nhẹ nhõm, nàng lại càng phát điên.
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi lập tức rời khỏi đây cho ta. Đừng tưởng diện mạo hơn người liền có thể tùy ý phách lối với người khác. Ngươi cho rằng ngươi là Sát Thiên Mạch à?”
Nói xong nàng cũng ngây người một lúc. Mình từ bao giờ lại mắng người trôi chảy thế? Sát Thiên Mạch là ai?
Người ấy nghe thấy lời nàng nói như có chút giật mình, nàng có thể cảm nhận thấy cảm xúc của người ấy đang biến động dữ dội. Bỗng nhiên người ấy nói:
“Nàng không nhớ ra ta nhưng lại nhớ được Sát Thiên Mạch sao?”
“Ngươi… ngươi…” Nàng kinh hãi nói không lên lời, cảm giác trời đất như bị đảo lộn.
“Ta là Bạch Tử Họa!”
Nàng tròn mắt, nhìn người ấy không thể tin, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Người ấy đuổi theo phía sau, cho dù truy đuổi người vẫn là bộ dáng thanh tao thoát tục đến khó tin.
Mặt đất đang rung chuyển như một cái bàn bị lật lên, trở thành một bề mặt nghiêng. Bầu trời xanh thẳm cao vời vợi không có mặt trời cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, ánh sáng dạt dào cuộn nên cơn sóng lớn. Mọi thứ xung quanh đều hòa vào làn tuyết trắng, gian nhà đang xiêu vẹo, đường phố đang nứt ra, hình ảnh người đi đường bị bóp méo.
Nàng hoảng sợ lại càng chạy nhanh hơn, bên tai giống như vang lên tiếng nói thúc giục nàng cách xa người này, càng xa càng tốt. Nàng chạy quá nhanh mà vấp ngã, cả người đổ xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo. Bên tai vẫn có những tiếng gào thét thúc giục: “Tránh xa Bạch Tử Họa, mau tránh xa Bạch tử Họa!”
Người ấy đuổi tới, ôm lấy nàng còn đang hoảng loạn vào lòng.
“Đừng sợ, ta là Bạch Tử Họa. Nàng có nhớ ra ta không?”
Một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn thật kĩ khuôn mặt người ấy, một gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Bạch Tử Họa?”
“Ừ. Chúng ta đang ở trong ảo cảnh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc, đừng sợ!”
Người ấy ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về, không hề liếc nhìn cảnh tượng núi nghiêng biển động như tới ngày tận thế.
Cả thế giới đổ ập về phía bọn họ. Mặt đất như thể mềm đi trong chớp mắt, gợn sóng khắp mọi nơi, như đất bùn mới được xới lên. Hai người cùng chìm xuống.
Phốc! phốc! phốc!
Ba đạo bạch quang không biết từ đâu ra, tàn nhẫn để lại vết thương trên người Bạch Tử Họa, giống như vết đao kiếm chém vào thân thể, sâu tận xương cốt. Bạch Tử Họa cắn răng ôm chặt lấy Hồng Điệp còn chưa hoàn toàn tỉnh táo trong lòng, một tiếng cũng không phát ra.
“Đây là trừng phạt vì ngươi tùy tiện tiết lộ thân phận hai người. Nhớ lấy, đây là khảo nghiệm, còn có lần sau, chết!” Giọng nói kì lại dưới đáy hồ lại vang lên. Lần này, Hồng Điệp cũng nghe thấy rất rõ.
Nàng cắn môi, ánh mắt hoảng hốt dần dần tỉnh táo, vẻ mặt quái dị nhìn vết thương trên người Bạch Tử Họa.
“Chàng cũng có lúc mất khống chế sao?”
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn Hồng Điệp, áo bào trắng trong gió bay bay như thể đóa hoa sen nở rộ.
“Cho dù là thần tiên, cũng có một lúc sẽ mất khống chế, không thể bình tĩnh. Ta không thích ánh mắt như nhìn kẻ xa lạ mà nàng dành cho ta!”
Hồng Điệp mặt hơi đỏ lên quay đi nơi khác. Ánh mắt này, câu nói này, ở trong hoàn cảnh này, nàng thực sự sắp không nhịn được rồi. Người này là rắp tâm quyến rũ mưu hại mình đây mà, ngươi hiện tại trêu hoa ghẹo nguyệt đợi sau khi tiểu đồ đệ Hoa Thiên Cốt của ngươi hiện thân thì sẽ đá ta sang một bên chứ gì. Ta mới không bị ngươi quyến rũ đâu!
“Lúc trước chàng nói đây là ảo cảnh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc là sao?”
“Đúng vậy, ta cẩn thận ghi nhớ các thư tịch cổ mới nhận ra. Không gian mà chúng ta rơi xuống chính là Càn Khôn Vấn Tình Cốc, mà hồ nước kia lại chính là hạch tâm của nó. Trong truyền thuyết từng có một vị thần bị người mình yêu phản bội, thương tâm mà chết. Nơi mà vị thần đó vẫn lạc chính là Càn Khốn Vấn Tình Cốc, thứ mà chúng ta gặp dưới đáy hồ chính là oán niệm còn lại của vị thần kia.” Bạch Tử Họa cảm thấy nàng hơi bất thường, lại không nhận ra bất thường ở đâu đành tạm thời bỏ qua, kiên nhẫn giải thích.
“Ý chàng là, khảo nghiệm và chúng ta gặp phải kì thực là do oán niệm này gây ra. Mục đích của nó chẳng lẽ là…”
Bạch Tử Họa xoa nhẹ đầu nàng, vô cùng thưởng thức sự nhanh nhạy của nàng:
“Trong thư tịch ghi lại, khảo nghiệm này có thể chia rẽ lòng người, sinh ra tâm ma, cũng có thể kết chặt lòng người lại với nhau. Đối với kẻ bạc tình dối trá, giết không cần hỏi; đối với người hữu tình, thật lòng thật ý tiễn đi, còn nhận được chỗ tốt. Nàng phải nhớ kĩ, bất kể là chuyện gì, hãy làm đúng với lòng mình, không được dối gạt, nhất là chuyện tình cảm.”
Hồng Điệp bị sự thần kì của nơi này làm cho thần hồn điên đảo, cũng may nàng trước giờ đều rất thẳng thắn, không hề làm chuyện gì xấu xa cần giấu diếm.
“Ta biết rồi!”
“Hiện tại độ khó của khảo nghiệm sẽ tăng lên. Chúng ta chưa chắc đã ở chung một chỗ, thậm chí có thể không nhận ra nhau, nàng phải cẩn thận…”
Lời của Bạch Tử Họa còn chưa dứt, hai người đã bị một lực lượng kì dị tách ra rồi cùng biến mất một lúc, giống như đột nhiên tan biến trong thiên địa, không để lại vết tích.
***
Dưới rừng tử đinh hương tím tầng tầng lớp lớp, đan xen với nhau không một kẽ hở đến mức những vệt xanh lá thật khó tìm, là một người mặc tử bào, tóc dài màu tím tùy tiện buông xõa, trên tay cầm một bình rượu ngọc. Gió thổi xào xạc, lướt nhẹ qua khuôn mặt người kia, cuốn theo cả những cánh hoa tử đinh hương tím rơi trên vạt áo màu tím. Người này có một dung nhan vô song, cực kỳ xuất chúng, rõ ràng là một thiếu niên lại xinh đẹp hơn so với nữ tử.
Thiếu niên này chính là Sát Thiên Mạch.
Từ lúc Hồng Điệp mất tích, hắn vẫn thường xuyên ngẩn người trong rừng tử đinh hương tím này.
Ngày đó phát hiện nàng thế nhưng rất thích hoa này liền trồng cả một cánh rừng xung quanh, lại dùng phép thuật giúp cây mau lớn, chẳng mấy chốc đã sinh trưởng thành một khu rừng rậm rạp. Trong núi kì hoa dị thảo không thiếu, thế nhưng nàng lại phi thường thích chỗ này, có mấy lần còn bị Sát Thiên Mạch bắt gặp đang ngủ ngon lành dưới tàn cây.
Sát Thiên Mạch tuy rằng không thích thứ hoa này nhưng cũng thường xuyên đến đây chơi đùa với Hồng Điệp. Trong mắt hắn, thứ hoa này rất bình thường, còn mau úa tàn, chỉ có điều hương thơm rất dễ ngửi, giống như mùi hương trên người Hồng Điệp. Hoặc là nói, vì nàng thường xuyên ở trong này nên trên người có mùi hương ở đây.
Cảnh thì còn đây, người đâu chẳng thấy. Sát Thiên Mạch giơ lên bình rượu, lại phát hiện rượu không còn, chán nản ném ra ngoài.
“Quân thượng!” Một giọng nói mang theo cảm xúc lo lắng vang lên từ phía sau.
Sát Thiên Mạch thoáng ngây người, khu rừng này trước kia chỉ có hắn và Hồng Điệp mới bước vào. Trong phút chốc, hắn hi vọng khi mình quay lại sẽ thấy hồng y thiếu nữ ôm một bình rượu lớn, từ phía sau chạy tới khoác vai hắn hi hi ha ha nói:
“Uống một mình là xấu đấy! Không có nghĩa khí!”
Sát Thiên Mạch quay lại nhìn người vừa bước vào, ánh mắt dày đặc sát khí:
“Không ai nói cho ngươi biết sao? Không được tự tiện bước vào đây, bất kể lí do gì!”
Người tới là một thuộc hạ của Sát Thiên Mạch, Xuân Thu Bất Bại. Hắn ta vừa cảm nhận được sát khí của Sát Thiên Mạch thì hơi lúng túng, vội vã lui lại mấy bước.
“Quân thượng, sư phụ của ngài kêu ta đến báo cho ngài…”
Sát Thiên Mạch day day trán, bên tai mơ hồ vang lên giọng điệu lưu manh của ai đó: “Không cho vào? Ngươi chứa nam sủng hay mĩ nữ trong đấy à mà không cho ai vào?”
Sát Thiên Mạch không khỏi cảm thấy thất bại, lần đầu tiên hắn thừa nhận thất bại lại là trong tay một cô gái, cái kẻ hiện tại vẫn không rõ sinh tử ấy. Mọi thứ xung quanh mình vẫn thế, không hề thay đổi, chỉ có hơi thở của nàng là biến mất. Sát Thiên Mạch vẻ mặt phiền chán, đuổi Xuân Thu Bất Bại ra ngoài liền xoay người đi sâu vào trong rừng.
Hắn biết rõ thứ tình cảm mình dành cho nàng không phải là tình yêu nam nữ, hoặc ít nhất hiện tại không phải. Trong lòng hắn, vị trí của nàng đặc biệt không ai có thể thay thế. Mọi thứ thuộc về nàng và hắn, không kẻ nào được phép xen vào.
“Quân thượng!” Xuân Thu Bất Bại định tiến lên một bước lại bị một chưởng của Sát Thiên Mạch đánh văng ra ngoài.
“Đừng có làm ồn, bảo ngươi cút ra ngoài!”
Xuân Thu Bất Bại hoảng sợ nhìn Sát Thiên Mạch, hắn ta không thể nào hiểu nổi, Quân thượng của mình vì cái gì lại bảo vệ những thứ mang dấu ấn của nữ nhân kia đến thế. Quân thượng chăm sóc nàng ta không phải là muốn lợi dụng thân phận hậu nhân Tiên Linh tộc của nàng ta sao?
“Quân… Quân thượng! Ngài… vì sao? Cô ta… Nữ nhân kia đã đi rồi mà!”
Câu nói này như một đao đâm vào tim Sát Thiên Mạch, hắn càng điên tiết đánh ra một chưởng cực mạnh hướng về Xuân Thu Bất Bại. Xuân Thu Bất Bại hoảng sợ nhắm mắt lại, dù sao thì hắn ta cũng không có năng lực tránh thoát một chưởng này. Lại phát hiện một chưởng đánh xuống, tay phải đau đớn giống như bị phế đi, bên cạnh trên mặt đất in dấu năm ngón tay sâu hoắm, đất đá xung quanh nứt toác, cây cỏ cũng bật rễ đổ nghiêng đổ ngả.
“Bất kể nàng còn sống hay chết, những thứ thuộc về nàng mãi mãi chỉ thuộc về nàng. Còn dám đặt chân vào đây, ta sẽ giết ngươi!”
Đúng vậy, tiểu viện nàng đã ở, khu rừng của nàng, có lẽ… bao gồm cả hắn.
Hắn không thể bảo vệ nàng, chẳng lẽ thứ thuộc về nàng hắn cũng không thể bảo vệ sao?
Sát Thiên Mạch nhắm mắt lại, bên tai dường như vang lên tiếng cười như chuông bạc của nàng:
“A Mạch, tử đinh hương tím có nghĩa là xúc cảm đầu tiên của tình yêu…”
Chưa đi được mấy bước, nàng đã thấy một người nằm ngay giữa lối đi, nhưng trông dáng vẻ thì không thể gọi là người được. Chiếc áo của người ấy còn trắng hơn cả tuyết dưới chân, mái tóc dài tung bay, đổ xuống như đoạn gấm đen tuyệt đẹp, tựa nét mực đậm nhất trong bức tranh thủy mặc nhân gian này.
Người ấy nằm nghiêng,hình như bị thương rất nặng, nhưng mái tóc dài lại che mất khuôn mặt nên không rõ diện mạo ra sao.
Nàng nhíu mày, nghĩ thầm, người này ngã ngay trước cửa nhà mình, nếu bảo vô ý có quỷ mới tin. Nếu lại là đám hoa hoa công tử đến trêu chọc, nàng cũng không ngại xắn tay áo dạy dỗ chúng một trận.
Nàng giả bộ không thấy nhưng lại cẩn thận đi vòng qua người này, tránh giẫm vào tóc và áo của hắn ta. Thầm nhẩm lại những đồ ăn cần mua, nàng cũng không phát hiện sau lưng có một ánh mắt thủy chung vẫn dõi theo mình.
Khi nàng trở về, cái người kì lạ kia vẫn nằm ở đó. Nàng cảm thấy hơi sốt ruột, một người đàn ông lại nằm trước cửa nhà một cô gái cả một buổi sáng thực sự không hay cho lắm. Đuổi hắn đi thì tàn nhẫn, giữ hắn lại thì càng không hay. Nàng phân vân đi đi lại lại, lúc nhìn ra ngoài thì tuyết đã phủ kín cành cây trắng xóa.
Người kia vẫn nằm yên ở đó khi tuyết rơi, hình như đã bất tỉnh.
Nàng cuối cùng không nhịn nổi nữa, đành đưa hắn vào trong nhà, chờ hắn tỉnh lại thì đuổi hắn đi cũng không muộn. Đáng tiếc thầy thuốc Trương hôm nay có việc phải về quê, trong thôn không có ai biết y thuật, nếu không nàng cũng chẳng đưa người đàn ông xa lạ này vào nhà mình.
Người ấy tuy trông rất cao, nhưng lại nhẹ đến đáng sợ, nàng chẳng tốn tí sức nào đã đưa được người ấy lên giường.
Nàng gạt tóc người ấy ra, thấy một gương mặt tuấn tú thoát tục. Nàng ngây người hồi lâu, cảm giác tim giống như bị lỗi một nhịp, mình không phải si mê nhan sắc người này chứ? Nàng lắc đầu phủ định, không hiểu sao mình lại có ý nghĩ kì lạ ấy. Trên người người ấy có rất nhiều vết thương, giống như đao kiếm gây ra, trường bào đều nhiễm máu, chỉ là tóc người này vừa đen lại vừa dài, che khuất đi nên lúc đầu nàng không thấy được.
Bởi vì dung mạo nàng có chút đặc biệt, thường xuyên bị đám hoa hoa công tử trong thôn trêu ghẹo, nàng đối với người lạ đều rất đề phòng, thế nhưng lần này lại phá lệ giúp người ta, thật sự rất kì quái, chính bản thân mình cũng không hiểu nổi.
Nàng thở dài dẹp đi suy nghĩ trong đầu, người này thương thế rất nặng, nếu không cởi đồ băng bó sẽ bị nhiễm trùng mất. Nhưng người này hiện tại bất tỉnh, nếu hắn đột nhiên tỉnh lại sẽ không hiểu lầm nàng đang lợi dụng lúc người gặp khó chứ?
Nghĩ nghĩ một lát, nàng cuối cùng vẫn cảm thấy giúp người thì giúp cho trót, hai mắt nhắm lại, động thủ giúp người này cởi ra ngoại bào. Chính nàng cũng không phát hiện, dù hai mắt nhắm lại, nàng vẫn cảm nhận rất rõ vị trí của người đối diện, làm cái gì cũng hết sức lưu loát.
Đột nhiên tay nàng bị một bàn tay lạnh toát bắt được. Nàng rùng mình, mở mắt ra nhìn người đối diện.
Ngay trong khoảnh khắc đôi mắt đó mở choàng, thế gian như bị đóng băng trong chớp mắt, còn nàng lạnh run cầm cập. Người ấy nhìn nàng bằng ánh mắt lạnh lùng, nàng không nhìn ra người ấy đang vui hay đang giận, đó là đôi mắt quan sát chúng sinh giống như những vị thần tiên cao cao tại thượng, bị ánh mắt đó nhìn nàng bỗng thấy bất an, cũng có tự ti, còn có tủi thân muốn khóc.
Người ấy không nhúc nhích, nhìn nàng rất lâu rất lâu mà không nói một câu. Tay người ấy hơi run, nhưng mặt lại không tỏ vẻ gì.
Từ sâu trong lòng nàng đối với người này có một cảm giác vô cùng kì quái, nàng rất chán ghét ánh mắt lạnh lùng này của hắn.
“Tỉnh rồi thì mau đi đi.”
Người ấy vẫn thản nhiên nhìn nàng, đôi mắt đen sâu thẳm như hút mất hồn người khác, không có ý định lên tiếng.
Nàng phiền chán đứng dậy muốn rời đi, nhưng người này lại thản nhiên nói với nàng.
“Trò này rất vui sao?”
Nàng giật mình nhìn lại người này, không hiểu hắn muốn nói gì. Vừa nãy hắn quan sát mình rất lâu, chắc là không nhận nhầm người chứ?
“Là ý gì?”
“Kiếp nạn của ta, nàng xen vào làm gì?” Người ấy hờ hững nhìn nàng, giọng nói bình thản nhưng mơ hồ có ý tứ giận dữ.
Kiếp nạn? Kiếp nạn gì? Suy nghĩ trong đầu nàng loạn chuyển, chẳng lẽ hắn muốn nói đến việc nàng cứu hắn sao? Nghĩ đến vậy nàng liền phát hỏa với người này, thật là một kẻ vô ơn, không ngờ mình cứu hắn còn bị hắn chất vấn.
“Ngươi tưởng ta muốn cứu ngươi lắm à? Nếu không phải ngươi xuất hiện trước mặt ta cản đường cản lối…”
Người ấy hơi sững sờ nhìn nàng, không ngờ lại đưa tay ra vén màn che mặt của nàng nhanh đến mức nàng không kịp làm gì. Nàng điên tiết nhìn người này, quá thất lễ rồi, sao một kẻ nhìn thì có học thức lại vừa vô ơn vừa vô lễ như vậy chứ? Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong!
Người ấy nhìn thấy khuôn mặt nàng, sự biến hóa trên gương mặt nhanh chóng biến mất. Hình như hắn còn thở phào nhẹ nhõm, nàng lại càng phát điên.
“Ta nói cho ngươi biết, ngươi lập tức rời khỏi đây cho ta. Đừng tưởng diện mạo hơn người liền có thể tùy ý phách lối với người khác. Ngươi cho rằng ngươi là Sát Thiên Mạch à?”
Nói xong nàng cũng ngây người một lúc. Mình từ bao giờ lại mắng người trôi chảy thế? Sát Thiên Mạch là ai?
Người ấy nghe thấy lời nàng nói như có chút giật mình, nàng có thể cảm nhận thấy cảm xúc của người ấy đang biến động dữ dội. Bỗng nhiên người ấy nói:
“Nàng không nhớ ra ta nhưng lại nhớ được Sát Thiên Mạch sao?”
“Ngươi… ngươi…” Nàng kinh hãi nói không lên lời, cảm giác trời đất như bị đảo lộn.
“Ta là Bạch Tử Họa!”
Nàng tròn mắt, nhìn người ấy không thể tin, sau đó xoay người chạy ra ngoài.
Người ấy đuổi theo phía sau, cho dù truy đuổi người vẫn là bộ dáng thanh tao thoát tục đến khó tin.
Mặt đất đang rung chuyển như một cái bàn bị lật lên, trở thành một bề mặt nghiêng. Bầu trời xanh thẳm cao vời vợi không có mặt trời cũng bắt đầu rung chuyển dữ dội, ánh sáng dạt dào cuộn nên cơn sóng lớn. Mọi thứ xung quanh đều hòa vào làn tuyết trắng, gian nhà đang xiêu vẹo, đường phố đang nứt ra, hình ảnh người đi đường bị bóp méo.
Nàng hoảng sợ lại càng chạy nhanh hơn, bên tai giống như vang lên tiếng nói thúc giục nàng cách xa người này, càng xa càng tốt. Nàng chạy quá nhanh mà vấp ngã, cả người đổ xuống nền tuyết trắng lạnh lẽo. Bên tai vẫn có những tiếng gào thét thúc giục: “Tránh xa Bạch Tử Họa, mau tránh xa Bạch tử Họa!”
Người ấy đuổi tới, ôm lấy nàng còn đang hoảng loạn vào lòng.
“Đừng sợ, ta là Bạch Tử Họa. Nàng có nhớ ra ta không?”
Một lúc lâu sau nàng mới bình tĩnh trở lại, ngẩng đầu nhìn thật kĩ khuôn mặt người ấy, một gương mặt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc.
“Bạch Tử Họa?”
“Ừ. Chúng ta đang ở trong ảo cảnh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc, đừng sợ!”
Người ấy ôm lấy nàng nhẹ nhàng vỗ về, không hề liếc nhìn cảnh tượng núi nghiêng biển động như tới ngày tận thế.
Cả thế giới đổ ập về phía bọn họ. Mặt đất như thể mềm đi trong chớp mắt, gợn sóng khắp mọi nơi, như đất bùn mới được xới lên. Hai người cùng chìm xuống.
Phốc! phốc! phốc!
Ba đạo bạch quang không biết từ đâu ra, tàn nhẫn để lại vết thương trên người Bạch Tử Họa, giống như vết đao kiếm chém vào thân thể, sâu tận xương cốt. Bạch Tử Họa cắn răng ôm chặt lấy Hồng Điệp còn chưa hoàn toàn tỉnh táo trong lòng, một tiếng cũng không phát ra.
“Đây là trừng phạt vì ngươi tùy tiện tiết lộ thân phận hai người. Nhớ lấy, đây là khảo nghiệm, còn có lần sau, chết!” Giọng nói kì lại dưới đáy hồ lại vang lên. Lần này, Hồng Điệp cũng nghe thấy rất rõ.
Nàng cắn môi, ánh mắt hoảng hốt dần dần tỉnh táo, vẻ mặt quái dị nhìn vết thương trên người Bạch Tử Họa.
“Chàng cũng có lúc mất khống chế sao?”
Bạch Tử Họa cúi đầu nhìn Hồng Điệp, áo bào trắng trong gió bay bay như thể đóa hoa sen nở rộ.
“Cho dù là thần tiên, cũng có một lúc sẽ mất khống chế, không thể bình tĩnh. Ta không thích ánh mắt như nhìn kẻ xa lạ mà nàng dành cho ta!”
Hồng Điệp mặt hơi đỏ lên quay đi nơi khác. Ánh mắt này, câu nói này, ở trong hoàn cảnh này, nàng thực sự sắp không nhịn được rồi. Người này là rắp tâm quyến rũ mưu hại mình đây mà, ngươi hiện tại trêu hoa ghẹo nguyệt đợi sau khi tiểu đồ đệ Hoa Thiên Cốt của ngươi hiện thân thì sẽ đá ta sang một bên chứ gì. Ta mới không bị ngươi quyến rũ đâu!
“Lúc trước chàng nói đây là ảo cảnh của Càn Khôn Vấn Tình Cốc là sao?”
“Đúng vậy, ta cẩn thận ghi nhớ các thư tịch cổ mới nhận ra. Không gian mà chúng ta rơi xuống chính là Càn Khôn Vấn Tình Cốc, mà hồ nước kia lại chính là hạch tâm của nó. Trong truyền thuyết từng có một vị thần bị người mình yêu phản bội, thương tâm mà chết. Nơi mà vị thần đó vẫn lạc chính là Càn Khốn Vấn Tình Cốc, thứ mà chúng ta gặp dưới đáy hồ chính là oán niệm còn lại của vị thần kia.” Bạch Tử Họa cảm thấy nàng hơi bất thường, lại không nhận ra bất thường ở đâu đành tạm thời bỏ qua, kiên nhẫn giải thích.
“Ý chàng là, khảo nghiệm và chúng ta gặp phải kì thực là do oán niệm này gây ra. Mục đích của nó chẳng lẽ là…”
Bạch Tử Họa xoa nhẹ đầu nàng, vô cùng thưởng thức sự nhanh nhạy của nàng:
“Trong thư tịch ghi lại, khảo nghiệm này có thể chia rẽ lòng người, sinh ra tâm ma, cũng có thể kết chặt lòng người lại với nhau. Đối với kẻ bạc tình dối trá, giết không cần hỏi; đối với người hữu tình, thật lòng thật ý tiễn đi, còn nhận được chỗ tốt. Nàng phải nhớ kĩ, bất kể là chuyện gì, hãy làm đúng với lòng mình, không được dối gạt, nhất là chuyện tình cảm.”
Hồng Điệp bị sự thần kì của nơi này làm cho thần hồn điên đảo, cũng may nàng trước giờ đều rất thẳng thắn, không hề làm chuyện gì xấu xa cần giấu diếm.
“Ta biết rồi!”
“Hiện tại độ khó của khảo nghiệm sẽ tăng lên. Chúng ta chưa chắc đã ở chung một chỗ, thậm chí có thể không nhận ra nhau, nàng phải cẩn thận…”
Lời của Bạch Tử Họa còn chưa dứt, hai người đã bị một lực lượng kì dị tách ra rồi cùng biến mất một lúc, giống như đột nhiên tan biến trong thiên địa, không để lại vết tích.
***
Dưới rừng tử đinh hương tím tầng tầng lớp lớp, đan xen với nhau không một kẽ hở đến mức những vệt xanh lá thật khó tìm, là một người mặc tử bào, tóc dài màu tím tùy tiện buông xõa, trên tay cầm một bình rượu ngọc. Gió thổi xào xạc, lướt nhẹ qua khuôn mặt người kia, cuốn theo cả những cánh hoa tử đinh hương tím rơi trên vạt áo màu tím. Người này có một dung nhan vô song, cực kỳ xuất chúng, rõ ràng là một thiếu niên lại xinh đẹp hơn so với nữ tử.
Thiếu niên này chính là Sát Thiên Mạch.
Từ lúc Hồng Điệp mất tích, hắn vẫn thường xuyên ngẩn người trong rừng tử đinh hương tím này.
Ngày đó phát hiện nàng thế nhưng rất thích hoa này liền trồng cả một cánh rừng xung quanh, lại dùng phép thuật giúp cây mau lớn, chẳng mấy chốc đã sinh trưởng thành một khu rừng rậm rạp. Trong núi kì hoa dị thảo không thiếu, thế nhưng nàng lại phi thường thích chỗ này, có mấy lần còn bị Sát Thiên Mạch bắt gặp đang ngủ ngon lành dưới tàn cây.
Sát Thiên Mạch tuy rằng không thích thứ hoa này nhưng cũng thường xuyên đến đây chơi đùa với Hồng Điệp. Trong mắt hắn, thứ hoa này rất bình thường, còn mau úa tàn, chỉ có điều hương thơm rất dễ ngửi, giống như mùi hương trên người Hồng Điệp. Hoặc là nói, vì nàng thường xuyên ở trong này nên trên người có mùi hương ở đây.
Cảnh thì còn đây, người đâu chẳng thấy. Sát Thiên Mạch giơ lên bình rượu, lại phát hiện rượu không còn, chán nản ném ra ngoài.
“Quân thượng!” Một giọng nói mang theo cảm xúc lo lắng vang lên từ phía sau.
Sát Thiên Mạch thoáng ngây người, khu rừng này trước kia chỉ có hắn và Hồng Điệp mới bước vào. Trong phút chốc, hắn hi vọng khi mình quay lại sẽ thấy hồng y thiếu nữ ôm một bình rượu lớn, từ phía sau chạy tới khoác vai hắn hi hi ha ha nói:
“Uống một mình là xấu đấy! Không có nghĩa khí!”
Sát Thiên Mạch quay lại nhìn người vừa bước vào, ánh mắt dày đặc sát khí:
“Không ai nói cho ngươi biết sao? Không được tự tiện bước vào đây, bất kể lí do gì!”
Người tới là một thuộc hạ của Sát Thiên Mạch, Xuân Thu Bất Bại. Hắn ta vừa cảm nhận được sát khí của Sát Thiên Mạch thì hơi lúng túng, vội vã lui lại mấy bước.
“Quân thượng, sư phụ của ngài kêu ta đến báo cho ngài…”
Sát Thiên Mạch day day trán, bên tai mơ hồ vang lên giọng điệu lưu manh của ai đó: “Không cho vào? Ngươi chứa nam sủng hay mĩ nữ trong đấy à mà không cho ai vào?”
Sát Thiên Mạch không khỏi cảm thấy thất bại, lần đầu tiên hắn thừa nhận thất bại lại là trong tay một cô gái, cái kẻ hiện tại vẫn không rõ sinh tử ấy. Mọi thứ xung quanh mình vẫn thế, không hề thay đổi, chỉ có hơi thở của nàng là biến mất. Sát Thiên Mạch vẻ mặt phiền chán, đuổi Xuân Thu Bất Bại ra ngoài liền xoay người đi sâu vào trong rừng.
Hắn biết rõ thứ tình cảm mình dành cho nàng không phải là tình yêu nam nữ, hoặc ít nhất hiện tại không phải. Trong lòng hắn, vị trí của nàng đặc biệt không ai có thể thay thế. Mọi thứ thuộc về nàng và hắn, không kẻ nào được phép xen vào.
“Quân thượng!” Xuân Thu Bất Bại định tiến lên một bước lại bị một chưởng của Sát Thiên Mạch đánh văng ra ngoài.
“Đừng có làm ồn, bảo ngươi cút ra ngoài!”
Xuân Thu Bất Bại hoảng sợ nhìn Sát Thiên Mạch, hắn ta không thể nào hiểu nổi, Quân thượng của mình vì cái gì lại bảo vệ những thứ mang dấu ấn của nữ nhân kia đến thế. Quân thượng chăm sóc nàng ta không phải là muốn lợi dụng thân phận hậu nhân Tiên Linh tộc của nàng ta sao?
“Quân… Quân thượng! Ngài… vì sao? Cô ta… Nữ nhân kia đã đi rồi mà!”
Câu nói này như một đao đâm vào tim Sát Thiên Mạch, hắn càng điên tiết đánh ra một chưởng cực mạnh hướng về Xuân Thu Bất Bại. Xuân Thu Bất Bại hoảng sợ nhắm mắt lại, dù sao thì hắn ta cũng không có năng lực tránh thoát một chưởng này. Lại phát hiện một chưởng đánh xuống, tay phải đau đớn giống như bị phế đi, bên cạnh trên mặt đất in dấu năm ngón tay sâu hoắm, đất đá xung quanh nứt toác, cây cỏ cũng bật rễ đổ nghiêng đổ ngả.
“Bất kể nàng còn sống hay chết, những thứ thuộc về nàng mãi mãi chỉ thuộc về nàng. Còn dám đặt chân vào đây, ta sẽ giết ngươi!”
Đúng vậy, tiểu viện nàng đã ở, khu rừng của nàng, có lẽ… bao gồm cả hắn.
Hắn không thể bảo vệ nàng, chẳng lẽ thứ thuộc về nàng hắn cũng không thể bảo vệ sao?
Sát Thiên Mạch nhắm mắt lại, bên tai dường như vang lên tiếng cười như chuông bạc của nàng:
“A Mạch, tử đinh hương tím có nghĩa là xúc cảm đầu tiên của tình yêu…”
/79
|