.
Quyển II: Anh hào tụ hội
Chương 46: Phản bội
- Không ngờ mi lại có thể tìm được bọn ta nhanh như thế này!- Chu Xuân Đạo vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mai Văn Thanh bị trói tới chỗ ông ta. Theo như anh em họ Ngụy kể lại thì họ thấy hắn đang đi quanh Chợ Cá kiếm họ, và khi thấy hắn nhiều lần nhìn chằm chằm vào căn nhà họ đang ở, hai người chuẩn bị ra tay thì bị hắn kéo tới một chỗ kín đáo. Hắn đưa ra yêu cầu được gặp hai vị quân sư của quân Hồng Bàng.
- Cũng chẳng khó nếu chịu làm liều. Thái Chí Phú cũng đã biết vị trí của các ông, nhưng sau lần bắt hụt các ông lần trước thì y mất hết danh dự, lại bị quan trên nghi kị, đề phòng. Mà hơn thế nữa, quân đội có quan hệ với ông ta gần như bị triệt hạ, khiến ông ta khó lòng làm thêm vụ vây bắt nào nữa!
- Thế sao ông ta không giao tin tức của chúng ta cho Phú Khang An?- Chu Xuân Đạo khẽ nhìn Võ Tông Khải một cái trước khi hỏi thêm.
- Cái đó thì một kẻ hạ nhân như tôi sao biết được!- Thanh cười đáp
- Mi đã định bán đứng chủ của mình nhanh thế sao?- Đạo nheo mắt nhìn tên sát thủ mấy đêm trước vừa định giết ông ta.
- Tôi vốn định lấy đầu hai ông để làm con nuôi Thái Chí Phú, nhưng sau vụ thất bại trên thì bị khinh thường nhiều hơn. Thái Chí Phú còn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, vì tôi có thể xông được tới chỗ hai ông, làm hắn tưởng không cần phải gọi viện binh…
- Ta hiểu rồi. Vậy ta nói thẳng với mi một điều thôi, ta có thể giúp mi có được quyền lực, tiền tài, mĩ nữ, nhưng trước hết ta cần phải dẹp Bất Lương Nhân. Mi có biết qua các chuyện xấu nó làm chứ?- Võ Tông Khải xen vào câu chuyện, ông nhận thấy rằng Mai Văn Thanh có lẽ có thể đóng vai trò quan trọng trong kế sách tới đây
- Chuyện đó dân trong thành ai chẳng biết.- Thanh phân trần
- Ai cũng biết là một chuyện, ai cũng thấy lại là chuyện khác.- Chu Xuân Đạo vỗ tay đánh bốp, ông ta hiểu kế hoạch rồi.
- Vậy tôi cần làm gì?- Thanh cẩn thận hỏi.
- Bọn ta cần mi leo cao trong hàng ngũ Bất Lương Nhân và truyền tin về cho bọn ta.
- Các ông muốn tôi làm tay trong. Nhưng bây giờ tôi đang bị ghét lắm.
- Hắn sẽ bớt ghét mi hơn nếu biết mi đã lừa được bọn ta. Hãy đem về cho hắn tin tức bọn ta chuẩn bị chuyển một số vàng. Chặn lô vàng đó, và hắn có thể thăng cấp cho mi.
- Số vàng đó trị giá bao nhiêu vậy.
- Bao nhiêu thì e là mi không cần biết. Vì trừ phi bọn ta thấy Bất Lương Nhân và Thái Chí Phú, còn lại bọn ta sẽ cho người quyết tử để bảo vệ số vàng đó.
- Được!- Mai Văn Thanh đáp ứng rồi quay về.
- Chớ đi vội. Mi thực sự định cứ thế mà về báo tin sao?
- Vậy không đúng ư?
- Mi làm thế tức là không khác gì bảo Thái Chí Phú rằng mi chính là tay trong cả. Hãy về nói thế này… thế này…
Một lát sau, Mai Văn Thanh ra về. Việc cậu ta đi gặp bọn Khải và Đạo tất nhiên không thể giấu được Thái Chí Phú, nhất là khi lão đang cho người vây kín chỗ ở của họ lại. Khi thấy Thanh được dẫn tới mà mặt hết sức hưng phấn, Thái Chí Phú khá ngạc nhiên
- Mi và bọn nó bàn những gì?- Nguyễn Sĩ Cường gằn giọng
- Dạ thưa tam thiếu gia, tôi được bọn chúng nhận làm tay trong.- Mai Văn Thanh nói thẳng, làm Nguyễn Sĩ Cường cứng họng.
- Thành thật vậy sao?- Phạm Văn Phương khẽ xoay viên xí ngầu nói mỉa
- Tôi có gì nói đấy, chẳng lẽ lại là sai.
- Mi thành thật lắm!- Phạm Văn Phương- Vậy ta xin hỏi, mi làm thế nào khiến bọn chúng tin tưởng vậy.
- Chúng vốn không tin tưởng ta, nên mới dùng lợi để dụ, khiến ta mang tin này đến cho bang chủ.
- Lợi gì!
- Bất Lương Nhân!
- Ha ha ha! Mi tưởng rằng bọn hắn có thể cho mi quyền kiểm soát Bất Lương Nhân ư?
- Sao lại không thể. Hoàng Anh Kiệt từ một tên nhãi con áo vải phất lên làm vua một nước còn được nữa là!- Thái Chí Phú cắt lời mấy đứa con. Nhìn thái độ của mấy đứa con, hắn rất thất vọng. Không có tiền đồ.
- Bang chủ minh giám!
- Mi mang tin tức nói lại một lần. Hắn muốn thả dây dài câu cá lớn, tiếc rằng lại câu phải cá sấu chúa rồi.- Thái Chí Phú nói thế, mắt y ánh lên sự sát phạt.
…………………………………
- Ngài thật sự tin là Thái Chí Phú sẽ mắc bẫy, Mai Văn Thanh nhất nhất ngả về phe ta.- Sau khi Mai Văn Thanh đi, Ngụy Ngọc Lan không nén được tò mò, lên tiếng hỏi
- Thái Chí Phú mắc bẫy là điều chắc chắn, vì y là một kẻ chí lớn tài hèn, mà Bất Lương Nhân không trừ, ta không thể rảnh tay làm việc ở đây được. Chưa kể diệt Bất Lương Nhân, người người vui mừng. Lòng người theo thì việc tất thành. Còn Về Mai Văn Thanh, ta thấy hắn có tham vọng. Kẻ có tài, dám liều, có tham vọng như thế, nếu không về phe ta thì thực phí.- Chu Xuân Đạo phân tích.
- Vậy ngài dùng cái gì để trói con ác thú đó đây!- Ngụy Quốc Công nhìn Võ Tông Khải đầy tò mò.
- E rằng ta không thể dùng gì ngoài đại nghĩa.- Võ Tông KHải vừa dùng quạt mo phe phẩy vừa đáp
- Đại nghĩa? Đại nghĩa gì?
- Đại nghĩa quân thần. Đừng quên Mai Văn Thanh tìm tới Thái Chí Phú là vì hắn có tham vọng mà thiếu tầm mắt, hắn có chí vươn lên nhưng tầm mắt thiển cận đã khiến hắn như ếch ngồi đáy giếng, tưởng trời chỉ bé ngần ấy thôi. Ta chỉ cho hắn thấy Hồng Bàng Vương Hoàng Anh Kiệt, mở mắt cho hắn, thì với tham vọng của hắn, liệu hắn sẽ chịu ở với Thái Chí Phú sao.
……………………….
Có kẻ thiển cận nay được khai sáng, lại có kẻ đã được khai sáng lại vì lợi ích mà cụp mắt lại. Người phạm phải lỗi này là một số không ít tù trưởng người thượng. Đây thực ra là các tù trưởng cảm thấy mình bị thiệt thòi sau khi quân Hồng Bàng chính thức lên đây đóng quân, mỗi ngày nhìn quân Hồng Bàng cày cấy trên những mảnh ruộng bậc thang đầy lúa, nhìn đàn gia súc gia cầm hàng trăm con mà những người này rất thèm. Nhưng nếu bắt họ phải bỏ tiền của công sức ra thì đám này lại lười, lại sợ tốn kém. Thế rồi khi nhìn bản khác phất lên họ lại đổ cho quân Hồng Bàng thiên vị, đám kia dựa dẫm vào quân Hồng Bàng,… nhưng trước uy của Hoàng Anh Kiệt và quân đội Hồng Bàng họ chỉ dám im lặng
Sau khi quân Hồng Bàng rút lên miền ngược để bảo toàn lực lượng, khá nhiều tù trưởng người thượng đã có suy nghĩ rằng quân Hồng Bàng cũng không phải không thể bị đánh bại. Nhiều người bắt đầu nổi lòng tham, nhất là với những lời xúi giục của Lee Kang Ma rằng nếu giúp quân của họ diệt quân Hồng Bàng thi sau này đất đai của quân Hồng Bàng sẽ chia hết cho họ, quân Hoa còn cho mang muối, thịt, trâu cày, ngựa lên đây để các tù trưởng tha hồ hưởng thụ.
Những lời xúi giục và viễn cảnh tươi đẹp do Lee Kang Ma sáng tạo khiến nhưng tay tù trường bắt đầu liên lạc, họp binh bàn kế sách chống đối với quân Hồng Bàng. Theo như Lee Kang Ma phân công, những tù trưởng này sẽ là kẻ dẫn đường cho quân của hắn đi lên căn cứ địa của Hồng Bàng. Một khi quân hắn tới nơi, chúng sẽ trong đánh ra ngoài đánh vào, khiến quân Hồng Bàng rơi vào tình trạng bị lưỡng đầu thọ địch.
Quyển II: Anh hào tụ hội
Chương 46: Phản bội
- Không ngờ mi lại có thể tìm được bọn ta nhanh như thế này!- Chu Xuân Đạo vô cùng ngạc nhiên khi thấy Mai Văn Thanh bị trói tới chỗ ông ta. Theo như anh em họ Ngụy kể lại thì họ thấy hắn đang đi quanh Chợ Cá kiếm họ, và khi thấy hắn nhiều lần nhìn chằm chằm vào căn nhà họ đang ở, hai người chuẩn bị ra tay thì bị hắn kéo tới một chỗ kín đáo. Hắn đưa ra yêu cầu được gặp hai vị quân sư của quân Hồng Bàng.
- Cũng chẳng khó nếu chịu làm liều. Thái Chí Phú cũng đã biết vị trí của các ông, nhưng sau lần bắt hụt các ông lần trước thì y mất hết danh dự, lại bị quan trên nghi kị, đề phòng. Mà hơn thế nữa, quân đội có quan hệ với ông ta gần như bị triệt hạ, khiến ông ta khó lòng làm thêm vụ vây bắt nào nữa!
- Thế sao ông ta không giao tin tức của chúng ta cho Phú Khang An?- Chu Xuân Đạo khẽ nhìn Võ Tông Khải một cái trước khi hỏi thêm.
- Cái đó thì một kẻ hạ nhân như tôi sao biết được!- Thanh cười đáp
- Mi đã định bán đứng chủ của mình nhanh thế sao?- Đạo nheo mắt nhìn tên sát thủ mấy đêm trước vừa định giết ông ta.
- Tôi vốn định lấy đầu hai ông để làm con nuôi Thái Chí Phú, nhưng sau vụ thất bại trên thì bị khinh thường nhiều hơn. Thái Chí Phú còn đổ hết trách nhiệm lên đầu tôi, vì tôi có thể xông được tới chỗ hai ông, làm hắn tưởng không cần phải gọi viện binh…
- Ta hiểu rồi. Vậy ta nói thẳng với mi một điều thôi, ta có thể giúp mi có được quyền lực, tiền tài, mĩ nữ, nhưng trước hết ta cần phải dẹp Bất Lương Nhân. Mi có biết qua các chuyện xấu nó làm chứ?- Võ Tông Khải xen vào câu chuyện, ông nhận thấy rằng Mai Văn Thanh có lẽ có thể đóng vai trò quan trọng trong kế sách tới đây
- Chuyện đó dân trong thành ai chẳng biết.- Thanh phân trần
- Ai cũng biết là một chuyện, ai cũng thấy lại là chuyện khác.- Chu Xuân Đạo vỗ tay đánh bốp, ông ta hiểu kế hoạch rồi.
- Vậy tôi cần làm gì?- Thanh cẩn thận hỏi.
- Bọn ta cần mi leo cao trong hàng ngũ Bất Lương Nhân và truyền tin về cho bọn ta.
- Các ông muốn tôi làm tay trong. Nhưng bây giờ tôi đang bị ghét lắm.
- Hắn sẽ bớt ghét mi hơn nếu biết mi đã lừa được bọn ta. Hãy đem về cho hắn tin tức bọn ta chuẩn bị chuyển một số vàng. Chặn lô vàng đó, và hắn có thể thăng cấp cho mi.
- Số vàng đó trị giá bao nhiêu vậy.
- Bao nhiêu thì e là mi không cần biết. Vì trừ phi bọn ta thấy Bất Lương Nhân và Thái Chí Phú, còn lại bọn ta sẽ cho người quyết tử để bảo vệ số vàng đó.
- Được!- Mai Văn Thanh đáp ứng rồi quay về.
- Chớ đi vội. Mi thực sự định cứ thế mà về báo tin sao?
- Vậy không đúng ư?
- Mi làm thế tức là không khác gì bảo Thái Chí Phú rằng mi chính là tay trong cả. Hãy về nói thế này… thế này…
Một lát sau, Mai Văn Thanh ra về. Việc cậu ta đi gặp bọn Khải và Đạo tất nhiên không thể giấu được Thái Chí Phú, nhất là khi lão đang cho người vây kín chỗ ở của họ lại. Khi thấy Thanh được dẫn tới mà mặt hết sức hưng phấn, Thái Chí Phú khá ngạc nhiên
- Mi và bọn nó bàn những gì?- Nguyễn Sĩ Cường gằn giọng
- Dạ thưa tam thiếu gia, tôi được bọn chúng nhận làm tay trong.- Mai Văn Thanh nói thẳng, làm Nguyễn Sĩ Cường cứng họng.
- Thành thật vậy sao?- Phạm Văn Phương khẽ xoay viên xí ngầu nói mỉa
- Tôi có gì nói đấy, chẳng lẽ lại là sai.
- Mi thành thật lắm!- Phạm Văn Phương- Vậy ta xin hỏi, mi làm thế nào khiến bọn chúng tin tưởng vậy.
- Chúng vốn không tin tưởng ta, nên mới dùng lợi để dụ, khiến ta mang tin này đến cho bang chủ.
- Lợi gì!
- Bất Lương Nhân!
- Ha ha ha! Mi tưởng rằng bọn hắn có thể cho mi quyền kiểm soát Bất Lương Nhân ư?
- Sao lại không thể. Hoàng Anh Kiệt từ một tên nhãi con áo vải phất lên làm vua một nước còn được nữa là!- Thái Chí Phú cắt lời mấy đứa con. Nhìn thái độ của mấy đứa con, hắn rất thất vọng. Không có tiền đồ.
- Bang chủ minh giám!
- Mi mang tin tức nói lại một lần. Hắn muốn thả dây dài câu cá lớn, tiếc rằng lại câu phải cá sấu chúa rồi.- Thái Chí Phú nói thế, mắt y ánh lên sự sát phạt.
…………………………………
- Ngài thật sự tin là Thái Chí Phú sẽ mắc bẫy, Mai Văn Thanh nhất nhất ngả về phe ta.- Sau khi Mai Văn Thanh đi, Ngụy Ngọc Lan không nén được tò mò, lên tiếng hỏi
- Thái Chí Phú mắc bẫy là điều chắc chắn, vì y là một kẻ chí lớn tài hèn, mà Bất Lương Nhân không trừ, ta không thể rảnh tay làm việc ở đây được. Chưa kể diệt Bất Lương Nhân, người người vui mừng. Lòng người theo thì việc tất thành. Còn Về Mai Văn Thanh, ta thấy hắn có tham vọng. Kẻ có tài, dám liều, có tham vọng như thế, nếu không về phe ta thì thực phí.- Chu Xuân Đạo phân tích.
- Vậy ngài dùng cái gì để trói con ác thú đó đây!- Ngụy Quốc Công nhìn Võ Tông Khải đầy tò mò.
- E rằng ta không thể dùng gì ngoài đại nghĩa.- Võ Tông KHải vừa dùng quạt mo phe phẩy vừa đáp
- Đại nghĩa? Đại nghĩa gì?
- Đại nghĩa quân thần. Đừng quên Mai Văn Thanh tìm tới Thái Chí Phú là vì hắn có tham vọng mà thiếu tầm mắt, hắn có chí vươn lên nhưng tầm mắt thiển cận đã khiến hắn như ếch ngồi đáy giếng, tưởng trời chỉ bé ngần ấy thôi. Ta chỉ cho hắn thấy Hồng Bàng Vương Hoàng Anh Kiệt, mở mắt cho hắn, thì với tham vọng của hắn, liệu hắn sẽ chịu ở với Thái Chí Phú sao.
……………………….
Có kẻ thiển cận nay được khai sáng, lại có kẻ đã được khai sáng lại vì lợi ích mà cụp mắt lại. Người phạm phải lỗi này là một số không ít tù trưởng người thượng. Đây thực ra là các tù trưởng cảm thấy mình bị thiệt thòi sau khi quân Hồng Bàng chính thức lên đây đóng quân, mỗi ngày nhìn quân Hồng Bàng cày cấy trên những mảnh ruộng bậc thang đầy lúa, nhìn đàn gia súc gia cầm hàng trăm con mà những người này rất thèm. Nhưng nếu bắt họ phải bỏ tiền của công sức ra thì đám này lại lười, lại sợ tốn kém. Thế rồi khi nhìn bản khác phất lên họ lại đổ cho quân Hồng Bàng thiên vị, đám kia dựa dẫm vào quân Hồng Bàng,… nhưng trước uy của Hoàng Anh Kiệt và quân đội Hồng Bàng họ chỉ dám im lặng
Sau khi quân Hồng Bàng rút lên miền ngược để bảo toàn lực lượng, khá nhiều tù trưởng người thượng đã có suy nghĩ rằng quân Hồng Bàng cũng không phải không thể bị đánh bại. Nhiều người bắt đầu nổi lòng tham, nhất là với những lời xúi giục của Lee Kang Ma rằng nếu giúp quân của họ diệt quân Hồng Bàng thi sau này đất đai của quân Hồng Bàng sẽ chia hết cho họ, quân Hoa còn cho mang muối, thịt, trâu cày, ngựa lên đây để các tù trưởng tha hồ hưởng thụ.
Những lời xúi giục và viễn cảnh tươi đẹp do Lee Kang Ma sáng tạo khiến nhưng tay tù trường bắt đầu liên lạc, họp binh bàn kế sách chống đối với quân Hồng Bàng. Theo như Lee Kang Ma phân công, những tù trưởng này sẽ là kẻ dẫn đường cho quân của hắn đi lên căn cứ địa của Hồng Bàng. Một khi quân hắn tới nơi, chúng sẽ trong đánh ra ngoài đánh vào, khiến quân Hồng Bàng rơi vào tình trạng bị lưỡng đầu thọ địch.
/385
|