Chương 42: Tỉnh rượu, nên nói chính sự
Editor: Xiu Xiu
Tô Yểu hôn xong, kéo ra một chút khoảng cách với anh, hô hấp nóng bỏng, nhàn nhạt vị cồn, dung hợp với hương chanh thơm mát trên người cô.
Mùi vị kia, cực kỳ dễ dàng gợi lê hormone rộn rạo.
Hô hấp của anh căng thẳng, rũ mắt xuống nhìn cô.
Lông mi của cô run rẩy, sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười cười với anh.
Cười đi, vừa định muốn bứt ra rời đi, trong phút chốc lại bị người ta nắm lấy cằm, người đàn ông cúi đầu hôn lên môi cô, mang theo tính công kích.
Cả người cô ngửa ra sau, bị anh ép ở trên bồn rửa tay.
Bỗng nhiên, tay cô ôm lẩy cổ anh, nụ hôn của cô không hề có kỹ xảo gì đáng nói, cắn cắn môi dưới của anh, lại đổi lấy anh đưa tay ra chế trụ gáy của cô, càng hôn sâu càng dùng lực.
Tô Yểu có phần không thở nổi, hơi mở to mắt, đèn trên trần nhà, hoảng loạn khiến cô hoa mắt.
Hô hấp vướng mắc, cô cảm thấy có được dũng khí không biết tên là gì quay cuồng ở trong lòng, xoắn xuýt, khiến cô có dũng khí muốn khóc, cô đặt tay ở sau cổ anh, dừng một chút, sau đó sờ sờ sau gáy của anh, thô sáp đâm vào tay cô đến phát đau.
Trên người anh có mùi thuốc lá và khí tức mạnh mẽ tràn ngập chóp mũi, không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, khiến cô dần sản sinh một loại rung động không biết tên.
Đột nhiên anh buông lỏng eo của cô ra, lui về sau một chút.
Tô Yểu tự nhiên cũng biết, anh đang tránh đi chỗ nào đấy đang có phản ứng.
Cô cười nham nhở, thuận thế gối lên bả vai của anh, nhỏ giọng nói: “Anh nói xem, anh không kết hôn với tôi, lại muốn làm loại chuyện này với tôi, không phải đùa giỡn lưu manh sao?”
Âm thanh của cô có chút lười biếng, mang theo giọng mũi, ngữ khí hàm hồ, nghe được ra, men say đã thâm rồi.
Lục Đông Đình không nói chuyện, giật giật yết hầu: “Trở về đi.”
“Tôi không đi xe.”
...
Xe của anh chạy trên đường, chín mười giờ, trên đường xe tới xe lui, sau cùng anh lái xe vào khu chung cư, đứng ở dưới dầu.
Anh cúi đầu nhìn thoáng qua vết nước đọng và vết son môi dưới ngực đã được hong gió, lại nhìn Tô Yểu đang nghiêng đầu ngủ ở ghế lái phụ.
Tô Yểu từ từ tỉnh lại, ngủ một lát, cảm giác tỉnh táo không ít, cô day trán, thấy tay của anh khoát lên cửa kính, đầu ngón tay mang theo thuốc lá, anh hít một hơi, ánh lửa thoáng chốc sáng người, lập tức lại tắt.
Cô nói: “Cảm ơn anh đưa tôi về.”
Lục Đông Đình chỉ nhìn cô một cái, cô thấy thế cũng không nói gì, đẩy cửa xe đi xuống.
Sau lưng truyền đến tiếng trầm thấp: “Tôi đưa em đi lên.”
Tô Yểu vốn muốn từ chối, tâm niệm vừa động, dương môi cười nói: “Được rồi.”
Khu nhà này của cô đã có chút lâu đời, là không có thang máy, cô lại ở tầng năm.
Đi theo cô lên hành lang, đèn bật lên theo tiếng bước chân, Lục Đông Đình đi sau lưng cô, tiếng bước chân trầm ổn không hiểu sao làm cho người ta an tâm.
Đến chỗ cửa, Tô Yểu lấy chìa khóa ra, xoay người lại nói cảm ơn, nhưng không có ý tứ mời anh đi vào.
“Không khách khí.” Lục Đông Đình nhíu mày, thấy cô nắm cái chìa khóa không mở cửa, thấp giọng cười nói: “Như thế nào, không vào sao?”
Tô Yểu bó lại tóc dài, đứng một lúc, xoay người mở cửa.
Cô mới vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp bật đèn, anh đã lách cả người vào bên trong, áp cô lên trên cửa, kinh hô một tiếng: “Anh làm gì thế?”
Mặt anh gần trong gang tấc, ánh mắt sâu hoắm nhìn không thấy đáy, u ám thâm thúy, giống như âm thanh của anh, khiến người ta phát lạng: “Lúc thì câu dẫn tôi, lúc thì say khướt, bây giờ tỉnh rượu rồi, nên nói chính sự đi.”
/1051
|