Đã 3 tháng trôi qua, không hề có bất cứ một động tĩnh nào từ Phong Vũ. Hắn ta không làm thêm bất cứ một việc nào nữa từ lúc công ty " The Love " trở về bình thường, có lẽ hắn ta đang ấp ủ trong lòng một kế hoạch nào đó để có thể một lần trả thù được nó. Hoàng Bảo và Thanh Uyên hiện đang sống rất hạnh phúc và bật mí một chuyện luôn... Uyên có thai rồi, Đăng Duy và Ngọc Lam cũng đang bàn tính đến chuyện kết hôn, chỉ còn lại nó và hắn vẫn vậy, hai người vẫn chưa bàn tính gì về việc quay về ở cùng một ngôi nhà và sống bên nhau cả cuộc đời.
Reng...Reng...Reng...
- Alo. - Hắn bắt máy.
- Quang Bảo, con làm gì vậy? Con dâu của mẹ trở về rồi đó, sao không dẫn nó về nhà đi. - Mẹ hắn nói.
- Cô ấy không chịu mẹ à!
- Sao con không chủ động hơn một chút đi, chẳng phải con yêu nó sao?
- Dù con yêu cô ấy nhưng...
- Không nhưng với nhị gì nữa cả, mau dẫn con dâu về nhà cho mẹ, biết chưa?
- Mẹ à...
- Này, sao con không cầu hôn đi.
- Cầu hôn?
- Ừm.
- Ừm, con sẽ thử.
- Ừm, nhanh lên đó. Con dâu của mẹ đấy.
- Dạ. - Hắn nói rồi không đợi đầu dây bên kia trả lời liền ngắt máy.
Hôm nay, do Hoàng Bảo bận một cuộc họp đột xuất nên không thể đi khám thai cùng Uyên được nên nó phải đi cùng cô. Sẵn dịp này, Uyên đề nghị nó kiểm tra sức khỏe luôn. Nó đợi cô bạn của mình khám xong hết tất cả mới bắt đầu phần mình. Khám xong cả hai ngồi chờ thì nó nhận được điện thoại:
- Alo - Nó nói.
- Bảo Phương, em đang ở đâu thế?
- Em đang ở bệnh viện.
- Bệnh viện? Em bị làm sao à? - Hắn cuống quít lên.
- Không, em đi khám thai cùng Uyên, sẵn kiểm tra sức khỏe của mình luôn. - Nó phì cười trước thái độ của hắn.
- Em làm anh sợ muốn chết.
- Tại anh chưa nghe hết chứ bộ.
- À, mà tối nay em rảnh không?
- Cũng rảnh, có gì không anh?
- Anh muốn hẹn em tối nay đi chơi.
- Ừm, cũng được.
- Ừm, vậy nha.
- Ừm. - Nó nói rồi ngắt máy. Nó khẽ mỉm cười rồi nói - Cũng đến lúc quay về bên gia đình rồi.
Nó quay lại thì cũng đến lúc có kết quả kiểm tra. Nó cùng Uyên bước vào:
- Thai của cô Thanh Uyên hiện đang rất tốt, nhưng trong vòng 3 tháng đầu này cô phải cẩn thận. - Bác sĩ nói ôn hòa.
- Còn về cô Bảo Phương, cô...
- Tôi bị gì hả bác sĩ?
- Cô vô sinh.
Cả nói và Thanh Uyên đều như bị sét đánh.
- Bác...sĩ...nói...tôi...vô sinh. - Nó không còn bình tĩnh hơn được nữa.
- Đúng vậy, đây là hồ sơ của cô.
Bác sĩ chìa ra trước mặt nó một tờ giấy. Nó đọc mà tất cả như sụp đổ, nó vô sinh, nó không thể sinh con, nó đã không còn thiêng chức làm mẹ. Một giọt nước mắt lăn dài trên mi mắt nó. Uyên khẽ đặt tay lên vai nó:
- Bảo Phương, mày bình tĩnh đã.
- Tao không sao.
Đừng sau cánh cửa phòng nó và Thanh Uyên đang ngồi là một chàng trai và một cô gái đang đứng đấy. Chính Phong Vũ đã đánh tráo kết quả, hắn ta khẽ nói:
- Bảo Phương, tôi phải bắt cô đau khổ.
Hiện đang nó ngồi ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nó vô sinh, nó không thể sinh con. Nó khóc, khóc thật nhiều, nó ôm lấy mặt, khóc. Uyên khẽ đẩy cửa phòng bước vào, tiến đến bên nó, nói:
- Bảo Phương.
Nó quay qua ôm lấy Thanh Uyên, khóc.
- Thanh Uyên, mày đừng nói với Quang Bảo chuyện tao vô sinh nha!
- Sao lại không nói?
- Tao xin mày đấy, đừng nói gì cả.
- Được, tao sẽ làm theo ý mày.
- Bây giờ, mày làm giúp tao việc này, mày điều tra giúp tao tất cả lý lịch của Phạm Gia Nghi, cô ta đã từng nói với tao bạn trai cô ta phá sản, cô ta bị sảy thai.
- Nhưng còn mày.
- Tao không sao. Mày làm nhanh lên.
Thanh Uyên đứng dậy và bước đi. Nó nhìn lên đồng hồ, đã 6h tối rồi. Nó lau vội nước mắt rồi tiến đến bàn trang điểm, nó thay một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc được xõa ra, mang vào đôi giày cao gót cũng màu hồng nhạt. Nó đến chỗ hẹn với hắn.
Nó đến bờ sông, nơi mà hắn đã hẹn nó đến. Nó đi dạo quanh bờ sông, hôm nay bờ sông chẳng có ai cả. Nó đi được một đoạn đường xa thì thấy hắn. Hắn đang đứng trong một trái tim nến, xung quanh là những dây điện treo trên cây. Nó bước từng bước đến bên hắn, khẽ bước vào trái tim nến.
- Cuối cùng em cũng đã đến.
- Ừm.
- Đây là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm của chúng ta nhất.
- ...
- Nơi đây chứa đựng tất cả, những hạnh phúc, những nỗi đau của chúng ta.
- ...
- Và anh muốn chúng ta cũng kết thúc tại nơi này.
- ...
- Kết thúc một cách hạnh phúc.
- ...
- Em đồng ý quay về bên anh chứ? Đồng ý cùng anh đi trên con đường cuộc đời còn lại. - Hắn quỳ gối xuống rồi lấy trong túi áo ra một chiếc hộp, mở ra là một chiếc nhẫn.
- ...
- Em đồng ý chứ?
- Em xin lỗi. Nhưng em không thể cùng anh đi trên con đường còn lại được.
- Em nói gì thế?
- Tôi đã không còn yêu anh nữa.
- Từ lúc nào?
- Từ lâu lắm rồi, từ lúc anh hiểu lầm tôi.
- Bảo Phương à, em đừng đùa nữa.
- Tôi không đùa.
- Có phải anh làm gì sai không?
- Không, chỉ là vì tôi không còn yêu anh nữa. Rồi anh sẽ tìm được người thích hợp hơn với anh.
Nó nói rồi quay lưng bước đi, bỏ lại hắn ở đấy. Nước mắt lăn dài trên gương mặt nó, nó khẽ nói chỉ đủ để một mình nó có thể nghe thấy:
- Em xin lỗi vì em yêu anh nhưng em không thích hợp với anh.
Hắn khụy xuống đất, nước mắt lăn dài trên gương mặt điển trai. Hằn hét lên trong đau khổ:
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao em vẫn không thể một lần tha thứ cho anh, để anh và em lại được cùng nhau xây lên lâu đài hạnh phúc.
Reng...Reng...Reng...
- Alo. - Hắn bắt máy.
- Quang Bảo, con làm gì vậy? Con dâu của mẹ trở về rồi đó, sao không dẫn nó về nhà đi. - Mẹ hắn nói.
- Cô ấy không chịu mẹ à!
- Sao con không chủ động hơn một chút đi, chẳng phải con yêu nó sao?
- Dù con yêu cô ấy nhưng...
- Không nhưng với nhị gì nữa cả, mau dẫn con dâu về nhà cho mẹ, biết chưa?
- Mẹ à...
- Này, sao con không cầu hôn đi.
- Cầu hôn?
- Ừm.
- Ừm, con sẽ thử.
- Ừm, nhanh lên đó. Con dâu của mẹ đấy.
- Dạ. - Hắn nói rồi không đợi đầu dây bên kia trả lời liền ngắt máy.
Hôm nay, do Hoàng Bảo bận một cuộc họp đột xuất nên không thể đi khám thai cùng Uyên được nên nó phải đi cùng cô. Sẵn dịp này, Uyên đề nghị nó kiểm tra sức khỏe luôn. Nó đợi cô bạn của mình khám xong hết tất cả mới bắt đầu phần mình. Khám xong cả hai ngồi chờ thì nó nhận được điện thoại:
- Alo - Nó nói.
- Bảo Phương, em đang ở đâu thế?
- Em đang ở bệnh viện.
- Bệnh viện? Em bị làm sao à? - Hắn cuống quít lên.
- Không, em đi khám thai cùng Uyên, sẵn kiểm tra sức khỏe của mình luôn. - Nó phì cười trước thái độ của hắn.
- Em làm anh sợ muốn chết.
- Tại anh chưa nghe hết chứ bộ.
- À, mà tối nay em rảnh không?
- Cũng rảnh, có gì không anh?
- Anh muốn hẹn em tối nay đi chơi.
- Ừm, cũng được.
- Ừm, vậy nha.
- Ừm. - Nó nói rồi ngắt máy. Nó khẽ mỉm cười rồi nói - Cũng đến lúc quay về bên gia đình rồi.
Nó quay lại thì cũng đến lúc có kết quả kiểm tra. Nó cùng Uyên bước vào:
- Thai của cô Thanh Uyên hiện đang rất tốt, nhưng trong vòng 3 tháng đầu này cô phải cẩn thận. - Bác sĩ nói ôn hòa.
- Còn về cô Bảo Phương, cô...
- Tôi bị gì hả bác sĩ?
- Cô vô sinh.
Cả nói và Thanh Uyên đều như bị sét đánh.
- Bác...sĩ...nói...tôi...vô sinh. - Nó không còn bình tĩnh hơn được nữa.
- Đúng vậy, đây là hồ sơ của cô.
Bác sĩ chìa ra trước mặt nó một tờ giấy. Nó đọc mà tất cả như sụp đổ, nó vô sinh, nó không thể sinh con, nó đã không còn thiêng chức làm mẹ. Một giọt nước mắt lăn dài trên mi mắt nó. Uyên khẽ đặt tay lên vai nó:
- Bảo Phương, mày bình tĩnh đã.
- Tao không sao.
Đừng sau cánh cửa phòng nó và Thanh Uyên đang ngồi là một chàng trai và một cô gái đang đứng đấy. Chính Phong Vũ đã đánh tráo kết quả, hắn ta khẽ nói:
- Bảo Phương, tôi phải bắt cô đau khổ.
Hiện đang nó ngồi ở trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ, nó vô sinh, nó không thể sinh con. Nó khóc, khóc thật nhiều, nó ôm lấy mặt, khóc. Uyên khẽ đẩy cửa phòng bước vào, tiến đến bên nó, nói:
- Bảo Phương.
Nó quay qua ôm lấy Thanh Uyên, khóc.
- Thanh Uyên, mày đừng nói với Quang Bảo chuyện tao vô sinh nha!
- Sao lại không nói?
- Tao xin mày đấy, đừng nói gì cả.
- Được, tao sẽ làm theo ý mày.
- Bây giờ, mày làm giúp tao việc này, mày điều tra giúp tao tất cả lý lịch của Phạm Gia Nghi, cô ta đã từng nói với tao bạn trai cô ta phá sản, cô ta bị sảy thai.
- Nhưng còn mày.
- Tao không sao. Mày làm nhanh lên.
Thanh Uyên đứng dậy và bước đi. Nó nhìn lên đồng hồ, đã 6h tối rồi. Nó lau vội nước mắt rồi tiến đến bàn trang điểm, nó thay một chiếc váy màu hồng nhạt, mái tóc được xõa ra, mang vào đôi giày cao gót cũng màu hồng nhạt. Nó đến chỗ hẹn với hắn.
Nó đến bờ sông, nơi mà hắn đã hẹn nó đến. Nó đi dạo quanh bờ sông, hôm nay bờ sông chẳng có ai cả. Nó đi được một đoạn đường xa thì thấy hắn. Hắn đang đứng trong một trái tim nến, xung quanh là những dây điện treo trên cây. Nó bước từng bước đến bên hắn, khẽ bước vào trái tim nến.
- Cuối cùng em cũng đã đến.
- Ừm.
- Đây là nơi chứa đựng nhiều kỉ niệm của chúng ta nhất.
- ...
- Nơi đây chứa đựng tất cả, những hạnh phúc, những nỗi đau của chúng ta.
- ...
- Và anh muốn chúng ta cũng kết thúc tại nơi này.
- ...
- Kết thúc một cách hạnh phúc.
- ...
- Em đồng ý quay về bên anh chứ? Đồng ý cùng anh đi trên con đường cuộc đời còn lại. - Hắn quỳ gối xuống rồi lấy trong túi áo ra một chiếc hộp, mở ra là một chiếc nhẫn.
- ...
- Em đồng ý chứ?
- Em xin lỗi. Nhưng em không thể cùng anh đi trên con đường còn lại được.
- Em nói gì thế?
- Tôi đã không còn yêu anh nữa.
- Từ lúc nào?
- Từ lâu lắm rồi, từ lúc anh hiểu lầm tôi.
- Bảo Phương à, em đừng đùa nữa.
- Tôi không đùa.
- Có phải anh làm gì sai không?
- Không, chỉ là vì tôi không còn yêu anh nữa. Rồi anh sẽ tìm được người thích hợp hơn với anh.
Nó nói rồi quay lưng bước đi, bỏ lại hắn ở đấy. Nước mắt lăn dài trên gương mặt nó, nó khẽ nói chỉ đủ để một mình nó có thể nghe thấy:
- Em xin lỗi vì em yêu anh nhưng em không thích hợp với anh.
Hắn khụy xuống đất, nước mắt lăn dài trên gương mặt điển trai. Hằn hét lên trong đau khổ:
- Tại sao? Tại sao chứ? Tại sao em vẫn không thể một lần tha thứ cho anh, để anh và em lại được cùng nhau xây lên lâu đài hạnh phúc.
/40
|