5.00 p.m Nghi mở cửa bước vào phòng làm việc của hắn, Nghi nở một nụ cười thật tươi bước đến bên bàn hắn, nói:
- Anh à, hết giờ làm việc rồi.
- Ừ. - Hắn lạnh lùng.
- Anh còn lo chuyện công ty à? Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?
- Không, anh đang xem những tài liệu liên quan đến vụ khủng hoảng.
- Hết giờ làm việc rồi, chúng ta đi tối cùng nhau nha anh.
- Cũng được. - Hắn vừa nói vừa đứng dậy cầm lấy chiếc áo vest rồi sải chân đi trước.
Nghi đứng đó với vẻ mặt tức giận, cô ta thầm nói:
- Lê Quang Bảo, anh cứ như thế đi. Tôi sẽ khiến anh phải về bên tôi.
Tại nhà hắn.
Nó đang loay hoay trong bếp nấu đồ ăn tối cho hắn, nó chuẩn bị cho hắn rất nhiều món mà hắn thích. Nó biết hôm nay vì vụ khủng hoảng, hắn chắc chắn rất mệt mỏi nên nó cố gắng làm thật nhiều món bổ dưỡng cho hắn. Nó vừa dọn thức ăn lên bàn vừa cười, nó đang nghĩ đến việc hắn sẽ ăn những thức ăn do nó làm thì lại vui đến không thể tả dù người ngồi ăn cùng hắn đã không còn là nó nữa rồi và cũng có lẽ nó sẽ mãi mãi không còn được ngồi ăn cùng hắn nữa.
Dọn xong thức ăn, nó lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán, bất chợt nó lại nhớ đến những lần như bây giờ đều có hắn bên cạnh lau từng giọt mồ hôi cho nó. Nó lại rất muốn khóc nhưng cố kìm lại những giọt nước mắt, không để cho nó rơi, nó phải tỏ ra mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ. Nó nhìn lên đồng hồ, cũng đã hơn 6h rồi, sao hắn vẫn chưa về. Nếu là hằng ngày thì hắn đã về từ rất lâu rồi. Nó tháo tạp dề ra cất vào bếp, nó lại ra trước cửa ngồi đợi hắn vì hiện tại nó đã không còn được ngồi ở bất cứ chỗ nào trong căn nhà này nữa.
Tiếng xe phát ra từ phía cổng, nó vôi vàng đứng dậy chạy ra vườn, nắp sau một cái cây để nhìn hắn. Hắn đang khoác tay Nghi bước vào nhà. Vừa bước đến cửa, Nghi đã quát ầm lên:
- Nhà cửa sao lại bẩn thỉu như thế này. Lương Ngọc Bảo Phương, cô đâu rồi, vào đây ngay cho tôi.
Nó vội vàng chạy vào, vừa thấy nó chạy vào, Nghi đã giơ tay tát thẳng một cái trời giáng vào mặt nó khiến nó ngã sõng soài dưới đất. Hắn thấy vậy nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, Nghi lại tiếp tục:
- Cô ở nhà làm cái quái gì thế? Sao không biết dọn dẹp nhà cửa hả, để cho nó dơ bẩn thế này.
- Tôi...
Nó chưa kịp nói thì Nghi đã chạy lên lầu lấy xuống một sợi thắt lưng da quất thẳng vào người nó, vừa đánh cô ta vừa chửi:
- Hôm nay, tôi sẽ cho cô biết những việc mà người ở phải làm là gì. Nếu không làm thì sẽ có hậu quả như thế nào.
- Á, á.
Hắn vẫn im lặng đứng nhìn nó chịu đau khổ mà không nói một tiếng. Sau một hồi thấy nó đã sắp ngất, hắn mới cất tiếng:
- Được rồi, dừng lại đi.
- Nhưng Quang Bảo à...
- Được rồi, chúng ta đi lên phòng.
- Dạ. - Nghi ấm ức đi lên lầu cùng với hắn.
Đi ngang qua nhà bếp thấy thức ăn được dọn sẵn trên bàn, Nghi biết đó là những món mà hắn thích. Nó chắc chắn đã dành khá nhiều thời gian để làm ra nó, Nghi liền nói:
- Tôi và Quang Bảo đã ăn tối rồi, những thức ăn đó cô đem đổ hết đi.
Hắn chỉ liếc mắt qua bàn ăn rồi sải bước lên phòng. Sau khi hắn và Gia Nghi đã lên lầu, nó mời gượng dậy mà bước vào nhà bếp cầm từng dĩa thức ăn đổ đi, nó vừa đổ mà lòng đau như cắt. Xong hết mọi chuyện, nó lại đi ra ngồi vườn. Ngồi xuống góc cây, nó cầm điện thoại lên gọi cho Thanh Uyên:
- Mày chuyển tài liệu về tình hình công ty mình hiện tại qua cho tao, tao sẽ giải quyết.
- Ừm, sao tao nghe giọng mày kỳ quá vậy. Bị cảm lạnh hả? Nếu không khỏe thì để tao và Hoàng Bảo giải quyết.
- Không có, nếu thêm tao vào thì được ba người sẽ dễ làm việc hơn mà.
- Ừm, mày nhớ giữ gìn sức khỏe nha!
- Ừm, cảm ơn mày đã quan tâm. - Nó nói rồi ngắt máy.
Chờ email của Uyên gửi qua, nó đọc hết tất cả rồi bắt đầu vào công việc. Nó nghĩ lại mấy ngày không được ngủ rồi. Đã ba ngày trôi qua, ba ngày này là ba ngày vô cùng đau khổ và vất vả. Sáng thì nó chịu những đòn roi của Nghi, tối đến lại phải thức nguyên đêm để làm việc. Giờ đây, nhìn nó tiều tụy hơn trước rất nhiều. Hôm nay, Nghi và hắn đã lên máy bay để đi công tác. Nghĩ đến đây, nó lại buồn. Từ trước cho đến giờ, chưa lần nào đi công tác là hắn dẫn theo nó nhưng giờ đây lại dẫn theo Nghi chứng tỏ rằng ở trong lòng hắn, Nghi có vị trí quan trọng hơn nó rất nhiều.
Reng...Reng...Reng... Là điện thoại của Thanh Uyên, nó bắt máy:
- Alo, tao nghe đây.
- Bảo Phương ơi, công ty chúng ta đã trở về hoạt động bình thường rồi. - Thanh Uyên vui mừng.
- Ừm, vậy là được rồi. - Nó vừa dứt câu thì đã ngã xuống đất, nó đã kiệt sức rồi.
- Ừ, sao nghe giọng mày yếu quá vậy.
-... - Đáp lại chỉ là sự im lặng
- Bảo Phương, ,mày đâu rồi.
-... - Đáp lại vẫn là sự im lặng.
- Bảo Phương, mày đâu rồi, đừng làm tao sợ mà. - Thanh Uyên gần như hét lên.
Hoàng Bảo vừa lo xong tài liệu thì thấy Uyên hét lên liền chạy đến hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bảo Phương, nó đột nhiên không trả lời điện thoại của em nữa. Nó chưa bao giờ như vậy cả.
- Chúng ta mau qua nhà em ấy xem sao.
- Ừm.
Vừa dứt lời, Thanh Uyên và Hoàng Bảo liền chạy đi lấy xe phóng ngay đến nhà nó. Vừa đến nơi, Thanh Uyên đẩy cổng thì cổng không khóa, Uyên chạy vào thì thấy nó đang nằm ngất xỉu ở cái cây trước nhà, Uyên chạy đến đỡ nó dậy:
- Bảo Phương, mày sao vậy. Bảo Phương. - Uyên kêu mãi mà nó không tỉnh dậy.
- Để anh gọi xe cấp cứu.
- Nhanh lên.
- Anh à, hết giờ làm việc rồi.
- Ừ. - Hắn lạnh lùng.
- Anh còn lo chuyện công ty à? Chẳng phải đã giải quyết xong rồi sao?
- Không, anh đang xem những tài liệu liên quan đến vụ khủng hoảng.
- Hết giờ làm việc rồi, chúng ta đi tối cùng nhau nha anh.
- Cũng được. - Hắn vừa nói vừa đứng dậy cầm lấy chiếc áo vest rồi sải chân đi trước.
Nghi đứng đó với vẻ mặt tức giận, cô ta thầm nói:
- Lê Quang Bảo, anh cứ như thế đi. Tôi sẽ khiến anh phải về bên tôi.
Tại nhà hắn.
Nó đang loay hoay trong bếp nấu đồ ăn tối cho hắn, nó chuẩn bị cho hắn rất nhiều món mà hắn thích. Nó biết hôm nay vì vụ khủng hoảng, hắn chắc chắn rất mệt mỏi nên nó cố gắng làm thật nhiều món bổ dưỡng cho hắn. Nó vừa dọn thức ăn lên bàn vừa cười, nó đang nghĩ đến việc hắn sẽ ăn những thức ăn do nó làm thì lại vui đến không thể tả dù người ngồi ăn cùng hắn đã không còn là nó nữa rồi và cũng có lẽ nó sẽ mãi mãi không còn được ngồi ăn cùng hắn nữa.
Dọn xong thức ăn, nó lấy tay lau những giọt mồ hôi trên trán, bất chợt nó lại nhớ đến những lần như bây giờ đều có hắn bên cạnh lau từng giọt mồ hôi cho nó. Nó lại rất muốn khóc nhưng cố kìm lại những giọt nước mắt, không để cho nó rơi, nó phải tỏ ra mạnh mẽ, nhất định phải mạnh mẽ. Nó nhìn lên đồng hồ, cũng đã hơn 6h rồi, sao hắn vẫn chưa về. Nếu là hằng ngày thì hắn đã về từ rất lâu rồi. Nó tháo tạp dề ra cất vào bếp, nó lại ra trước cửa ngồi đợi hắn vì hiện tại nó đã không còn được ngồi ở bất cứ chỗ nào trong căn nhà này nữa.
Tiếng xe phát ra từ phía cổng, nó vôi vàng đứng dậy chạy ra vườn, nắp sau một cái cây để nhìn hắn. Hắn đang khoác tay Nghi bước vào nhà. Vừa bước đến cửa, Nghi đã quát ầm lên:
- Nhà cửa sao lại bẩn thỉu như thế này. Lương Ngọc Bảo Phương, cô đâu rồi, vào đây ngay cho tôi.
Nó vội vàng chạy vào, vừa thấy nó chạy vào, Nghi đã giơ tay tát thẳng một cái trời giáng vào mặt nó khiến nó ngã sõng soài dưới đất. Hắn thấy vậy nhưng vẫn im lặng không lên tiếng, Nghi lại tiếp tục:
- Cô ở nhà làm cái quái gì thế? Sao không biết dọn dẹp nhà cửa hả, để cho nó dơ bẩn thế này.
- Tôi...
Nó chưa kịp nói thì Nghi đã chạy lên lầu lấy xuống một sợi thắt lưng da quất thẳng vào người nó, vừa đánh cô ta vừa chửi:
- Hôm nay, tôi sẽ cho cô biết những việc mà người ở phải làm là gì. Nếu không làm thì sẽ có hậu quả như thế nào.
- Á, á.
Hắn vẫn im lặng đứng nhìn nó chịu đau khổ mà không nói một tiếng. Sau một hồi thấy nó đã sắp ngất, hắn mới cất tiếng:
- Được rồi, dừng lại đi.
- Nhưng Quang Bảo à...
- Được rồi, chúng ta đi lên phòng.
- Dạ. - Nghi ấm ức đi lên lầu cùng với hắn.
Đi ngang qua nhà bếp thấy thức ăn được dọn sẵn trên bàn, Nghi biết đó là những món mà hắn thích. Nó chắc chắn đã dành khá nhiều thời gian để làm ra nó, Nghi liền nói:
- Tôi và Quang Bảo đã ăn tối rồi, những thức ăn đó cô đem đổ hết đi.
Hắn chỉ liếc mắt qua bàn ăn rồi sải bước lên phòng. Sau khi hắn và Gia Nghi đã lên lầu, nó mời gượng dậy mà bước vào nhà bếp cầm từng dĩa thức ăn đổ đi, nó vừa đổ mà lòng đau như cắt. Xong hết mọi chuyện, nó lại đi ra ngồi vườn. Ngồi xuống góc cây, nó cầm điện thoại lên gọi cho Thanh Uyên:
- Mày chuyển tài liệu về tình hình công ty mình hiện tại qua cho tao, tao sẽ giải quyết.
- Ừm, sao tao nghe giọng mày kỳ quá vậy. Bị cảm lạnh hả? Nếu không khỏe thì để tao và Hoàng Bảo giải quyết.
- Không có, nếu thêm tao vào thì được ba người sẽ dễ làm việc hơn mà.
- Ừm, mày nhớ giữ gìn sức khỏe nha!
- Ừm, cảm ơn mày đã quan tâm. - Nó nói rồi ngắt máy.
Chờ email của Uyên gửi qua, nó đọc hết tất cả rồi bắt đầu vào công việc. Nó nghĩ lại mấy ngày không được ngủ rồi. Đã ba ngày trôi qua, ba ngày này là ba ngày vô cùng đau khổ và vất vả. Sáng thì nó chịu những đòn roi của Nghi, tối đến lại phải thức nguyên đêm để làm việc. Giờ đây, nhìn nó tiều tụy hơn trước rất nhiều. Hôm nay, Nghi và hắn đã lên máy bay để đi công tác. Nghĩ đến đây, nó lại buồn. Từ trước cho đến giờ, chưa lần nào đi công tác là hắn dẫn theo nó nhưng giờ đây lại dẫn theo Nghi chứng tỏ rằng ở trong lòng hắn, Nghi có vị trí quan trọng hơn nó rất nhiều.
Reng...Reng...Reng... Là điện thoại của Thanh Uyên, nó bắt máy:
- Alo, tao nghe đây.
- Bảo Phương ơi, công ty chúng ta đã trở về hoạt động bình thường rồi. - Thanh Uyên vui mừng.
- Ừm, vậy là được rồi. - Nó vừa dứt câu thì đã ngã xuống đất, nó đã kiệt sức rồi.
- Ừ, sao nghe giọng mày yếu quá vậy.
-... - Đáp lại chỉ là sự im lặng
- Bảo Phương, ,mày đâu rồi.
-... - Đáp lại vẫn là sự im lặng.
- Bảo Phương, mày đâu rồi, đừng làm tao sợ mà. - Thanh Uyên gần như hét lên.
Hoàng Bảo vừa lo xong tài liệu thì thấy Uyên hét lên liền chạy đến hỏi:
- Có chuyện gì vậy?
- Bảo Phương, nó đột nhiên không trả lời điện thoại của em nữa. Nó chưa bao giờ như vậy cả.
- Chúng ta mau qua nhà em ấy xem sao.
- Ừm.
Vừa dứt lời, Thanh Uyên và Hoàng Bảo liền chạy đi lấy xe phóng ngay đến nhà nó. Vừa đến nơi, Thanh Uyên đẩy cổng thì cổng không khóa, Uyên chạy vào thì thấy nó đang nằm ngất xỉu ở cái cây trước nhà, Uyên chạy đến đỡ nó dậy:
- Bảo Phương, mày sao vậy. Bảo Phương. - Uyên kêu mãi mà nó không tỉnh dậy.
- Để anh gọi xe cấp cứu.
- Nhanh lên.
/40
|