Bên ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, không khí se lạnh, bầu trời đêm đã bao trùm vạn vật. An Vy ôm lấy Tiểu Bảo trong vòng tay của mình, vỗ vỗ nhẹ vào bụng cậu bé, cả hai mẹ con đều hướng mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ngắm nhìn những hạt mưa.
" Tiểu Bảo " - An Vy đột nhiên nói.
" Dạ? " - Tiểu Bảo quay đầu sang nhìn mẹ.
" Tiểu Bảo có thích chú Hải Minh về sống chung với Tiểu Bảo không? " - An Vy cúi đầu xuống nhìn cậu con trai nói.
Tiểu Bảo nhìn mẹ một lúc rồi quay ra phía cửa sổ tiếp tục ngắm mưa. Dựa người vào lòng An Vy, cậu bé trầm ngâm nhìn trời mưa, ánh mắt trẻ thơ lại chứa đựng một nỗi buồn khó tả. Chín năm rồi, cậu bé luôn có niềm tin sẽ tìm được Daddy của cậu, chiếc vòng cổ cậu cất giữ cẩn thận và luôn mang theo bên mình đã mất rồi. Khó khăn lắm cậu mới có thể tìm thấy Daddy, cậu rất muốn sông chung với Daddy giống như bao người bạn của cậu bé thế nhưng cậu không bao giờ lại muốn nhìn thấy mẹ khóc!
Nghĩ một lúc, Tiểu Bảo quay sang ngước nhìn An Vy, nói:
" Ngày mai show diễn của Tiểu Bảo sẽ được diễn ra, mẹ có thể gọi Daddy đến được không? "
An Vy trầm ngâm nhìn Tiểu Bảo, hôm nay Tiểu Bảo đã chịu quá nhiều tổn thương, nó thực sự không thể bật ra được chữ nào. Hiểu được lòng mẹ, Tiểu Bảo lại tiếp lời:
" Tiểu Bảo muốn được một lần có cả Daddy và mẹ cùng đi xem Tiểu Bảo biểu diễn như những người bạn có ba mẹ đi cùng. Sau đó, Tiểu Bảo sẽ nghe lời mẹ. "
Ánh mắt nài nỉ, có gì đó lại rất khát khao trong ánh mắt của một đứa trẻ thiếu hơi ấm của ba, khao khát có được ba của Tiểu Bảo làm nó mủi lòng. An Vy ôm lấy Tiểu Bảo vào lòng vỗ về. An Vy biết đó là khao khát đã từ lâu của Tiểu Bảo. Chính vì thế nên nó không muốn để Tiểu Bảo quay lại sàn diễn. Nó rất rất muốn thực hiện cho con trai của mình... Nhưng hắn thì không được!
" Tiểu Bảo ngủ đi nào, ngày mai Tiểu Bảo phải thật xuất sắc, biết chưa? " - An Vy trầm ngâm một lúc rồi quay xuống nhìn cậu bé cười nhẹ.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, An Vy cúi đầu xuống hôn lên trán cậu bé rồi quay sang phía khác với lấy chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường gọi cho ai đó.
" Tớ có chút việc nhờ cậu " - Đưa điện thoại lên tai một lúc rồi nó nói.
"... " - Đầu dây bên kia
" Ngày mai cậu cùng tới buổi biểu diễn của Tiểu Bảo với tớ. Nhưng mà... Với tư cách là Daddy của Tiểu Bảo! " - An Vy nói.
"... "
" Cậu ngủ ngon. Tạm biệt " - Nói xong nó tắt máy rồi ngồi dựa vào thành giường, một tay vòng qua đầu Tiểu Bảo vỗ nhẹ cánh tay cậu, một tay đặt lên bụng cậu bé rồi nhìn xa xăm ra bên ngoài trời.
***
Ở một nơi khác, trong căn biệt thự khang trang ngát hương hoa hồng, một sự ngột ngạt tới kì lạ.
" Thằng bé thật đáng thương " - Mẹ hắn bùi ngùi nói.
" Con lên xem Bích Thảo thế nào rồi đưa cô ấy về " - Khánh Anh đứng dậy nói rồi quay người bỏ lên tầng trên.
Mọi người cũng hướng mắt nhìn theo hắn, sau đó Ba hắn nói kéo tầm nhìn của mọi người quay lại với phòng khách:
" Tại sao thằng bé lại khăng khăng Ken là Daddy nhỉ? "
" Bởi vì anh Hai có sợi dây chuyền giống Tiểu Bảo á ba. Chị Rain bảo với Tiểu Bảo có thể tìm lại Daddy bằng sợi dây chuyền ấy. Con đã thấy sợi dây chuyền ấy của Tiểu Bảo, thực sự rất giống cái của anh hai. Nhưng mà chị Bích Thảo đã vứt đi rồi " - Khánh An hậm hực nói.
Nhắc tới Bích Thảo, mọi người lại thở dài. Đúng là không nên đào sâu chuyện này! Dù sao sớm muộn gì Bích Thảo cũng là dâu con trong nhà này, không nên để mọi người khó xử với nhau!
***
Bích Thảo đang ngồi trước ban công nhắm nhìn bầu trời đêm trong mưa. Khánh Anh bước tới đứng ngang hàng với Bích Thảo, hắn cũng im lặng nhìn ra bầu trời. Một lúc lâu sau, Bích Thảo mới lên tiếng:
" Anh, chuyện của Tiểu Bảo... "
" Chúng ta kết hôn đi " - Khánh Anh không nhìn xuống cô, nói cắt ngang lời cô làm cho Bích Thảo mở to mắt nhìn hắn.
Hắn lúc này mới quay người lại phía sau kéo chiếc xe đây của Bích Thảo quay ngược vào bên trong. Còn Bích Thảo chỉ biết quay người về phía sau ngước nhìn lên hắn. Không hiểu cô đang vui hay đang buồn trước lời cầu hôn đột ngột này của hắn?
Khánh Anh nhìn thằng phía trước đẩy Bích Thảo đi, rồi tiếp lời:
" Sau khi show diễn váy cưới đầu tiên của tập đoàn được thực hiện. Chúng ta kết hôn đi. Còn bây giờ, anh đưa em về "
Nghe xong lời hắn nói, Bích Thảo quay đầu lại. Được ở bên cạnh hắn là ước mơ và cũng là những gì đẹp đẽ nhất cuộc đời bù đắp cho cô. Bởi chỉ có hắn là nguồn sống để cô tiếp tục tồn tại trên cuộc đời này. Cô có nên gạt bỏ tất cả, sống hạnh phúc bên hắn? Đúng, chính là ngày ngày được ngắm nhìn hắn, cô mất đi sự tự do đi lại cũng cảm thấy đáng, mặc dù cô biết hắn chưa bao giờ yêu cô!
Sau khi đưa Bích Thảo trở về, hắn quay về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Khánh An ngồi trên giường hắn khoanh tay nhìn ra phía cửa, nơi hắn đang đi vào. Khánh Anh chỉ cười nhẹ, hắn hiểu tính của cô em gái của mình khi không vừa ý chuyện gì sẽ ngồi ở trong phòng hắn cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để đợi lúc hắn trở về và mở cửa ra...
" Tại sao anh còn đưa chị ấy về? Chị ấy xấu lắm, chị ấy đã thay đổi rồi. Tại sao anh lại làm Tiểu Bảo buồn? Tiểu Bảo có lỗi gì đâu. Tiểu Bảo thực sự có sợi dây chuyền... " - Khánh An tuôn ra một tràng. Khánh Anh day trán rồi đi tới bịt miệng cô em gái lại rồi bế lên giường, kéo chăn lên, để cô bé yên vị trong lòng hắn.
" Em còn chưa nói xong mà " - Khánh An hậm hực nói nhưng vẫn nằm yên trong lòng anh hai.
" Nếu có thể quay lại thời gian lúc em còn nhỏ, thì thật tốt " - Khánh Anh nói rồi nhắm mắt lại gục đầu lên vai cô em gái.
Khánh An tuy chỉ mới có mười hai tuổi, nhưng cô bé rất hiểu rõ tình cảm của anh hai. Lúc cô còn nhỏ, lúc nào cũng quấn lấy hắn và nó. Trong căn phòng ấy, ba con người ấy, thật vui vẻ, thật hạnh phúc! Nếu được trở lại lúc cô còn mới ba tuổi, cô bé có thể nằm giữa hắn và nó, gác chân lên người hắn và nó, kể về tất cả mọi chuyện đã diễn ra trong ngày hôm đó. Có thể được anh hai đặt cô bé trên cổ, chạy khắp nơi trong căn nhà để nó rượt đuổi theo... Tất cả bây giờ đã trở thành quá khứ.
" Hai lại nhớ chị ấy à? " - Khánh An nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
Khánh Anh vẫn nhắm nghiền con mắt lại, ôm em gái vào lòng. Đúng, hắn thực sự rất nhớ những ngày tháng nó vẫn còn ở đây, trong gia đình hắn và trong vòng tay hắn!
" Em cũng vậy " - Đợi một lúc không thấy hắn có phản ứng gì, Khánh An lại tiếp lời rồi ngủ quên trong vòng tay anh trai mình lúc nào không hay, quên mất nhiệm vụ chính của mình là năm nỉ anh hai ngày mai tới show thời trang của Tiểu Bảo!
***
Sáng hôm sau!
An Vy sắp xếp lại các mẫu thiết kế gọn gàng và đánh dấu những mẫu đã hoàn thành sau đó mới đứng dậy cầm sấp tài liệu đi tới phòng thiết kế. Đi được một lúc, chợt nhận ra, điện thoại nó để quên nên quay lại lấy.
" Có chuyện gì vậy? " - Nó bước tới nói khi thấy hai người mặc bộ đồ lao công đang định mở cửa phòng nó bước vào.
" Chúng tôi đến làm vệ sinh ạ " - Hai người ấy cúi đầu xuống nói.
" Hôm nay không phải là ngày làm vệ sinh mà? " - An Vy nói rồi đẩy cửa bước vào.
" Chủ tịch nói gần tới show diễn thời trang rồi, muốn bộ phận thiết kế làm việc hiệu quả nên có dặn dò phải luôn giữ vệ sinh sạch sẽ để bộ phận thiết kế có thể thoải mái làm việc ạ " - Bọn họ bước theo sau lưng nó, một trong hai người lên tiếng.
Nghe người lao công nhắc đến hắn nó cũng không nói thêm gì. Bước lên bàn làm việc cầm lấy điện thoại rồi quay về phía hai người cười nhẹ:
" Mọi người làm việc của mình đi "
Hai người kia cúi đầu gật một cái, nó quay người bước ra khỏi phòng tiến tới phòng thiết kế.
***
Phòng chủ tịch!
Hôm nay Bích Thảo bảo hắn cho tới công ty cho khuây khỏa, ở mãi trong nhà cũng chán. Mà đến công ty cô cũng không biết làm gì nên hắn gọi Lạc Lạc lên trò chuyện cùng cô. Như thường lệ, gần tới buổi trưa nó sẽ lên ban công của tòa nhà cao nhất công ty để nghỉ ngơi và tiện thể dạy Lạc Lạc vẽ, bởi vì Lạc Lạc cũng có đam mê về thiết kế nhưng không biết bắt đầu từ đâu. May mắn nó biết được nên luôn giúp đỡ cô.
Lạc Lạc ngồi ở ghế sofa nóng ruột nhìn ra bên ngoài. Phần vì sợ Bích Thảo sẽ nhìn thấy nó ở bên ngoài ban công bởi vì cô biết nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy gì nhưng nhìn từ bên trong sẽ thấy mọi việc ở bên ngoài. Đồng thời cũng thắc mắc tại sao nó lại không tới?
" Tôi ra ngoài một chút " - Lạc Lạc vừa nói vừa chỉ tay ra phía cửa.
" Được " - Bích Thảo cười nhẹ nói, nhìn Lạc Lạc cô đoán là Lạc Lạc đang có việc gấp nên không giữ cô lại nói chuyện thêm.
Lạc Lạc bước ra khỏi phòng làm việc của hắn rồi chạy xuống phòng thiết kế nhoi đầu vào tìm nó.
" Chị, chị ơi " - Lạc Lạc vẫy vẫy tay gọi nó khi nhìn thấy nó vẫn đang chăm chú làm việc.
An Vy nghe thấy tiếng của Lạc Lạc thì quay đầu ra cửa nhìn rồi cười nhẹ, lúc này Lạc Lạc mới tiến vào bên trong phòng thiết kế nơi nó đang làm việc.
" Chị, sao hôm nay chị không lên ban công nữa? Có phải em làm gì sai chị giận nên không muốn dạy em vẽ nữa phải không? " - Lạc Lạc ỉu xìu nói.
An Vy chỉ cười nhẹ, vẫn chăm chú vào làm bộ váy cưới trước mắt rồi nói:
" Chị muốn hoàn thành nốt bộ váy cưới này. Có thời gian chị sẽ lại dạy em. Em xem, nó có hợp với Bích Thảo không? " - An Vy nói rồi đứng dậy bước tới đứng bên cạnh bộ vay cưới xoay lại cho Lạc Lạc xem.
Lạc Lạc há hốc miệng nhìn bộ váy cưới. Mặc dù cô vẫn thường xuyên tới xem nó thiết kế nhưng bộ váy chưa hoàn chỉnh, chỉ sau một ngày cuối tuần bộ váy đã trở nên khác hẳn.
Chiếc váy cưới với phần đuôi xòe lộng lẫy và pha lê được đính trang trí theo phong cách hoàng gia. Váy bồng chiết eo nhỏ, cúp ngực gợi cảm. Nhìn bộ váy cưới người ta sẽ nhanh chóng liên tưởng ngay đến một buổi lễ hoàng gia mà cô dâu chính là công chúa xinh đẹp trong cổ tích.
Nhìn Bích Thảo há hốc miệng, An Vy liền bật cười rồi quay người nhìn vào bộ váy cưới quan sát rồi mỉm cười hài lòng.
" Trong suốt thời gian làm trong nghề thiết kế, chị đã rất rất muốn làm ra bộ váy cưới trong mơ. Mỗi người con gái sinh ra đều đã là công chúa của một người nào đó. Chị hi vọng ai cũng sẽ tìm thấy hoàng tử đích thực của cuộc đời, tìm thấy tình yêu và hạnh phúc thực sự dành riêng cho bản thân mình. Đó là cảm hứng sáng tạo ra chiếc váy cưới này của chị " - An Vy mỉm cười hạnh phúc nhìn bộ váy cưới.
Lạc Lạc nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng lại cảm thấy có gì đó rất xót xa.
" Đáng lẽ chị cũng sẽ là một nàng công chúa xinh đẹp và đầy tài năng của anh ấy. Chỉ tại vì... "
" Duyên phận rất khó nói. Chuyện gì qua hãy để cho nó qua đi. Hiện tại mọi người đều sống tốt. Là được! " - An Vy quay sang nhìn Lạc Lạc cười nhẹ. Sau đó nhìn lệch ra phía cửa...
" Bích Thảo... " - An Vy nói.
Lạc Lạc cũng quay đầu ra nhìn. Bích Thảo đang được một anh nhân viên đẩy vào tiến tới phía bọn nó.
" Nói chuyện được không? " - Bích Thảo lạnh nhạt nhìn nó. Nó quay sang nhìn Lạc Lạc rồi lại nhìn xuống Bích Thảo:
" Được "
Lạc Lạc đi về phía sau anh nhân viên rồi cầm lấy tay cầm xe lăn nói:
" Để tôi, anh đi làm việc đi "
Anh nhân viên cúi đầu với nó rồi quay người đi ra. Bọn nó cũng đi ra khỏi phòng sau đó.
" Nói đi, Tiểu Bảo thực sự là con trai của ai? " - Bích Thảo ngước đầu lên nhìn nó hỏi.
An Vy thở hắt ra một cái rồi quay lại nhìn vào mắt của Bích Thảo nói:
" Giữa Khánh Anh và Tiểu Bảo không có mối liên quan nào hết, cô đừng hiểu lầm "
Bích Thảo nở một nụ cười khó hiểu nhìn nó:
" Tiểu Bảo gọi Khánh Anh là Daddy thì không có ý nghĩa gì hay sao? Tiểu Bảo có sợi dây chuyền y hệt Khánh Anh thì không có ý nghĩa gì hay sao? Chị không có gì để giải thích hay sao? " - tốc độ nói của Bích Thảo đã nhanh hơn, trong giọng nói đã có chút phẫn nộ.
" Bích Thảo, đây là lần cuối cùng tôi nhắc lại chuyện này. Tiểu Bảo thực sự không có liên quan gì đến Khánh Anh! Ba của Tiểu Bảo là Hải Minh. Chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng làm đám cưới, cho Tiểu Bảo một gia đình. Nên mong cô đừng nhắc lại chuyện này nữa! " - An Vy nói rồi bước đi.
Bích Thảo cầm lấy tay nó giữ lại, nở một nụ cười nhạt, giọng nói bất cần, Bích Thảo nói:
" Hi vọng những lời chị nói, chị có thể thực hiện được. Xin đừng bỉ ổi như lúc chị quay về sau ngần ấy năm bỏ đi "
An Vy nghe xong không nói gì thêm. Nó cũng không quay đầu lại nhìn, đưa tay gỡ tay Bích Thảo ra khỏi tay mình rồi bước thẳng về phía trước. Lạc Lạc nắm chặt tay cầm, cô cắn chặt môi dưới, nhìn thẳng về phía xa xa...
***
" Tiểu thư, sao hôm nay cô lại tới đây? " - Cô nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy Khánh An bước vào công ty đã bước vội ra hỏi thăm Khánh An.
" Em tới tìm anh hai. Anh hai có ở công ty không? " - Khánh An hai tay cầm dây cặp nhìn cô nhân viên thân thiện nói.
" Chủ tịch có ạ, sáng nay phu nhân cũng tới cùng chủ tịch, hai người đang ở phía trên ạ " - Cô nhân viên trả lời Khánh An.
" Phu nhân? Là chị Bích Thảo sao? " - Khánh An ngạc nhiên nói rồi lại ỉu xìu, đêm qua quên mất không năn nỉ anh hai chiều nay tới xem show diễn của Tiểu Bảo cùng cô nên bây giờ chạy tới để năn nỉ anh hai nhưng vướng mất Bích Thảo rồi. Khánh An quay người ra phía cổng xong lại quay vào nhìn cô nhân viên đang ngơ ngác nhìn cô bé, nói:
" Chị ấy không phải là phu nhân, chị nhớ chưa? " - Khánh An hừ một cái rồi tính quay người đi thì bắt gặp nó đang đi vào phía bên phải.
" Á Á, chị, ai kia? " - Khánh An kéo kéo cô nhân viên hỏi rồi chỉ vào nó.
" À, cô ấy là nhà thiết kế Emily. " - Cô nhân viên nói thêm - " Vừa ở Pháp về nước, hiện tại đang là nhà thiết kế chính của tập đoàn chúng ta. Có việc gì sao, tiểu thư? "
" Được rồi, chị đi làm việc đi, em cảm ơn " - Khánh An nói mà mắt vẫn dán vào nó sau đó chạy vội theo nó.
Cô nhân viên chỉ cười nhẹ nhìn cô bé. Hai anh em chủ tịch, hai tính cách trái ngược nhau ai cũng đều biết. Một người lạnh lùng, quyết đoán. Một người thân thiện, hòa đồng. Khánh An đến công ty hắn rất nhiều lần, ai cũng quý mến cô bé!
***
An Vy vừa bước vào phòng, tính đẩy cửa khóa lại thì Khánh An đột nhiên xuất hiện trước cửa.
" Camella... " - nó bất ngờ nói.
" Nhìn gì mà nhìn. Hứ " - Khánh An hơi lớn tiếng nói rồi len qua người hắn đi vào bên trong.
An Vy chỉ cười nhẹ rồi đẩy cửa đóng lại đi vào bên trong ngồi vào ghế sofa rót ra hai li nước. Còn Khánh An thì đi tới bàn làm việc của nó ngồi lên ghế rồi đá vào bàn cho ghế xoay vòng vòng.
" Em uống nước gì không? " - An Vy quay sang nhìn Khánh An.
" Không cần " - Khánh An trả lời rồi dừng ghế lại nhìn ra phía cửa sổ - " Chị sống có tốt không? "
Câu hỏi của Khánh An làm nó khựng lại một lúc, thực ra chín năm qua nó chẳng ổn chút nào. Sự nghiệp thăng tiến thì sao? Nó chẳng có cuộc sống mà nó mong. Suốt ngày chỉ vùi vào công việc, cũng chỉ như vậy, nó mới cảm thấy thoải mái được. Không còn thời gian nghĩ ngợi, không còn thời gian để nhớ... Nó biến thành con người của công việc từ lúc nào không hay! Từ khi trở về, lần đầu có người hỏi nó như vậy. Chẳng ai quan tâm đến nó đã sống như thế nào khi nhìn thấy sự nghiệp của nó thăng tiến như vậy, ai cũng nghĩ nó đã hạnh phúc... Nó cũng biết Khánh An chỉ lạnh lùng như vậy nhưng sự quan tâm trong ánh mắt của cô bé nó đều cảm nhận được hết!
Nghĩ ngợi một lúc rồi An Vy trả lời:
" Chị vẫn tốt. Còn em? "
Khánh An đứng dậy, bước về phía nó:
" Buổi sáng thức dậy, vệ sinh cá nhân xong sau đó sẽ xuống nhà ăn sáng và tới trường. Tôi chỉ muốn ở trường cả ngày lẫn đêm khi trở về nhà sẽ không cảm thấy nhớ chị. Cũng sẽ không nhìn thấy anh hai tự nhốt mình trong phòng hay biến thành cái máy suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc. Cũng sẽ không phải nhìn thấy bà nội với ba mẹ buồn khi chị bỏ đi. Thức dậy, đi học và trở về nhà. Cứ tuần hoàn như vậy và nỗi nhớ chị cũng tiếp diễn như công việc hàng ngày ấy "
Khánh An bước tới đứng bên cạnh nó, An Vy ngẩng đầu lên nhìn cô bé. Trong ánh mắt ấy có sự đau thương đến khó tả, trong lòng nó lại xót xa vô cùng. Khánh An cũng chính là một trong những cái tên quan trọng nhất trong trái tim nó cất giấu trong chín năm qua.
" Nếu có thể quay lại, chị có ở lại không? " - Khánh An lại tiếp lời. Trong trái tim non nớt của đứa trẻ mười hai tuổi đã luôn sống trong sự nuối tiếc của quá khứ. Tất tần tật những kí ức đẹp đẽ ấy, cô bé rất rất muốn níu kéo lại, mặc dù cô bé hiểu quá khứ không thể quay lại nhưng cô bé vẫn muốn níu kéo cảm xúc ấy...
" Chị không thể... " - An Vy ngập ngừng nói, gương mặt cô bé đã đỏ lên như sắp khóc. An Vy vội cầm lấy tay cô bé nói: " Nhưng chị rất nhớ Camella. Trong chín năm qua chưa một giây phút nào chị thôi nghĩ về Camella. Chị xin lỗi, chị thực sự có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng... Là thật lòng, chị rất rất nhớ Camella "
Một giọt, rồi hai giọt, nước mắt của cô bé đã rơi xuống không ngừng.
" Chị là người nói dối. Đã bảo là sẽ ở bên nhau mãi mà. Sao chị còn bỏ đi? Sao chị để lại bỏ tôi và anh hai ở đây rồi ra đi không một lời tạm biệt như thế " - Khánh An bật khóc thành tiếng, cô bé nói trong nước mắt rồi giật tay mình về nói - " Tôi ghét chị "
Vô tình bàn tay Khánh An hất mạnh li nước về phía chiếc tú gần đó. Chỉ một sự va chạm nhẹ, chiếc tủ đã lung lay rồi đổ về phía trước. An Vy sợ hãi mở to mắt nhìn chiếc tủ đang đổ về trước. Không nghĩ ngợi nhiều, nó đã bật dậy kéo Khánh An về phía trước còn bản thân thì ôm lấy người Khánh An che chăn cho cô bé. Vì chiếc tủ rất dài nên trong phút chốc không thể đẩy Khánh An ra được, nó đành phải lấy người che chắn cho cô bé. Khánh An đang chưa hiểu chuyện gì vì hành động của nó quá nhanh thì có thứ gì đó như đè nặng lên người cô bé.
Trong căn phòng của nó bỗng phát ra một tiếng động lớn khiến mọi người ở bên ngoài đều giật mình chạy vào.
" CHỊ RAIN " - Khánh An bị người nó đè xuống nằm bẹp dưới đất nhưng nói đúng hơn là chiếc tủ dài đã đổ xuống. Khánh An hét lên, cố quay đầu lên nhìn nó nhưng không thể - " Chị Rain, chị đừng làm sao mà, chị trả lời Camella đi. CHỊ ƠI " - Khánh An bật khóc gọi lớn nhưng nó vẫn không trả lời, chiếc tủ đè nặng xuống cô bé đến khó thở. An Vy khẽ nhúc nhích, cố gắng dùng sức đẩy cái tủ lên để Khánh An bên dưới không bị sức nặng của tủ ép xuống, nhưng nó đã không còn sức trả lời cô bé nữa rồi.
" Chị Emily, Chị Emily " - Mọi người bây giờ mới chạy ùa vào hốt hoảng gọi nó, mỗi người mỗi tay cố gắng nâng tủ lên rồi đẩy chiếc ghế sofa gần đó vào để kê tủ lại cho nó và Khánh An trườn ra.
" Tiểu thư, cô mau ra đi, chúng tôi sẽ giúp chị Emily ra sau "
Khánh An trườn ra bên ngoài sau đó bò vào đưa tay cầm hai tay nó kéo ra, Khánh An vừa khóc lớn vừa nói không ngừng:
" Chị Rain, chị mau ra đây đi. Camella sẽ không giận chị nữa, chị mau tỉnh lại đi "
Vừa khóc cô bé vừa kéo nó ra. Lúc này cửa phòng lại bật tung ra, Khánh Anh bước vào nhìn đám đông:
" Có chuyện gì vậy? "
Nghe thấy tiếng hắn mọi người liền tránh ra hai bên. Vừa nghe thấy tiếng anh hai, Camella đã nhanh chóng chui ra chạy tới kéo tay Khánh Anh:
" Anh Hai, mau cứu chị ấy đi. Mau đi " - Khánh An vẫn khóc lớn nói trong nước mắt.
Quan sát xung quanh hắn hiểu ngay ra mọi chuyện. Hắn cởi chiếc áo ngoài ra sau đó bước nhanh tới kéo nó ra bên ngoài. Khánh An đột nhiên lại ngất lịm đi. Có thể bị sức nặng của tủ éo xuống ngực, lại khóc nhiều nên cô bé không thể hô hấp được.
" Tiểu thư, tiểu thư " - Một anh nhân viên gần đó nhanh tay đỡ lấy Khánh An rồi bế lên.
" Mau gọi cấp cứu đi " - Một người khác.
" Để tôi " - một người khác lại nhanh tay rút điện thoại ra.
Khánh Anh kéo được nó ra bên ngoài, hắn vội bế nó lên. Gương mặt của hắn đằng đằng sát khí. Nhìn hắn bây giờ còn đáng sợ gấp bội phần ngày thường khiến ai nấy đều khúm núm nhìn nhau sợ hãi.
An Vy trên đầu máu chảy không ngừng, nó ngất lịm đi trên tay hắn. Gương mặt nhợt nhạt xanh xao. Khánh Anh khẽ liếc xuống nhìn nó rồi nhìn thẳng về trước.
" Điều tra nhanh cho tôi "
Gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm của hắn khiến người trợ lí không rét mà run vội lắp bắp:
" Vâng... Vâng. Tôi sẽ đi điều tra ngay "
Nghe được câu trả lời, hắn bước thẳng đi. Một người khác nhanh chóng mở cửa cho hắn. Cậu nhân viên lúc nãy cũng nhanh chóng bế Khánh An lên rồi đi theo sau lưng hắn. Hai xe cấp cứu nhanh chóng tới và đưa bọn nó đi!
" Tiểu Bảo " - An Vy đột nhiên nói.
" Dạ? " - Tiểu Bảo quay đầu sang nhìn mẹ.
" Tiểu Bảo có thích chú Hải Minh về sống chung với Tiểu Bảo không? " - An Vy cúi đầu xuống nhìn cậu con trai nói.
Tiểu Bảo nhìn mẹ một lúc rồi quay ra phía cửa sổ tiếp tục ngắm mưa. Dựa người vào lòng An Vy, cậu bé trầm ngâm nhìn trời mưa, ánh mắt trẻ thơ lại chứa đựng một nỗi buồn khó tả. Chín năm rồi, cậu bé luôn có niềm tin sẽ tìm được Daddy của cậu, chiếc vòng cổ cậu cất giữ cẩn thận và luôn mang theo bên mình đã mất rồi. Khó khăn lắm cậu mới có thể tìm thấy Daddy, cậu rất muốn sông chung với Daddy giống như bao người bạn của cậu bé thế nhưng cậu không bao giờ lại muốn nhìn thấy mẹ khóc!
Nghĩ một lúc, Tiểu Bảo quay sang ngước nhìn An Vy, nói:
" Ngày mai show diễn của Tiểu Bảo sẽ được diễn ra, mẹ có thể gọi Daddy đến được không? "
An Vy trầm ngâm nhìn Tiểu Bảo, hôm nay Tiểu Bảo đã chịu quá nhiều tổn thương, nó thực sự không thể bật ra được chữ nào. Hiểu được lòng mẹ, Tiểu Bảo lại tiếp lời:
" Tiểu Bảo muốn được một lần có cả Daddy và mẹ cùng đi xem Tiểu Bảo biểu diễn như những người bạn có ba mẹ đi cùng. Sau đó, Tiểu Bảo sẽ nghe lời mẹ. "
Ánh mắt nài nỉ, có gì đó lại rất khát khao trong ánh mắt của một đứa trẻ thiếu hơi ấm của ba, khao khát có được ba của Tiểu Bảo làm nó mủi lòng. An Vy ôm lấy Tiểu Bảo vào lòng vỗ về. An Vy biết đó là khao khát đã từ lâu của Tiểu Bảo. Chính vì thế nên nó không muốn để Tiểu Bảo quay lại sàn diễn. Nó rất rất muốn thực hiện cho con trai của mình... Nhưng hắn thì không được!
" Tiểu Bảo ngủ đi nào, ngày mai Tiểu Bảo phải thật xuất sắc, biết chưa? " - An Vy trầm ngâm một lúc rồi quay xuống nhìn cậu bé cười nhẹ.
Tiểu Bảo ngoan ngoãn nằm xuống ngủ, An Vy cúi đầu xuống hôn lên trán cậu bé rồi quay sang phía khác với lấy chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường gọi cho ai đó.
" Tớ có chút việc nhờ cậu " - Đưa điện thoại lên tai một lúc rồi nó nói.
"... " - Đầu dây bên kia
" Ngày mai cậu cùng tới buổi biểu diễn của Tiểu Bảo với tớ. Nhưng mà... Với tư cách là Daddy của Tiểu Bảo! " - An Vy nói.
"... "
" Cậu ngủ ngon. Tạm biệt " - Nói xong nó tắt máy rồi ngồi dựa vào thành giường, một tay vòng qua đầu Tiểu Bảo vỗ nhẹ cánh tay cậu, một tay đặt lên bụng cậu bé rồi nhìn xa xăm ra bên ngoài trời.
***
Ở một nơi khác, trong căn biệt thự khang trang ngát hương hoa hồng, một sự ngột ngạt tới kì lạ.
" Thằng bé thật đáng thương " - Mẹ hắn bùi ngùi nói.
" Con lên xem Bích Thảo thế nào rồi đưa cô ấy về " - Khánh Anh đứng dậy nói rồi quay người bỏ lên tầng trên.
Mọi người cũng hướng mắt nhìn theo hắn, sau đó Ba hắn nói kéo tầm nhìn của mọi người quay lại với phòng khách:
" Tại sao thằng bé lại khăng khăng Ken là Daddy nhỉ? "
" Bởi vì anh Hai có sợi dây chuyền giống Tiểu Bảo á ba. Chị Rain bảo với Tiểu Bảo có thể tìm lại Daddy bằng sợi dây chuyền ấy. Con đã thấy sợi dây chuyền ấy của Tiểu Bảo, thực sự rất giống cái của anh hai. Nhưng mà chị Bích Thảo đã vứt đi rồi " - Khánh An hậm hực nói.
Nhắc tới Bích Thảo, mọi người lại thở dài. Đúng là không nên đào sâu chuyện này! Dù sao sớm muộn gì Bích Thảo cũng là dâu con trong nhà này, không nên để mọi người khó xử với nhau!
***
Bích Thảo đang ngồi trước ban công nhắm nhìn bầu trời đêm trong mưa. Khánh Anh bước tới đứng ngang hàng với Bích Thảo, hắn cũng im lặng nhìn ra bầu trời. Một lúc lâu sau, Bích Thảo mới lên tiếng:
" Anh, chuyện của Tiểu Bảo... "
" Chúng ta kết hôn đi " - Khánh Anh không nhìn xuống cô, nói cắt ngang lời cô làm cho Bích Thảo mở to mắt nhìn hắn.
Hắn lúc này mới quay người lại phía sau kéo chiếc xe đây của Bích Thảo quay ngược vào bên trong. Còn Bích Thảo chỉ biết quay người về phía sau ngước nhìn lên hắn. Không hiểu cô đang vui hay đang buồn trước lời cầu hôn đột ngột này của hắn?
Khánh Anh nhìn thằng phía trước đẩy Bích Thảo đi, rồi tiếp lời:
" Sau khi show diễn váy cưới đầu tiên của tập đoàn được thực hiện. Chúng ta kết hôn đi. Còn bây giờ, anh đưa em về "
Nghe xong lời hắn nói, Bích Thảo quay đầu lại. Được ở bên cạnh hắn là ước mơ và cũng là những gì đẹp đẽ nhất cuộc đời bù đắp cho cô. Bởi chỉ có hắn là nguồn sống để cô tiếp tục tồn tại trên cuộc đời này. Cô có nên gạt bỏ tất cả, sống hạnh phúc bên hắn? Đúng, chính là ngày ngày được ngắm nhìn hắn, cô mất đi sự tự do đi lại cũng cảm thấy đáng, mặc dù cô biết hắn chưa bao giờ yêu cô!
Sau khi đưa Bích Thảo trở về, hắn quay về phòng, vừa mở cửa ra đã thấy Khánh An ngồi trên giường hắn khoanh tay nhìn ra phía cửa, nơi hắn đang đi vào. Khánh Anh chỉ cười nhẹ, hắn hiểu tính của cô em gái của mình khi không vừa ý chuyện gì sẽ ngồi ở trong phòng hắn cả mấy tiếng đồng hồ chỉ để đợi lúc hắn trở về và mở cửa ra...
" Tại sao anh còn đưa chị ấy về? Chị ấy xấu lắm, chị ấy đã thay đổi rồi. Tại sao anh lại làm Tiểu Bảo buồn? Tiểu Bảo có lỗi gì đâu. Tiểu Bảo thực sự có sợi dây chuyền... " - Khánh An tuôn ra một tràng. Khánh Anh day trán rồi đi tới bịt miệng cô em gái lại rồi bế lên giường, kéo chăn lên, để cô bé yên vị trong lòng hắn.
" Em còn chưa nói xong mà " - Khánh An hậm hực nói nhưng vẫn nằm yên trong lòng anh hai.
" Nếu có thể quay lại thời gian lúc em còn nhỏ, thì thật tốt " - Khánh Anh nói rồi nhắm mắt lại gục đầu lên vai cô em gái.
Khánh An tuy chỉ mới có mười hai tuổi, nhưng cô bé rất hiểu rõ tình cảm của anh hai. Lúc cô còn nhỏ, lúc nào cũng quấn lấy hắn và nó. Trong căn phòng ấy, ba con người ấy, thật vui vẻ, thật hạnh phúc! Nếu được trở lại lúc cô còn mới ba tuổi, cô bé có thể nằm giữa hắn và nó, gác chân lên người hắn và nó, kể về tất cả mọi chuyện đã diễn ra trong ngày hôm đó. Có thể được anh hai đặt cô bé trên cổ, chạy khắp nơi trong căn nhà để nó rượt đuổi theo... Tất cả bây giờ đã trở thành quá khứ.
" Hai lại nhớ chị ấy à? " - Khánh An nghĩ ngợi một lúc rồi đột nhiên lên tiếng.
Khánh Anh vẫn nhắm nghiền con mắt lại, ôm em gái vào lòng. Đúng, hắn thực sự rất nhớ những ngày tháng nó vẫn còn ở đây, trong gia đình hắn và trong vòng tay hắn!
" Em cũng vậy " - Đợi một lúc không thấy hắn có phản ứng gì, Khánh An lại tiếp lời rồi ngủ quên trong vòng tay anh trai mình lúc nào không hay, quên mất nhiệm vụ chính của mình là năm nỉ anh hai ngày mai tới show thời trang của Tiểu Bảo!
***
Sáng hôm sau!
An Vy sắp xếp lại các mẫu thiết kế gọn gàng và đánh dấu những mẫu đã hoàn thành sau đó mới đứng dậy cầm sấp tài liệu đi tới phòng thiết kế. Đi được một lúc, chợt nhận ra, điện thoại nó để quên nên quay lại lấy.
" Có chuyện gì vậy? " - Nó bước tới nói khi thấy hai người mặc bộ đồ lao công đang định mở cửa phòng nó bước vào.
" Chúng tôi đến làm vệ sinh ạ " - Hai người ấy cúi đầu xuống nói.
" Hôm nay không phải là ngày làm vệ sinh mà? " - An Vy nói rồi đẩy cửa bước vào.
" Chủ tịch nói gần tới show diễn thời trang rồi, muốn bộ phận thiết kế làm việc hiệu quả nên có dặn dò phải luôn giữ vệ sinh sạch sẽ để bộ phận thiết kế có thể thoải mái làm việc ạ " - Bọn họ bước theo sau lưng nó, một trong hai người lên tiếng.
Nghe người lao công nhắc đến hắn nó cũng không nói thêm gì. Bước lên bàn làm việc cầm lấy điện thoại rồi quay về phía hai người cười nhẹ:
" Mọi người làm việc của mình đi "
Hai người kia cúi đầu gật một cái, nó quay người bước ra khỏi phòng tiến tới phòng thiết kế.
***
Phòng chủ tịch!
Hôm nay Bích Thảo bảo hắn cho tới công ty cho khuây khỏa, ở mãi trong nhà cũng chán. Mà đến công ty cô cũng không biết làm gì nên hắn gọi Lạc Lạc lên trò chuyện cùng cô. Như thường lệ, gần tới buổi trưa nó sẽ lên ban công của tòa nhà cao nhất công ty để nghỉ ngơi và tiện thể dạy Lạc Lạc vẽ, bởi vì Lạc Lạc cũng có đam mê về thiết kế nhưng không biết bắt đầu từ đâu. May mắn nó biết được nên luôn giúp đỡ cô.
Lạc Lạc ngồi ở ghế sofa nóng ruột nhìn ra bên ngoài. Phần vì sợ Bích Thảo sẽ nhìn thấy nó ở bên ngoài ban công bởi vì cô biết nhìn từ bên ngoài vào sẽ không thấy gì nhưng nhìn từ bên trong sẽ thấy mọi việc ở bên ngoài. Đồng thời cũng thắc mắc tại sao nó lại không tới?
" Tôi ra ngoài một chút " - Lạc Lạc vừa nói vừa chỉ tay ra phía cửa.
" Được " - Bích Thảo cười nhẹ nói, nhìn Lạc Lạc cô đoán là Lạc Lạc đang có việc gấp nên không giữ cô lại nói chuyện thêm.
Lạc Lạc bước ra khỏi phòng làm việc của hắn rồi chạy xuống phòng thiết kế nhoi đầu vào tìm nó.
" Chị, chị ơi " - Lạc Lạc vẫy vẫy tay gọi nó khi nhìn thấy nó vẫn đang chăm chú làm việc.
An Vy nghe thấy tiếng của Lạc Lạc thì quay đầu ra cửa nhìn rồi cười nhẹ, lúc này Lạc Lạc mới tiến vào bên trong phòng thiết kế nơi nó đang làm việc.
" Chị, sao hôm nay chị không lên ban công nữa? Có phải em làm gì sai chị giận nên không muốn dạy em vẽ nữa phải không? " - Lạc Lạc ỉu xìu nói.
An Vy chỉ cười nhẹ, vẫn chăm chú vào làm bộ váy cưới trước mắt rồi nói:
" Chị muốn hoàn thành nốt bộ váy cưới này. Có thời gian chị sẽ lại dạy em. Em xem, nó có hợp với Bích Thảo không? " - An Vy nói rồi đứng dậy bước tới đứng bên cạnh bộ vay cưới xoay lại cho Lạc Lạc xem.
Lạc Lạc há hốc miệng nhìn bộ váy cưới. Mặc dù cô vẫn thường xuyên tới xem nó thiết kế nhưng bộ váy chưa hoàn chỉnh, chỉ sau một ngày cuối tuần bộ váy đã trở nên khác hẳn.
Chiếc váy cưới với phần đuôi xòe lộng lẫy và pha lê được đính trang trí theo phong cách hoàng gia. Váy bồng chiết eo nhỏ, cúp ngực gợi cảm. Nhìn bộ váy cưới người ta sẽ nhanh chóng liên tưởng ngay đến một buổi lễ hoàng gia mà cô dâu chính là công chúa xinh đẹp trong cổ tích.
Nhìn Bích Thảo há hốc miệng, An Vy liền bật cười rồi quay người nhìn vào bộ váy cưới quan sát rồi mỉm cười hài lòng.
" Trong suốt thời gian làm trong nghề thiết kế, chị đã rất rất muốn làm ra bộ váy cưới trong mơ. Mỗi người con gái sinh ra đều đã là công chúa của một người nào đó. Chị hi vọng ai cũng sẽ tìm thấy hoàng tử đích thực của cuộc đời, tìm thấy tình yêu và hạnh phúc thực sự dành riêng cho bản thân mình. Đó là cảm hứng sáng tạo ra chiếc váy cưới này của chị " - An Vy mỉm cười hạnh phúc nhìn bộ váy cưới.
Lạc Lạc nhìn thấy nụ cười ấy, trong lòng lại cảm thấy có gì đó rất xót xa.
" Đáng lẽ chị cũng sẽ là một nàng công chúa xinh đẹp và đầy tài năng của anh ấy. Chỉ tại vì... "
" Duyên phận rất khó nói. Chuyện gì qua hãy để cho nó qua đi. Hiện tại mọi người đều sống tốt. Là được! " - An Vy quay sang nhìn Lạc Lạc cười nhẹ. Sau đó nhìn lệch ra phía cửa...
" Bích Thảo... " - An Vy nói.
Lạc Lạc cũng quay đầu ra nhìn. Bích Thảo đang được một anh nhân viên đẩy vào tiến tới phía bọn nó.
" Nói chuyện được không? " - Bích Thảo lạnh nhạt nhìn nó. Nó quay sang nhìn Lạc Lạc rồi lại nhìn xuống Bích Thảo:
" Được "
Lạc Lạc đi về phía sau anh nhân viên rồi cầm lấy tay cầm xe lăn nói:
" Để tôi, anh đi làm việc đi "
Anh nhân viên cúi đầu với nó rồi quay người đi ra. Bọn nó cũng đi ra khỏi phòng sau đó.
" Nói đi, Tiểu Bảo thực sự là con trai của ai? " - Bích Thảo ngước đầu lên nhìn nó hỏi.
An Vy thở hắt ra một cái rồi quay lại nhìn vào mắt của Bích Thảo nói:
" Giữa Khánh Anh và Tiểu Bảo không có mối liên quan nào hết, cô đừng hiểu lầm "
Bích Thảo nở một nụ cười khó hiểu nhìn nó:
" Tiểu Bảo gọi Khánh Anh là Daddy thì không có ý nghĩa gì hay sao? Tiểu Bảo có sợi dây chuyền y hệt Khánh Anh thì không có ý nghĩa gì hay sao? Chị không có gì để giải thích hay sao? " - tốc độ nói của Bích Thảo đã nhanh hơn, trong giọng nói đã có chút phẫn nộ.
" Bích Thảo, đây là lần cuối cùng tôi nhắc lại chuyện này. Tiểu Bảo thực sự không có liên quan gì đến Khánh Anh! Ba của Tiểu Bảo là Hải Minh. Chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng làm đám cưới, cho Tiểu Bảo một gia đình. Nên mong cô đừng nhắc lại chuyện này nữa! " - An Vy nói rồi bước đi.
Bích Thảo cầm lấy tay nó giữ lại, nở một nụ cười nhạt, giọng nói bất cần, Bích Thảo nói:
" Hi vọng những lời chị nói, chị có thể thực hiện được. Xin đừng bỉ ổi như lúc chị quay về sau ngần ấy năm bỏ đi "
An Vy nghe xong không nói gì thêm. Nó cũng không quay đầu lại nhìn, đưa tay gỡ tay Bích Thảo ra khỏi tay mình rồi bước thẳng về phía trước. Lạc Lạc nắm chặt tay cầm, cô cắn chặt môi dưới, nhìn thẳng về phía xa xa...
***
" Tiểu thư, sao hôm nay cô lại tới đây? " - Cô nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy Khánh An bước vào công ty đã bước vội ra hỏi thăm Khánh An.
" Em tới tìm anh hai. Anh hai có ở công ty không? " - Khánh An hai tay cầm dây cặp nhìn cô nhân viên thân thiện nói.
" Chủ tịch có ạ, sáng nay phu nhân cũng tới cùng chủ tịch, hai người đang ở phía trên ạ " - Cô nhân viên trả lời Khánh An.
" Phu nhân? Là chị Bích Thảo sao? " - Khánh An ngạc nhiên nói rồi lại ỉu xìu, đêm qua quên mất không năn nỉ anh hai chiều nay tới xem show diễn của Tiểu Bảo cùng cô nên bây giờ chạy tới để năn nỉ anh hai nhưng vướng mất Bích Thảo rồi. Khánh An quay người ra phía cổng xong lại quay vào nhìn cô nhân viên đang ngơ ngác nhìn cô bé, nói:
" Chị ấy không phải là phu nhân, chị nhớ chưa? " - Khánh An hừ một cái rồi tính quay người đi thì bắt gặp nó đang đi vào phía bên phải.
" Á Á, chị, ai kia? " - Khánh An kéo kéo cô nhân viên hỏi rồi chỉ vào nó.
" À, cô ấy là nhà thiết kế Emily. " - Cô nhân viên nói thêm - " Vừa ở Pháp về nước, hiện tại đang là nhà thiết kế chính của tập đoàn chúng ta. Có việc gì sao, tiểu thư? "
" Được rồi, chị đi làm việc đi, em cảm ơn " - Khánh An nói mà mắt vẫn dán vào nó sau đó chạy vội theo nó.
Cô nhân viên chỉ cười nhẹ nhìn cô bé. Hai anh em chủ tịch, hai tính cách trái ngược nhau ai cũng đều biết. Một người lạnh lùng, quyết đoán. Một người thân thiện, hòa đồng. Khánh An đến công ty hắn rất nhiều lần, ai cũng quý mến cô bé!
***
An Vy vừa bước vào phòng, tính đẩy cửa khóa lại thì Khánh An đột nhiên xuất hiện trước cửa.
" Camella... " - nó bất ngờ nói.
" Nhìn gì mà nhìn. Hứ " - Khánh An hơi lớn tiếng nói rồi len qua người hắn đi vào bên trong.
An Vy chỉ cười nhẹ rồi đẩy cửa đóng lại đi vào bên trong ngồi vào ghế sofa rót ra hai li nước. Còn Khánh An thì đi tới bàn làm việc của nó ngồi lên ghế rồi đá vào bàn cho ghế xoay vòng vòng.
" Em uống nước gì không? " - An Vy quay sang nhìn Khánh An.
" Không cần " - Khánh An trả lời rồi dừng ghế lại nhìn ra phía cửa sổ - " Chị sống có tốt không? "
Câu hỏi của Khánh An làm nó khựng lại một lúc, thực ra chín năm qua nó chẳng ổn chút nào. Sự nghiệp thăng tiến thì sao? Nó chẳng có cuộc sống mà nó mong. Suốt ngày chỉ vùi vào công việc, cũng chỉ như vậy, nó mới cảm thấy thoải mái được. Không còn thời gian nghĩ ngợi, không còn thời gian để nhớ... Nó biến thành con người của công việc từ lúc nào không hay! Từ khi trở về, lần đầu có người hỏi nó như vậy. Chẳng ai quan tâm đến nó đã sống như thế nào khi nhìn thấy sự nghiệp của nó thăng tiến như vậy, ai cũng nghĩ nó đã hạnh phúc... Nó cũng biết Khánh An chỉ lạnh lùng như vậy nhưng sự quan tâm trong ánh mắt của cô bé nó đều cảm nhận được hết!
Nghĩ ngợi một lúc rồi An Vy trả lời:
" Chị vẫn tốt. Còn em? "
Khánh An đứng dậy, bước về phía nó:
" Buổi sáng thức dậy, vệ sinh cá nhân xong sau đó sẽ xuống nhà ăn sáng và tới trường. Tôi chỉ muốn ở trường cả ngày lẫn đêm khi trở về nhà sẽ không cảm thấy nhớ chị. Cũng sẽ không nhìn thấy anh hai tự nhốt mình trong phòng hay biến thành cái máy suốt ngày chỉ cắm đầu vào công việc. Cũng sẽ không phải nhìn thấy bà nội với ba mẹ buồn khi chị bỏ đi. Thức dậy, đi học và trở về nhà. Cứ tuần hoàn như vậy và nỗi nhớ chị cũng tiếp diễn như công việc hàng ngày ấy "
Khánh An bước tới đứng bên cạnh nó, An Vy ngẩng đầu lên nhìn cô bé. Trong ánh mắt ấy có sự đau thương đến khó tả, trong lòng nó lại xót xa vô cùng. Khánh An cũng chính là một trong những cái tên quan trọng nhất trong trái tim nó cất giấu trong chín năm qua.
" Nếu có thể quay lại, chị có ở lại không? " - Khánh An lại tiếp lời. Trong trái tim non nớt của đứa trẻ mười hai tuổi đã luôn sống trong sự nuối tiếc của quá khứ. Tất tần tật những kí ức đẹp đẽ ấy, cô bé rất rất muốn níu kéo lại, mặc dù cô bé hiểu quá khứ không thể quay lại nhưng cô bé vẫn muốn níu kéo cảm xúc ấy...
" Chị không thể... " - An Vy ngập ngừng nói, gương mặt cô bé đã đỏ lên như sắp khóc. An Vy vội cầm lấy tay cô bé nói: " Nhưng chị rất nhớ Camella. Trong chín năm qua chưa một giây phút nào chị thôi nghĩ về Camella. Chị xin lỗi, chị thực sự có nỗi khổ tâm riêng. Nhưng... Là thật lòng, chị rất rất nhớ Camella "
Một giọt, rồi hai giọt, nước mắt của cô bé đã rơi xuống không ngừng.
" Chị là người nói dối. Đã bảo là sẽ ở bên nhau mãi mà. Sao chị còn bỏ đi? Sao chị để lại bỏ tôi và anh hai ở đây rồi ra đi không một lời tạm biệt như thế " - Khánh An bật khóc thành tiếng, cô bé nói trong nước mắt rồi giật tay mình về nói - " Tôi ghét chị "
Vô tình bàn tay Khánh An hất mạnh li nước về phía chiếc tú gần đó. Chỉ một sự va chạm nhẹ, chiếc tủ đã lung lay rồi đổ về phía trước. An Vy sợ hãi mở to mắt nhìn chiếc tủ đang đổ về trước. Không nghĩ ngợi nhiều, nó đã bật dậy kéo Khánh An về phía trước còn bản thân thì ôm lấy người Khánh An che chăn cho cô bé. Vì chiếc tủ rất dài nên trong phút chốc không thể đẩy Khánh An ra được, nó đành phải lấy người che chắn cho cô bé. Khánh An đang chưa hiểu chuyện gì vì hành động của nó quá nhanh thì có thứ gì đó như đè nặng lên người cô bé.
Trong căn phòng của nó bỗng phát ra một tiếng động lớn khiến mọi người ở bên ngoài đều giật mình chạy vào.
" CHỊ RAIN " - Khánh An bị người nó đè xuống nằm bẹp dưới đất nhưng nói đúng hơn là chiếc tủ dài đã đổ xuống. Khánh An hét lên, cố quay đầu lên nhìn nó nhưng không thể - " Chị Rain, chị đừng làm sao mà, chị trả lời Camella đi. CHỊ ƠI " - Khánh An bật khóc gọi lớn nhưng nó vẫn không trả lời, chiếc tủ đè nặng xuống cô bé đến khó thở. An Vy khẽ nhúc nhích, cố gắng dùng sức đẩy cái tủ lên để Khánh An bên dưới không bị sức nặng của tủ ép xuống, nhưng nó đã không còn sức trả lời cô bé nữa rồi.
" Chị Emily, Chị Emily " - Mọi người bây giờ mới chạy ùa vào hốt hoảng gọi nó, mỗi người mỗi tay cố gắng nâng tủ lên rồi đẩy chiếc ghế sofa gần đó vào để kê tủ lại cho nó và Khánh An trườn ra.
" Tiểu thư, cô mau ra đi, chúng tôi sẽ giúp chị Emily ra sau "
Khánh An trườn ra bên ngoài sau đó bò vào đưa tay cầm hai tay nó kéo ra, Khánh An vừa khóc lớn vừa nói không ngừng:
" Chị Rain, chị mau ra đây đi. Camella sẽ không giận chị nữa, chị mau tỉnh lại đi "
Vừa khóc cô bé vừa kéo nó ra. Lúc này cửa phòng lại bật tung ra, Khánh Anh bước vào nhìn đám đông:
" Có chuyện gì vậy? "
Nghe thấy tiếng hắn mọi người liền tránh ra hai bên. Vừa nghe thấy tiếng anh hai, Camella đã nhanh chóng chui ra chạy tới kéo tay Khánh Anh:
" Anh Hai, mau cứu chị ấy đi. Mau đi " - Khánh An vẫn khóc lớn nói trong nước mắt.
Quan sát xung quanh hắn hiểu ngay ra mọi chuyện. Hắn cởi chiếc áo ngoài ra sau đó bước nhanh tới kéo nó ra bên ngoài. Khánh An đột nhiên lại ngất lịm đi. Có thể bị sức nặng của tủ éo xuống ngực, lại khóc nhiều nên cô bé không thể hô hấp được.
" Tiểu thư, tiểu thư " - Một anh nhân viên gần đó nhanh tay đỡ lấy Khánh An rồi bế lên.
" Mau gọi cấp cứu đi " - Một người khác.
" Để tôi " - một người khác lại nhanh tay rút điện thoại ra.
Khánh Anh kéo được nó ra bên ngoài, hắn vội bế nó lên. Gương mặt của hắn đằng đằng sát khí. Nhìn hắn bây giờ còn đáng sợ gấp bội phần ngày thường khiến ai nấy đều khúm núm nhìn nhau sợ hãi.
An Vy trên đầu máu chảy không ngừng, nó ngất lịm đi trên tay hắn. Gương mặt nhợt nhạt xanh xao. Khánh Anh khẽ liếc xuống nhìn nó rồi nhìn thẳng về trước.
" Điều tra nhanh cho tôi "
Gương mặt lạnh băng không chút biểu cảm của hắn khiến người trợ lí không rét mà run vội lắp bắp:
" Vâng... Vâng. Tôi sẽ đi điều tra ngay "
Nghe được câu trả lời, hắn bước thẳng đi. Một người khác nhanh chóng mở cửa cho hắn. Cậu nhân viên lúc nãy cũng nhanh chóng bế Khánh An lên rồi đi theo sau lưng hắn. Hai xe cấp cứu nhanh chóng tới và đưa bọn nó đi!
/99
|