Ánh nắng nhàn nhạt ngả về chiều cùng làn gió nhẹ thổi qua vạn vật. Giờ tan tầm, những chiếc xe cộ đi lại tấp nập. An Vy dắt tay Tiểu Bảo bước ra khỏi công ty, ngồi xuống chỉnh lại chiếc cổ áo cho Tiểu Bảo, nó vui vẻ lên tiếng:
Hôm nay Tiểu Bảo muốn đi đâu nè, Vy Vy dẫn con đi chơi, chịu không?
Yearrr. Chịu ạ - Tiểu Bảo reo lên rồi ôm chầm lấy cổ An Vy.
Tiểu Bảo thích rồi nhé. Người anh em có thể đi cùng không hả? - Hải Minh đi từ phía ngoài vào ngồi xuống bên cạnh nó nhìn Tiểu Bảo cười.
Tất nhiên là được ạ - Tiểu Bảo vội trả lời ngay.
An Vy đứng dậy, Hải Minh cũng đứng dậy theo. Nhìn Hải Minh, nói:
Công ty của cậu sao rồi? Cậu chỉ mới về nước, không bận gì sao?
Tớ giải quyết được - Hải Minh nháy mắt nhìn nó rồi bế sốc Tiểu Bảo lên không trung sau đó chạy đi. Tiểu Bảo thích thú dang tay ra reo lên. An Vy ngước nhìn hai người bật cười rồi đi nhanh theo sau lưng.
Phía trong công ty, Khánh Anh xỏ tay vào túi quần, đứng chựng lại trước cổng...
Chủ tịch, chủ tịch... - Người trợ lí của hắn nhìn theo hướng hắn nhìn, sau đó thấy bọn nó đi hẳn lúc này mới lên tiếng kéo hắn về thực tại.
Khánh Anh quay vội sang nhìn người trợ lí đang hết sức khó hiểu nhìn hắn. Sau đó đưa tập hồ sơ trên tay đặt lên đầu người trợ lí:
Xử lý đi
Dứt câu, hắn đã nhanh chóng rời khỏi đó để lại gương mặt méo xệch của trợ lí.
***
Phòng Khách!
A Hai về rồi - Khánh An đang ngồi xem ti vi cùng Bích Thảo thì vui mừng reo lên chạy tới ôm lấy chân hắn.
Anh đi làm về rồi ạ? - Bích Thảo cũng đẩy xe đi tới cười nhẹ nhìn hắn.
Ừm - Khánh Anh chỉ quay đầu sang nhìn Bích Thảo gật đầu nhẹ rồi quay sang xoa xoa đầu Khánh An rồi định bụng quay lưng đi thì Camella đã kéo tay hắn lại.
Hai dẫn Camella đi gặp Tiểu Bảo đi, Camella nghe Tiểu Kiệt nói Tiểu Bảo đã chuyển nhà rồi - Khánh An buồn bã nói.
Nghe thấy Khánh An nhắc tới Tiểu Bảo, Bích Thảo có phần không vui lên tiếng:
Camella, Anh hai vừa đi làm về rất mệt. Không được nhõng nhẽo như vậy
Khánh An nghe xong thì ỉu xìu cúi đầu. Lúc này Khánh Anh mới quay đầu về phía sau nhìn Khánh An, trầm ngâm một lúc, hắn lên tiếng:
Hai đưa em đi chơi
Thật ạ? - Khánh An mắt sáng lên nhìn Khánh Anh vui mừng. Đã lâu lắm rồi, từ ngày nó đi, hắn chỉ chuyên tâm vào công việc. Dù cho đối với em gái, hắn luôn dịu dàng như vậy nhưng thời gian của hắn thì chẳng dành cho ai ngoài công việc.
Ừm. - Khánh Anh xoa đầu Khánh An cười nhẹ rồi quay sang nhìn Bích Thảo - Em cũng đi cùng đi. Sau đó anh sẽ đưa em về luôn
Hắn nói rồi quay người đi lên phòng. Bích Thảo nở một nụ cười nhẹ nhìn theo hắn rồi quay sang Khánh An cười nhìn cô bé đang nhảy cẫng lên vì vui sướng.
***
8h30PM
Hải Minh bế Tiểu Bảo trước ngực, cậu bé đang ôm lấy cổ Hải Minh dựa đầu vào vai cậu ngủ ngon lành sau một chuyến đi chơi mệt nhọc. Lần đầu tiên sau khi về nước, cậu bé mới có thể được đi ăn, đi chơi nhiều nơi như thế nên đã chơi rất vui vẻ. An Vy xách cặp và áo cho Tiểu Bảo, thi thoảng lại ngước lên nhìn Tiểu Bảo rồi lại tiếp tục đi bên cạnh cậu.
Làn gió mát thổi vào người cùng không gian thoáng đãng, không khí trong lành làm con người ta cũng cảm thấy khỏe khoắn, thoải mái hơn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Nhìn qua An Vy, Hải Minh khẽ bật cười.
Cậu cười cái gì? - An Vy quay đầu sang nhìn Hải Minh.
Tớ có cười sao? - Hải Minh quay sang nghiêm túc nhìn nó. An Vy nhíu mày lại rồi cười nhẹ nhìn cậu.
Cậu cười rất đẹp, biết không? - Đột nhiên Hải Minh xoay người về phía nó nói.
Tớ biết - An Vy nghiêng đầu cười trêu cậu
Từ nay hãy để tớ mang lại nụ cười cho cậu. Nếu cậu có thể đồng ý... Tớ muốn được làm ba ba của Tiểu Bảo! - Hải Minh nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nó.
Ánh mắt nó chạm vào ánh mắt cậu, An Vy cảm nhận được sự chân thành và tình yêu của cậu dành cho nó. Mà không, An Vy luôn cảm nhận được điều đó, chỉ có điều nó chưa bao giờ sẵn sàng để tiếp nhận tình cảm ấy.
Tiểu Bảo
Đột nhiên, tiếng la của Khánh An làm bọn nó phải quay đầu nhìn lại. Hắn đang cầm lấy tay cầm đứng phía sau xe lăn của Bích Thảo giúp cô di chuyển, còn Khánh An vẫn đang vui vẻ với chiếc kẹo bông trên tay. Nhìn thấy bọn nó, Khánh An đã reo lên chạy tới phía Hải Minh ngước nhìn Tiểu Bảo.
Tiếng la của Khánh An làm Tiểu Bảo thức giấc. Tiểu Bảo dụi dụi mắt vào vai Hải Minh rồi ngước đầu lên nhìn xung quanh gọi:
Mẹ ơi
Mẹ đây - An Vy đưa tay ra ôm lấy cậu từ tay Hải Minh.
A Tiểu Bảo, Tiểu Bảo - Khánh An vui vẻ tríu lấy áo Tiểu Bảo gọi.
Sao cô lại ở đây ạ? - Tiểu Bảo đưa tay lên dụi mắt rồi trườn xuống khỏi người nó quay lại nhìn Khánh An rồi chợt nhận ra hắn ở phía sau liền chạy tới vui mừng nhón chân lên cầm lấy tay hắn, nói:
A Daddy
Khánh Anh không chần chừ lạnh nhạt gạt Tiểu Bảo ra:
Tôi không phải là ba của cậu!
Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn, Tiểu Bảo cảm nhận được sự căm phẫn trong con người này khiến cậu bé thụt lùi về phía sau, hai tay bấu chặt vào nhau.
An Vy bước vội đến bế Tiểu Bảo lên. Nước mắt cậu bé đã ứ đọng ở khóe mi, vừa nhìn thấy nó, Tiểu Bảo đã ôm lấy cổ nó mà khóc nấc lên.
Ngoan. Tiểu Bảo ngoan. Nín đi. Vy Vy đưa Tiểu Bảo về - An Vy vỗ nhẹ lưng Tiểu Bảo dỗ dành, sau đó không nhìn sang hắn mà bế cậu bé đi thẳng về khu chung cư, chỗ ở của nó gần đó.
Anh Hai làm Tiểu Bảo khóc rồi. Camella ghét anh hai - Khánh An nhìn thấy vậy cũng tức giận nói rồi bỏ đi tới xe, leo lên xe ngồi vào một góc.
Khánh Anh đẩy Bích Thảo bước đi về phía xe thì Hải Minh lên tiếng:
Chúng ta gặp nhau chút đi
Khánh Anh không nói gì, hắn đưa Bích Thảo lên xe rồi sau đó quay lại. Hải Minh vẫn đứng đấy nhìn hắn.
Chuyện gì? - Khánh Anh bước gần tới Hải Minh nói.
Hải Minh đưa tay vuốt ngang cằm mình rồi dúng hết sức đưa nắm đấm lên không chần chừ mà đánh vào mặt hắn một cái.
Với một đứa trẻ, cậu cũng có thể tàn nhẫn như vậy hay sao?
Khánh Anh khóe môi cong lên, hắn đứng dậy đáp trả lại Hải Minh. Cứ thế, cả hai cứ vật lộn nhau cho đến lúc cả hai đều mệt lử, mình mẩy thâm tim mới nằm ngửa ra giữa đường.
Đợi một lúc khi hơi thở đã ổn định lại, Hải Minh ngồi dậy chống hai tay về phía sau, Khánh Anh cũng tương tự ngồi dậy chống tay về phía sau lưng, cả hai đều hướng nhìn ra bên ngoài đường.
Tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con cô ấy. Cho nên cậu hãy để bọn họ được yên. Đừng quên rằng hôn thê của cậu chính là Bích Thảo. Cho dù cậu có tiếp cận Emily thì cũng không có kết quả tốt đẹp hơn đâu.
Nói xong, Hải Minh đứng dậy và bỏ đi. Để lại hắn một mình với nụ cười nhạt. Phải! Hắn đang làm gì vậy? Từ việc sắp xếp để nó trở về nước và làm ngay trong tập đoàn của hắn đến việc trong tâm trí của hắn chỉ có mình nó là vì sao? Không! Hắn đã không còn tình cảm với nó! Là do hắn hận nó! Người hắn yêu phải là Bích Thảo mới đúng!
Hắn đứng dậy lạnh lùng bước vào xe. Khánh An đã ngủ thiếp đi ở ghế phía sau. Bích Thảo vừa nhìn thấy gương mặt thâm tím trầy xước của hắn thì lo lắng hỏi:
Ken, Anh làm sao vậy?
Hắn không nói không rằng kéo Bích Thảo lại gần phía mình, ôm chặt cô vào lòng. Mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Bích Thảo đưa hai tay lên ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.
***
An Vy vừa vệ sinh cá nhân cho Tiểu Bảo xong thì bế cậu lên giường thay lại bộ đồ ngủ cho cậu.
Vy Vy, tại sao Daddy lại không thích Tiểu Bảo đến gần vậy? Tại sao Daddy lại nói Daddy không phải là ba của Tiểu Bảo? - Tiểu Bảo buồn bã nhìn nó nói.
An Vy nhìn con trai rồi bế cậu ngồi dựa vào thành giường vỗ vỗ nhẹ tay Tiểu Bảo:
Bởi vì chú ấy thực sự không phải là Daddy của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đừng buồn nữa, nếu không mẹ Vy Vy cũng sẽ buồn đấy - An Vy cười nhẹ nhéo má cậu con trai của mình. Sau đó lại nhìn xa xăm, vô thức nói: Nếu người anh em trở thành Daddy của Tiểu Bảo thì Tiểu Bảo có chấp thuận không?
Tiểu Bảo rất thích Người anh em nhưng Tiểu Bảo vẫn muốn được sống chung với Daddy - Tiểu Bảo nói rồi cúi đầu xuống.
An Vy thấy vậy cũng chỉ vuốt ve đầu con trai rồi ôm cậu vào lòng rồi ngước nhìn xa xăm, theo đuổi suy nghĩ mông lung đang rối bời trong đầu nó. Dù sao cũng không thể để Tiểu Bảo cứ nghĩ hắn là Daddy của cậu bé mãi được!
Mãi suy nghĩ, Tiếng chuông cửa réo mãi nó mới nghe. Giật mình nhìn lại thì Tiểu Bảo đã ngủ quên từ bao giờ. Nó đặt Tiểu Bảo nằm lại ngay ngắn rồi mới đi ra mở cửa.
Hải Minh trên gương mặt có một vài vết thâm tím, trầy xước đứng chằm chằm nhìn nó. Vừa mở cửa ra thì nó giật mình nói:
Cậu làm sao thế này? Vào nhà đi
Hải Minh cười nhẹ nhìn nó sau đó nghiêng người đi vào bên trong. An Vy cũng đóng vội cửa rồi đi nhanh theo sau cậu. Hải Minh bất ngờ quay người lại, nó đã đâm thẳng vào người cậu. Không chần chừ cậu vội ôm chặt lấy nó vào lòng, lên tiếng:
Tớ thực sự không thể đợi lâu hơn được nữa, Emily.
An Vy vẫn đứng yên trong lòng cậu. Có lẽ đã đến lúc nó phải cho Tiểu Bảo một gia đình thực sự thuộc về Tiểu Bảo!
Tớ đồng ý - An Vy nói
Hải Minh như không tin vào tai mình, liền đẩy nhẹ nó ra, nhìn vào ánh mắt nó, cậu nói:
Mình không nghe lầm chứ?
An Vy cười nhẹ gật đầu, Hải Minh vui mừng bật cười. Cậu đã đợi câu nói này của nó hơn chín năm qua rồi. Cuối cùng cậu cũng có thể nghe được những lời muốn nghe từ nó. Cậu kéo nó vào lòng mình, siết chặt nó vào lòng, cậu tự hứa sẽ làm tất cả để có thể mang lại hạnh phúc cho hai người!
Hôm nay Tiểu Bảo muốn đi đâu nè, Vy Vy dẫn con đi chơi, chịu không?
Yearrr. Chịu ạ - Tiểu Bảo reo lên rồi ôm chầm lấy cổ An Vy.
Tiểu Bảo thích rồi nhé. Người anh em có thể đi cùng không hả? - Hải Minh đi từ phía ngoài vào ngồi xuống bên cạnh nó nhìn Tiểu Bảo cười.
Tất nhiên là được ạ - Tiểu Bảo vội trả lời ngay.
An Vy đứng dậy, Hải Minh cũng đứng dậy theo. Nhìn Hải Minh, nói:
Công ty của cậu sao rồi? Cậu chỉ mới về nước, không bận gì sao?
Tớ giải quyết được - Hải Minh nháy mắt nhìn nó rồi bế sốc Tiểu Bảo lên không trung sau đó chạy đi. Tiểu Bảo thích thú dang tay ra reo lên. An Vy ngước nhìn hai người bật cười rồi đi nhanh theo sau lưng.
Phía trong công ty, Khánh Anh xỏ tay vào túi quần, đứng chựng lại trước cổng...
Chủ tịch, chủ tịch... - Người trợ lí của hắn nhìn theo hướng hắn nhìn, sau đó thấy bọn nó đi hẳn lúc này mới lên tiếng kéo hắn về thực tại.
Khánh Anh quay vội sang nhìn người trợ lí đang hết sức khó hiểu nhìn hắn. Sau đó đưa tập hồ sơ trên tay đặt lên đầu người trợ lí:
Xử lý đi
Dứt câu, hắn đã nhanh chóng rời khỏi đó để lại gương mặt méo xệch của trợ lí.
***
Phòng Khách!
A Hai về rồi - Khánh An đang ngồi xem ti vi cùng Bích Thảo thì vui mừng reo lên chạy tới ôm lấy chân hắn.
Anh đi làm về rồi ạ? - Bích Thảo cũng đẩy xe đi tới cười nhẹ nhìn hắn.
Ừm - Khánh Anh chỉ quay đầu sang nhìn Bích Thảo gật đầu nhẹ rồi quay sang xoa xoa đầu Khánh An rồi định bụng quay lưng đi thì Camella đã kéo tay hắn lại.
Hai dẫn Camella đi gặp Tiểu Bảo đi, Camella nghe Tiểu Kiệt nói Tiểu Bảo đã chuyển nhà rồi - Khánh An buồn bã nói.
Nghe thấy Khánh An nhắc tới Tiểu Bảo, Bích Thảo có phần không vui lên tiếng:
Camella, Anh hai vừa đi làm về rất mệt. Không được nhõng nhẽo như vậy
Khánh An nghe xong thì ỉu xìu cúi đầu. Lúc này Khánh Anh mới quay đầu về phía sau nhìn Khánh An, trầm ngâm một lúc, hắn lên tiếng:
Hai đưa em đi chơi
Thật ạ? - Khánh An mắt sáng lên nhìn Khánh Anh vui mừng. Đã lâu lắm rồi, từ ngày nó đi, hắn chỉ chuyên tâm vào công việc. Dù cho đối với em gái, hắn luôn dịu dàng như vậy nhưng thời gian của hắn thì chẳng dành cho ai ngoài công việc.
Ừm. - Khánh Anh xoa đầu Khánh An cười nhẹ rồi quay sang nhìn Bích Thảo - Em cũng đi cùng đi. Sau đó anh sẽ đưa em về luôn
Hắn nói rồi quay người đi lên phòng. Bích Thảo nở một nụ cười nhẹ nhìn theo hắn rồi quay sang Khánh An cười nhìn cô bé đang nhảy cẫng lên vì vui sướng.
***
8h30PM
Hải Minh bế Tiểu Bảo trước ngực, cậu bé đang ôm lấy cổ Hải Minh dựa đầu vào vai cậu ngủ ngon lành sau một chuyến đi chơi mệt nhọc. Lần đầu tiên sau khi về nước, cậu bé mới có thể được đi ăn, đi chơi nhiều nơi như thế nên đã chơi rất vui vẻ. An Vy xách cặp và áo cho Tiểu Bảo, thi thoảng lại ngước lên nhìn Tiểu Bảo rồi lại tiếp tục đi bên cạnh cậu.
Làn gió mát thổi vào người cùng không gian thoáng đãng, không khí trong lành làm con người ta cũng cảm thấy khỏe khoắn, thoải mái hơn sau một ngày làm việc mệt mỏi.
Nhìn qua An Vy, Hải Minh khẽ bật cười.
Cậu cười cái gì? - An Vy quay đầu sang nhìn Hải Minh.
Tớ có cười sao? - Hải Minh quay sang nghiêm túc nhìn nó. An Vy nhíu mày lại rồi cười nhẹ nhìn cậu.
Cậu cười rất đẹp, biết không? - Đột nhiên Hải Minh xoay người về phía nó nói.
Tớ biết - An Vy nghiêng đầu cười trêu cậu
Từ nay hãy để tớ mang lại nụ cười cho cậu. Nếu cậu có thể đồng ý... Tớ muốn được làm ba ba của Tiểu Bảo! - Hải Minh nghiêm túc nhìn vào ánh mắt nó.
Ánh mắt nó chạm vào ánh mắt cậu, An Vy cảm nhận được sự chân thành và tình yêu của cậu dành cho nó. Mà không, An Vy luôn cảm nhận được điều đó, chỉ có điều nó chưa bao giờ sẵn sàng để tiếp nhận tình cảm ấy.
Tiểu Bảo
Đột nhiên, tiếng la của Khánh An làm bọn nó phải quay đầu nhìn lại. Hắn đang cầm lấy tay cầm đứng phía sau xe lăn của Bích Thảo giúp cô di chuyển, còn Khánh An vẫn đang vui vẻ với chiếc kẹo bông trên tay. Nhìn thấy bọn nó, Khánh An đã reo lên chạy tới phía Hải Minh ngước nhìn Tiểu Bảo.
Tiếng la của Khánh An làm Tiểu Bảo thức giấc. Tiểu Bảo dụi dụi mắt vào vai Hải Minh rồi ngước đầu lên nhìn xung quanh gọi:
Mẹ ơi
Mẹ đây - An Vy đưa tay ra ôm lấy cậu từ tay Hải Minh.
A Tiểu Bảo, Tiểu Bảo - Khánh An vui vẻ tríu lấy áo Tiểu Bảo gọi.
Sao cô lại ở đây ạ? - Tiểu Bảo đưa tay lên dụi mắt rồi trườn xuống khỏi người nó quay lại nhìn Khánh An rồi chợt nhận ra hắn ở phía sau liền chạy tới vui mừng nhón chân lên cầm lấy tay hắn, nói:
A Daddy
Khánh Anh không chần chừ lạnh nhạt gạt Tiểu Bảo ra:
Tôi không phải là ba của cậu!
Nhìn thấy gương mặt lạnh như băng của hắn, Tiểu Bảo cảm nhận được sự căm phẫn trong con người này khiến cậu bé thụt lùi về phía sau, hai tay bấu chặt vào nhau.
An Vy bước vội đến bế Tiểu Bảo lên. Nước mắt cậu bé đã ứ đọng ở khóe mi, vừa nhìn thấy nó, Tiểu Bảo đã ôm lấy cổ nó mà khóc nấc lên.
Ngoan. Tiểu Bảo ngoan. Nín đi. Vy Vy đưa Tiểu Bảo về - An Vy vỗ nhẹ lưng Tiểu Bảo dỗ dành, sau đó không nhìn sang hắn mà bế cậu bé đi thẳng về khu chung cư, chỗ ở của nó gần đó.
Anh Hai làm Tiểu Bảo khóc rồi. Camella ghét anh hai - Khánh An nhìn thấy vậy cũng tức giận nói rồi bỏ đi tới xe, leo lên xe ngồi vào một góc.
Khánh Anh đẩy Bích Thảo bước đi về phía xe thì Hải Minh lên tiếng:
Chúng ta gặp nhau chút đi
Khánh Anh không nói gì, hắn đưa Bích Thảo lên xe rồi sau đó quay lại. Hải Minh vẫn đứng đấy nhìn hắn.
Chuyện gì? - Khánh Anh bước gần tới Hải Minh nói.
Hải Minh đưa tay vuốt ngang cằm mình rồi dúng hết sức đưa nắm đấm lên không chần chừ mà đánh vào mặt hắn một cái.
Với một đứa trẻ, cậu cũng có thể tàn nhẫn như vậy hay sao?
Khánh Anh khóe môi cong lên, hắn đứng dậy đáp trả lại Hải Minh. Cứ thế, cả hai cứ vật lộn nhau cho đến lúc cả hai đều mệt lử, mình mẩy thâm tim mới nằm ngửa ra giữa đường.
Đợi một lúc khi hơi thở đã ổn định lại, Hải Minh ngồi dậy chống hai tay về phía sau, Khánh Anh cũng tương tự ngồi dậy chống tay về phía sau lưng, cả hai đều hướng nhìn ra bên ngoài đường.
Tôi nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho hai mẹ con cô ấy. Cho nên cậu hãy để bọn họ được yên. Đừng quên rằng hôn thê của cậu chính là Bích Thảo. Cho dù cậu có tiếp cận Emily thì cũng không có kết quả tốt đẹp hơn đâu.
Nói xong, Hải Minh đứng dậy và bỏ đi. Để lại hắn một mình với nụ cười nhạt. Phải! Hắn đang làm gì vậy? Từ việc sắp xếp để nó trở về nước và làm ngay trong tập đoàn của hắn đến việc trong tâm trí của hắn chỉ có mình nó là vì sao? Không! Hắn đã không còn tình cảm với nó! Là do hắn hận nó! Người hắn yêu phải là Bích Thảo mới đúng!
Hắn đứng dậy lạnh lùng bước vào xe. Khánh An đã ngủ thiếp đi ở ghế phía sau. Bích Thảo vừa nhìn thấy gương mặt thâm tím trầy xước của hắn thì lo lắng hỏi:
Ken, Anh làm sao vậy?
Hắn không nói không rằng kéo Bích Thảo lại gần phía mình, ôm chặt cô vào lòng. Mặc dù không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, Bích Thảo đưa hai tay lên ôm lấy hắn, vỗ nhẹ lưng hắn.
***
An Vy vừa vệ sinh cá nhân cho Tiểu Bảo xong thì bế cậu lên giường thay lại bộ đồ ngủ cho cậu.
Vy Vy, tại sao Daddy lại không thích Tiểu Bảo đến gần vậy? Tại sao Daddy lại nói Daddy không phải là ba của Tiểu Bảo? - Tiểu Bảo buồn bã nhìn nó nói.
An Vy nhìn con trai rồi bế cậu ngồi dựa vào thành giường vỗ vỗ nhẹ tay Tiểu Bảo:
Bởi vì chú ấy thực sự không phải là Daddy của Tiểu Bảo. Tiểu Bảo đừng buồn nữa, nếu không mẹ Vy Vy cũng sẽ buồn đấy - An Vy cười nhẹ nhéo má cậu con trai của mình. Sau đó lại nhìn xa xăm, vô thức nói: Nếu người anh em trở thành Daddy của Tiểu Bảo thì Tiểu Bảo có chấp thuận không?
Tiểu Bảo rất thích Người anh em nhưng Tiểu Bảo vẫn muốn được sống chung với Daddy - Tiểu Bảo nói rồi cúi đầu xuống.
An Vy thấy vậy cũng chỉ vuốt ve đầu con trai rồi ôm cậu vào lòng rồi ngước nhìn xa xăm, theo đuổi suy nghĩ mông lung đang rối bời trong đầu nó. Dù sao cũng không thể để Tiểu Bảo cứ nghĩ hắn là Daddy của cậu bé mãi được!
Mãi suy nghĩ, Tiếng chuông cửa réo mãi nó mới nghe. Giật mình nhìn lại thì Tiểu Bảo đã ngủ quên từ bao giờ. Nó đặt Tiểu Bảo nằm lại ngay ngắn rồi mới đi ra mở cửa.
Hải Minh trên gương mặt có một vài vết thâm tím, trầy xước đứng chằm chằm nhìn nó. Vừa mở cửa ra thì nó giật mình nói:
Cậu làm sao thế này? Vào nhà đi
Hải Minh cười nhẹ nhìn nó sau đó nghiêng người đi vào bên trong. An Vy cũng đóng vội cửa rồi đi nhanh theo sau cậu. Hải Minh bất ngờ quay người lại, nó đã đâm thẳng vào người cậu. Không chần chừ cậu vội ôm chặt lấy nó vào lòng, lên tiếng:
Tớ thực sự không thể đợi lâu hơn được nữa, Emily.
An Vy vẫn đứng yên trong lòng cậu. Có lẽ đã đến lúc nó phải cho Tiểu Bảo một gia đình thực sự thuộc về Tiểu Bảo!
Tớ đồng ý - An Vy nói
Hải Minh như không tin vào tai mình, liền đẩy nhẹ nó ra, nhìn vào ánh mắt nó, cậu nói:
Mình không nghe lầm chứ?
An Vy cười nhẹ gật đầu, Hải Minh vui mừng bật cười. Cậu đã đợi câu nói này của nó hơn chín năm qua rồi. Cuối cùng cậu cũng có thể nghe được những lời muốn nghe từ nó. Cậu kéo nó vào lòng mình, siết chặt nó vào lòng, cậu tự hứa sẽ làm tất cả để có thể mang lại hạnh phúc cho hai người!
/96
|