Sáng hôm sau!
Khánh Anh nhíu mày quay đầu về phía nó rồi từ từ mở mắt ra, nó vẫn ngủ ngoan trong vòng tay hắn. Hắn cười nhẹ rồi hôn lên trán nó. Hình ảnh hôm qua đều tan biến. Hắn ôm chặt nó vào lòng, chưa lúc nào hắn cảm thấy thoải mái như lúc này.
***
" Chiều nay anh phải qua Pháp rồi sao? " - Ngọc Ngân vừa giúp Leo xếp đồ vào vali vừa sỉn nỉn nói
" Ừ. Sắp tới anh có một dự án quan trọng, nó ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh nên có thể sẽ hơi lâu. " - Leo xem lại vài mẫu thiết kế rồi cất cẩn thận vào túi. Sau đó nhìn qua Kevin đang dán mắt vào màn hình vi tính, bất mãn, Leo nói: - " Cậu thực sự không thấy buồn khi phải xa tớ sao? "
" Buồn chứ, nhưng tớ có Linda là đủ rồi " - Kevin vẫn không rời màn hình vi tính buông lời trêu Leo
" Trọng sắc khinh bạn " - Leo lườm cậu một cái rồi liếc nhìn Ngọc Ngân mặt đang đỏ lên vì nhịn cười làm Leo tức giận bỏ ra ngoài: " Không thèm chơi với hai người nữa "
Vừa đẩy tay khép cửa lại, Leo nhận được một tin nhắn...
***
Quay trở lại với hắn và nó...
Hai người vừa bước xuống, Khánh An đã chạy về phía cầu thang ôm lấy chân An Vy tươi cười. An Vy cũng cúi đầu xuống nhéo má Camella cười tươi rồi bế cô nhóc lên ôm chặt lấy như sợ phải rời xa cô bé.
" Bé Cưng của chị "
" Nhóc con bây giờ còn bơ hai sao? " - Khánh Anh nghiêng người bế Khánh An từ người An Vy nhéo mũi rồi cười nhẹ.
" Hai đứa mau tới dùng bữa đi. " - Bà Nội hắn phúc hậu nói
" Vâng ạ " - bọn nó đồng thanh rồi vui vẻ đi tới ngồi vào bàn ăn vui vẻ trò chuyện. Đã lâu lắm rồi, mọi người mới có dịp ngồi vào bàn ăn đầy đủ như hôm nay.
" Ông chủ, ông chủ "
Đang ăn vui vẻ thì bác quản gia hớt hải chạy tới bàn ăn bên cạnh ba hắn cúi đầu nói.
" Có chuyện gì thế? " - Ba hắn đặt chén cơm xuống rồi nhìn sang quản gia hỏi
" Lão... Lão phu nhân đã qua đời rồi " - Bác quản gia ấp úng nói
Bà Nội làm rơi chiếc thìa trên tay thất thần nhìn quản gia như không tin vào mắt mình được.
" Lão phu nhân là ai thế? " - An Vy kéo Khánh Anh xuống nói nhỏ vào tai khi trông thấy bà nội có vẻ suy sụp.
" Chị của bà " - Khánh Anh chỉ nói ngắn gọn rồi ngước đầu lên nhìn bà nội.
Một lát sau, mọi người nhanh chóng sửa soạn sau đó tài xế đi xe tới dựng trước cửa. An Vy vì có việc nên không thể đi cùng mọi người đến tang lễ.
" Em không thể cùng đi sao? " - Khánh Anh đột nhiên có dự cảm không lành nhìn nó nói
" Em có chút việc. Anh mau lên xe đi, mọi người đợi kìa " - An Vy đẩy nhẹ hắn về phía xe
" Vậy đợi anh " - Hắn cầm chặt tay nó rồi quay người bước nhanh ra xe.
An Vy đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đi khuất sau cánh cổng lớn.
Một giọt nước mắt rơi xuống, nó gạt vội đi rồi cười nhẹ: " Tạm biệt "
Sau đó nó đi vòng quanh căn nhà và dừng lại ở vườn hoa hồng xanh. Nơi chứa đựng những kỉ niệm ấm áp nhất của nó. Hình ảnh cười đùa vui vẻ của bọn nó ùa về khiến nó vô thức bật cười. Sắp rồi, nó sắp không thể tiếp tục vô tư hồn nhiên bên bọn họ nữa. Sắp rồi, nó phải rời xa gia đình thứ hai của bản thân. Sắp rồi, nó chẳng còn bọn hắn bên cạnh nữa!
Sân bay...
" Em muốn đi thật sao? " - Kevin nhíu mày khó hiểu nhìn em gái.
" Trở thành nhà thiết kế là ước mơ lớn nhất của em " - An Vy lạnh nhạt nói
" Nhưng không nhất thiết em phải đi bây giờ, còn Camella, còn Ken... " - Ngọc Ngân níu bàn tay nó lại, trong chất giọng như có phần nài nỉ, không muốn rời đi
" Nếu bây giờ em đi thì ước mơ ấy sẽ nhanh chóng được thực hiện. Em không muốn chờ đợi nữa " - An Vy vẫn nhất quyết khẳng định
" Vậy còn Ken... Em đã nói với cậu ta chưa? " - Leo lên tiếng nhìn nó.
Nó không nói thêm gì chỉ lắc đầu nhẹ một cái rồi quay người vào trong. Kevin không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn em gái. Anh hiểu em gái anh sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có lí do.
Lúc này Hải Minh cũng kéo vali đi tới trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
" Fin? Sao em cũng ở đây? " - Ngọc Ngân thốt lên.
Hải Minh đưa lên tấm vé cười nhẹ:
" Em sẽ đi du học. Thời gian tất nhiên là hôm nay "
Cậu cười nhẹ rồi nhìn xuống An Vy.
" Cậu... " - An Vy ngước đầu lên nhìn cậu nhưng rồi lại không nói gì thêm.
Leo kéo ống tay áo lên xem đồng hồ, sau đó thì nhìn qua Kevin và Ngọc Ngân:
" Cũng tới giờ rồi. Bọn tớ đi đây. Yên tâm tớ sẽ chăm sóc tốt cho nhóc con này " - Leo ôm nhẹ Kevin và Ngọc Ngân vào lòng, sau đó là tới nó.
" Chúc cậu thành công. " - Kevin nắm tay thành nắm đấm rồi đánh nhẹ vào ngực Leo sau đó quay qua An Vy, anh đặt tay lên vai nó nói nhỏ: " Hai không hiểu vì sao em lại bỏ trốn, nhưng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, thực hiện được ước mơ, hai chúc em thành công "
" Cảm ơn hai " - An Vy cười nhẹ nhưng không dấu nổi nỗi buồn trong nụ cười và ánh mắt.
" Tới giờ rồi, đi thôi " - Leo kéo nó đi vào bên trong, Ngọc bật khóc nhìn theo bọn nó, trong lòng cô đã dự cảm một điều không hay. Hơn nữa, cô cũng không muốn rời xa nó chút nào. Kevin khoác tay lên vai cô vỗ nhẹ, an ủi. Thời gian sẽ cho chúng ta biết được mọi chuyện!
" RAIN, RAIN " - Tiếng gọi thất thanh từ đằng xa khiến bọn nó đều giật mình nhìn lại.
" Ken, Ken ơi " - Ngọc Ngân gọi với khi nhìn thấy Khánh Anh.
" Rain, em mau quay lại đi. Rain " - Khánh Anh chạy tới nhưng bọn nó đã đi vào bên trong. Chỉ một dãy hàng rào bằng sắt đã ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau.
" Tại.. Tại sao.. " - An Vy bất ngờ đưa tay lên che ngang miệng nhìn Khánh Anh đang ở bên ngoài, đang không ngừng gọi tên nó.
" Chắc là Anna báo cho cậu ấy. Anna cũng biết hôm nay cậu đi " - Hải Minh nói khẽ
Nó chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cũng tốt, trước khi đi có thể nhìn hắn một lần nữa, ông trời cũng đã ưu ái nó lắm rồi. Nó quay người vào bên trong, bước từng bước chậm chạp, nặng nề đi tiếp. Nước mắt đã dàn giụa rơi kín khuôn mặt nó.
Tạm biệt!
" ĐỪNG ĐI " - Khánh Anh hét lên một lần nữa, hắn như con mãnh thú có thể nhảy bổ vào bên trong bất cứ lúc nào. Kevin và Ngọc Ngân chỉ biết ôm lấy cánh tay hắn, giữ chặt lấy hắn.
Hắn chỉ còn biết bất lực quỳ thụp xuống khi nó khuất dần sau cánh cửa. Chỉ mới sáng nay, nó vẫn còn vui vẻ cùng ăn cơm, vậy mà chỉ mới mấy mươi phút khi nhận được cuộc điện thoại từ Hải Mi, hắn chỉ biết điên cuồng chạy tới sân bay nhưng dù là một lời giải thích hắn cũng không thể nghe được.
" Tại sao... TẠI SAO? " - Hắn lẩm bẩm như điên như dại.
Cuối cùng người nó chọn là Hải Minh không phải là hắn!? Vậy thời gian qua giữa nó và hắn là cái gì? Là cái gì chứ?
Khánh Anh bật cười, hắn đứng dậy quay người bỏ đi, Ngọc Ngân cầm lấy tay hắn nhưng bị hắn gạt mạnh đến suýt thì bị ngã nhưng may Kevin đỡ lại, anh chỉ nhìn Ngọc Ngân lắc nhẹ đầu.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Khánh Anh khiến cho người nhìn thấy hắn phải khiếp sợ:
" An Vy, là em lựa chọn rời xa tôi! Đến chết, tôi cũng sẽ không tha thứ cho em! "
Khánh Anh nhíu mày quay đầu về phía nó rồi từ từ mở mắt ra, nó vẫn ngủ ngoan trong vòng tay hắn. Hắn cười nhẹ rồi hôn lên trán nó. Hình ảnh hôm qua đều tan biến. Hắn ôm chặt nó vào lòng, chưa lúc nào hắn cảm thấy thoải mái như lúc này.
***
" Chiều nay anh phải qua Pháp rồi sao? " - Ngọc Ngân vừa giúp Leo xếp đồ vào vali vừa sỉn nỉn nói
" Ừ. Sắp tới anh có một dự án quan trọng, nó ảnh hưởng rất lớn đến sự nghiệp của anh nên có thể sẽ hơi lâu. " - Leo xem lại vài mẫu thiết kế rồi cất cẩn thận vào túi. Sau đó nhìn qua Kevin đang dán mắt vào màn hình vi tính, bất mãn, Leo nói: - " Cậu thực sự không thấy buồn khi phải xa tớ sao? "
" Buồn chứ, nhưng tớ có Linda là đủ rồi " - Kevin vẫn không rời màn hình vi tính buông lời trêu Leo
" Trọng sắc khinh bạn " - Leo lườm cậu một cái rồi liếc nhìn Ngọc Ngân mặt đang đỏ lên vì nhịn cười làm Leo tức giận bỏ ra ngoài: " Không thèm chơi với hai người nữa "
Vừa đẩy tay khép cửa lại, Leo nhận được một tin nhắn...
***
Quay trở lại với hắn và nó...
Hai người vừa bước xuống, Khánh An đã chạy về phía cầu thang ôm lấy chân An Vy tươi cười. An Vy cũng cúi đầu xuống nhéo má Camella cười tươi rồi bế cô nhóc lên ôm chặt lấy như sợ phải rời xa cô bé.
" Bé Cưng của chị "
" Nhóc con bây giờ còn bơ hai sao? " - Khánh Anh nghiêng người bế Khánh An từ người An Vy nhéo mũi rồi cười nhẹ.
" Hai đứa mau tới dùng bữa đi. " - Bà Nội hắn phúc hậu nói
" Vâng ạ " - bọn nó đồng thanh rồi vui vẻ đi tới ngồi vào bàn ăn vui vẻ trò chuyện. Đã lâu lắm rồi, mọi người mới có dịp ngồi vào bàn ăn đầy đủ như hôm nay.
" Ông chủ, ông chủ "
Đang ăn vui vẻ thì bác quản gia hớt hải chạy tới bàn ăn bên cạnh ba hắn cúi đầu nói.
" Có chuyện gì thế? " - Ba hắn đặt chén cơm xuống rồi nhìn sang quản gia hỏi
" Lão... Lão phu nhân đã qua đời rồi " - Bác quản gia ấp úng nói
Bà Nội làm rơi chiếc thìa trên tay thất thần nhìn quản gia như không tin vào mắt mình được.
" Lão phu nhân là ai thế? " - An Vy kéo Khánh Anh xuống nói nhỏ vào tai khi trông thấy bà nội có vẻ suy sụp.
" Chị của bà " - Khánh Anh chỉ nói ngắn gọn rồi ngước đầu lên nhìn bà nội.
Một lát sau, mọi người nhanh chóng sửa soạn sau đó tài xế đi xe tới dựng trước cửa. An Vy vì có việc nên không thể đi cùng mọi người đến tang lễ.
" Em không thể cùng đi sao? " - Khánh Anh đột nhiên có dự cảm không lành nhìn nó nói
" Em có chút việc. Anh mau lên xe đi, mọi người đợi kìa " - An Vy đẩy nhẹ hắn về phía xe
" Vậy đợi anh " - Hắn cầm chặt tay nó rồi quay người bước nhanh ra xe.
An Vy đứng nhìn cho tới khi chiếc xe đi khuất sau cánh cổng lớn.
Một giọt nước mắt rơi xuống, nó gạt vội đi rồi cười nhẹ: " Tạm biệt "
Sau đó nó đi vòng quanh căn nhà và dừng lại ở vườn hoa hồng xanh. Nơi chứa đựng những kỉ niệm ấm áp nhất của nó. Hình ảnh cười đùa vui vẻ của bọn nó ùa về khiến nó vô thức bật cười. Sắp rồi, nó sắp không thể tiếp tục vô tư hồn nhiên bên bọn họ nữa. Sắp rồi, nó phải rời xa gia đình thứ hai của bản thân. Sắp rồi, nó chẳng còn bọn hắn bên cạnh nữa!
Sân bay...
" Em muốn đi thật sao? " - Kevin nhíu mày khó hiểu nhìn em gái.
" Trở thành nhà thiết kế là ước mơ lớn nhất của em " - An Vy lạnh nhạt nói
" Nhưng không nhất thiết em phải đi bây giờ, còn Camella, còn Ken... " - Ngọc Ngân níu bàn tay nó lại, trong chất giọng như có phần nài nỉ, không muốn rời đi
" Nếu bây giờ em đi thì ước mơ ấy sẽ nhanh chóng được thực hiện. Em không muốn chờ đợi nữa " - An Vy vẫn nhất quyết khẳng định
" Vậy còn Ken... Em đã nói với cậu ta chưa? " - Leo lên tiếng nhìn nó.
Nó không nói thêm gì chỉ lắc đầu nhẹ một cái rồi quay người vào trong. Kevin không nói gì nữa, chỉ chăm chú nhìn em gái. Anh hiểu em gái anh sẽ không làm bất cứ việc gì mà không có lí do.
Lúc này Hải Minh cũng kéo vali đi tới trước sự ngỡ ngàng của mọi người.
" Fin? Sao em cũng ở đây? " - Ngọc Ngân thốt lên.
Hải Minh đưa lên tấm vé cười nhẹ:
" Em sẽ đi du học. Thời gian tất nhiên là hôm nay "
Cậu cười nhẹ rồi nhìn xuống An Vy.
" Cậu... " - An Vy ngước đầu lên nhìn cậu nhưng rồi lại không nói gì thêm.
Leo kéo ống tay áo lên xem đồng hồ, sau đó thì nhìn qua Kevin và Ngọc Ngân:
" Cũng tới giờ rồi. Bọn tớ đi đây. Yên tâm tớ sẽ chăm sóc tốt cho nhóc con này " - Leo ôm nhẹ Kevin và Ngọc Ngân vào lòng, sau đó là tới nó.
" Chúc cậu thành công. " - Kevin nắm tay thành nắm đấm rồi đánh nhẹ vào ngực Leo sau đó quay qua An Vy, anh đặt tay lên vai nó nói nhỏ: " Hai không hiểu vì sao em lại bỏ trốn, nhưng phải tự chăm sóc tốt cho bản thân, thực hiện được ước mơ, hai chúc em thành công "
" Cảm ơn hai " - An Vy cười nhẹ nhưng không dấu nổi nỗi buồn trong nụ cười và ánh mắt.
" Tới giờ rồi, đi thôi " - Leo kéo nó đi vào bên trong, Ngọc bật khóc nhìn theo bọn nó, trong lòng cô đã dự cảm một điều không hay. Hơn nữa, cô cũng không muốn rời xa nó chút nào. Kevin khoác tay lên vai cô vỗ nhẹ, an ủi. Thời gian sẽ cho chúng ta biết được mọi chuyện!
" RAIN, RAIN " - Tiếng gọi thất thanh từ đằng xa khiến bọn nó đều giật mình nhìn lại.
" Ken, Ken ơi " - Ngọc Ngân gọi với khi nhìn thấy Khánh Anh.
" Rain, em mau quay lại đi. Rain " - Khánh Anh chạy tới nhưng bọn nó đã đi vào bên trong. Chỉ một dãy hàng rào bằng sắt đã ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau.
" Tại.. Tại sao.. " - An Vy bất ngờ đưa tay lên che ngang miệng nhìn Khánh Anh đang ở bên ngoài, đang không ngừng gọi tên nó.
" Chắc là Anna báo cho cậu ấy. Anna cũng biết hôm nay cậu đi " - Hải Minh nói khẽ
Nó chớp chớp mắt ngăn không cho nước mắt rơi xuống. Cũng tốt, trước khi đi có thể nhìn hắn một lần nữa, ông trời cũng đã ưu ái nó lắm rồi. Nó quay người vào bên trong, bước từng bước chậm chạp, nặng nề đi tiếp. Nước mắt đã dàn giụa rơi kín khuôn mặt nó.
Tạm biệt!
" ĐỪNG ĐI " - Khánh Anh hét lên một lần nữa, hắn như con mãnh thú có thể nhảy bổ vào bên trong bất cứ lúc nào. Kevin và Ngọc Ngân chỉ biết ôm lấy cánh tay hắn, giữ chặt lấy hắn.
Hắn chỉ còn biết bất lực quỳ thụp xuống khi nó khuất dần sau cánh cửa. Chỉ mới sáng nay, nó vẫn còn vui vẻ cùng ăn cơm, vậy mà chỉ mới mấy mươi phút khi nhận được cuộc điện thoại từ Hải Mi, hắn chỉ biết điên cuồng chạy tới sân bay nhưng dù là một lời giải thích hắn cũng không thể nghe được.
" Tại sao... TẠI SAO? " - Hắn lẩm bẩm như điên như dại.
Cuối cùng người nó chọn là Hải Minh không phải là hắn!? Vậy thời gian qua giữa nó và hắn là cái gì? Là cái gì chứ?
Khánh Anh bật cười, hắn đứng dậy quay người bỏ đi, Ngọc Ngân cầm lấy tay hắn nhưng bị hắn gạt mạnh đến suýt thì bị ngã nhưng may Kevin đỡ lại, anh chỉ nhìn Ngọc Ngân lắc nhẹ đầu.
Khuôn mặt lạnh lẽo của Khánh Anh khiến cho người nhìn thấy hắn phải khiếp sợ:
" An Vy, là em lựa chọn rời xa tôi! Đến chết, tôi cũng sẽ không tha thứ cho em! "
/99
|